Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 44

Linhh yy

18/10/2022

Hôm sau ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khe cửa sổ, xuyên qua rọi thẳng vào phòng anh, ánh nắng chiếu vào làm anh nheo mắt, sau đó gương mặt anh biểu hiện rõ sự mệt mỏi, rồi từ từ mở mắt ra .

Đầu tiên anh mở mắt ra là nhìn về cô trước, nhìn cô nám trong lòng anh ngủ rất say sưa, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của cô, làm anh chỉ muốn cưng nựng, gò má ửng hồng lên như quả đào nhỏ, tay anh chạm vào má cô nó rất mềm.

Cộng thêm phần chúm chím dễ thương nhất là đôi môi của cô, nhìn cô bây giờ giống như một đứa trẻ vậy. Cô đang ngủ ngon lành thì bị chọc cho muốn tỉnh giấc, anh cứ nựng má cô rồi lại hôn khiến cô rất nhột mà cựa quậy.

Cô xoay người lại,lưng đối diện với anh, rồi kéo chăn lên tiếp tục ngủ, anh thấy vậy chỉ biết mỉm cười, đúng là đáng yêu thật. Anh nhích người lại gần cô, ôm cô từ phía sau mà hôn lên sau gáy cô.

-- Vật nhỏ sáng rồi dậy thôi.

Mặc kệ anh nói cô vẫn tiếp tục ngủ,không quan tâm đến mọi chuyện, thấy cô không có phản hồi anh liền nói tiếp.

-- Em không dậy là anh ăn em đấy.

Cô nghe được liền không phản ứng gì, mà từ tốn với giọng ngái ngủ vang lên.

-- Thịt em không ngon đâu.

-- Sao em biết là thịt của em không ngon ?

-- Người em làm gì có thịt cho chú ăn mà ngon.

-- Cái tôi muốn là cái khác nhưng vẫn là thịt của em.

Cô nghe anh nói như vậy cũng không hiểu lắm, cái gì mà món khác nhưng lại là thịt cô, ý nghĩ này cô chưa hiểu cho lắm, anh thở dài với cô rồi nói.

-- Không dậy tôi sẽ cho em từ đây ,tới ba ngày tới, sẽ cho em ngủ luôn không cần xuống giường nữa .

Cô liền hiểu lời anh nói, lập tức bật dậy nhìn anh, gương mặt cô nhăn nhó nói.

-- Chú cứ thích hù người khác.

-- Sự thật không hù.

-- Vậy em về phòng đây.

-- Không ngủ tiếp sao ?

-- Về phòng ngủ tiếp, ở với chú rất nguy hiểm.

-- Em dám ngủ tôi liền qua bên đó cho em khỏi xuống giường.



-- Lại nữa, không thèm nói với chú em về phòng đây.

-- Vệ sinh xong tôi chờ em ở ngoài.

Cô ngồi dậy xỏ dép vào chân, rồi đi ra hướng cửa mà đi ra khỏi phòng anh,sau đó liền về phòng mình, cô vẫn tiếp tục nằm trên giường của mình mà hưởng thụ.

Được một lúc cô ngồi dậy vào vệ sinh cá nhân xong rồi bước ra ngoài, lại tủ quần áo chọn đại một bộ thoải mái ,rồi vào trong thay. Thay xong cô ra ngoài chỉnh chu đầu tóc gọn gàng lại, rồi đến chăm sóc da và cuối cùng là thêm một chút son lên môi , cho hồng hào.

Thấy bản thân mình quá là đẹp, cô đi ra hướng cửa mở cửa ra ngoài thấy anh chờ cô trước phòng, cô nhìn anh hỏi.

-- Sao chú không xuống trước đi ?

-- Chờ em đi cùng.

-- Hôm nay chúng ta đi đâu vậy ?

-- Đến một nơi em sẽ biết, bây giờ xuống dưới ăn sáng.

-- Ừm.

Cô cùng anh đi xuống dưới biệt thự, rồi vào phòng ăn, món ăn hôm nay nhìn vô cùng đặc sắc, nhìn thôi cũng biết nó ngon rồi. Anh và cô bắt đầu dùng bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi và bình thường, món ăn hôm nay cô ăn rất ngon miệng, ăn no bụng cô cũng to ra một chút.

Lên phòng khách cô uống một ngụm trà, còn anh thì xem tài liệu sau đó thì đi ra ngoài gọi cho ai đó, khi vào trong anh liền gọi cô.

-- Chúng ta đi thôi.

-- Bây giờ sao ?

-- Ừm, đi thôi.

-- Được.

Cô lấy theo túi xách của mình rồi theo anh ra ngoài sân, vào trong xe, chiếc xe được lái ra lộ đường, đường đi này nó rất lạ so với hôm qua cô đi, dù lạ lẫm cô cũng không hỏi anh.

Nghĩ chắc là do công việc mà thôi, nên cũng không bận tâm, chiếc xe lái vào một khuôn viên rộng lớn, đi ngang qua một nhà hàng nổi tiếng cô đã từng thấy, hai con mắt cô sáng chói lên, chỗ này rất đẹp nha, dù là ban ngày hay đêm trang trí đều đẹp.

Một lúc sau xe chạy đến một khuôn viên vô cùng rộng lớn, nó cũng giống như cái biệt thự của anh vậy, quá là hoành tráng và lộng lẫy.



Bước xuống xe anh và cô được người trong biệt thự đó ra tiếp đón.

-- Cậu Tần, tiểu thư.

-- Chú ấy đâu rồi bác.

-- Lão gia đang ở bên trong mời hai vị vào trong.

-- Được bác đi làm việc đi, không cần phiền đến bác.

-- Vậy tôi xin phép ra ngoài.

Anh và cô cùng nhau đi vào trong, bên trong cô thấy được người làm trong biệt thự này đa số, là những người trầm tính họ chỉ biết làm và làm, không nhiều chuyện, điểm này làm cô rất hài lòng.

Đi vào bên trong, cô thấy được người đàn ông này là hôm qua cô và anh đã gặp mặt, thì ra hôm nay đến đây là bàn chuyện hay còn lý do khác ?

Vào bên trong phòng khách, anh nhìn người đàn ông đó rồi lên tiếng.

-- Chú.

-- Ấy, Âu Thiên đến rồi sao, mau ngồi đi.

-- Vâng.

Anh nắm tay cô đi lại sofa ngồi, nhưng trước khi ngồi xuống cô liền nhìn người đàn ông đó gật đầu nhẹ, xem như thay lời chào hỏi. Người đàn ông đó cũng hài lòng với thái độ của cô,liền mỉm cười hiền hậu.

-- Mới sáng hai đứa đã tới đây,không báo với ta một tiếng.

-- Giải quyết công việc sẵn đến đây luôn.

-- Hừm...công ty bên đó thế nào rồi ?

-- Rất ổn đang trên nền phát triển.

-- Haha ta biết là cháu quản lý chắc chắn sẽ phát triển vô cùng mạnh, không những như vậy nó còn lan rộng trên thế giới.

-- Chú quá khen rồi.

-- Làm người đúng là khiêm tốn, nhưng cái gì cũng phải có cái riêng của nó.

-- Cháu biết chú yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook