Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 63: Sói Già

Gió lạnh

18/05/2016

Lâm Hàn Thiên quả thực ngày một trở thành một cao thủ. Mà cao thủ theo cô nhận thấy là cao thủ của cao thủ. Có lẽ ông anh Hoàng Minh Vũ của cô dù cao tay đến mấy cũng phải bái phục kẻ nói nhập môn này. Gần như hắn vô cùng ' biến thái' , luôn tìm mọi cách để làm những việc ' biến chất', ' bệnh hoạn' để ép cô . . Lên . . . Giường . . . Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao một thiên tài như cô lại để cho một tên như hắn tìm được mọi kẽ hở trong lời nói. Lý do của hắn đưa ra quả thật . . . Khó . . . Đoán . Cứ cho là vậy, một thiên tài như Hoàng Ngọc Băng Nhi bây giờ phải chịu thua Lâm Hàn Thiên trong lĩnh vực này thì hơi khó nghe song hắn quá logic, logic đến kẽ hở cho con muỗi bay qua cũng bị triệt tiêu. Ở công ty, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của cô nhìn hắn, lập tức liền bị ép vào tội danh liếc mắt đưa tình, dẫn dụ xếp vào mối tình công sở rồi thản nhiên nhướm mày nói :

" anh không ngại đâu, ít nhất em nên cho em thấy thành ý của mình "

Trắng trợn đến nỗi đối phương muốn sọc máu tươi ngay tại chỗ. Đã thế lại còn chưa để hồi âm mà trực tiếp bế vào phòng nghỉ mà chứng minh thành ý, thiết lập mối quan hệ công sở của vợ chồng boss. Hại cô hôm sau không dám nhìn hắn một giây nhưng lại càng thêm phần thản hại hơn , bị ép vào tội

" Cố ý kìm nén dục vọng với xếp "

Kết quả vẫn vậy !

Đến cả việc đi lại, uống nước , thậm chí là nằm xuống bàn hay đánh văn bản chuẩn bị cho cuộc họp đều bị ép vào mức án " quấy rối tình dục " và cuối cùng vẫn là kẻ bị hại được lợi. Vậy chẳng há ra Lâm Hàn Thiên đưa bảo bối thiên tài đến trụ sở làm việc để yêu đương gần gũi bất cứ khi nào. Đến khi nhận ra ' một triết ký sống cao cả ' mà chồng yêu đang thực hiện thì vào một đêm, vợ xinh đẹp đã đạp tung cửa phòng làm việc trừng mắt tố cáo tội ác nhưng đáp lại là

" Như vậy chẳng phải tốt hơn sao. Ít ra là vào buổi trưa anh tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi về để chúng ta ân ái bồi đắp tình cảm đời sống vợ chồng , tiện thể tạo ra một sinh linh bé bỏng "

Cô trừng mắt với hắn

- Đầu óc anh có vấn đề chắc. Sinh linh bé bỏng cái quái gì. Nếu em không dùng biện pháp an toàn thì bây giờ không biết bao nhiêu sinh linh bé nhỏ của anh đã ra đời

Và sau đó, quyển sách trên tay cô bay thẳng về hướng hắn . Dám nói ra những lời như thế, hắn đúng là siêu biến thái

- thì ra là vậy. Thảo nào. Anh không tin mình như vậy mà mãi chưa thấy bảo bối con xuất hiện . Thì ra là do em

- không lẽ em lại phải làm mẹ sớm như vậy. Không bao giờ- cô đi lại, đập tay chống xuống bàn làm việc, đối diện hắn, vẻ mặt thách thức nhưng đồng thời cũng tạo ra một dáng vẻ vô cùng khó cưỡng đối với đám người hành động bằng thân dưới. Hắn nắm lấy tay cô

- những hàng động nãy giờ của nên suy cho cùng đều muốn yêu cầu anh. Bảo bối. Xin lỗi đã để em đợi lâu

- không . Không bao giờ- cô vùng tay ra nhưng quá khó đối với người đàn ông đang chuẩn bị phát tiết- anh không được động tới em. Buông ra

Thiên xoay người bế cô vào lòng mặc cô đang đấm đá loạn xạ. Gần đến cửa . Bỗng. Rầm. Chân cô vô ý đạp mạnh vào cánh cửa làm nó đóng sầm lại một cách thô bạo rồi chính thức khóa trái . Quả là uy lực mạnh. Hắn nheo mày tà mị nhìn cô

- em có ý gì đây. Cũng đúng thôi. Quả là em hiểu tâm lý. Ở trong phòng ngủ lâu quá cũng chán, chúng ta chính xác là nên đổi địa điểm để thứ vị hơn và chất lượng hơn. Hoàng Ngọc Băng Nhi . Anh ngày càng yêu em đến chết mất

- anh ảo tưởng

Một mình cô chân yếu tay mềm ruốt cuộc cũng phải quy phục vô điều kiện mặc cho người ở phía trên hoành hành. Song cứ tưởng chỉ vậy là kết thúc nhưng ai dè nửa đêm gần sáng liền bị lôi về phòng ngủ tiếp tục hoan ái. Lâm Hàn Thiên nếu lúc trước quả thực được xem là băng thì bây giờ đỉnh cao của nhan thạch trong núi lửa. Kết quả cuối cùng, một ngày cuối tuần với ý định tươi đẹp đã nhanh chóng bị đập vỡ bởi sự thật phũng phàng khi cả ngày chỉ bị con rối hành hạ trong phòng ngủ. Lại còn biện mình một lý do vô cùng không đáng khâm phục

" Anh phải rất mệt và tốn nhiều tinh lực nói thỏa mãn được em . Nhưng không sao . Anh tình nguyện "

Ruốt cục câu này nên em ai phát ngôn thì đúng hơn. Và cũng trong ngày hôm đó, một loạt đồ được xem là không cần thiết được vứt đi. Khiến chỉ cần gặp cô , mấy người giúp đã tủm tỉm cười. Hẳn bộ não thiên tài của cô đủ hiểu nhưng khi hỏi tội thì

- thế cũng tốt. Ít ra họ sẽ không làm phiền chúng ta

Quá trắng trợn. Tại sao nói con sói kia lại nói để tránh bị làm phiền . Nguyên nhân sâu xa cũng tại lão quản gia đáng chết kia. Lâm Hàn Thiên đang còn ép buộc vợ yêu thực hiện nghĩa vụ cao cả thì . . . Cốc . . . Cốc . . . Cốc . .

Quả là vô duyên quá mức

- thiếu gia. Điện thoại của phu nhân, bà nói không gọi được cho người.

Cô nghi hoặc nhìn hắn. Không phải chứ. Điện thoại của hai người căn bản không thay sim hay hết pin . Hắn cười

- anh tắt nguồn

- sao anh dám - cô tức giận xô người hắn dậy khỏi cơ thể mình . Nhưng hắn chỉ chống tay thở hắt

- nói phu nhân chuyển máy sang cho tiểu thư

rồi sau đó điện thoại cô ngay lập tức đôi chuông

- alo . Con chào mẹ

- . .

- vâng ạ- cô nhăn mày, trên người mình, hắn đang vùi đầu vào hõm cổ cô, mái tóc đen chà xát là cô thấy nhột

' em đang nghe điện thoại. Đừng nghịch '

Song, đáp lại chỉ là, hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng tiếp xúc với da thịt nguội lạnh khiến cô run lên

- đó là việc của em còn anh làm việc của anh

Nói rồi hắn hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn , tiếp tục cúi xuống, chiếc lưỡi nóng bỏng như muốn trêu chọc toàn bộ dây thần kinh xúc cảm trên người cô, nhẹ nhàng cắn mút điêu luyện. Chợt

- a . . - cô bấu mạnh vào lưng hắn, trừng mắt nhìn kẻ tội đồ vô 'số ' tội. Hắn cười, ngón tay vuốt ve vết răng trên cổ cô như vẻ đang rất thỏa mãn

Trong điện thoại vang lên câu hỏi quan tâm đến Thiên cũng nghe được rõ

- con sao vậy ?

- dạ . Không sao

- các con chuẩn bị đi ngủ sao



- vâng- cô đỏ mặt như trái cà chua chín, đáng yêu vô cùng

- vậy hẳn mẹ đã làm phiền. Chúc các con ngủ ngon

- chúc mẹ ngủ ngon

Cô tắt máy, khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ, đánh liên tiếp vào người hắn. Thiên suốt cuộc chỉ cười rồi giữ lấy tay cô

- chẳng phải mẹ vừa chúc chúng ta ngủ ngon sao. Anh nếu mà không vận động một chút thì thật sự rất khó ngủ ngon

- anh . . .

Kết quả vẫn vậy. Chỉ là khi có người làm phiền . . Ai đó có chút khó chịu vì mất mấy phút mà không thương tiếc hành hạ người bên dưới

- - -

Rồi. Một ngày trong những ngày. Hai con sói lập tức biết được mình là người cùng gọi cùng thuyền , hai bộ óc thiên tài cùng nghĩ ra một kế hoạch 'biến thái' trên cả sự hoàn hảo, để chén một bữa thịt cừu non no say. Và bar Devil lại một lần nữa tiếp đón bốn vị khách, lần này hai soái ca chủ động gọi rượu, đưa hai mỹ nhân vào lồng một cách dễ dàng

Về nhà đã rất khuya, cô ngồi xuống giường, ánh mắt mông lung nhìn quanh căn phòng rồi thở dài. Thiên tiến lại, ngồi xuống trước mặt cô, nghi hoặc

- em có cảm thấy gì không

- không- cô nhìn hắn

- không nóng như lần trước sao

- không

- mẹ kiếp. Em hình thành tế bào miễn dịch với rượu mạnh rồi sao

- cái gì

- không

Bất ngờ , cô xô hắn ra rồi đi vào phòng tắm. Vài phút sau , cô bước ra ngoài. Hắn thật sự lấy làm sửng sốt trước bộ dạng hiện tại

- anh nhìn gì vậy

- à . . Không

- sửng sốt lắm sao . Vì em mặc áo tắm của anh

- ừ

- an toàn là trên hết. Em quên mang đồ vào nên em sẽ không quấn khăn tắm quanh người để ánh nổi thú tính nên em sẽ mặc đồ của anh

' sao hôm nay em thẳng thắn gớm. Nhưng bảo bối, em có biết em mặc như thế còn hấp dẫn hơn cả quấn khăn tắm '

Hắn nghĩ. Chắc do tác dụng của rượu. Hắn nhăn mặt lấy điện thoại gọi cho chiến hữu nhưng kết quả là

- đừng vô duyên như vậy. Cậu tự xử lý phần cậu, anh đang tiến hành phần anh

Cô nheo mày nhìn Thiên

- anh gọi cho ai mặc anh nhưng đêm nay đừng hòng động đến em. Bằng không anh đi tìm người khác mà sinh con cho anh

- việc đó là anh quyết định không phải em

Nhưng liệu cô có nghe khi cô đã leo lên giường và ngủ, quên luôn cả việc thay đồ

Hậu quả. Thì rất thảm hại nhưng về phía Hoàng Minh Vũ lại vô cùng thỏa mãn, báo hại Lâm Hàn Thiên nửa đêm phải lui với nhà tắm mấy lần liền vì sức cãm dỗ của ai đó được xem là vô ý. Song cuối cùng, tất cả lại khiến bản năng trỗi dậy, ai mà kìm được trước cảnh này, đến chính nhân quân tử còn khó chứ chưa nói đến hắn buộc phải đánh thức vợ yêu thi hành nhiệm vụ cho đến tận trưa

- - - hiện tại - -

Lái con xe về nhà trong một tâm trạng không mấy vui vẻ khi hắn dám cho cô leo cây, phải đợi hắn gần cả tiếng trời, uống bao nhiêu là nước lọc mà chỉ nhận được một cú điện thoại là

' xin lỗi. Anh về nhà rồi '

nhưng mọi tức giận lập tức tiêu tan khi chiếc xe của cô vừa đặt bánh vào khu biệt thự. Bàn tay cô vô thức nắm chặt vô lăng, rồi cô đẩy cửa bước mau xuống. Trong đêm đen mù kịt, sân cỏ sáng lên muôn luồng,

Đèn điện thắp sáng mờ ảo. Cô bước đi, cảm nhận cái đẹp và lãng mạn còn hơn trong tưởng tượng của những bộ phim Hàn Quốc. Hồ bơi mặt nước sóng sánh, quanh bờ vô vàn những ngọn nến, nước trong xanh dập dờn xô đẩy vô vàn cánh hồng mịn màng. Cô lướt qua, khẽ cười. Từ bao giờ Lâm Hàn Thiên bắt đầu có những tế bào lãng mạn như vậy. Cánh cửa gỗ cao lớn, những hoa văn tinh tế chạm khắc trên nền gỗ quý. Lụa trắng hồng đan xen như mây. Âm thanh cửa mở hoà vào không khí tĩnh lặng. Đêm đen nay sáng lên, từng khóm hồng như nở rộ bên bóng tối, ánh sáng dạ quang phản chiếu tuyệt trần như ở cõi mộng. Cô đang bước trên nhung lụa và cũng trên con đường tình yêu đẹp nhất nhưng cũng mong manh nhất . - - -

Hoàng Ngọc Băng Nhi mỉm cười ngồi bên giường. Bỗng . Điện thoại cô rung lên hiển thị tin nhắn đến từ Thiên

' ngạc nhiên chứ '

'cũng được '- cô tội nhắn lại

' chỉ vậy thôi sao '

' còn gì hơn ? '



' em đúng là không có mắt thẩm mĩ '

Cô cười. Lâm Hàn Thiên hôm nay thật trẻ con, còn làm những việc nực cười mà trước đây hắn luôn căm ghét. Không lẽ là hắn đang lấy lòng cô. Cô cởi áo khoác ngoài, đi về phía phòng tắm . Nhưng cũng chẳng lâu sau đó, chiếc điện thoại trên giường cô lại reo lên

- Lâm Hàn Thiên. Anh rõ quá đáng mà. Lúc người ta tắm cũng không để yên

- em không hài lòng sao

- em nói là cũng được. Không phải là không được

- nhưng đối với em là không hoàn hảo sao ?

- đối với anh thì tốt

- anh biết. Giữa giường. .

- anh đang định làm em cảm động đến hết nước mắt sao - bàn tay cô sờ lên chiếc nơ làm bằng lụa đỏ, đôi chân khẽ đung đưa

- vậy sao . Anh đợi em

- - -

cô đẩy cánh cửa sân thượng, đôi chân dẫm lên hàng ngàn cánh hoa, tà váy trắng quét lên tạo một vẻ lung linh. Phía ban công, Thiên đang đứng quay lưng với cô, tấm lưng vững chắc , chắc đến nỗi cô chỉ muốn dựa vào đó mãi không rời. Trong bộ comple đen đắt tiền, từng đường cong hoàn hảo trên cơ thể được tôn lên đẹp hơn bao giờ hết, vẻ đẹp của một người đàn ông thành công, một soái ca ngôn tình. Cũng chưa bao giờ cô thấy trái tin nhỏ bé của mình lại điên loạn như vậy. Cô đứng yên nhìn hắn từ một nơi gần mà xa. Khi mở chiếc hộp trên giường, cô đã nghĩ đến những thứ đắt đỏ, quý giá nhưng tất cả khiến cô chết lặng đi, bàn tay nhẹ nâng nó lên- bộ váy cưới mà cô đã mặc trong lần chụp ảnh hờ với ' kẻ thù địch '. Song bây giờ hai người là một, mãi mãi không chia xa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Cô tiến lại, vòng tay ôm hắn từ phía sau, khuôn mặt áp vào lưng cậu. Phía trước, Thiên mỉm cười, bàn tay nắm lấy vòng tay cô, nhẹ nhàng xoay người

- em ngắm anh từ lúc nãy đến giờ đủ rồi chứ.

- anh là đồ đáng ghét

Hắn ôm lấy eo cô, bế người cô đặt lên thành lan can, gương mặt tuấn mĩ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, gió đêm nhẹ thổi bay làm tóc cùng dải lụa trắng mang theo hương đêm mê hoặc

- đẹp không

- rất đẹp

- anh nói khung cảnh phía dưới. Không phải anh và đương nhiên từ khi sinh ra anh đã biết mình đẹp

Cô đỏ mặt, hàng mi cong khẽ rủ xuống

- đều đẹp

Hắn không trả lời. Cô chỉ nhận thấy trên bờ vai trần mịn của mình , những hơi thở đều phả nhè nhẹ, những sợi tóc vừa đen vừa cứng chọc ghẹo vùng da cổ nhạy cảm. Cảm giác mê người đó làm cô say mê vào cõi mộng

- Hoàng Ngọc Băng Nhi. Ruốt cuộc em vẫn không đủ trình độ để giải câu đố 12 năm trước

cô vẫn im lặng như đang ngất ngây trong tình yêu đẹp như tiên cảnh. Vòng tay Thiên chợt siết lại, đồng thời cậu cũng cắn mạnh vào vai cô thay cho lời cảnh cáo.

- a. .

- em không nghe anh nói chuyện sao ?

- không. Lâm Hàn Thiên. Em chẳng hiểu tại sao hôm nay anh lại khác người như thế

- anh nói anh không là người khi nào

Nói rồi hắn giơ tay lên trước mặt cô, buông thõng một sợi dây chuyền quen thuộc khiến cô giật mình

- anh . .

- em thật sự quên anh rồi sao

- chẳng lẽ nào. .

- em là thiên tài kiểu gì mà một câu nói đơn giản như thế cũng không giải nổi

- anh đáng chết - cô đánh vào người hắn

- sao . Em không thích sao?

- không. Anh có biết là em đợi anh lâu lắm rồi không hả

- là em không nhận ra - hắn cười

- vì em không muốn tìm anh bởi em tin anh sẽ tìm em trước- cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào bờ vai người đàn ông yêu nhất

- anh biết. Nhưng anh muốn em yêu anh chứ không phải đứa trẻ mười tuổi

- không. Cả hai - cô xô người hắn ra

Thiên âu yếm mang tay cô lên, đeo chiếc nhẫn mà cậu xem như định mệnh vào ngón áp út của cô

- lời hứa đã được thực hiện. Em là của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook