Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 221: Yêu không xong
Tiểu Thanh Tân
25/03/2017
Nhìn bộ dạng ngẩn người ra của anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi thở dài ở trong
lòng, xem ra anh đã quên thật rồi. Đôi mắt sáng trưng nhìn anh, cô nói:
“Hôm trước, là ngày sinh nhật của anh.”
Sinh nhật?
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, lập tức bừng tỉnh. Thì ra ngày hôm trước cô dặn mình về sớm một chút là bởi vì. . .
“Em bận rộn cả ngày, để làm cho anh một bàn tiệc, còn có cả bánh kem nữa, nhưng mà anh lại không về nhà.” Nói xong cô không khỏi cảm thấy tủi thân, vì bốn năm nay cô không tổ chức sinh nhật cho anh, hơn nữa, ngày hôm đó cô lại chờ mong như vậy. . .
“Xin lỗi.” Nhìn cô chu mỏ ra, bộ dạng vô cùng đáng thương, Nhiếp Tử Phong hối hận muốn chết vì mình đã thất hẹn. Anh kéo Nhiếp Tử Vũ ôm vào trong lòng của mình, lại tự nhận lỗi một lần nữa. “Đều là do anh không tốt, không nên vì bận công việc mà quên em, xin lỗi, thật sự xin lỗi, sang năm nhất định anh sẽ không làm sai nữa.”
“Chuyện này cũng chưa tính là gì.” Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào một chút, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, nói: “Ngày đó cục cưng phát sốt, tới ba mươi tám độ rưỡi.” Ở trong bệnh viện suốt cả nửa buổi, tới gần sáng mới hạ sốt. Nhưng mà ba của bé lại không có ở bên cạnh.
“Tử Ngôn phát sốt? Chuyện lớn như vậy mà sau đó tại sao em lại không nói cho anh biết?” Nhiếp Tử Phong hoảng hốt hỏi, bàn tay vốn đang cho vào sau lưng cô lập tức đi lên bả vai của cô, lo lắng hỏi: “Ngày đó em hẳn nên nói với anh, vì sao lại không nói cho anh?” Nếu như sớm biết Tử Ngôn bị phát sốt, như vậy thì cho dù có hủy hẹn anh cũng phải về gấp.
Nhìn bộ dạng kích động của anh, Nhiếp Tử Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Em tức giận anh. Bởi vì ngày đó anh nói với em là anh đi tiếp khách, nhưng mà trên người của anh có mùi nước hoa.” Cô kể lại sự thật, thiếu chút nữa thì quên mất vấn đề nước hoa này rồi.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng, trầm mặc. Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cho là anh muốn trốn tránh vấn đề này, thì bàn tay của anh mở ngăn kéo ra, chậm rãi lấy một chiếc hộp chưa bóc tem đưa cho cô.
“Đây là nước hoa mà công ty của Sở Nhan nghiên cứu, anh thử một chút cảm thấy không tồi, vốn ngày đó là muốn đưa cho em.” Nhưng mà bởi vì cô lên lầu vội vàng nên không kịp đưa, tới khi anh nhớ để đưa cho cô, thì cô lại không thèm để ý tới anh.
Bàn tay của Nhiếp Tử Vũ nhận cái hộp anh đưa, mở ra xem thì là một lọ nước hoa. Một chiếc bình màu hồng nhạt, xinh xắn và đáng yêu, cô mở chai nước hoa ra, xịt một chút, quả nhiên là mùi vị trên người anh ngày hôm đó.
Nói tới đây, tất cả những nghi ngờ của cô đều được làm rõ. Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy áy náy vì mình đã trách oan, giữa lúc cô muốn nói điều gì đó, đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong chợt lóe lên , nói:
“Sinh nhật qua rồi, nhưng mà quà của anh hẳn là vẫn còn đúng không?”
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.
“Quà sinh nhật?” Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn anh. Quà sinh nhật mà cô tặng anh chính là bàn tiệc thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật kia, trừ những thứ đó ra, cô không chuẩn bị gì nữa. Nhìn bộ dạng mong chờ quà sinh nhật của anh, cô nuốt nước miếng một cái thật mạnh, khẽ nói: “Anh muốn tặng cái gì? Ngày mai em sẽ đi mua cho anh.” điễnn dàn nên quýndon.
“Bất cứ cái gì cũng được?” Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nham hiểm, rồi khẽ hôn lên gương phấn nộn như trẻ con của cô.
“Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của em.” Cô còn có chút tiền gửi ngân hàng, hy vọng anh sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm. “Anh muốn tặng quà gì?”
Nhiếp Tử Phong chỉ cười cười không nói gì, anh dịu dàng vén tóc của cô ra sau tai, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô, mấp máy môi nói một câu: “Anh muốn … em.”
Mặc dù không nghe thấy lời nói của anh, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng của anh, thì Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu anh đang nói cái gì! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ ứng lên, giống như trái đào chín, khiến cho người ta không nhịn được mà có loại xúc động muốn cắn một miếng.
“Anh. . .” Cô muốn nói điều gì, nhưng mà cổ họng lại khổ khốc, nên không nói được lời nào nữa.
“Sao nào? Em tuyệt đối có thể làm được đúng không.” Nói xong, thì dục vọng cũng đã nhiễm đầy trong đôi mắt anh, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn tràn đầy từ tính. Ánh mắt nóng bỏng của anh từ dưới đôi chân thon dài của cô đi lên thắt lưng, rồi lại nhìn lên bộ ngực đang phập phồng của cô, anh chỉ cảm thấy một cảm giác dục vọng từ bụng dưới tràn lên, dường như muốn đốt sạch mọi lý trí của anh.
“Anh muốn em.”
Anh muốn cô đã lâu rồi! Lúc ở làng du lịch đã bắt đầu muốn cô! Nhưng mà lại sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ nên cố gắng nhịn xuống. Sau đó đứa nhỏ sinh ra thì cô lại ở cữ, nhẫn nhịn tới bây giờ cũng đã hơn bốn mươi ngày rồi. Vất vả lắm mới vượt qua được thời gian đó, bây giờ anh không nhịn nổi nữa!
Mặt của Nhiếp Tử Vũ đã sớm đỏ lên như tôm luộc, nóng tới mức khiến cho đầu óc của cô không còn chút suy nghĩ gì. Đối mặt với ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu nào của anh, cô cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: “Nhẹ một chút.” điễnn dàn nên quýndon.
Nhận được sự đồng ý của cô, Nhiếp Tử Phong không chút nghĩ ngợi, gạt hết tất cả giấy tờ trên bàn đi, sau đó đặt cô lên trên bàn.
"Tử Phong. . . Đi vào phòng ngủ đi. . ." Cô xấu hổ nhìn anh, đề nghị: "Nơi này là nơi làm việc của anh. . ."
Nhưng mà cô còn chưa nói hết câu ra khỏi miệng, thì nụ hôn bá đạo của Nhiếp Tử Phong đã ùn ùn kéo đến, khiến cho cô không kịp tiếp chiêu.
Bốn cánh môi mỏng kề sát vào nhau, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô ra, trêu chọc lưỡi của cô, anh hôn thâm tình, bàn tay thì lặng lẽ thâm nhập vào làn váy của cô, tùy ý chiếm lấy vẻ đẹp của cô. Thân thể của Nhiếp Tử Vũ run rẩy theo sự trêu chọc của anh, ngón tay của anh sờ tới chỗ nào, thì một cảm giác khoái cảm tê dại truyền tới đó, không khỏi làm cô rên rỉ thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn vừa xong, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hền đưa tay chống lên ngực của anh hít từng hơi, lúc đang định đề nghị anh về phòng lần thứ hai, thì anh nói một câu, khiến cho những lời cô định nói ra, trong nháy mắt phải nuốt vào bụng.
“Anh không đợi được nữa rồi.”
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ liền nghe thấy một tiếng “xoạt”, áo liền váy của cô bị xé thành hai mảnh ở trong tay của anh. Nhất thời lộ ra thân thể mê người của cô. Đối mặt với ánh mắt giống như dã thú của anh, cô ấp úng một lúc lâu mới nói ra được một câu: “Anh. . . Quá phung phí rồi. . .”
Ánh mắt nóng bỏng như lửa của Nhiếp Tử Phong dao động từ trên xuống dưới người của cô, thưởng thức vẻ đẹp của cô, một tay cũng nhanh chóng cởi quần áo trên người mình ra. Chỉ một lát sau đã cởi hết sạch. Lúc bàn tay của anh đặt dưới người dưới của cô, đang muốn lột bỏ đi trở ngại cuối cùng giữa bọn họ, thì đôi mắt của anh đột nhiên lại ngẩn ra, không tiếp tục động tác nữa.
“Làm sao vậy?” Mãi không thấy anh có hành động gì, Nhiếp Tử Vũ không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, theo tầm mắt của anh nhìn về phía bụng dưới của mình, khi cô hiểu ra là anh đang nhìn vết sẹo đáng sợ khi cô sinh mổ kia, thì vội vàng lấy tay che lại.
“Có phải rất xấu xí hay không?” Cô lo lắng hỏi.
Nhiếp Tử Phong trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía cô, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Lúc đó nhất định là rất đau đúng không.” Nói xong lấy cánh tay đang che bụng của cô ra, bàn tay mang theo vết chai của anh khẽ vuốt ve vết sẹo kia.
Vốn cho là anh bởi vì nhìn thấy vết sẹo này mà không còn có cảm giác nữa, không ngờ anh lại bì đau lòng cho cô, một lúc sau, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng đỏ lên vì cảm động.
“Không đau, chích thuốc tê, nên em cũng không hề có cảm giác đau đớn.” Cô an ủi anh, hôn anh một cái, ý định muốn làm tan đi sự đau lòng trong ánh mắt của anh. “Vì anh, đừng nói là một vết dao, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu em đều có thể chịu được.”
Nghe thấy cô tuyên bố như vậy, sự đau lòng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong trong nháy mắt đã biến thành sự cảm động.
Vào lúc Nhiếp Tử Vũ không kịp phản ứng, anh đột nhiên cúi người xuống hôn vào vết sẹo lia, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này sẽ không sinh thêm nữa.” Anh không muốn khiến cho cô phải chịu nỗi đau sinh thêm một lần nữa. Nghĩ vậy, anh kéo ngăn kéo ra, lấy ra dụng cụ an toàn mang vào.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt kiên quyết lắc lắc đầu, bàn tay ngăn cản lại hành động của anh.
“Không nên!” Lấy dụng cụ an toàn ở trong tay anh đi, cô không hề suy nghĩ gì mà ném đi, sau đó vào lúc anh không kịp phòng bị đẩy anh xuống chiếc ghế da, một giây sau liền nhảy qua mở hai chân ra giống như nữ vương đứng ở giữa hai bắp đùi của anh. “Em không muốn sinh một đứa! Em muốn vì Tiểu Tử Ngôn sinh một em gái hoặc một em trai, em còn muốn sinh thêm mấy đứa nữa.” Nói xong, cởi bỏ vật trở ngại cuối cùng, sau đó cắn răng đỡ cái xx của anh rồi hung hăng ngồi lên.
“Uhm. . . Đau. . .” Không làm màn dạo đầu, cứ như vậy mà ngồi lên, hơn nữa còn đi vào tận chỗ sâu nhất, nhất thời khiến cho cô đau tới mức rơi nước mắt. Nhưng mà cô vẫn cắn răng chậm rãi lên xuống.
Nhìn nước mắt của cô lăn trên khóe mắt, Nhiếp Tử Phong vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mà nhiều hơn vẫn là sự thỏa mãn. Sự ấm áp của cô bao lấy anh, khiến cho anh có cảm giác khoan khoái mà trước nay chưa bao giờ có. Không bao lâu, sự đau lòng ở trong tim nhanh chóng bị khoái cảm che lấp mất, chỉ một lát sau anh đã không chịu nổi sự cọ sát của cô, một tiếng gầm khẽ thoát ra khỏi miệng, một giây sau lại một lần nữa đặt cô lên bàn làm việc, sau đó bắt đầu điên cuồng xâm chiếm. . .
. . .
Một đêm haon ái, cho dù đã sớm nghĩ tới hậu quảm nhưng mà sáng hôm sau cảm giác đau nhức dưới hạ thể khiến cho cô khóc không ra nước mắt, giống như là làm lần đầu tiên vậy. Nhiếp Tử Phong cũng rất chăm sóc, vì anh là tên đầu sỏ gây nên cho nên tự mình tắm rửa cho cô, lại làm một tô mì thập cẩm cho cô, sau khi nhìn cô ăn xong mới hài lòng đi làm. Mà đợi Nhiếp Tử Phong đi khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngủ thẳng luôn, cho dù ai gọi cô, hay là Tiểu Tử Ngôn đói bụng khóc ầm lên cô cũng không tỉnh lại.
※
Miệt mài quá độ rất không tốt! Nhưng mà Nhiếp Tử Phong ẩn nhẫn lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được tới ngày này, đương nhiên là không quên đòi hỏi chút ngon ngọt mỗi ngày một cách quang minh chính đại.
Lại một phen mây mưa xong, Nhiếp Tử Vũ vô lực xụi lơ ở trên giường, còn Nhiếp Tử Phong thì mới trải qua một phen “cày cấy” lại không hề yên tĩnh chút nào, lấy khăn lau nửa người dưới giúp cô.
"Chúng ta kết hôn đi." Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ nói.
Nhiếp Tử Phong đang lau người cho cô, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, chậm chạp không có phản ứng.
Không nhận được câu trả lời của anh, Nhiếp Tử Vũ nhấc mí mắt lên nhìn về phía anh, khi nhìn thấy anh đang lặng lẽ nhìn mình xong, thì ổn định lại tư thế rồi lại nhắc lại: “Chúng ta kết hôn đi!”
Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Phong mới xác định được là mình không nghe nhầm. Anh làm rơi chiếc khăn ở trong tay xuống, mờ mịt nhìn cô, nhấc môi lên: “Vì sao. . . Đột nhiên lại muốn như vậy?” Trước kia cho dù anh cầu hôn như thế nào, thì cô cũng không chịu đáp ứng. Đầu tiên là lấy lý do ‘Bụng như vậy mặc áo cưới xấu’ để từ chối anh, đợi tới khi khôi phục lại dáng người thì lại lấy ‘Việc học làm trọng” để từ chối anh, vậy mà bây giờ lại mở miệng cầu hôn anh? Anh không nghe lầm chứ! Nhưng mà hiểu hay không hiểu cũng không sao, Nhiếp Tử Phong vẫn rất là vui.
“Tiểu Tử Ngôn cần phải làm hộ khẩu rồi, anh sẽ không muốn con mang danh là con riêng đấy chứ?” Cô nghiêm túc nói.
Nghe vậy, sự vui mừng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ cứng ngắc lại trong nháy mắt, một giây hai giây trợn mắt lên, ba giây anh hắng giọng: “Ý cuả em là nếu như không vì làm hộ khẩu cho con thì em không có ý định kết hôn với anh phải không?” Anh bên ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cũng không phải như vậy.” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ le lưỡi, giải thích: “Chẳng qua là không muốn gả cho anh . . . sớm như vậy mà thôi. . .” Cô mới mười tám tuổi. . .
Lời nói của cô càng về cuối càng nhỏ, nhưng mà tai của Nhiếp Tử Phong rất thính nên vẫn nghe rõ ràng. Bàn tay của anh cầm bả vai của cô, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt đầy sự lo lắng: “Chết tiệt, em cũng đã sinh con cho anh, không muốn gả cho anh còn muốn gả cho ai! Chẳng lẽ, em còn có ảo tưởng!” Anh nghiêm nghị chất vấn.
“Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh cau có, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được né tránh, tầm mắt nhìn yết hầu khêu gợi của anh, lúc đang nhìn tới lồng ngực màu đồng của anh, xuống chút nữa là sáu múi cơ bụng cường tráng, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Người đàn ông này, vóc người thật hoàn hảo!
“Ảo tưởng của thiếu nữ! Em còn có ảo tưởng với người đàn ông khác sao!”
Vừa nghe thấy giọng điệu của anh mang theo mùi vị ghen tuông, Nhiếp Tử Vũ nhất thời không nhịn được 'Xì!" một tiếng bật cười. "Anh đang nói cái gì vậy." Cô cười cười gạt bỏ cánh tay đang giữ lấy vai của mình, rồi nói: "Em chỉ không muốn kết hôn sớm như vậy mà thôi." Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì vừa rồi mình mới cầu hôn với anh.
"Nói chung là chúng ta kết hôn đi, anh có đồng ý hay không." Nhìn anh quấn lấy mình như vậy, trong nháy mắt cô có loại xúc động muốn đổ gục.
Đôi mắt sáng và sắc bén như chim ưng của anh nhìn cô trừng trừng, thật lâu sau cũng không mở miệng.
"Không muốn?" Vất vả lắm mới ngẩng đầu lên khỏi vùng tam giác theo tỷ lệ hoàng kim của anh, Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng chu môi một cái, nhìn anh rồi nói: "Không muốn thì thôi vậy." Nói xong định ngả đầu xuống đi ngủ.
"Được, kết hôn!" Nhiếp Tử Phong nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, ánh mắt hiện lên tia hài lòng tươi cười nhìn cô, trong đôi mắt của anh khẽ lóe sáng: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký!"
Trước tiên để cho cô mang danh hiệu bà Nhiếp đã, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ để bố cáo với thiên hạ!
. . .
Nhiếp Tử Vũ vốn cho là anh chỉ nói chơi thôi, nhưng kết quả là ngày thứ hai người đàn ông đáng ghét kia thực sự đưa cô tới cục dân chính. . . Thế là cô từ cô Nhiếp thoáng một cái đã vinh danh thành bà Nhiếp. . .
Sinh nhật?
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, lập tức bừng tỉnh. Thì ra ngày hôm trước cô dặn mình về sớm một chút là bởi vì. . .
“Em bận rộn cả ngày, để làm cho anh một bàn tiệc, còn có cả bánh kem nữa, nhưng mà anh lại không về nhà.” Nói xong cô không khỏi cảm thấy tủi thân, vì bốn năm nay cô không tổ chức sinh nhật cho anh, hơn nữa, ngày hôm đó cô lại chờ mong như vậy. . .
“Xin lỗi.” Nhìn cô chu mỏ ra, bộ dạng vô cùng đáng thương, Nhiếp Tử Phong hối hận muốn chết vì mình đã thất hẹn. Anh kéo Nhiếp Tử Vũ ôm vào trong lòng của mình, lại tự nhận lỗi một lần nữa. “Đều là do anh không tốt, không nên vì bận công việc mà quên em, xin lỗi, thật sự xin lỗi, sang năm nhất định anh sẽ không làm sai nữa.”
“Chuyện này cũng chưa tính là gì.” Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào một chút, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, nói: “Ngày đó cục cưng phát sốt, tới ba mươi tám độ rưỡi.” Ở trong bệnh viện suốt cả nửa buổi, tới gần sáng mới hạ sốt. Nhưng mà ba của bé lại không có ở bên cạnh.
“Tử Ngôn phát sốt? Chuyện lớn như vậy mà sau đó tại sao em lại không nói cho anh biết?” Nhiếp Tử Phong hoảng hốt hỏi, bàn tay vốn đang cho vào sau lưng cô lập tức đi lên bả vai của cô, lo lắng hỏi: “Ngày đó em hẳn nên nói với anh, vì sao lại không nói cho anh?” Nếu như sớm biết Tử Ngôn bị phát sốt, như vậy thì cho dù có hủy hẹn anh cũng phải về gấp.
Nhìn bộ dạng kích động của anh, Nhiếp Tử Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Em tức giận anh. Bởi vì ngày đó anh nói với em là anh đi tiếp khách, nhưng mà trên người của anh có mùi nước hoa.” Cô kể lại sự thật, thiếu chút nữa thì quên mất vấn đề nước hoa này rồi.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng, trầm mặc. Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cho là anh muốn trốn tránh vấn đề này, thì bàn tay của anh mở ngăn kéo ra, chậm rãi lấy một chiếc hộp chưa bóc tem đưa cho cô.
“Đây là nước hoa mà công ty của Sở Nhan nghiên cứu, anh thử một chút cảm thấy không tồi, vốn ngày đó là muốn đưa cho em.” Nhưng mà bởi vì cô lên lầu vội vàng nên không kịp đưa, tới khi anh nhớ để đưa cho cô, thì cô lại không thèm để ý tới anh.
Bàn tay của Nhiếp Tử Vũ nhận cái hộp anh đưa, mở ra xem thì là một lọ nước hoa. Một chiếc bình màu hồng nhạt, xinh xắn và đáng yêu, cô mở chai nước hoa ra, xịt một chút, quả nhiên là mùi vị trên người anh ngày hôm đó.
Nói tới đây, tất cả những nghi ngờ của cô đều được làm rõ. Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy áy náy vì mình đã trách oan, giữa lúc cô muốn nói điều gì đó, đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong chợt lóe lên , nói:
“Sinh nhật qua rồi, nhưng mà quà của anh hẳn là vẫn còn đúng không?”
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.
“Quà sinh nhật?” Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn anh. Quà sinh nhật mà cô tặng anh chính là bàn tiệc thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật kia, trừ những thứ đó ra, cô không chuẩn bị gì nữa. Nhìn bộ dạng mong chờ quà sinh nhật của anh, cô nuốt nước miếng một cái thật mạnh, khẽ nói: “Anh muốn tặng cái gì? Ngày mai em sẽ đi mua cho anh.” điễnn dàn nên quýndon.
“Bất cứ cái gì cũng được?” Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nham hiểm, rồi khẽ hôn lên gương phấn nộn như trẻ con của cô.
“Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của em.” Cô còn có chút tiền gửi ngân hàng, hy vọng anh sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm. “Anh muốn tặng quà gì?”
Nhiếp Tử Phong chỉ cười cười không nói gì, anh dịu dàng vén tóc của cô ra sau tai, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô, mấp máy môi nói một câu: “Anh muốn … em.”
