Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 18: Quế Chi, mình nên làm gì với cậu đây?
seal heart
17/05/2016
//////////////Quay trở về hiện tại/////////////////
Bảo Khánh nằm nghiêng, ngắm nhìn cô gái nào đó đang rất say nồng trong “giấc ngủ ngàn thu”. Anh không biết mình đã ngắm cô gái này bao lâu rồi. Hình như là từ lúc đưa cô về đây, anh vẫn giữ nguyên tư thế này, ngắm nhìn khuôn mặt đó.
(Seal: oaaaa…từ tối hôm qua đến sáng nay vẫn giữ nguyên một tư thế nằm nghiêng, tay chống đầu. Bộ hông mỏi sao? 0.0?)
Thật ra Bảo Khánh không thể xác định cảm giác của mình đối với Trâm Anh. Lần đầu gặp cô gái này, chỉ vì cô có khuôn mặt quen thuộc nên anh mới đưa cô đến bệnh viện. Đến khi phát hiện cô là Phi Ưng, hứng thú chinh phục của anh được gợi lên. Trong lòng của anh lúc đó chỉ muốn thuần phục được Phi Ưng để cô cam tâm tình nguyện làm việc cho anh. Nhưng khi cô rơi xuống biển mất tích, anh lại cảm giác như anh đã đánh mất một thứ quan trọng nào đó. Trong bốn ngày đó, anh không thể nào ngủ được. Hễ nhắm mắt, anh lại nhìn thấy khuôn mặt đó. Đến khi biết cô trốn thoát khỏi anh, anh lại tức giận cùng hụt hẫng. Cuối cùng, khi nhìn thấy cô ở Phan gia, anh cảm thấy vui mừng và…nhẹ nhõm. Anh không hiểu vì sao mình lại nhẹ nhõm nữa. Có phải vì cô đã được an toàn hay không?
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Bảo Khánh bị động tác của cô gái bên cạnh kéo về. Nhìn xuống cô gái đang lười biếng dụi mắt, tay mò mò sang bên cạnh như đang tìm thứ gì đó. Đến khi xờ đến ngực của Bảo Khánh, cô gái như tìm được đồ, xích đến gần Bảo Khánh, như con gấu trúc ôm chặt lấy anh. Nhưng chưa kịp ôm lâu, cô gái cảm thấy có điều gì không đúng. Thường ngày, gối ôm của cô to thật. Nhưng cô không biết là nó to như thế này. Với lại, cô cảm thấy gối ôm của cô hôm nay âm ấm, gồ gề và hình như có mùi nước hoa có chút quen thuộc. Khoan đã…gối ôm của cô không hề như thế này. Cô giật mình mở mắt ra, nhìn sang “cái gối ôm” đang rất vô lại cười. Cô thật không ngờ, tảng băng khi cười đều thể hiện sự vô lại như vậy.
Như phát hiện có vấn đề, Trâm Anh lúc này mới phát hiện, tư thế của hai người rất chi là…mập mờ. Đầu cô đang gối lên cánh tay của Bảo Khánh, một cánh tay của cô đang để trước ngực anh và còn chân của cô đang…đang…gác lên vòng eo thon gọn, rắn chắc của anh. Khuôn mặt của Trâm Anh đỏ lựng lên. Vội vàng ngồi dạy, Trâm Anh vỗ vỗ vào má của mình. Tại sao cái tảng băng này lại ở trong phòng của cô vậy? Bình tĩnh lại, Trâm Anh nhìn cái tên đang nở nụ cười vô lại nằm bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không được ở đây chứ?” Bảo Khánh hỏi lại. Cô gái này, thật là ngây thơ. Lúc nhìn thấy cô như một con mèo nhỏ ôm lấy anh, không hiểu sao, lòng anh như có ai gãi vào. Thật muốn ôm lấy cô mà. Đến khi nhìn thấy hàng loạt những hành động ngây thơ của cô, anh cố nhịn cười. Tại sao anh không hề biết, cô gái này cũng có lúc làm ra những hành động ngây thơ như vậy chứ. Đến khi cô hỏi tại sao anh lại ở đây, anh xém bật cười. Chẳng lẽ, cô không phát hiện, đây không phải là phòng của cô.
“Đây là phòng của tôi, tại sao anh lại nằm trong phòng của tôi?” Trâm Anh trầm mặt nói.
“Phòng của em? Em nhìn lại xem!” Bảo Khánh chống cằm nói.
Trâm Anh nhìn lại quanh phòng. Căn phòng này đối với cô vừa lạ mà cũng lại vừa quen. Đây chính là căn phòng đầu tiên cô ở khi đến Trần gia. Nhưng tại sao cô lại ở trong này? Ai đưa cô đến? Tại sao cô không hề phát hiện? Khoan, hôm qua sau khi dùng bữa tối, cô cảm thấy rất buồn ngủ. Cuối cùng cô lên giường ngủ. Mà giờ dùng bữa của cô chỉ mới là 7h. Thường ngày cô không hề ngủ vào giờ đó. Đúng, thức ăn chắc chắn có vấn đề. Thật là mất mặt mà…tám năm tính kế người khác, ai ngờ bây giờ lại bị người ta tính kế lại. Đã vậy còn là một tên tiểu bạch kiểm của Bạch đạo chứ. Kiểu này đến mặt để về làm ruộng cô cũng không có rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt ảo não của Trâm Anh, Bảo Khánh nở nụ cười nói “Đừng nhăn mặt, nhanh già đó” .
Với tình thế này, lời nói của Bảo Khánh như là một ngòi nổ châm cho ngọn núi lửa nào đó bùng phát. Trâm Anh tức giận nhào đến chỗ Bảo Khánh, tức giận tra hỏi
“Anh dám tính kế tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì hả?”.
Cô gái nào đó giận quá mất khôn, hay nói là lửa giận to quá, thiêu hết trí thông minh rồi. Trâm Anh nhào đến chỗ Bảo Khánh mà không phát hiện ra, tình cảnh của hai người rất ư là…ái muội. Trâm Anh bây giờ…ngồi trên bụng Bảo Khánh, tay nắm chặt cổ áo sơ mi trắng hãng Ralph Lauren. Và Bảo Khánh rất ư là hưởng thụ, hai tay cho ra sau đầu, vẫn duy trì nụ cười vô lại đó. Không hiểu sao, cứ ở gần cô gái này, anh lại có xúc động muốn trêu chọc cô, nhìn bộ mặt giận dữ mất bình tĩnh của cô. Lúc đó nhìn cô hấp dẫn đến lạ thường.
“Khụ Khụ” Hai tiếng, Bảo Khánh nói “Dù chúng ta sớm muộn gì thì cũng là vợ chồng. Nhưng tôi lại không ngờ đến em lại nhiệt tình như vậy. Vậy nếu tôi không đáp ứng em, em sẽ phật lòng mất” Nói xong anh nhẹ lật người, đang từ tư thế nữ trên nam dưới thoáng cái chuyển thành tư thế nam trên nữ dưới. Nhân tiện, Bảo Khánh đè hai tay hai chân của Trâm Anh, tránh cô đánh anh.
Trâm Anh không ngờ, một tên bạch kiểm của Bạch đạo lại khoẻ như vậy, lại nhanh nhạy như vậy. Ngay cả cô cũng chưa chắc đã bằng. Có thật là hắn chỉ đơn giản là Tổng giám đốc Trần thị. Mà khoan, hắn có quan hệ mật thiết với thủ lĩnh K.A, nếu không có chút bản lĩnh thì sao có thể xứng làm bạn của thủ lĩnh Hắc đạo.
Tức giận nhìn Bảo Khánh, Trâm Anh cố gắng giãy dụa, miệng không ngừng mắng “Con mẹ nó, anh mau thả tôi ra. Ai thèm làm cái gì mà vợ chồng với anh, ai muốn làm cái gì mà đáp ứng. Anh khôn hồn mau thả tôi ra, tôi còn nể mặt mà không chấp. Còn không thì anh đừng trách tôi ác”
“Aizzzz…cô bé, em nhỏ tiếng một chút, tai tôi ù hết rồi” Bảo Khánh thở dài nói, nhưng không thả tay chân của Trâm Anh ra.
“Cô bé cái em gái nhà anh, tôi năm nay hai mươi mốt tuổi, không còn là cô bé gì hết” Trâm Anh tức giận mắng.
“Anh chỉ có em trai chứ không có em gái” Bảo Khánh thong dong nói.
“Con mẹ nó, tôi không quan tâm, anh mau thả tôi ra” Trâm Anh tức giận mắng to. Thật may là trong phòng này cách âm, chứ không chắc mọi người lên hết đây rồi.
Bảo Khánh thở dài. Nếu mà không doạ cô bé này, có khi anh phải đăng kí khoa tai mũi họng để khám một phen rồi. Nhìn Trâm Anh, Bảo Khánh cợt nhả nói “Nếu em không im lặng lại, tôi sẽ hôn em đó”
“Hôn, hôn con mẹ nhà anh, anh thử xem, xem tôi làm…” Trâm Anh vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mắng. Nhưng chưa mắng hết câu, đôi môi nhỏ nhăn chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp, mềm mềm áp lên. Não Trâm Anh đình chỉ hoạt động, đôi mắt cô mở lớn nhìn khuôn mặt phóng đại của ai đó. Nụ…nụ…nụ…nụ…nụ hôn đầu của cô…mất…mất rồi…
Bảo Khánh mới đầu chỉ muốn doạ cô gái dưới thân một chút. Ai ngờ nhìn đôi môi nhỏ nhắn đóng mở liên tục, anh như bị nó hấp dẫn, muốn nếm thử đôi môi kia có hương vị gì. Cuối cùng hành động còn nhanh hơn cả ý nghĩ, khi nhận ra thì anh đã cúi đầu hôn lên đôi môi đó. Chạm vào đôi môi đó, người anh như có dòng nhiệt chạy quanh, cả cơ thể anh kêu gào muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn nhiều hơn là một nụ hôn…
Nhìn thấy cô gái kia mở to mắt nhìn anh, anh nở nụ cười, hôn vào cái cổ mảnh khảnh của cô, ghé sát tai cô, giọng nói như dụ dỗ con nít nói “Ngoan, nhắm mắt lại”. Trâm Anh như bị thôi miên, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Một lần nữa, Bảo Khánh áp đôi môi của mình lên môi Trâm Anh, nhiệt tình hôn. Hai tay của Trâm Anh được Bảo Khánh để vòng qua cổ của anh, kéo ngắn hơn khoảng cách của hai người. Trâm Anh thuận theo ôm lấy cổ của Bảo Khánh, vụng về đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó. Lúc tưởng chừng như cô không thở nổi nữa, Bảo Khánh buôn đôi môi của cô ra, hôn lên trán của cô, lên mắt, đến mũi, sang má rồi xuống cổ của cô. Theo từng nụ hôn của Bảo Khánh, cơ thể của Trâm Anh như có từng luồng nhiệt chạy qua. Cơ thể cô như muốn thứ gì đó, rất khó chịu.
Đang trong lúc cao trào nhất, đột nhiên cửa phòng mở ra, một cô gái nhanh nhảu bước vào. Người đó không ai khác chính là Quế Chi. Không cần biết trong phòng đang có chuyện gì, nhỏ lên tiếng “Anh Khánh, mẹ nói khi nào Anh Nhi tỉnh…”.
Thấy có người đi vào, hai người trên giường vôi tách nhau ra. Bảo Khánh cũng không quên lấy chăn mỏng đắp lên cho Trâm Anh. Dù vẫn cò quần áo, nhưng nhìn cô bây giờ, rất dễ cho người ta muốn phạm tội. Vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, mặt Quế Chỉ đỏ lựng ra, cười gượng nói “Ách…hai người tiếp tục, em không quấy rầy, hì hì” Nói xong, nhỏ cấp tốc chạy ra khỏi phòng. Khi ra, nhỏ không quên đóng cửa lại kĩ càng.
Hai người trên giường, mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một tâm trạng. Trâm Anh không hiểu rốt cuộc mình bị sao. Bảo Khánh hôn cô, cô lại vô tình đáp lại. Tại sao cô lại có phản ứng với Bảo Khánh. Cô thật không hiểu nổi chính mình mà…
Còn Bảo Khánh, anh đang nghi ngờ cảm xúc mình dành cho Trâm Anh. Đó chỉ là sự rung động nhất thời hay anh đã yêu. Yêu…thật vô lý. Nhiều cô gái còn đẹp hơn cả Trâm Anh tự nguyện dâng hiến cho anh nhưng anh không hề có cảm giác gì cả. Lần này lại làm cái hành động mất lý trí này với cô gái chỉ gặp có hơn một tháng. Thật không hiểu nổi con người của mình. Nhưng nếu anh đã nảy lên phản ứng cơ thể với cô gái này, vậy cô gái này chỉ có thể là của anh.
Nhìn bộ Trâm Anh, Bảo Khánh nói, trong giọng nói chứa một tia dịu dàng mà chính anh không hề phát hiện. Anh nói “Em chuẩn bị đi, rồi cùng tôi xuống ăn sáng. Đồ cùng của em đã được đưa về đây rồi”
“Ách…được” Nói xong, Trâm Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa lại. Đến gần bồn rửa tay, cô hất nước lên mặt. Nước mát làm cho cô tỉnh táo lên không ít. Hôm qua, đồ ăn là do Dương quản gia mang lên. Cô ăn xong thì ngủ đến sáng hôm nay. Vậy chắc chắn, việc này là kế hoạch của papa rồi. Cô phải liên lạc với Nghi Dung và Ngọc Diệp mới được.
Ấn nhẹ bộ đàm bên tai, chẳng mấy chốc, bộ đàm được kết nối. Một tiếng ai oán than trời trách đất của Nghi Dung truyền vào tai của Trâm Anh “oaoaoaoaoa… Trâm Anh ơi, em đang ở đâu, mau đến cứu bọn chị đi. Bọn chị thật là số khổ. Hôm qua bị pa nuôi hạ thuốc mê. Xong nhốt bọn chị vào cái nơi khỉ ho cò gáy nào không biết nữa. Em mau tìm đến cứu chị ra đi…oaoaoaoaoa”
“Dung, chị có nhìn được đặc điểm của nơi đó không” Trâm Anh trầm mặt xuống. Papa, được lắm…
“Quanh đây tối lắm a, bọn chị không biết nơi này là nơi nào” Nghi Dung sụt sùi, nghe rất là đáng thương.
“Vậy…” Trâm Anh định nói gì thêm thì tín hiệu trực tiếp bị ngắt. Sau đó, cô kết nối lại thì chỉ nghe thấy tiếng dè dè. Chắc chắn hai người này bị đưa đến nơi không có sóng rồi.
Ở một con tàu nào đó, trên vùng biển gì đó, hai cô gái đang rất hưởng thụ nằm trên ghế nằm tắm nắng. Bên cạnh hai cô là một chiếc bàn tròn nhỏ, để nào là nước, nào là hoa quả. Đó không phải là Nghi Dung và Ngọc Diệp thì là ai. Nhìn hai người chẳng thấy đâu là bị nhốt, đâu là tối tăm, đâu là đau khổ. Haizzzz…thật tội nghiệp cho Trâm Anh mà.
Uống một ngụm nước ép, Ngọc Diệp nói: “Dung, cậu mà không làm nghệ sĩ thì đó là tổn thất lớn nhất của đất nước ta.”
“Không làm vậy, đến lúc chúng ta quay lại, chắc chắn sẽ bị con bé chỉnh đến thừa sống thiếu chết mất” Nghi Dung bỏ cặp kính bản to ra, nhìn Ngọc Diệp nói.
“Nhưng đổ hết tội lên đầu pa nuôi như vậy là không được” Ngọc Diệp nói.
“Ai nói chúng ta đổ, đó là do pa nuôi tự chuốc phiền phức” Nghi Dung nói. Hừ, nếu không phải pa nuôi tính kế bọn họ, chắc chăn ông không phải cấp tốc trốn như vậy đâu.
Quay lại với Trâm Anh. Sau khi không kết nối lại được với Nghi Dung,Trâm Anh thở dài, vệ sinh cá nhân rồi bước ra, xuống dưới nhà ăn sáng cùng Bảo Khánh. Vì chuyện sáng nay nên không khí giữa hai người có phần ngượng ngùng. Trâm Anh thỉnh thoảng trộm nhìn Bảo Khánh. Bảo Khánh thì im lặng không nói câu gì.
Vừa xuống đến dưới nhà, ngay lập tức một bóng dáng chạy đến bên cạnh Trâm Anh. Người đó không ai khác ngoài Lưu Bảo Nguyệt – mẹ của anh em nhà Trần kia. Bà chạy đến, rất thân thiết cầm tay Trâm Anh, miệng nở nụ cười nói “Con dâu lớn, con thấy trong người thế nào?”
“Không có gì. Mà sao cô lại gọi cháu là con dâu lớn?” Trâm Anh kéo tay của mình ra, nghi ngờ hỏi.
“Chi lấy Kiệt, làm con dâu nhỏ của mẹ, con không lâu nữa sẽ lấy Khánh, tất nhiên con sẽ là con dâu lớn rồi” Hành động của của Trâm Anh không hề làm cho Lưu Bảo Nguyệt phật lòng. Trái lại bà càng ngày càng thấy thích tính tình của cô con dâu này.
“Lấy tên đó?” Trâm Anh king ngạc chỉ vào Bảo Khánh nói, xong chỉ vào mình “Cháu lấy tên đó?”. Đùa, cô thấy cái tên này tránh không kịp, sao lại có thể trở thành vợ của tên đó. Với lại, cô không nhớ là mình có cái hôn ước hay đã đồng ý lời kết hôn nào.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu con dâu lớn. Papa của con đồng ý gả con rồi. Mà gần làm con dâu của ta rồi, gọi một tiếng mẹ đi cho thân thiết!” Lưu Bảo Nguyệt vừa nói xong, khuôn mặt của Trâm Anh trầm xuống. Papa…lần này pa chết với Trâm Anh…
“Papa cháu đang ở đâu?” Trâm Anh lạnh lùng nói, trong mắt đang chứa một ngọn lửa rất lớn. Lưu Bảo Nguyệt nhìn mà cảm thấy lo sợ. Đứa con dâu này của bà…không phải là đứa trẻ yếu đuối. Bà phải cẩn thận, không chọc phải con bé thì bà đừng mong sống yên ổn.
