Bảo Bối Nhỏ ! Em Chạy Đằng Trời
Chương 6: chap 6 : Đối mặt với quá khứ !
Tg Lâm Mạn
04/01/2021
Cô bước ra khỏi chiếc taxi cô đi thẳng vào một con hẻm tối . Cô dừng chân ở một cửa hàng cổ, mở cửa ra thì có một người phụ nữ lớn tuổi nói :
\- Mạn Mạn đấy à ?
Cô đáp lại giọng nói đó :
\- Bà Lục ! Là cháu, cháu đến để lấy thuốc ạ .
Bà Lục kia đi ra từ quầy tiệm đến chỗ cô rồi ôm, hỏi :
\- Nào vào đây để bà khám cho . Cháu đấy , bà đã dặn là cứ một tháng đến đây một lần sao cứ ba tháng mới đến ! Nếu cứ trì hoãn thì không tốt đâu không tốt đâu !
Cô cười nói :
\- Có sao đâu ạ ?
Bà Lục đó mới kéo cô vào trong một căn phòng, căn phòng này có rất nhiều đồ cổ, cũng chứa rất nhiều loại thảo dược quý hiếm . Bà cho cô ngồi vào một cái ghế rất cổ rồi nói :
\- Cháu lại gầy đi sao ? Nhìn cháu sao gầy gò thế này ?
Cô lắc đầu nói :
\- Đâu, cháu vẫn tăng cân mà .
Bà cười rốt cô cốc nước rồi hỏi :
\- Dạo này Mạn Mạn ổn chứ, có phải lại cãi nhau với bố không ?
Cô cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói :
\- Mấy hôm trước đúng là cháu cãi nhau với ông ta, nhưng cháu vẫn ổn .
Bà Lục nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cô bất chợt bị nhìn thẳng vài mắt nên liền tránh né , bà nói :
\- Cháu đó, suốt ngày nói dối ! Đôi mắt của cháu nó thật đẹp, nhưng nó luôn cho ta biết cháu ổn hay không ?
Cô cười tươi nói :
\- Chẳng phải cháu vẫn cười hay sao ?
Bà Lục nhìn nụ cười cô ngán ngẩm nói :
\- Cháu vẫn thế ! vẫn luôn muốn che dấu mọi thứ, hãy mở lòng ra và cảm nhận thế giới này . Ta biết cháu cười, nhưng nụ cười đó chứa gì chẳng lẽ ta còn không biết . Những sự căm hận thì hãy buông bỏ, sự thật thì hãy chấp nhận, nỗi buồn thì quên đi, đừng một mình chịu đựng tất cả nữa . Nếu mệt thì hãy nói, nếu buồn thì hãy khóc . Cháu hãy sống thật với bản thân, đừng lừa dối chính mình nữa, cháu đâu mạnh mẽ như vậy ! Mọi thứ chỉ là giả tạo thôi ! Mẹ cháu đã mất , bố cháu đã không còn yêu thương cháu nữa, hãy đối mặt với chính nó, đừng né tránh thực tại . Hãy dũng cảm đối đầu với nó ! Ta tin cháu sẽ vượt qua được ! Hãy chạy đến ánh sáng, chứ đừng ở mãi bóng tối !
Cô nghe vậy nụ cười trên môi vẫn còn, nhưng sao giọt lệ nóng hổi lại lăn dài trên gò má cô . Cô nghe đến mẹ cô thì kí ức đó lại ùa về một lần nữa !
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước ngày sinh nhật cô :
Cô đang chạy tung tăng trong vườn thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp gọi :
\- Mạn Nhi, Mạn Nhi, con đâu rồi ?
Cô nghe thấy tiếng của mẹ mình liền chạy đến ôm chân mẹ mình .\( Mẹ cô là Hoàn Yên Yên \) . Cô nói :
\- Mẹ ơi ! Con đây . Mai chúng ta đi đến công viên chới nhé !
Yên Yên xoa đầu đứa con mình rồi nói :
\- Ngày mai không được , vì chúng ta phải chuẩn bị tiệc để ăn mừng công chúa của mẹ tròn năm tuổi chứ !
Cô lắc đầu nói :
\- Còn không cần ăn mừng con thêm tuổi mới, chỉ cần bố mẹ đưa con đi chơi là được .
Yên Yên ôm cô vào lòng nói :
\- Mẹ biết nhưng tục lệ của gia đình mình là mở tiệc mỗi khi thêm tuổi mới . Nên ngày mai sẽ không đi được !
Cô nhìn mẹ mình nói :
\- Chẳng lẽ mẹ không thương con sao ? Ngày mai con muốn đi công viên , con muốn ăn kem !
Yên Yên nhìn đứa con mình làm nũng mà cưng chiều xoa đầu cô nói :
\- Thôi được mai chúng ta sẽ đi chơi .
\( tua nhanh \)
Ngày sinh nhật cô tròn 5 tuổi :
Cô và Yên Yên đã dậy từ sớm để đi chơi công viên . Đến nơi , cô kéo mẹ cô đi chơi hết trò này đến trò khác . Trong lúc nghỉ ngơi ở dưới tán cây thì cô bảo :
\- Mẹ ơi ! Mẹ mua cho con kem đi !
Mẹ cô gật đầu nói :
\- Con ở đây chờ mẹ một tí nhé !
Cô gật đầu, mẹ cô đi, còn cô ngồi đấy chờ . Cô chờ rất lâu thì nghe thấy tiếng " Pằng .... pằng " Tất cả mọi người trong công viên chạy toán loạn . Cô vì sợ nên đi xuống chạy hướng mẹ cô đang đi mua cho cô kem . Cô bị mọi người xô đẩy, nhưng cô vẫn đi tiếp, cô vừa chạy vừa gọi to tiếng " Mẹ " . Cảnh tưởng lúc đấy nó đã in sâu trong tâm trí cô . Người mẹ hiền dịu thường ôm cô đang nằm trên vũng máu, tay vẫn nắm chặt cây kem vị socola cô thích ăn, cô chạy đến bên mẹ, co lay mẹ mình dậy nhưng Yên Yên vẫn nằm đấy . Bộ váy trắng mà cô đang mặc dường như được nhuộm bởi màu đỏ của máu . Trong cảnh hỗn loạn, có đứa trẻ đang ôm người phụ nữ xinh nằm trên vũng máu, cô bé đó vừa khóc vừa gọi "Mẹ". Thi thể của Yên Yên và cô được đưa về nhà, quản gia và người hầu trong nhà nhìn thấy cảnh tượng cô ôm thi thể lạnh ngắt của người mẹ mà cô quý trọng, mọi người ai cũng thương tiếc cho người mẹ quá cố . Bố cô biết tin Yên Yên chết thì càng ngày càng lạnh nhạt với cô . 5 ngày sau khi mẹ cô mất thì có một đoàn người mặc áo đen đến nhà cô đưa cho bố cô rất nhiều tiền mặt nói :
\- Vụ phu nhân nhà ngươi chết là do người nhà ta bắn nhầm nên số tiền này là để đền bù cho ngươi .
Cô đang định nói thì quản gia kéo cô lên tầng . Quản gia bảo với cô :
\- Tiểu thư ! Cô hãy nhớ, dù cô biết nhưng xin cô hãy đừng bảo rằng mình biết ! Nếu bọn họ nhìn thấy tiểu thư nghe lén thì họ sẽ giết cô mất, nên van xin cô hãy như không biết . Phu nhân chỉ có mỗi người là con nên xin người hãy vì phu nhân mà im lặng, tôi tin chúng sẽ bị quả báo thôi .
Cô gật đầu đồng ý . Bố cô về sau luôn tìm cớ để đánh và mắng cô .
