Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại
Chương 108: Khách Không Mời.
Lạc Thanh Thanh
17/09/2021
Băng Tâm và Lãnh Ngạo cùng nhau đi tiếp khách, qua một hồi lâu Lãnh Ngạo thấy sắc mặt của Băng Tâm có vẻ không được tốt thì quan tâm hỏi :
-?" Bảo bối em làm sao vậy? "
Băng Tâm đáp : " Em hơi mệt, buồn ngủ nữa. "
" Vậy để anh đưa em vào phòng chờ nghỉ ngơi. "
Băng Tâm : " Không cần đâu, ở đây còn khá nhiều người khách quan trọng, anh ở lại tiếp đón họ trước đi. Em tự về phòng được.
" Thôi được, vậy em về trước đi lát anh sẽ vào. " Băng Tâm gật đầu rồi bước đi.
Trở về phòng nghỉ Băng Tâm nhờ người thay bộ váy cưới ra. Cô vào phòng tắm rửa xong xuôi rồi chọn cho mình chiếc váy trắng ngang đầu gối.
*Cạch một tiếng cánh cửa phòng mở ra, Băng Tâm tưởng Lãnh Ngạo nên vui vẻ quay lại cười nói :
" Lãnh… " Lời còn chưa kịp nói xong Băng Tâm đã bị đánh một liều thuốc mê rồi ngất đi.
Kẻ bắt cóc sau khi đã đánh ngất được Băng Tâm thì bế cô lên đặt vào xe chở đồ, cải trang xong xuôi rồi đẩy xe ra ngoài. Vệ sĩ canh cửa cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng trong khi chuốc thuốc mê Băng Tâm kẻ bắt cóc đã vô tình làm đứt sợi dây chuyền mà Băng Tâm đang đeo khiến nó rơi xuống mặt đất.
Lãnh Ngạo trong khi tiếp khách cứ luôn cảm thấy bồn chồn bất an, không yên tâm về Băng Tâm nên đã trở về phòng. Ở trước cửa phòng anh hỏi vệ sĩ :
" Thiếu phu nhân đâu? "
" Dạ vẫn ở trong phòng thưa thiếu gia. " Vệ sĩ đáp. Tuy là đã nghe vệ sĩ nói như vậy nhưng tâm tình Lãnh Ngạo vẫn luôn bất an lo lắng, anh đẩy cửa bước vào trong căn phòng trống trơn, chỉ thấy bộ váy cưới mà Băng Tâm đã được thay ra. Nhìn thấy vậy Lãnh Ngạo nghĩ cô đã đi tắm nên đi tới phòng tắm gõ cửa.
" Bảo bối em có trong đó không? "
“…”
" Bà xã anh vào nha. " Lãnh Ngạo vẫn không nhận được câu trả lời anh sốt ruột liền xoay tay nắm cửa, rồi bước vào trong. Bên trong phòng tắm cũng trống không.
Lãnh Ngạo không tìm được cô lòng anh rối như tơ vò, chạy khỏi phòng tắm Lãnh Ngạo hét lớn để vệ sĩ bên ngoài nghe thấy.
" Các người vào đây hết cho tôi. "
Vệ sĩ nghe anh nói thì vội vào mở cửa chạy vào.
" Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ.? "
Lãnh Ngạo gằn giọng hỏi : " Băng Tâm đâu? "
" Dạ… không phải là vẫn ở trong phòng sao ạ.? " vừa nói người vệ sĩ kia vừa đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Đột nhiên Lãnh Ngạo dẫm phải vật gì đó, nhìn xuống dưới chân thì thấy chiếc vòng cổ mà Băng Tâm đã đeo, Lãnh Ngạo vội cúi người xuống nhặt lên. Vòng ở đây vậy người ở đâu? vô vàn thắc mắc hiện lên trong đầu anh.
Trong không khí lạnh băng của căn phòng, tiếng chuông điện thoại của Lãnh Ngạo vang lên, anh khó chịu đưa tay vào lấy ra khi nhìn thấy tên người gọi tới sắc mặt anh mới dần hòa nhã lại, Lãnh Ngạo mau chóng nghe máy rồi nói :
" Bảo bối em đang ở đâu vậy? Không phải anh nói em đợi anh trong phòng sao? Tại sao anh vào lại không thấy em, em đang ở đâu. "
" Sân thượng tòa nhà này. Lên đây một mình ngay lập tức. "
Lãnh Ngạo sau khi nghe được âm thanh xa lạ phát ra từ trong điện thoại sắc mặt vừa hòa nhã lập tức trở nên lạnh lẽo :
" Mày là ai. "
" Lên rồi mày sẽ biết. " Nói dứt câu đầu dây bên kia liền dập máy. Lãnh Ngạo cũng mau chóng đi ra ngoài. Lãnh Ngạo liên lạc với Bạch Ảnh tìm cách giải tán mọi người xung quanh, rồi một mình chạy lên sân thượng. Bạch Ảnh theo lời của Lãnh Ngạo mau chóng cùng thuộc hạ giải tán mọi người, Từ Viên Khang thấy lạ tiến lại hỏi :
" Bạch Ảnh có chuyện gì vậy.? "
" Từ thiếu, tôi cũng không rõ nữa. Đây là mệnh lệnh của Lão đại, anh ấy đã lên sân thượng rồi, có vẻ rất gấp. " Bạch Ảnh đáp.
Tại sân thượng, Băng Tâm đang bị trói ở trên chiếc ghế. Tại đây có khoảng hơn 10 tên mặc đồ đen. Sau khi thuốc mê hết tác dụng Băng Tâm cũng dần tỉnh lại. Cô mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra thì thấy đám người này ở trước mắt :
Băng Tâm : " Các người là ai.? " Cô liếc mắt nhìn đám người trước mắt. Mặc dù trong tình huống nguy hiểm nhưng giọng điệu của Băng Tâm vẫn chẳng có gì gọi là sợ hãi.
" Haha mới chỉ vài ngày không gặp mày quên tao rồi sao? " Kẻ cầm đầu kia lên tiếng.
Băng Tâm nhếch môi khinh bỉ nói :
" La Đạt tôi tưởng ông sẽ trốn chui trốn nhủi như một con chó cơ. Vậy mà ông lại dám tới đây tìm tôi à?. "
" Đã để mày nhận ra rồi. " Vừa nói La Đạt vừa tháo chiếc mặt nạ xuống, tiếp theo là LEO.
Lúc này Lãnh Ngạo cũng đã lên được tới tầng thượng, nghe tiếng mở cửa La Đạt quay lại thì thấy Lãnh Ngạo đã đứng ở đó. Ông ta nhìn xuống đồng hồ rồi nói :
" Nhanh đấy. " Nói xong ông ta liền đi tới dí con dao vào cổ Băng Tâm.
" Nếu chúng mày đã có mặt ở đây đầy đủ thì thù mới nợ cũng ta tính hết một lượt đi. " Càng nói La Đạt càng ấn con dao, vào cổ cô, làn da non mề phải tiếp xúc trực tiếp với lưỡi dao sắc bén nên đã cứa đứt da thịt khiến dòng máu nóng bắt đầu chảy ra.
Lãnh Ngạo tuy đang rất lo lắng nhưng giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh : ‘’ La Đạt ông muốn làm gì? "
La Đạt đáp : " Làm gì sao? gϊếŧ nó chứ làm gì? Mày thử hỏi nó xem nó đã làm tao? Con trai tao bị nó cắt thịt tao chỉ cắt lại nó một chút mà mày đã sót như vậy sao? Vậy mày nghĩ tao không bi lụy đau à? "
Lãnh Ngạo : " Nhưng ông đừng quên chính ông là kẻ gây ra tất cả, nếu như năm xưa ông không làm vậy với Doãn gia thì cô ấy cũng sẽ không làm vậy. "
" Ý mày nói tao đã sai sao? Ừ… mày nói đúng đáng nhẽ ra khi ấy tao phải gϊếŧ sạch toàn bộ người của Doãn gia. Nếu khi đó tao gϊếŧ hết thì tao đã không phải gặp phải ngày hôm nay rồi. "
Băng Tâm : " Nếu ông làm như vậy, ông chết cũng không yên đâu. " La Đạt bị cô khiêu khích nên con dao đã ấn sâu thêm một chút, Lãnh Ngạo thấy vậy thì ra hiệu cho Băng Tâm im lặng.
Lãnh Ngạo : " La Đạt thả cô ấy ra, tôi sẽ để ông đi. "
" Mày nghĩ tao ngu sao? Để tao đi hôm nay ngày mai mày gϊếŧ tao à?, Tao đã tới đây thì sẽ không chết một mình đâu, mà tao sẽ kéo chúng mày đi cùng.
À quên nữa. Nếu mày dám đánh trả tao lập tức cắt đứt cổ nó. " Vừa nói lão ta vừa ra hiệu cho LEO,
LEO gật đầu rồi tiến lên ra tay với Lãnh Ngạo, Từng cú đánh của LEO liên tục giáng xuống người Lãnh Ngạo, những đòn đánh mạnh khiến môi anh bật máu.
Băng Tâm thấy anh như vậy thì nước mắt không kiềm được mà rơi xuống : " Lãnh Ngạo anh mau đánh trả đi nếu cứ như vậy anh sẽ chết đấy Lãnh Ngạo à… " Nghe tiếng của cô Lãnh Ngạo cố gắng gượng dậy nhìn về phía cô, lau đi vệt máu nơi mép môi anh cười nói :
" Không sao đâu, đừng khóc. " Lãnh Ngạo vừa dứt lời lại bị LEO đạp một cái ngã gục xuống mặt đất. Đúng lúc này nhóm người Từ Viên Khang mới lên tới nơi. Thấy Lãnh Ngạo bị đánh như vậy, Từ Viên Khang cùng Hắc Ảnh chạy tới đỡ.
Từ Viên Khang : " Lãnh Ngạo, chuyện gì vậy? "
La Đạt nhìn đám người trước mắt rồi nói :
" Đông vui đấy. "
Lâm lão gia thấy Băng Tâm bị bắt trói trên ghế thì bước lên trước nhìn La Đạt nói :
" La Đạt, mày dám bắt con bé sao? Nếu nó có mệnh hệ gì mày có chết tao cũng không để mày yên đâu. " La Đạt nhíu mày nhìn Lâm lão gia nhìn có vẻ quen mắt. Nhìn một chút cuối cùng La Đạt cũng nhận ra ông.
" À, Mày là Lâm Phước sao? Đã lâu không gặp. "
Băng Tâm cố vùng vẫy với sợi dây trói đến mức tay cô ứa máu, nhưng cũng rất đáng vì dây trói đã lỏng ra, Băng Tâm cố gắng ấn vào nút trên vòng tay. Cuối cùng cũng ấn được, chiếc vòng tuột ra rơi vào tay cô tạo thành một con dao nhỏ, Băng Tâm dùng nó để cứa sợi dây trói.
Lãnh Ngạo nhìn thấy cô thấy Băng Tâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Ngạo. Nhận được tín hiệu từ cô Lãnh Ngạo không còn để LEO đánh nữa mà phản đòn bắt lấy cánh tay đang hướng tới anh của LEO. Lãnh Ngạo sau khi bắt được thì vặn mạnh cánh tay LEO chỉ nghe được tiếng răng rắc cùng tiếng la thảm thiết của LEO, Băng Tâm nhân lúc La Đạt không chú ý liền cứa đứt dây tránh nhé con dao kề cổ và đánh trả La Đạt một đòn.
Nhóm người Bạch Ảnh thấy Băng Tâm đã an toàn thì lập tức xông ra khống chế nhóm người áo đen.
Băng Tâm sau khi thoát khỏi sự khống chế của La Đạt liền ôm bụng vì đau, La Đạt thấy vậy rút ra khẩu súng nhắm về phía Băng Tâm mà bóp cò…
" Bảo bối à…! " Mọi người chỉ nghe Lãnh Ngạo gọi lên một tiếng rồi chạy vụt về phía Băng Tâm, anh dùng thân mình để đỡ viên đạn ấy cho cô. Dòng máu đỏ thấm vào bộ vest trắng khiến nó trông thật nhức mắt…
Đôi tay Băng Tâm run rẩy đặt lên vết thương để chặn lại tránh cho máu chảy nhiều.
" Lãnh Ngạo, anh sao rồi…" Băng Tâm đau lòng hỏi anh…
Lãnh Ngạo cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
" Bảo bối đừng khóc, bảo bối của anh khóc sẽ không đẹp đâu… anh không… " Lãnh Ngạo chưa kịp nói hết câu đã ngất đi
Băng Tâm : " Lãnh Ngạo…" Băng Tâm cố nén cơn đau nhìn về phía Huyết Lang quát lớn.
" Huyết Lang, mau đưa anh tới bệnh viện nhanh lên… "
Doãn Tuyết cùng Doãn Kỳ chạy lại đỡ Băng Tâm dậy, cô dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía La Đạt nói :
" Mang ông ta về tổng bộ Huyết Long. Nhốt đối diện với La Cương, để cho cha con các người nhìn đối phương thống khổ.
La Đạt tốt nhất ông nên cầu nguyện cho anh ấy không sao, nếu anh ấy gặp chút tổn hại nào ta sẽ khiến ông sống không bằng chết. "
Nói dứt lời Băng Tâm liền đi xuống hướng thẳng tới bệnh viện. Tới nơi sức chịu đựng của cô cũng đã tới giới hạn, Băng Tâm ngất đi. Mọi người mau chóng đưa cô vào phòng cấp cứu…
-?" Bảo bối em làm sao vậy? "
Băng Tâm đáp : " Em hơi mệt, buồn ngủ nữa. "
" Vậy để anh đưa em vào phòng chờ nghỉ ngơi. "
Băng Tâm : " Không cần đâu, ở đây còn khá nhiều người khách quan trọng, anh ở lại tiếp đón họ trước đi. Em tự về phòng được.
" Thôi được, vậy em về trước đi lát anh sẽ vào. " Băng Tâm gật đầu rồi bước đi.
Trở về phòng nghỉ Băng Tâm nhờ người thay bộ váy cưới ra. Cô vào phòng tắm rửa xong xuôi rồi chọn cho mình chiếc váy trắng ngang đầu gối.
*Cạch một tiếng cánh cửa phòng mở ra, Băng Tâm tưởng Lãnh Ngạo nên vui vẻ quay lại cười nói :
" Lãnh… " Lời còn chưa kịp nói xong Băng Tâm đã bị đánh một liều thuốc mê rồi ngất đi.
Kẻ bắt cóc sau khi đã đánh ngất được Băng Tâm thì bế cô lên đặt vào xe chở đồ, cải trang xong xuôi rồi đẩy xe ra ngoài. Vệ sĩ canh cửa cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng trong khi chuốc thuốc mê Băng Tâm kẻ bắt cóc đã vô tình làm đứt sợi dây chuyền mà Băng Tâm đang đeo khiến nó rơi xuống mặt đất.
