Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại
Chương 42: Thừa Nhận Đi, Em Chính Là Cô Ấy.
Lạc Thanh Thanh
17/09/2021
Nhóm người của Lâm Phong rất nhanh đã có mặt tại nhà hàng Blue Moon, Mở cửa xuống xe giao cho bảo vệ lái vào nơi cất giữ. Lâm Phong nắm tay bà xã bước lại phía Băng Tâm nhìn thấy Tần Tử Kiệt cứ nhìn ngó xung quanh như đề phòng thứ gì đó không nhịn được Lâm Phong lên tiếng kháng nghị :
" Này Tần Tử Kiệt, chỉ là tới nhà hàng ăn một bữa cơm cậu đừng có làm như tổng thống tới đây dùng thiện được không vậy.! " Nghe Lâm Phong nói như vậy Đường Hinh liếc xéo anh ta, bởi Đường Hinh biết thân biết phận thật của Băng Tâm và đương nhiên Lâm Phong cũng biết, biết rõ là đàng khác. Người sống trong Hắc Đạo như em ấy, đề phòng là điều nên có, mặc dù chưa từng lộ mặt như người ta vẫn có câu ’ Phòng bệnh hơn chữa bệnh. ’
Đường Hinh : " Anh nói nhiều quá, mau vào trong thôi. "
Đứng ở quầy tiếp tân, thấy một nhóm người toàn là nam thanh, nữ tú, khí chất hơn người, ông quản lý vội chạy ra nhiệt tình chào hỏi :
" Xin chào quý khách, quý khách đđã đặt phòng trước chưa hay vừa mới tới ạ. "
Lâm Phong : " Đã đặt phòng trước rồi. Là phòng số 315. "
" À vâng, nếu như vậy bên này ạ. " Ông quản lý do đã được dặn dò trước nên cũng không cần tra thông tin mà trực tiếp dẫn nhóm người Lâm Phong vào phòng bao đã đặt trước. Vừa đi Lâm Phong vừa làm tư thế cầu nguyện, cầu cho Băng Tâm sẽ không gϊếŧ anh
’ Bảo bối, anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh, đừng ra tay nặng quá bởi vì anh còn phải nuôi vợ con…’
Một phút mặc niệm đã xong chuyện gì tới cũng đã tới, cánh cửa được mở ra, Lâm Phong cùng Đường Hinh vào trước, Băng Tâm cũng vừa mới bước tới. Bước chân của cô dừng ở cửa, ánh mắt cô, và Lãnh Ngạo chạm nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy,? sao anh ta lại có mặt ở đây? là nhầm phòng ư? vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Đột nhiên Băng Tâm như nghĩ ra gì đó đôi mắt hiện lên lãnh ý nhìn về phía Lâm Phong, Đường Hinh, Băng Tâm dần bước tới trước mặt họ gằn giọng nói :
" Lâm Phong, anh giỏi lắm. " Dứt lời trực tiếp xoay người bước đi.
Lãnh Ngạo thấy cô bước đi trong lòng cũng không có gì gọi là khẩn trương cả, bởi anh biết nhất định cô sẽ làm như vậy. Nhanh chân chặn trước mặt cô kéo cô lại nói :
" Doãn tiểu thư khoan đi đã. Chuyện này là tôi đã sắp xếp. Chỉ muốn mời cô một bữa cơm coi như lời xin lỗi vì chuyện không hay của hai lần gặp mặt trước. "
Băng Tâm : " Buông tay, Còn chuyện hai lần trước ai sai thì người đó xin lỗi, lời xin lỗi này của anh tôi không nhận. " Hắc Ảnh và Lam Ảnh đứng một bên chứng kiến sự kiêu ngạo cùng hống hách của cô gái này mà thầm tán dương và cũng là cầu nguyện cho cô ấy. Bởi trước nay chưa từng có ai dám nói " Không ‘’ với Nam Cung Lãnh Ngạo, chứ đừng nói tới việc thái độ khi cự tuyệt lại còn kiêu ngạo như vậy, trong lòng họ tin chắc rằng Lãnh Ngạo sẽ ném cô ra ngoài ngay lập tức. Nhưng… cái quái gì đang diễn ra trước mắt họ vậy, lão đại nhà họ lại nghe lời buông tay ra thật kìa… Chắc chắn là họ sinh ảo giác mà thôi, đang tự an ủi mình như vậy thì lại nghe Lãnh Ngạo nói :
" Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng nhẽ em sợ tôi phát hiện ra điều gì sao? " Hắc Ảnh và Lam Ảnh nhìn nhau nghĩ bụng. Lần này quay trở về nhất định phải tới bệnh viện khám tổng quát một lượt mới an tâm , mắt có vấn đề thì thôi đi, đến tai cũng nghe được lão đại nói chuyện mềm mỏng với con gái…
Băng Tâm : " Doãn Băng Tâm tôi trước nay chưa từng biết chữ " Sợ " viết như thế nào. " Lãnh Ngạo nhếch nhẹ làn môi mỏng nhìn thẳng vào mắt cô nói :
" Vậy thì hướng bàn ăn ở bên kia, xin mời. " Băng Tâm xoay người lại tiến về phía bàn ăn đi qua hai người Lâm Phong cùng Đường Hinh cô chỉ nhìn không nói gì, nhưng khí lạnh trên người cô tỏa ra cũng đủ làm họ đóng băng được rồi. Hắc Ảnh thấy Lam Ảnh mất tập trung cứ nhìn vào người đàn ông đi cùng Doãn tiểu thư thì huých nhẹ vào cánh tay cậu hỏi nhỏ :
" Này, chú làm gì mà cứ thất thần nhìn người ta vậy hả? Còn không mau thu liễm lại cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta của chú đi. Bọn tôi thì đã quen, nhưng người khác e rằng sẽ bị chú dọa chạy đấy. "
Lam Ảnh lườm Hắc Ảnh rồi phản bác : ‘’ Đúng là tôi có hơi u mê nhan sắc của người này thật, nhưng mà anh không thấy người này nhìn rất quen sao, dáng người anh ta hinh như tôi đã từng gặp ở đâu đó. "
Hắc Ảnh : " Chú bị ngu sao, ở buổi tiệc hôm qua, anh ta chính là chủ tịch của Tần Thị, tên là Tần Tử Kiệt thì phải. "
" Thật đấy, thật sự hình như trước đây đã từng gặp nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. "
Hắc Ảnh : " Không nhớ ra thì thôi, chuyện quan trọng hơn là bảo vệ lão đại. " Mọi người quay trở lại bàn ngồi xuống vị trí của mình, Lâm Phong, Đường Hinh sẽ ngồi gần nhau, Băng Tâm, Tần Tử Kiệt, Doãn sẽ ngồi gần nhau. Băng Tâm ở giữa đối diện cô là Nam Cung Lãnh Ngạo, phía sau anh chính là Hắc Ảnh và Lam Ảnh. Món ăn đã được Lãnh Ngạo gọi từ trước chỉ cần đủ người sẽ lập tức lên món, rất nhanh một bàn đầy thức ăn đã được bày biện đầy đủ. Khi món ăn được dọn lên sắc mặt của nhóm người Lâm Phong không được tốt, lướt qua bàn ăn một lượt toàn là Tôm, Cua, Cá, Sò… Đều là hải sản, bọn họ thì không sao Nhưng Băng Tâm thì không thể ăn hải sản. Lâm Phong vẻ mặt hơi khó coi nhìn Lãnh Ngạo mà hỏi
" Nam Cung tổng, đồ ăn lên hết rồi sao, những món khác không có nữa à? "
Lãnh Ngạo ra vẻ điềm nhiên đáp :
" Nhà hàng này đồ biển là ngon nhất, nên tôi chỉ gọi hải sản mà thôi. Lâm tổng sao vậy chẳng nhẽ trong số các vị có ai không ăn được hải sản hay sao? "
Lâm Phong : " haha Nam Cung tổng, đùa rồi hải sản ngon như vậy sao lại không ăn được chứ… "
" Đã như vậy thì mời mọi người động đũa thôi. "
Trong lúc mọi người ’ vui vẻ ’ ăn uống nhưng Lãnh Ngạo vẫn quan sát Băng Tâm, cô chưa hề động đũa vào bất kỳ món ăn nào ở đây. Lãnh Ngạo thầm nghĩ " Thử xem lần này em trốn được đi đâu, kịch còn ở phía sau…" Sau khi ăn xong thì phần tiếp theo chính là tráng miệng các loại hoa quả được sắp xếp đẹp mắt lần lượt được bê ra nào là Thanh long, quả lê, chuối,… và Táo. Đúng như anh dự đoán cuối cùng Băng Tâm cũng đã ăn, thứ quả mà cô ăn đó chính là táo.