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trở về hiện tại :
Cô nhìn lại bản thân mình trong gương, đôi mắt của cô từ khi nào mà vô hồn như vậy, sao khuôn mặt cô lại hốc hác thế này, cô mệt quá !Mắt cô dần nhắm lại . Bà Lục thấy vậy liền hốt hoảng gọi xe cấp cứu .
like mị để ủng hộ !
\- Mạn Mạn đấy à ?
Cô đáp lại giọng nói đó :
\- Bà Lục ! Là cháu, cháu đến để lấy thuốc ạ .
Bà Lục kia đi ra từ quầy tiệm đến chỗ cô rồi ôm, hỏi :
\- Nào vào đây để bà khám cho . Cháu đấy , bà đã dặn là cứ một tháng đến đây một lần sao cứ ba tháng mới đến ! Nếu cứ trì hoãn thì không tốt đâu không tốt đâu !
Cô cười nói :
\- Có sao đâu ạ ?
Bà Lục đó mới kéo cô vào trong một căn phòng, căn phòng này có rất nhiều đồ cổ, cũng chứa rất nhiều loại thảo dược quý hiếm . Bà cho cô ngồi vào một cái ghế rất cổ rồi nói :
\- Cháu lại gầy đi sao ? Nhìn cháu sao gầy gò thế này ?
Cô lắc đầu nói :
\- Đâu, cháu vẫn tăng cân mà .
Bà cười rốt cô cốc nước rồi hỏi :
\- Dạo này Mạn Mạn ổn chứ, có phải lại cãi nhau với bố không ?
Cô cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói :
\- Mấy hôm trước đúng là cháu cãi nhau với ông ta, nhưng cháu vẫn ổn .
Bà Lục nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cô bất chợt bị nhìn thẳng vài mắt nên liền tránh né , bà nói :
\- Cháu đó, suốt ngày nói dối ! Đôi mắt của cháu nó thật đẹp, nhưng nó luôn cho ta biết cháu ổn hay không ?
Cô cười tươi nói :
\- Chẳng phải cháu vẫn cười hay sao ?
Bà Lục nhìn nụ cười cô ngán ngẩm nói :
\- Cháu vẫn thế ! vẫn luôn muốn che dấu mọi thứ, hãy mở lòng ra và cảm nhận thế giới này . Ta biết cháu cười, nhưng nụ cười đó chứa gì chẳng lẽ ta còn không biết . Những sự căm hận thì hãy buông bỏ, sự thật thì hãy chấp nhận, nỗi buồn thì quên đi, đừng một mình chịu đựng tất cả nữa . Nếu mệt thì hãy nói, nếu buồn thì hãy khóc . Cháu hãy sống thật với bản thân, đừng lừa dối chính mình nữa, cháu đâu mạnh mẽ như vậy ! Mọi thứ chỉ là giả tạo thôi ! Mẹ cháu đã mất , bố cháu đã không còn yêu thương cháu nữa, hãy đối mặt với chính nó, đừng né tránh thực tại . Hãy dũng cảm đối đầu với nó ! Ta tin cháu sẽ vượt qua được ! Hãy chạy đến ánh sáng, chứ đừng ở mãi bóng tối !
Cô nghe vậy nụ cười trên môi vẫn còn, nhưng sao giọt lệ nóng hổi lại lăn dài trên gò má cô . Cô nghe đến mẹ cô thì kí ức đó lại ùa về một lần nữa !
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước ngày sinh nhật cô :
Cô đang chạy tung tăng trong vườn thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp gọi :
\- Mạn Nhi, Mạn Nhi, con đâu rồi ?
Cô nghe thấy tiếng của mẹ mình liền chạy đến ôm chân mẹ mình .\( Mẹ cô là Hoàn Yên Yên \) . Cô nói :
\- Mẹ ơi ! Con đây . Mai chúng ta đi đến công viên chới nhé !
Yên Yên xoa đầu đứa con mình rồi nói :
\- Ngày mai không được , vì chúng ta phải chuẩn bị tiệc để ăn mừng công chúa của mẹ tròn năm tuổi chứ !
