Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 4: Tại sao lại bỏ mình?
seal heart
24/05/2019
Lúc Quế Chi khóc đến
rung trời lỡ đất, từ cửa đại sảnh, có ba người bước vào. Quế Chi chui ra khỏi lòng ông Đặng, nhìn thấy ba người này, nhỏ chạy đến nắm tay Bảo
Kiệt, mắt nhỏ sáng lên “Kiệt, tìm được bảo bối rồi đúng không?”
Nói xong nhỏ còn không quên nhìn ngó đằng sau Bảo Kiệt để tìm hình bóng quen thuộc. Nhưng nhỏ không thấy ai khác ngoài bà Đặng và Bảo Khánh. Bảo Kiệt nắm lấy vai của Quế Chi, không đành lòng nói “Quế Chi, đã bốn ngày rồi, anh nghĩ là Diệu Anh không còn sống đâu. Hôm nay, quay lại chỗ cô bé rơi xuống, bọn anh tìm được cái này”. Nói rồi, cậu móc từ trong túi quần ra một vật, xoè ra trước mặt Quế Chi.
Nhìn thấy thứ đó, Quế Chi trợn tròn mắt vẻ không tin được. Cái đó…cái đó không phải là dây truyền của Diệu Anh sao?... . Tay của Quế Chi run rẩy đưa lên, cầm lấy dây truyền trên tay Bảo Kiệt. Tay cầm sợi dây truyền của nhỏ giơ lên, để hai sợi dây song song. Hai sợi dây giống nhau như đúc. Đúng, đó là đôi dây truyền do chính tay Diệu Anh chế tạo, trên đời này không có cái thứ hai. Sợi dây truyền này luôn luôn được Diệu Anh giữ bên người như là một bảo bối, không bao giờ để nó rời xa cô dù chỉ một giây.
Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt trẻ con của Quế Chi, hai mắt nhỏ nhoà đi, hình ảnh dây truyền mờ dần, mờ dần. Rồi ý thức của nhỏ mất đi. Bảo Kiệt hoảng hốt đỡ lấy thân thể đang mất hết sức lực kia, bế ngang nhỏ lên. Ông bà Đặng hoảng hốt, chạy lại không ngừng lay lay Quế Chi.
“Bảo bảo, con đừng làm pa pa sợ, mở mắt ra đi”
“Cô, chú, đừng lay Quế Chi như vậy, bây giờ chúng ta đưa em ý lên phòng trước đã” Bảo Kiệt nói.
“Đúng, đúng, đi” ông Đặng nói xong dẫn đầu chạy lên phòng nghỉ của Quế Chi và Diệu Anh.
Bảo Khánh thì từ lúc đó đến giờ không nói câu nào. Không phải là cậu không muốn nói mà là cậu không biết nên nói gì. Chỉ có nửa tháng thôi, vẻn vẹn chỉ có nửa tháng thôi mà Diệu Anh đã đi sâu vào trong trái tim của cậu. Nay, Diệu Anh tung tích không rõ, cậu cảm giác như mình rơi xuống vực thẳm, không biết làm gì. Không có mục đích, Bảo Khánh phát hiện mình bất giác đã bước đến bờ biển. Nhìn khoảng trời mênh mông, mặt biển xanh biếc, đôi lúc gợi lên một con sóng tâm trạng cậu càng trùm xuống. Ngoài kia, xa xa kia, cô bé chiếm giữ trái tim của cậu đã mất tích ở đó. Có thể, cô bé đã làm một phần trong vùng biển đó rồi. Ông trời thật là khéo trêu đùa. Tại sao cho cô bé xuống, nhân lúc cậu không phòng bị mà cướp mất trái tim của cậu. Rồi không báo trước, cô bé lại mang trái tim cậu đi mất, để lại thân xác trống rỗng ở đây. Tại sao chứ?
Lại hai ngày nữa lại trôi qua. Hôm nay, khu resort này có vẻ ảm đạm. Tất cả các nhân viên đều chán nản. Ông bà chủ và cô chủ sáu ngày nay chưa từng cười. Dù ông chủ bọn họ nghiêm khắc thật đó. Nhưng ông đối với nhân viên rất tốt. Bà chủ thì khỏi phải nói. Bà coi bọn họ như là bạn bè của mình mà đối đãi. Còn cô chủ nữa, dù đây là lần đầu tiên cô chủ đến đây nhưng bọn họ thấy cô chủ là một cô bé rất hiếu động, rất dễ thương. Có những người chủ như vậy, bảo ai không quý mến họ cho được.
Hôm nay, đại gia đình kia rất ảm đạm, nguyên nhân là do cô bé lạnh nhạt hay đi cùng cô chủ mất tích.
Quế Chi từ hai ngày trước tỉnh dậy, không nói không rằng, không khóc không nháo. Nhỏ chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, vuốt ve hai sợi dây truyền đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Nhưng có vẻ vẫn khá hơn bốn bốn hôm đầu, hai hôm nay, Bảo Kiệt đút chút cháo thì nhỏ cũng chịu há miệng ra ăn. Nhưng trên mặt nhỏ không có một chút xíu gì cảm xúc cả. Nhìn nhỏ, người ta cảm giác nhỏ như một con búp bê sứ vậy. Vô cảm. Ông bà Đặng bỏ hết công việc của mình, ở bên Quế Chi động viên nhỏ để nhỏ có thể vượt qua cú shock này. Bảo Kiệt cũng như hai ông bà, trực tiếp dọn sang bên cạnh phòng Quế Chi ở. Bảo Khánh thì hai ngày trước, không nói không rằng mua vé máy bay về Hà Nội rồi. Bảo Kiệt cảm thấy anh hai mình có gì đó rất lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Nhưng cậu không để ý mấy, anh trai cậu cũng lớn rồi, điều cậu cần để ý là cô bé này. Cậu cần phải vực cô bé này dậy.
Quế Chi bây giờ, nhỏ đang chìm sâu vào những kỉ niệm giữa nhỏ và Diệu Anh.
“Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ của mình là Đặng Quế Chi. Bạn là hàng xóm mới của mình nên mình sẽ hết lòng giúp đỡ bạn” Quế Chi niềm nở chào hỏi đối với cô bé lạnh nhạt đứng mở cửa.
“Nguyễn Diệu Anh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời
“Diệu Anh, tên bạn thật là hay nha. Bọn mình từ nay sẽ là bạn, mình chấm bạn trước rồi, không được làm bạn với ai khác ngoài mình” Quế Chi bá đạo nói
“Phiền” nói rồi Diệu Anh đóng sập cửa vào, ngăn cách cô bé Quế Chi ở ngoài. Đó là lần đầu tiên Quế Chi và Diệu Anh gặp nhau. Lúc đó hai cô bé mới chỉ có bốn tuổi.
“Diệu Anh, từ nay mình gọi cậu là Anh Nhi, cậu gọi mình là Chi Nhi nha” Quế Chi chặn đường Diệu Anh nói.
“Trẻ con, tránh” Diệu Anh khó chịu khi tự dưng có người chặn đường
“Cậu cùng là trẻ con mà” Quế Chi không vừa nói
“…” Diệu Anh không nói nữa, trực tiếp đi vòng qua Quế Chi
“Ê, Anh Nhi, quyển sách này hay có gì hay đâu, sao cậu đọc suốt vậy? Đi chơi với mình đi” Quế Chi ngồi bên cạnh Diệu Anh, đáng thương nói. Mấy tuần rồi, nhỏ toàn chạy sang bên này chơi. Ngay cả nhà trẻ không chịu đến, chỉ sang đây để được làm bạn với cô bạn này. Nhưng cô bạn hàng xóm này của nhỏ có vẻ lạnh lùng nhỉ.
“Không rảnh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời.
“Có thời gian đọc sách mà không có thời gian đi chơi, nói con nít ai tin” Quế Chi phồng miệng nói.
“Phiền” Lạnh nhạt phun ra một từ, Diệu Anh quay sang bên kia đọc, tránh người nào đó làm phiền.
“Đừng lạnh nhạt với mình mà” Quế Chi tựa như chú chó nhỏ bị chủ lạnh nhạt, đáng thương nói.
“Xem tivi đi” Diệu Anh vẫn giữ nguyên thái độ nói
“Xem tivi không có gì hay cả” Quế Chi ôm ngực giận dỗi nói
“…” Diệu Anh không để ý đọc tiếp
“Đi chơi đi, đi mà, đi mà, đi đi đi…” thấy Diệu Anh không để ý đến mình, Quế Chi bắt đầu giở chiêu nũng nịu mà nhỏ hay làm với papa, nhảy lên ôm cổ Diệu Anh mè nheo.
“Haizzzzz…đi” Không chịu được nữa, Diệu Anh thở dài đồng ý. Nếu không đi cùng cô bé này, có khi cô vào viện tai mũi họng mất.
“Yeahhhhhhhhhhhhhhh…” Quế Chi vui mừng nhảy lên như con sóc nhỏ. Thật là đáng yêu.
“Pa ma Anh Nhi đi vắng, Anh Nhi có buồn không?” Vẻ mặt Quế Chi nghi hoặc hỏi. Hôm nay nhỏ đến chơi với Diệu Anh, không thấy pa ma của Diệu Anh đâu cả. Hỏi ra mới biết là pa ma Diệu Anh biết có người lại phát hiện được một lăng mộ, muốn đến đó kiểm tra xem. Cho nên Diệu Anh lại ở nhà một mình.
“Có” Diệu Anh buồn buồn trả lời. Dù làm con của hai người không lâu nhưng cô đã có tình cảm với hai người này. Hôm nay họ lại đi vắng, cô sao không buồn cho được.
“Đừng buồn, Chi Nhi sẽ luôn bên cạnh Anh Nhi” Quế Chi ôm vai Diệu Anh nói
“Phiền” Diệu Anh bỏ cánh tay trên vai mình ra, lạnh nhạt nói.
“Uể, đừng lạnh lùng như vậy mà” Quế Chi thất vọng nói. Đã ba tháng rồi mà Diệu Anh vẫn không thay đổi thái độ với nhỏ, nhỏ rất buồn đó.
“…”
“Được rồi, mình xem phim” thấy Diệu Anh không nói, nhỏ buồn tủi đi ra ghế bật tivi xem.
“Ế, sao sinh nhật Chi Nhi, Anh Nhi lại tặng mình cuốn tiểu thuyết trinh thám, Chi Nhi không thích đọc trinh thám a” khuôn mặt của Quế Chi nhăn nhó nói với Diệu Anh. Mọi người ai cũng tặng đồ chơi, riêng Diệu Anh lại tặng nhỏ cuốn tiểu thuyết dày cộp toàn chữ này. Thật chán chết mà.
“Không biết tặng gì” trên mặt Diệu Anh lộ vẻ lúng túng.
“Mà nè, sao Anh Nhi nói chuyện không bao giờ vượt quá năm chữ vậy?” Quế Chi tò mò hỏi. Nhỏ thấy đứa trẻ nào bốn năm tuổi rất hiếu động, chỉ riêng cô bạn trước mặt này là lạnh nhạt, luôn tiết kiệm chữ thôi.
“…” Diệu Anh cúi mặt xuống, không biết nên nói gì
“Không trả lời thì thôi vậy” Quế Chi buồn bã nói.
“Mình sợ, mình không dám thân thiết với ai quá” Diệu Anh khi nghe thấy giọng nói buồn bã và thất vọng của Quế Chi, cô bé vội nói.
“Hả” Quế Chi chưa kịp tiêu hoá tin tức, khuôn mặt nghệt ra.
“Mình sợ khi mình thân quá với một người thì khi người đó bỏ đi, mình sẽ không quen” Diệu Anh tay nắm chặt cuốn tiểu thuyết, do dự nói.
“À, Anh Nhi yên tâm, Chi Nhi sẽ mãi mãi bên cạnh Anh Nhi, không bao giờ rời xa, lúc vui vẻ hay lúc ốm đau, lúc giàu sang hay lúc nghèo hèn. Anh Nhi cũng không được rời xa Chi Nhi nha.” Quế Chi để tay trước ngực tuyên thề
“Hì…Cậu làm như là chúng ta đám cưới không bằng ý” Diệu Anh phì cười. Cô bạn này của cô thật là dễ thương mà.
“Oaaaaa…Anh Nhi cười lên thật là đẹp” vẻ mặt của Quế Chi như tiểu sắc nữ nói
“khụ…” Diệu Anh ngại ngùng khụ một cái.
“Không được khóc nữa, pa ma cậu chỉ có đi công tác vắng nhà chứ có đi luôn đâu mà phải khóc như vậy” Diệu Anh chống nạnh nói với Quế Chi. Thật hết nói nổi cô bạn này mà.
“Oaoaoaoaoa…pa ma xấu nhất a…đi công tác không thông báo cho Chi Nhi…oaoaoaoaoa” Quế Chi không để ý, vừa khóc vừa nói. Nhìn cô bé như thế này khiến người ta muốn bảo vệ.
“Nín ngay” Diệu Anh quát.
“Ách…” Quế Chi nghe thấy vậy, lập tức ngưng khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Diệu Anh.
“Cậu làm bằng nước hay sao mà khóc nhiều vậy, đúng là đồ mít ướt” Diệu Anh mắng.
“Ách…mà nè, Chi Nhi chưa thấy Anh Nhi khóc bao giờ” Quế Chi nghi hoặc hỏi
“…” Diệu Anh á khẩu, không biết nên nói gì hơn.
“Hả, sao lại đưa cho mình sợi dây chuyền này” Quế Chi cầm sợi dây, giơ lên trước mặt. Khi nhìn thất mặt sợi dây chuyền, mắt nhỏ sáng lên “Oaaaaaaa…nó đẹp quá a, Anh Nhi mua ở đâu đó”
“Cái này là do mình làm, đây là nước mắt của mình, mình cho cậu nắm giữ. Còn cái này…nó là nước mắt của cậu, mình giữ. Từ nay về sau, không được hơi tí là khóc, phải cười lên, như vậy mới xinh” Diệu Anh dịu dàng nói
“Được, sau này Chi Nhi luôn cười, không mít ướt nữa. Hì hì” Quế Chi hì hì cười, hở ra hai cái răng sún
Anh Nhi, cậu nói cậu nắm giữ nước mắt của Chi Nhi mà. Anh Nhi đã hứa ở bên Chi Nhi suốt đời mà. Anh Nhi nói Anh Nhi sợ bị bỏ rơi mà. Tại sao bây giờ người bỏ rơi mình lại là cậu. Tại sao Anh Nhi lại không làm người nắm giữ nước mắt của mình nữa. Anh Nhi, mau trở về mắng mình mít ướt đi. Trở về cùng mình đi. Đừng làm thế với mình mà…
“Cạch…” “Quế Chi, hôm nay…” Bảo Kiệt vừa từ đại sảnh lên phòng. Cậu hôm nay định đưa Quế Chi đi ra ngoài hóng mát. Dù phòng nghỉ của khách sạn có cửa sổ sát đất trong suốt nhưng vẫn phải ra ngoài chứ. Nhưng khi cậu nhìn thấy chiếc giường đơn trống không, trong lòng cậu thắt lại. Cậu hốt hoảng chạy vào phòng vệ sinh nhưng cả hai phòng vệ sinh không có bóng dáng nhỏ bé của Quế Chi.
Bảo Kiệt chạy ra khỏi phòng. Đúng lúc này cậu đâm phải một người làm cậu ngã nhào ra. Rồi trên đầu cậu vang lên giọng nói nghi hoặc của ông Đặng “Cậu Kiệt, có chuyện gì vậy?”
“Cô chú, Quế Chi mất tích rồi” Bảo Kiệt đứng dậy lo lắng nói.
“Cái gì, đang yên đang lành con bé nó đi đâu được chứ?” bà Đặng giật mình nói. Phải nói là bà khó khăn lắm mới có được một đứa con. Bà cưng chiều Quế Chi thành quen, cái gì cũng làm theo ý con bé. Nếu bảo bối của bà có chuyện gì, làm sao bà sống được.
“Con không biết, lúc con từ đại sảnh lên thì đã không thấy Quế Chi đâu rồi” Bảo Kiệt nói.
“Được rồi, ở đây nói này nói nọ thì cũng không thấy con bé đâu, bây giờ việc duy nhất chúng ta phải làm là đi tìm nó. Chắc nó chưa đi xa được đâu” ông Đặng nói.
Nghe thấy ông Đặng nói, hai người kia bừng tỉnh. Cả ba vội vàng chia nhau ra tìm. Phải nói khu resort này không phải nhỏ. Tất cả nhân viên đi tìm mất ba giờ đồng hồ cũng chưa thấy Quế Chi. Bây giờ là mặt trời đã gần xuống núi, tất cả mọi người ở đại sảnh ảo não, không biết một cô bé chín tuổi như Quế Chi có thể đi đâu được.
Bảo Kiệt vò đầu bứt tóc nghĩ. Cuối cùng, như nghĩ ra gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói “Ở đây có nơi nào nhìn được ra Đảo Yến?”
“Bên sườn trái khu resort. Bên đó phong cảnh đẹp nhưng vì có nhiều đá nên tôi không phát triển nơi đó” ông Đặng trả lời
“Cậu Kiệt, tại sao cậu lại hỏi như vậy?” bà Đặng nghi hoặc nói.
“Diệu Anh mất tích ở Đảo Yến, mà hôm nay không có thuyền nào ra đảo tham quan. Con nghĩ Quế Chi sẽ đến nơi nào đó có thể nhìn ra đảo” Bảo Kiệt nói.
“Đúng, vậy mà tôi không nghĩ ra” ông Đặng vỗ đầu một cái nói “còn không đi đến đó nhanh”
Thế là tất cả mọi người đi nhanh ra bên sườn trái khu resort. Đúng như ông Đặng nói, nơi đây quả thật có nhiều đá nhô lên. Nơi đây có lẽ là nơi lý tưởng cho các cặp đôi đến đây chụp ảnh lưu niệm. Ra đến nơi, rơi vào mắt bọn họ là một bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc. Đó không phải là Quế Chi thì còn ai.
Nhìn bóng lưng mảnh mai cô đơn của Quế Chi làm cho tim mọi người nhói lên. Tình bạn giữa Diệu Anh và Quế Chi sâu đậm đến mức độ nào rồi? Có lẽ Quế Chi đã coi Diệu Anh như một phần của chính mình. Cho nên bây giờ, đối mặt với việc Diệu Anh đột ngột biến mất, khiến nhỏ không thể nào tiếp nhận nổi.
Quế Chi không biết mình ra nơi này bằng cách nào và ngồi đây bao lâu. Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, nhỏ lại nhớ đến trong nửa tháng này, mỗi sáng sớm đều bị Diệu Anh kéo ra biển ngắm mặt trời mọc. Mới đầu nhỏ còn cằn nhằn nhưng dậy sớm thành quen. Vì vậy, có hôm Diệu Anh không cần gọi, nhỏ đã dậy để đi cùng Diệu Anh rồi. Rồi đến chiều tối, khi mặt trời lặn, Diệu Anh lại kéo nhỏ ra biển ngắm mặt trời lặn. Có lúc ngắm nhiều quá, chán nản nhỏ mới cằn nhằn với Diệu Anh. Lúc đó Diệu Anh nói thế nào nhỉ. À, Diệu Anh nói “mỗi ngày nếu đã ngắm mặt trời mọc thì phải ngắm mặt trời lặn. Như vậy báo cho chúng ta biết, chúng ta đã sống được thêm một ngày nữa. Đời người ngắn ngủi lắm đó. Biết đâu ngày mai đột nhiên chúng ta không còn tồn tại trên thế giới này”.
“Đời người ngắn ngủi lắm đó” Quế Chi lẩm bẩm. Diệu Anh, cậu thật là vô tình. Cậu đi rồi, mình biết làm sao? Để mình quen có cậu, ỷ lại vào cậu. Bây giờ, cậu biến mất như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Giơ chiếc vòng cổ lên, Quế Chi nở nụ cười thê lương. Anh Nhi, tất cả là lỗi của mình. Đáng lẽ mình không nên động vào cái bình hoa đó. Đáng lẽ người rơi xuống biển là mình. Tại sao cậu đột nhiên mở mắt? Tại sao cậu lại đẩy mình ra? Tại sao lại thay thế mình ngã xuống?
Nước mắt mặn chát, thấm ướt khuôn mặt tiền tuỵ bé nhỏ. Đôi mắt hiện lên nét thê lương, không có tiêu cực. Đôi môi hơi nứt nẻ thỉnh hoảng lẩm bẩm cái gì đó. Đột nhiên, Quế Chi đứng dậy, ngửa mặt lên trời gào lên như để giải toả những uất ức tích luỹ bao ngày qua.
“Tại sao? Tại sao lại làm vậy vơi mình? Tại sao lại đẩy mình ra? Con nhỏ đó nhằm vào mình mà. Tại sao lại thay thế mình để nó đẩy xuống?... AAAAAA…”
Tiếng hét của Quế Chi vang đến tận chân trời. Khi mặt trời vừa khuất sau chân trời, một hạt mưa rơi trên đôi má của nhỏ, hoà chung với nước mắt. Rồi một cơn mưa to đổ xuống. Cơn mưa này, âm u, rơi xuống như nước mắt của ông trời, ông muốn khóc cùng cô bé kia.
Mọi người ở đằng sau, không ai tiến lên. Sáu ngày nay, Quế Chi không chịu khóc ra, không chịu nói dù chỉ là một câu. Mọi người đã rất lo. Nay, thấy nhỏ đã chịu nói, dù là khóc nháo một trận nhưng họ đã thấy yên tâm phần nào. Có lẽ, sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Sau cơn mưa này, có thể tâm trạng nhỏ sẽ bình ổn lại, có thể nhỏ sẽ trở lại là cô bé năng động đáng yêu của mọi người nhanh thôi.
Nói xong nhỏ còn không quên nhìn ngó đằng sau Bảo Kiệt để tìm hình bóng quen thuộc. Nhưng nhỏ không thấy ai khác ngoài bà Đặng và Bảo Khánh. Bảo Kiệt nắm lấy vai của Quế Chi, không đành lòng nói “Quế Chi, đã bốn ngày rồi, anh nghĩ là Diệu Anh không còn sống đâu. Hôm nay, quay lại chỗ cô bé rơi xuống, bọn anh tìm được cái này”. Nói rồi, cậu móc từ trong túi quần ra một vật, xoè ra trước mặt Quế Chi.
Nhìn thấy thứ đó, Quế Chi trợn tròn mắt vẻ không tin được. Cái đó…cái đó không phải là dây truyền của Diệu Anh sao?... . Tay của Quế Chi run rẩy đưa lên, cầm lấy dây truyền trên tay Bảo Kiệt. Tay cầm sợi dây truyền của nhỏ giơ lên, để hai sợi dây song song. Hai sợi dây giống nhau như đúc. Đúng, đó là đôi dây truyền do chính tay Diệu Anh chế tạo, trên đời này không có cái thứ hai. Sợi dây truyền này luôn luôn được Diệu Anh giữ bên người như là một bảo bối, không bao giờ để nó rời xa cô dù chỉ một giây.
Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt trẻ con của Quế Chi, hai mắt nhỏ nhoà đi, hình ảnh dây truyền mờ dần, mờ dần. Rồi ý thức của nhỏ mất đi. Bảo Kiệt hoảng hốt đỡ lấy thân thể đang mất hết sức lực kia, bế ngang nhỏ lên. Ông bà Đặng hoảng hốt, chạy lại không ngừng lay lay Quế Chi.
“Bảo bảo, con đừng làm pa pa sợ, mở mắt ra đi”
“Cô, chú, đừng lay Quế Chi như vậy, bây giờ chúng ta đưa em ý lên phòng trước đã” Bảo Kiệt nói.
“Đúng, đúng, đi” ông Đặng nói xong dẫn đầu chạy lên phòng nghỉ của Quế Chi và Diệu Anh.
Bảo Khánh thì từ lúc đó đến giờ không nói câu nào. Không phải là cậu không muốn nói mà là cậu không biết nên nói gì. Chỉ có nửa tháng thôi, vẻn vẹn chỉ có nửa tháng thôi mà Diệu Anh đã đi sâu vào trong trái tim của cậu. Nay, Diệu Anh tung tích không rõ, cậu cảm giác như mình rơi xuống vực thẳm, không biết làm gì. Không có mục đích, Bảo Khánh phát hiện mình bất giác đã bước đến bờ biển. Nhìn khoảng trời mênh mông, mặt biển xanh biếc, đôi lúc gợi lên một con sóng tâm trạng cậu càng trùm xuống. Ngoài kia, xa xa kia, cô bé chiếm giữ trái tim của cậu đã mất tích ở đó. Có thể, cô bé đã làm một phần trong vùng biển đó rồi. Ông trời thật là khéo trêu đùa. Tại sao cho cô bé xuống, nhân lúc cậu không phòng bị mà cướp mất trái tim của cậu. Rồi không báo trước, cô bé lại mang trái tim cậu đi mất, để lại thân xác trống rỗng ở đây. Tại sao chứ?
Lại hai ngày nữa lại trôi qua. Hôm nay, khu resort này có vẻ ảm đạm. Tất cả các nhân viên đều chán nản. Ông bà chủ và cô chủ sáu ngày nay chưa từng cười. Dù ông chủ bọn họ nghiêm khắc thật đó. Nhưng ông đối với nhân viên rất tốt. Bà chủ thì khỏi phải nói. Bà coi bọn họ như là bạn bè của mình mà đối đãi. Còn cô chủ nữa, dù đây là lần đầu tiên cô chủ đến đây nhưng bọn họ thấy cô chủ là một cô bé rất hiếu động, rất dễ thương. Có những người chủ như vậy, bảo ai không quý mến họ cho được.
Hôm nay, đại gia đình kia rất ảm đạm, nguyên nhân là do cô bé lạnh nhạt hay đi cùng cô chủ mất tích.
Quế Chi từ hai ngày trước tỉnh dậy, không nói không rằng, không khóc không nháo. Nhỏ chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, vuốt ve hai sợi dây truyền đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Nhưng có vẻ vẫn khá hơn bốn bốn hôm đầu, hai hôm nay, Bảo Kiệt đút chút cháo thì nhỏ cũng chịu há miệng ra ăn. Nhưng trên mặt nhỏ không có một chút xíu gì cảm xúc cả. Nhìn nhỏ, người ta cảm giác nhỏ như một con búp bê sứ vậy. Vô cảm. Ông bà Đặng bỏ hết công việc của mình, ở bên Quế Chi động viên nhỏ để nhỏ có thể vượt qua cú shock này. Bảo Kiệt cũng như hai ông bà, trực tiếp dọn sang bên cạnh phòng Quế Chi ở. Bảo Khánh thì hai ngày trước, không nói không rằng mua vé máy bay về Hà Nội rồi. Bảo Kiệt cảm thấy anh hai mình có gì đó rất lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Nhưng cậu không để ý mấy, anh trai cậu cũng lớn rồi, điều cậu cần để ý là cô bé này. Cậu cần phải vực cô bé này dậy.
Quế Chi bây giờ, nhỏ đang chìm sâu vào những kỉ niệm giữa nhỏ và Diệu Anh.
“Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ của mình là Đặng Quế Chi. Bạn là hàng xóm mới của mình nên mình sẽ hết lòng giúp đỡ bạn” Quế Chi niềm nở chào hỏi đối với cô bé lạnh nhạt đứng mở cửa.
“Nguyễn Diệu Anh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời
“Diệu Anh, tên bạn thật là hay nha. Bọn mình từ nay sẽ là bạn, mình chấm bạn trước rồi, không được làm bạn với ai khác ngoài mình” Quế Chi bá đạo nói
“Phiền” nói rồi Diệu Anh đóng sập cửa vào, ngăn cách cô bé Quế Chi ở ngoài. Đó là lần đầu tiên Quế Chi và Diệu Anh gặp nhau. Lúc đó hai cô bé mới chỉ có bốn tuổi.
“Diệu Anh, từ nay mình gọi cậu là Anh Nhi, cậu gọi mình là Chi Nhi nha” Quế Chi chặn đường Diệu Anh nói.
“Trẻ con, tránh” Diệu Anh khó chịu khi tự dưng có người chặn đường
“Cậu cùng là trẻ con mà” Quế Chi không vừa nói
“…” Diệu Anh không nói nữa, trực tiếp đi vòng qua Quế Chi
“Ê, Anh Nhi, quyển sách này hay có gì hay đâu, sao cậu đọc suốt vậy? Đi chơi với mình đi” Quế Chi ngồi bên cạnh Diệu Anh, đáng thương nói. Mấy tuần rồi, nhỏ toàn chạy sang bên này chơi. Ngay cả nhà trẻ không chịu đến, chỉ sang đây để được làm bạn với cô bạn này. Nhưng cô bạn hàng xóm này của nhỏ có vẻ lạnh lùng nhỉ.
“Không rảnh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời.
“Có thời gian đọc sách mà không có thời gian đi chơi, nói con nít ai tin” Quế Chi phồng miệng nói.
“Phiền” Lạnh nhạt phun ra một từ, Diệu Anh quay sang bên kia đọc, tránh người nào đó làm phiền.
“Đừng lạnh nhạt với mình mà” Quế Chi tựa như chú chó nhỏ bị chủ lạnh nhạt, đáng thương nói.
“Xem tivi đi” Diệu Anh vẫn giữ nguyên thái độ nói
“Xem tivi không có gì hay cả” Quế Chi ôm ngực giận dỗi nói
“…” Diệu Anh không để ý đọc tiếp
“Đi chơi đi, đi mà, đi mà, đi đi đi…” thấy Diệu Anh không để ý đến mình, Quế Chi bắt đầu giở chiêu nũng nịu mà nhỏ hay làm với papa, nhảy lên ôm cổ Diệu Anh mè nheo.
“Haizzzzz…đi” Không chịu được nữa, Diệu Anh thở dài đồng ý. Nếu không đi cùng cô bé này, có khi cô vào viện tai mũi họng mất.
“Yeahhhhhhhhhhhhhhh…” Quế Chi vui mừng nhảy lên như con sóc nhỏ. Thật là đáng yêu.
“Pa ma Anh Nhi đi vắng, Anh Nhi có buồn không?” Vẻ mặt Quế Chi nghi hoặc hỏi. Hôm nay nhỏ đến chơi với Diệu Anh, không thấy pa ma của Diệu Anh đâu cả. Hỏi ra mới biết là pa ma Diệu Anh biết có người lại phát hiện được một lăng mộ, muốn đến đó kiểm tra xem. Cho nên Diệu Anh lại ở nhà một mình.
“Có” Diệu Anh buồn buồn trả lời. Dù làm con của hai người không lâu nhưng cô đã có tình cảm với hai người này. Hôm nay họ lại đi vắng, cô sao không buồn cho được.
“Đừng buồn, Chi Nhi sẽ luôn bên cạnh Anh Nhi” Quế Chi ôm vai Diệu Anh nói
“Phiền” Diệu Anh bỏ cánh tay trên vai mình ra, lạnh nhạt nói.
“Uể, đừng lạnh lùng như vậy mà” Quế Chi thất vọng nói. Đã ba tháng rồi mà Diệu Anh vẫn không thay đổi thái độ với nhỏ, nhỏ rất buồn đó.
“…”
“Được rồi, mình xem phim” thấy Diệu Anh không nói, nhỏ buồn tủi đi ra ghế bật tivi xem.
“Ế, sao sinh nhật Chi Nhi, Anh Nhi lại tặng mình cuốn tiểu thuyết trinh thám, Chi Nhi không thích đọc trinh thám a” khuôn mặt của Quế Chi nhăn nhó nói với Diệu Anh. Mọi người ai cũng tặng đồ chơi, riêng Diệu Anh lại tặng nhỏ cuốn tiểu thuyết dày cộp toàn chữ này. Thật chán chết mà.
“Không biết tặng gì” trên mặt Diệu Anh lộ vẻ lúng túng.
“Mà nè, sao Anh Nhi nói chuyện không bao giờ vượt quá năm chữ vậy?” Quế Chi tò mò hỏi. Nhỏ thấy đứa trẻ nào bốn năm tuổi rất hiếu động, chỉ riêng cô bạn trước mặt này là lạnh nhạt, luôn tiết kiệm chữ thôi.
“…” Diệu Anh cúi mặt xuống, không biết nên nói gì
“Không trả lời thì thôi vậy” Quế Chi buồn bã nói.
“Mình sợ, mình không dám thân thiết với ai quá” Diệu Anh khi nghe thấy giọng nói buồn bã và thất vọng của Quế Chi, cô bé vội nói.
“Hả” Quế Chi chưa kịp tiêu hoá tin tức, khuôn mặt nghệt ra.
“Mình sợ khi mình thân quá với một người thì khi người đó bỏ đi, mình sẽ không quen” Diệu Anh tay nắm chặt cuốn tiểu thuyết, do dự nói.
“À, Anh Nhi yên tâm, Chi Nhi sẽ mãi mãi bên cạnh Anh Nhi, không bao giờ rời xa, lúc vui vẻ hay lúc ốm đau, lúc giàu sang hay lúc nghèo hèn. Anh Nhi cũng không được rời xa Chi Nhi nha.” Quế Chi để tay trước ngực tuyên thề
“Hì…Cậu làm như là chúng ta đám cưới không bằng ý” Diệu Anh phì cười. Cô bạn này của cô thật là dễ thương mà.
“Oaaaaa…Anh Nhi cười lên thật là đẹp” vẻ mặt của Quế Chi như tiểu sắc nữ nói
“khụ…” Diệu Anh ngại ngùng khụ một cái.
“Không được khóc nữa, pa ma cậu chỉ có đi công tác vắng nhà chứ có đi luôn đâu mà phải khóc như vậy” Diệu Anh chống nạnh nói với Quế Chi. Thật hết nói nổi cô bạn này mà.
“Oaoaoaoaoa…pa ma xấu nhất a…đi công tác không thông báo cho Chi Nhi…oaoaoaoaoa” Quế Chi không để ý, vừa khóc vừa nói. Nhìn cô bé như thế này khiến người ta muốn bảo vệ.
“Nín ngay” Diệu Anh quát.
“Ách…” Quế Chi nghe thấy vậy, lập tức ngưng khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Diệu Anh.
“Cậu làm bằng nước hay sao mà khóc nhiều vậy, đúng là đồ mít ướt” Diệu Anh mắng.
“Ách…mà nè, Chi Nhi chưa thấy Anh Nhi khóc bao giờ” Quế Chi nghi hoặc hỏi
“…” Diệu Anh á khẩu, không biết nên nói gì hơn.
“Hả, sao lại đưa cho mình sợi dây chuyền này” Quế Chi cầm sợi dây, giơ lên trước mặt. Khi nhìn thất mặt sợi dây chuyền, mắt nhỏ sáng lên “Oaaaaaaa…nó đẹp quá a, Anh Nhi mua ở đâu đó”
“Cái này là do mình làm, đây là nước mắt của mình, mình cho cậu nắm giữ. Còn cái này…nó là nước mắt của cậu, mình giữ. Từ nay về sau, không được hơi tí là khóc, phải cười lên, như vậy mới xinh” Diệu Anh dịu dàng nói
“Được, sau này Chi Nhi luôn cười, không mít ướt nữa. Hì hì” Quế Chi hì hì cười, hở ra hai cái răng sún
Anh Nhi, cậu nói cậu nắm giữ nước mắt của Chi Nhi mà. Anh Nhi đã hứa ở bên Chi Nhi suốt đời mà. Anh Nhi nói Anh Nhi sợ bị bỏ rơi mà. Tại sao bây giờ người bỏ rơi mình lại là cậu. Tại sao Anh Nhi lại không làm người nắm giữ nước mắt của mình nữa. Anh Nhi, mau trở về mắng mình mít ướt đi. Trở về cùng mình đi. Đừng làm thế với mình mà…
“Cạch…” “Quế Chi, hôm nay…” Bảo Kiệt vừa từ đại sảnh lên phòng. Cậu hôm nay định đưa Quế Chi đi ra ngoài hóng mát. Dù phòng nghỉ của khách sạn có cửa sổ sát đất trong suốt nhưng vẫn phải ra ngoài chứ. Nhưng khi cậu nhìn thấy chiếc giường đơn trống không, trong lòng cậu thắt lại. Cậu hốt hoảng chạy vào phòng vệ sinh nhưng cả hai phòng vệ sinh không có bóng dáng nhỏ bé của Quế Chi.
Bảo Kiệt chạy ra khỏi phòng. Đúng lúc này cậu đâm phải một người làm cậu ngã nhào ra. Rồi trên đầu cậu vang lên giọng nói nghi hoặc của ông Đặng “Cậu Kiệt, có chuyện gì vậy?”
“Cô chú, Quế Chi mất tích rồi” Bảo Kiệt đứng dậy lo lắng nói.
“Cái gì, đang yên đang lành con bé nó đi đâu được chứ?” bà Đặng giật mình nói. Phải nói là bà khó khăn lắm mới có được một đứa con. Bà cưng chiều Quế Chi thành quen, cái gì cũng làm theo ý con bé. Nếu bảo bối của bà có chuyện gì, làm sao bà sống được.
“Con không biết, lúc con từ đại sảnh lên thì đã không thấy Quế Chi đâu rồi” Bảo Kiệt nói.
“Được rồi, ở đây nói này nói nọ thì cũng không thấy con bé đâu, bây giờ việc duy nhất chúng ta phải làm là đi tìm nó. Chắc nó chưa đi xa được đâu” ông Đặng nói.
Nghe thấy ông Đặng nói, hai người kia bừng tỉnh. Cả ba vội vàng chia nhau ra tìm. Phải nói khu resort này không phải nhỏ. Tất cả nhân viên đi tìm mất ba giờ đồng hồ cũng chưa thấy Quế Chi. Bây giờ là mặt trời đã gần xuống núi, tất cả mọi người ở đại sảnh ảo não, không biết một cô bé chín tuổi như Quế Chi có thể đi đâu được.
Bảo Kiệt vò đầu bứt tóc nghĩ. Cuối cùng, như nghĩ ra gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói “Ở đây có nơi nào nhìn được ra Đảo Yến?”
“Bên sườn trái khu resort. Bên đó phong cảnh đẹp nhưng vì có nhiều đá nên tôi không phát triển nơi đó” ông Đặng trả lời
“Cậu Kiệt, tại sao cậu lại hỏi như vậy?” bà Đặng nghi hoặc nói.
“Diệu Anh mất tích ở Đảo Yến, mà hôm nay không có thuyền nào ra đảo tham quan. Con nghĩ Quế Chi sẽ đến nơi nào đó có thể nhìn ra đảo” Bảo Kiệt nói.
“Đúng, vậy mà tôi không nghĩ ra” ông Đặng vỗ đầu một cái nói “còn không đi đến đó nhanh”
Thế là tất cả mọi người đi nhanh ra bên sườn trái khu resort. Đúng như ông Đặng nói, nơi đây quả thật có nhiều đá nhô lên. Nơi đây có lẽ là nơi lý tưởng cho các cặp đôi đến đây chụp ảnh lưu niệm. Ra đến nơi, rơi vào mắt bọn họ là một bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc. Đó không phải là Quế Chi thì còn ai.
Nhìn bóng lưng mảnh mai cô đơn của Quế Chi làm cho tim mọi người nhói lên. Tình bạn giữa Diệu Anh và Quế Chi sâu đậm đến mức độ nào rồi? Có lẽ Quế Chi đã coi Diệu Anh như một phần của chính mình. Cho nên bây giờ, đối mặt với việc Diệu Anh đột ngột biến mất, khiến nhỏ không thể nào tiếp nhận nổi.
Quế Chi không biết mình ra nơi này bằng cách nào và ngồi đây bao lâu. Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, nhỏ lại nhớ đến trong nửa tháng này, mỗi sáng sớm đều bị Diệu Anh kéo ra biển ngắm mặt trời mọc. Mới đầu nhỏ còn cằn nhằn nhưng dậy sớm thành quen. Vì vậy, có hôm Diệu Anh không cần gọi, nhỏ đã dậy để đi cùng Diệu Anh rồi. Rồi đến chiều tối, khi mặt trời lặn, Diệu Anh lại kéo nhỏ ra biển ngắm mặt trời lặn. Có lúc ngắm nhiều quá, chán nản nhỏ mới cằn nhằn với Diệu Anh. Lúc đó Diệu Anh nói thế nào nhỉ. À, Diệu Anh nói “mỗi ngày nếu đã ngắm mặt trời mọc thì phải ngắm mặt trời lặn. Như vậy báo cho chúng ta biết, chúng ta đã sống được thêm một ngày nữa. Đời người ngắn ngủi lắm đó. Biết đâu ngày mai đột nhiên chúng ta không còn tồn tại trên thế giới này”.
“Đời người ngắn ngủi lắm đó” Quế Chi lẩm bẩm. Diệu Anh, cậu thật là vô tình. Cậu đi rồi, mình biết làm sao? Để mình quen có cậu, ỷ lại vào cậu. Bây giờ, cậu biến mất như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Giơ chiếc vòng cổ lên, Quế Chi nở nụ cười thê lương. Anh Nhi, tất cả là lỗi của mình. Đáng lẽ mình không nên động vào cái bình hoa đó. Đáng lẽ người rơi xuống biển là mình. Tại sao cậu đột nhiên mở mắt? Tại sao cậu lại đẩy mình ra? Tại sao lại thay thế mình ngã xuống?
Nước mắt mặn chát, thấm ướt khuôn mặt tiền tuỵ bé nhỏ. Đôi mắt hiện lên nét thê lương, không có tiêu cực. Đôi môi hơi nứt nẻ thỉnh hoảng lẩm bẩm cái gì đó. Đột nhiên, Quế Chi đứng dậy, ngửa mặt lên trời gào lên như để giải toả những uất ức tích luỹ bao ngày qua.
“Tại sao? Tại sao lại làm vậy vơi mình? Tại sao lại đẩy mình ra? Con nhỏ đó nhằm vào mình mà. Tại sao lại thay thế mình để nó đẩy xuống?... AAAAAA…”
Tiếng hét của Quế Chi vang đến tận chân trời. Khi mặt trời vừa khuất sau chân trời, một hạt mưa rơi trên đôi má của nhỏ, hoà chung với nước mắt. Rồi một cơn mưa to đổ xuống. Cơn mưa này, âm u, rơi xuống như nước mắt của ông trời, ông muốn khóc cùng cô bé kia.
Mọi người ở đằng sau, không ai tiến lên. Sáu ngày nay, Quế Chi không chịu khóc ra, không chịu nói dù chỉ là một câu. Mọi người đã rất lo. Nay, thấy nhỏ đã chịu nói, dù là khóc nháo một trận nhưng họ đã thấy yên tâm phần nào. Có lẽ, sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Sau cơn mưa này, có thể tâm trạng nhỏ sẽ bình ổn lại, có thể nhỏ sẽ trở lại là cô bé năng động đáng yêu của mọi người nhanh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.