Mặc dù không nghe thấy lời nói của anh, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng của anh, thì Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu anh đang nói cái gì! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ ứng lên, giống như trái đào chín, khiến cho người ta không nhịn được mà có loại xúc động muốn cắn một miếng.
“Anh. . .” Cô muốn nói điều gì, nhưng mà cổ họng lại khổ khốc, nên không nói được lời nào nữa.
“Sao nào? Em tuyệt đối có thể làm được đúng không.” Nói xong, thì dục vọng cũng đã nhiễm đầy trong đôi mắt anh, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn tràn đầy từ tính. Ánh mắt nóng bỏng của anh từ dưới đôi chân thon dài của cô đi lên thắt lưng, rồi lại nhìn lên bộ ngực đang phập phồng của cô, anh chỉ cảm thấy một cảm giác dục vọng từ bụng dưới tràn lên, dường như muốn đốt sạch mọi lý trí của anh.
“Anh muốn em.”
Anh muốn cô đã lâu rồi! Lúc ở làng du lịch đã bắt đầu muốn cô! Nhưng mà lại sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ nên cố gắng nhịn xuống. Sau đó đứa nhỏ sinh ra thì cô lại ở cữ, nhẫn nhịn tới bây giờ cũng đã hơn bốn mươi ngày rồi. Vất vả lắm mới vượt qua được thời gian đó, bây giờ anh không nhịn nổi nữa!
Mặt của Nhiếp Tử Vũ đã sớm đỏ lên như tôm luộc, nóng tới mức khiến cho đầu óc của cô không còn chút suy nghĩ gì. Đối mặt với ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu nào của anh, cô cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: “Nhẹ một chút.” điễnn dàn nên quýndon.
Nhận được sự đồng ý của cô, Nhiếp Tử Phong không chút nghĩ ngợi, gạt hết tất cả giấy tờ trên bàn đi, sau đó đặt cô lên trên bàn.
"Tử Phong. . . Đi vào phòng ngủ đi. . ." Cô xấu hổ nhìn anh, đề nghị: "Nơi này là nơi làm việc của anh. . ."
Nhưng mà cô còn chưa nói hết câu ra khỏi miệng, thì nụ hôn bá đạo của Nhiếp Tử Phong đã ùn ùn kéo đến, khiến cho cô không kịp tiếp chiêu.
Bốn cánh môi mỏng kề sát vào nhau, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô ra, trêu chọc lưỡi của cô, anh hôn thâm tình, bàn tay thì lặng lẽ thâm nhập vào làn váy của cô, tùy ý chiếm lấy vẻ đẹp của cô. Thân thể của Nhiếp Tử Vũ run rẩy theo sự trêu chọc của anh, ngón tay của anh sờ tới chỗ nào, thì một cảm giác khoái cảm tê dại truyền tới đó, không khỏi làm cô rên rỉ thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn vừa xong, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hền đưa tay chống lên ngực của anh hít từng hơi, lúc đang định đề nghị anh về phòng lần thứ hai, thì anh nói một câu, khiến cho những lời cô định nói ra, trong nháy mắt phải nuốt vào bụng.
“Anh không đợi được nữa rồi.”
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ liền nghe thấy một tiếng “xoạt”, áo liền váy của cô bị xé thành hai mảnh ở trong tay của anh. Nhất thời lộ ra thân thể mê người của cô. Đối mặt với ánh mắt giống như dã thú của anh, cô ấp úng một lúc lâu mới nói ra được một câu: “Anh. . . Quá phung phí rồi. . .”
Ánh mắt nóng bỏng như lửa của Nhiếp Tử Phong dao động từ trên xuống dưới người của cô, thưởng thức vẻ đẹp của cô, một tay cũng nhanh chóng cởi quần áo trên người mình ra. Chỉ một lát sau đã cởi hết sạch. Lúc bàn tay của anh đặt dưới người dưới của cô, đang muốn lột bỏ đi trở ngại cuối cùng giữa bọn họ, thì đôi mắt của anh đột nhiên lại ngẩn ra, không tiếp tục động tác nữa.
“Làm sao vậy?” Mãi không thấy anh có hành động gì, Nhiếp Tử Vũ không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, theo tầm mắt của anh nhìn về phía bụng dưới của mình, khi cô hiểu ra là anh đang nhìn vết sẹo đáng sợ khi cô sinh mổ kia, thì vội vàng lấy tay che lại.
“Có phải rất xấu xí hay không?” Cô lo lắng hỏi.
Nhiếp Tử Phong trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía cô, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Lúc đó nhất định là rất đau đúng không.” Nói xong lấy cánh tay đang che bụng của cô ra, bàn tay mang theo vết chai của anh khẽ vuốt ve vết sẹo kia.
Vốn cho là anh bởi vì nhìn thấy vết sẹo này mà không còn có cảm giác nữa, không ngờ anh lại bì đau lòng cho cô, một lúc sau, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng đỏ lên vì cảm động.
“Không đau, chích thuốc tê, nên em cũng không hề có cảm giác đau đớn.” Cô an ủi anh, hôn anh một cái, ý định muốn làm tan đi sự đau lòng trong ánh mắt của anh. “Vì anh, đừng nói là một vết dao, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu em đều có thể chịu được.”
Nghe thấy cô tuyên bố như vậy, sự đau lòng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong trong nháy mắt đã biến thành sự cảm động.
Vào lúc Nhiếp Tử Vũ không kịp phản ứng, anh đột nhiên cúi người xuống hôn vào vết sẹo lia, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này sẽ không sinh thêm nữa.” Anh không muốn khiến cho cô phải chịu nỗi đau sinh thêm một lần nữa. Nghĩ vậy, anh kéo ngăn kéo ra, lấy ra dụng cụ an toàn mang vào.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt kiên quyết lắc lắc đầu, bàn tay ngăn cản lại hành động của anh.
“Không nên!” Lấy dụng cụ an toàn ở trong tay anh đi, cô không hề suy nghĩ gì mà ném đi, sau đó vào lúc anh không kịp phòng bị đẩy anh xuống chiếc ghế da, một giây sau liền nhảy qua mở hai chân ra giống như nữ vương đứng ở giữa hai bắp đùi của anh. “Em không muốn sinh một đứa! Em muốn vì Tiểu Tử Ngôn sinh một em gái hoặc một em trai, em còn muốn sinh thêm mấy đứa nữa.” Nói xong, cởi bỏ vật trở ngại cuối cùng, sau đó cắn răng đỡ cái xx của anh rồi hung hăng ngồi lên.
“Uhm. . . Đau. . .” Không làm màn dạo đầu, cứ như vậy mà ngồi lên, hơn nữa còn đi vào tận chỗ sâu nhất, nhất thời khiến cho cô đau tới mức rơi nước mắt. Nhưng mà cô vẫn cắn răng chậm rãi lên xuống.
Nhìn nước mắt của cô lăn trên khóe mắt, Nhiếp Tử Phong vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mà nhiều hơn vẫn là sự thỏa mãn. Sự ấm áp của cô bao lấy anh, khiến cho anh có cảm giác khoan khoái mà trước nay chưa bao giờ có. Không bao lâu, sự đau lòng ở trong tim nhanh chóng bị khoái cảm che lấp mất, chỉ một lát sau anh đã không chịu nổi sự cọ sát của cô, một tiếng gầm khẽ thoát ra khỏi miệng, một giây sau lại một lần nữa đặt cô lên bàn làm việc, sau đó bắt đầu điên cuồng xâm chiếm. . .
. . .
Một đêm haon ái, cho dù đã sớm nghĩ tới hậu quảm nhưng mà sáng hôm sau cảm giác đau nhức dưới hạ thể khiến cho cô khóc không ra nước mắt, giống như là làm lần đầu tiên vậy. Nhiếp Tử Phong cũng rất chăm sóc, vì anh là tên đầu sỏ gây nên cho nên tự mình tắm rửa cho cô, lại làm một tô mì thập cẩm cho cô, sau khi nhìn cô ăn xong mới hài lòng đi làm. Mà đợi Nhiếp Tử Phong đi khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngủ thẳng luôn, cho dù ai gọi cô, hay là Tiểu Tử Ngôn đói bụng khóc ầm lên cô cũng không tỉnh lại.
※
Miệt mài quá độ rất không tốt! Nhưng mà Nhiếp Tử Phong ẩn nhẫn lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được tới ngày này, đương nhiên là không quên đòi hỏi chút ngon ngọt mỗi ngày một cách quang minh chính đại.
Lại một phen mây mưa xong, Nhiếp Tử Vũ vô lực xụi lơ ở trên giường, còn Nhiếp Tử Phong thì mới trải qua một phen “cày cấy” lại không hề yên tĩnh chút nào, lấy khăn lau nửa người dưới giúp cô.
"Chúng ta kết hôn đi." Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ nói.
Nhiếp Tử Phong đang lau người cho cô, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, chậm chạp không có phản ứng.
Không nhận được câu trả lời của anh, Nhiếp Tử Vũ nhấc mí mắt lên nhìn về phía anh, khi nhìn thấy anh đang lặng lẽ nhìn mình xong, thì ổn định lại tư thế rồi lại nhắc lại: “Chúng ta kết hôn đi!”
Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Phong mới xác định được là mình không nghe nhầm. Anh làm rơi chiếc khăn ở trong tay xuống, mờ mịt nhìn cô, nhấc môi lên: “Vì sao. . . Đột nhiên lại muốn như vậy?” Trước kia cho dù anh cầu hôn như thế nào, thì cô cũng không chịu đáp ứng. Đầu tiên là lấy lý do ‘Bụng như vậy mặc áo cưới xấu’ để từ chối anh, đợi tới khi khôi phục lại dáng người thì lại lấy ‘Việc học làm trọng” để từ chối anh, vậy mà bây giờ lại mở miệng cầu hôn anh? Anh không nghe lầm chứ! Nhưng mà hiểu hay không hiểu cũng không sao, Nhiếp Tử Phong vẫn rất là vui.
“Tiểu Tử Ngôn cần phải làm hộ khẩu rồi, anh sẽ không muốn con mang danh là con riêng đấy chứ?” Cô nghiêm túc nói.
Nghe vậy, sự vui mừng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ cứng ngắc lại trong nháy mắt, một giây hai giây trợn mắt lên, ba giây anh hắng giọng: “Ý cuả em là nếu như không vì làm hộ khẩu cho con thì em không có ý định kết hôn với anh phải không?” Anh bên ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cũng không phải như vậy.” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ le lưỡi, giải thích: “Chẳng qua là không muốn gả cho anh . . . sớm như vậy mà thôi. . .” Cô mới mười tám tuổi. . .
Lời nói của cô càng về cuối càng nhỏ, nhưng mà tai của Nhiếp Tử Phong rất thính nên vẫn nghe rõ ràng. Bàn tay của anh cầm bả vai của cô, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt đầy sự lo lắng: “Chết tiệt, em cũng đã sinh con cho anh, không muốn gả cho anh còn muốn gả cho ai! Chẳng lẽ, em còn có ảo tưởng!” Anh nghiêm nghị chất vấn.
“Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh cau có, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được né tránh, tầm mắt nhìn yết hầu khêu gợi của anh, lúc đang nhìn tới lồng ngực màu đồng của anh, xuống chút nữa là sáu múi cơ bụng cường tráng, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Người đàn ông này, vóc người thật hoàn hảo!
“Ảo tưởng của thiếu nữ! Em còn có ảo tưởng với người đàn ông khác sao!”
Vừa nghe thấy giọng điệu của anh mang theo mùi vị ghen tuông, Nhiếp Tử Vũ nhất thời không nhịn được 'Xì!" một tiếng bật cười. "Anh đang nói cái gì vậy." Cô cười cười gạt bỏ cánh tay đang giữ lấy vai của mình, rồi nói: "Em chỉ không muốn kết hôn sớm như vậy mà thôi." Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì vừa rồi mình mới cầu hôn với anh.
"Nói chung là chúng ta kết hôn đi, anh có đồng ý hay không." Nhìn anh quấn lấy mình như vậy, trong nháy mắt cô có loại xúc động muốn đổ gục.
Đôi mắt sáng và sắc bén như chim ưng của anh nhìn cô trừng trừng, thật lâu sau cũng không mở miệng.
"Không muốn?" Vất vả lắm mới ngẩng đầu lên khỏi vùng tam giác theo tỷ lệ hoàng kim của anh, Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng chu môi một cái, nhìn anh rồi nói: "Không muốn thì thôi vậy." Nói xong định ngả đầu xuống đi ngủ.
"Được, kết hôn!" Nhiếp Tử Phong nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, ánh mắt hiện lên tia hài lòng tươi cười nhìn cô, trong đôi mắt của anh khẽ lóe sáng: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký!"
Trước tiên để cho cô mang danh hiệu bà Nhiếp đã, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ để bố cáo với thiên hạ!
. . .
Nhiếp Tử Vũ vốn cho là anh chỉ nói chơi thôi, nhưng kết quả là ngày thứ hai người đàn ông đáng ghét kia thực sự đưa cô tới cục dân chính. . . Thế là cô từ cô Nhiếp thoáng một cái đã vinh danh thành bà Nhiếp. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.