Cô lắc đầu nói :
\- Còn không cần ăn mừng con thêm tuổi mới, chỉ cần bố mẹ đưa con đi chơi là được .
Yên Yên ôm cô vào lòng nói :
\- Mẹ biết nhưng tục lệ của gia đình mình là mở tiệc mỗi khi thêm tuổi mới . Nên ngày mai sẽ không đi được !
Cô nhìn mẹ mình nói :
\- Chẳng lẽ mẹ không thương con sao ? Ngày mai con muốn đi công viên , con muốn ăn kem !
Yên Yên nhìn đứa con mình làm nũng mà cưng chiều xoa đầu cô nói :
\- Thôi được mai chúng ta sẽ đi chơi .
\( tua nhanh \)
Ngày sinh nhật cô tròn 5 tuổi :
Cô và Yên Yên đã dậy từ sớm để đi chơi công viên . Đến nơi , cô kéo mẹ cô đi chơi hết trò này đến trò khác . Trong lúc nghỉ ngơi ở dưới tán cây thì cô bảo :
\- Mẹ ơi ! Mẹ mua cho con kem đi !
Mẹ cô gật đầu nói :
\- Con ở đây chờ mẹ một tí nhé !
Cô gật đầu, mẹ cô đi, còn cô ngồi đấy chờ . Cô chờ rất lâu thì nghe thấy tiếng " Pằng .... pằng " Tất cả mọi người trong công viên chạy toán loạn . Cô vì sợ nên đi xuống chạy hướng mẹ cô đang đi mua cho cô kem . Cô bị mọi người xô đẩy, nhưng cô vẫn đi tiếp, cô vừa chạy vừa gọi to tiếng " Mẹ " . Cảnh tưởng lúc đấy nó đã in sâu trong tâm trí cô . Người mẹ hiền dịu thường ôm cô đang nằm trên vũng máu, tay vẫn nắm chặt cây kem vị socola cô thích ăn, cô chạy đến bên mẹ, co lay mẹ mình dậy nhưng Yên Yên vẫn nằm đấy . Bộ váy trắng mà cô đang mặc dường như được nhuộm bởi màu đỏ của máu . Trong cảnh hỗn loạn, có đứa trẻ đang ôm người phụ nữ xinh nằm trên vũng máu, cô bé đó vừa khóc vừa gọi "Mẹ". Thi thể của Yên Yên và cô được đưa về nhà, quản gia và người hầu trong nhà nhìn thấy cảnh tượng cô ôm thi thể lạnh ngắt của người mẹ mà cô quý trọng, mọi người ai cũng thương tiếc cho người mẹ quá cố . Bố cô biết tin Yên Yên chết thì càng ngày càng lạnh nhạt với cô . 5 ngày sau khi mẹ cô mất thì có một đoàn người mặc áo đen đến nhà cô đưa cho bố cô rất nhiều tiền mặt nói :
\- Vụ phu nhân nhà ngươi chết là do người nhà ta bắn nhầm nên số tiền này là để đền bù cho ngươi .
Cô đang định nói thì quản gia kéo cô lên tầng . Quản gia bảo với cô :
\- Tiểu thư ! Cô hãy nhớ, dù cô biết nhưng xin cô hãy đừng bảo rằng mình biết ! Nếu bọn họ nhìn thấy tiểu thư nghe lén thì họ sẽ giết cô mất, nên van xin cô hãy như không biết . Phu nhân chỉ có mỗi người là con nên xin người hãy vì phu nhân mà im lặng, tôi tin chúng sẽ bị quả báo thôi .
Cô gật đầu đồng ý . Bố cô về sau luôn tìm cớ để đánh và mắng cô .
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trở về hiện tại :
Cô nhìn lại bản thân mình trong gương, đôi mắt của cô từ khi nào mà vô hồn như vậy, sao khuôn mặt cô lại hốc hác thế này, cô mệt quá !Mắt cô dần nhắm lại . Bà Lục thấy vậy liền hốt hoảng gọi xe cấp cứu .
like mị để ủng hộ !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.