Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 7

Linhh yy

18/10/2022

Hôm sau ,cô đang ngủ trong phòng thì đã nghe tiếng mẹ của cô gọi, cô đang ngủ mê man thì bị đánh thức nên có phần khó chịu, cô bật người dậy đầu tóc rối bời, hai mắt vẫn còn nhắm lại giọng ngái ngủ vang ra.

-- Mẹ à còn sớm mà.

-- Sớm cái gì nữa tám giờ mấy gần chín giờ rồi kìa.

-- Chưa mười giờ mà mẹ lo cái gì chứ ?

-- Đợi con dậy là bạn mẹ dùng cơm xong rồi đấy.

-- Bạn của mẹ chưa qua mà, chừng nào đến thì con dậy.

-- Không được mau dậy cho mẹ, con không dậy là mẹ đánh con đấy.

-- Aaa...con biết rồi ngủ cũng không yên với mẹ.

-- Con gái con đứa ngủ tới mặt trời lên cao rồi mà chưa chịu dậy.

-- Con dậy rồi mẹ đừng nói nữa.

-- Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà đi.

-- Dạ.

Cô mệt mỏi đi xuống giường vào trong vệ sinh cá nhân, đánh răng nhưng mắt cô vẫn nhắm như thường, cô vệ sinh cá nhân rồi thay đồ trang điểm cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Cô bây giờ cũng tươi tắn hơn lúc nãy, có sức sống và tinh thần hơn nhiều, cô bước xuống phòng khách thấy mọi người chuẩn bị rất bắt mắt, cô đi lại sofa ngồi, mẹ cô từ phòng bếp đi lên thấy cô thì lên tiếng.

-- Con đó chút bạn của mẹ qua, nhớ ăn nói cẩn thận một chút.

-- Con biết rồi mẹ làm như con là con nít không bằng.

-- Không phải là con nít mà tính cô là ngang bướng quá, nói trước.



-- Dạ con biết rồi mẹ yên tâm đi.

-- Ừm.

Rất nhanh cũng đến giờ, mẹ cô ngồi trong phòng khách cứ nhìn ra hướng cửa ,ba cô thấy cũng chỉ biết cười trừ, bạn thân lâu nay găp lại nên sẽ có phần mong chờ. Không để phải đợi lâu bà cũng đã thấy được chiếc xe chạy vào sân nhà bà,bà vui vẻ đi ngoài chào hỏi người bạn già của bà, thấy người bạn lâu nay mới gặp liền vui mừng đi lại chào hỏi .

-- Lệ Lệ bà cuối cùng cũng đến rồi.

-- Phải tôi đến rồi.

-- Được rồi vào trong nói chuyện.

-- Được.

Mọi người cùng nhau vào trong phòng khách ngồi, không khí vui vẻ hẳn lên, mẹ cô thấy anh thì quay qua hỏi.

-- Đây là Thiên Thiên sao lớn thật đấy.

-- Phải ba mươi tuổi rồi vẫn chưa chịu lấy vợ.

-- Tụi nhỏ có hướng đi riêng nên mình không thể can thiệp vào được.

-- Phải phải chỉ mong là nó sớm cho tui một đứa con dâu và đứa bé bế trên tay là được.

-- Haha từ từ rồi cũng có thôi.

-- Ế con bé đâu sao tôi không thấy.

-- À nó đang ở trên phòng để tôi kêu người gọi nó xuống.

-- Được được.

Anh nhìn hai người phụ nữ nói chuyện thì không biết làm gì hơn, chỉ trừ việc uống trà rồi thôi, bên trên phòng cô khi nghe người làm nói với cô là mẹ cô kêu xuống, thì cô cũng vu vơ mà đi xuống dưới nhà,vừa đi xuống cầu thang thì đã thấy có người lạ vào nhà, nhưng cô nghĩ lại là bạn của mẹ nên cô không nghĩ nhiều mà đi xuống.



Mẹ cô đang nói chuyện thì thấy cô liền kêu lại.

-- Nhiên nhi con mau lại đây.

-- Dạ.

Cô nhanh chân đi lại chỗ mẹ cô, thấy có một người phụ nữ trung niên vô cùng dịu dàng, mẹ cô liền lên tiếng phá tan đi suy nghĩ của cô.

-- Đây là Tần phu nhân bạn mẹ mau chào đi con.

-- Dạ con chào bác Tần.

-- Nhiên nhi đây sao lớn lên đẹp gái thật đấy. ( Tần phu nhân )

-- Dạ bác quá khen.

-- Con bé này khách sáo thật. ( Tần phu nhân ).

-- À còn nữa người ngồi bên kia là con của bác Tần, Tần Âu Thiên mau chào đi con.

Cô nghe bà nói như vậy liền quay qua nhìn, thì trố mắt lên ,tên này là tên trong quán bar có phải là oan gia quá không. Anh thấy cô thì nhếch môi lên,xem cô sẽ chào anh như nào thôi ? Điệu bộ của anh làm cho cô cảm thấy chán ghét vô cùng, cô nhìn anh mỉm cười một cái rồi lên tiếng nói.

-- Chào chú Tần.

Chú ? nét mặt của anh không còn như lúc trước nữa, mà trở nên khó coi hơn. Cô bây giờ thì vô cùng đắc ý, chơi cô thì cô chơi lại thôi có gì phải sợ, không khí lúc này không được thoải mái cho lắm, mẹ cô thấy vậy liền can vào.

-- À hai đứa cũng chào hỏi nhau rồi, thì giờ xuống phòng ăn thôi.

Cô nhìn anh thì vui vẻ ra mặt, không quên hất mặt rồi cùng mọi người xuống phòng ăn. Trong phòng ăn, cô ngồi đối diện với anh tâm tình cô không ổn chút nào, khi ngồi đối diện với một người vô cùng khó ưa, còn anh thì luôn nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy, anh không nghĩ cái cô ngốc này lại gọi anh là chú, anh già đến như vậy sao chứ ? Chứ mới ba mươi thôi mà, cô là đang chơi anh hay sao ?

Trên bàn món ăn được trưng bày ra vô cùng đẹp mắt, cô nhìn thôi cũng đã đối bụng rồi, anh nhìn cô thì nhếch môi cười, đúng là con mèo tham ăn. Mẹ anh từ nãy giờ luôn nhìn anh có sự khác thường, khi nhìn qua đối diện thì mới biết là anh đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng khác, giống như là quen nhau từ trước vậy, và đặc biệt hơn lần đầu tiên thấy anh mỉm cười khi nhìn người con gái khác như vậy ? Mẹ anh có linh cảm được chắc chắn thằng con trai của bà đã có thiện cảm và có một chút gọi là để ý đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook