Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 47: Nhìn thấy gì
Tiểu Thanh Tân
25/07/2016
Cô kích động như vậy
khiến cho lòng của Lãnh Duy Biệt nguội lạnh, đối mặt với đôi mắt trong
suốt đang chất vấn kia, anh ta không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy. Bọn họ không phải anh em ruột, tại sao lại không thể ở cùng với nhau…
Nghĩ tới đó, chợt thấy tan nát cõi lòng. Cho tới bây giờ, anh ta đều cho rằng bọn họ là quan hệ anh em ruột, cho nên sẽ không có chuyện gì xảy ra, sau đó mới to gan mà yêu thầm cô, đợi cô lớn lên, lại chưa từng suy nghĩ tới bọn họ không có chút quan hệ máu mủ nào!
Khoé miệng nhếch lên nụ cười thê lương, cứ im lặng một lúc lâu sau, Lãnh Duy Biệt mới chậm rãi ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: "Em thích cậu ta, nhưng cậu ta có thích em không?"
Nhưng nếu như là lúc trước, Nhiếp Tử Vũ nhất định không có khả năng trả lời vấn đề này với anh ta. Nhưng mà bây giờ, cô có thể dõng dạc mà trả lời. "Anh ấy yêu em." Cô mỉm cười mở miệng, vẻ mặt rất kiên định, đồng thời trong mắt mang theo ngọt ngào.
Nhìn biểu tình không thể phá vỡ của cô, Lãnh Duy Biệt nhíu mày nhăn trán một cái rồi gật đầu: "Được rồi." Sự việc đã đến nước này, anh ta đã chẳng còn lời nào để nói, chẳng qua là. . .
"Những lúc em bị tổn thương, đừng quên còn có em bên cạnh em." Anh ta sẽ lặng yên bảo vệ cô, là người đầu tiên an ủi cô, cho dù không thể làm người yêu của cô nhưng anh ta có thể làm bạn của cô.
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán nản của anh ta, biểu tình vốn đã nguội lạnh của Nhiếp Tử Vũ lại trở nên mềm yếu.
"Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, đáy mắt bình tĩnh xẹt qua một chút gợn sóng lăn tăn.
Chỉ mong là vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy.
…
Bên trong xe, không khí có chút ngượng ngùng, hai người chìm đắm trong suy nghĩ của mình, im lặng không lên tiếng.
Suy nghĩ lung tung, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy rất nhức đầu. Ánh mắt lơ đãng liếc thấy vẻ mặt ưu thương của Lãnh Duy Biệt, trong lòng Nhiếp Tử Vũ thấy nhói một cái. Đôi tay để trên đầu gối chẳng biết đã nắm chặt thành quyền từ khi nào, hàm răng cắn xuống môi, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hồi tưởng lại vẻ kích động của mình mới vừa nãy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi có suy nghĩ mình đã quá tàn nhẫn.
Nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng, đau dài không bằng đau ngắn, hơn nữa anh ta còn đối xử với mình tốt như vậy, cô thật sự không muốn lừa dối anh ta.
Ôi. . .
Trong lòng đang lặng yên thở dài, xe BMW cũng dừng lại ở ven đường.
"Đã đến rồi." Lãnh Duy Biệt khẽ nói ra.
"Dạ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, cởi dây an toàn ra. Nhưng mà cho đến khi cô đẩy cửa bước ra cũng không thấy anh ta nhúc nhích bước xuống, vì vậy cô không hiểu liền hỏi: "Anh không xuống xe sao?"
"Anh còn có chuyện cần phải về công ty xử lý một chút." Lãnh Duy Biệt dịu dàng cười một tiếng, vẫn là nụ cười cưng chiều như cũ, chẳng qua là trong nụ cười đã không còn sự nhiệt tình nóng bỏng như trước nữa.
Ngẩng đầu, nhìn vẻ né tránh của anh, Nhiếp Tử Vũ càng thêm áy náy.
"Vậy cũng tốt." Nếu anh ta cố ý tránh cô, cô cũng không cần phải vạch trần. "Lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại." Bỏ lại một câu như vậy xong Nhiếp Tử Vũ liền xuống xe.
Mà chờ tới khi cô đã đi xuống xong, một giây sau xe BMW giống như một mũi tên rời khỏi cung, bay ra ngoài, chỉ một lát sau đã biến mất trong tầm mắt của cô.
"Vũ Vũ, đi thôi." Chẳng biết từ lúc nào, một đám bạn học đã đi tới bên cạnh cô. Lúc này, Nhiếp Tử Vũ mới thu hồi tầm mắt của mình gật đầu một cái, đang muốn đi cùng bọn họ đi vào ktv, bỗng dưng tầm mắt lơ đãng liếc nhìn về phố đối diện, đôi mắt trong nháy mắt trợn to lên.
"Sao thế?" Triệu An Nhã không hiểu hỏi.
Hai bóng dáng đang sánh bước cùng nhau không ngừng phóng đại lên trong mắt Nhiếp Tử Vũ, sửng sốt một lúc lâu, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Không có gì." Cô hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt tái mét, cô nở ra một nụ cười gượng gạo nói: "Đột nhiên mình phát hiện cần phải đi mua một cuốn sách, các bạn vào trước đi, lát nữa mình sẽ quay lại."
"Vậy sao, được rồi." Không nhận ra sự khác thường của cô, Triệu An Nhã gật đầu một cái liền bước vào ktv.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ khẽ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy về hướng con phố đối diện.
Đúng vậy. Bọn họ không phải anh em ruột, tại sao lại không thể ở cùng với nhau…
Nghĩ tới đó, chợt thấy tan nát cõi lòng. Cho tới bây giờ, anh ta đều cho rằng bọn họ là quan hệ anh em ruột, cho nên sẽ không có chuyện gì xảy ra, sau đó mới to gan mà yêu thầm cô, đợi cô lớn lên, lại chưa từng suy nghĩ tới bọn họ không có chút quan hệ máu mủ nào!
Khoé miệng nhếch lên nụ cười thê lương, cứ im lặng một lúc lâu sau, Lãnh Duy Biệt mới chậm rãi ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: "Em thích cậu ta, nhưng cậu ta có thích em không?"
Nhưng nếu như là lúc trước, Nhiếp Tử Vũ nhất định không có khả năng trả lời vấn đề này với anh ta. Nhưng mà bây giờ, cô có thể dõng dạc mà trả lời. "Anh ấy yêu em." Cô mỉm cười mở miệng, vẻ mặt rất kiên định, đồng thời trong mắt mang theo ngọt ngào.
Nhìn biểu tình không thể phá vỡ của cô, Lãnh Duy Biệt nhíu mày nhăn trán một cái rồi gật đầu: "Được rồi." Sự việc đã đến nước này, anh ta đã chẳng còn lời nào để nói, chẳng qua là. . .
"Những lúc em bị tổn thương, đừng quên còn có em bên cạnh em." Anh ta sẽ lặng yên bảo vệ cô, là người đầu tiên an ủi cô, cho dù không thể làm người yêu của cô nhưng anh ta có thể làm bạn của cô.
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán nản của anh ta, biểu tình vốn đã nguội lạnh của Nhiếp Tử Vũ lại trở nên mềm yếu.
"Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, đáy mắt bình tĩnh xẹt qua một chút gợn sóng lăn tăn.
Chỉ mong là vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy.
…
Bên trong xe, không khí có chút ngượng ngùng, hai người chìm đắm trong suy nghĩ của mình, im lặng không lên tiếng.
Suy nghĩ lung tung, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy rất nhức đầu. Ánh mắt lơ đãng liếc thấy vẻ mặt ưu thương của Lãnh Duy Biệt, trong lòng Nhiếp Tử Vũ thấy nhói một cái. Đôi tay để trên đầu gối chẳng biết đã nắm chặt thành quyền từ khi nào, hàm răng cắn xuống môi, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hồi tưởng lại vẻ kích động của mình mới vừa nãy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi có suy nghĩ mình đã quá tàn nhẫn.
Nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng, đau dài không bằng đau ngắn, hơn nữa anh ta còn đối xử với mình tốt như vậy, cô thật sự không muốn lừa dối anh ta.
Ôi. . .
Trong lòng đang lặng yên thở dài, xe BMW cũng dừng lại ở ven đường.
"Đã đến rồi." Lãnh Duy Biệt khẽ nói ra.
"Dạ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, cởi dây an toàn ra. Nhưng mà cho đến khi cô đẩy cửa bước ra cũng không thấy anh ta nhúc nhích bước xuống, vì vậy cô không hiểu liền hỏi: "Anh không xuống xe sao?"
"Anh còn có chuyện cần phải về công ty xử lý một chút." Lãnh Duy Biệt dịu dàng cười một tiếng, vẫn là nụ cười cưng chiều như cũ, chẳng qua là trong nụ cười đã không còn sự nhiệt tình nóng bỏng như trước nữa.
Ngẩng đầu, nhìn vẻ né tránh của anh, Nhiếp Tử Vũ càng thêm áy náy.
"Vậy cũng tốt." Nếu anh ta cố ý tránh cô, cô cũng không cần phải vạch trần. "Lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại." Bỏ lại một câu như vậy xong Nhiếp Tử Vũ liền xuống xe.
Mà chờ tới khi cô đã đi xuống xong, một giây sau xe BMW giống như một mũi tên rời khỏi cung, bay ra ngoài, chỉ một lát sau đã biến mất trong tầm mắt của cô.
"Vũ Vũ, đi thôi." Chẳng biết từ lúc nào, một đám bạn học đã đi tới bên cạnh cô. Lúc này, Nhiếp Tử Vũ mới thu hồi tầm mắt của mình gật đầu một cái, đang muốn đi cùng bọn họ đi vào ktv, bỗng dưng tầm mắt lơ đãng liếc nhìn về phố đối diện, đôi mắt trong nháy mắt trợn to lên.
"Sao thế?" Triệu An Nhã không hiểu hỏi.
Hai bóng dáng đang sánh bước cùng nhau không ngừng phóng đại lên trong mắt Nhiếp Tử Vũ, sửng sốt một lúc lâu, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Không có gì." Cô hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt tái mét, cô nở ra một nụ cười gượng gạo nói: "Đột nhiên mình phát hiện cần phải đi mua một cuốn sách, các bạn vào trước đi, lát nữa mình sẽ quay lại."
"Vậy sao, được rồi." Không nhận ra sự khác thường của cô, Triệu An Nhã gật đầu một cái liền bước vào ktv.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ khẽ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy về hướng con phố đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.