Chương 20: Truy sát
Thúy Hường
08/01/2021
Chap 23: Truy sát
Gạ được Nguyệt Nhi đăng kí kết hôn dễ như trở bàn tay. Lâm Ngạo Thiên tâm tình rất tốt, quay sang ghế phụ bên cạnh nhìn cô.
\- Nguyệt Nhi, em có muốn đi biển hóng mát không?
Hiện tại chiếc ô tô đang chạy quanh bờ biển, làn gió nhè nhẹ thổi mát rượi. Nguyệt Nhi vui vẻ mở ô cửa kính ra.
\- Mát quá đi!
Bãi biển hôm nay vắng người, rất vắng. Khung cảnh tuyệt đẹp của nó bao trùm lấy chiếc ô tô màu cam đang lượn lờ dọc con đường bờ biển, vì thế không gian yên tĩnh này bỗng trở nên lãng mạn.
\- Em thấy có gì đó là lạ. Anh không thấy vắng vẻ sao?
Cô cảnh giác, quay sang nhìn Lâm Ngạo Thiên.
\- Có sao? Ừ, cũng lạ thật.
Lâm Ngạo Thiên gật gù tán thành. Hiếm khi bờ biển vắng tanh người, trừ khi...
Bỗng từ đâu phát ra tiếng súng đoàng đoàng. Lâm Ngạo Thiên lướt qua kính chiếu hậu mà nhìn mấy chiếc xe đuổi theo sau, còn dám nổ súng. Mẹ kiếp!
\- Em nhớ thắt dây an toàn chắc vào!
\- ừm.
Nguyệt Nhi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời. Rơi vào hoàn cảnh này mà chẳng thấy cô có chút sợ hãi nào, Lâm Ngạo Thiên quay sang hỏi.
\- Em sợ không?
\- Không sợ!
Nguyệt Nhi lắc đầu cứng rắn trả lời. Trên môi cô hé nở một nụ cười hy vọng, vì cô tin tưởng hắn. Giống như lúc trước cô bị bắt cóc, hắn cũng đến kịp thời.
Đoàn xe đuổi sau càng đến gần hơn, tiếng súng cũng ngày càng gần. Giống như một cơn mưa đạn, liên tục công kích đối phương. Mà đối phương ở đây chính là cô và hắn.
Tiếng va chạm mạnh của những viên đạn khiến thân xe bị xước nặng. Lâm Ngạo Thiên vẫn rất bình tĩnh, lái xe với tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Mà phía trước chính là biển.
\- Biển, biển đó anh.
Nguyệt Nhi mất bình tĩnh, cô hốt hoảng nhắc nhở hắn. Lâm Ngạo Thiên vẫn im lặng mà giữ nguyên tốc độ lao về phía trước. Bỗng "rầm" từng tiếng vang lên. Nguyệt Nhi sợ hãi nhắm mắy lại. Đầu cô choáng váng do xe đột nhiên đổi hướng.
\- Mở mắt ra đi!
Lâm Ngạo Thiên dừng xe lại, lên tiếng. Nguyệt Nhi cũng dần mở mắt:
\- Chúng ta không rơi xuống biển?
\- Thật ra ở đây có một con đường mòn khác, rất nhỏ. Hầu như không ai biết đến sự tồn tại của con đường này.
Lúc nãy Lâm Ngạo Thiên lái xe với tốc độ khủng để bọn đằng sau cũng tăng tốc đuổi theo, đến gần bờ biển, hắn đột nhiên rẽ trái khiến cho đoàn xe truy sát ở sau trở mặt không kịp mà lao xuống biển. Quả thật cao xiêu!
Biệt thự Lâm gia vào buổi tối...
Phòng làm việc...
\- Lão đại, anh không sao chứ?
Tư Gia Long nghe nói hôm nay lão đại bị truy sát, anh ta nhanh chóng có mặt tại biệt thự Lâm gia.
\- Cậu đi điều tra cho tôi. Nhất định chúng không phải hạng tầm thường.
\- Rõ thưa lão đại.
Tư Gia Long lập tức bước ra ngoài làm việc.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn JS Lâm thị...
Tần Nguyệt Nhi hiện đang đứng trước toà nhà cao lớn này, cô ngẩng mặt lên nhìn.
Mấy ngày trước, chính là cô giấu Lâm Ngạo Thiên lén nộp hồ sơ xin việc tại đây. Hôm nay nhận được điện thoại là cô đã được tuyển thẳng không cần phỏng vấn. Kể ra cũng hơi lạ!
Và Nguyệt Nhi cũng không hề biết tổng tài Lâm thị Lâm Ngạo Thiên chính là người mà cô luôn gọi là Ông Xã kia.
\- Chào chị, em là nhân viên mới Tần Nguyệt Nhi.
\- À, là em hả. Mời em đi theo chị.
Cô gái này chính là Aissa, trợ lí tổng giám đốc. Sau đó Nguyệt Nhi được dẫn lên phòng tổng tài. Aissa chỉ vào cánh cửa đang đóng.
\- Em vào đi, đây là chỗ làm việc của em. Vào rồi biết công việc của mình thôi.
\- Dạ vâng!
Nguyệt Nhi lo lắng bước vào. Wow, phòng tổng tài đẹp quá, nhưng rất lạnh lẽo. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc vest đen, đang hướng người về phía cửa sổ. Nhìn dáng người cao lớn toả ra hàn khí, cô nghĩ ngay đến Lâm tổng của tập đoàn JS Lâm thị Lâm Ngạo Thiên.
\- Chào Lâm tổng!
Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng cất lên, Lâm Ngạo Thiên cũng quay người lại nhìn bảo bối nhỏ. Cô cười tươi, vì rất sợ hắn nên đành cười để lấy lòng thôi. Ai mà chẳng biết Lâm Ngạo Thiên không gần nữ sắc chứ.
Gạ được Nguyệt Nhi đăng kí kết hôn dễ như trở bàn tay. Lâm Ngạo Thiên tâm tình rất tốt, quay sang ghế phụ bên cạnh nhìn cô.
\- Nguyệt Nhi, em có muốn đi biển hóng mát không?
Hiện tại chiếc ô tô đang chạy quanh bờ biển, làn gió nhè nhẹ thổi mát rượi. Nguyệt Nhi vui vẻ mở ô cửa kính ra.
\- Mát quá đi!
Bãi biển hôm nay vắng người, rất vắng. Khung cảnh tuyệt đẹp của nó bao trùm lấy chiếc ô tô màu cam đang lượn lờ dọc con đường bờ biển, vì thế không gian yên tĩnh này bỗng trở nên lãng mạn.
\- Em thấy có gì đó là lạ. Anh không thấy vắng vẻ sao?
Cô cảnh giác, quay sang nhìn Lâm Ngạo Thiên.
\- Có sao? Ừ, cũng lạ thật.
Lâm Ngạo Thiên gật gù tán thành. Hiếm khi bờ biển vắng tanh người, trừ khi...
Bỗng từ đâu phát ra tiếng súng đoàng đoàng. Lâm Ngạo Thiên lướt qua kính chiếu hậu mà nhìn mấy chiếc xe đuổi theo sau, còn dám nổ súng. Mẹ kiếp!
\- Em nhớ thắt dây an toàn chắc vào!
\- ừm.
Nguyệt Nhi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời. Rơi vào hoàn cảnh này mà chẳng thấy cô có chút sợ hãi nào, Lâm Ngạo Thiên quay sang hỏi.
\- Em sợ không?
\- Không sợ!
Nguyệt Nhi lắc đầu cứng rắn trả lời. Trên môi cô hé nở một nụ cười hy vọng, vì cô tin tưởng hắn. Giống như lúc trước cô bị bắt cóc, hắn cũng đến kịp thời.
Đoàn xe đuổi sau càng đến gần hơn, tiếng súng cũng ngày càng gần. Giống như một cơn mưa đạn, liên tục công kích đối phương. Mà đối phương ở đây chính là cô và hắn.
Tiếng va chạm mạnh của những viên đạn khiến thân xe bị xước nặng. Lâm Ngạo Thiên vẫn rất bình tĩnh, lái xe với tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Mà phía trước chính là biển.
\- Biển, biển đó anh.
Nguyệt Nhi mất bình tĩnh, cô hốt hoảng nhắc nhở hắn. Lâm Ngạo Thiên vẫn im lặng mà giữ nguyên tốc độ lao về phía trước. Bỗng "rầm" từng tiếng vang lên. Nguyệt Nhi sợ hãi nhắm mắy lại. Đầu cô choáng váng do xe đột nhiên đổi hướng.
\- Mở mắt ra đi!
Lâm Ngạo Thiên dừng xe lại, lên tiếng. Nguyệt Nhi cũng dần mở mắt:
\- Chúng ta không rơi xuống biển?
\- Thật ra ở đây có một con đường mòn khác, rất nhỏ. Hầu như không ai biết đến sự tồn tại của con đường này.
Lúc nãy Lâm Ngạo Thiên lái xe với tốc độ khủng để bọn đằng sau cũng tăng tốc đuổi theo, đến gần bờ biển, hắn đột nhiên rẽ trái khiến cho đoàn xe truy sát ở sau trở mặt không kịp mà lao xuống biển. Quả thật cao xiêu!
Biệt thự Lâm gia vào buổi tối...
Phòng làm việc...
\- Lão đại, anh không sao chứ?
Tư Gia Long nghe nói hôm nay lão đại bị truy sát, anh ta nhanh chóng có mặt tại biệt thự Lâm gia.
\- Cậu đi điều tra cho tôi. Nhất định chúng không phải hạng tầm thường.
\- Rõ thưa lão đại.
Tư Gia Long lập tức bước ra ngoài làm việc.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn JS Lâm thị...
Tần Nguyệt Nhi hiện đang đứng trước toà nhà cao lớn này, cô ngẩng mặt lên nhìn.
Mấy ngày trước, chính là cô giấu Lâm Ngạo Thiên lén nộp hồ sơ xin việc tại đây. Hôm nay nhận được điện thoại là cô đã được tuyển thẳng không cần phỏng vấn. Kể ra cũng hơi lạ!
Và Nguyệt Nhi cũng không hề biết tổng tài Lâm thị Lâm Ngạo Thiên chính là người mà cô luôn gọi là Ông Xã kia.
\- Chào chị, em là nhân viên mới Tần Nguyệt Nhi.
\- À, là em hả. Mời em đi theo chị.
Cô gái này chính là Aissa, trợ lí tổng giám đốc. Sau đó Nguyệt Nhi được dẫn lên phòng tổng tài. Aissa chỉ vào cánh cửa đang đóng.
\- Em vào đi, đây là chỗ làm việc của em. Vào rồi biết công việc của mình thôi.
\- Dạ vâng!
Nguyệt Nhi lo lắng bước vào. Wow, phòng tổng tài đẹp quá, nhưng rất lạnh lẽo. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc vest đen, đang hướng người về phía cửa sổ. Nhìn dáng người cao lớn toả ra hàn khí, cô nghĩ ngay đến Lâm tổng của tập đoàn JS Lâm thị Lâm Ngạo Thiên.
\- Chào Lâm tổng!
Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng cất lên, Lâm Ngạo Thiên cũng quay người lại nhìn bảo bối nhỏ. Cô cười tươi, vì rất sợ hắn nên đành cười để lấy lòng thôi. Ai mà chẳng biết Lâm Ngạo Thiên không gần nữ sắc chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.