Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 10: Chap 10 : Trăng Đã Chiếu Tỏ Lòng Hắn
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Cô thư ký đi ra ngoài thì gặp một chàng trai rất đẹp, mắt cô ta liền sáng như sao . Tóc của anh chàng đó nhuộm màu bạch kim, môi đỏ, da trắng hồng hào, đôi mắt to tròn còn hai mí nữa, tên tóc bạch kim đi qua cô ta, cô liền quay đầu lại gọi hỏi :
\- Này anh ơi .
Tên đó nghe vậy thì quay lại nhìn, cô ta e thẹn nói :
\- Xin chào tôi là Vệ Cung Nhu . Thư ký thân cận của Tống Tổng . Liệu anh có biết cô gái mà Tống Tổng hay gọi là "heo con" không ?
Mồm cô ta thì cứ nói, nhưng lại nhìn chằm vào tên đó . Tên đó cười, bảo :
\- Có phải Fresh bảo cô tìm Nhị đệ để biết đúng không ?
Vệ Cung Nhu đáp :
\- Đúng vậy ? Mà sao anh biết ? Mà anh tên là gì vậy ?
Tên đó đáp :
\- Tôi là Tony, phó chủ tịch của công ty này . Là người mà cô đang tìm . Cô muốn biết đúng không ?
Vệ Cung Nhu nghe vậy liền gật đầu, Tony thấy vậy bảo :
\- Vậy thì về phòng tôi rồi nói chuyện .
Nói xong Tony đi ra thang máy, còn Vệ Cung Nhu thì đi sau, mắt không khỏi khuôn mặt Tony . Đến nơi cậu ta ngồi xuống ghế sofa , còn cô đứng . Vệ Cung Nhu liền hỏi :
\- Anh có thể nói cho em con ả nó là ai và lai lịch của nó được không !
Tony tức giận nhưng vẫn cười nói :
\- Được, để tôi kể cô nghe. Tên thật của con bé là Trịnh Tiểu Mạn . Nhưng Lão Đại của chúng tôi lại không thích tên đó nên đặt cái tên mới con bé là Tống Thược Dược . Dược Nhi n...
Tony chưa kịp nói thì cô ta chen mồm vào hỏi :
\- Cô ta là người được coi là thần y trong truyền thuyết sao ? Người được mệnh danh là "Bông của của trời ban : Thược Dược" ?
Tony khẽ cau mày nói :
\- Đúng là vậy ! Nhưng cô đừng có xen mồm khi tôi đang nói chuyện . Dược Nhi nó đúng là một thiên tài bẩm sinh , nhưng vì một số liên quan đến hồi nhỏ nên con bé có một số vần đề về thần kinh . Con bé đã thành công và được biết đến khi tạo ra thành công thuốc chống ung thư . Con bé cũng là đứa nhỏ nhất trong tứ đại truyền thuyết và cũng là đứa con gái duy nhất trong nhóm . Đặc biệt Dược Nhi còn rất được lão đại và đại sư huynh yêu thương và cưng chiều nhất . À mà quên tôi cũng rất yêu con bé đó . Vì nó là cục cưng của đời tôi mà .
Vệ Cung Nhu nghe vậy đôi mắt của cô ta liền hiện lên tia đố kỵ, ghen ghét, ánh mắt đó đã bị Tony thu vào mắt mình . Vệ Cung Nhu nghe thế nhưng vẫn cố bình tĩnh, vui vẻ, hiền hòa nhưng trong đầu cô ta bây giờ hiện lên ý nghĩ :" Hừ ! Chỉ là một ả điếm bị vấn đề về tâm lý mà được mà ba người mình thích yêu cô ta . Khi nào tôi về tôi sẽ bảo anh tôi giết chết cô, dù cô có giỏi đến mấy thì cũng không thể nào thoát chết được đâu . Tôi không tin với khuôn mặt này không thể quyến rũ được các anh ấy ." Tony dường như là Vệ Cung Nhu nghĩ gì . Lúc này thì Tony cười nói :
\- Tôi quên nói với cô . Có một đại tiểu thư vì ghen ghét đô kỵ với cục cưng . Nên cô ta lợi dụng lúc con bé ốm để giết con bé, nhưng lại bị lão đại và đại sư huynh phát hiện . Cô biết cô ta bị làm sao khi động vào con bé không .
Cô ta lắc đầu, Tony nhìn cô ta nở nụ cười khinh bỉ nói :
\- Chúng tôi đã làm cho nhà cô ta phá sản, khiến gia đình cô ta chết không tìm thấy xác . Con cô ta thì bị chúng tôi sai người cưỡng hiếp cô ta và làm cô ta có bầu, cô ta rất yêu đứa đó . Thấy vậy các anh ý đã lấy con cô ta ra khỏi bụng cô ta khi cô ta đang mang thai 8 tuần . Và về sau, tôi sợ tôi ra thì cô sẽ ám ánh mất . Nên cô hãy gạt bỏ ý định giết cục cưng của chúng tôi đi . Vì cô sắp chết rồi .
Cô ta nghe xong thì quỳ xuống nói :
\- Tôi đâu có ý nghĩ đó . Làm ơn hãy tha cho tôi .
Tony cuòi nhìn Vệ Cơ Nhu quỳ mà vui vẻ nói :
\- Đừng câu xin tôi . Vì tôi đâu là người giết chết cô đâu, tôi chỉ giúp giết coi mà thôi . Cứ để cô ra khỏi đây thì tính mạng quý giá của bảo bối sẽ bị đe dọa nên tôi sẽ phải giúp con bé trừ đi mối họa . Mà cô yên tâm, tôi đặt trước cho cô cái quan tài rồi, cô thích màu gì ? Màu xanh nước biển nhé, màu đó là màu con bé thích đó .
Cô ta nghe vậy liền sợ hãi chạy ra khỏi cửa . Thấy cô ta chạy ra khỏi cửa thì Tony mới gọi Cho Tống Tổng bảo :
\- Như cũ nhé !
Tống Tổng cười nói :
\- Tùy cậu .
Hôm đó một sinh mạng lại phải ra đi vì cái ý nghĩ đó .
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong căn phòng một cô gái bây giờ là có một người đàn ông đang thức nhưng cho cô gái gối đầu tay ngủ, cô gái thì ôm vòng eo rắn chắc của người đàn ông đó . Trăng đêm nay thật sáng, sáng đến mức làm cho hắn nhìn được khuôn mặt đang ngủ say của cô . Cô dường như rất thích mùi hương của hắn, nó thật khiến cô cảm giác bình yên . Hắn ngước lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ kia rồi nhìn người con gái đang ngủ mà ôm thật chặt vì hắn sợ cô sẽ biến mất, hắn nói nhỏ :
\- Trăng đêm nay thật sáng đúng không ? Em thật giống nó, chỉ là một người giản dị nhưng lại có thế thắp sáng cả thế giới tôi , mang cho tôi hi vọng nhưng rồi lại đến ngày dập tắt . Trăng đêm nay, có vẻ rất đẹp . Đẹp như cái cách em bước vào cuộc đời tôi vậy . Trăng thì làm cho thế giới yên ắng còn em lại mang tiếng cười và niềm vui đến cho thế giới của tôi . Em nói xem liệu một ngày em biến mất tôi, tôi sẽ thế nào . Tôi thực sự không dám nghĩ đến nữa . Vậy nên xin em hãy thắp sáng cho thế giới của tôi mãi mãi chứ đừng thắp sáng lại dập tắt . Mạc dù tôi biết yêu em thì tim tôi sẽ bị đau nhưng tôi lại muốn đau vì tôi đã quá yêu em, yêu em đến chết đi được .
\- Này anh ơi .
Tên đó nghe vậy thì quay lại nhìn, cô ta e thẹn nói :
\- Xin chào tôi là Vệ Cung Nhu . Thư ký thân cận của Tống Tổng . Liệu anh có biết cô gái mà Tống Tổng hay gọi là "heo con" không ?
Mồm cô ta thì cứ nói, nhưng lại nhìn chằm vào tên đó . Tên đó cười, bảo :
\- Có phải Fresh bảo cô tìm Nhị đệ để biết đúng không ?
Vệ Cung Nhu đáp :
\- Đúng vậy ? Mà sao anh biết ? Mà anh tên là gì vậy ?
Tên đó đáp :
\- Tôi là Tony, phó chủ tịch của công ty này . Là người mà cô đang tìm . Cô muốn biết đúng không ?
Vệ Cung Nhu nghe vậy liền gật đầu, Tony thấy vậy bảo :
\- Vậy thì về phòng tôi rồi nói chuyện .
Nói xong Tony đi ra thang máy, còn Vệ Cung Nhu thì đi sau, mắt không khỏi khuôn mặt Tony . Đến nơi cậu ta ngồi xuống ghế sofa , còn cô đứng . Vệ Cung Nhu liền hỏi :
\- Anh có thể nói cho em con ả nó là ai và lai lịch của nó được không !
Tony tức giận nhưng vẫn cười nói :
\- Được, để tôi kể cô nghe. Tên thật của con bé là Trịnh Tiểu Mạn . Nhưng Lão Đại của chúng tôi lại không thích tên đó nên đặt cái tên mới con bé là Tống Thược Dược . Dược Nhi n...
Tony chưa kịp nói thì cô ta chen mồm vào hỏi :
\- Cô ta là người được coi là thần y trong truyền thuyết sao ? Người được mệnh danh là "Bông của của trời ban : Thược Dược" ?
Tony khẽ cau mày nói :
\- Đúng là vậy ! Nhưng cô đừng có xen mồm khi tôi đang nói chuyện . Dược Nhi nó đúng là một thiên tài bẩm sinh , nhưng vì một số liên quan đến hồi nhỏ nên con bé có một số vần đề về thần kinh . Con bé đã thành công và được biết đến khi tạo ra thành công thuốc chống ung thư . Con bé cũng là đứa nhỏ nhất trong tứ đại truyền thuyết và cũng là đứa con gái duy nhất trong nhóm . Đặc biệt Dược Nhi còn rất được lão đại và đại sư huynh yêu thương và cưng chiều nhất . À mà quên tôi cũng rất yêu con bé đó . Vì nó là cục cưng của đời tôi mà .
Vệ Cung Nhu nghe vậy đôi mắt của cô ta liền hiện lên tia đố kỵ, ghen ghét, ánh mắt đó đã bị Tony thu vào mắt mình . Vệ Cung Nhu nghe thế nhưng vẫn cố bình tĩnh, vui vẻ, hiền hòa nhưng trong đầu cô ta bây giờ hiện lên ý nghĩ :" Hừ ! Chỉ là một ả điếm bị vấn đề về tâm lý mà được mà ba người mình thích yêu cô ta . Khi nào tôi về tôi sẽ bảo anh tôi giết chết cô, dù cô có giỏi đến mấy thì cũng không thể nào thoát chết được đâu . Tôi không tin với khuôn mặt này không thể quyến rũ được các anh ấy ." Tony dường như là Vệ Cung Nhu nghĩ gì . Lúc này thì Tony cười nói :
\- Tôi quên nói với cô . Có một đại tiểu thư vì ghen ghét đô kỵ với cục cưng . Nên cô ta lợi dụng lúc con bé ốm để giết con bé, nhưng lại bị lão đại và đại sư huynh phát hiện . Cô biết cô ta bị làm sao khi động vào con bé không .
Cô ta lắc đầu, Tony nhìn cô ta nở nụ cười khinh bỉ nói :
\- Chúng tôi đã làm cho nhà cô ta phá sản, khiến gia đình cô ta chết không tìm thấy xác . Con cô ta thì bị chúng tôi sai người cưỡng hiếp cô ta và làm cô ta có bầu, cô ta rất yêu đứa đó . Thấy vậy các anh ý đã lấy con cô ta ra khỏi bụng cô ta khi cô ta đang mang thai 8 tuần . Và về sau, tôi sợ tôi ra thì cô sẽ ám ánh mất . Nên cô hãy gạt bỏ ý định giết cục cưng của chúng tôi đi . Vì cô sắp chết rồi .
Cô ta nghe xong thì quỳ xuống nói :
\- Tôi đâu có ý nghĩ đó . Làm ơn hãy tha cho tôi .
Tony cuòi nhìn Vệ Cơ Nhu quỳ mà vui vẻ nói :
\- Đừng câu xin tôi . Vì tôi đâu là người giết chết cô đâu, tôi chỉ giúp giết coi mà thôi . Cứ để cô ra khỏi đây thì tính mạng quý giá của bảo bối sẽ bị đe dọa nên tôi sẽ phải giúp con bé trừ đi mối họa . Mà cô yên tâm, tôi đặt trước cho cô cái quan tài rồi, cô thích màu gì ? Màu xanh nước biển nhé, màu đó là màu con bé thích đó .
Cô ta nghe vậy liền sợ hãi chạy ra khỏi cửa . Thấy cô ta chạy ra khỏi cửa thì Tony mới gọi Cho Tống Tổng bảo :
\- Như cũ nhé !
Tống Tổng cười nói :
\- Tùy cậu .
Hôm đó một sinh mạng lại phải ra đi vì cái ý nghĩ đó .
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong căn phòng một cô gái bây giờ là có một người đàn ông đang thức nhưng cho cô gái gối đầu tay ngủ, cô gái thì ôm vòng eo rắn chắc của người đàn ông đó . Trăng đêm nay thật sáng, sáng đến mức làm cho hắn nhìn được khuôn mặt đang ngủ say của cô . Cô dường như rất thích mùi hương của hắn, nó thật khiến cô cảm giác bình yên . Hắn ngước lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ kia rồi nhìn người con gái đang ngủ mà ôm thật chặt vì hắn sợ cô sẽ biến mất, hắn nói nhỏ :
\- Trăng đêm nay thật sáng đúng không ? Em thật giống nó, chỉ là một người giản dị nhưng lại có thế thắp sáng cả thế giới tôi , mang cho tôi hi vọng nhưng rồi lại đến ngày dập tắt . Trăng đêm nay, có vẻ rất đẹp . Đẹp như cái cách em bước vào cuộc đời tôi vậy . Trăng thì làm cho thế giới yên ắng còn em lại mang tiếng cười và niềm vui đến cho thế giới của tôi . Em nói xem liệu một ngày em biến mất tôi, tôi sẽ thế nào . Tôi thực sự không dám nghĩ đến nữa . Vậy nên xin em hãy thắp sáng cho thế giới của tôi mãi mãi chứ đừng thắp sáng lại dập tắt . Mạc dù tôi biết yêu em thì tim tôi sẽ bị đau nhưng tôi lại muốn đau vì tôi đã quá yêu em, yêu em đến chết đi được .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.