Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị
Chương 59: Tấm hình của cha mẹ
BéLàXù
17/03/2023
Dạ Minh Hàn gọi điện báo với Dạ Vũ một tiếng rồi anh đưa Bạch Cửu Ngôn rời đi.
Ở trong sảnh tiệc, gương mặt Dạ Vũ xám xịt tức không nói được. Thấy vậy Trần Uyên đặt tay lên vai ông rồi hỏi:
- Minh Hàn nó nói gì mà anh trông có vẻ không vui vậy?
Dạ Vũ thở ra rồi cất điện thoại vào túi áo trong.
- Nó nói nó có việc bận rồi, vô cùng quan trọng nên đã giao cái buổi tiệc này lại cho chúng ta chủ trì đấy!
Nghe thôi Trần Uyên cũng đại khái hiểu ra cái “quan trọng” trong lời nói của con trai mình rồi, bà mỉm cười thủ thỉ với Dạ Vũ:
- Anh đừng tức giận, thằng bé giờ này chắc là đang bám lấy Cửu Ngôn rồi. Haizzz…con trai chúng ta thật sự trưởng thành rồi.
Biết vấn đề của thằng con trai mình liên quan đến con dâu. Cơn giận của Dạ Vũ thoáng cái biến mất, ông lại cộc cằn nói:
- Chả biết nó giở trò gì nữa, có khi nào nó khiến Cửu Ngôn buồn không???
- Ôi~ Hãy mặc kệ tụi nhỏ, để hai đứa nó giải quyết với nhau đi~
Nói rồi Trần Uyên gật đầu mỉm cười với mấy vị khách đang đi qua, Dạ Vũ cũng lấy lại phong độ như bình thường, ông cũng lo phần chào hỏi khách của mình. Chuyện của thằng con trai thì thôi ném sang một bên đi.
______________
Giang Xuyên.
Dạ Minh Hàn và Bạch Cửu Ngôn vừa xuống xe, một chú bảo vệ đã nhanh chóng chạy đến báo cáo với anh:
- Thiếu gia, vừa rồi có một người xưng là cha của thiếu phu nhân, ông ta nói muốn gặp thiếu phu nhân rồi nài nỉ tôi, tôi nói thiếu phu nhân không có nhà thế là ông ta đưa cho tôi cái này, nói là phải đưa tận tay cho thiếu phu nhân.
Chú bảo vệ ấy lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa cho Dạ Minh Hàn.
Anh hơi nhíu mày. Cha nào? Không lẽ là lão Tần Minh kia sao? Như vậy thì thứ bên trong chắc là thứ không tốt lành gì rồi.
- Vứt đi đi.
- Chờ đã.
Bạch Cửu Ngôn lên tiếng. Bỗng dưng trong lòng cô có chút cảm giác gì đó lạ lắm. Chiếc hộp đó nhìn có vẻ cũ kĩ, hoa văn trên đó vừa lạ lại vừa quen mắt. Nó khiến cô không khởi tò mò.
- Em muốn xem bên trong nó là gì à? Nếu là thứ nguy hiểm chết người thì sao? Hay là bom chẳng hạn?
Dạ Minh Hàn nhíu mày, anh nhất quyết không cho Bạch Cửu Ngôn xem thứ bên trong. Nếu đúng là do Tần Minh đưa đến thì chắc chắn sẽ có mục đích gì đó. Anh tuyệt đối không để cô động vào thứ không rõ lai lịch cho dù là tốt hay xấu này.
Trước sự kiên quyết chắc nịch kia của Dạ Minh Hàn thì Bạch Cửu Ngôn lại tò mò vô cùng, cô có một linh cảm như thể mình sắp biết được một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Bạch Cửu Ngôn nhìn anh với ánh mắt nài nỉ, thật sự anh ấy sẽ chẳng để mình đụng vô luôn hay sao?!!!
Năm giây…
Mười giây…
Mười lăm giây sau…
Dạ Minh Hàn thật sự không thể né tránh cái ánh nhìn đầy sự mong muốn và tò mò kia của vợ mình, anh day day thái dương rồi thở dài:
- Để tôi mở.
Chiếc hộp ấy không cần đến chìa khóa hay mật mã gì, chỉ cần nhẹ nhàng mở ra một cái là được.
Dạ Minh Hàn lấy thứ bên trong ra, hàng lông mày anh hơi nhíu lại. Thấy vậy Bạch Cửu Ngôn cũng nghiêng đầu sang nhìn.
Ơ…?
Kia chẳng phải là hình cha mẹ cô lúc còn trẻ hay sao?!
- Sao Tần Minh lại có được hình của cha mẹ tôi thế này?
Cô vô cùng ngạc nhiên, chuyện gì vậy? Sao tên Tần Minh lại có được nó? Nếu nó là đồ của Bạch Cửu Ngôn cô khi ở cô nhi viện vậy tại sao cô chưa từng nghe qua hoặc nhìn thấy chứ???
Sắc mặt Dạ Minh Hàn lại có chút khó nói, anh bỏ tấm hình ấy vào lại trong hộp rồi nói:
- Tôi sẽ cho người điều tra về việc này.
Trong tấm hình ấy có một nhóm người, cha mẹ Bạch Cửu Ngôn đứng ở trung tâm, nhìn vào có lẽ như lúc đó là một buổi liên hoan rồi sau đó được chụp lại vậy.
Rốt cuộc Tần Minh đưa nó cho cô là có ý gì?
- Đừng nghĩ về nó nữa, sau khi có kết quả điều tra tôi sẽ nói với em. Bây giờ thì đi ăn cơm đã, từ sớm đến giờ em vẫn chưa ăn uống gì cả.
- Oh…vâng.
Bạch Cửu Ngôn ngoan ngoãn nghe lời, cô không nghĩ ngợi nữa. Bây giờ trước hết là bước vào phòng tắm cởi bỏ chiếc đầm này rồi tắm rửa vẫn là thoải mái nhất!
…
Sau khi Dạ Minh Hàn và Bạch Cửu Ngôn tắm xong thì dưới bếp đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thơm nức rồi. Chiếc bụng của Bạch Cửu Ngôn bất giác reo lên vì đói khiến cô ngượng chín cả mặt.
- Ăn nhiều vào.
Dạ Minh Hàn gắp mấy miếng thịt không có mỡ để vào trong chén của cô. Hình như trước đó cô ấy nói mình không ăn mỡ được phải không nhỉ?
- Cảm ơn, anh cũng mau ăn đi.
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười. Cô cầm đũa lên rồi ăn vô cùng ngon miệng. Các món ăn này đều do một đầu bếp có tay nghề cao làm nên. Hương vị, cách chế biến ngon hệt như ở nhà hàng mà lúc trước cô từng được đi ăn vậy.
Anh cũng cầm đũa lên ăn nhưng không tập trung vào việc ăn cho lắm, ánh mắt ấy cứ hướng qua cô gái đang ngồi bên cạnh. Coi hai cái má thoáng cái đã độn đầy đồ ăn rồi, cứ như hamster vậy, Dạ Minh Hàn khẽ mỉm cười, anh trêu chọc:
- Tôi không có giành đồ ăn với em đâu, ăn từ từ thôi.
- Tôi…hơi đói mà thôi…!
Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt, cô quay mặt đi ra vẻ mất tự nhiên và giận dỗi.
- Tối nay vẫn ngủ ở phòng tôi nhé?
“Khụ!”
Bạch Cửu Ngôn xém thì nghẹn chết, cô tròn mắt quay qua nhìn anh. Vẻ mặt vô cùng khó hiểu và dè chừng.
- Em nghĩ cái gì vậy?
Thấy phản ứng đó của cô, Dạ Minh Hàn nhướng mày vươn tay nhéo má cô.
- Tôi sợ em gặp ác mộng không ngủ được. Hôm qua ngủ cùng tôi không phải em ngủ rất ngon hay sao? Quyết định vậy nhé, không nói nữa.
Dứt câu, Dạ Minh Hàn quay qua ăn cơm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cái người đàn ông này sao mà ngang ngược thế chứ! Người ta vẫn chưa trả lời nữa mà!
Nhưng điều anh nói hoàn toàn chính xác. Có anh bên cạnh cô ngủ rất ngon, không hề gặp phải cơn ác mộng kinh khủng đó.
Ở trong sảnh tiệc, gương mặt Dạ Vũ xám xịt tức không nói được. Thấy vậy Trần Uyên đặt tay lên vai ông rồi hỏi:
- Minh Hàn nó nói gì mà anh trông có vẻ không vui vậy?
Dạ Vũ thở ra rồi cất điện thoại vào túi áo trong.
- Nó nói nó có việc bận rồi, vô cùng quan trọng nên đã giao cái buổi tiệc này lại cho chúng ta chủ trì đấy!
Nghe thôi Trần Uyên cũng đại khái hiểu ra cái “quan trọng” trong lời nói của con trai mình rồi, bà mỉm cười thủ thỉ với Dạ Vũ:
- Anh đừng tức giận, thằng bé giờ này chắc là đang bám lấy Cửu Ngôn rồi. Haizzz…con trai chúng ta thật sự trưởng thành rồi.
Biết vấn đề của thằng con trai mình liên quan đến con dâu. Cơn giận của Dạ Vũ thoáng cái biến mất, ông lại cộc cằn nói:
- Chả biết nó giở trò gì nữa, có khi nào nó khiến Cửu Ngôn buồn không???
- Ôi~ Hãy mặc kệ tụi nhỏ, để hai đứa nó giải quyết với nhau đi~
Nói rồi Trần Uyên gật đầu mỉm cười với mấy vị khách đang đi qua, Dạ Vũ cũng lấy lại phong độ như bình thường, ông cũng lo phần chào hỏi khách của mình. Chuyện của thằng con trai thì thôi ném sang một bên đi.
______________
Giang Xuyên.
Dạ Minh Hàn và Bạch Cửu Ngôn vừa xuống xe, một chú bảo vệ đã nhanh chóng chạy đến báo cáo với anh:
- Thiếu gia, vừa rồi có một người xưng là cha của thiếu phu nhân, ông ta nói muốn gặp thiếu phu nhân rồi nài nỉ tôi, tôi nói thiếu phu nhân không có nhà thế là ông ta đưa cho tôi cái này, nói là phải đưa tận tay cho thiếu phu nhân.
Chú bảo vệ ấy lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa cho Dạ Minh Hàn.
Anh hơi nhíu mày. Cha nào? Không lẽ là lão Tần Minh kia sao? Như vậy thì thứ bên trong chắc là thứ không tốt lành gì rồi.
- Vứt đi đi.
- Chờ đã.
Bạch Cửu Ngôn lên tiếng. Bỗng dưng trong lòng cô có chút cảm giác gì đó lạ lắm. Chiếc hộp đó nhìn có vẻ cũ kĩ, hoa văn trên đó vừa lạ lại vừa quen mắt. Nó khiến cô không khởi tò mò.
- Em muốn xem bên trong nó là gì à? Nếu là thứ nguy hiểm chết người thì sao? Hay là bom chẳng hạn?
Dạ Minh Hàn nhíu mày, anh nhất quyết không cho Bạch Cửu Ngôn xem thứ bên trong. Nếu đúng là do Tần Minh đưa đến thì chắc chắn sẽ có mục đích gì đó. Anh tuyệt đối không để cô động vào thứ không rõ lai lịch cho dù là tốt hay xấu này.
Trước sự kiên quyết chắc nịch kia của Dạ Minh Hàn thì Bạch Cửu Ngôn lại tò mò vô cùng, cô có một linh cảm như thể mình sắp biết được một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Bạch Cửu Ngôn nhìn anh với ánh mắt nài nỉ, thật sự anh ấy sẽ chẳng để mình đụng vô luôn hay sao?!!!
Năm giây…
Mười giây…
Mười lăm giây sau…
Dạ Minh Hàn thật sự không thể né tránh cái ánh nhìn đầy sự mong muốn và tò mò kia của vợ mình, anh day day thái dương rồi thở dài:
- Để tôi mở.
Chiếc hộp ấy không cần đến chìa khóa hay mật mã gì, chỉ cần nhẹ nhàng mở ra một cái là được.
