Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 26: Chap 26 : Món quà
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Trong lúc cô bất tỉnh thì Tony, Linh Lâm đang đến biệt thự của Tống Hành Tư, cô gái nhỏ bé mà bọn chúng nhớ nhung thì đang nằm ngất ở đâu đó trong biệt thự. Tống Hành Tư đang ngồi dưới sofa vui vẻ uống trà, thi thoảng còn cười tười lên. Đã bốn năm anh ta không cười nên bây giờ tười lắm. Tony và Linh Lâm chạy vào. Linh Lâm thở hổn hển, hỏi :
\- Món quà.... Món quà đâu rồi ? anh ...
Linh Lâm chưa kịp hỏi hết thì Tony chen vào hỏi :
\- Anh còn vui vẻ uống trà ? Ruốt cuộc món quà anh để ở đâu ?
Tống Hành Tư vẫn nhâm nhi chén trà nói :
\- Bình tĩnh, mà nói nhỏ thôi ! Món quà vẫn đang ngủ. Hãy ngồi đây uống trà chờ đủ người.
Linh Lâm và Tony đi đến ngồi xuống. Linh Lâm đang ngả ra phía sau thì tự nhiên bật dậy nói :
\- Nếu món quà chạy trốn thì sao ?
Tony cũng bật lên hỏi :
\- Còn người nữa là ai ?
Tống Hành Tư đáp :
\- Yên tâm món quà không trốn được đâu, tôi đeo cho nó cái xích xinh xắn rồi. Còn người nữa là Phùng Lâm Bảo
Bọn chúng lại ngồi xuống, khoảng 20 phút sau, hai người kia đến nơi. Phùng Lâm Bảo thấy Tống Hành Tư liền hỏi :
\- Có gì mà đòi tặng chúng tôi.
Tống Hành Tư đứng lên, nói :
\- Có vẻ đủ rồi, chúng ta nên mở quà nhỉ !
Tony và Linh Lâm cũng đứng lên. Tống Hành Tư nói tiếp :
\- Đi theo tôi nào.
Tống Hành Tư đi trước, còn mấy người kia đi sau. Đến một căn phòng, thì giọng Tony vang lên :
\- Anh dẫn chúng tối đến phòng của cục cưng làm gì ? Đừng nói anh cho con khốn nào đó ở phòng con bé nhé !
Tống Hành Tư lắc đầu, đẩy cửa ra, bước vào. Cô đang nằm trên chiếc giường kingsize màu xám nhạt đang nằm ngủ " bất tỉnh thì đúng hơn ". Linh Lâm không tin khỏi mắt mình liền đi tới, sờ gương mặt cô, Linh Lâm cúi đầu xuống cái cổ trắng nõn, hít hà một hơi, rồi cau mày nhìn vết lằn trên cổ cô đang tím lại liền hỏi :
\- Anh đã bóp cổ Dược Nhi ?
Tony nghe xong liền chạy đến nhìn, người mà Tony nghĩ là con khốn nào lại ở trong phòng cô ai ngờ lại là chính cô chứ. Tony nhìn thấy cô thì đứng hình mất năm giây. Tony đâu ngờ hy vọng phép màu mà cậu ao ước bây giờ đã được thực hiện. Cô vẫn còn sống, cậu chạy đến cầm tay cô lên áp vào mặt mình, cậu sợ đây là cậu ảo tưởng, sợ cô sẽ bỏ cậu đi. Hai người họ Phùng thấy vậy liền cười to, Phùng Lâm Bảo hét lên :
\- Chị Hai.
Cô bị tiếng hét đó làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, điều cô nhìn thấy là mặt của Linh Lâm và Tony, cô hét lên : " Aaaaaaaaaaaa". Cô ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mọi người trong phòng hỏi :
\- Các người là ai ? Sao ... Sao lại bắt tôi ?
Nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô bây giờ nhớ lại lời hắn nói, nếu bị bắt thì sẽ bị bán đi làm giúp việc, sẽ không được ăn ngon, ngủ nướng, còn sẽ bị đánh nữa. Cô đang luôn được Lâm Minh yêu thương, chiều chuộng, chẳng biết làm cái gì nhỡ may bị bán thì sẽ không được ăn những món mà cô yêu thích và sẽ phải làm việc mệt nhọc, còn bị đánh nữa, nghĩ đến đây cô sợ hãi khóc lóc. Mọi người trong phòng bối rối, ai cũng chưa từng thấy cô khóc nên không biết dỗ cô ra sao nữa. Cô nhìn thấy Tống Hành Tư thút thít nói :
\- Tên khốn, anh bắt cóc tôi. Tôi sẽ méc Lâm Minh. Hức hức. Lâm Minh cứu em, Tiểu Mạn không muốn làm việc nhà, không muốn bị đánh đau đâu. Lâm Minh..... Lâm Minh, em muốn ăn đồ ăn ngon.
Bọn chúng ngớ người. Đây không phải là cô. Tống Hành Tư đi đến ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng như an ủi, Tống Hành Tư nói :
\- Không ai bắt heo con của anh làm việc nhà, cũng không đánh em. Mọi người sẽ cho em ăn ngon mà. Ngoan, nín đi anh cho kẹo.
Cô nghe đến kẹo liền vui vẻ gật đầu. Tôngd Hành Tư vuốt tóc cô. Cô di chuyển chân thì nghe thấy : " Lạch cạch..." cô nhìn xuống dưới chân, cô nói :
\- Sao lại xích tôi ?
Tống Hành Tư nói :
\- À anh sợ ai bắt em đi nên khóa em lại, để cho không ai bắt được em.
Cô thấy vậy thì yên tâm. Tống Hành Tư nhìn lên đồng hồ nói :
\-Đến giờ ăn chưa rồi, em chờ một tí sẽ có người mang đồ ăn lên cho em.
Cô gật đầu, không nói gì, chỉ ra ngoài cửa. Tony thắc mắc nói :
\- Em đang đuổi bọn anh ?
Cô gật đầu lìa lịa. Tống Hành Tư đứng lên đi thẳng ra ngoài. Bốn người đi xuống phòng tiếp khách.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Còn ở chỗ hắn :
Mạnh Kha đang không biết phải nói gì với hắn. Hắn bây giờ rất đáng sợ, chỉ cần có ai động đến hắn thì hắn sẽ như quả bom nổ. Hắn đang ngồi thì đột nhiên hỏi :
\- Mạnh Kha, cậu tìm được bảo bối chưa ? Sáng nay bảo bối ăn ít, sợ lúc này đang rất đói, nếu đói, bảo bối sẽ khóc, đặc biệt bảo bối ngủ còn hay gặp ác mộng nữa. Bảo bối của tôi xinh đẹp, đáng yêu như thế sẽ bị người khác bắt cóc, làm hại mất. Cậu bảo tất cả lực lượng đi tìm. Tôi cho cậu thời gian hai ngày.
Mạnh Kha muốn cầm gạch đập đầu tên này. Hắn đã chia cắt tình yêu của Hắc Báo và Mạnh Kha thì thôi đi, còm bắt lục tung cả đất nước để tìm một cô gái. Mạnh Kha nói :
\- Huy động cả lực lượng đã một nguyên ngày. Còn có mỗi ngày đi tìm, thà cậu chém chết tôi luôn đi, ít nhất thì cho tôi năm ngày.
Hắn khẽ gật đầu rồi day day thái dương. Có lẽ hắn nên trói cô lại bên mình, chắt đứt đôi cánh cô đi, như vậy thì cô sẽ ở bên hắn.
\- hết chap \-
Mọi người nghĩ là ngược nhưng yên tâm, tôi sẽ có thể bẻ lái. Lưu ý :
\* Ai chưa có mua bảo hiểm thân thể, thì hãy mua nhé, không mình tổ lái sợ các bạn ngã ♡♡♡
Like và vote 5 sao cho truyện để ủng hộ mình ♡♡♡
\- Món quà.... Món quà đâu rồi ? anh ...
Linh Lâm chưa kịp hỏi hết thì Tony chen vào hỏi :
\- Anh còn vui vẻ uống trà ? Ruốt cuộc món quà anh để ở đâu ?
Tống Hành Tư vẫn nhâm nhi chén trà nói :
\- Bình tĩnh, mà nói nhỏ thôi ! Món quà vẫn đang ngủ. Hãy ngồi đây uống trà chờ đủ người.
Linh Lâm và Tony đi đến ngồi xuống. Linh Lâm đang ngả ra phía sau thì tự nhiên bật dậy nói :
\- Nếu món quà chạy trốn thì sao ?
Tony cũng bật lên hỏi :
\- Còn người nữa là ai ?
Tống Hành Tư đáp :
\- Yên tâm món quà không trốn được đâu, tôi đeo cho nó cái xích xinh xắn rồi. Còn người nữa là Phùng Lâm Bảo
Bọn chúng lại ngồi xuống, khoảng 20 phút sau, hai người kia đến nơi. Phùng Lâm Bảo thấy Tống Hành Tư liền hỏi :
\- Có gì mà đòi tặng chúng tôi.
Tống Hành Tư đứng lên, nói :
\- Có vẻ đủ rồi, chúng ta nên mở quà nhỉ !
Tony và Linh Lâm cũng đứng lên. Tống Hành Tư nói tiếp :
\- Đi theo tôi nào.
Tống Hành Tư đi trước, còn mấy người kia đi sau. Đến một căn phòng, thì giọng Tony vang lên :
\- Anh dẫn chúng tối đến phòng của cục cưng làm gì ? Đừng nói anh cho con khốn nào đó ở phòng con bé nhé !
Tống Hành Tư lắc đầu, đẩy cửa ra, bước vào. Cô đang nằm trên chiếc giường kingsize màu xám nhạt đang nằm ngủ " bất tỉnh thì đúng hơn ". Linh Lâm không tin khỏi mắt mình liền đi tới, sờ gương mặt cô, Linh Lâm cúi đầu xuống cái cổ trắng nõn, hít hà một hơi, rồi cau mày nhìn vết lằn trên cổ cô đang tím lại liền hỏi :
\- Anh đã bóp cổ Dược Nhi ?
Tony nghe xong liền chạy đến nhìn, người mà Tony nghĩ là con khốn nào lại ở trong phòng cô ai ngờ lại là chính cô chứ. Tony nhìn thấy cô thì đứng hình mất năm giây. Tony đâu ngờ hy vọng phép màu mà cậu ao ước bây giờ đã được thực hiện. Cô vẫn còn sống, cậu chạy đến cầm tay cô lên áp vào mặt mình, cậu sợ đây là cậu ảo tưởng, sợ cô sẽ bỏ cậu đi. Hai người họ Phùng thấy vậy liền cười to, Phùng Lâm Bảo hét lên :
\- Chị Hai.
Cô bị tiếng hét đó làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, điều cô nhìn thấy là mặt của Linh Lâm và Tony, cô hét lên : " Aaaaaaaaaaaa". Cô ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mọi người trong phòng hỏi :
\- Các người là ai ? Sao ... Sao lại bắt tôi ?
Nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô bây giờ nhớ lại lời hắn nói, nếu bị bắt thì sẽ bị bán đi làm giúp việc, sẽ không được ăn ngon, ngủ nướng, còn sẽ bị đánh nữa. Cô đang luôn được Lâm Minh yêu thương, chiều chuộng, chẳng biết làm cái gì nhỡ may bị bán thì sẽ không được ăn những món mà cô yêu thích và sẽ phải làm việc mệt nhọc, còn bị đánh nữa, nghĩ đến đây cô sợ hãi khóc lóc. Mọi người trong phòng bối rối, ai cũng chưa từng thấy cô khóc nên không biết dỗ cô ra sao nữa. Cô nhìn thấy Tống Hành Tư thút thít nói :
\- Tên khốn, anh bắt cóc tôi. Tôi sẽ méc Lâm Minh. Hức hức. Lâm Minh cứu em, Tiểu Mạn không muốn làm việc nhà, không muốn bị đánh đau đâu. Lâm Minh..... Lâm Minh, em muốn ăn đồ ăn ngon.
Bọn chúng ngớ người. Đây không phải là cô. Tống Hành Tư đi đến ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng như an ủi, Tống Hành Tư nói :
\- Không ai bắt heo con của anh làm việc nhà, cũng không đánh em. Mọi người sẽ cho em ăn ngon mà. Ngoan, nín đi anh cho kẹo.
Cô nghe đến kẹo liền vui vẻ gật đầu. Tôngd Hành Tư vuốt tóc cô. Cô di chuyển chân thì nghe thấy : " Lạch cạch..." cô nhìn xuống dưới chân, cô nói :
\- Sao lại xích tôi ?
Tống Hành Tư nói :
\- À anh sợ ai bắt em đi nên khóa em lại, để cho không ai bắt được em.
Cô thấy vậy thì yên tâm. Tống Hành Tư nhìn lên đồng hồ nói :
\-Đến giờ ăn chưa rồi, em chờ một tí sẽ có người mang đồ ăn lên cho em.
Cô gật đầu, không nói gì, chỉ ra ngoài cửa. Tony thắc mắc nói :
\- Em đang đuổi bọn anh ?
Cô gật đầu lìa lịa. Tống Hành Tư đứng lên đi thẳng ra ngoài. Bốn người đi xuống phòng tiếp khách.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Còn ở chỗ hắn :
Mạnh Kha đang không biết phải nói gì với hắn. Hắn bây giờ rất đáng sợ, chỉ cần có ai động đến hắn thì hắn sẽ như quả bom nổ. Hắn đang ngồi thì đột nhiên hỏi :
\- Mạnh Kha, cậu tìm được bảo bối chưa ? Sáng nay bảo bối ăn ít, sợ lúc này đang rất đói, nếu đói, bảo bối sẽ khóc, đặc biệt bảo bối ngủ còn hay gặp ác mộng nữa. Bảo bối của tôi xinh đẹp, đáng yêu như thế sẽ bị người khác bắt cóc, làm hại mất. Cậu bảo tất cả lực lượng đi tìm. Tôi cho cậu thời gian hai ngày.
Mạnh Kha muốn cầm gạch đập đầu tên này. Hắn đã chia cắt tình yêu của Hắc Báo và Mạnh Kha thì thôi đi, còm bắt lục tung cả đất nước để tìm một cô gái. Mạnh Kha nói :
\- Huy động cả lực lượng đã một nguyên ngày. Còn có mỗi ngày đi tìm, thà cậu chém chết tôi luôn đi, ít nhất thì cho tôi năm ngày.
Hắn khẽ gật đầu rồi day day thái dương. Có lẽ hắn nên trói cô lại bên mình, chắt đứt đôi cánh cô đi, như vậy thì cô sẽ ở bên hắn.
\- hết chap \-
Mọi người nghĩ là ngược nhưng yên tâm, tôi sẽ có thể bẻ lái. Lưu ý :
\* Ai chưa có mua bảo hiểm thân thể, thì hãy mua nhé, không mình tổ lái sợ các bạn ngã ♡♡♡
Like và vote 5 sao cho truyện để ủng hộ mình ♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.