Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại
Chương 44: Thú Nhận.
Lạc Thanh Thanh
17/09/2021
Lãnh Ngạo sau khi nghe Băng Tâm nói ra 5 chữ đó thì trong lòng cảm thấy rất đau. Anh nở nụ cười buồn hỏi cô.
" Không liên quan sao? Anh tìm em rất nhiều năm. Vậy mà khi gặp lại em lại tỏ ra như chưa từng quen biết. Em thật ghét anh tới vậy sao? Linh Nhi. "
Băng Tâm : " Anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi nói lại anh nghe một lần nữa và đây cũng là lần cuối cũng tôi nói đến chuyện này. Doãn Tiểu Linh đã chết rồi, người đứng trước mặt anh tên là Doãn Băng Tâm, mong anh hãy gọi đúng tên tôi. "
Lãnh Ngạo : " Được. nếu em thực sự muốn anh gọi như vậy cũng được thôi nhưng anh muốn biết sự thật từ chính miệng em nói ra. "
" Anh muốn tôi nói gì? "
Lãnh Ngạo : " Thừa nhận em chính là Doãn Tiểu Linh. "
" Điều nên biết thì anh cũng đã biết rồi. Việc tôi có thừa nhận hay không, quan trọng tới thế sao?. "
Lãnh Ngạo : " Quan trọng ". Nghe như vậy Băng Tâm cười lạnh tiến lên áp sát gần anh nhón chân lên kề sát mặt mình vào mặt Lãnh Ngạo nhìn vào mắt anh nói :
" Phải. Tôi chính là Doãn Tiểu Linh của 17 năm trước , nhưng không phải Linh Nhi 5 tuổi của anh đâu. Khi anh ra nước ngoài tôi mới chỉ có 5 tuổi, hai năm kể từ khi anh rời khỏi. Tôi như một cái xác không hồn ai nói gì cũng bỏ ngoài tai. Sáng tới trường tối ở nhà kính có lúc sẽ ở lại đó cả đêm, khi đó tôi còn quá nhỏ cứ tưởng rằng anh chỉ đang chơi trốn tìm với mình rất nhanh, rất nhanh sẽ trở lại.
Tôi rất giận anh, nhưng càng giận tôi lại càng mong anh có thể sớm quay lại, nhưng cứ đợi một tháng, hai tháng, ba tháng… rồi hai năm không hề có một chút tin tức nào của anh cả. Khi ấy tôi như hiểu ra, Anh sẽ không về nữa đâu, nếu tôi cứ ủ rũ như vậy sẽ chỉ làm ba mẹ thêm buồn mà thôi. Bởi vậy nên tôi cố gắng tỏ ra như không có gì, nhưng khi ấy tôi mới chỉ có 7 tuổi. Một đứa bé 7 tuổi mà trong lòng chất chứa nhiều tâm sự… Khó chịu lắm anh biết không? "
Lãnh Ngạo : " Anh xin lỗi… "
" Anh không cần phải xin lỗi, anh không có lỗi gì đâu. Chỉ tại tôi ích kỷ muốn giữ anh lại bên mình mà thôi, anh cũng phải có quyền chọn cho mình cuộc sống chứ đúng không? Anh nhìn đi giờ cả tôi và anh đều đang sống rất tốt không phải sao? "
Lãnh Ngạo : " Linh Nhi, anh cũng không muốn phải xuất ngoại đâu cũng chỉ vì anh muốn bản thân có thể lớn mạnh hơn để bảo vệ cho em. "
" Bảo vệ cho tôi? hay là Tư Đồ Nhã Lan? "
Lãnh Ngạo : " Em nói vậy là sao? chuyện này thì có liên quan gì tới Nhã Lan. "
" Anh muốn biết thì có thể trực tiếp đi hỏi chị ta. Nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây. "
Lãnh Ngạo : " Khoan đã. Tại sao em lại đổi tên là vì không muốn để anh tìm thấy sao? Và vì sao Doãn Gia lại xảy ra hỏa hoạn "
" Nam Cung Lãnh Ngạo, anh đã tự đề cao bản thân mình quá rồi. Nếu như cái tên Doãn Tiểu Linh ngụ ý là một tiểu tinh linh vui vẻ lạc quan, vậy thì Doãn Băng Tâm lại là một trái tim đóng giá lạnh. Trong một đêm toàn bộ người nhà đều bị gϊếŧ, ba mẹ chết trước mắt mình hạ nhân thì gào khóc xin tha, ông nội thì mất tích. Vậy anh xem tôi còn vui vẻ được sao?. Thay tên đổi họ là vì muốn mình trở cứng rắn hơn, và tránh những người nên tránh, nếu một người có trái tim giá lạnh thì sẽ không biết đau. "
Lãnh Ngạo : " Trong một đêm toàn bộ người nhà đều bị gϊếŧ. Anh đã có nghĩ tới chuyện này, đã có điều tra qua nhưng không có manh mối, em biết kẻ đó là ai sao.? "
" Đó là chuyện của tôi. Tôi tự giải quyết. "
Bên trong phòng thấy Băng Tâm đã đi lâu như vậy mà chưa quay trở lại Tần Tử Kiệt lo lắng mặc kệ sự ngăn cản của Lam Ảnh mà đẩy cửa ra ngoài. Lam Ảnh thấy không thể cản nổi nên cũng đuổi theo, mắt thấy Tần Tử Kiệt đứng ở góc khuất nhìn về phía ban công cậu cũng tiến lên nhìn về phía ấy, đoạn cậu quay sang phía Tần Tử Kiệt nói :
" Tần tổng thấy chưa, Tôi đã nói là Doãn tiểu thư không sao mà, có lão đại nhà tôi bên cạnh cô ấy đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Tần Tử Kiệt nhìn về phía Băng Tâm, cô ấy thật đang nói chuyện với người lạ? đây là lần đầu cậu thấy một người đàn ông nào lạ mặt có thể tới gần cô ấy như vậy, đôi mắt cậu dần hiện lên vẻ u buồn. Theo bên cạnh Băng Tâm lâu như vậy, tình cảm mà cậu dành cho cô ấy đâu phải chỉ có tình chủ tử, nhưng cậu biết giữa hai người định sẵn là không có kết quả vì trong tim cô ấy đã có hình bố của người khác, nên chỉ đành học cách che giấu. Về mặt này thực sự Tần Tử Kiệt rất giỏi Băng Tâm là người nhạy cảm mà cũng không hề phát hiện ra điều bất thường ở cậu. Bấy lâu nay Tần Tử Kiệt luôn thắc mắc người mà có thể chiếm lấy trái tim cô là ai, rốt cuộc có diện mạo như thế nào thì hôm nay cũng đã được nhìn thấy. Xác nhận Băng Tâm an toàn Tần Tử Kiệt mới xoay người rời đi, Lam Ảnh thấy người đã đi nên cũng mau chờ đuổi theo. Cũng không biết là do vô tình hay cố ý mà Lam đã trượt ngã về phía Tần Tử Kiệt, tai nghe tiếng động Tần Tử Kiệt lập tức quay lại thì bị Lam Ảnh phóng tới đè cậu ngã xuống đất, tiếp đến thì môi hai người chạm nhau. Tần Tử Kiệt hóa đá ngây người ra một lúc, lấy lại tỉnh táo đẩy Lam Ảnh ra đứng dậy liên tục lấy mu bàn tay lau đi lau lại môi mình. Lam Ảnh thấy hành động này thì bức xúc chỉ tay vào Tần Tử Kiệt nói :
" Này anh như vậy là có ý gì? được Lam Ảnh tôi hôn là phúc của anh đấy, lau lau cái gì hả.? " đáp lại lời nói của Lam Ảnh chỉ là cái nhìn như muốn châm vài lỗ lên người Lam Ảnh của Tần Tử Kiệt. Lườm xong Tần Tử Kiệt dứt khoát rời đi.
Tần Tử Kiệt : " Cậu tránh xa tôi ra đừng có đi theo tôi. "
" Này, gì mà tôi đi theo anh chứ? Nhà hàng này là của anh sao. Với lại anh về phòng tôi cũng vậy đi chung cho vui…Nhưng có điều môi anh mềm thật đây, mà anh phản ứng mạnh như vậy không phải nụ hôn đầu chứ? " Nghe đến đây Tần Tử Kiệt dừng bước xoay người nói như muốn gầm lên với Lam Ảnh.
