Chương 55: Mở Mắt ! Không Thấy Anh !
Gió lạnh
02/05/2016
Ngày thứ 4
Căn phòng vẫn im lặng như tờ
- Hoàng Ngọc Băng Nhi . Em vẫn ngủ à - một giọng nói nam vang lên không phải Thiên- tôi mong sao khi em tỉnh lại sẽ quên hết tất cả . Có phải sẽ tốt hơn không
Jun nhìn nó . Ánh nắng vàng chiếu vào phòng , đậu lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng . Hàng mi cong vút vẫn khép kín che đi đôi mắt hút hồn . Như một điều diệu kì . Hàng mi cong khẽ động . Đồng tử khó khăn tiếp nhận những ánh sáng không mấy dễ chịu sau những ngày ngủ quên trong bóng tối . Hình ảnh mờ rồi rõ dần . Chàng trai với nụ cười trên môi nhìn nó thỏa mãn
- em đã tỉnh dậy
- sao cậu lại ở đây ? - nó nhăn mặt
- em còn chưa khỏe . Đừng vội ngồi dậy như vậy - Jun chạy lại bên cô
- tránh ra - nó nhìn cậu
- em đang tìm Lâm Hàn Thiên sao ?
- anh . . .
- cậu ta không ở đây ?
- tôi hỏi cậu !
- em không hỏi nhưng tôi hiểu . Cậu ta đang cùng vợ tương lai đi chơi . Em cần biết . Tôi không nói dối . Đối với em cậu ta là gì ? Cậu ta thì chẳng coi em là gì cả- Jun nhìn vào mắt cô và cậu nhận thấy bàn tay cô nắm chặt lấy chăn - em không tin tôi . Có cần tôi gọi hai người đó đến đây . Họ có vẻ sống với nhau như vợ chồng thật
- anh nghĩ tôi không biết anh và Phạm Thiên Di như thế nào sao ?
- anh . . Không phủ nhận nhưng anh không lừa dối em như Lâm Hàn Thiên . Không phải là một kẻ ngập tràn thú tính
-anh cút đi
- anh sẽ đi nhưng sự thật không thay đổi
Jun ra khỏi phòng . Mắt cô như nổi lửa . Tức giận . Giận dữ hay ghen tuông . Cô giật phăng ống chuyền cắm nơi cổ tay , máu chảy dài trên cánh tay trắng , lật tung chăn , cô lao vào nhà tắm . Trong gương lớn không còn là gương mặt của cô mà là Thiên nhưng không phải chỉ có cậu mà bên cạnh là Thiên Di . Hai người đang vui vẻ như một cập tình nhân thật sự . Choang. Tay cô lấy họp đồ vứt thẳng , tấm gương vỡ ra ngàn mảnh . Cô điên thật rồi . Tại sao ? Tại sao ?
Thiên vào phòng . Cậu vừa rời khỏi cuộc họp đã vội tới đây . Cậu luôn lo lắng khi không ở bên cô . Vừa vào . Những tiếng đập phá làm cậu khổ hãi . Nhìn về phía giường trống không , nỗi bất an xâm chiếm . Hắn chạy vào phòng tắm . Tất cả gần như bị tàn phá vô hại . Mảnh gương sắc nhọn bắn tung toé khắp nơi . Cô ngồi giữa đất . Tay máu tươi rỉ đều thấm lên cả bộ áo bệnh nhân . Thiên tiến lại , ôm chặt lấy cô . Nhưng không . Cô xô hắn ra . Quá bất ngờ . Hắn ngã xuống sàn . Cô lao nhanh ra ngoài
- em sao vậy . Sao lại như thế này - Vũ nắm lấy tay cô
Nhi gục vào lòng Vũ và khóc
- cô ấy đã phải chịu nhiều cứ sock liên tiếp . Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần - bác sĩ nói
- cảm ơn - Vũ thở dài . Cậu nhìn về phía giường lớn , nơi đứa em gái đang ngủ say bởi tác dụng của thuốc an thần
- Thiên . Cậu chưa hiểu hết về nó - Băng tựa đầu vào vai Vũ
- có lẽ là vậy
