Chương 14: Tiểu đại ngốc nghếch dễ thương
Thúy Hường
08/01/2021
Nguyệt Nhi vẫn không hề hay biết gì cả thì đột nhiên Lâm Ngạo Thiên khoác vai cô đầy thân mật và nói với Du Hảo Niệm:
\- Có chuyện gì thì hai người nói nhanh lên.
Du Hảo Niệm cứ ngỡ như đang mơ vậy. Đây là Lâm Ngạo Thiên ư? Thật soái nha, lần đầu nhìn thấy boss hắc đạo thân thiện như vậy. Nhanh chóng Hảo Niêm lắc đầu:
\- Không có, không có gì.
Nguyệt Nhi hụt hẫng mà chẳng nói gì, thế là cô bị Lâm Ngạo Thiên kéo đi chỗ khác.
\- Hảo Niệm, bye nhaa...
Nhưng mà thật kì lạ. Khi Nguyệt Nhi đi cùng người đàn ông này, đi đến đâu người ta cũng tránh đường cho, và đi đến đâu cũng trở thành trung điểm của mọi người.
Nguyệt Nhi thắc mắc quay sang Lâm Ngạo Thiên khe khẽ hỏi nhỏ:
\- Sao hôm nay mọi người lạ nhỉ.
\- Ừ, lạ thật.
Lâm Ngạo Thiên mặt tỉnh bơ mà nói. Thật ra chính hắn là người biết rõ nhất tại sao người ta lại tránh đường cho hai người. Điều mà cả thế giới đều biết, ai ai cũng biết,...thì chỉ có mình Tần Nguyệt Nhi lại không biết rằng người đàn ông bên cạnh mình là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Nên nói ý thức phòng nguy hiểm của cô rất kém không đây?
Về đến nhà, Nguyệt Nhi ngồi xuống sofa đầy mệt mỏi. Nãy cô có đến bệnh viện xin nghỉ một thời gian rồi. Cuộc sống hiện tại của cô vô cùng rảnh rỗi đây mà.
Còn Lâm Ngạo Thiên vừa về tới nhà thì tiếp tục với công việc của mình. Hắn bước vào phòng làm việc, Từ Khải đã chờ sẵn ở đó:
\- Lão đại, sao anh lại bỏ dở cuộc họp như vậy, anh có thể bảo chúng tôi đi cùng Tần tiểu thư mà.
Từ Khải cũng chẳng dám nhiều lời trách móc, chỉ nói thế để nhắc nhở Lâm Ngạo Thiên mà thôi. Dạo gần đây Lâm Ngạo Thiên vì Nguyệt Nhi mà lơ là công việc hơi nhiều...
Lâm Ngạo Thiên không có chút cảm xúc, nhìn Từ Khải:
\- Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các cậu có đỡ nổi không. Đến lúc ấy chi bằng các cậu tự chặt đầu của mình đi.
Từ Khải rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên lão đại vì một người phụ nữ khác mà làm vậy. Từ Khải cũng chẳng dám hé thêm nửa lời, bởi giọng điệu của lão đại đã pha lẫn sự tức giận rồi
Xong xuôi mọi việc, Lâm Ngạo Thiên mới quay sang để ý đến Nguyệt Nhi của mình. Tần Nguyệt Nhi bây giờ đang ngồi ăn bim bim xem hoạt hình, đáng yêu hết cỡ luôn:
\- Em đang làm gì đó.
Giọng của Lâm Ngạo Thiên ấm áp mà vang lên. Nguyệt Nhi giật mình quay người lại nhìn Lâm Ngạo Thiên, cười toe toét như một đứa trẻ:
\- Đang xem phim hoạt hình, công chúa Ori ý. Anh lại đây xem cùng đi.
Nguyệt Nhi đập đập vào chỗ trống bên cạnh mình ý chỉ Lâm Ngạo Thiên hãy ngồi đó.
Lâm Ngạo Thiên nhìn cô một lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ trẻ con này của cô hắn cũng thích, quả là đáng yêu.
\- À đúng rồi, đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của anh.
\- Em muốn biết?
Lâm Ngạo Thiên không vội trả lời, quay sang hỏi ngược lại Nguyệt Nhi:
\- Ừ, anh nói đi.
\- Cứ gọi là Ông Xã đi.
Lâm Ngạo Thiên bá đạo mà nói khiến Nguyệt Nhi há hốc mồm, cô bĩu môi không tin:
\- Anh đùa cái kiểu gì vậy...
\- Thật mà, tôi họ Ông tên Xã, mọi người vẫn thường gọi thế đấy.
Vẻ mặt của Lâm Ngạo Thiên có chút gian gian, nhưng mà Nguyệt Nhi nổi tiếng dễ tin người mà. Cô ngốc nghếch suy nghĩ một lúc, chẳng mấy chốc cô gật đầu:
\-Ừm, tên anh ngộ thật. Vậy từ nay tôi gọi anh là anh Xã nhé.
Nguyệt Nhi ngốch ngếch lại đi tin lời của một đại Boss gian xảo. Lâm Ngạo Thiên cố nhịn cười, làm vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ:
\- Em phải gọi đầy đủ họ tên.
\- Được rồi, tôi gọi anh là Ông Xã, được chưa?
\- Thế tôi mới cưng chứ!
Lâm Ngạo Thiên kéo Nguyệt Nhi vào lòng mình mà ôm. Ngay lúc này đây, cô cảm nhận được sự bình yên ấm áp, nó không hề giống với cảm giác mà Trần Phó Thành mang lại.
Con tim cô cứ theo đó mà đập rộn ràng, như thể sắp bay khỏi lồng ngực luôn ý. Chính cô cũng không hiểu cảm xúc hiện tại của mình là gì nữa. Mà thôi kệ đi, càng suy nghĩ nhiều cô càng đau đầu.