“Ta chịu rồi, papa con khi đồng ý gả con xong là thu dọn đồ đạc chạy đi rồi” Lưu Bảo Nguyệt nhún vai ý nói bà không biết.
Trâm Anh nghe xong, không nói câu nào. Không khí trong phòng khách bây giờ rất là ngột ngạt. Đứng bên cạnh Bảo Kiệt, Quế Chi thấy vậy thì chạy đến thân thiết khoác tay Trâm Anh nói “Anh Nhi, từ nay chúng ta sẽ càng thân thiết hơn rồi”
Trâm Anh lạnh lùng nhìn Quế Chi, nhưng nếu ai tinh mắt thì sẽ thấy trong mắt của cô có một phần quan tâm, một phần dịu dàng cho Quế Chi. Nhưng lại bị cô dùng vẻ lạnh lùng của mình che đi. Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm lấy mình, Trâm Anh lạnh lùng nói “Đừng gọi tôi là Anh Nhi, tôi không phải cô bạn mà cậu đang tìm. Chúng ta không có một chút quan hệ gì nên cũng đừng tỏ ra thân thiết với tôi. Đừng quá gần gũi với tôi, không sẽ có một ngày cậu phải hối hận”. Lời nói của Trâm Anh như những lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Quế Chi, trong mắt nhỏ hiện lên vẻ buồn tủi. Nhưng Quế Chi tự an ủi chính mình, Trâm Anh làm vậy là quên chi kí ức đó. Nếu cậu ấy nhớ ra, chắc chắn cậu ấy không bao giờ làm vậy với cô đâu.
Một bên thấy Trâm Anh như vậy, Lưu Bảo Nguyệt đứng ra nói giúp Quế Chi “Trâm Anh, con cũng sẽ trở thành vợ của Khánh, con rồi cũng là một thành viên trong gia đình. Đừng đối xử lạnh lùng như vậy với Chi chứ. Con bé này yếu ớt lắm. Nếu con đối xử lạnh lùng với Khánh thì mẹ không phản đối đâu”
“Mẹ, chị dâu chưa qua cửa, mẹ đã nói như vậy. Nhỡ may khi qua cửa chị dâu đối xử lạnh lùng với anh hai thật, lúc đó mẹ đừng mong có cháu mà bồng” Bảo Kiệt thấy anh hai mình lại bị mẹ bắt nạt nên đứng ra nói giúp. Nhưng nhìn sang ông anh đang rất thản nhiên cầm tờ báo lên đọc thì lập tức có xúc động muốn đánh người. Chị dâu sắp bị mẹ dạy hư mà anh hai không có một chút phòng bị sao?
“Vợ nó lạnh lùng với nó, tự nó phải có cách để kéo gần quan hệ vợ chồng. Mẹ không quan tâm” Lưu Bảo Nguyệt nói.
“Ba, vợ ba thật không nói lí lẽ” Bảo Kiệt chuyển hướng sang ông Trần Minh Trí.
“…” Ông Trần từ chối cho ý kiến, im lặng đọc báo buổi sáng
“Thằng con bất hiếu kia, chẳng lẽ mẹ không phải là mẹ của mày” Lưu Bảo Nguyệt chống hông nói.
“Mẹ đại nhân, đứa con trai này đã cho mẹ lên chức bà nội rồi, mẹ còn nói con bất hiếu. Vậy như thế nào mẹ mới không nói con bất hiếu” Bảo Kiệt thở dài nói.
“Khi nào con trai con lấy vợ, sinh cho mẹ một đứa chắt đáng yêu thì lúc đó con không còn bất hiếu nữa” Lưu Bảo Nguyệt không lý lẽ nói.
“Mẹ, mẹ có lý lẽ một chút đi. Con của con lấy vợ sinh con cũng là chuyện của hơn hai mươi năm sau, làm gì liên quan đến con trai của mẹ” Bảo Kiệt ai oán nói.
“Mẹ, đừng bắt nạt A Kiệt nữa, nhìn anh ý đáng thương lắm rồi” Quế Chi ôm tay Bảo Kiệt, nói giúp cậu.
“Mẹ thấy chưa, đúng là chỉ có vợ là tuyệt nhất” Bảo Kiệt cười nói.
“Đứa con bất hiếu này, con đừng có mà quên, ai giúp con cưới vợ nha” Bà Trần nói (từ nay nói là bà Trần nha, cho nó gọn hì hì)
….
Yên lặng đứng một bên nhìn hai người đang tranh cãi với nhau, Trâm Anh yên lặng đi ra ngoài sân. Cô muốn đi dạo một chút để giải toả nỗi buồn phiền trong lòng. Thật là, cô càng muốn tránh thì lại càng bị kéo gần hơn với Chi Nhi. Lúc ở phòng khách, cô cố làm vậy là muốn Chi Nhi ghét cô. Cô biết, Chi Nhi đã có thành kiến với ai, dù người đó tốt đến mấy thì trong mắt nhỏ cũng chỉ là một thứ cặn bã.
Nhưng, khi nhìn thấy trong mắt của Chi Nhi tràn ngập nỗi buồn, cô lại muốn đánh mình một trận. Từ khi quen biết Chi Nhi là hồi bốn tuổi, Chi Nhi luôn là người mà cô bảo vệ. Ngay cả buồn nhỏ cũng chưa có phải buồn bao giờ. Nhưng tại sao sau mười hai năm gặp lại, cô luôn vô tình làm tổn thương nhỏ. Dù làm vậy là muốn tốt cho nhỏ nhưng cô vẫn cảm thấy tự trách.
Dừng lại, Trâm Anh phát hiện không biết mình đã đến đằng sau của khu nhà kinh từ bao giờ. Nhìn mấy bông hoa bồ công anh, cô lại cảm thấy buồn hơn. Bồ công anh là hoa mà cô thích nhất. Khu nhà kính này chính là bản thiết kế mà cô từng thiết kế. Quế Chi, thật ra mình nên làm sao với cậu đây?
Bảo Khánh nằm nghiêng, ngắm nhìn cô gái nào đó đang rất say nồng trong “giấc ngủ ngàn thu”. Anh không biết mình đã ngắm cô gái này bao lâu rồi. Hình như là từ lúc đưa cô về đây, anh vẫn giữ nguyên tư thế này, ngắm nhìn khuôn mặt đó.
(Seal: oaaaa…từ tối hôm qua đến sáng nay vẫn giữ nguyên một tư thế nằm nghiêng, tay chống đầu. Bộ hông mỏi sao? 0.0?)
Thật ra Bảo Khánh không thể xác định cảm giác của mình đối với Trâm Anh. Lần đầu gặp cô gái này, chỉ vì cô có khuôn mặt quen thuộc nên anh mới đưa cô đến bệnh viện. Đến khi phát hiện cô là Phi Ưng, hứng thú chinh phục của anh được gợi lên. Trong lòng của anh lúc đó chỉ muốn thuần phục được Phi Ưng để cô cam tâm tình nguyện làm việc cho anh. Nhưng khi cô rơi xuống biển mất tích, anh lại cảm giác như anh đã đánh mất một thứ quan trọng nào đó. Trong bốn ngày đó, anh không thể nào ngủ được. Hễ nhắm mắt, anh lại nhìn thấy khuôn mặt đó. Đến khi biết cô trốn thoát khỏi anh, anh lại tức giận cùng hụt hẫng. Cuối cùng, khi nhìn thấy cô ở Phan gia, anh cảm thấy vui mừng và…nhẹ nhõm. Anh không hiểu vì sao mình lại nhẹ nhõm nữa. Có phải vì cô đã được an toàn hay không?
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Bảo Khánh bị động tác của cô gái bên cạnh kéo về. Nhìn xuống cô gái đang lười biếng dụi mắt, tay mò mò sang bên cạnh như đang tìm thứ gì đó. Đến khi xờ đến ngực của Bảo Khánh, cô gái như tìm được đồ, xích đến gần Bảo Khánh, như con gấu trúc ôm chặt lấy anh. Nhưng chưa kịp ôm lâu, cô gái cảm thấy có điều gì không đúng. Thường ngày, gối ôm của cô to thật. Nhưng cô không biết là nó to như thế này. Với lại, cô cảm thấy gối ôm của cô hôm nay âm ấm, gồ gề và hình như có mùi nước hoa có chút quen thuộc. Khoan đã…gối ôm của cô không hề như thế này. Cô giật mình mở mắt ra, nhìn sang “cái gối ôm” đang rất vô lại cười. Cô thật không ngờ, tảng băng khi cười đều thể hiện sự vô lại như vậy.
Như phát hiện có vấn đề, Trâm Anh lúc này mới phát hiện, tư thế của hai người rất chi là…mập mờ. Đầu cô đang gối lên cánh tay của Bảo Khánh, một cánh tay của cô đang để trước ngực anh và còn chân của cô đang…đang…gác lên vòng eo thon gọn, rắn chắc của anh. Khuôn mặt của Trâm Anh đỏ lựng lên. Vội vàng ngồi dạy, Trâm Anh vỗ vỗ vào má của mình. Tại sao cái tảng băng này lại ở trong phòng của cô vậy? Bình tĩnh lại, Trâm Anh nhìn cái tên đang nở nụ cười vô lại nằm bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không được ở đây chứ?” Bảo Khánh hỏi lại. Cô gái này, thật là ngây thơ. Lúc nhìn thấy cô như một con mèo nhỏ ôm lấy anh, không hiểu sao, lòng anh như có ai gãi vào. Thật muốn ôm lấy cô mà. Đến khi nhìn thấy hàng loạt những hành động ngây thơ của cô, anh cố nhịn cười. Tại sao anh không hề biết, cô gái này cũng có lúc làm ra những hành động ngây thơ như vậy chứ. Đến khi cô hỏi tại sao anh lại ở đây, anh xém bật cười. Chẳng lẽ, cô không phát hiện, đây không phải là phòng của cô.
“Đây là phòng của tôi, tại sao anh lại nằm trong phòng của tôi?” Trâm Anh trầm mặt nói.
“Phòng của em? Em nhìn lại xem!” Bảo Khánh chống cằm nói.
Trâm Anh nhìn lại quanh phòng. Căn phòng này đối với cô vừa lạ mà cũng lại vừa quen. Đây chính là căn phòng đầu tiên cô ở khi đến Trần gia. Nhưng tại sao cô lại ở trong này? Ai đưa cô đến? Tại sao cô không hề phát hiện? Khoan, hôm qua sau khi dùng bữa tối, cô cảm thấy rất buồn ngủ. Cuối cùng cô lên giường ngủ. Mà giờ dùng bữa của cô chỉ mới là 7h. Thường ngày cô không hề ngủ vào giờ đó. Đúng, thức ăn chắc chắn có vấn đề. Thật là mất mặt mà…tám năm tính kế người khác, ai ngờ bây giờ lại bị người ta tính kế lại. Đã vậy còn là một tên tiểu bạch kiểm của Bạch đạo chứ. Kiểu này đến mặt để về làm ruộng cô cũng không có rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt ảo não của Trâm Anh, Bảo Khánh nở nụ cười nói “Đừng nhăn mặt, nhanh già đó” .
Với tình thế này, lời nói của Bảo Khánh như là một ngòi nổ châm cho ngọn núi lửa nào đó bùng phát. Trâm Anh tức giận nhào đến chỗ Bảo Khánh, tức giận tra hỏi
“Anh dám tính kế tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì hả?”.
Cô gái nào đó giận quá mất khôn, hay nói là lửa giận to quá, thiêu hết trí thông minh rồi. Trâm Anh nhào đến chỗ Bảo Khánh mà không phát hiện ra, tình cảnh của hai người rất ư là…ái muội. Trâm Anh bây giờ…ngồi trên bụng Bảo Khánh, tay nắm chặt cổ áo sơ mi trắng hãng Ralph Lauren. Và Bảo Khánh rất ư là hưởng thụ, hai tay cho ra sau đầu, vẫn duy trì nụ cười vô lại đó. Không hiểu sao, cứ ở gần cô gái này, anh lại có xúc động muốn trêu chọc cô, nhìn bộ mặt giận dữ mất bình tĩnh của cô. Lúc đó nhìn cô hấp dẫn đến lạ thường.
“Khụ Khụ” Hai tiếng, Bảo Khánh nói “Dù chúng ta sớm muộn gì thì cũng là vợ chồng. Nhưng tôi lại không ngờ đến em lại nhiệt tình như vậy. Vậy nếu tôi không đáp ứng em, em sẽ phật lòng mất” Nói xong anh nhẹ lật người, đang từ tư thế nữ trên nam dưới thoáng cái chuyển thành tư thế nam trên nữ dưới. Nhân tiện, Bảo Khánh đè hai tay hai chân của Trâm Anh, tránh cô đánh anh.
Trâm Anh không ngờ, một tên bạch kiểm của Bạch đạo lại khoẻ như vậy, lại nhanh nhạy như vậy. Ngay cả cô cũng chưa chắc đã bằng. Có thật là hắn chỉ đơn giản là Tổng giám đốc Trần thị. Mà khoan, hắn có quan hệ mật thiết với thủ lĩnh K.A, nếu không có chút bản lĩnh thì sao có thể xứng làm bạn của thủ lĩnh Hắc đạo.
Tức giận nhìn Bảo Khánh, Trâm Anh cố gắng giãy dụa, miệng không ngừng mắng “Con mẹ nó, anh mau thả tôi ra. Ai thèm làm cái gì mà vợ chồng với anh, ai muốn làm cái gì mà đáp ứng. Anh khôn hồn mau thả tôi ra, tôi còn nể mặt mà không chấp. Còn không thì anh đừng trách tôi ác”
“Aizzzz…cô bé, em nhỏ tiếng một chút, tai tôi ù hết rồi” Bảo Khánh thở dài nói, nhưng không thả tay chân của Trâm Anh ra.
“Cô bé cái em gái nhà anh, tôi năm nay hai mươi mốt tuổi, không còn là cô bé gì hết” Trâm Anh tức giận mắng.
“Anh chỉ có em trai chứ không có em gái” Bảo Khánh thong dong nói.
“Con mẹ nó, tôi không quan tâm, anh mau thả tôi ra” Trâm Anh tức giận mắng to. Thật may là trong phòng này cách âm, chứ không chắc mọi người lên hết đây rồi.
Bảo Khánh thở dài. Nếu mà không doạ cô bé này, có khi anh phải đăng kí khoa tai mũi họng để khám một phen rồi. Nhìn Trâm Anh, Bảo Khánh cợt nhả nói “Nếu em không im lặng lại, tôi sẽ hôn em đó”
“Hôn, hôn con mẹ nhà anh, anh thử xem, xem tôi làm…” Trâm Anh vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mắng. Nhưng chưa mắng hết câu, đôi môi nhỏ nhăn chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp, mềm mềm áp lên. Não Trâm Anh đình chỉ hoạt động, đôi mắt cô mở lớn nhìn khuôn mặt phóng đại của ai đó. Nụ…nụ…nụ…nụ…nụ hôn đầu của cô…mất…mất rồi…
Bảo Khánh mới đầu chỉ muốn doạ cô gái dưới thân một chút. Ai ngờ nhìn đôi môi nhỏ nhắn đóng mở liên tục, anh như bị nó hấp dẫn, muốn nếm thử đôi môi kia có hương vị gì. Cuối cùng hành động còn nhanh hơn cả ý nghĩ, khi nhận ra thì anh đã cúi đầu hôn lên đôi môi đó. Chạm vào đôi môi đó, người anh như có dòng nhiệt chạy quanh, cả cơ thể anh kêu gào muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn nhiều hơn là một nụ hôn…
Nhìn thấy cô gái kia mở to mắt nhìn anh, anh nở nụ cười, hôn vào cái cổ mảnh khảnh của cô, ghé sát tai cô, giọng nói như dụ dỗ con nít nói “Ngoan, nhắm mắt lại”. Trâm Anh như bị thôi miên, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Một lần nữa, Bảo Khánh áp đôi môi của mình lên môi Trâm Anh, nhiệt tình hôn. Hai tay của Trâm Anh được Bảo Khánh để vòng qua cổ của anh, kéo ngắn hơn khoảng cách của hai người. Trâm Anh thuận theo ôm lấy cổ của Bảo Khánh, vụng về đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó. Lúc tưởng chừng như cô không thở nổi nữa, Bảo Khánh buôn đôi môi của cô ra, hôn lên trán của cô, lên mắt, đến mũi, sang má rồi xuống cổ của cô. Theo từng nụ hôn của Bảo Khánh, cơ thể của Trâm Anh như có từng luồng nhiệt chạy qua. Cơ thể cô như muốn thứ gì đó, rất khó chịu.
Đang trong lúc cao trào nhất, đột nhiên cửa phòng mở ra, một cô gái nhanh nhảu bước vào. Người đó không ai khác chính là Quế Chi. Không cần biết trong phòng đang có chuyện gì, nhỏ lên tiếng “Anh Khánh, mẹ nói khi nào Anh Nhi tỉnh…”.
Thấy có người đi vào, hai người trên giường vôi tách nhau ra. Bảo Khánh cũng không quên lấy chăn mỏng đắp lên cho Trâm Anh. Dù vẫn cò quần áo, nhưng nhìn cô bây giờ, rất dễ cho người ta muốn phạm tội. Vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, mặt Quế Chỉ đỏ lựng ra, cười gượng nói “Ách…hai người tiếp tục, em không quấy rầy, hì hì” Nói xong, nhỏ cấp tốc chạy ra khỏi phòng. Khi ra, nhỏ không quên đóng cửa lại kĩ càng.
Hai người trên giường, mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một tâm trạng. Trâm Anh không hiểu rốt cuộc mình bị sao. Bảo Khánh hôn cô, cô lại vô tình đáp lại. Tại sao cô lại có phản ứng với Bảo Khánh. Cô thật không hiểu nổi chính mình mà…
Còn Bảo Khánh, anh đang nghi ngờ cảm xúc mình dành cho Trâm Anh. Đó chỉ là sự rung động nhất thời hay anh đã yêu. Yêu…thật vô lý. Nhiều cô gái còn đẹp hơn cả Trâm Anh tự nguyện dâng hiến cho anh nhưng anh không hề có cảm giác gì cả. Lần này lại làm cái hành động mất lý trí này với cô gái chỉ gặp có hơn một tháng. Thật không hiểu nổi con người của mình. Nhưng nếu anh đã nảy lên phản ứng cơ thể với cô gái này, vậy cô gái này chỉ có thể là của anh.
Nhìn bộ Trâm Anh, Bảo Khánh nói, trong giọng nói chứa một tia dịu dàng mà chính anh không hề phát hiện. Anh nói “Em chuẩn bị đi, rồi cùng tôi xuống ăn sáng. Đồ cùng của em đã được đưa về đây rồi”
“Ách…được” Nói xong, Trâm Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng vệ sinh, đóng chặt cửa lại. Đến gần bồn rửa tay, cô hất nước lên mặt. Nước mát làm cho cô tỉnh táo lên không ít. Hôm qua, đồ ăn là do Dương quản gia mang lên. Cô ăn xong thì ngủ đến sáng hôm nay. Vậy chắc chắn, việc này là kế hoạch của papa rồi. Cô phải liên lạc với Nghi Dung và Ngọc Diệp mới được.
Ấn nhẹ bộ đàm bên tai, chẳng mấy chốc, bộ đàm được kết nối. Một tiếng ai oán than trời trách đất của Nghi Dung truyền vào tai của Trâm Anh “oaoaoaoaoa… Trâm Anh ơi, em đang ở đâu, mau đến cứu bọn chị đi. Bọn chị thật là số khổ. Hôm qua bị pa nuôi hạ thuốc mê. Xong nhốt bọn chị vào cái nơi khỉ ho cò gáy nào không biết nữa. Em mau tìm đến cứu chị ra đi…oaoaoaoaoa”
“Dung, chị có nhìn được đặc điểm của nơi đó không” Trâm Anh trầm mặt xuống. Papa, được lắm…
“Quanh đây tối lắm a, bọn chị không biết nơi này là nơi nào” Nghi Dung sụt sùi, nghe rất là đáng thương.
“Vậy…” Trâm Anh định nói gì thêm thì tín hiệu trực tiếp bị ngắt. Sau đó, cô kết nối lại thì chỉ nghe thấy tiếng dè dè. Chắc chắn hai người này bị đưa đến nơi không có sóng rồi.
Ở một con tàu nào đó, trên vùng biển gì đó, hai cô gái đang rất hưởng thụ nằm trên ghế nằm tắm nắng. Bên cạnh hai cô là một chiếc bàn tròn nhỏ, để nào là nước, nào là hoa quả. Đó không phải là Nghi Dung và Ngọc Diệp thì là ai. Nhìn hai người chẳng thấy đâu là bị nhốt, đâu là tối tăm, đâu là đau khổ. Haizzzz…thật tội nghiệp cho Trâm Anh mà.
Uống một ngụm nước ép, Ngọc Diệp nói: “Dung, cậu mà không làm nghệ sĩ thì đó là tổn thất lớn nhất của đất nước ta.”
“Không làm vậy, đến lúc chúng ta quay lại, chắc chắn sẽ bị con bé chỉnh đến thừa sống thiếu chết mất” Nghi Dung bỏ cặp kính bản to ra, nhìn Ngọc Diệp nói.
“Nhưng đổ hết tội lên đầu pa nuôi như vậy là không được” Ngọc Diệp nói.
“Ai nói chúng ta đổ, đó là do pa nuôi tự chuốc phiền phức” Nghi Dung nói. Hừ, nếu không phải pa nuôi tính kế bọn họ, chắc chăn ông không phải cấp tốc trốn như vậy đâu.
Quay lại với Trâm Anh. Sau khi không kết nối lại được với Nghi Dung,Trâm Anh thở dài, vệ sinh cá nhân rồi bước ra, xuống dưới nhà ăn sáng cùng Bảo Khánh. Vì chuyện sáng nay nên không khí giữa hai người có phần ngượng ngùng. Trâm Anh thỉnh thoảng trộm nhìn Bảo Khánh. Bảo Khánh thì im lặng không nói câu gì.
Vừa xuống đến dưới nhà, ngay lập tức một bóng dáng chạy đến bên cạnh Trâm Anh. Người đó không ai khác ngoài Lưu Bảo Nguyệt – mẹ của anh em nhà Trần kia. Bà chạy đến, rất thân thiết cầm tay Trâm Anh, miệng nở nụ cười nói “Con dâu lớn, con thấy trong người thế nào?”
“Không có gì. Mà sao cô lại gọi cháu là con dâu lớn?” Trâm Anh kéo tay của mình ra, nghi ngờ hỏi.
“Chi lấy Kiệt, làm con dâu nhỏ của mẹ, con không lâu nữa sẽ lấy Khánh, tất nhiên con sẽ là con dâu lớn rồi” Hành động của của Trâm Anh không hề làm cho Lưu Bảo Nguyệt phật lòng. Trái lại bà càng ngày càng thấy thích tính tình của cô con dâu này.
“Lấy tên đó?” Trâm Anh king ngạc chỉ vào Bảo Khánh nói, xong chỉ vào mình “Cháu lấy tên đó?”. Đùa, cô thấy cái tên này tránh không kịp, sao lại có thể trở thành vợ của tên đó. Với lại, cô không nhớ là mình có cái hôn ước hay đã đồng ý lời kết hôn nào.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu con dâu lớn. Papa của con đồng ý gả con rồi. Mà gần làm con dâu của ta rồi, gọi một tiếng mẹ đi cho thân thiết!” Lưu Bảo Nguyệt vừa nói xong, khuôn mặt của Trâm Anh trầm xuống. Papa…lần này pa chết với Trâm Anh…
“Papa cháu đang ở đâu?” Trâm Anh lạnh lùng nói, trong mắt đang chứa một ngọn lửa rất lớn. Lưu Bảo Nguyệt nhìn mà cảm thấy lo sợ. Đứa con dâu này của bà…không phải là đứa trẻ yếu đuối. Bà phải cẩn thận, không chọc phải con bé thì bà đừng mong sống yên ổn.
“Ta chịu rồi, papa con khi đồng ý gả con xong là thu dọn đồ đạc chạy đi rồi” Lưu Bảo Nguyệt nhún vai ý nói bà không biết.
Trâm Anh nghe xong, không nói câu nào. Không khí trong phòng khách bây giờ rất là ngột ngạt. Đứng bên cạnh Bảo Kiệt, Quế Chi thấy vậy thì chạy đến thân thiết khoác tay Trâm Anh nói “Anh Nhi, từ nay chúng ta sẽ càng thân thiết hơn rồi”
Trâm Anh lạnh lùng nhìn Quế Chi, nhưng nếu ai tinh mắt thì sẽ thấy trong mắt của cô có một phần quan tâm, một phần dịu dàng cho Quế Chi. Nhưng lại bị cô dùng vẻ lạnh lùng của mình che đi. Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm lấy mình, Trâm Anh lạnh lùng nói “Đừng gọi tôi là Anh Nhi, tôi không phải cô bạn mà cậu đang tìm. Chúng ta không có một chút quan hệ gì nên cũng đừng tỏ ra thân thiết với tôi. Đừng quá gần gũi với tôi, không sẽ có một ngày cậu phải hối hận”. Lời nói của Trâm Anh như những lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Quế Chi, trong mắt nhỏ hiện lên vẻ buồn tủi. Nhưng Quế Chi tự an ủi chính mình, Trâm Anh làm vậy là quên chi kí ức đó. Nếu cậu ấy nhớ ra, chắc chắn cậu ấy không bao giờ làm vậy với cô đâu.
Một bên thấy Trâm Anh như vậy, Lưu Bảo Nguyệt đứng ra nói giúp Quế Chi “Trâm Anh, con cũng sẽ trở thành vợ của Khánh, con rồi cũng là một thành viên trong gia đình. Đừng đối xử lạnh lùng như vậy với Chi chứ. Con bé này yếu ớt lắm. Nếu con đối xử lạnh lùng với Khánh thì mẹ không phản đối đâu”
“Mẹ, chị dâu chưa qua cửa, mẹ đã nói như vậy. Nhỡ may khi qua cửa chị dâu đối xử lạnh lùng với anh hai thật, lúc đó mẹ đừng mong có cháu mà bồng” Bảo Kiệt thấy anh hai mình lại bị mẹ bắt nạt nên đứng ra nói giúp. Nhưng nhìn sang ông anh đang rất thản nhiên cầm tờ báo lên đọc thì lập tức có xúc động muốn đánh người. Chị dâu sắp bị mẹ dạy hư mà anh hai không có một chút phòng bị sao?
“Vợ nó lạnh lùng với nó, tự nó phải có cách để kéo gần quan hệ vợ chồng. Mẹ không quan tâm” Lưu Bảo Nguyệt nói.
“Ba, vợ ba thật không nói lí lẽ” Bảo Kiệt chuyển hướng sang ông Trần Minh Trí.
“…” Ông Trần từ chối cho ý kiến, im lặng đọc báo buổi sáng
“Thằng con bất hiếu kia, chẳng lẽ mẹ không phải là mẹ của mày” Lưu Bảo Nguyệt chống hông nói.
“Mẹ đại nhân, đứa con trai này đã cho mẹ lên chức bà nội rồi, mẹ còn nói con bất hiếu. Vậy như thế nào mẹ mới không nói con bất hiếu” Bảo Kiệt thở dài nói.
“Khi nào con trai con lấy vợ, sinh cho mẹ một đứa chắt đáng yêu thì lúc đó con không còn bất hiếu nữa” Lưu Bảo Nguyệt không lý lẽ nói.
“Mẹ, mẹ có lý lẽ một chút đi. Con của con lấy vợ sinh con cũng là chuyện của hơn hai mươi năm sau, làm gì liên quan đến con trai của mẹ” Bảo Kiệt ai oán nói.
“Mẹ, đừng bắt nạt A Kiệt nữa, nhìn anh ý đáng thương lắm rồi” Quế Chi ôm tay Bảo Kiệt, nói giúp cậu.
“Mẹ thấy chưa, đúng là chỉ có vợ là tuyệt nhất” Bảo Kiệt cười nói.
“Đứa con bất hiếu này, con đừng có mà quên, ai giúp con cưới vợ nha” Bà Trần nói (từ nay nói là bà Trần nha, cho nó gọn hì hì)
….
Yên lặng đứng một bên nhìn hai người đang tranh cãi với nhau, Trâm Anh yên lặng đi ra ngoài sân. Cô muốn đi dạo một chút để giải toả nỗi buồn phiền trong lòng. Thật là, cô càng muốn tránh thì lại càng bị kéo gần hơn với Chi Nhi. Lúc ở phòng khách, cô cố làm vậy là muốn Chi Nhi ghét cô. Cô biết, Chi Nhi đã có thành kiến với ai, dù người đó tốt đến mấy thì trong mắt nhỏ cũng chỉ là một thứ cặn bã.
Nhưng, khi nhìn thấy trong mắt của Chi Nhi tràn ngập nỗi buồn, cô lại muốn đánh mình một trận. Từ khi quen biết Chi Nhi là hồi bốn tuổi, Chi Nhi luôn là người mà cô bảo vệ. Ngay cả buồn nhỏ cũng chưa có phải buồn bao giờ. Nhưng tại sao sau mười hai năm gặp lại, cô luôn vô tình làm tổn thương nhỏ. Dù làm vậy là muốn tốt cho nhỏ nhưng cô vẫn cảm thấy tự trách.
Dừng lại, Trâm Anh phát hiện không biết mình đã đến đằng sau của khu nhà kinh từ bao giờ. Nhìn mấy bông hoa bồ công anh, cô lại cảm thấy buồn hơn. Bồ công anh là hoa mà cô thích nhất. Khu nhà kính này chính là bản thiết kế mà cô từng thiết kế. Quế Chi, thật ra mình nên làm sao với cậu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.