Lãnh Ngạo trong khi tiếp khách cứ luôn cảm thấy bồn chồn bất an, không yên tâm về Băng Tâm nên đã trở về phòng. Ở trước cửa phòng anh hỏi vệ sĩ :
" Thiếu phu nhân đâu? "
" Dạ vẫn ở trong phòng thưa thiếu gia. " Vệ sĩ đáp. Tuy là đã nghe vệ sĩ nói như vậy nhưng tâm tình Lãnh Ngạo vẫn luôn bất an lo lắng, anh đẩy cửa bước vào trong căn phòng trống trơn, chỉ thấy bộ váy cưới mà Băng Tâm đã được thay ra. Nhìn thấy vậy Lãnh Ngạo nghĩ cô đã đi tắm nên đi tới phòng tắm gõ cửa.
" Bảo bối em có trong đó không? "
“…”
" Bà xã anh vào nha. " Lãnh Ngạo vẫn không nhận được câu trả lời anh sốt ruột liền xoay tay nắm cửa, rồi bước vào trong. Bên trong phòng tắm cũng trống không.
Lãnh Ngạo không tìm được cô lòng anh rối như tơ vò, chạy khỏi phòng tắm Lãnh Ngạo hét lớn để vệ sĩ bên ngoài nghe thấy.
" Các người vào đây hết cho tôi. "
Vệ sĩ nghe anh nói thì vội vào mở cửa chạy vào.
" Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ.? "
Lãnh Ngạo gằn giọng hỏi : " Băng Tâm đâu? "
" Dạ… không phải là vẫn ở trong phòng sao ạ.? " vừa nói người vệ sĩ kia vừa đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Đột nhiên Lãnh Ngạo dẫm phải vật gì đó, nhìn xuống dưới chân thì thấy chiếc vòng cổ mà Băng Tâm đã đeo, Lãnh Ngạo vội cúi người xuống nhặt lên. Vòng ở đây vậy người ở đâu? vô vàn thắc mắc hiện lên trong đầu anh.
Trong không khí lạnh băng của căn phòng, tiếng chuông điện thoại của Lãnh Ngạo vang lên, anh khó chịu đưa tay vào lấy ra khi nhìn thấy tên người gọi tới sắc mặt anh mới dần hòa nhã lại, Lãnh Ngạo mau chóng nghe máy rồi nói :
" Bảo bối em đang ở đâu vậy? Không phải anh nói em đợi anh trong phòng sao? Tại sao anh vào lại không thấy em, em đang ở đâu. "
" Sân thượng tòa nhà này. Lên đây một mình ngay lập tức. "
Lãnh Ngạo sau khi nghe được âm thanh xa lạ phát ra từ trong điện thoại sắc mặt vừa hòa nhã lập tức trở nên lạnh lẽo :
" Mày là ai. "
" Lên rồi mày sẽ biết. " Nói dứt câu đầu dây bên kia liền dập máy. Lãnh Ngạo cũng mau chóng đi ra ngoài. Lãnh Ngạo liên lạc với Bạch Ảnh tìm cách giải tán mọi người xung quanh, rồi một mình chạy lên sân thượng. Bạch Ảnh theo lời của Lãnh Ngạo mau chóng cùng thuộc hạ giải tán mọi người, Từ Viên Khang thấy lạ tiến lại hỏi :
" Bạch Ảnh có chuyện gì vậy.? "
" Từ thiếu, tôi cũng không rõ nữa. Đây là mệnh lệnh của Lão đại, anh ấy đã lên sân thượng rồi, có vẻ rất gấp. " Bạch Ảnh đáp.
Tại sân thượng, Băng Tâm đang bị trói ở trên chiếc ghế. Tại đây có khoảng hơn 10 tên mặc đồ đen. Sau khi thuốc mê hết tác dụng Băng Tâm cũng dần tỉnh lại. Cô mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra thì thấy đám người này ở trước mắt :
Băng Tâm : " Các người là ai.? " Cô liếc mắt nhìn đám người trước mắt. Mặc dù trong tình huống nguy hiểm nhưng giọng điệu của Băng Tâm vẫn chẳng có gì gọi là sợ hãi.
" Haha mới chỉ vài ngày không gặp mày quên tao rồi sao? " Kẻ cầm đầu kia lên tiếng.
Băng Tâm nhếch môi khinh bỉ nói :
" La Đạt tôi tưởng ông sẽ trốn chui trốn nhủi như một con chó cơ. Vậy mà ông lại dám tới đây tìm tôi à?. "
" Đã để mày nhận ra rồi. " Vừa nói La Đạt vừa tháo chiếc mặt nạ xuống, tiếp theo là LEO.
Lúc này Lãnh Ngạo cũng đã lên được tới tầng thượng, nghe tiếng mở cửa La Đạt quay lại thì thấy Lãnh Ngạo đã đứng ở đó. Ông ta nhìn xuống đồng hồ rồi nói :
" Nhanh đấy. " Nói xong ông ta liền đi tới dí con dao vào cổ Băng Tâm.
" Nếu chúng mày đã có mặt ở đây đầy đủ thì thù mới nợ cũng ta tính hết một lượt đi. " Càng nói La Đạt càng ấn con dao, vào cổ cô, làn da non mề phải tiếp xúc trực tiếp với lưỡi dao sắc bén nên đã cứa đứt da thịt khiến dòng máu nóng bắt đầu chảy ra.
Lãnh Ngạo tuy đang rất lo lắng nhưng giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh : ‘’ La Đạt ông muốn làm gì? "
La Đạt đáp : " Làm gì sao? gϊếŧ nó chứ làm gì? Mày thử hỏi nó xem nó đã làm tao? Con trai tao bị nó cắt thịt tao chỉ cắt lại nó một chút mà mày đã sót như vậy sao? Vậy mày nghĩ tao không bi lụy đau à? "
Lãnh Ngạo : " Nhưng ông đừng quên chính ông là kẻ gây ra tất cả, nếu như năm xưa ông không làm vậy với Doãn gia thì cô ấy cũng sẽ không làm vậy. "
" Ý mày nói tao đã sai sao? Ừ… mày nói đúng đáng nhẽ ra khi ấy tao phải gϊếŧ sạch toàn bộ người của Doãn gia. Nếu khi đó tao gϊếŧ hết thì tao đã không phải gặp phải ngày hôm nay rồi. "
Băng Tâm : " Nếu ông làm như vậy, ông chết cũng không yên đâu. " La Đạt bị cô khiêu khích nên con dao đã ấn sâu thêm một chút, Lãnh Ngạo thấy vậy thì ra hiệu cho Băng Tâm im lặng.
Lãnh Ngạo : " La Đạt thả cô ấy ra, tôi sẽ để ông đi. "
" Mày nghĩ tao ngu sao? Để tao đi hôm nay ngày mai mày gϊếŧ tao à?, Tao đã tới đây thì sẽ không chết một mình đâu, mà tao sẽ kéo chúng mày đi cùng.
À quên nữa. Nếu mày dám đánh trả tao lập tức cắt đứt cổ nó. " Vừa nói lão ta vừa ra hiệu cho LEO,
LEO gật đầu rồi tiến lên ra tay với Lãnh Ngạo, Từng cú đánh của LEO liên tục giáng xuống người Lãnh Ngạo, những đòn đánh mạnh khiến môi anh bật máu.
Băng Tâm thấy anh như vậy thì nước mắt không kiềm được mà rơi xuống : " Lãnh Ngạo anh mau đánh trả đi nếu cứ như vậy anh sẽ chết đấy Lãnh Ngạo à… " Nghe tiếng của cô Lãnh Ngạo cố gắng gượng dậy nhìn về phía cô, lau đi vệt máu nơi mép môi anh cười nói :
" Không sao đâu, đừng khóc. " Lãnh Ngạo vừa dứt lời lại bị LEO đạp một cái ngã gục xuống mặt đất. Đúng lúc này nhóm người Từ Viên Khang mới lên tới nơi. Thấy Lãnh Ngạo bị đánh như vậy, Từ Viên Khang cùng Hắc Ảnh chạy tới đỡ.
Từ Viên Khang : " Lãnh Ngạo, chuyện gì vậy? "
La Đạt nhìn đám người trước mắt rồi nói :
" Đông vui đấy. "
Lâm lão gia thấy Băng Tâm bị bắt trói trên ghế thì bước lên trước nhìn La Đạt nói :
" La Đạt, mày dám bắt con bé sao? Nếu nó có mệnh hệ gì mày có chết tao cũng không để mày yên đâu. " La Đạt nhíu mày nhìn Lâm lão gia nhìn có vẻ quen mắt. Nhìn một chút cuối cùng La Đạt cũng nhận ra ông.
" À, Mày là Lâm Phước sao? Đã lâu không gặp. "
Băng Tâm cố vùng vẫy với sợi dây trói đến mức tay cô ứa máu, nhưng cũng rất đáng vì dây trói đã lỏng ra, Băng Tâm cố gắng ấn vào nút trên vòng tay. Cuối cùng cũng ấn được, chiếc vòng tuột ra rơi vào tay cô tạo thành một con dao nhỏ, Băng Tâm dùng nó để cứa sợi dây trói.
Lãnh Ngạo nhìn thấy cô thấy Băng Tâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Ngạo. Nhận được tín hiệu từ cô Lãnh Ngạo không còn để LEO đánh nữa mà phản đòn bắt lấy cánh tay đang hướng tới anh của LEO. Lãnh Ngạo sau khi bắt được thì vặn mạnh cánh tay LEO chỉ nghe được tiếng răng rắc cùng tiếng la thảm thiết của LEO, Băng Tâm nhân lúc La Đạt không chú ý liền cứa đứt dây tránh nhé con dao kề cổ và đánh trả La Đạt một đòn.
Nhóm người Bạch Ảnh thấy Băng Tâm đã an toàn thì lập tức xông ra khống chế nhóm người áo đen.
Băng Tâm sau khi thoát khỏi sự khống chế của La Đạt liền ôm bụng vì đau, La Đạt thấy vậy rút ra khẩu súng nhắm về phía Băng Tâm mà bóp cò…
" Bảo bối à…! " Mọi người chỉ nghe Lãnh Ngạo gọi lên một tiếng rồi chạy vụt về phía Băng Tâm, anh dùng thân mình để đỡ viên đạn ấy cho cô. Dòng máu đỏ thấm vào bộ vest trắng khiến nó trông thật nhức mắt…
Đôi tay Băng Tâm run rẩy đặt lên vết thương để chặn lại tránh cho máu chảy nhiều.
" Lãnh Ngạo, anh sao rồi…" Băng Tâm đau lòng hỏi anh…
Lãnh Ngạo cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
" Bảo bối đừng khóc, bảo bối của anh khóc sẽ không đẹp đâu… anh không… " Lãnh Ngạo chưa kịp nói hết câu đã ngất đi
Băng Tâm : " Lãnh Ngạo…" Băng Tâm cố nén cơn đau nhìn về phía Huyết Lang quát lớn.
" Huyết Lang, mau đưa anh tới bệnh viện nhanh lên… "
Doãn Tuyết cùng Doãn Kỳ chạy lại đỡ Băng Tâm dậy, cô dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía La Đạt nói :
" Mang ông ta về tổng bộ Huyết Long. Nhốt đối diện với La Cương, để cho cha con các người nhìn đối phương thống khổ.
La Đạt tốt nhất ông nên cầu nguyện cho anh ấy không sao, nếu anh ấy gặp chút tổn hại nào ta sẽ khiến ông sống không bằng chết. "
Nói dứt lời Băng Tâm liền đi xuống hướng thẳng tới bệnh viện. Tới nơi sức chịu đựng của cô cũng đã tới giới hạn, Băng Tâm ngất đi. Mọi người mau chóng đưa cô vào phòng cấp cứu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.