Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 7: Rốt cuộc ký ức sáu năm tôi mất tích là gì? – Gặp lại

seal heart

29/04/2016

“Tên: Trần Bảo Khánh, Quốc tịch: Việt Nam, nghề nghiệp: tổng giám đốc công ty Trần thị, thứ cần điều tra (nếu lấy luôn cũng được): con chíp cơ mật, Tiền hoàn thành công việc: 1 tỷ USD, địa điểm giao đồ: công viên abc – Hà Nội. Đó, những điều mà chúng ta cần phải biết đó” Ngọc Diệp nói.

“Ngắn thế thôi, sao Eric lại cho vào trong một cái USB kia” Trâm Anh buông cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn Nghi Dung và Ngọc Diệp thắc mắc.

“Eric tìm hiểu luôn cho chúng ta về gia cảnh của đối tượng và công ty đối tượng luôn, tiện cho chúng ta hoạt động ý mà” Nghi Dung nói.

“Xời, mỗi một con chíp thôi, tại sao phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy để thuê chúng ta đi trộm chứ” Trâm Anh nói.

“Trong này Eric có nói, Trần Bảo Khánh này có quan hệ mật thiết với thủ lĩnh nhóm sát thủ K.A” Ngọc Diệp nói.

“K.A, nhóm sát thủ, nghe lạ vậy?” Trâm Anh nói. Nghe cô nói xong, Nghi Dung và Ngọc Diệp nhìn nhau, không biết nên nói cô như thế nào. Nhóm sát thủ ngang hàng với Mafia Ý, Nhật và Nga. Không chỉ vậy còn có quan hệ hữu nghị với ba nhóm Mafia kia. Nổi tiếng đến mức, một đứa trẻ trong hắc đạo cũng biết. Vậy mà cô bé của bọn họ không biết gì cả. Bọn họ nên nói cô quá vô tâm hay là như thế nào?

Nhìn thấy hai người dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mình, Trâm Anh khụ một tiếng chuyển đề tài “Được rồi, không để ý đến thứ đó, chúng ta bắt đầu phân công nhiệm vụ. Lần này là tìm và lấy con chíp cơ mật. Vậy Diệp, chị tạo thân phận giả, nộp đơn làm thư kí bên người Trần tổng, nhớ nếu cảm thấy có chuyện bất thường thì phải bỏ thân phận đó và đến nơi đó đấy. Còn chị Dung, chị sẽ xâm nhập vào hệ thống máy tính của tổng công ty đó tìm hiểu tình hình”

“Vậy em làm gì?” Nghi Dung thắc mắc.

“Còn em, em sẽ vào nhà của Trần tổng, tìm con chíp” Trâm Anh nói.

“Vậy em định vào với thân phận nữ hầu à?” Ngọc Diệp nói.

“Không, nữ hầu rất khó hoạt động, em đã nghĩ ra cách để quang minh chính đại vào nơi đó. Nhưng em cần sự giúp đỡ của hai chị” Trâm Anh nói.

“Không thành vấn đề” Nghi Dung nháy mắt nói.

“Vậy cách của em là gì?” Ngọc Diệp hỏi.

“Cách của em là…” Trâm Anh bắt đầu nói cách của mình ra cho hai người nghe. Một lúc sau, Ngọc Diệp nói “em cũng phải cẩn thận đó. Nếu cảm thấy bọn họ có điều gì không bình thường thì em phải tìm cách trốn ra khỏi nơi đó. Có được không?”

“Được, em đồng ý” Trâm Anh nở nụ cười nói.

“Đây, đây là tất cả tư liệu về gia đình nhà đó, em tham khảo đi” Nghi Dung cầm lap trên tay Ngọc Diệp để vào lòng Trâm Anh.

“Vậy các chị chuẩn bị đi, ngay mai chúng ta bay về Việt Nam” nói xong Trâm Anh ôm laptop lên lầu. Khi bóng dáng của cô biến mất, Ngọc Diệp nhìn Nghi Dung nói “Ê, Dung, hình như năm ngoái cha nuôi về Việt Nam rồi đúng không?”

“Ừ ha, đợt này chúng ta về làm nhiệm vụ, có nên hay không chào hỏi ông một cái nhỉ?” Nghi Dung suy nghĩ hỏi.

“Mình nghĩ là không. Nếu cha nuôi biết chúng ta về, chắc chắn sẽ giữ chúng ta lại cho mà xem. Còn nhớ bốn năm trước chúng ta về Việt Nam làm một nhiệm vụ thu thập tình báo cho FBI về những tên buôn ma tuý. Tình cờ lúc đó cha nuôi đang ở Việt Nam. Thế là chúng ta đến thăm người. Cuối cùng thì sao? Chẳng phải là chúng ta bị giữ ở lại đó gần một tháng. Cuối cùng nhiệm vụ này của chúng ta tốn mất năm tháng mới có thể điều tra ra.” Ngọc Diệp nói.

“Đúng a, đợt này, chúng ta không nên đến. Mình còn nhớ khuôn mặt của Trâm Anh lúc đó. Tựa như ai thiếu nợ của nó không bằng” Nghi Dung nói.

“Và cuối cùng, trong khi chúng ta điều tra về chùm buôn bán ma tuý, con bé tình cờ thấy một tên đàn ông có hình săm con sói ở cánh tay phải. Thế là tên đó xấu số bị nó bắt cóc, hành hạ đến cha mẹ cũng không nhận ra. Bây giờ nghĩ lại mà sợ” Ngọc Diệp nói xong, ôm tay rùng mình một cái. Nhưng cô vẫn thương Trâm Anh. Chứng kiến những chuyện đó trong khi con bé còn quá nhỏ. Như vậy là quá tàn nhẫn với nó. Nếu là cô, có khi cô không thể nào trụ qua một ngày mất. Vì vậy, cô và Dung rất dung túng cho con bé. Nếu thấy ai săm hình con sói trên cánh tay phải, hai cô sẽ chuẩn bị đồ cho con bé thoải mái tra tấn. Như vậy, có khi lòng con bé sẽ được nhẹ hơn một chút gì đó.

--- ------ ------ ------ ------Trên phòng Trâm Anh---- ------ ------ ------ ---------

Căn phòng này, phải nói là chả có một chút nữ tính gì cả. Cả gian phòng sơn màu đen, đồ vật cũng màu đen hết. Nhiều lúc, Nghi Dung và Ngọc Diệp muốn Trâm Anh đổi màu cho phòng và đồ vật trong đó. Hai cô cảm thấy căn phòng như thế này quá u ám, lạnh lẽo. Nhưng dù hai cô có nói, đe doạ như thế nào thì Trâm Anh cũng không chịu thay đổi. Điều này làm cho Nghi Dung và Ngọc Diệp giận dỗi một thời gian.



Trâm Anh từ khi lên phòng, cô liền ngồi trên giường đọc tư liệu về gia đình Trần Bảo Khánh. Đọc được một nửa sơ yếu lý lịch của hắn, khoé miệng cô giật giật

“Người như thế này mà lại là gay. Đúng là thế giới này đảo ngược hết rồi. Thật đáng tiếc mà. Nhưng mặt tên này sao lại quen như vậy, mình gặp ở đâu rồi sao?”. Vừa muốn nghĩ lại, đầu của cô chợt đau không thể nào chịu được. Vì vậy, Trâm Anh không nghĩ nữa. Cô không đọc sơ yếu lí lịch của Bảo Khánh nữa mà quay sang đọc về gia đình hắn.

“Oh, gia đình hắn cũng đông vui a”

Trâm Anh đọc đến phần em dâu của Bảo Khánh, vừa nhìn thấy ảnh của nhỏ,

theo phản xạ, người cô cứng lại. Một vài hình ảnh không rõ xuất hiện trong đầu cô làm cho cô đau đến không thể chịu được nữa. Không muốn bị cơn đau đầu hành hạ nữa, cô gập laptop lại bỏ lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường rồi nằm xuống ngủ. Cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi, không muốn nghĩ đến chuyện gì hết. Một lúc sau, trên giường truyền đến tiếng thở đều đều.

Trong mơ, cô thấy hình ảnh của hai cô bé, hai người rất thân với nhau. Nhưng cô không thể nào nhìn thấy mặt của hai cô bé. Một trong hai người luôn miệng gọi người kia là Anh Nhi. Cô muốn đi đến gần để nhìn rõ mặt của hai cô bé. Nhưng khi đến gần, hai cô bé đột nhiên biến mất. Trâm Anh giật mình nhìn khắp nơi tìm kiếm hai bóng dáng đó nhưng xung quanh chỉ toàn một màu đen. Một lúc sau, một giọng nói vang lên làm cho cô giật mình “Anh Nhi bảo bối, mau về với mình đi, mình nhớ cậu lắm”

Cô nhìn về phía giọng nói, xuất hiện trước mặt cô là một cô gái mặc một bộ váy màu trắng, quay lưng về phía cô. Cô muốn đến gần cô gái đó, nhưng chân của cô như có cái gì giữ lại, không cho đi. Cô muốn nói nhưng phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.

“Anh Nhi, cậu thật xấu, cậu tại sao lại dám quên mình” cô gái đó cất giọng rất thê lương. Trâm Anh nghe thấy, tim cô thắt lại. Cô muốn đến an ủi cô gái kia, nói với cô ấy là đừng khóc, khóc là rất xấu. Nhưng mãi cô không cử động được. Trâm Anh cảm thấy mình thật bất lực, không biết làm sao. Rồi đột nhiên cô cảm giác mình như đang rơi, rơi từ trên một vách núi xuống. Trước mặt cô không còn là cô gái kia nữa mà là một cô bé khác, cô bé ngồi ở vách núi. Cô bé đó cô không nhìn rõ mặt, nhưng miệng cô bé lại nói với cô. “Tôi thắng, đồ cô nhi”

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA…” Trâm Anh giật mình tỉnh dạy, trên đầu cô không biết từ lúc nào đã thêm một tầng mồ hôi. Nhìn ngoài trời, không biết đã tối từ khi nào. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn nhỏ ở đầu giường, thì ra bây giờ mới có 00h30’. Vì phòng này cách âm tốt nên tiếng hét của cô không kinh động đến bất cứ ai. Cảm thấy cả người toàn mồ hôi, rất khó chịu. Mà Trâm Anh lại mắc bệnh sạch sẽ. Vì vậy cô đứng dạy, lấy một bộ đồ ngủ khác đi vào nhà tắm.

Dòng nước mát lạnh rơi vào người làm đầu óc cô thanh tỉnh gần như hoàn toàn.

Nhớ lại giấc mơ mình vừa trải qua, cô lại thấy lạ. Anh Nhi là ai? Cô bé và cô gái gọi tên Anh Nhi đó có quan hệ gì? Cô bé ngồi ở vách núi đó là ai? Câu nói của cô bé đó ‘Tôi thắng, đồ cô nhi’ có nghĩa là gì? Chẳng nhẽ đó là khoảng thời gian sáu năm cô đã lãng quên? Anh Nhi đó chẳng nhẽ là gọi cô?

Nghĩ đến đây, đầu của Trâm Anh lại bắt đầu kịch liệt đau. Sau cái lần đầu tiên sang Pháp, Trâm Anh cũng từng mơ thấy giấc mơ tương tự như thế này, và sáng hôm sau, khi cô cố nhớ lại thì đầu của cô kịch liệt đau. Vì vậy từ đó cô không muốn nhớ lại và cũng không mơ cái giấc mơ đó nữa. Tại sao hôm nay cô lại mơ lại? Chẳng nhẽ…cùng em dâu của Trần tổng có liên quan. Vậy thì đợt đi lần này, cô không chỉ làm nhiệm vụ, điều quan trọng nhất là cô phải tìm ra đoạn quá khứ mà cô đã lãng quên.

“Anh Nhi…”

--- --------Khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình---- ------ -------

Biệt thự, liền kề Vinhomes Mỹ Đình The Botanica là một phần của dự án tổ hợp bất động sản đình đám Vinhomes Gardenia (bao gồm chung cư Vinhomes Arcadia và biệt thự Vinhomes Botanica). Vinhomes Botanica được đầu tư chính thức bởi tập đoàn Vingroup, đây là tập đoàn bất động sản uy tín, tốt nhất Việt Nam năm 2015 (quý khách hàng có thể truy cập vào đây để xem chi tiết về chủ đầu tư Vingroup). Biệt thự Vinhomes Botanica là một dự án vô cùng hấp dẫn dành cho các nhà đầu tư thông thái, mọi yếu tố từ tiến độ, chất lượng dự án và thương hiệu đều được đảm bảo tuyệt đối. Không những thế, với khả năng dẫn đầu thị trường, chắc chắn khi hoàn thành, Biệt thự Botanica Mỹ Đình sẽ đáp ứng những tiêu chuẩn chất lượng quốc tế cùng thiết kế nổi bật, sang trọng mang đậm phong cách châu Âu.

Biệt thự Vinhomes Mỹ Đình The Botanica – “xứ sở thần tiên” đáng sống nhất tại Việt Nam, với 70% là không gian xanh tươi, thoáng mát.

Trong một căn biệt thự ở Vinhomes Mĩ Đình, đang diễn ra một sự việc rất…khủng bố. Một cô gái mang nét đẹp tươi trẻ, đôi mắt to tròn, hàng lông mi dày cong. Đôi môi nhỏ nhắn dễ thương đang cười rất tươi. Dáng người không hề mảnh khảnh. Cô sở hữu dáng người hơi đầy đặn một chút nhưng vẫn thể hiện rõ đường cong trên cơ thể cô. Nhìn cô, ai cũng đều muốn thân cận. Cô gái đó chính là Quế Chi.

Nhỏ với Bảo Kiệt mới cưới nhau một tháng thì đi Nha Trang một tháng. Bây giờ về, nhỏ đang ôm hết tất cả những người làm, từ quản gia đến nữ hầu, ai cũng

ôm một cái. Nhỏ không hề để ý đến bên cạnh mình còn có một thùng giấm to đã đổ từ khi nào. Quản gia và đám nữ hầu mong màn chào hỏi của nhị thiếu phu nhân nhanh chóng kết thúc để rời khỏi hiện trường. Bọn họ sắp bị ngập trong biển giấm của nhị thiếu gia rồi. Quế Chi ôm mọi người xong, nhìn ngó xung quanh, nghi ngờ hỏi quản gia “Chú Minh, sao không thấy anh Khánh đâu? Chú đừng nói với Chi Nhi là ảnh đang ở Trần Thị nha”

“Nhị thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở Trần thị, một tuần rồi cậu ấy chưa có về nhà” Quản gia Minh cung kính nói.

“CÁI GÌ, một tuần chưa có về nhà? Vậy anh ấy ăn gì? Ngủ ở đâu? Tắm ở đâu? Quần áo đâu mà thay?” Quế Chi tuôn ra một tràng.

“Chi Nhi, anh hai của anh không còn là trẻ con lên ba, năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi. Người em cần quan tâm là chồng của em chứ không phải anh chồng em” Bảo Kiệt ghen nói.

“A Kiệt, anh hai của anh, năm nay cũng đã hai mươi tám rồi mà vẫn không có một mảnh tình vắt vai. Rốt cuộc anh ý bao giờ mới tìm đối tượng và kết hôn đây” Quế Chi chống hông nói.



“Nhưng như vậy em cũng không cần quan tâm thái quá như vậy. Em làm như em là vợ của anh hai của anh vậy” Bảo Kiệt nói.

“A…A Kiệt của em ghen này, thật là đáng yêu a, đáng yêu quá a” Quế Chi véo véo má của Bảo Kiệt. “Em yêu A Kiệt nhất a, là thứ hai trong trái tim em. Hì hì”

“Vị trí thứ hai thôi sao?” Bảo Kiệt hờn dỗi nói.

“A Kiệt, anh thật là dễ thương mà” Quế Chi vùi vào trong ngực Bảo Kiệt, cười nói. Cuộc sống của nhỏ bây giờ rất là hạnh phúc. Nhưng vẫn thiếu đi một phần. Anh Nhi bảo bối, cậu mau về nhanh nha, chỉ cần cậu về, mọi thứ sẽ coi như là hoàn hảo.

///////////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách cuộc truy tìm kí ức bắt

đầu////////////////////

“Cốc…cốc…cốc” ba tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên. Sau đó một giọng nói lạnh lùng mang đậm nét nam tính vang lên “Vào đi”

Bước vào là một chàng trai tuổi khoảng hai mươi chín, ba mươi. Cậu đeo một đôi kính cận cung kính đi đến trước bàn của chàng trai đang cúi mặt chăm chú làm việc kia, nói “Tổng giám đốc, phó giám độc gọi điện đến, ngài muốn Tổng giám đốc đi về nhà ăn tối vơi họ”

“Nói lại với nó là tôi không rảnh, nếu rảnh thì nó nên bắt đầu trở lại công ty làm việc đi” Bảo Khánh vẫn không ngẩng đầu lên, nói. Bây giờ, hắn không còn là cậu thanh niên ngày trước nữa. Khuôn mặt đã trỗ mã, đẹp đến nỗi bao nhiêu cô gái nguyện dâng hiến trái tim của mình cho hắn. Đôi mắt thể hiện lên một cái phong thái không giận mà uy. Hai hàng lông mày luôn luôn nhíu lại vẻ cau có. Sống mũi thẳng. Đôi môi mỏng không bao giờ cười lên cả, nếu có cười thì chỉ là cái nhếch mép lên thôi.

“Tổng giám đốc, phó tổng đã về được hai ngày rồi, ngài cũng đã ở công ty tròn mười ngày. Tôi khuyên ngài hôm nay nên về nghỉ ngơi thật tốt. Công việc có thể để ngày mai làm tiếp” chàng trai đó khuyên. Đã mười ngày rồi, mười ngày cậu phải ăn ngủ trên cái ghế làm việc. Tổng giám đốc muốn tăng ca chứ bọn họ không có muốn tăng ca. Tại sao bắt bọn họ ở lại tăng ca cùng. Thật là khổ mà.

“Thiện Tâm, tôi thấy cậu có vẻ rảnh dỗi nhỉ. Vậy thì…” Hai tay Bảo Khánh đan vào nhau để trên bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Thiện tâm nói. Nhưng anh chưa kịp nói hết thì đã bị Thiện Tâm cắt ngang “Tổng giám đốc, tôi nhiều việc lắm, mong ngài tha cho kẻ bần hàn này”

“Vậy còn không mau đi làm” Bảo Khánh nói.

“Dạ” Thiện Tâm cúi người một cái rồi chạy nhanh ra ngoài. Nhưng khi chưa kịp đóng cửa phòng lại, cậu nghe thấy Bảo Khánh nói một câu “Khoan đã, chuẩn bị xe, tôi muốn về nhà, tiện thông báo cho toàn công ty, tan làm”

Hà Nội về đêm vừa đẹp lại vừa đông vui. Nhưng có người lại không biết thưởng thức. Trong một con RMH (Renault Megane Hatchback) Bảo Khánh vẫn chăm chú làm việc trên laptop. Đột nhiên, xe phanh gấp làm cho hắn suýt nữa làm rơi laptop. Lạnh lùng nhìn lên Thiện Tâm ở vị trí lái, không vui hỏi “Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, hình như có người bị ngất ở trước xe của chúng ta, để tôi xuống xem” nói rồi, Thiện Tâm tháo dây an toàn, đi ra đằng trước xe. Vì là có người ngất nên tinh thần bát nháo của mọi người trỗi dậy, ai cũng xúm vào xem sao. Thiện Tâm phải mất rất nhiều công sức mới có thể chen vào trong được. Nhìn thấy người bị ngất, người Thiện Tâm sững sờ. Đó…đó không phải là…sao người nằm kia lại có khuôn mặt giống y hệt hình ảnh cô bé trong phòng làm việc của Tổng giám đốc vậy? Thật giống mà. Nhưng cô gái kia, cả người không có chỗ nào là lành, quần áo dính đầy máu. Chắc hẳn cô gái đó vừa bị tra tấn rất là dã man.

Không nghĩ nhiều nữa, cậu quay về xe, chạy sang cửa sau cung kính nói với Bảo Khánh “Tổng giám đốc, có người này ngài phải xem”

“Ai?” Bảo Khánh ánh mắt không rời khỏi laptop lạnh lùng nói.

“Người bị ngất trước xe chúng ta, cô gái đó…” Thiện Tâm chưa nói hết thì đã bị Bảo Khánh cắt ngang “Sao? cô ta cần tiền? vậy thì cho cô ta. Thứ gì chứ tiền tôi không thiếu. Còn nếu cô ta muốn leo lên giường tôi, nói với cô ta một câu, tôi không có hứng thú với phụ nữ”

“Tổng giám đốc, không phải vậy, cô gái đó bây giờ chưa có tỉnh. Điều tôi muốn nói, ngài tự đi xem thì sẽ biết được đáp án” Thiện Tâm cung kính nói.

“Được rồi. Nhưng nếu đáp án không khiến tôi hài lòng, cậu chuẩn bị đi K.A mà nhận hình phạt” Bảo Khánh để laptop sang một bên, tao nhã bước ra khỏi xe.

Khi nhìn thấy một đoàn người vây trước xe hắn, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại. Hắn không thích nơi đông người. Nhưng vì đáp án mà hắn muốn biết, hắn chấp nhận chen vào.

Khi Bảo Khánh chen vào được, trên mặt hắn đã đen thui hết lại. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nằm trước xe của hắn, cả người Bảo Khánh gần như hoá đá. Khuôn mặt đó, khuôn mặt làm hắn tưởng nhớ bao năm, khuôn mặt luôn hiện hữu trong giấc mơ của hắn. Dù khuôn mặt này đã trưởng thành nhưng không khác mười hai năm trước là bao. Nhưng điều làm Bảo Khánh cảm thấy tim như bị ai bóp là trên người cô gái kia toàn là máu và những vết thương lớn nhỏ.

Nhanh chóng chạy đến, Bảo Khánh bế bổng cô gái đó lên, chạy về cửa xe của mình. Nhưng người bát nháo ở đó thấy hắn bế cô gái đó lên thì tự động tránh đường cho hắn đi. Thiện Tâm đang dựa vào xe chờ Bảo Khánh quay lại. Đến khi hắn quay lại, anh ấy đang bế cô gái đó thì cậu không ngạc nhiên là mấy. Mở cửa cho Bảo Khánh, đợi Bảo Khánh vào thì đóng cửa, lên vị trí ghế lái rất tự động chạy đến bệnh viện Minh Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook