Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Chương 22: Cảm thấy có nguy cơ mất đi cô
Tiểu Thanh Tân
01/05/2015
Chỉ còn cách một bước nữa thôi!
Mãi đến một giờ sau Nhiếp Tử Phong vẫn rầu rĩ vì chuyện này.
Cho dù Niếp Tử Phong ngồi trong phòng họp, xem báo cáo do quản lí trình lên nhưng có trời mới biết, thật ra thì trái tim hắn đã sớm đi theo Nhiếp Tử Vũ.
Lúc hắn không có ở đây đều là Lãnh Duy Biệt đi đón Vũ Vũ hay sao? Bọn họ gặp gỡ nhau sao? Bọn họ thân thiết tới mức độ nào rồi?
Trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Nhiếp Tử Vũ để mặc cho Lãnh Duy Biệt ôm lên chiếc BMW, trong lòng giống như hàng vạn con kiến đang bò vậy, không thể nào chấp nhận được. Có một sự kích động trong lòng làm hắn muốn hủy bỏ cuộc họp chạy ngay về nhà, nhưng cuối cùng lý trí cũng khắc chế được sự phẫn nộ của hắn.
Cũng là lần đầu, hắn có loại cảm thấy có nguy cơ sẽ mất đi Vũ Vũ ...
Cuộc họp kết thúc, bữa tiệc liên hoan sớm đã định từ trước vứt cho Phó tổng tài, Nhiếp Tử Phong không đợi thêm phút nào liền lái ô tô về nhà. Nhưng mà làm cho hắn hết sức ngạc nhiên là Nhiếp Tử Vũ còn chưa quay về. Khi hắn lạnh lùng tra hỏi thì quản gia mới ấp úng nói ra việc mấy ngày gần đây Nhiếp Tử Vũ đều đi sớm về trễ.
Cơn tức giận bùng cháy, Nhiếp Tử Phong giống như phát điên mà bấm số gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ, vậy mà nhận được cũng là "Thuê bao đang tắt máy!"
Đè nén cơn giận xuống, hắn dằn lòng ngồi ở phòng khác chờ Nhiếp Tử Vũ.
Đợi mãi đến gần 11g khuya mới nghe được ngoài cửa có tiếng động, cửa vừa mở, bóng dáng một cao một thấp đập vào mắt hắn, nhất thời thiêu đốt ánh mắt hắn.
Tóc Nhiếp Tử Vũ ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ lộ ra sự xinh đẹp vô cùng. Chiếc áo trắng in hình tranh châm biếm bó sát cơ thể yểu điệu, dưới chiếc quần sort màu xanh nước biển là cặp đùi thon dài trắng nõn, hình tượng như thế này trông có vẻ hoạt bát hơn trước đây rất nhiều.
Nhiếp Tử Vũ nhảy xuống chiếc mô-tô, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ có chút mệt mỏi, nhưng ngay cả lúc như vậy cô vẫn rất hoạt bát, vẫn hướng về người bạn tốt đưa mình về cười hì hì, nói lời cảm ơn:
- Hôm nay làm phiền cậu rồi!
Vốn là do Lãnh Duy Biệt đưa cô về, nhưng lại có một số việc xảy ra nên hắn phải đi giải quyết cho nên hắn nhờ người bạn thân Hứa Á đưa cô về.
- Đừng khách sáo!
Hứa Á ngượng ngừng cười cười, lại nói:
- Sau này nếu như Lãnh tiên sinh không rảnh thì cậu cứ đến tìm tớ.
- Được rồi, tớ sẽ không khách khí đâu.
Nhiếp Tử Vũ cười, gật đầu.
- Tớ đi đây!
Hứa Á nhìn Niếp Tử Vũ không thôi, bất đắc dĩ lắm phải lái xe đi.
Mãi đến khi bóng chiếc mô-tô biến mất khỏi tầm mắt thì Nhiếp Tử Vũ mới khép nụ cười lại rồi xoay người đi về hướng cửa chính. Cô lấy chìa khóa ra đang muốn mở cửa thì cánh cửa lại tự động được mở ra.
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt khôi ngô hiện đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong thì bị dọa sợ đến mức tim phải đập chậm lại một nhịp, nhưng sau đó, cô kịp phản ứng rất nhanh.
Vẻ mặt cô thản nhiên nhìn lướt qua vẻ mặt khó coi của hắn, chờ hắn trách cứ.
Thấy cô không có chút nào lúng túng vì hắn, lòng Nhiếp Tử Phong đau đớn, lông mày nhíu lại, trong nháy mắt một câu nói lạnh như băng rời khỏi miệng:
- Em còn biết về nhà sao?
Không ngờ hắn lại tức giận như thế, Nhiếp Tử Vũ chớp chớp mắt, dùng giọng nói vô cùng hờ hững:
- Mỗi ngày tôi đều quay về, không giống một số người có thể một tuần không về nhà, thậm chí không có một lần gọi điện.
Cô cố gắng kiềm chế lòng mình, nhưng nghĩ đến việc hắn ở cùng với Quan Duyệt suốt một tuần thì không nhịn được khó chịu mà mở miệng phản kích.
- Em ...!
Bởi vì câu nói của cô mà Nhiếp Tử Phong thực sự rất ngạc nhiên, nhìn vào mắt của cô hắn cảm thấy có phần xa lạ.
