Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại
Chương 73: Tới Nhận Hàng.
Lạc Thanh Thanh
17/09/2021
Băng Tâm bước vào nhà tắm tháo bỏ mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt mặt thật của mình. Xong xuôi tất cả cô lại đi ra ngoài, Lãnh Ngạo thấy cô bước ra thì dơ tay về phía cô, Băng Tâm thấy vậy ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh. Sắc mặt Lãnh Ngạo bây giờ có vẻ không được tốt lắm, anh có phần hơi tức giận giận nhìn vào vết thương trên tay cô.
" Là kẻ nào làm? "
Băng Tâm : " Không sao đâu vết thương nhỏ. " Nghe Băng Tâm nói vậy sắc mặt Lãnh Ngạo càng âm trầm hơn anh ngẩng cao đầu lên nói từng chữ một.
" Vết thương nhỏ? Doãn Băng Tâm đối với em thế nào mới là vết thương lớn? Lần trước là dao, lần này là súng vậy lần sau sẽ là gì đây hả? "
Băng Tâm : " Anh tức giận với em sao? " Nói rồi Băng Tâm đứng dậy định đi, nhưng bị anh dữ lại ấn người ngồi trở lại trên ghế.
" Anh có thể không tức giận sao? Bảo bối anh rồi em muốn anh đều cho em. Chỉ cần em nói anh sẽ làm hết, vậy tại sao em không chịu nói với anh lại để bản thân bị thương như vậy? "
Băng Tâm nhìn vào mắt Lãnh Ngạo nhẹ nhàng nói với anh : " Không phải em không muốn nói với anh chỉ tại chuyện này có hơi nguy hiểm em không muốn anh gặp nguy hiểm. Với lại em đâu biết anh là thủ lĩnh Thiên Long? Anh đâu có nói cho em biết.
" Trước đây anh đã định nói, nhưng ai là người cản anh? " Nghe vậy Băng Tâm bĩu môi đúng là lỗi tại cô thật.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa
" Lão đại bác sĩ đã tới " Lam Ảnh lên tinh tế nói vọng vào bên trong.
" Vào đi. " Nhận được sự đồng ý của anh Lam Ảnh mới dẫn người vào. Thấy Băng Tâm ở đây Lam Ảnh có phần hơi ngạc nhiên bởi
’ Đi mòn giày sát không tìm thấy giờ tìm thấy chẳng mất chút công sức nào ". Lam Ảnh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó hai mắt liền sáng lên đi nhanh về phía Băng Tâm.
" Doãn tiểu thư, cô chính là Huyết Long, thủ lĩnh Huyết Long bang? vậy thuộc hạ của cô Huyết Lang anh ấy…? " Lam Ảnh đang muốn hỏi thêm nữa nhưng bị ánh mắt của Lãnh Ngạo làm cho im bặt.
Lãnh Ngạo đưa mắt nhìn về phía bác sĩ mà Lam Ảnh đưa tới ra lệnh cho cho cô ta.
" Kiểm tra cho cô ấy đi. " Cô bác sĩ kia gật đầu rồi lấy hòm thuốc ra ngồi xuống xem xét vết thương cho Băng Tâm, hơi bất ngờ nhìn cô :
" Là vết thương do đạn bắn, tiểu thư cô bị làm sao có cần gọi cảnh sát không? tại sao lại bị đạn bắn thế này. " Thấy cô ta cứ luyên tha luyên thuyên, vết thương của Băng Tâm lại cứ chảy máu liên tục Lãnh Ngạo tức giận quát lên với cô bác sĩ khiến cô ta giật bắn mình so hãi :
" Nói nhiều quá đấy mau trị thương cho cô ấy đi. " cô bác sĩ thấy Lãnh Ngạo như vậy thì sợ hãi tay cầm kéo cắt vải để sơ cứu cho Băng Tâm cũng run rẩy theo.
Sau một hồi vất vả thì bác sĩ cũng đã lấy được viên đạn ra khỏi cánh tay Băng Tâm, cơn đau khiến cho Băng Tâm sắc mặt hơi nhợt nhạt, mồ hôi cũng rất nhiều do đau đớn từ vết thương truyền ra. Cô bác sĩ ấy chẳng khá hơn là bao, cũng mồ hôi đầm đìa sắc mặt trắng nhợt vì sợ hãi trong quá trình lấy viên đạn, xử lí và khâu vết thương luôn có một ánh mắt dán trên người cô ta. Ánh mắt uy áp khiến cho người rét run. Mặc dù sợ hãi nhưng vẫn phải làm đúng chức trách của một người bác sĩ :
" Người… người nhà bệnh nhân à? cô ấy vừa lấy viên đạn ra sức khỏe còn hơi yếu cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Không được để nước chảy vào vết thương phải thường xuyên thay băng và sát trùng cho cô ấy, nếu vẫn còn thấy đau quá thì có thể gọi cho tôi hoặc, đưa cô ấy tới bệnh viện gần nhất để thăm khám…
Cô gái cô thực sự không cần gọi cảnh sát sao? tôi thấy…"
Lãnh Ngạo trực tiếp cắt lời cô ta :
" Lam Ảnh tiễn khách. "
Lãnh Ngạo : " Bảo bối em có đau nữa không? "
" Không sao. " Lam Ảnh sau khi tiễn bác sĩ thì quay lại chờ sự phân phó của Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo không nhìn về phía Lam Ảnh mà trực tiếp ra lệnh :
" Chuẩn bị xe về Nam Cung viên ngay. " Lam Ảnh dạ một tiếng rồi xoay người rời đi liền bị Băng Tâm gọi giật lại
" Khoan đã. Không cần về Nam Cung Viên. "
Nghe cô nói như vậy Lãnh Ngạo trai mày nhìn cô : " Băng Tâm… "
Băng Tâm mỉm cười đưa tay nắm lấy tay anh nói : " Em cần tới một nơi nhận hàng. Món này rất quan trọng đối với em, hơn nữa em đang bị thương như vậy trở về bây giờ sẽ khiến ông nội lo lắng. Lần trước gặp ông, ông đã thấy em cũng bị thương lần chẳng lẽ lại như vậy tiếp sao? "
Lãnh Ngạo : " Biệt thự ở ven biển phía đông, tới đó đi Doãn Tuyết, cùng Doãn Kỳ đang ở đó đợi em. "
Nghe Băng Tâm trả lời Lãnh Ngạo như vậy Lam Ảnh không nhịn được mà hỏi vào một câu :
" Doãn tiểu thư vậy… Huyết Lang Tần Tử anh ấy cũng ở đó sao? "
Băng Tâm : " Cậu có vẻ như rất quan tâm tới Huyết Lang thì phải? "
Lam Ảnh bị nó trúng tim đen thì ngượng ngùng gãi đầu.
" Tôi, chỉ là hơi tò mò thôi. "
Băng Tâm : " Tử Kiệt, không có ở đó, anh ấy đang ở tổng bộ của Huyết Long. " Lãnh Ngạo nghe cô gọi tên người đàn ông khác một cách thân mật thì sắc mặt lại khó coi :
Lãnh Ngạo : " Tử Kiệt, gọi thân mật vậy sao? "
Băng Tâm không nghe ra được vị chua trong câu nói của anh vẫn hồn nhiên trả lời :
" Đương nhiên là thân rồi. Anh ấy là hộ vệ kim quản gia của em đấy. "
Lãnh Ngạo : " Từ nay trở đi, ngoài anh ra cấm em gọi tên hay thân mật với người khác. "
" Anh ghen à. " Lãnh Ngạo không trả lời liền lập tức cúi xuống ngậm lấy môi cô, mặc kệ đang có người ở đây. Lam Ảnh thấy mình thành ngay không cần thiết ở đây nên lẳng lặng đi ra ngoài…
" Là kẻ nào làm? "
Băng Tâm : " Không sao đâu vết thương nhỏ. " Nghe Băng Tâm nói vậy sắc mặt Lãnh Ngạo càng âm trầm hơn anh ngẩng cao đầu lên nói từng chữ một.
" Vết thương nhỏ? Doãn Băng Tâm đối với em thế nào mới là vết thương lớn? Lần trước là dao, lần này là súng vậy lần sau sẽ là gì đây hả? "
Băng Tâm : " Anh tức giận với em sao? " Nói rồi Băng Tâm đứng dậy định đi, nhưng bị anh dữ lại ấn người ngồi trở lại trên ghế.
" Anh có thể không tức giận sao? Bảo bối anh rồi em muốn anh đều cho em. Chỉ cần em nói anh sẽ làm hết, vậy tại sao em không chịu nói với anh lại để bản thân bị thương như vậy? "
Băng Tâm nhìn vào mắt Lãnh Ngạo nhẹ nhàng nói với anh : " Không phải em không muốn nói với anh chỉ tại chuyện này có hơi nguy hiểm em không muốn anh gặp nguy hiểm. Với lại em đâu biết anh là thủ lĩnh Thiên Long? Anh đâu có nói cho em biết.
" Trước đây anh đã định nói, nhưng ai là người cản anh? " Nghe vậy Băng Tâm bĩu môi đúng là lỗi tại cô thật.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa
" Lão đại bác sĩ đã tới " Lam Ảnh lên tinh tế nói vọng vào bên trong.
" Vào đi. " Nhận được sự đồng ý của anh Lam Ảnh mới dẫn người vào. Thấy Băng Tâm ở đây Lam Ảnh có phần hơi ngạc nhiên bởi
’ Đi mòn giày sát không tìm thấy giờ tìm thấy chẳng mất chút công sức nào ". Lam Ảnh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó hai mắt liền sáng lên đi nhanh về phía Băng Tâm.
" Doãn tiểu thư, cô chính là Huyết Long, thủ lĩnh Huyết Long bang? vậy thuộc hạ của cô Huyết Lang anh ấy…? " Lam Ảnh đang muốn hỏi thêm nữa nhưng bị ánh mắt của Lãnh Ngạo làm cho im bặt.
Lãnh Ngạo đưa mắt nhìn về phía bác sĩ mà Lam Ảnh đưa tới ra lệnh cho cho cô ta.
" Kiểm tra cho cô ấy đi. " Cô bác sĩ kia gật đầu rồi lấy hòm thuốc ra ngồi xuống xem xét vết thương cho Băng Tâm, hơi bất ngờ nhìn cô :
" Là vết thương do đạn bắn, tiểu thư cô bị làm sao có cần gọi cảnh sát không? tại sao lại bị đạn bắn thế này. " Thấy cô ta cứ luyên tha luyên thuyên, vết thương của Băng Tâm lại cứ chảy máu liên tục Lãnh Ngạo tức giận quát lên với cô bác sĩ khiến cô ta giật bắn mình so hãi :
" Nói nhiều quá đấy mau trị thương cho cô ấy đi. " cô bác sĩ thấy Lãnh Ngạo như vậy thì sợ hãi tay cầm kéo cắt vải để sơ cứu cho Băng Tâm cũng run rẩy theo.
Sau một hồi vất vả thì bác sĩ cũng đã lấy được viên đạn ra khỏi cánh tay Băng Tâm, cơn đau khiến cho Băng Tâm sắc mặt hơi nhợt nhạt, mồ hôi cũng rất nhiều do đau đớn từ vết thương truyền ra. Cô bác sĩ ấy chẳng khá hơn là bao, cũng mồ hôi đầm đìa sắc mặt trắng nhợt vì sợ hãi trong quá trình lấy viên đạn, xử lí và khâu vết thương luôn có một ánh mắt dán trên người cô ta. Ánh mắt uy áp khiến cho người rét run. Mặc dù sợ hãi nhưng vẫn phải làm đúng chức trách của một người bác sĩ :
" Người… người nhà bệnh nhân à? cô ấy vừa lấy viên đạn ra sức khỏe còn hơi yếu cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Không được để nước chảy vào vết thương phải thường xuyên thay băng và sát trùng cho cô ấy, nếu vẫn còn thấy đau quá thì có thể gọi cho tôi hoặc, đưa cô ấy tới bệnh viện gần nhất để thăm khám…
Cô gái cô thực sự không cần gọi cảnh sát sao? tôi thấy…"
Lãnh Ngạo trực tiếp cắt lời cô ta :
" Lam Ảnh tiễn khách. "
Lãnh Ngạo : " Bảo bối em có đau nữa không? "
" Không sao. " Lam Ảnh sau khi tiễn bác sĩ thì quay lại chờ sự phân phó của Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo không nhìn về phía Lam Ảnh mà trực tiếp ra lệnh :
" Chuẩn bị xe về Nam Cung viên ngay. " Lam Ảnh dạ một tiếng rồi xoay người rời đi liền bị Băng Tâm gọi giật lại
" Khoan đã. Không cần về Nam Cung Viên. "
Nghe cô nói như vậy Lãnh Ngạo trai mày nhìn cô : " Băng Tâm… "
Băng Tâm mỉm cười đưa tay nắm lấy tay anh nói : " Em cần tới một nơi nhận hàng. Món này rất quan trọng đối với em, hơn nữa em đang bị thương như vậy trở về bây giờ sẽ khiến ông nội lo lắng. Lần trước gặp ông, ông đã thấy em cũng bị thương lần chẳng lẽ lại như vậy tiếp sao? "
Lãnh Ngạo : " Biệt thự ở ven biển phía đông, tới đó đi Doãn Tuyết, cùng Doãn Kỳ đang ở đó đợi em. "
Nghe Băng Tâm trả lời Lãnh Ngạo như vậy Lam Ảnh không nhịn được mà hỏi vào một câu :
" Doãn tiểu thư vậy… Huyết Lang Tần Tử anh ấy cũng ở đó sao? "
Băng Tâm : " Cậu có vẻ như rất quan tâm tới Huyết Lang thì phải? "
Lam Ảnh bị nó trúng tim đen thì ngượng ngùng gãi đầu.
" Tôi, chỉ là hơi tò mò thôi. "
Băng Tâm : " Tử Kiệt, không có ở đó, anh ấy đang ở tổng bộ của Huyết Long. " Lãnh Ngạo nghe cô gọi tên người đàn ông khác một cách thân mật thì sắc mặt lại khó coi :
Lãnh Ngạo : " Tử Kiệt, gọi thân mật vậy sao? "
Băng Tâm không nghe ra được vị chua trong câu nói của anh vẫn hồn nhiên trả lời :
" Đương nhiên là thân rồi. Anh ấy là hộ vệ kim quản gia của em đấy. "
Lãnh Ngạo : " Từ nay trở đi, ngoài anh ra cấm em gọi tên hay thân mật với người khác. "
" Anh ghen à. " Lãnh Ngạo không trả lời liền lập tức cúi xuống ngậm lấy môi cô, mặc kệ đang có người ở đây. Lam Ảnh thấy mình thành ngay không cần thiết ở đây nên lẳng lặng đi ra ngoài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.