Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
Chương 38: Thật hưởng thụ nụ hôn của tôi
Ngọc Như Nhan
31/08/2017
Dùng sức nâng ót cô lên, anh cố gắng làm sâu thêm nụ hôn này, đáy lòng
không hiểu sao nổi lên một cỗ tức giận khiến tâm tình của anh rất kém,
cô gái này rốt cuộc đem anh trở thành cái gì? Anh đúng là thực tùy tiện, nhưng cũng không đến mức khiến cô luôn tránh anh như vậy, chẳng lẽ trên người anh có bệnh sao?
Mắt mở thật to, Hỏa Hoan đầu óc lại một lần thành công chết máy.
"Cô gái ngốc, tôi chưa nói qua cho em, thời điểm hôn môi phải nhắm mắt lại, còn có không nên quên thở sao?" Bỗng dưng buông cô ra, Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nhìn một bộ dáng ngốc ngếch như vậy của cô, nếu không phải biết cô là một người lớn còn sống, anh còn tưởng rằng chính mình đang hôn một cái cọc gỗ mà.
"Anh...... Anh...... Đồ lưu manh" Hỏa Hoan lẩm bẩm nói, ngay sau đó, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt anh.
"Em còn dám đánh tôi?" Một phen cầm cổ tay của cô, đôi mắt của Đoan Mộc Minh như một con dao sắc đâm sâu vào mắt cô, "Đừng cho rằng dã man là cá tính, đây là một lần cuối cùng tôi cảnh cáo em."
"Anh...... Anh...... Tôi......" Hỏa Hoan lắp bắp nói, đột nhiên phát hiện đầu óc trống rỗng, cánh tay bị anh cầm chặt trong tay, dường như muốn bẻ gãy tay cô vậy, gắt gao cắn môi dưới, cô buộc mình không thể phát ra một âm thanh nào.
"Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi? Miệng nhỏ của em không phải luôn nói được sao?" Trong nháy mắt, trên mặt Đoan Mộc Minh hiện lên một nụ cười thản nhiên, đẩy nhẹ người cô một cái, một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước rơi trên môi cô, "Lần sau không cần lại ngỗ nghịch với tôi như vậy, biết không?"
Thanh âm của anh rất nhẹ rất nhạt, lại mang theo một ma lực khiến cho người ta không thể chống lại được, đôi mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm mắt của anh, Hỏa Hoan vô ý thức gật gật đầu.
"Thật sự là cô gái ngoan" ngón tay thon dài quét nhẹ qua hai má mịm màng của cô, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, tựa như rất hài lòng hiệu quả mà mình tạo ra.
Bóng người trên đường, như cũ là người đến người đi, nhìn một màn kì lạ này, mọi người đều dừng chân nhìn xem, đúng lúc này, bên ngoài đám người lại có một chùm ánh sáng chiếu tới.
Khóe miệng gợi lên một độ cong, Đoan Mộc Minh đột nhiên kéo Hỏa Hoan ôm vào trong lòng, thời điểm ở trên mặt của cô ấn xuống một nụ hôn, còn hướng về phía màn ảnh lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nếu không đoán sai, đầu đề của các tờ báo ngày mai lại là hình của anh rồi.
"Hỏa Hoan, nhớ kỹ, em là cô gái của tôi, về sau trăm ngàn lần không cần lại tới khiêu khích tôi, bởi vì hậu quả là em không thể gánh nổi, biết không?"Kề sát vào tai cô, anh thì thào nói, từ xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân đang thủ thỉ với nhau.
Giống như là nghe được một lời nguyền rủa, cả người đột nhiên kích động, Hỏa Hoan bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi môi thoáng sưng đỏ không báo trước sượt qua môi anh như cánh hoa chạm nhẹ xuống.
"Xem ra em thật hưởng thụ nụ hôn của tôi" Vẻ mặt Đoan Mộc Minh tà ác nhìn cô, thật sự là yêu chết rạn mây hồng trên mặt cô lúc này.
"Biến - thái" hung hăng đạp anh một cước, Hỏa Hoan lập tức chạy trốn, nhưng kì lạ là, trong não thế nhưng lộn xộn.
Mắt mở thật to, Hỏa Hoan đầu óc lại một lần thành công chết máy.
"Cô gái ngốc, tôi chưa nói qua cho em, thời điểm hôn môi phải nhắm mắt lại, còn có không nên quên thở sao?" Bỗng dưng buông cô ra, Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nhìn một bộ dáng ngốc ngếch như vậy của cô, nếu không phải biết cô là một người lớn còn sống, anh còn tưởng rằng chính mình đang hôn một cái cọc gỗ mà.
"Anh...... Anh...... Đồ lưu manh" Hỏa Hoan lẩm bẩm nói, ngay sau đó, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt anh.
"Em còn dám đánh tôi?" Một phen cầm cổ tay của cô, đôi mắt của Đoan Mộc Minh như một con dao sắc đâm sâu vào mắt cô, "Đừng cho rằng dã man là cá tính, đây là một lần cuối cùng tôi cảnh cáo em."
"Anh...... Anh...... Tôi......" Hỏa Hoan lắp bắp nói, đột nhiên phát hiện đầu óc trống rỗng, cánh tay bị anh cầm chặt trong tay, dường như muốn bẻ gãy tay cô vậy, gắt gao cắn môi dưới, cô buộc mình không thể phát ra một âm thanh nào.
"Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi? Miệng nhỏ của em không phải luôn nói được sao?" Trong nháy mắt, trên mặt Đoan Mộc Minh hiện lên một nụ cười thản nhiên, đẩy nhẹ người cô một cái, một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước rơi trên môi cô, "Lần sau không cần lại ngỗ nghịch với tôi như vậy, biết không?"
Thanh âm của anh rất nhẹ rất nhạt, lại mang theo một ma lực khiến cho người ta không thể chống lại được, đôi mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm mắt của anh, Hỏa Hoan vô ý thức gật gật đầu.
"Thật sự là cô gái ngoan" ngón tay thon dài quét nhẹ qua hai má mịm màng của cô, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, tựa như rất hài lòng hiệu quả mà mình tạo ra.
Bóng người trên đường, như cũ là người đến người đi, nhìn một màn kì lạ này, mọi người đều dừng chân nhìn xem, đúng lúc này, bên ngoài đám người lại có một chùm ánh sáng chiếu tới.
Khóe miệng gợi lên một độ cong, Đoan Mộc Minh đột nhiên kéo Hỏa Hoan ôm vào trong lòng, thời điểm ở trên mặt của cô ấn xuống một nụ hôn, còn hướng về phía màn ảnh lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nếu không đoán sai, đầu đề của các tờ báo ngày mai lại là hình của anh rồi.
"Hỏa Hoan, nhớ kỹ, em là cô gái của tôi, về sau trăm ngàn lần không cần lại tới khiêu khích tôi, bởi vì hậu quả là em không thể gánh nổi, biết không?"Kề sát vào tai cô, anh thì thào nói, từ xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân đang thủ thỉ với nhau.
Giống như là nghe được một lời nguyền rủa, cả người đột nhiên kích động, Hỏa Hoan bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi môi thoáng sưng đỏ không báo trước sượt qua môi anh như cánh hoa chạm nhẹ xuống.
"Xem ra em thật hưởng thụ nụ hôn của tôi" Vẻ mặt Đoan Mộc Minh tà ác nhìn cô, thật sự là yêu chết rạn mây hồng trên mặt cô lúc này.
"Biến - thái" hung hăng đạp anh một cước, Hỏa Hoan lập tức chạy trốn, nhưng kì lạ là, trong não thế nhưng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.