\_\_\_\_\_\_
\- Có chuyện gì thì hai người nói nhanh lên.
Du Hảo Niệm cứ ngỡ như đang mơ vậy. Đây là Lâm Ngạo Thiên ư? Thật soái nha, lần đầu nhìn thấy boss hắc đạo thân thiện như vậy. Nhanh chóng Hảo Niêm lắc đầu:
\- Không có, không có gì.
Nguyệt Nhi hụt hẫng mà chẳng nói gì, thế là cô bị Lâm Ngạo Thiên kéo đi chỗ khác.
\- Hảo Niệm, bye nhaa...
Nhưng mà thật kì lạ. Khi Nguyệt Nhi đi cùng người đàn ông này, đi đến đâu người ta cũng tránh đường cho, và đi đến đâu cũng trở thành trung điểm của mọi người.
Nguyệt Nhi thắc mắc quay sang Lâm Ngạo Thiên khe khẽ hỏi nhỏ:
\- Sao hôm nay mọi người lạ nhỉ.
\- Ừ, lạ thật.
Lâm Ngạo Thiên mặt tỉnh bơ mà nói. Thật ra chính hắn là người biết rõ nhất tại sao người ta lại tránh đường cho hai người. Điều mà cả thế giới đều biết, ai ai cũng biết,...thì chỉ có mình Tần Nguyệt Nhi lại không biết rằng người đàn ông bên cạnh mình là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Nên nói ý thức phòng nguy hiểm của cô rất kém không đây?
Về đến nhà, Nguyệt Nhi ngồi xuống sofa đầy mệt mỏi. Nãy cô có đến bệnh viện xin nghỉ một thời gian rồi. Cuộc sống hiện tại của cô vô cùng rảnh rỗi đây mà.
Còn Lâm Ngạo Thiên vừa về tới nhà thì tiếp tục với công việc của mình. Hắn bước vào phòng làm việc, Từ Khải đã chờ sẵn ở đó:
\- Lão đại, sao anh lại bỏ dở cuộc họp như vậy, anh có thể bảo chúng tôi đi cùng Tần tiểu thư mà.
Từ Khải cũng chẳng dám nhiều lời trách móc, chỉ nói thế để nhắc nhở Lâm Ngạo Thiên mà thôi. Dạo gần đây Lâm Ngạo Thiên vì Nguyệt Nhi mà lơ là công việc hơi nhiều...
Lâm Ngạo Thiên không có chút cảm xúc, nhìn Từ Khải:
\- Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các cậu có đỡ nổi không. Đến lúc ấy chi bằng các cậu tự chặt đầu của mình đi.
Từ Khải rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên lão đại vì một người phụ nữ khác mà làm vậy. Từ Khải cũng chẳng dám hé thêm nửa lời, bởi giọng điệu của lão đại đã pha lẫn sự tức giận rồi
Xong xuôi mọi việc, Lâm Ngạo Thiên mới quay sang để ý đến Nguyệt Nhi của mình. Tần Nguyệt Nhi bây giờ đang ngồi ăn bim bim xem hoạt hình, đáng yêu hết cỡ luôn:
\- Em đang làm gì đó.
Giọng của Lâm Ngạo Thiên ấm áp mà vang lên. Nguyệt Nhi giật mình quay người lại nhìn Lâm Ngạo Thiên, cười toe toét như một đứa trẻ:
\- Đang xem phim hoạt hình, công chúa Ori ý. Anh lại đây xem cùng đi.
Nguyệt Nhi đập đập vào chỗ trống bên cạnh mình ý chỉ Lâm Ngạo Thiên hãy ngồi đó.
Lâm Ngạo Thiên nhìn cô một lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ trẻ con này của cô hắn cũng thích, quả là đáng yêu.
\- À đúng rồi, đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của anh.
\- Em muốn biết?
Lâm Ngạo Thiên không vội trả lời, quay sang hỏi ngược lại Nguyệt Nhi:
\- Ừ, anh nói đi.
\- Cứ gọi là Ông Xã đi.
Lâm Ngạo Thiên bá đạo mà nói khiến Nguyệt Nhi há hốc mồm, cô bĩu môi không tin:
\- Anh đùa cái kiểu gì vậy...
\- Thật mà, tôi họ Ông tên Xã, mọi người vẫn thường gọi thế đấy.
Vẻ mặt của Lâm Ngạo Thiên có chút gian gian, nhưng mà Nguyệt Nhi nổi tiếng dễ tin người mà. Cô ngốc nghếch suy nghĩ một lúc, chẳng mấy chốc cô gật đầu:
\-Ừm, tên anh ngộ thật. Vậy từ nay tôi gọi anh là anh Xã nhé.
Nguyệt Nhi ngốch ngếch lại đi tin lời của một đại Boss gian xảo. Lâm Ngạo Thiên cố nhịn cười, làm vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ:
\- Em phải gọi đầy đủ họ tên.
\- Được rồi, tôi gọi anh là Ông Xã, được chưa?
\- Thế tôi mới cưng chứ!
Lâm Ngạo Thiên kéo Nguyệt Nhi vào lòng mình mà ôm. Ngay lúc này đây, cô cảm nhận được sự bình yên ấm áp, nó không hề giống với cảm giác mà Trần Phó Thành mang lại.
Con tim cô cứ theo đó mà đập rộn ràng, như thể sắp bay khỏi lồng ngực luôn ý. Chính cô cũng không hiểu cảm xúc hiện tại của mình là gì nữa. Mà thôi kệ đi, càng suy nghĩ nhiều cô càng đau đầu.
\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.