Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh
Chương 26
Linhh yy
18/10/2022
Đến tận hai mươi giờ anh và cô mới rời khỏi công ty, trên đường về nhà cô anh luôn chạy chậm cũng không có ý chạy nhanh,vì anh muốn ở gần cô thêm một chút nữa, cô thấy anh chạy với tốc độ như vậy thì không biết nói gì ? Là anh cố ý hay là xe động cơ bị chậm,cô luôn nhìn ra ngoài cửa không dám nhìn anh, còn anh thì lâu lâu lại nhìn cô, đi qua cửa hàng ăn tối anh dừng lại, cả hai xuống xe ăn cùng nhau . Hôm nay anh muốn đổi khẩu vị nên mới cùng cô ăn.
Vào trong ngồi anh vô cùng tự nhiên, gọi hai bát mỳ xong liền nhìn cô hỏi.
-- Uống nước gì không ?
-- Nước trà đi.
-- Trà không tốt buổi tối rất khó ngủ.
-- Vậy lấy nước ép.
-- Được.
Anh gọi xong bà chủ quán nhìn anh và cô mỉm cười nói.
-- Bạn trai chở bạn gái đi chơi rồi đi ăn khuya sao ?
-- Ơ bác....k..
-- Đúng rồi ạ.
-- Ây dô tuổi trẻ ngày nay là vậy rất thích hay đưa nhau đi chơi, chứ hồi xưa làm gì được như vậy.
-- Dạ.
-- Được rồi hai cô cậu ráng cố gắng.
-- Cảm ơn bà chủ.
-- Thôi được rồi tôi vào trong đây.
Anh gật đầu mỉm cười nhìn bà chủ quán đi vào, nhìn qua cô đang chù ụ đó.
-- Tại sao chú lại thừa nhận.
-- Điều gì ?
-- Thì tôi đâu có đồng ý làm bạn gái chú.
-- Bà chủ quán nói như vậy có nghĩa chúng ta rất đẹp đôi.
-- Chẳng có liên quan gì cả ?.
-- Được rồi đừng cãi vụ này nữa, giờ thì tôi muốn nói là mai tôi sẽ đến nhà đưa em đi làm.
-- Không cần phiền chú như vậy đâu.
-- Không phiền tôi rất hân hạnh.
-- Chú không phiền nhưng tôi thì có.
-- Không cãi vụ này nữa mau ăn đi rồi về nghỉ ngơi.
-- Chú...
-- Ăn đi.
Hai tô mỳ được đem ra vô cùng hấp dẫn, chỉ ngửi thôi là đã thèm rồi, anh ăn một miếng phải nói rất ngon lâu nay chỉ ăn mấy món sang trọng đắc đỏ, nay được ăn những món này cũng rất ngon đấy chứ . Ăn xong anh chở cô về nhà, đến nơi cô tháo dây an toàn ra rồi định mở cửa xuống xe, thì bị anh chăn lại.
-- Chú lại dở trò gì nữa đây ?
-- Em không cảm ơn tôi một tiếng sao ?
-- Cảm ơn.
-- Không thích nói suông.
-- Vậy chú lại muốn gì ?
-- Tôi chỉ hi vọng ngày mai tôi đến đón em, tôi muốn nhìn thấy em là một con người tươi vui và đặc biệt đối với tôi mở lòng một chút.
-- Không bao giờ chú nằm mơ đi...
-- Sẽ không nằm mơ đâu.
-- Vậy chưa chắc để mai rồi xem.
Cô nhanh tay mở cửa xe ra rồi đi vào trong, còn anh nhìn cô mà mỉm cười, cô ngốc này lúc nào cũng vậy nghịch ngợm không thôi.Anh lái xe về biệt thự của mình để nghỉ ngơi, còn cô thì lên phòng tắm rửa cũng lên giường êm ái mà ngủ.
--------
Hôm sau cô đang ngủ trong phòng thì mẹ cô gõ cửa lên tiếng.
-- Nhiên nhi mau dậy đi con.
-- Cho..con ngủ thêm chút nữa đi mà.
-- Không dậy trễ giờ làm đấy.
-- Kệ đi mà mẹ.
-- Âu Thiên đang ngồi ở dưới chờ con đó, còn ở đó mà ngủ.
Cô nghe đến tên anh liền mở to mắt rồi bật dậy, nhìn đồng hồ mà hốt hoảng.
-- Chết rồi sắp trễ giờ.
Cô lật đật ngồi dậy chạy thẳng vào trong vệ sinh cá nhân, bà ở bên ngoài nghe tiếng động đóng cửa liền bật cười, con gái gì mà ngủ tới gần giờ làm mới chịu dậy. Bà lắc đầu đi xuống dưới nhà, thấy anh cùng ba anh đàn đánh cờ với nhau, bà thấy hai người này bây giờ chỉ biết đánh cờ nên đi vào trong lấy điểm tâm ra.
