Chương 6: Chương 6
CrystalTramTram
20/07/2018
2 năm sau.
Một than ảnh mản mai xuất hiện ỏ sân bay khiến cho nhiều người phải quay lại mà nhìn, cô gái có vẻ đẹp rất tự nhiên làn da tráng muốt đôi mắt to tròn hai mí rõ rệt trong đôi mắt là một vẻ gì đó khó diễn tả khiến thu hút người khác vào tận sâu không đáy, mũi cao thanh tú vừa với tỷ lệ khuôn mắt đôi môi hồng nhẹ được đánh một lớp son dưỡng mà trở nên quyến rũ cùng bộ váy màu trắng 2 dây bản to dài ngang đầu rối rất thanh lịch đúng là không hợp với dáng vẻ mê người vậy mà đôi giày cao gót cùng màu càng tôn lên đôi chân nhỏ nhắn.
Cô gái không nén lại lâu mà kéo vali bỏ đi khiến nhiều người nuối tiếc không thôi.
-Song Điểm dì ở bên này_Dì Diệp thấy ô đi ra thì gọi lơn, đúng vậy cô đã trở về là nhờ cô học vướt bậc hơn các bạn học khác nên nhà trường đặc cách cho cô hoàng thành sớm 1 năm sau khi ra trường cô liền được một công ty mời về làm việc nên cô mới tức tốc bay về nhanh như vậy.
-Dì Diệp con nhớ dì lắm_Cô nghe tiếng gọi thì đi nhanh về phía dì Diệp ôm bà một cái thật chặt
-Con nhỏ này lớn rồi mà cứ như con nít_dì Diệp xoa đầu cô tươi cười nói.
-Hì...con là con nít của dì thôi đó_Cô cười nhẹ nói
-Con bé này...bây giờ con có muốn đi đâu ăn không?_Dì Diệp cho đồ lên xe rồi quay qua hỏi cô
-Con muốn đến chỗ mẹ trước_Cô nói giọng có vẻ hơi buồn
-ừ...chắc mẹ con cũng muốn gặp con_dì Diệp gật đầu bắt đầu khởi động xe rồi chạy đi
-mẹ con đến thăm mẹ đây_cô đặt bó hoa hồng trắng xuống ngôi mộ nơi có người phụ nữ đã mất cách đây 2 năm, trên bia đá là hình bà lúc ấy bà cười rất đẹp
-Mẹ nhớ con không? con nhớ mẹ lắm_cô ôm lấy tâm bia làm bằng đá giọt nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống dì Diệp đứng kế bên thấy vậy chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt
-Mẹ con đã tốt nghiệp rồi mẹ con về đây để làm việc mẹ có vui không? chắc mẹ vui đúng không con thực hiện ước mơ của mẹ là làm nhà thiết kế mà, ước mơ của mẹ con đã thay mẹ làm rồi mẹ_Cô mỉm cười đau lòng nói
-Song Điểm không còn sớm chúng ta về thôi mai lại đến_Dì Diệp dìu cô đứng lên lau nước mắt nói
-Mẹ con về mai con lại đến, tạm biệt_Cô lau nước mắt rồi cùng dì Diệp đi.
-Song Điểm con đi làm ở công ty nào vậy?_Dì Diệp đang laoy hoay trong bếp làm thức ăn vẫn không quên hỏi vọng ra
-Dạ con đi làm ở Thịnh Hoàng, họ mời con về làm ở bộ phận thiết kế ạ_Cô vừa nhìn vào Ipad vừa trả lời
-Sao? Thịnh Hoàng?_Dì Diệp ngạc nhiên đi ra hỏi
-Có sao hả dì?_Cô nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của dì Diệp thì hỏi lại
-À không có gì? ta chỉ bất ngờ thôi, đó là công ty rất lớn tầm cở quốc tế nhỉ?_Dì Diệp xoay đi vào bếp tiếp tục nói
-Vâng, nghe nói ở đó ưu đã rất tốt tiền lương cũng rất cao, con nghĩ sau khi con đi làm dì không cần làm mami nữa_Cô gật đầu đi vào bếp bắt đầu dọn chén đũa vừa nói với dì Diệp
-Ta nghe theo con, ta cũng không muốn ai bàn tán con có một người di làm mami_Dì Diệp gật đầu đồng ý
Bữa cơm nhan chóng qua đi cô cũng về phòng mình. Tay bấc giác sờ bụng nếu cô không phá bỏ đứa con này có lẽ con cô cũng đã 2 tuổi. Nhớ năm đó qua nước ngoài được 2 tháng cô phát hiện mình mang thai lúc đó ở nơi đất lạ quê người cô không biết phải làm gì, do cớ gì nhà trường biết được cô mang thai liền triệu tập cô lên hỏi rõ, nhà trường cho cô một cơ hội chỉ cần cô phá bỏ đứa bé thì sẽ tiếp tục để cô hoàng thàn chương trình học, ú đó cô rất sợ nhưng cuối cùng cũng chấp nhân phá bỏ đứa bé, cô đúng là người mẹ vô trách nhiện đúng không? Hằng đêm ngủ cô đều mơ thấy đứa bé oán hận cô tại sao lại bỏ nó, không cho nó chào đời, hằng đêm cô đều ngồi co ro ở góc tối....từ khi đó bệnh sợ bóng tối cũng dần tan biến bóng tối trở thành bạn của cô từ khi nào
Chuyện này cô chưa từng nói với dì Diệp cô không biết dì Diệp sẽ nghĩ cô ra sao? một người mẹ vì lợi ích bản thân mà giết đi đưa con chưa chào đời sao? hay là một người vô trách nhiện, dì Diệp thuộc tuýp người hận những kẻ bỏ đi đứa con của mình vì người đàn ông bà yêu đã từng giết đi đứa con trong bụng của bà vì ông không muốn chịu trách nhiệm vì ông ta không muốn ràng buộc bởi hôn nhân.
-Song Điểm con ngủ chưa?_Dì Diệp nói vọng vào
-Dạ con chưa ngủ dì vào đi_Cô lau nước trấn tỉnh bản thân rồi nói
-Sao con không ngủ đi? tại sao lại thức khuya vậy?_Dì Diệp lo lắng nhìn cô
-Dạ tại con chưa buồn ngủ thôi ạ_Cô có cười nói
-Sao mắt con đỏ thế kia? con khóc sao?
-Dạ chắc tại bụi bay vào mắt thôi con không sao dì cũng mau ngủ sớm đi_Cô lắc đầu.
-ừm...vậy ta di ngủ ta chỉ vào xem con có ngủ được không thôi_dì diệp nói rồi cũng rời đi
*********ta là dãy phân cách cute**********************
-Song Điểm ăn sáng rồi hẳn đi con_dì Diệp nhìn cô đang gấp gáp đi
-con sẽ đến công ty ăn sau ạ? bây giờ sắp trễ rồi_Cô cực lực mang đôi giày cao gót vào rồi chạy tót đi
Dì Diệp nhìn theo chỉ cười rồi lắc đầu 20 tuổi cũng như một đứa con nít.
Một than ảnh mản mai xuất hiện ỏ sân bay khiến cho nhiều người phải quay lại mà nhìn, cô gái có vẻ đẹp rất tự nhiên làn da tráng muốt đôi mắt to tròn hai mí rõ rệt trong đôi mắt là một vẻ gì đó khó diễn tả khiến thu hút người khác vào tận sâu không đáy, mũi cao thanh tú vừa với tỷ lệ khuôn mắt đôi môi hồng nhẹ được đánh một lớp son dưỡng mà trở nên quyến rũ cùng bộ váy màu trắng 2 dây bản to dài ngang đầu rối rất thanh lịch đúng là không hợp với dáng vẻ mê người vậy mà đôi giày cao gót cùng màu càng tôn lên đôi chân nhỏ nhắn.
Cô gái không nén lại lâu mà kéo vali bỏ đi khiến nhiều người nuối tiếc không thôi.
-Song Điểm dì ở bên này_Dì Diệp thấy ô đi ra thì gọi lơn, đúng vậy cô đã trở về là nhờ cô học vướt bậc hơn các bạn học khác nên nhà trường đặc cách cho cô hoàng thành sớm 1 năm sau khi ra trường cô liền được một công ty mời về làm việc nên cô mới tức tốc bay về nhanh như vậy.
-Dì Diệp con nhớ dì lắm_Cô nghe tiếng gọi thì đi nhanh về phía dì Diệp ôm bà một cái thật chặt
-Con nhỏ này lớn rồi mà cứ như con nít_dì Diệp xoa đầu cô tươi cười nói.
-Hì...con là con nít của dì thôi đó_Cô cười nhẹ nói
-Con bé này...bây giờ con có muốn đi đâu ăn không?_Dì Diệp cho đồ lên xe rồi quay qua hỏi cô
-Con muốn đến chỗ mẹ trước_Cô nói giọng có vẻ hơi buồn
-ừ...chắc mẹ con cũng muốn gặp con_dì Diệp gật đầu bắt đầu khởi động xe rồi chạy đi
-mẹ con đến thăm mẹ đây_cô đặt bó hoa hồng trắng xuống ngôi mộ nơi có người phụ nữ đã mất cách đây 2 năm, trên bia đá là hình bà lúc ấy bà cười rất đẹp
-Mẹ nhớ con không? con nhớ mẹ lắm_cô ôm lấy tâm bia làm bằng đá giọt nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống dì Diệp đứng kế bên thấy vậy chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt
-Mẹ con đã tốt nghiệp rồi mẹ con về đây để làm việc mẹ có vui không? chắc mẹ vui đúng không con thực hiện ước mơ của mẹ là làm nhà thiết kế mà, ước mơ của mẹ con đã thay mẹ làm rồi mẹ_Cô mỉm cười đau lòng nói
-Song Điểm không còn sớm chúng ta về thôi mai lại đến_Dì Diệp dìu cô đứng lên lau nước mắt nói
-Mẹ con về mai con lại đến, tạm biệt_Cô lau nước mắt rồi cùng dì Diệp đi.
-Song Điểm con đi làm ở công ty nào vậy?_Dì Diệp đang laoy hoay trong bếp làm thức ăn vẫn không quên hỏi vọng ra
-Dạ con đi làm ở Thịnh Hoàng, họ mời con về làm ở bộ phận thiết kế ạ_Cô vừa nhìn vào Ipad vừa trả lời
-Sao? Thịnh Hoàng?_Dì Diệp ngạc nhiên đi ra hỏi
-Có sao hả dì?_Cô nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của dì Diệp thì hỏi lại
-À không có gì? ta chỉ bất ngờ thôi, đó là công ty rất lớn tầm cở quốc tế nhỉ?_Dì Diệp xoay đi vào bếp tiếp tục nói
-Vâng, nghe nói ở đó ưu đã rất tốt tiền lương cũng rất cao, con nghĩ sau khi con đi làm dì không cần làm mami nữa_Cô gật đầu đi vào bếp bắt đầu dọn chén đũa vừa nói với dì Diệp
-Ta nghe theo con, ta cũng không muốn ai bàn tán con có một người di làm mami_Dì Diệp gật đầu đồng ý
Bữa cơm nhan chóng qua đi cô cũng về phòng mình. Tay bấc giác sờ bụng nếu cô không phá bỏ đứa con này có lẽ con cô cũng đã 2 tuổi. Nhớ năm đó qua nước ngoài được 2 tháng cô phát hiện mình mang thai lúc đó ở nơi đất lạ quê người cô không biết phải làm gì, do cớ gì nhà trường biết được cô mang thai liền triệu tập cô lên hỏi rõ, nhà trường cho cô một cơ hội chỉ cần cô phá bỏ đứa bé thì sẽ tiếp tục để cô hoàng thàn chương trình học, ú đó cô rất sợ nhưng cuối cùng cũng chấp nhân phá bỏ đứa bé, cô đúng là người mẹ vô trách nhiện đúng không? Hằng đêm ngủ cô đều mơ thấy đứa bé oán hận cô tại sao lại bỏ nó, không cho nó chào đời, hằng đêm cô đều ngồi co ro ở góc tối....từ khi đó bệnh sợ bóng tối cũng dần tan biến bóng tối trở thành bạn của cô từ khi nào
Chuyện này cô chưa từng nói với dì Diệp cô không biết dì Diệp sẽ nghĩ cô ra sao? một người mẹ vì lợi ích bản thân mà giết đi đưa con chưa chào đời sao? hay là một người vô trách nhiện, dì Diệp thuộc tuýp người hận những kẻ bỏ đi đứa con của mình vì người đàn ông bà yêu đã từng giết đi đứa con trong bụng của bà vì ông không muốn chịu trách nhiệm vì ông ta không muốn ràng buộc bởi hôn nhân.
-Song Điểm con ngủ chưa?_Dì Diệp nói vọng vào
-Dạ con chưa ngủ dì vào đi_Cô lau nước trấn tỉnh bản thân rồi nói
-Sao con không ngủ đi? tại sao lại thức khuya vậy?_Dì Diệp lo lắng nhìn cô
-Dạ tại con chưa buồn ngủ thôi ạ_Cô có cười nói
-Sao mắt con đỏ thế kia? con khóc sao?
-Dạ chắc tại bụi bay vào mắt thôi con không sao dì cũng mau ngủ sớm đi_Cô lắc đầu.
-ừm...vậy ta di ngủ ta chỉ vào xem con có ngủ được không thôi_dì diệp nói rồi cũng rời đi
*********ta là dãy phân cách cute**********************
-Song Điểm ăn sáng rồi hẳn đi con_dì Diệp nhìn cô đang gấp gáp đi
-con sẽ đến công ty ăn sau ạ? bây giờ sắp trễ rồi_Cô cực lực mang đôi giày cao gót vào rồi chạy tót đi
Dì Diệp nhìn theo chỉ cười rồi lắc đầu 20 tuổi cũng như một đứa con nít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.