Chương 13
l_anhie79
30/08/2023
Ngày hôm sau.
Hàn Bạch Phong vô tâm đến mức không gọi lại cho Dạ Thiên Vũ, cũng không có ý gọi đến hỏi thăm về tình hình của Tuyết Nhi như thế nào.
Hết sức vô tâm, quá sức tưởng tượng của Dạ Thiên Vũ anh rồi.
Tuyết Nhi đã tỉnh lại, cô nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Hôm qua cô đang định đi ăn, không cẩn thận gặp phải tên cướp túi xách của mình, cô liền cố chống cự lại, không ngờ tên đó rút dao ra đâm cô một nhát, cứ nghĩ mình đã đi luôn rồi chứ.
Không ngờ là còn sống.
- Tuyết Nhi, tình hình của cô thế nào rồi? Dạ Thiên Vũ quan tâm hỏi.
- Tôi không sao đâu Dạ tổng, làm phiền anh rồi
- Không sao đâu
Tuyết Nhi chỉ gượng cười.
- Nếu cô thấy không ổn thì nói với tôi nhé, đừng ngại.
Tuyết Nhi liền gật đầu.
- Vậy tốt rồi, cô có đói không? Để tôi mua gì cho cô ăn nhé? Dạ Thiên Vũ đầy chu đáo hỏi han cô.
Tuyết Nhi lắc đầu.
- Cô không đói sao? Dạ Thiên Vũ lại hỏi tiếp
- Không cần đâu, phiền anh quá
- Không có phiền. Cô ở đây đi tôi mua xong sẽ quay lại liền.Dạ Thiên Vũ vội đáp
Anh mỉm cười nói, đầy dịu dàng quan tâm đến Tuyết Nhi, sau đó quay lưng rời đi.
Tuyết Nhi nhìn Thiên Vũ rời đi, người đàn ông này…
Anh ấy thật ấm áp, đây là lần đầu cô có người quan tâm đến mình như vậy, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối sao?
Người như Tuyết Nhi cô thật sự có người muốn quan tâm, chăm sóc lo lắng đến vậy ư?
Có lẽ là không rồi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Nhi cười chua chát, nụ cười này…không biết là bao nhiêu lần rồi.
Dạ Thiên Vũ mua cháo về cho Tuyết Nhi, anh còn cẩn thận chăm sóc cô, đầy ân cần đút cháo cho cô ăn.
Cô rất cảm kích vì anh quan tâm đến mình, ăn xong, Tuyết Nhi nói
- Cảm ơn anh Dạ tổng.
- Không có gì đâu, dù sao tôi cũng là sếp của cô quan tâm nhân viên của mình cũng phải.
Dạ Thiên Vũ nói.
- Cảm ơn anh vì ngày hôm nay đã cứu tôi, bây giờ tôi có thể xuất viện không?
- Này Tuyết Nhi, cô mới phẫu thuật ngày hôm qua, hôm nay đã đòi xuất viện. Cô có ý gì đây? Thiên Vũ khó chịu hỏi
- Có rất nhiều việc chờ tôi ở nhà
- Tôi cũng phiền anh nhiều rồi, dù sao cũng chỉ là một nhát dao, chưa lấy mạng tôi được mà. Tuyết Nhi giải thích.
- Này Tuyết Nhi, cô nên nghe theo lời bác sĩ, khi nào cảm thấy trong người khỏe hẳn thì về nhà.
Dạ Thiên Vũ đứng dậy nói, sau đó hầm hực ra khỏi phòng bệnh.
Một vết đâm?
Nếu tên cướp đó dùng sức đâm mạnh vào đã ảnh hưởng đến nội tạng của cô rồi đó.
- ----------------------
Buổi chiều nay Dạ Thiên Vũ không có bận việc gì, anh phóng thẳng đến TK tìm Hàn Bạch Phong.
Chỉ có kẻ kì lạ mới chơi lại kẻ kì dị.
- Hàn Bạch Phong
Dạ Thiên Vũ xông thẳng vào phòng làm việc, nhìn Hàn Bạch Phong vẫn đang bình tĩnh ngồi làm việc.
Dường như không có dấu hiệu lo lắng cho cô vợ của mình.
- Nếu cậu đến đây để nói về tình trạng của cô ta thì tôi không có hứng nghe.
Hàn Bạch Phong nói.
Đầu không ngẩn lên nhìn Dạ Thiên Vũ một cái.
Dạ Thiên Vũ đưa tay lên trán, ôi trời đất thiên địa ơi.
- Hàn Bạch Phong, cậu thật sự không quan tâm đến vợ mình thật à?
Dạ Thiên Vũ cố gắng hỏi, sống chung cũng đã một tháng trời chẳng lẽ tên này miễn nhiễm với nữ giới à?
Hàn Bạch Phong dừng bút, anh ngẩn đầu nhìn Dạ Thiên Vũ.
- Đến cả tên của cô ta tôi cũng không muốn nhớ.
- Tôi cũng không xem cô ta là vợ mình.
Hàn Bạch Phong phũ phàng nói.
Dạ Thiên Vũ giơ hai tay lên,thôi thôi…
Anh xin phép đầu hàng!
- Tôi không nói với cậu nữa,Hàn Bạch Phong cậu đáng sợ thật đó “.
Hàn Bạch Phong lười biếng đáp, cắm mặt vào công việc lần nữa.
Biết mình đã bị làm lơ, Dạ Thiên Vũ đến sofa ngồi xuống, dựa vào.
” Mà này, cô ấy nói cũng chỉ là một vết đâm…”.
Nếu một người bị thương như vậy sẽ rất tức giận hoặc sợ hãi, nhưng trông cô lúc đó rất thản nhiên.
Trông giống như không sợ chết vậy.
Hàn Bạch Phong nghe đến đây lại dừng tay, anh ngẩn đầu lên:” Làm sao cô ta bị đâm vậy?”.
Thấy Hàn Bạch Phong bắt đầu quan tâm đến, Dạ Thiên Vũ liền bất ngờ.
- Nghe đâu là bị cướp, cô ấy chống cự nên bị đâm.
Hàn Bạch Phong nghe thế thì không đáp, im lặng.
” Hàn Bạch Phong, cậu biết gì phải không?”.
Dạ Thiên Vũ liền nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Hàn Bạch Phong.
Không phải khi không dễ dàng gì tên hâm này lại hỏi như vậy.
- Tôi cứ nghĩ cô ta tự đâm mình.
Hàn Bạch Phong nói.
Dạ Thiên Vũ cau mày:” Hàn Bạch Phong…”.
- Rồi rồi.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc.
- Thật ra lần trước tôi đã đọc lén nhật kí của cô ta, trong đó cô ta đều viết rằng…
- Mình muốn chết, mình muốn tự tử, tôi cứ nghĩ cô ta nghĩ quẫn rồi tự sát thôi.
Hàn Bạch Phong vô tâm đến mức không gọi lại cho Dạ Thiên Vũ, cũng không có ý gọi đến hỏi thăm về tình hình của Tuyết Nhi như thế nào.
Hết sức vô tâm, quá sức tưởng tượng của Dạ Thiên Vũ anh rồi.
Tuyết Nhi đã tỉnh lại, cô nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Hôm qua cô đang định đi ăn, không cẩn thận gặp phải tên cướp túi xách của mình, cô liền cố chống cự lại, không ngờ tên đó rút dao ra đâm cô một nhát, cứ nghĩ mình đã đi luôn rồi chứ.
Không ngờ là còn sống.
- Tuyết Nhi, tình hình của cô thế nào rồi? Dạ Thiên Vũ quan tâm hỏi.
- Tôi không sao đâu Dạ tổng, làm phiền anh rồi
- Không sao đâu
Tuyết Nhi chỉ gượng cười.
- Nếu cô thấy không ổn thì nói với tôi nhé, đừng ngại.
Tuyết Nhi liền gật đầu.
- Vậy tốt rồi, cô có đói không? Để tôi mua gì cho cô ăn nhé? Dạ Thiên Vũ đầy chu đáo hỏi han cô.
Tuyết Nhi lắc đầu.
- Cô không đói sao? Dạ Thiên Vũ lại hỏi tiếp
- Không cần đâu, phiền anh quá
- Không có phiền. Cô ở đây đi tôi mua xong sẽ quay lại liền.Dạ Thiên Vũ vội đáp
Anh mỉm cười nói, đầy dịu dàng quan tâm đến Tuyết Nhi, sau đó quay lưng rời đi.
Tuyết Nhi nhìn Thiên Vũ rời đi, người đàn ông này…
Anh ấy thật ấm áp, đây là lần đầu cô có người quan tâm đến mình như vậy, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối sao?
Người như Tuyết Nhi cô thật sự có người muốn quan tâm, chăm sóc lo lắng đến vậy ư?
Có lẽ là không rồi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Nhi cười chua chát, nụ cười này…không biết là bao nhiêu lần rồi.
Dạ Thiên Vũ mua cháo về cho Tuyết Nhi, anh còn cẩn thận chăm sóc cô, đầy ân cần đút cháo cho cô ăn.
Cô rất cảm kích vì anh quan tâm đến mình, ăn xong, Tuyết Nhi nói
- Cảm ơn anh Dạ tổng.
- Không có gì đâu, dù sao tôi cũng là sếp của cô quan tâm nhân viên của mình cũng phải.
Dạ Thiên Vũ nói.
- Cảm ơn anh vì ngày hôm nay đã cứu tôi, bây giờ tôi có thể xuất viện không?
- Này Tuyết Nhi, cô mới phẫu thuật ngày hôm qua, hôm nay đã đòi xuất viện. Cô có ý gì đây? Thiên Vũ khó chịu hỏi
- Có rất nhiều việc chờ tôi ở nhà
- Tôi cũng phiền anh nhiều rồi, dù sao cũng chỉ là một nhát dao, chưa lấy mạng tôi được mà. Tuyết Nhi giải thích.
- Này Tuyết Nhi, cô nên nghe theo lời bác sĩ, khi nào cảm thấy trong người khỏe hẳn thì về nhà.
Dạ Thiên Vũ đứng dậy nói, sau đó hầm hực ra khỏi phòng bệnh.
Một vết đâm?
Nếu tên cướp đó dùng sức đâm mạnh vào đã ảnh hưởng đến nội tạng của cô rồi đó.
- ----------------------
Buổi chiều nay Dạ Thiên Vũ không có bận việc gì, anh phóng thẳng đến TK tìm Hàn Bạch Phong.
Chỉ có kẻ kì lạ mới chơi lại kẻ kì dị.
- Hàn Bạch Phong
Dạ Thiên Vũ xông thẳng vào phòng làm việc, nhìn Hàn Bạch Phong vẫn đang bình tĩnh ngồi làm việc.
Dường như không có dấu hiệu lo lắng cho cô vợ của mình.
- Nếu cậu đến đây để nói về tình trạng của cô ta thì tôi không có hứng nghe.
Hàn Bạch Phong nói.
Đầu không ngẩn lên nhìn Dạ Thiên Vũ một cái.
Dạ Thiên Vũ đưa tay lên trán, ôi trời đất thiên địa ơi.
- Hàn Bạch Phong, cậu thật sự không quan tâm đến vợ mình thật à?
Dạ Thiên Vũ cố gắng hỏi, sống chung cũng đã một tháng trời chẳng lẽ tên này miễn nhiễm với nữ giới à?
Hàn Bạch Phong dừng bút, anh ngẩn đầu nhìn Dạ Thiên Vũ.
- Đến cả tên của cô ta tôi cũng không muốn nhớ.
- Tôi cũng không xem cô ta là vợ mình.
Hàn Bạch Phong phũ phàng nói.
Dạ Thiên Vũ giơ hai tay lên,thôi thôi…
Anh xin phép đầu hàng!
- Tôi không nói với cậu nữa,Hàn Bạch Phong cậu đáng sợ thật đó “.
Hàn Bạch Phong lười biếng đáp, cắm mặt vào công việc lần nữa.
Biết mình đã bị làm lơ, Dạ Thiên Vũ đến sofa ngồi xuống, dựa vào.
” Mà này, cô ấy nói cũng chỉ là một vết đâm…”.
Nếu một người bị thương như vậy sẽ rất tức giận hoặc sợ hãi, nhưng trông cô lúc đó rất thản nhiên.
Trông giống như không sợ chết vậy.
Hàn Bạch Phong nghe đến đây lại dừng tay, anh ngẩn đầu lên:” Làm sao cô ta bị đâm vậy?”.
Thấy Hàn Bạch Phong bắt đầu quan tâm đến, Dạ Thiên Vũ liền bất ngờ.
- Nghe đâu là bị cướp, cô ấy chống cự nên bị đâm.
Hàn Bạch Phong nghe thế thì không đáp, im lặng.
” Hàn Bạch Phong, cậu biết gì phải không?”.
Dạ Thiên Vũ liền nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Hàn Bạch Phong.
Không phải khi không dễ dàng gì tên hâm này lại hỏi như vậy.
- Tôi cứ nghĩ cô ta tự đâm mình.
Hàn Bạch Phong nói.
Dạ Thiên Vũ cau mày:” Hàn Bạch Phong…”.
- Rồi rồi.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc.
- Thật ra lần trước tôi đã đọc lén nhật kí của cô ta, trong đó cô ta đều viết rằng…
- Mình muốn chết, mình muốn tự tử, tôi cứ nghĩ cô ta nghĩ quẫn rồi tự sát thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.