Còn cô thì gấp rút chuẩn bị, nào là son phấn nói chung là mỹ phẩm vì sắp trễ giờ nên cô mới hối hả như vậy ,chạy xuống lầu thấy anh cùng ba cô đánh cờ thì hoan mang, nhìn bàn cờ chỉ biết là mới chơi nên không có gì lớn,nhưng lại đi trễ
Vào trong ngồi anh vô cùng tự nhiên, gọi hai bát mỳ xong liền nhìn cô hỏi.
-- Uống nước gì không ?
-- Nước trà đi.
-- Trà không tốt buổi tối rất khó ngủ.
-- Vậy lấy nước ép.
-- Được.
Anh gọi xong bà chủ quán nhìn anh và cô mỉm cười nói.
-- Bạn trai chở bạn gái đi chơi rồi đi ăn khuya sao ?
-- Ơ bác....k..
-- Đúng rồi ạ.
-- Ây dô tuổi trẻ ngày nay là vậy rất thích hay đưa nhau đi chơi, chứ hồi xưa làm gì được như vậy.
-- Dạ.
-- Được rồi hai cô cậu ráng cố gắng.
-- Cảm ơn bà chủ.
-- Thôi được rồi tôi vào trong đây.
Anh gật đầu mỉm cười nhìn bà chủ quán đi vào, nhìn qua cô đang chù ụ đó.
-- Tại sao chú lại thừa nhận.
-- Điều gì ?
-- Thì tôi đâu có đồng ý làm bạn gái chú.
-- Bà chủ quán nói như vậy có nghĩa chúng ta rất đẹp đôi.
-- Chẳng có liên quan gì cả ?.
-- Được rồi đừng cãi vụ này nữa, giờ thì tôi muốn nói là mai tôi sẽ đến nhà đưa em đi làm.
-- Không cần phiền chú như vậy đâu.
-- Không phiền tôi rất hân hạnh.
-- Chú không phiền nhưng tôi thì có.
-- Không cãi vụ này nữa mau ăn đi rồi về nghỉ ngơi.
-- Chú...
-- Ăn đi.
Hai tô mỳ được đem ra vô cùng hấp dẫn, chỉ ngửi thôi là đã thèm rồi, anh ăn một miếng phải nói rất ngon lâu nay chỉ ăn mấy món sang trọng đắc đỏ, nay được ăn những món này cũng rất ngon đấy chứ . Ăn xong anh chở cô về nhà, đến nơi cô tháo dây an toàn ra rồi định mở cửa xuống xe, thì bị anh chăn lại.
-- Chú lại dở trò gì nữa đây ?
-- Em không cảm ơn tôi một tiếng sao ?
-- Cảm ơn.
-- Không thích nói suông.
-- Vậy chú lại muốn gì ?
-- Tôi chỉ hi vọng ngày mai tôi đến đón em, tôi muốn nhìn thấy em là một con người tươi vui và đặc biệt đối với tôi mở lòng một chút.
-- Không bao giờ chú nằm mơ đi...
-- Sẽ không nằm mơ đâu.
-- Vậy chưa chắc để mai rồi xem.
Cô nhanh tay mở cửa xe ra rồi đi vào trong, còn anh nhìn cô mà mỉm cười, cô ngốc này lúc nào cũng vậy nghịch ngợm không thôi.Anh lái xe về biệt thự của mình để nghỉ ngơi, còn cô thì lên phòng tắm rửa cũng lên giường êm ái mà ngủ.
--------
Hôm sau cô đang ngủ trong phòng thì mẹ cô gõ cửa lên tiếng.
-- Nhiên nhi mau dậy đi con.
-- Cho..con ngủ thêm chút nữa đi mà.
-- Không dậy trễ giờ làm đấy.
-- Kệ đi mà mẹ.
-- Âu Thiên đang ngồi ở dưới chờ con đó, còn ở đó mà ngủ.
Cô nghe đến tên anh liền mở to mắt rồi bật dậy, nhìn đồng hồ mà hốt hoảng.
-- Chết rồi sắp trễ giờ.
Cô lật đật ngồi dậy chạy thẳng vào trong vệ sinh cá nhân, bà ở bên ngoài nghe tiếng động đóng cửa liền bật cười, con gái gì mà ngủ tới gần giờ làm mới chịu dậy. Bà lắc đầu đi xuống dưới nhà, thấy anh cùng ba anh đàn đánh cờ với nhau, bà thấy hai người này bây giờ chỉ biết đánh cờ nên đi vào trong lấy điểm tâm ra.
Còn cô thì gấp rút chuẩn bị, nào là son phấn nói chung là mỹ phẩm vì sắp trễ giờ nên cô mới hối hả như vậy ,chạy xuống lầu thấy anh cùng ba cô đánh cờ thì hoan mang, nhìn bàn cờ chỉ biết là mới chơi nên không có gì lớn,nhưng lại đi trễ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.