- dài lắm - Vũ nói - đau nữa
***
" Từ nhỏ con bé là một đứa vô tư , suốt ngày chỉ cười thậm chí là nếu bị mắng cũng cười . Tớ và anh cả đã nghĩ sẽ không bao giờ làm nó khóc , không bao giờ . Sinh ra con bé đã được bao bọc như vật quý và nếu nhận xét đúng là còn hơn thế nữa . Năm 8 tuổi , con bé đã trải qua một cú sock rất lớn mà không chỉ là con bé chịu . Ba mẹ tớ chết trước mặt con bé trong một vụ tai nạn . Đôi khi mọi người nhìn vào còn nghĩ nó là con ba mẹ tớ là con của ba mẹ ruột khi suốt ngày con bé luôn ở bên nhà tớ nhiều hơn là ở nhà nó . Suốt một tháng sau đám tang, con bé đã vụ giam mình trong phòng không chịu ăn uống , ai cũng lo lắng , bác sĩ chẩn đoán rằng con bé mang khả năng lớn sẽ bị trầm cảm nếu như tình trạng như thế tiếp diễn . Dù sau đó nó vẫn chơi với mọi người nhưng việc nó cười và nói là rất hiếm . Gần một năm nó đã mang tình trạng đó cho đến một ngày nếu không gặp được đứa bé đó , nó đã thoát ra khỏi địa ngục mà nó tự tạo ra . Đừng chạm vào quá khứ của nó "
Thiên ngả đầu vào ghế , ánh đèn yếu ớt sáng trong bóng tối . Hắn tiến lại phía giường , lấy tay vuốt vẻ mặt nó
- em mệt lắm à . Ngủ đi . Tỉnh dậy hãy cười với anh nhé . Anh nhớ lắm
Gần sáng
Cô mở mắt . Màu của bóng đêm dịu hơn so với ánh sáng của ban ngày . Đôi mắt cô nhìn trong màu đen của căn phòng . Chợt . Dừng lại tại bộ salong cuối góc . Trên bàn kính , ánh sáng từ màn hình laptop yếu đuối chiến đấu với màu đen bủa vây . Người con trai trên ghế , ngả đầu tựa vào bức tường phía sau vừa thực vừa ảo . Khó đoán . Do dự chốc lát . Cô bước xuống giường , nhẹ nhàng tiến đến , đẩy chiếc laptop sang một phía , cô ngồi lên bàn kính Đối diện với hắn . Dù hắn có ngồi thì tại sao cậu vẫn cao và vĩ đại đến thế . Rất lâu , cô ngồi nhìn hắn nhưng cậu vẫn không có phản ứng. Tại sao bây giờ lại như thế . Chẳng phải lúc trước hắn còn nhạy cảm hơn cả phụ nữ sao . Chẳng bù cho lúc trước , chỉ một ánh nhìn cậu cũng nhận ra . Vậy mà giờ đây . . . Chợt . Cô thấy bàn tay cậu , máu đã khô lại nhưng không có nghĩa là an toàn . Nâng bàn tay ấy lên, cô cũng nhận thấy bàn tay ấm áp ngày nào đã gầy đi , ốm đi nhường nào . Lôi hộp y tế từ dưới bàn lên , cô mới hay tay mình vẫn còn cuốn một lớp băng trắng . Muốn khóc cũng không thể khóc . Những đoạn kí ức hồi chiều được tua đi tua lại một cách chậm rãi , rõ ràng . Như vậy lại càng đau hơn . Trái tim yêu nhiều thì hận nhiều , đó là quy luật tự nhiên
-Hàn Thiên
Vẫn im lặng . Có lẽ hắn mệt lắm rồi . Cậu còn chẳng nghe cô gọi nữa là . Tim cô nhói lên . Đây có còn là người đàn ông lúc trước
-xin lỗi . Hồi chiều làm anh đau