Chẳng qua chỉ 1 tuần mà thôi, vậy mà cô lại không chỉ thay đổi diện mạo bên ngoài mà ngay cả trong tính cách cũng có thay đổi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Mãi đến một giờ sau Nhiếp Tử Phong vẫn rầu rĩ vì chuyện này.
Cho dù Niếp Tử Phong ngồi trong phòng họp, xem báo cáo do quản lí trình lên nhưng có trời mới biết, thật ra thì trái tim hắn đã sớm đi theo Nhiếp Tử Vũ.
Lúc hắn không có ở đây đều là Lãnh Duy Biệt đi đón Vũ Vũ hay sao? Bọn họ gặp gỡ nhau sao? Bọn họ thân thiết tới mức độ nào rồi?
Trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Nhiếp Tử Vũ để mặc cho Lãnh Duy Biệt ôm lên chiếc BMW, trong lòng giống như hàng vạn con kiến đang bò vậy, không thể nào chấp nhận được. Có một sự kích động trong lòng làm hắn muốn hủy bỏ cuộc họp chạy ngay về nhà, nhưng cuối cùng lý trí cũng khắc chế được sự phẫn nộ của hắn.
Cũng là lần đầu, hắn có loại cảm thấy có nguy cơ sẽ mất đi Vũ Vũ ...
Cuộc họp kết thúc, bữa tiệc liên hoan sớm đã định từ trước vứt cho Phó tổng tài, Nhiếp Tử Phong không đợi thêm phút nào liền lái ô tô về nhà. Nhưng mà làm cho hắn hết sức ngạc nhiên là Nhiếp Tử Vũ còn chưa quay về. Khi hắn lạnh lùng tra hỏi thì quản gia mới ấp úng nói ra việc mấy ngày gần đây Nhiếp Tử Vũ đều đi sớm về trễ.
Cơn tức giận bùng cháy, Nhiếp Tử Phong giống như phát điên mà bấm số gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ, vậy mà nhận được cũng là "Thuê bao đang tắt máy!"
Đè nén cơn giận xuống, hắn dằn lòng ngồi ở phòng khác chờ Nhiếp Tử Vũ.
Đợi mãi đến gần 11g khuya mới nghe được ngoài cửa có tiếng động, cửa vừa mở, bóng dáng một cao một thấp đập vào mắt hắn, nhất thời thiêu đốt ánh mắt hắn.
Tóc Nhiếp Tử Vũ ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ lộ ra sự xinh đẹp vô cùng. Chiếc áo trắng in hình tranh châm biếm bó sát cơ thể yểu điệu, dưới chiếc quần sort màu xanh nước biển là cặp đùi thon dài trắng nõn, hình tượng như thế này trông có vẻ hoạt bát hơn trước đây rất nhiều.
Nhiếp Tử Vũ nhảy xuống chiếc mô-tô, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ có chút mệt mỏi, nhưng ngay cả lúc như vậy cô vẫn rất hoạt bát, vẫn hướng về người bạn tốt đưa mình về cười hì hì, nói lời cảm ơn:
- Hôm nay làm phiền cậu rồi!
Vốn là do Lãnh Duy Biệt đưa cô về, nhưng lại có một số việc xảy ra nên hắn phải đi giải quyết cho nên hắn nhờ người bạn thân Hứa Á đưa cô về.
- Đừng khách sáo!
Hứa Á ngượng ngừng cười cười, lại nói:
- Sau này nếu như Lãnh tiên sinh không rảnh thì cậu cứ đến tìm tớ.
- Được rồi, tớ sẽ không khách khí đâu.
Nhiếp Tử Vũ cười, gật đầu.
- Tớ đi đây!
Hứa Á nhìn Niếp Tử Vũ không thôi, bất đắc dĩ lắm phải lái xe đi.
Mãi đến khi bóng chiếc mô-tô biến mất khỏi tầm mắt thì Nhiếp Tử Vũ mới khép nụ cười lại rồi xoay người đi về hướng cửa chính. Cô lấy chìa khóa ra đang muốn mở cửa thì cánh cửa lại tự động được mở ra.
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt khôi ngô hiện đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong thì bị dọa sợ đến mức tim phải đập chậm lại một nhịp, nhưng sau đó, cô kịp phản ứng rất nhanh.
Vẻ mặt cô thản nhiên nhìn lướt qua vẻ mặt khó coi của hắn, chờ hắn trách cứ.
Thấy cô không có chút nào lúng túng vì hắn, lòng Nhiếp Tử Phong đau đớn, lông mày nhíu lại, trong nháy mắt một câu nói lạnh như băng rời khỏi miệng:
- Em còn biết về nhà sao?
Không ngờ hắn lại tức giận như thế, Nhiếp Tử Vũ chớp chớp mắt, dùng giọng nói vô cùng hờ hững:
- Mỗi ngày tôi đều quay về, không giống một số người có thể một tuần không về nhà, thậm chí không có một lần gọi điện.
Cô cố gắng kiềm chế lòng mình, nhưng nghĩ đến việc hắn ở cùng với Quan Duyệt suốt một tuần thì không nhịn được khó chịu mà mở miệng phản kích.
- Em ...!
Bởi vì câu nói của cô mà Nhiếp Tử Phong thực sự rất ngạc nhiên, nhìn vào mắt của cô hắn cảm thấy có phần xa lạ.
Chẳng qua chỉ 1 tuần mà thôi, vậy mà cô lại không chỉ thay đổi diện mạo bên ngoài mà ngay cả trong tính cách cũng có thay đổi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.