Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 22: Chap 22 : Bất Lực
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Phùng Bảo Lâm thấy cô đang nằm bất động trên nền đường liền hoảng hốt chạy tới. Cậu ôm cô nói :
\- Chị Mạn Mạn mau dậy đi. Đừng dọa em thế ! Không vui đâu.
Cậu nhìn người đàn ông đang loay hoay bước xuống xe với đôi mắt giận dữ nói :
\- Mau gọi cấp cứu đi ! Chị ấy mà làm sao tôi sẽ san bằng cả cái nhà ông.
Tên đâm cô sợ hãi gọi điện cho cấp cứu. Phùng Trung Lâm nghe thấy tiếng xe liền chạy ra thấy vậy liền sợ hãi, tại sao lại giống năm đó đến thế. Ông chạy lại bế cô lên từ tay của Phùng Lâm Bảo nói :
\- Yên Nhi, em mau dậy đi đừng thế nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, cô lên.
Nói xong Phùng Trung Lâm bảo người đưa xe đến bệnh viện.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở ngoài phòng cấp cứu, Phùng Lâm Bảo không khỏi thắc mắc tại sao bố mình lại gọi cô là Hàn Yên Yên. Cậu cuối cùng quyết định sẽ hỏi bố mình. Cậu đi đến ngồi cạnh Phùng Trung Lâm, nói :
\- Tại sao bố lại gọi chị ấy là Hàn Yên Yên ? Đấy là mẹ chị ấy mà ?
Phùng Trung Lâm kinh ngạc, quay sang hỏi lại đứa con mình :
\- Có thật không ?
Phùng Lâm Bảo gậy đầu nói :
\- Chị ấy bảo mẹ chị ấy là Hàn Yên Yên, mẹ chị ấy mất từ lúc chị ấy 5 tuổi.
Phùng Trung Lâm, ôm đứa con mình mà khóc, nói :
\- Lâm Bảo chúng ta tìm được chị con rồi.
Lâm Bảo ngạc nhiên nói :
\- Chị con đâu ạ ?
Phùng Trung Lâm đáp :
\- Người đamg nằm phòng cấp cứu đó là chị con. Và người tên là Hàn Yên Yên chính là tên của mẹ con.
Phùng Lâm Bảo bất ngờ. Đúng lúc này túi xách mà cô đeo đang ở chỗ của hai người họ rung lên, và có tiếng chuông điện thoại. Phùng Lâm Bảo lấy ra một chiếc điện thoại rồi nhấn nghe, giọng bên kia vang lên :
\- Sao em chưa về vậy ? Bọn anh làm xong hết đồ rồi.
Phùng Lâm Bảo nói :
\- Chị ấy bị đâm, đang cấp cứu ở bệnh viện. Anh mau tới đây đi.
Tony nghe vậy liền làm rơi cái điện thoại. Ba người kia quay ra đồng thanh :
\- Làm sao vậy ?
Tony đáng giọng run rẩy :
\- Dược Nhi bị xe đâm, đang cấp cứu tại bệnh viện.
Ba người nghe xong hóa đá. Tống Hành Tư đi đến đấm mạnh vào mặt Tony rồi nói :
\- Đùa vậy không vui đâu Tony. Cậu dám lấy heo con ra đùa sao ?
Tony bị đấm liền ngã xuống, cậu liền đứng lên, cầm áo khoác của mình rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài. Ba tên thấy vậy liền đi theo. Đến nơi, bốn người bọn họ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cô. Tony gọi lại cho điện thoại cô hỏi :
\- Rốt cuộc cậu đang ở tầng mấy? chỗ nào ?
Phùng Lâm Bảo nói :
\- Tầng 3, chỗ đối diện quầy lễ tân.
Bốn người đến nơi, thấy Phùng Trung Lâm đang ngồi dựa đầu vào tường còn Phùng Lâm Bảo đang đi đi lại lại. Hắn thấy vậy liền nói :
\- Bác Phùng, sao bác lại ở đây ?
Phùng Trung Lâm đáp :
\- Ta tìm lại đứa con gái mất tích rồi. Và đứa bé là Trịnh Tiểu Mạn.
Hắn gật đầu đáp :
\- Vậy thì càng tốt rồi.
Sau đó mọi người ai cũng ngồi đấy đờ ra, ai cũng sợ cô xảy ra chuyện gì. Khoảng 5 tiếng sau, một vị y tá đi ra bảo :
\- Ai là người nhà bệnh nhân ?
Phùng Trung Lâm đi đến nói :
\- Tôi là bố con bé, nó có sao không ?
Cô y tá cười nói :
\- Không sao đâu ạ, cô bé đã qua cơn nguy kịch nhưng vì lúc trước sử dụng quá nhiều thuốc ngủ cộng thêm lần này đầu bị va đập mạnh, rất có thể sẽ mất trí nhớ nên gia đình phải chuẩn bị tinh thần. Đặc biệt tránh làm cô ấy kích động không sẽ làm tổn thương đến những dây thần kinh, nếu bị tổn thương cô ấy sẽ bị ngốc. Còn người nhà mau đi theo tôi làm thủ tục.
Lúc này ai nghe thấy cô qua cơn nguy kihj đều vui nhưng khi nghe thấy cô có thể mất trí nhớ thì mặt ai cũng đen lại. Phùng Trung Lâm đi theo cô y tá đó là thủ tục.
Đêm đó, hắn ở bên cô, luôn mong chờ cô tỉnh dậy. Hắn đêm đấy lần đầu tiên biết bất lực. Hắn bất lực nhìn người con gái mình yêu đang nằm trên giường bệnh mà không thể giúp được gì ? Hắn bất lực vì không bên cô lúc nguy hiểm, bên cô để bảo vệ cô. Nhìn thấy cô đang nhắm mắt đầu quấn băng còn dính tí máu, cô còn thể sẽ mất đi trí nhớ, càng nghĩ tim hắn bị quặn lại một cách đau thương. Hắn sợ cô quên đi hắn sao ? Đúng, hắn rất sợ Tiêu Bảo Bối quên đi hắn !
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
THÔNG BÁO !!!!
Xin chào các độc giả đáng yêu. Đây là truyện mình có tâm huyết nhất mà mình từng viết đến giờ. Cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ mình. Truyện của mình đúng là không hay lắm, lời văn khá lủng củng thật ra mình không có giỏi văn lắm nên mong các bạn thông cảm cho mình. Mình cũng không phải tác giả nổi tiếng trên face hay trên các app khác, nhưng mình rất vui vì truyện mình đã hơn 10k đọc và hơn 800 like. Thật ra mình cũng định làm bão chap đấy, nhưng vì việc học của mình khá bận rộn nên không làm bão chap được, nên mong các bạn thông cảm cho mình. Nếu ai muốn kết bạn Trên face thì tìm Linh Mun ảnh bìa giống với ảnh avatar trên manga toon nha. Nếu ai có j thắc mắc các bạn cứ bình luận bên dưới mình sẽ rep nhé vì mình thích đọc cmt lắm. Mình rất vui khi được các bạn ủng hộ, nhưng thật tiếc là mình không làm bão chap được để tặng các bạn. Bây giờ dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng nên các bạn hãy nhớ đeo khẩu trang ra ngoài nha ! Yêu các bạn lắm ♡♡♡♡
\- Chị Mạn Mạn mau dậy đi. Đừng dọa em thế ! Không vui đâu.
Cậu nhìn người đàn ông đang loay hoay bước xuống xe với đôi mắt giận dữ nói :
\- Mau gọi cấp cứu đi ! Chị ấy mà làm sao tôi sẽ san bằng cả cái nhà ông.
Tên đâm cô sợ hãi gọi điện cho cấp cứu. Phùng Trung Lâm nghe thấy tiếng xe liền chạy ra thấy vậy liền sợ hãi, tại sao lại giống năm đó đến thế. Ông chạy lại bế cô lên từ tay của Phùng Lâm Bảo nói :
\- Yên Nhi, em mau dậy đi đừng thế nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, cô lên.
Nói xong Phùng Trung Lâm bảo người đưa xe đến bệnh viện.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở ngoài phòng cấp cứu, Phùng Lâm Bảo không khỏi thắc mắc tại sao bố mình lại gọi cô là Hàn Yên Yên. Cậu cuối cùng quyết định sẽ hỏi bố mình. Cậu đi đến ngồi cạnh Phùng Trung Lâm, nói :
\- Tại sao bố lại gọi chị ấy là Hàn Yên Yên ? Đấy là mẹ chị ấy mà ?
Phùng Trung Lâm kinh ngạc, quay sang hỏi lại đứa con mình :
\- Có thật không ?
Phùng Lâm Bảo gậy đầu nói :
\- Chị ấy bảo mẹ chị ấy là Hàn Yên Yên, mẹ chị ấy mất từ lúc chị ấy 5 tuổi.
Phùng Trung Lâm, ôm đứa con mình mà khóc, nói :
\- Lâm Bảo chúng ta tìm được chị con rồi.
Lâm Bảo ngạc nhiên nói :
\- Chị con đâu ạ ?
Phùng Trung Lâm đáp :
\- Người đamg nằm phòng cấp cứu đó là chị con. Và người tên là Hàn Yên Yên chính là tên của mẹ con.
Phùng Lâm Bảo bất ngờ. Đúng lúc này túi xách mà cô đeo đang ở chỗ của hai người họ rung lên, và có tiếng chuông điện thoại. Phùng Lâm Bảo lấy ra một chiếc điện thoại rồi nhấn nghe, giọng bên kia vang lên :
\- Sao em chưa về vậy ? Bọn anh làm xong hết đồ rồi.
Phùng Lâm Bảo nói :
\- Chị ấy bị đâm, đang cấp cứu ở bệnh viện. Anh mau tới đây đi.
Tony nghe vậy liền làm rơi cái điện thoại. Ba người kia quay ra đồng thanh :
\- Làm sao vậy ?
Tony đáng giọng run rẩy :
\- Dược Nhi bị xe đâm, đang cấp cứu tại bệnh viện.
Ba người nghe xong hóa đá. Tống Hành Tư đi đến đấm mạnh vào mặt Tony rồi nói :
\- Đùa vậy không vui đâu Tony. Cậu dám lấy heo con ra đùa sao ?
Tony bị đấm liền ngã xuống, cậu liền đứng lên, cầm áo khoác của mình rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài. Ba tên thấy vậy liền đi theo. Đến nơi, bốn người bọn họ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cô. Tony gọi lại cho điện thoại cô hỏi :
\- Rốt cuộc cậu đang ở tầng mấy? chỗ nào ?
Phùng Lâm Bảo nói :
\- Tầng 3, chỗ đối diện quầy lễ tân.
Bốn người đến nơi, thấy Phùng Trung Lâm đang ngồi dựa đầu vào tường còn Phùng Lâm Bảo đang đi đi lại lại. Hắn thấy vậy liền nói :
\- Bác Phùng, sao bác lại ở đây ?
Phùng Trung Lâm đáp :
\- Ta tìm lại đứa con gái mất tích rồi. Và đứa bé là Trịnh Tiểu Mạn.
Hắn gật đầu đáp :
\- Vậy thì càng tốt rồi.
Sau đó mọi người ai cũng ngồi đấy đờ ra, ai cũng sợ cô xảy ra chuyện gì. Khoảng 5 tiếng sau, một vị y tá đi ra bảo :
\- Ai là người nhà bệnh nhân ?
Phùng Trung Lâm đi đến nói :
\- Tôi là bố con bé, nó có sao không ?
Cô y tá cười nói :
\- Không sao đâu ạ, cô bé đã qua cơn nguy kịch nhưng vì lúc trước sử dụng quá nhiều thuốc ngủ cộng thêm lần này đầu bị va đập mạnh, rất có thể sẽ mất trí nhớ nên gia đình phải chuẩn bị tinh thần. Đặc biệt tránh làm cô ấy kích động không sẽ làm tổn thương đến những dây thần kinh, nếu bị tổn thương cô ấy sẽ bị ngốc. Còn người nhà mau đi theo tôi làm thủ tục.
Lúc này ai nghe thấy cô qua cơn nguy kihj đều vui nhưng khi nghe thấy cô có thể mất trí nhớ thì mặt ai cũng đen lại. Phùng Trung Lâm đi theo cô y tá đó là thủ tục.
Đêm đó, hắn ở bên cô, luôn mong chờ cô tỉnh dậy. Hắn đêm đấy lần đầu tiên biết bất lực. Hắn bất lực nhìn người con gái mình yêu đang nằm trên giường bệnh mà không thể giúp được gì ? Hắn bất lực vì không bên cô lúc nguy hiểm, bên cô để bảo vệ cô. Nhìn thấy cô đang nhắm mắt đầu quấn băng còn dính tí máu, cô còn thể sẽ mất đi trí nhớ, càng nghĩ tim hắn bị quặn lại một cách đau thương. Hắn sợ cô quên đi hắn sao ? Đúng, hắn rất sợ Tiêu Bảo Bối quên đi hắn !
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
THÔNG BÁO !!!!
Xin chào các độc giả đáng yêu. Đây là truyện mình có tâm huyết nhất mà mình từng viết đến giờ. Cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ mình. Truyện của mình đúng là không hay lắm, lời văn khá lủng củng thật ra mình không có giỏi văn lắm nên mong các bạn thông cảm cho mình. Mình cũng không phải tác giả nổi tiếng trên face hay trên các app khác, nhưng mình rất vui vì truyện mình đã hơn 10k đọc và hơn 800 like. Thật ra mình cũng định làm bão chap đấy, nhưng vì việc học của mình khá bận rộn nên không làm bão chap được, nên mong các bạn thông cảm cho mình. Nếu ai muốn kết bạn Trên face thì tìm Linh Mun ảnh bìa giống với ảnh avatar trên manga toon nha. Nếu ai có j thắc mắc các bạn cứ bình luận bên dưới mình sẽ rep nhé vì mình thích đọc cmt lắm. Mình rất vui khi được các bạn ủng hộ, nhưng thật tiếc là mình không làm bão chap được để tặng các bạn. Bây giờ dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng nên các bạn hãy nhớ đeo khẩu trang ra ngoài nha ! Yêu các bạn lắm ♡♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.