Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 30: Chap 30 : Gặp lại ( H nhẹ part 2)
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Đến đêm, trong khi mọi người đang say giấc ngủ thì cô đang hì hục nhìn khóa cửa sổ. Cô nhìn ngoài của sổ có cái cây to, cành cây cách của sổ có một mét, cô khẽ nói thầm :
\- Cửa sổ, tha lỗi cho tao nhé, tao sẽ bảo Lâm Minh đền cho màu cái kính mới.
Nói xong cô cầm cái bình, đập thẳng vào cửa kính. Cô lúc này mới phát hiện ra một điều, cái kính nứt, tiếng còi báo động kêu inh ỏi. Cô khẽ nói :
\- Liều thì ăn nhiều vậy.
Cô dùng hết sức lực đạp vào cái kính." Choang......" tiếng kính vỡ vì bị cô đạp vang lên, những mảnh kính không may va chạm với khuôn mặt và chân cô, mặt cô bây giờ có một vết xước đang chảy máu. Cô nhanh tay bám lấy cành cây và nhẹ nhàng đáp xuống. Cô thấy lạ lắm tại sao cô lại thực hiện được cú nhảy và đáp xuống một cách thuần thục thế này. Và cái ý nghĩ của cô đã bị cắt đứt bởi một giọng hét :
\- Mau đi tìm phu nhân.
Cô nghe vậy liền chạy đi. Cô chạy đến một nơi có hồ, có những bông hoa hồng đang nở, cô sững lại, sao lại quen thuộc đến mức này ? Cô chạy chầm lại, rồi chậm đến mức đi bộ. Cô sờ vào những bông hoa, đầu cô bấy giờ rất đau. Cô ôm đầu. Cô thấy một người đàn ông đang trồng cây, và quay lại nhìn cô cười nói :
\- Em thích hoa hồng, thì để anh trồng.
Cô nhìn thấy cô bé kia, cô bé đó chính là cô sao ? Cô lúc ấy sao lại như thế ? Bộ quần áo của cô dính đầy máu, trên tay đang băng lại một vết thương vẫn đang chảy máu có lẽ chảy máu vì nắm chặt bông hoa hồng, cô nhìn bông hoa nói :
\- Hoa hồng thật nhiều gai. Đẹp mà khó động đến.
Nói xong cô thả nó xuống rồi dẫm nát bông hoa. Cô gọi tên người đang trồng hoa :
\- Lão đại.
Cô nhớ đến đây liền cau mày, đây là hồi ức của cô lúc trước sao ? Cô đang hỏi :" Sao mình lại dính đầy máu chưa ? Lão đại đó là ai ? Trong quá khứ của mình đã xảy ra những gì ? Sao càng nghĩ đầu mình lại càng đau như vậy ? Rốt cuộc mình là ai ?" Cô đột nhiên đứng lên nói nhỏ :
\- Bây giờ mình phải thoát ra đã, mình sẽ về hỏi Lâm Minh cũng được.
Nói xong cô tặc lưỡi đi đến bức tường, lúc này có người hét lên :
\- Phu nhân ở kia ! Mau đến bắt lại.
Cô chạy nhanh đến bức tường rồi lấy đà nhảy lên. Thật may là chiều cao của cô không thấp nên dễ dàng vượt qua được bức tường. Xung quanh cô toàn là rừng. Cô lắc đầu, đúng lúc đấy Mạnh Kha phi xe đến, cô mở cửa xe ngồi phía sau. Mạnh Kha thấy cô đã vào liền đạp ga rồi chạy ra khỏi cách rừng, đằng sau là hơn chục cái xe đuổi theo.
Bên trong xe:
Cô nhìn thấy Lâm Minh thì liền khóc òa lên, khóc như chưa từng được khóc, cô liền ôm hắn, rồi rúc vào lòng hắn khóc. Cô nắm chặt áo hắn. Cô vừa khóc vừa nói :
\- Lâm Lâm, hic hic. Em biết lỗi rồi, em không nên trốn anh, em... em nhớ anh. hức hức. Em yêu anh rồi, yêu anh lắm luôn, từ giờ em sẽ nghe lời anh. Em muốn bên anh và bên cạnh kẹo của anh nữa.
Hắn bất ngờ vì những lời nói này của cô. Những ý định phạt hay đánh cô ở trong đầu hắn liền hóa thành khói mà bay đi. Hắn khẽ vuốt lưng cô rồi an ủi :
\- Bảo bối ngoan. Đừng khóc thế này chứ ! Bảo bối khóc xấu lắm. Em mà khóc anh không nuôi em nữa đâu, ngoan nín khóc đi, tí nữa về đến biết thự anh cho em ăn kẹo.
Cô nghe vậy liên ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh đang ngấm nước, cái mũi đỏ lên nhìn trông rất đáng yêu. Hắn nhìn cô rất kĩ, than thở :" Sao bảo bối của mình khóc cũng đáng yêu đến thế này cơ chứ !" Hắn để cô ngồi lên đùi. Sau hai ngày, cô cũng đã được gặp hắn, còn được hắn an ủi.
Nhưng hắn đang định hôn cô thì cô kéo cổ hắn xuống, rồi đặt chiếc môi của mình lên môi hắn. Cô khẽ lấy cái lưỡi vụng về của mình tách hàm răng hắn ra, hắn đang không hiểu cái gì xảy ra thì bị cô tách hàm răng nên ngoan ngoãn mở hàm răng ra. Cái lưỡi của cô khẽ tiến lại với cái lưỡi của hắn, rồi động vào một tí cô đỏ mặt rút lưỡi ra, thì lưỡi hắn tranh thủ tiến luôn vào khoang miệng cô.
Cái tay không an phận liền luồn tay vào áo cô, nhẹ nhàng cưởi áo ngực của cô ra. Cô đỏ mặt giữ chặt lại áo ngực của mình. Hắn thấy vậy liền giựt mạnh, áo ngực cô từ đó mà chào tạm biết đôi bông đào. Hắn đưa tay lê xoa nắn đủ kiểu với đôi bông đào của cô trắng mịn của cô. Cô vì bị hắn hôn lấy hết oxi liền đánh hắn. Hắn tiếc nuối kéo cái lưỡi đi về, hắn vì muốn chêu cô mà hôn lên cái cổ trắng ngọc của cô. Mỗi đường hắn đi đều để lại mọt dấu tím hoặc một dấu đỏ như để đánh giấu chủ quyền. Cô khẽ nói :
\- Lâm Minh, đừng bóp nữa, đau.
Hắn mặc kệ lời nói của cô mà chui đầu vào áo. Hắn cắn mút nhị hoa xinh xắn của cô. Rồi lấy lưỡi chếu đùa. Cô bị hắn chêu liền không kìm được kêu " Ưm" một tiếng. Hắn nghe thấy tiếng này liền bị kích thích, càng cắn mút. Hắn day day nhị hoa của cô. Mạnh Kha đang lái xe nhìn cái kính chiếu hậu liền thở dại rồi ho khan vài cái. Mặt cô đã đỏ thì bị cái ho khan của Mạnh Kha làm cho đỏ hơn. Cô nói :
\- Ở đây có Mạnh Kha, mau nhả ra đi, người ta đang nhìn kia kìa. Anh muốn Mạnh Kha nhìn thấy hết người em sao ?
Hắn nghe vậy liền nhả ra rồi nói giọng trầm :
\- Nếu cậu ta mà nhìn thấy người em, anh sẽ móc mắt hắn ra rồi cho chó ăn.
Mạnh Kha nghĩ thầm : " Nhìn cẩu lương của mấy người phát mắt tôi cũng muốn cho chó ăn. Hừ. Tôi đã không được ôm Hắc Bảo mấy ngày rồi. Tiểu đệ của tôi nhớ cậu ấy chết đi được. Vậy mà tôi lại phải làm cho tên khốn Lâm Minh, xong cuối cùng được nhìn cẩu lương của các người. Tôi khổ quá mà..."
Mạnh Kha lên tiếng :
\- Đằng sau có người, định thế nào đây?
Hắn khẽ thở dài rồi gọi cho Hắc Báo :
\- cậu chuẩn bị đi, bọn chúng sắp đến nơi rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hết rồi :\)
Like và vote cho truyện mình 5 sao nha ♡♡♡
\- Cửa sổ, tha lỗi cho tao nhé, tao sẽ bảo Lâm Minh đền cho màu cái kính mới.
Nói xong cô cầm cái bình, đập thẳng vào cửa kính. Cô lúc này mới phát hiện ra một điều, cái kính nứt, tiếng còi báo động kêu inh ỏi. Cô khẽ nói :
\- Liều thì ăn nhiều vậy.
Cô dùng hết sức lực đạp vào cái kính." Choang......" tiếng kính vỡ vì bị cô đạp vang lên, những mảnh kính không may va chạm với khuôn mặt và chân cô, mặt cô bây giờ có một vết xước đang chảy máu. Cô nhanh tay bám lấy cành cây và nhẹ nhàng đáp xuống. Cô thấy lạ lắm tại sao cô lại thực hiện được cú nhảy và đáp xuống một cách thuần thục thế này. Và cái ý nghĩ của cô đã bị cắt đứt bởi một giọng hét :
\- Mau đi tìm phu nhân.
Cô nghe vậy liền chạy đi. Cô chạy đến một nơi có hồ, có những bông hoa hồng đang nở, cô sững lại, sao lại quen thuộc đến mức này ? Cô chạy chầm lại, rồi chậm đến mức đi bộ. Cô sờ vào những bông hoa, đầu cô bấy giờ rất đau. Cô ôm đầu. Cô thấy một người đàn ông đang trồng cây, và quay lại nhìn cô cười nói :
\- Em thích hoa hồng, thì để anh trồng.
Cô nhìn thấy cô bé kia, cô bé đó chính là cô sao ? Cô lúc ấy sao lại như thế ? Bộ quần áo của cô dính đầy máu, trên tay đang băng lại một vết thương vẫn đang chảy máu có lẽ chảy máu vì nắm chặt bông hoa hồng, cô nhìn bông hoa nói :
\- Hoa hồng thật nhiều gai. Đẹp mà khó động đến.
Nói xong cô thả nó xuống rồi dẫm nát bông hoa. Cô gọi tên người đang trồng hoa :
\- Lão đại.
Cô nhớ đến đây liền cau mày, đây là hồi ức của cô lúc trước sao ? Cô đang hỏi :" Sao mình lại dính đầy máu chưa ? Lão đại đó là ai ? Trong quá khứ của mình đã xảy ra những gì ? Sao càng nghĩ đầu mình lại càng đau như vậy ? Rốt cuộc mình là ai ?" Cô đột nhiên đứng lên nói nhỏ :
\- Bây giờ mình phải thoát ra đã, mình sẽ về hỏi Lâm Minh cũng được.
Nói xong cô tặc lưỡi đi đến bức tường, lúc này có người hét lên :
\- Phu nhân ở kia ! Mau đến bắt lại.
Cô chạy nhanh đến bức tường rồi lấy đà nhảy lên. Thật may là chiều cao của cô không thấp nên dễ dàng vượt qua được bức tường. Xung quanh cô toàn là rừng. Cô lắc đầu, đúng lúc đấy Mạnh Kha phi xe đến, cô mở cửa xe ngồi phía sau. Mạnh Kha thấy cô đã vào liền đạp ga rồi chạy ra khỏi cách rừng, đằng sau là hơn chục cái xe đuổi theo.
Bên trong xe:
Cô nhìn thấy Lâm Minh thì liền khóc òa lên, khóc như chưa từng được khóc, cô liền ôm hắn, rồi rúc vào lòng hắn khóc. Cô nắm chặt áo hắn. Cô vừa khóc vừa nói :
\- Lâm Lâm, hic hic. Em biết lỗi rồi, em không nên trốn anh, em... em nhớ anh. hức hức. Em yêu anh rồi, yêu anh lắm luôn, từ giờ em sẽ nghe lời anh. Em muốn bên anh và bên cạnh kẹo của anh nữa.
Hắn bất ngờ vì những lời nói này của cô. Những ý định phạt hay đánh cô ở trong đầu hắn liền hóa thành khói mà bay đi. Hắn khẽ vuốt lưng cô rồi an ủi :
\- Bảo bối ngoan. Đừng khóc thế này chứ ! Bảo bối khóc xấu lắm. Em mà khóc anh không nuôi em nữa đâu, ngoan nín khóc đi, tí nữa về đến biết thự anh cho em ăn kẹo.
Cô nghe vậy liên ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh đang ngấm nước, cái mũi đỏ lên nhìn trông rất đáng yêu. Hắn nhìn cô rất kĩ, than thở :" Sao bảo bối của mình khóc cũng đáng yêu đến thế này cơ chứ !" Hắn để cô ngồi lên đùi. Sau hai ngày, cô cũng đã được gặp hắn, còn được hắn an ủi.
Nhưng hắn đang định hôn cô thì cô kéo cổ hắn xuống, rồi đặt chiếc môi của mình lên môi hắn. Cô khẽ lấy cái lưỡi vụng về của mình tách hàm răng hắn ra, hắn đang không hiểu cái gì xảy ra thì bị cô tách hàm răng nên ngoan ngoãn mở hàm răng ra. Cái lưỡi của cô khẽ tiến lại với cái lưỡi của hắn, rồi động vào một tí cô đỏ mặt rút lưỡi ra, thì lưỡi hắn tranh thủ tiến luôn vào khoang miệng cô.
Cái tay không an phận liền luồn tay vào áo cô, nhẹ nhàng cưởi áo ngực của cô ra. Cô đỏ mặt giữ chặt lại áo ngực của mình. Hắn thấy vậy liền giựt mạnh, áo ngực cô từ đó mà chào tạm biết đôi bông đào. Hắn đưa tay lê xoa nắn đủ kiểu với đôi bông đào của cô trắng mịn của cô. Cô vì bị hắn hôn lấy hết oxi liền đánh hắn. Hắn tiếc nuối kéo cái lưỡi đi về, hắn vì muốn chêu cô mà hôn lên cái cổ trắng ngọc của cô. Mỗi đường hắn đi đều để lại mọt dấu tím hoặc một dấu đỏ như để đánh giấu chủ quyền. Cô khẽ nói :
\- Lâm Minh, đừng bóp nữa, đau.
Hắn mặc kệ lời nói của cô mà chui đầu vào áo. Hắn cắn mút nhị hoa xinh xắn của cô. Rồi lấy lưỡi chếu đùa. Cô bị hắn chêu liền không kìm được kêu " Ưm" một tiếng. Hắn nghe thấy tiếng này liền bị kích thích, càng cắn mút. Hắn day day nhị hoa của cô. Mạnh Kha đang lái xe nhìn cái kính chiếu hậu liền thở dại rồi ho khan vài cái. Mặt cô đã đỏ thì bị cái ho khan của Mạnh Kha làm cho đỏ hơn. Cô nói :
\- Ở đây có Mạnh Kha, mau nhả ra đi, người ta đang nhìn kia kìa. Anh muốn Mạnh Kha nhìn thấy hết người em sao ?
Hắn nghe vậy liền nhả ra rồi nói giọng trầm :
\- Nếu cậu ta mà nhìn thấy người em, anh sẽ móc mắt hắn ra rồi cho chó ăn.
Mạnh Kha nghĩ thầm : " Nhìn cẩu lương của mấy người phát mắt tôi cũng muốn cho chó ăn. Hừ. Tôi đã không được ôm Hắc Bảo mấy ngày rồi. Tiểu đệ của tôi nhớ cậu ấy chết đi được. Vậy mà tôi lại phải làm cho tên khốn Lâm Minh, xong cuối cùng được nhìn cẩu lương của các người. Tôi khổ quá mà..."
Mạnh Kha lên tiếng :
\- Đằng sau có người, định thế nào đây?
Hắn khẽ thở dài rồi gọi cho Hắc Báo :
\- cậu chuẩn bị đi, bọn chúng sắp đến nơi rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hết rồi :\)
Like và vote cho truyện mình 5 sao nha ♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.