Tần Tử Kiệt : " Im miệng. "
" Hung dữ như vậy làm gì. Là nụ hôn đầu thật sao? "
Tần Tử Kiệt : " … "
" Không liên quan sao? Anh tìm em rất nhiều năm. Vậy mà khi gặp lại em lại tỏ ra như chưa từng quen biết. Em thật ghét anh tới vậy sao? Linh Nhi. "
Băng Tâm : " Anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi nói lại anh nghe một lần nữa và đây cũng là lần cuối cũng tôi nói đến chuyện này. Doãn Tiểu Linh đã chết rồi, người đứng trước mặt anh tên là Doãn Băng Tâm, mong anh hãy gọi đúng tên tôi. "
Lãnh Ngạo : " Được. nếu em thực sự muốn anh gọi như vậy cũng được thôi nhưng anh muốn biết sự thật từ chính miệng em nói ra. "
" Anh muốn tôi nói gì? "
Lãnh Ngạo : " Thừa nhận em chính là Doãn Tiểu Linh. "
" Điều nên biết thì anh cũng đã biết rồi. Việc tôi có thừa nhận hay không, quan trọng tới thế sao?. "
Lãnh Ngạo : " Quan trọng ". Nghe như vậy Băng Tâm cười lạnh tiến lên áp sát gần anh nhón chân lên kề sát mặt mình vào mặt Lãnh Ngạo nhìn vào mắt anh nói :
" Phải. Tôi chính là Doãn Tiểu Linh của 17 năm trước , nhưng không phải Linh Nhi 5 tuổi của anh đâu. Khi anh ra nước ngoài tôi mới chỉ có 5 tuổi, hai năm kể từ khi anh rời khỏi. Tôi như một cái xác không hồn ai nói gì cũng bỏ ngoài tai. Sáng tới trường tối ở nhà kính có lúc sẽ ở lại đó cả đêm, khi đó tôi còn quá nhỏ cứ tưởng rằng anh chỉ đang chơi trốn tìm với mình rất nhanh, rất nhanh sẽ trở lại.
Tôi rất giận anh, nhưng càng giận tôi lại càng mong anh có thể sớm quay lại, nhưng cứ đợi một tháng, hai tháng, ba tháng… rồi hai năm không hề có một chút tin tức nào của anh cả. Khi ấy tôi như hiểu ra, Anh sẽ không về nữa đâu, nếu tôi cứ ủ rũ như vậy sẽ chỉ làm ba mẹ thêm buồn mà thôi. Bởi vậy nên tôi cố gắng tỏ ra như không có gì, nhưng khi ấy tôi mới chỉ có 7 tuổi. Một đứa bé 7 tuổi mà trong lòng chất chứa nhiều tâm sự… Khó chịu lắm anh biết không? "
Lãnh Ngạo : " Anh xin lỗi… "
" Anh không cần phải xin lỗi, anh không có lỗi gì đâu. Chỉ tại tôi ích kỷ muốn giữ anh lại bên mình mà thôi, anh cũng phải có quyền chọn cho mình cuộc sống chứ đúng không? Anh nhìn đi giờ cả tôi và anh đều đang sống rất tốt không phải sao? "
Lãnh Ngạo : " Linh Nhi, anh cũng không muốn phải xuất ngoại đâu cũng chỉ vì anh muốn bản thân có thể lớn mạnh hơn để bảo vệ cho em. "
" Bảo vệ cho tôi? hay là Tư Đồ Nhã Lan? "
Lãnh Ngạo : " Em nói vậy là sao? chuyện này thì có liên quan gì tới Nhã Lan. "
" Anh muốn biết thì có thể trực tiếp đi hỏi chị ta. Nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây. "
Lãnh Ngạo : " Khoan đã. Tại sao em lại đổi tên là vì không muốn để anh tìm thấy sao? Và vì sao Doãn Gia lại xảy ra hỏa hoạn "
" Nam Cung Lãnh Ngạo, anh đã tự đề cao bản thân mình quá rồi. Nếu như cái tên Doãn Tiểu Linh ngụ ý là một tiểu tinh linh vui vẻ lạc quan, vậy thì Doãn Băng Tâm lại là một trái tim đóng giá lạnh. Trong một đêm toàn bộ người nhà đều bị gϊếŧ, ba mẹ chết trước mắt mình hạ nhân thì gào khóc xin tha, ông nội thì mất tích. Vậy anh xem tôi còn vui vẻ được sao?. Thay tên đổi họ là vì muốn mình trở cứng rắn hơn, và tránh những người nên tránh, nếu một người có trái tim giá lạnh thì sẽ không biết đau. "
Lãnh Ngạo : " Trong một đêm toàn bộ người nhà đều bị gϊếŧ. Anh đã có nghĩ tới chuyện này, đã có điều tra qua nhưng không có manh mối, em biết kẻ đó là ai sao.? "
" Đó là chuyện của tôi. Tôi tự giải quyết. "
Bên trong phòng thấy Băng Tâm đã đi lâu như vậy mà chưa quay trở lại Tần Tử Kiệt lo lắng mặc kệ sự ngăn cản của Lam Ảnh mà đẩy cửa ra ngoài. Lam Ảnh thấy không thể cản nổi nên cũng đuổi theo, mắt thấy Tần Tử Kiệt đứng ở góc khuất nhìn về phía ban công cậu cũng tiến lên nhìn về phía ấy, đoạn cậu quay sang phía Tần Tử Kiệt nói :
" Tần tổng thấy chưa, Tôi đã nói là Doãn tiểu thư không sao mà, có lão đại nhà tôi bên cạnh cô ấy đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Tần Tử Kiệt nhìn về phía Băng Tâm, cô ấy thật đang nói chuyện với người lạ? đây là lần đầu cậu thấy một người đàn ông nào lạ mặt có thể tới gần cô ấy như vậy, đôi mắt cậu dần hiện lên vẻ u buồn. Theo bên cạnh Băng Tâm lâu như vậy, tình cảm mà cậu dành cho cô ấy đâu phải chỉ có tình chủ tử, nhưng cậu biết giữa hai người định sẵn là không có kết quả vì trong tim cô ấy đã có hình bố của người khác, nên chỉ đành học cách che giấu. Về mặt này thực sự Tần Tử Kiệt rất giỏi Băng Tâm là người nhạy cảm mà cũng không hề phát hiện ra điều bất thường ở cậu. Bấy lâu nay Tần Tử Kiệt luôn thắc mắc người mà có thể chiếm lấy trái tim cô là ai, rốt cuộc có diện mạo như thế nào thì hôm nay cũng đã được nhìn thấy. Xác nhận Băng Tâm an toàn Tần Tử Kiệt mới xoay người rời đi, Lam Ảnh thấy người đã đi nên cũng mau chờ đuổi theo. Cũng không biết là do vô tình hay cố ý mà Lam đã trượt ngã về phía Tần Tử Kiệt, tai nghe tiếng động Tần Tử Kiệt lập tức quay lại thì bị Lam Ảnh phóng tới đè cậu ngã xuống đất, tiếp đến thì môi hai người chạm nhau. Tần Tử Kiệt hóa đá ngây người ra một lúc, lấy lại tỉnh táo đẩy Lam Ảnh ra đứng dậy liên tục lấy mu bàn tay lau đi lau lại môi mình. Lam Ảnh thấy hành động này thì bức xúc chỉ tay vào Tần Tử Kiệt nói :
" Này anh như vậy là có ý gì? được Lam Ảnh tôi hôn là phúc của anh đấy, lau lau cái gì hả.? " đáp lại lời nói của Lam Ảnh chỉ là cái nhìn như muốn châm vài lỗ lên người Lam Ảnh của Tần Tử Kiệt. Lườm xong Tần Tử Kiệt dứt khoát rời đi.
Tần Tử Kiệt : " Cậu tránh xa tôi ra đừng có đi theo tôi. "
" Này, gì mà tôi đi theo anh chứ? Nhà hàng này là của anh sao. Với lại anh về phòng tôi cũng vậy đi chung cho vui…Nhưng có điều môi anh mềm thật đây, mà anh phản ứng mạnh như vậy không phải nụ hôn đầu chứ? " Nghe đến đây Tần Tử Kiệt dừng bước xoay người nói như muốn gầm lên với Lam Ảnh.
Tần Tử Kiệt : " Im miệng. "
" Hung dữ như vậy làm gì. Là nụ hôn đầu thật sao? "
Tần Tử Kiệt : " … "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.