Dạ Minh Hàn lấy thứ bên trong ra, hàng lông mày anh hơi nhíu lại. Thấy vậy Bạch Cửu Ngôn cũng nghiêng đầu sang nhìn.
Ơ…?
Kia chẳng phải là hình cha mẹ cô lúc còn trẻ hay sao?!
- Sao Tần Minh lại có được hình của cha mẹ tôi thế này?
Cô vô cùng ngạc nhiên, chuyện gì vậy? Sao tên Tần Minh lại có được nó? Nếu nó là đồ của Bạch Cửu Ngôn cô khi ở cô nhi viện vậy tại sao cô chưa từng nghe qua hoặc nhìn thấy chứ???
Sắc mặt Dạ Minh Hàn lại có chút khó nói, anh bỏ tấm hình ấy vào lại trong hộp rồi nói:
- Tôi sẽ cho người điều tra về việc này.
Trong tấm hình ấy có một nhóm người, cha mẹ Bạch Cửu Ngôn đứng ở trung tâm, nhìn vào có lẽ như lúc đó là một buổi liên hoan rồi sau đó được chụp lại vậy.
Rốt cuộc Tần Minh đưa nó cho cô là có ý gì?
- Đừng nghĩ về nó nữa, sau khi có kết quả điều tra tôi sẽ nói với em. Bây giờ thì đi ăn cơm đã, từ sớm đến giờ em vẫn chưa ăn uống gì cả.
- Oh…vâng.
Bạch Cửu Ngôn ngoan ngoãn nghe lời, cô không nghĩ ngợi nữa. Bây giờ trước hết là bước vào phòng tắm cởi bỏ chiếc đầm này rồi tắm rửa vẫn là thoải mái nhất!
…
Sau khi Dạ Minh Hàn và Bạch Cửu Ngôn tắm xong thì dưới bếp đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thơm nức rồi. Chiếc bụng của Bạch Cửu Ngôn bất giác reo lên vì đói khiến cô ngượng chín cả mặt.
- Ăn nhiều vào.
Dạ Minh Hàn gắp mấy miếng thịt không có mỡ để vào trong chén của cô. Hình như trước đó cô ấy nói mình không ăn mỡ được phải không nhỉ?
- Cảm ơn, anh cũng mau ăn đi.
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười. Cô cầm đũa lên rồi ăn vô cùng ngon miệng. Các món ăn này đều do một đầu bếp có tay nghề cao làm nên. Hương vị, cách chế biến ngon hệt như ở nhà hàng mà lúc trước cô từng được đi ăn vậy.
Anh cũng cầm đũa lên ăn nhưng không tập trung vào việc ăn cho lắm, ánh mắt ấy cứ hướng qua cô gái đang ngồi bên cạnh. Coi hai cái má thoáng cái đã độn đầy đồ ăn rồi, cứ như hamster vậy, Dạ Minh Hàn khẽ mỉm cười, anh trêu chọc:
- Tôi không có giành đồ ăn với em đâu, ăn từ từ thôi.
- Tôi…hơi đói mà thôi…!
Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt, cô quay mặt đi ra vẻ mất tự nhiên và giận dỗi.
- Tối nay vẫn ngủ ở phòng tôi nhé?
“Khụ!”
Bạch Cửu Ngôn xém thì nghẹn chết, cô tròn mắt quay qua nhìn anh. Vẻ mặt vô cùng khó hiểu và dè chừng.
- Em nghĩ cái gì vậy?
Thấy phản ứng đó của cô, Dạ Minh Hàn nhướng mày vươn tay nhéo má cô.
- Tôi sợ em gặp ác mộng không ngủ được. Hôm qua ngủ cùng tôi không phải em ngủ rất ngon hay sao? Quyết định vậy nhé, không nói nữa.
Dứt câu, Dạ Minh Hàn quay qua ăn cơm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cái người đàn ông này sao mà ngang ngược thế chứ! Người ta vẫn chưa trả lời nữa mà!
Nhưng điều anh nói hoàn toàn chính xác. Có anh bên cạnh cô ngủ rất ngon, không hề gặp phải cơn ác mộng kinh khủng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.