Băng Tâm : " Mọi người ăn đi tôi ra ngoài một lát rồi quay lại. " Doãn Tuyết thấy cô định ra ngoài cũng muốn đi chung.
" Đại… " Nhận ra mình đã gọi nhầm nên mau chóng sửa miệng
" Chị à, em đi cùng chị. "
Băng Tâm : " Không cần, chị ra ngoài một lát rồi về ngay. " Sau khi băng vừa đi, Lãnh Ngạo cũng ra ngoài, Tần Tử Kiệt muốn đuổi theo nhưng bị Lam Ảnh cản lại, Lâm Phong nghĩ rằng anh chỉ là muốn xin lỗi nên cũng không bận tâm hay hỏi anh đi đâu. Lãnh Ngạo đuổi theo cô rất nhanh đã bắt kịp anh kéo cô lại hỏi
" Doãn tiểu thư sao vậy, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao? tôi thấy em không động đũa. "
Băng Tâm : " đồ ăn rất ngon, chỉ là tôi không đói mà thôi. "
" Là không đói hay bị dị ứng với hải sản nên không thể ăn. "
Băng Tâm : ‘’ Ý anh là gì? Cái gì mà dị ứng hải sản, Nam Cung tổng là đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá
nên hoang tưởng sao? "
" Mời em ăn cơm hôm nay chỉ là muốn chứng thực một lần cuối. Em chính là Doãn Tiểu Linh. "
Đôi mắt Băng Tâm dần trở nên lạnh lẽo. Cái cảm giác bí mật mà mình dấu xuất mấy chục năm lại bị người mà mình không muốn thấy nhất biết rất khó chịu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói : " Nam Cung Lãnh Ngạo, Đừng tự cho mình là đúng. "
‘’ Tôi có tự cho mình là đúng hay đó là sự thật thì em là người rõ nhất, Tiểu Linh cô ấy bị dị ứng với hải sản, hoa quả thì không ăn thanh long, quả lê, dưa. Thích ăn táo, giữa những loại hoa quả đó thứ em chọn là táo, đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao. Em và mẹ em Doãn phu nhân Úc Tiểu Đồng giống nhau, còn có vết sẹo nhỏ ở phía dưới cằm của em. Đó là khi Tiểu Linh trèo cây, bất cẩn ngã mới để lại… Hãy nói tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp đi.
Thừa nhận đi, em chính là cô ấy "
" Này Tần Tử Kiệt, chỉ là tới nhà hàng ăn một bữa cơm cậu đừng có làm như tổng thống tới đây dùng thiện được không vậy.! " Nghe Lâm Phong nói như vậy Đường Hinh liếc xéo anh ta, bởi Đường Hinh biết thân biết phận thật của Băng Tâm và đương nhiên Lâm Phong cũng biết, biết rõ là đàng khác. Người sống trong Hắc Đạo như em ấy, đề phòng là điều nên có, mặc dù chưa từng lộ mặt như người ta vẫn có câu ’ Phòng bệnh hơn chữa bệnh. ’
Đường Hinh : " Anh nói nhiều quá, mau vào trong thôi. "
Đứng ở quầy tiếp tân, thấy một nhóm người toàn là nam thanh, nữ tú, khí chất hơn người, ông quản lý vội chạy ra nhiệt tình chào hỏi :
" Xin chào quý khách, quý khách đđã đặt phòng trước chưa hay vừa mới tới ạ. "
Lâm Phong : " Đã đặt phòng trước rồi. Là phòng số 315. "
" À vâng, nếu như vậy bên này ạ. " Ông quản lý do đã được dặn dò trước nên cũng không cần tra thông tin mà trực tiếp dẫn nhóm người Lâm Phong vào phòng bao đã đặt trước. Vừa đi Lâm Phong vừa làm tư thế cầu nguyện, cầu cho Băng Tâm sẽ không gϊếŧ anh
’ Bảo bối, anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh, đừng ra tay nặng quá bởi vì anh còn phải nuôi vợ con…’
Một phút mặc niệm đã xong chuyện gì tới cũng đã tới, cánh cửa được mở ra, Lâm Phong cùng Đường Hinh vào trước, Băng Tâm cũng vừa mới bước tới. Bước chân của cô dừng ở cửa, ánh mắt cô, và Lãnh Ngạo chạm nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy,? sao anh ta lại có mặt ở đây? là nhầm phòng ư? vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Đột nhiên Băng Tâm như nghĩ ra gì đó đôi mắt hiện lên lãnh ý nhìn về phía Lâm Phong, Đường Hinh, Băng Tâm dần bước tới trước mặt họ gằn giọng nói :
" Lâm Phong, anh giỏi lắm. " Dứt lời trực tiếp xoay người bước đi.
Lãnh Ngạo thấy cô bước đi trong lòng cũng không có gì gọi là khẩn trương cả, bởi anh biết nhất định cô sẽ làm như vậy. Nhanh chân chặn trước mặt cô kéo cô lại nói :
" Doãn tiểu thư khoan đi đã. Chuyện này là tôi đã sắp xếp. Chỉ muốn mời cô một bữa cơm coi như lời xin lỗi vì chuyện không hay của hai lần gặp mặt trước. "
Băng Tâm : " Buông tay, Còn chuyện hai lần trước ai sai thì người đó xin lỗi, lời xin lỗi này của anh tôi không nhận. " Hắc Ảnh và Lam Ảnh đứng một bên chứng kiến sự kiêu ngạo cùng hống hách của cô gái này mà thầm tán dương và cũng là cầu nguyện cho cô ấy. Bởi trước nay chưa từng có ai dám nói " Không ‘’ với Nam Cung Lãnh Ngạo, chứ đừng nói tới việc thái độ khi cự tuyệt lại còn kiêu ngạo như vậy, trong lòng họ tin chắc rằng Lãnh Ngạo sẽ ném cô ra ngoài ngay lập tức. Nhưng… cái quái gì đang diễn ra trước mắt họ vậy, lão đại nhà họ lại nghe lời buông tay ra thật kìa… Chắc chắn là họ sinh ảo giác mà thôi, đang tự an ủi mình như vậy thì lại nghe Lãnh Ngạo nói :
" Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng nhẽ em sợ tôi phát hiện ra điều gì sao? " Hắc Ảnh và Lam Ảnh nhìn nhau nghĩ bụng. Lần này quay trở về nhất định phải tới bệnh viện khám tổng quát một lượt mới an tâm , mắt có vấn đề thì thôi đi, đến tai cũng nghe được lão đại nói chuyện mềm mỏng với con gái…
Băng Tâm : " Doãn Băng Tâm tôi trước nay chưa từng biết chữ " Sợ " viết như thế nào. " Lãnh Ngạo nhếch nhẹ làn môi mỏng nhìn thẳng vào mắt cô nói :
" Vậy thì hướng bàn ăn ở bên kia, xin mời. " Băng Tâm xoay người lại tiến về phía bàn ăn đi qua hai người Lâm Phong cùng Đường Hinh cô chỉ nhìn không nói gì, nhưng khí lạnh trên người cô tỏa ra cũng đủ làm họ đóng băng được rồi. Hắc Ảnh thấy Lam Ảnh mất tập trung cứ nhìn vào người đàn ông đi cùng Doãn tiểu thư thì huých nhẹ vào cánh tay cậu hỏi nhỏ :
" Này, chú làm gì mà cứ thất thần nhìn người ta vậy hả? Còn không mau thu liễm lại cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta của chú đi. Bọn tôi thì đã quen, nhưng người khác e rằng sẽ bị chú dọa chạy đấy. "
Lam Ảnh lườm Hắc Ảnh rồi phản bác : ‘’ Đúng là tôi có hơi u mê nhan sắc của người này thật, nhưng mà anh không thấy người này nhìn rất quen sao, dáng người anh ta hinh như tôi đã từng gặp ở đâu đó. "
Hắc Ảnh : " Chú bị ngu sao, ở buổi tiệc hôm qua, anh ta chính là chủ tịch của Tần Thị, tên là Tần Tử Kiệt thì phải. "
" Thật đấy, thật sự hình như trước đây đã từng gặp nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. "
Hắc Ảnh : " Không nhớ ra thì thôi, chuyện quan trọng hơn là bảo vệ lão đại. " Mọi người quay trở lại bàn ngồi xuống vị trí của mình, Lâm Phong, Đường Hinh sẽ ngồi gần nhau, Băng Tâm, Tần Tử Kiệt, Doãn sẽ ngồi gần nhau. Băng Tâm ở giữa đối diện cô là Nam Cung Lãnh Ngạo, phía sau anh chính là Hắc Ảnh và Lam Ảnh. Món ăn đã được Lãnh Ngạo gọi từ trước chỉ cần đủ người sẽ lập tức lên món, rất nhanh một bàn đầy thức ăn đã được bày biện đầy đủ. Khi món ăn được dọn lên sắc mặt của nhóm người Lâm Phong không được tốt, lướt qua bàn ăn một lượt toàn là Tôm, Cua, Cá, Sò… Đều là hải sản, bọn họ thì không sao Nhưng Băng Tâm thì không thể ăn hải sản. Lâm Phong vẻ mặt hơi khó coi nhìn Lãnh Ngạo mà hỏi
" Nam Cung tổng, đồ ăn lên hết rồi sao, những món khác không có nữa à? "
Lãnh Ngạo ra vẻ điềm nhiên đáp :
" Nhà hàng này đồ biển là ngon nhất, nên tôi chỉ gọi hải sản mà thôi. Lâm tổng sao vậy chẳng nhẽ trong số các vị có ai không ăn được hải sản hay sao? "
Lâm Phong : " haha Nam Cung tổng, đùa rồi hải sản ngon như vậy sao lại không ăn được chứ… "
" Đã như vậy thì mời mọi người động đũa thôi. "
Trong lúc mọi người ’ vui vẻ ’ ăn uống nhưng Lãnh Ngạo vẫn quan sát Băng Tâm, cô chưa hề động đũa vào bất kỳ món ăn nào ở đây. Lãnh Ngạo thầm nghĩ " Thử xem lần này em trốn được đi đâu, kịch còn ở phía sau…" Sau khi ăn xong thì phần tiếp theo chính là tráng miệng các loại hoa quả được sắp xếp đẹp mắt lần lượt được bê ra nào là Thanh long, quả lê, chuối,… và Táo. Đúng như anh dự đoán cuối cùng Băng Tâm cũng đã ăn, thứ quả mà cô ăn đó chính là táo.
Băng Tâm : " Mọi người ăn đi tôi ra ngoài một lát rồi quay lại. " Doãn Tuyết thấy cô định ra ngoài cũng muốn đi chung.
" Đại… " Nhận ra mình đã gọi nhầm nên mau chóng sửa miệng
" Chị à, em đi cùng chị. "
Băng Tâm : " Không cần, chị ra ngoài một lát rồi về ngay. " Sau khi băng vừa đi, Lãnh Ngạo cũng ra ngoài, Tần Tử Kiệt muốn đuổi theo nhưng bị Lam Ảnh cản lại, Lâm Phong nghĩ rằng anh chỉ là muốn xin lỗi nên cũng không bận tâm hay hỏi anh đi đâu. Lãnh Ngạo đuổi theo cô rất nhanh đã bắt kịp anh kéo cô lại hỏi
" Doãn tiểu thư sao vậy, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao? tôi thấy em không động đũa. "
Băng Tâm : " đồ ăn rất ngon, chỉ là tôi không đói mà thôi. "
" Là không đói hay bị dị ứng với hải sản nên không thể ăn. "
Băng Tâm : ‘’ Ý anh là gì? Cái gì mà dị ứng hải sản, Nam Cung tổng là đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá
nên hoang tưởng sao? "
" Mời em ăn cơm hôm nay chỉ là muốn chứng thực một lần cuối. Em chính là Doãn Tiểu Linh. "
Đôi mắt Băng Tâm dần trở nên lạnh lẽo. Cái cảm giác bí mật mà mình dấu xuất mấy chục năm lại bị người mà mình không muốn thấy nhất biết rất khó chịu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói : " Nam Cung Lãnh Ngạo, Đừng tự cho mình là đúng. "
‘’ Tôi có tự cho mình là đúng hay đó là sự thật thì em là người rõ nhất, Tiểu Linh cô ấy bị dị ứng với hải sản, hoa quả thì không ăn thanh long, quả lê, dưa. Thích ăn táo, giữa những loại hoa quả đó thứ em chọn là táo, đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao. Em và mẹ em Doãn phu nhân Úc Tiểu Đồng giống nhau, còn có vết sẹo nhỏ ở phía dưới cằm của em. Đó là khi Tiểu Linh trèo cây, bất cẩn ngã mới để lại… Hãy nói tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp đi.
Thừa nhận đi, em chính là cô ấy "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.