Nói rồi cô vươn tay tháo từng chiếc khuy áo trên người hắn . Cơ bắp rắn chắc dần lộ ra . Không quan tâm . Với quá lực của một bệnh nhân vừa nói ra khỏi giường nhưng không biết thế nào cô đường như có một sức mạnh phi thường nào đó . Nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên rồi để cho cậu tựa vào bờ vai chẳng có gì là rắn chắc hay vững chãi của cô . Vứt chiếc áo sơ về một góc nào đó. Trên tấm lưng , mắt vẫn không ngừng rỉ ra, những vết thương do ngã hồi chiều. Trái tim cô thắt lại. Tại sao cô lại có thể gây ra cho con người này nỗi đau về thể chất . Bản thân cô sẽ không tha thứ cho mình nếu như hắn đau . Hơi thở cậu phả đều lên da thịt cô như đang mệt mỏi . Dù bờ vai có như muốn rời ra hay hãy xuống thì cô vẫn sẽ yêu những giây phút trong bóng đêm . Cô thật sự rất sợ khi cậu tỉnh dậy cậu sẽ ruồng rẫy cô . Sợ cậu sẽ nói - tôi ghét cô . Cô hãy tránh xa khỏi cuộc sống của tôi . Cút đi . Chính cô đã làm xáo động cuộc sống của tôi. Nếu không phải vì thứ hôn ước quái quỷ kia tôi đã bỏ quách cô rồi Xin đừng như vậy . Nếu đi , cậu hãy lặng lẽ mà ra đi , đừng bắt cô đau. Xin cậu!!! Lúc trước cô có thể tự tin trước Phạm Thiên Di , dám kiêu ngạo nói Lâm Hàn Thiên yêu cô rất nhiều và không có cô gái nào có thể cướp được trái tim đó . Có thể từ nhỏ sinh ra cô đã có được mọi thứ mà mình muốn nên cô mới có thể dám kiêu ngạo . Bây giờ , sau những sự việc xảy ra , cô chắc không còn kiêu ngạo nổi Lấy chiếc gối đặt vào đầu ghế, cô ôm lấy cơ thể hắn to lớn cậu ngã xuống. Tưởng chừng như cô ngã vào lòng cậu. Đắp chiếc chăn mỏng qua người hắn rồi lên giường và trùm chăn lại . Đôi mắt Thiên từ từ mở , cậu nhìn về phía cô , phủ một nỗi đau vô tận
-anh không biết phải làm sao nữa
>>> gió lạnh : xin mời các bạn đọc cập nhật lịch post , chia sẻ truyện tại trang face Bảo bối thiên tài, anh nhớ em
Căn phòng vẫn im lặng như tờ
- Hoàng Ngọc Băng Nhi . Em vẫn ngủ à - một giọng nói nam vang lên không phải Thiên- tôi mong sao khi em tỉnh lại sẽ quên hết tất cả . Có phải sẽ tốt hơn không
Jun nhìn nó . Ánh nắng vàng chiếu vào phòng , đậu lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng . Hàng mi cong vút vẫn khép kín che đi đôi mắt hút hồn . Như một điều diệu kì . Hàng mi cong khẽ động . Đồng tử khó khăn tiếp nhận những ánh sáng không mấy dễ chịu sau những ngày ngủ quên trong bóng tối . Hình ảnh mờ rồi rõ dần . Chàng trai với nụ cười trên môi nhìn nó thỏa mãn
- em đã tỉnh dậy
- sao cậu lại ở đây ? - nó nhăn mặt
- em còn chưa khỏe . Đừng vội ngồi dậy như vậy - Jun chạy lại bên cô
- tránh ra - nó nhìn cậu
- em đang tìm Lâm Hàn Thiên sao ?
- anh . . .
- cậu ta không ở đây ?
- tôi hỏi cậu !
- em không hỏi nhưng tôi hiểu . Cậu ta đang cùng vợ tương lai đi chơi . Em cần biết . Tôi không nói dối . Đối với em cậu ta là gì ? Cậu ta thì chẳng coi em là gì cả- Jun nhìn vào mắt cô và cậu nhận thấy bàn tay cô nắm chặt lấy chăn - em không tin tôi . Có cần tôi gọi hai người đó đến đây . Họ có vẻ sống với nhau như vợ chồng thật
- anh nghĩ tôi không biết anh và Phạm Thiên Di như thế nào sao ?
