Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh
Chương 12
Linhh yy
18/10/2022
Cô bị ngớ ngẩn ra đứng tại chỗ không nhúc nhích được gì ? Cô nhìn vào bên thiết kế lại bắt cô đi làm thư ký, thì có phải là quá quắt lắm không, đây có được xem là trả thù cô không đây ! Tên chú già này đúng là nguy hiểm mà, không thể lường được trước, vậy là ngày nào cô cũng gặp mặt tên chú già này sao chứ đúng là quá trớ trêu. Thấy cô vẫn cứ đứng ở đó anh liền hỏi.
-- Thư ký c Châu còn chuyện gì nữa sao ?
-- À không có gì.
-- Vậy thì cô đi làm việc đi,hay muốn tôi tiễn cô đến tận chỗ ngồi làm việc.
-- Không cần chú già đâu tôi đi ngay đây.
-- Khoang đã trong công ty phải gọi tôi là Tần tổng hoặc sếp.
-- Được tôi biết rồi thưa Tần tổng.
-- Tốt.
Cô bực bội đi ra ngoài, không quên mắng anh là " đồ ông chú già quá quắt "
Câu nói của cô vô tình để anh nghe thấy, không biết là cô cố tình nói lớn hay là do anh nghe được, nhưng điều đó không làm anh tức giận mà ngược lại là vui vẻ. Cô đi ra ngoài thấy bàn làm việc của mình, liền đi lại đó ngồi tâm trạng vô cùng khó chịu. Nhưng cô đâu biết rằng bên trong anh nhìn ra ngoài thấy cô tức tối, thì nhếch môi cười biểu cảm của cô đã bị anh thu hết vào tầm mắt của mình, dáng vẻ cô tức giận trông cũng thật dễ thương.
Trong thời gian làm việc, có những hồ sơ không hiểu cho lắm, không biết hỏi ai thì đột nhiên nhớ ra trợ lí của anh, cô liền đứng dậy đi hỏi. Anh bên trong đang làm việc thì nhìn ra ngoài, không thấy cô đâu liền khó chịu, mới vừa lúc nãy còn ở đó bây giờ thì mất tiêu anh tính đi ra ngoài thì thấy cô đi vào nên cũng không ra ngoài. Anh nhìn dáng vẻ cô làm việc nghiêm túc thì vô cùng dễ thương, ngắm nhìn cô một lúc rồi tiếp tục làm việc.
Lần này anh đang làm việc ,cầm ly nước lên không có nước, liền gọi cho cô nhưng chờ mãi không thấy cô nhấc máy, liền nhìn lên không thấy cô ở đó, anh liền khó chịu không thôi,anh bật dậy đi ra ngoài. Đi lại bàn làm việc của cô thấy những giấy tờ của cô đang có chỗ chưa làm xong,liền hiểu chắc là đi hỏi, anh ngồi xuống ghế xem tài liệu cô làm thì có những chỗ còn thiếu xót rất nhiều.
Cô lúc này hỏi trợ lí xong liền về chỗ ngồi, đã thấy anh ngồi ở đó, cô ôn tồn đi lại đứng trước mặt anh.
-- Tần tổng chú tìm tôi sao ?
-- Phải cô nãy giờ đi đâu ?
-- Tôi đi hỏi những hồ sơ này.
-- Sao không hỏi tôi.
-- Chú làm việc bận rộn như vậy ai dám hỏi chứ .
Cô nói nhỏ trong miệng nhưng anh vẫn nghe được mà đáp trả.
-- Nhìn tôi cô sợ lắm hay sao ?
-- Không có.
-- Không có thì cứ việc hỏi.
-- Tôi...
-- Được rồi pha cho tôi ly cà phê, đừng quá ngọt, còn nữa sau này cái gì không biết thì cứ việc hỏi tôi.
-- Ồ.
-- Đi pha đi còn đứng đó làm gì ?
-- Tôi đi ngay.
Cô ba chân bốn cẳng liền chạy đi pha cho anh ly cà phê, sau khi cô đi anh cũng quay về làm việc. Cô đi pha cà phê cho anh, nhưng không biết cách sử dụng lần này thì tiêu đời cô rồi, không biết phải làm sao nữa . Thôi thì pha đại cho rồi, cô lấy hạt cà phê bỏ vào máy rồi nhấn nút đại, sau một hồi thì ly cà phê cũng đã xong,cô nhìn ly cà phê này không biết uống được không nữa, mà thôi kệ có là hên rồi.
Cô đứng trước cửa phòng gõ cửa rồi mới mở cửa đi vào, cô đặc ly cà phê lên bàn anh rồi lên tiếng.
-- Cà phê của chú đây.
Anh nghe vậy không nói gì liền cầm lên uống thử kết quả anh nhăn mặt nhìn ly cà phê rồi nhìn cô.
-- Đây là cà phê cô pha sao ?
-- Đúng vậy.
-- Cà phê không ra cà phê lại còn không bỏ đường cô muốn đầu độc tôi sao ?
-- Tôi quên bỏ đường.
-- Pha lại ly khác đi.
-- Vâng.
Cô cầm ly cà phê đem ra ngoài pha lại cái khác, thật tình cô không biết pha như thế nào, từ đó đến giờ ba cái việc nấu ăn cô chưa bao giờ đụng đến lấy gì biết chứ. Cô nhìn cái máy pha mà bất lực, khổ nỗi có máy pha chế nhưng không biết cách sử dụng cũng là một cái khó khăn đây mà, và rồi cô cũng pha đại nhưng có điều sẽ thêm đường vào ,pha xong cô đem lên cho anh kết quả cô phải pha lại là vì quá ngọt. Cô pha đi pha lại nhiều lần cũng không biết bao nhiêu ly kết quả vẫn một câu chê như thường.
Cô chạy đi chạy lại đến nỗi hai chân cô muốn rụng ra luôn rồi, lúc này trợ lí đi ngang qua thấy cô đang mày mò cái máy, liền đi lại hỏi.
-- Cô pha cà phê cho sếp sao ?
-- Đúng vậy nhưng tôi pha mấy ly rồi mà cũng không vừa ý.
-- Vậy để tôi chỉ cô.
-- Vậy tôi cảm ơn anh trước.
Trợ lí chỉ cô cách pha cà phê để anh vừa ý ,sau khi trợ lí chỉ dạy cô,thì cô cuối cùng cũng đã làm được pha xong trợ lí kêu cô đem lên cho anh, cô nhìn ly cà phê mà vui mừng lần này sẽ không bị chê vào đâu nữa, vào phòng làm việc của anh cô đặc ly cà phê lên đó, anh thấy vậy liền cầm lên uống trong khi đó cô cứ nhìn anh không biết có được hay chưa tâm trạng hồi hộp không thôi, uống xong anh liền đặc ly cà phê lên bàn rồi nói.
-- Lần này tạm được.
Nghe câu trả lời của anh cô chỉ biết khinh bỉ thôi, lần này không được nữa chắc cô sẽ không pha nữa đâu, nể tình anh là sếp cô nếu không cô đã phản lại rồi, không vừa ý thì tự mà pha bắt cô chạy đi chạy lại như osin vậy.
-- Thư ký c Châu còn chuyện gì nữa sao ?
-- À không có gì.
-- Vậy thì cô đi làm việc đi,hay muốn tôi tiễn cô đến tận chỗ ngồi làm việc.
-- Không cần chú già đâu tôi đi ngay đây.
-- Khoang đã trong công ty phải gọi tôi là Tần tổng hoặc sếp.
-- Được tôi biết rồi thưa Tần tổng.
-- Tốt.
Cô bực bội đi ra ngoài, không quên mắng anh là " đồ ông chú già quá quắt "
Câu nói của cô vô tình để anh nghe thấy, không biết là cô cố tình nói lớn hay là do anh nghe được, nhưng điều đó không làm anh tức giận mà ngược lại là vui vẻ. Cô đi ra ngoài thấy bàn làm việc của mình, liền đi lại đó ngồi tâm trạng vô cùng khó chịu. Nhưng cô đâu biết rằng bên trong anh nhìn ra ngoài thấy cô tức tối, thì nhếch môi cười biểu cảm của cô đã bị anh thu hết vào tầm mắt của mình, dáng vẻ cô tức giận trông cũng thật dễ thương.
Trong thời gian làm việc, có những hồ sơ không hiểu cho lắm, không biết hỏi ai thì đột nhiên nhớ ra trợ lí của anh, cô liền đứng dậy đi hỏi. Anh bên trong đang làm việc thì nhìn ra ngoài, không thấy cô đâu liền khó chịu, mới vừa lúc nãy còn ở đó bây giờ thì mất tiêu anh tính đi ra ngoài thì thấy cô đi vào nên cũng không ra ngoài. Anh nhìn dáng vẻ cô làm việc nghiêm túc thì vô cùng dễ thương, ngắm nhìn cô một lúc rồi tiếp tục làm việc.
Lần này anh đang làm việc ,cầm ly nước lên không có nước, liền gọi cho cô nhưng chờ mãi không thấy cô nhấc máy, liền nhìn lên không thấy cô ở đó, anh liền khó chịu không thôi,anh bật dậy đi ra ngoài. Đi lại bàn làm việc của cô thấy những giấy tờ của cô đang có chỗ chưa làm xong,liền hiểu chắc là đi hỏi, anh ngồi xuống ghế xem tài liệu cô làm thì có những chỗ còn thiếu xót rất nhiều.
Cô lúc này hỏi trợ lí xong liền về chỗ ngồi, đã thấy anh ngồi ở đó, cô ôn tồn đi lại đứng trước mặt anh.
-- Tần tổng chú tìm tôi sao ?
-- Phải cô nãy giờ đi đâu ?
-- Tôi đi hỏi những hồ sơ này.
-- Sao không hỏi tôi.
-- Chú làm việc bận rộn như vậy ai dám hỏi chứ .
Cô nói nhỏ trong miệng nhưng anh vẫn nghe được mà đáp trả.
-- Nhìn tôi cô sợ lắm hay sao ?
-- Không có.
-- Không có thì cứ việc hỏi.
-- Tôi...
-- Được rồi pha cho tôi ly cà phê, đừng quá ngọt, còn nữa sau này cái gì không biết thì cứ việc hỏi tôi.
-- Ồ.
-- Đi pha đi còn đứng đó làm gì ?
-- Tôi đi ngay.
Cô ba chân bốn cẳng liền chạy đi pha cho anh ly cà phê, sau khi cô đi anh cũng quay về làm việc. Cô đi pha cà phê cho anh, nhưng không biết cách sử dụng lần này thì tiêu đời cô rồi, không biết phải làm sao nữa . Thôi thì pha đại cho rồi, cô lấy hạt cà phê bỏ vào máy rồi nhấn nút đại, sau một hồi thì ly cà phê cũng đã xong,cô nhìn ly cà phê này không biết uống được không nữa, mà thôi kệ có là hên rồi.
Cô đứng trước cửa phòng gõ cửa rồi mới mở cửa đi vào, cô đặc ly cà phê lên bàn anh rồi lên tiếng.
-- Cà phê của chú đây.
Anh nghe vậy không nói gì liền cầm lên uống thử kết quả anh nhăn mặt nhìn ly cà phê rồi nhìn cô.
-- Đây là cà phê cô pha sao ?
-- Đúng vậy.
-- Cà phê không ra cà phê lại còn không bỏ đường cô muốn đầu độc tôi sao ?
-- Tôi quên bỏ đường.
-- Pha lại ly khác đi.
-- Vâng.
Cô cầm ly cà phê đem ra ngoài pha lại cái khác, thật tình cô không biết pha như thế nào, từ đó đến giờ ba cái việc nấu ăn cô chưa bao giờ đụng đến lấy gì biết chứ. Cô nhìn cái máy pha mà bất lực, khổ nỗi có máy pha chế nhưng không biết cách sử dụng cũng là một cái khó khăn đây mà, và rồi cô cũng pha đại nhưng có điều sẽ thêm đường vào ,pha xong cô đem lên cho anh kết quả cô phải pha lại là vì quá ngọt. Cô pha đi pha lại nhiều lần cũng không biết bao nhiêu ly kết quả vẫn một câu chê như thường.
Cô chạy đi chạy lại đến nỗi hai chân cô muốn rụng ra luôn rồi, lúc này trợ lí đi ngang qua thấy cô đang mày mò cái máy, liền đi lại hỏi.
-- Cô pha cà phê cho sếp sao ?
-- Đúng vậy nhưng tôi pha mấy ly rồi mà cũng không vừa ý.
-- Vậy để tôi chỉ cô.
-- Vậy tôi cảm ơn anh trước.
Trợ lí chỉ cô cách pha cà phê để anh vừa ý ,sau khi trợ lí chỉ dạy cô,thì cô cuối cùng cũng đã làm được pha xong trợ lí kêu cô đem lên cho anh, cô nhìn ly cà phê mà vui mừng lần này sẽ không bị chê vào đâu nữa, vào phòng làm việc của anh cô đặc ly cà phê lên đó, anh thấy vậy liền cầm lên uống trong khi đó cô cứ nhìn anh không biết có được hay chưa tâm trạng hồi hộp không thôi, uống xong anh liền đặc ly cà phê lên bàn rồi nói.
-- Lần này tạm được.
Nghe câu trả lời của anh cô chỉ biết khinh bỉ thôi, lần này không được nữa chắc cô sẽ không pha nữa đâu, nể tình anh là sếp cô nếu không cô đã phản lại rồi, không vừa ý thì tự mà pha bắt cô chạy đi chạy lại như osin vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.