Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh
Chương 72: Cô ghen
Linhh yy
06/05/2023
Hôm sau, cô một mình đến công ty
trước, còn anh thì có việc cần giải quyết nên không thể đón cô được. Nên là tự đi khong muốn làm phiền tới anh, công việc là quan trọng hơn hết, trên đường đến công ty cô có mua một phần ăn sáng cho anh luôn, biết là chắc chắn anh sẽ không ăn nên cô mua trước cho anh .
Đến công ty cô đi vào trong thấy mọi người đang vây quanh ở đó, không biết chuyện gì xảy ra nên cô đi lại xem sao, vừa đi lại một nhân viên nữ thấy cô thì chạy lại.
-- Thư ký Châu.
-- Có chuyện gì sao chị ?
-- Tất nhiên là có rồi, mới sáng sớm khi không có một con điên nào đến muốn gặp giám đốc, tôi nói là ngài ấy chưa đến cô ta cứ khăn khăn muốn lên phòng ngày ấy ngồi chờ. Mà cô cũng biết là giám đốc sẽ không cho lên nếu không có sự đồng ý nên cô ta cứ la vậy đó.
-- Được rồi chị đi làm việc đi, chuyện này để em sử cho.
-- Được.
Cô nghe vậy thì nheo mắt nhìn về phía trước, cũng đủ hiểu là ai đã gây chuyện rồi, lại là một con trà xanh dại sáng sớm thích đi cắn người đây mà.
Cô đi lại phía trước, mọi người thấy cô thì nhường chỗ cho cô đi đến chỗ cô ta.
-- Cô Trần mới sáng sớm cô đến đây phá rối rồi sao ?
-- Liên quan gì đến cô .
-- Tất nhiên là liên quan rồi, tôi là thư ký của giám đốc nên tôi có trách nhiệm rồi.
-- Ha... được vậy tôi muốn gặp Âu Thiên .
-- Hiện giờ giám đốc chưa đến, e là mời cô về rồi.
-- Cô dám đuổi tôi, nói cho cô biết tôi là ..
-- Là gì là bạn gái hay vợ hay còn cái gì khác, tôi nói ngài ấy chưa đến tức là chưa đến, còn nếu cô muốn làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn cô đi.
-- Một thư ký què mà giám lên mặt dạy đời tôi sao ? Cô không có tầm đó với tôi đâu.
-- Đúng là không cùng đẳng cấp với loại người như cô rồi,làm sao tôi dám sánh bằng cô chứ đúng không bà chị già.
-- Cô... cô nói ai già hả.
-- Tôi nói cô đó, soi gương lại xem mới sáng ra đường đánh một lớp phấn như vậy chẳn khác gì cô đi hù người khác cả, hay trên mặt cô có nếp nhăn nên mới như vậy.
-- Cô...
-- Tôi còn có việc phải làm không rảnh ngồi tiếp chuyện với chị đâu, phiền chị rời đi cho, đừng cản trở nhân viên chúng tôi làm việc.
Cô nói xong nhướng mày nhìn cô ta, rồi bước đi hiên ngang lướt qua người cô ta, xem như không khí không quan tâm đến, mọi người xung quanh nghe cô nói vậy thì ai nấy đều che miệng mình lại mà cười, trong khi đó cô ta bừng bừng khí tức trên người,liếc nhìn xung quanh.
-- Nhìn cái gì mà nhìn hay lắm sao.
Nhân viên không thèm quan tâm đến cô ta nữa,mà đi làm việc tiếp đâu ai rảnh hơi quan tâm chó dại đang chuẩn bị cắn người chứ. Còn cô ta thì tức không thể nói được gì,cô ta nhìn lên hướng thang máy mà nghiến răng, bàn tay thì cuộn tròn lại trong lòng nhất định sẽ cho cô một bài học nhớ đời, vì đã sức phạm làm bẽ mặt cô ta như vậy.
Vừa bước vào phòng làm việc của anh, cô đăt phần ăn xuống bàn, nhìn xung ảm đạm không khí vô cùng tẻ nhạt, cô ngồi trên ghế sofa ngẫm nghĩ điều gì đó,thì bỗng nhiên cửa phòng mở ra cô nhìn ra hướng cửa thấy anh thì lên tiếng.
-- Chú đến rồi sao ?
-- Ừm.. có chuyện gì làm em đăm chiêu vậy.
-- Còn ai nữa thì là sáng sớm bạn gái cũ của chú đến phá rối đó. ( Cô thản nhiên nói ra xem như không biết gì ).
-- Trần Diệp cô ta đến đây phá ?
-- Đến gặp chú mà chú chưa đến nên làm loạn ở dưới.
-- Cô ta có điên không, mà còn nữa cô ta không phải bạn gái cũ của tôi.
-- Oh vậy sao ? Vậy chắc là vợ nhỉ ? ( nhướng mày nhìn anh )
-- Cái tai nào của em nghe tôi nói là vợ vậy hử.
Anh nhấn mạnh từ " vợ" rồi tiến về phía cô mà nheo mắt, gương mặt thì bắt đầu gian tà lên, thấy gương mặt đó cô tức khác lùi về phía sau,thầm nghĩ cái miệng hại cái thân rồi.
-- Hì giỡn chú thôi mà.
-- Giỡn như vậy tôi không vui chút nào.
-- Không vui thì thôi vậy.
-- Ghen rồi sao ?
-- Nào có chứ.
-- Không có mà từ nãy giờ toàn là mùi chua bốc lê nồng nàn luôn.
Anh đi lại ngồi kế bên cô, nhìn cô mà cười thỏa thích bấy lâu nay mới thấy cô ghen như vậy nên phải ghẹo cô cho bằng được.
-- A... em có mua phần ăn sáng cho chú rồi đó chú ăn đi.
-- Vào trọng tâm vấn đề.
-- Thì ghen đó được chưa.
-- Mèo nhỏ nhà em ghen cũng đáng yêu thật.
Cô trợn mắt nhìn anh mà muốn đánh anh một phát, còn anh thì hài lòng lấy phần ăn sáng cô mua mà ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười đây có gọi là bị thiểu năng hay không ? Mà thôi kệ lâu mới như vậy xem như một bữa có lần vậy.
Đến công ty cô đi vào trong thấy mọi người đang vây quanh ở đó, không biết chuyện gì xảy ra nên cô đi lại xem sao, vừa đi lại một nhân viên nữ thấy cô thì chạy lại.
-- Thư ký Châu.
-- Có chuyện gì sao chị ?
-- Tất nhiên là có rồi, mới sáng sớm khi không có một con điên nào đến muốn gặp giám đốc, tôi nói là ngài ấy chưa đến cô ta cứ khăn khăn muốn lên phòng ngày ấy ngồi chờ. Mà cô cũng biết là giám đốc sẽ không cho lên nếu không có sự đồng ý nên cô ta cứ la vậy đó.
-- Được rồi chị đi làm việc đi, chuyện này để em sử cho.
-- Được.
Cô nghe vậy thì nheo mắt nhìn về phía trước, cũng đủ hiểu là ai đã gây chuyện rồi, lại là một con trà xanh dại sáng sớm thích đi cắn người đây mà.
Cô đi lại phía trước, mọi người thấy cô thì nhường chỗ cho cô đi đến chỗ cô ta.
-- Cô Trần mới sáng sớm cô đến đây phá rối rồi sao ?
-- Liên quan gì đến cô .
-- Tất nhiên là liên quan rồi, tôi là thư ký của giám đốc nên tôi có trách nhiệm rồi.
-- Ha... được vậy tôi muốn gặp Âu Thiên .
-- Hiện giờ giám đốc chưa đến, e là mời cô về rồi.
-- Cô dám đuổi tôi, nói cho cô biết tôi là ..
-- Là gì là bạn gái hay vợ hay còn cái gì khác, tôi nói ngài ấy chưa đến tức là chưa đến, còn nếu cô muốn làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn cô đi.
-- Một thư ký què mà giám lên mặt dạy đời tôi sao ? Cô không có tầm đó với tôi đâu.
-- Đúng là không cùng đẳng cấp với loại người như cô rồi,làm sao tôi dám sánh bằng cô chứ đúng không bà chị già.
-- Cô... cô nói ai già hả.
-- Tôi nói cô đó, soi gương lại xem mới sáng ra đường đánh một lớp phấn như vậy chẳn khác gì cô đi hù người khác cả, hay trên mặt cô có nếp nhăn nên mới như vậy.
-- Cô...
-- Tôi còn có việc phải làm không rảnh ngồi tiếp chuyện với chị đâu, phiền chị rời đi cho, đừng cản trở nhân viên chúng tôi làm việc.
Cô nói xong nhướng mày nhìn cô ta, rồi bước đi hiên ngang lướt qua người cô ta, xem như không khí không quan tâm đến, mọi người xung quanh nghe cô nói vậy thì ai nấy đều che miệng mình lại mà cười, trong khi đó cô ta bừng bừng khí tức trên người,liếc nhìn xung quanh.
-- Nhìn cái gì mà nhìn hay lắm sao.
Nhân viên không thèm quan tâm đến cô ta nữa,mà đi làm việc tiếp đâu ai rảnh hơi quan tâm chó dại đang chuẩn bị cắn người chứ. Còn cô ta thì tức không thể nói được gì,cô ta nhìn lên hướng thang máy mà nghiến răng, bàn tay thì cuộn tròn lại trong lòng nhất định sẽ cho cô một bài học nhớ đời, vì đã sức phạm làm bẽ mặt cô ta như vậy.
Vừa bước vào phòng làm việc của anh, cô đăt phần ăn xuống bàn, nhìn xung ảm đạm không khí vô cùng tẻ nhạt, cô ngồi trên ghế sofa ngẫm nghĩ điều gì đó,thì bỗng nhiên cửa phòng mở ra cô nhìn ra hướng cửa thấy anh thì lên tiếng.
-- Chú đến rồi sao ?
-- Ừm.. có chuyện gì làm em đăm chiêu vậy.
-- Còn ai nữa thì là sáng sớm bạn gái cũ của chú đến phá rối đó. ( Cô thản nhiên nói ra xem như không biết gì ).
-- Trần Diệp cô ta đến đây phá ?
-- Đến gặp chú mà chú chưa đến nên làm loạn ở dưới.
-- Cô ta có điên không, mà còn nữa cô ta không phải bạn gái cũ của tôi.
-- Oh vậy sao ? Vậy chắc là vợ nhỉ ? ( nhướng mày nhìn anh )
-- Cái tai nào của em nghe tôi nói là vợ vậy hử.
Anh nhấn mạnh từ " vợ" rồi tiến về phía cô mà nheo mắt, gương mặt thì bắt đầu gian tà lên, thấy gương mặt đó cô tức khác lùi về phía sau,thầm nghĩ cái miệng hại cái thân rồi.
-- Hì giỡn chú thôi mà.
-- Giỡn như vậy tôi không vui chút nào.
-- Không vui thì thôi vậy.
-- Ghen rồi sao ?
-- Nào có chứ.
-- Không có mà từ nãy giờ toàn là mùi chua bốc lê nồng nàn luôn.
Anh đi lại ngồi kế bên cô, nhìn cô mà cười thỏa thích bấy lâu nay mới thấy cô ghen như vậy nên phải ghẹo cô cho bằng được.
-- A... em có mua phần ăn sáng cho chú rồi đó chú ăn đi.
-- Vào trọng tâm vấn đề.
-- Thì ghen đó được chưa.
-- Mèo nhỏ nhà em ghen cũng đáng yêu thật.
Cô trợn mắt nhìn anh mà muốn đánh anh một phát, còn anh thì hài lòng lấy phần ăn sáng cô mua mà ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười đây có gọi là bị thiểu năng hay không ? Mà thôi kệ lâu mới như vậy xem như một bữa có lần vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.