- anh . . Không phủ nhận nhưng anh không lừa dối em như Lâm Hàn Thiên . Không phải là một kẻ ngập tràn thú tính
-anh cút đi
- anh sẽ đi nhưng sự thật không thay đổi
Jun ra khỏi phòng . Mắt cô như nổi lửa . Tức giận . Giận dữ hay ghen tuông . Cô giật phăng ống chuyền cắm nơi cổ tay , máu chảy dài trên cánh tay trắng , lật tung chăn , cô lao vào nhà tắm . Trong gương lớn không còn là gương mặt của cô mà là Thiên nhưng không phải chỉ có cậu mà bên cạnh là Thiên Di . Hai người đang vui vẻ như một cập tình nhân thật sự . Choang. Tay cô lấy họp đồ vứt thẳng , tấm gương vỡ ra ngàn mảnh . Cô điên thật rồi . Tại sao ? Tại sao ?
Thiên vào phòng . Cậu vừa rời khỏi cuộc họp đã vội tới đây . Cậu luôn lo lắng khi không ở bên cô . Vừa vào . Những tiếng đập phá làm cậu khổ hãi . Nhìn về phía giường trống không , nỗi bất an xâm chiếm . Hắn chạy vào phòng tắm . Tất cả gần như bị tàn phá vô hại . Mảnh gương sắc nhọn bắn tung toé khắp nơi . Cô ngồi giữa đất . Tay máu tươi rỉ đều thấm lên cả bộ áo bệnh nhân . Thiên tiến lại , ôm chặt lấy cô . Nhưng không . Cô xô hắn ra . Quá bất ngờ . Hắn ngã xuống sàn . Cô lao nhanh ra ngoài
- em sao vậy . Sao lại như thế này - Vũ nắm lấy tay cô
Nhi gục vào lòng Vũ và khóc
- cô ấy đã phải chịu nhiều cứ sock liên tiếp . Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần - bác sĩ nói
- cảm ơn - Vũ thở dài . Cậu nhìn về phía giường lớn , nơi đứa em gái đang ngủ say bởi tác dụng của thuốc an thần
- Thiên . Cậu chưa hiểu hết về nó - Băng tựa đầu vào vai Vũ
- có lẽ là vậy
- dài lắm - Vũ nói - đau nữa
***
" Từ nhỏ con bé là một đứa vô tư , suốt ngày chỉ cười thậm chí là nếu bị mắng cũng cười . Tớ và anh cả đã nghĩ sẽ không bao giờ làm nó khóc , không bao giờ . Sinh ra con bé đã được bao bọc như vật quý và nếu nhận xét đúng là còn hơn thế nữa . Năm 8 tuổi , con bé đã trải qua một cú sock rất lớn mà không chỉ là con bé chịu . Ba mẹ tớ chết trước mặt con bé trong một vụ tai nạn . Đôi khi mọi người nhìn vào còn nghĩ nó là con ba mẹ tớ là con của ba mẹ ruột khi suốt ngày con bé luôn ở bên nhà tớ nhiều hơn là ở nhà nó . Suốt một tháng sau đám tang, con bé đã vụ giam mình trong phòng không chịu ăn uống , ai cũng lo lắng , bác sĩ chẩn đoán rằng con bé mang khả năng lớn sẽ bị trầm cảm nếu như tình trạng như thế tiếp diễn . Dù sau đó nó vẫn chơi với mọi người nhưng việc nó cười và nói là rất hiếm . Gần một năm nó đã mang tình trạng đó cho đến một ngày nếu không gặp được đứa bé đó , nó đã thoát ra khỏi địa ngục mà nó tự tạo ra . Đừng chạm vào quá khứ của nó "
Thiên ngả đầu vào ghế , ánh đèn yếu ớt sáng trong bóng tối . Hắn tiến lại phía giường , lấy tay vuốt vẻ mặt nó
- em mệt lắm à . Ngủ đi . Tỉnh dậy hãy cười với anh nhé . Anh nhớ lắm
Gần sáng
Cô mở mắt . Màu của bóng đêm dịu hơn so với ánh sáng của ban ngày . Đôi mắt cô nhìn trong màu đen của căn phòng . Chợt . Dừng lại tại bộ salong cuối góc . Trên bàn kính , ánh sáng từ màn hình laptop yếu đuối chiến đấu với màu đen bủa vây . Người con trai trên ghế , ngả đầu tựa vào bức tường phía sau vừa thực vừa ảo . Khó đoán . Do dự chốc lát . Cô bước xuống giường , nhẹ nhàng tiến đến , đẩy chiếc laptop sang một phía , cô ngồi lên bàn kính Đối diện với hắn . Dù hắn có ngồi thì tại sao cậu vẫn cao và vĩ đại đến thế . Rất lâu , cô ngồi nhìn hắn nhưng cậu vẫn không có phản ứng. Tại sao bây giờ lại như thế . Chẳng phải lúc trước hắn còn nhạy cảm hơn cả phụ nữ sao . Chẳng bù cho lúc trước , chỉ một ánh nhìn cậu cũng nhận ra . Vậy mà giờ đây . . . Chợt . Cô thấy bàn tay cậu , máu đã khô lại nhưng không có nghĩa là an toàn . Nâng bàn tay ấy lên, cô cũng nhận thấy bàn tay ấm áp ngày nào đã gầy đi , ốm đi nhường nào . Lôi hộp y tế từ dưới bàn lên , cô mới hay tay mình vẫn còn cuốn một lớp băng trắng . Muốn khóc cũng không thể khóc . Những đoạn kí ức hồi chiều được tua đi tua lại một cách chậm rãi , rõ ràng . Như vậy lại càng đau hơn . Trái tim yêu nhiều thì hận nhiều , đó là quy luật tự nhiên
-Hàn Thiên
Vẫn im lặng . Có lẽ hắn mệt lắm rồi . Cậu còn chẳng nghe cô gọi nữa là . Tim cô nhói lên . Đây có còn là người đàn ông lúc trước
-xin lỗi . Hồi chiều làm anh đau
Nói rồi cô vươn tay tháo từng chiếc khuy áo trên người hắn . Cơ bắp rắn chắc dần lộ ra . Không quan tâm . Với quá lực của một bệnh nhân vừa nói ra khỏi giường nhưng không biết thế nào cô đường như có một sức mạnh phi thường nào đó . Nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên rồi để cho cậu tựa vào bờ vai chẳng có gì là rắn chắc hay vững chãi của cô . Vứt chiếc áo sơ về một góc nào đó. Trên tấm lưng , mắt vẫn không ngừng rỉ ra, những vết thương do ngã hồi chiều. Trái tim cô thắt lại. Tại sao cô lại có thể gây ra cho con người này nỗi đau về thể chất . Bản thân cô sẽ không tha thứ cho mình nếu như hắn đau . Hơi thở cậu phả đều lên da thịt cô như đang mệt mỏi . Dù bờ vai có như muốn rời ra hay hãy xuống thì cô vẫn sẽ yêu những giây phút trong bóng đêm . Cô thật sự rất sợ khi cậu tỉnh dậy cậu sẽ ruồng rẫy cô . Sợ cậu sẽ nói - tôi ghét cô . Cô hãy tránh xa khỏi cuộc sống của tôi . Cút đi . Chính cô đã làm xáo động cuộc sống của tôi. Nếu không phải vì thứ hôn ước quái quỷ kia tôi đã bỏ quách cô rồi Xin đừng như vậy . Nếu đi , cậu hãy lặng lẽ mà ra đi , đừng bắt cô đau. Xin cậu!!! Lúc trước cô có thể tự tin trước Phạm Thiên Di , dám kiêu ngạo nói Lâm Hàn Thiên yêu cô rất nhiều và không có cô gái nào có thể cướp được trái tim đó . Có thể từ nhỏ sinh ra cô đã có được mọi thứ mà mình muốn nên cô mới có thể dám kiêu ngạo . Bây giờ , sau những sự việc xảy ra , cô chắc không còn kiêu ngạo nổi Lấy chiếc gối đặt vào đầu ghế, cô ôm lấy cơ thể hắn to lớn cậu ngã xuống. Tưởng chừng như cô ngã vào lòng cậu. Đắp chiếc chăn mỏng qua người hắn rồi lên giường và trùm chăn lại . Đôi mắt Thiên từ từ mở , cậu nhìn về phía cô , phủ một nỗi đau vô tận
-anh không biết phải làm sao nữa
>>> gió lạnh : xin mời các bạn đọc cập nhật lịch post , chia sẻ truyện tại trang face Bảo bối thiên tài, anh nhớ em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.