Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 36: Chap 35 : NGỌT
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Hắn nghe xong giận không thể giết được thằng em dâu nghịch tử này. Hắn đi đến kéo Phùng Lâm Bảo ra. Lập tức bế cô lên, nói :
\- Em dám ôm thằng đàn ông khác ?
Cô lắc đầu nói :
\- Chẳng phải anh bảo là đây là em trai em sao ? nếu là em trai thì em phải được ôm chứ.
Hắn mặc kệ lời cô nói, ôm cô thật chặt trong lòng, hắn lợi dụng cô không cảnh giác, mà áp môi mình lên môi cô. Chiếc lưỡi của hắn làm cô điên đảo đầu óc. Phùng Lâm Bảo thấy cảng này liền tức giận đứng lên, kéo cô lại. Cô vì bị kéo nên sợ hãi bám chặt cổ hắn. Phùng Lâm Bảo giả vờ khóc mặt mếu máo khóc nói :
\- Chị hai, chị không bỏ ra, em giận chị luôn , em sẽ không yêu chị nữa.
Cô nghe vậy, tức khắc đạp hắn ra. Hắn bị lần đầu tiên bị cô đạp nên không kịp phòng bị. Hắn liền bụng lùi ra phía sau vài bước. Cô thì ôm Phùng Lâm Bảo xoa đầu nói :
\- Thôi, đừng giận chị nữa bảo bối, chị cho em kẹo nhé ? hay em muốn ăn cơm chị nấu không ? Ngoan đừng khóc !
Phùng Lâm Bảo nghe vậy càng khóc to khiến cô bối rối vò đầu. Cô quay lại nhìn hắn, thì mặt hắn đang đen lại. Cô liền sợ hãi nói :
\- Xin lỗi ! Em không ... không cố ý.
Hắn đi đến vác cô lên, thẳng tay tét mông cô một cái đau. " Tách.... tách" Nước mắt cô rơi xuống. Hắn để cô ngồi lên giường, hắn thấy cô khóc liền bối rối tìm giấy cho cô, cô cúi mặt xuống, nên hắn đành phải quỳ một chân xuống nói :
\- Anh ... Anh xin lỗi.
Cô nghe vậy càng khóc to khiến cả Phùng Lâm Bảo và hắn bối rối. Hắn nói :
\- Bảo bối, em .... em đừng khóc nữa ... Anh .... Anh không biế dỗ con gái đâu. Em đừng khóc nữa.
Cô ngước lên nhìn hắn rồi ôm cổ hắn, lau hết nước mũi và nước mắt vào bộ comple đắt tiền của hắn. Nhưng hắn lại không lau, hay đánh, đủn cô cả. Hắn ôm cô, vỗ nhẹ vào lừng vài cái nói :
\- Nín đi nào, bảo bối.
Cô nhìn hắn nói :
\- Các người là bắt nạt tôi sao ? Người thì khóc làm tôi phải dỗ người thì đánh mông tôi, híc... híc... Các người là đồ đáng ghét.
Hắn gật đầu liên tực nói :
\- Ừ, bọn anh đáng ghét. Nhưng bảo bối xưng hô vậy là sao ?
Cô không nói gì khoanh tay, quay mặt đi. Hắn nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô mad phì cười ra tiếng. Cô thấy vậy thì đỏ mặt nói :
\- Anh cười cái gì chứ ?
Hắn vừa cười vừa nói :
\- Anh .... Haha ... em đáng yêu chết đi được.
Cô nghe xong càng đỏ mặt. Phùng Lâm Bảo thấy hắn cười liền kinh ngạc. "Đây không phải là tổng tài lạnh khốc đó. Tuyệt đối không phải đâu" đó chính là suy nghĩ của phùng Lâm Bảo bây giờ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trongc khi cười đùa thì ở nơi nào đó ...
.......................
Chap này hơi nhạt mong các bạn thông cảm. Like cho tui nha ♡
\- Em dám ôm thằng đàn ông khác ?
Cô lắc đầu nói :
\- Chẳng phải anh bảo là đây là em trai em sao ? nếu là em trai thì em phải được ôm chứ.
Hắn mặc kệ lời cô nói, ôm cô thật chặt trong lòng, hắn lợi dụng cô không cảnh giác, mà áp môi mình lên môi cô. Chiếc lưỡi của hắn làm cô điên đảo đầu óc. Phùng Lâm Bảo thấy cảng này liền tức giận đứng lên, kéo cô lại. Cô vì bị kéo nên sợ hãi bám chặt cổ hắn. Phùng Lâm Bảo giả vờ khóc mặt mếu máo khóc nói :
\- Chị hai, chị không bỏ ra, em giận chị luôn , em sẽ không yêu chị nữa.
Cô nghe vậy, tức khắc đạp hắn ra. Hắn bị lần đầu tiên bị cô đạp nên không kịp phòng bị. Hắn liền bụng lùi ra phía sau vài bước. Cô thì ôm Phùng Lâm Bảo xoa đầu nói :
\- Thôi, đừng giận chị nữa bảo bối, chị cho em kẹo nhé ? hay em muốn ăn cơm chị nấu không ? Ngoan đừng khóc !
Phùng Lâm Bảo nghe vậy càng khóc to khiến cô bối rối vò đầu. Cô quay lại nhìn hắn, thì mặt hắn đang đen lại. Cô liền sợ hãi nói :
\- Xin lỗi ! Em không ... không cố ý.
Hắn đi đến vác cô lên, thẳng tay tét mông cô một cái đau. " Tách.... tách" Nước mắt cô rơi xuống. Hắn để cô ngồi lên giường, hắn thấy cô khóc liền bối rối tìm giấy cho cô, cô cúi mặt xuống, nên hắn đành phải quỳ một chân xuống nói :
\- Anh ... Anh xin lỗi.
Cô nghe vậy càng khóc to khiến cả Phùng Lâm Bảo và hắn bối rối. Hắn nói :
\- Bảo bối, em .... em đừng khóc nữa ... Anh .... Anh không biế dỗ con gái đâu. Em đừng khóc nữa.
Cô ngước lên nhìn hắn rồi ôm cổ hắn, lau hết nước mũi và nước mắt vào bộ comple đắt tiền của hắn. Nhưng hắn lại không lau, hay đánh, đủn cô cả. Hắn ôm cô, vỗ nhẹ vào lừng vài cái nói :
\- Nín đi nào, bảo bối.
Cô nhìn hắn nói :
\- Các người là bắt nạt tôi sao ? Người thì khóc làm tôi phải dỗ người thì đánh mông tôi, híc... híc... Các người là đồ đáng ghét.
Hắn gật đầu liên tực nói :
\- Ừ, bọn anh đáng ghét. Nhưng bảo bối xưng hô vậy là sao ?
Cô không nói gì khoanh tay, quay mặt đi. Hắn nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô mad phì cười ra tiếng. Cô thấy vậy thì đỏ mặt nói :
\- Anh cười cái gì chứ ?
Hắn vừa cười vừa nói :
\- Anh .... Haha ... em đáng yêu chết đi được.
Cô nghe xong càng đỏ mặt. Phùng Lâm Bảo thấy hắn cười liền kinh ngạc. "Đây không phải là tổng tài lạnh khốc đó. Tuyệt đối không phải đâu" đó chính là suy nghĩ của phùng Lâm Bảo bây giờ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trongc khi cười đùa thì ở nơi nào đó ...
.......................
Chap này hơi nhạt mong các bạn thông cảm. Like cho tui nha ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.