Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Chương 11
Hắc Khiết Minh
02/07/2013
Cô đi rồi. Thậm chí còn không đợi trời
sáng. Đêm hôm đó, anh phẫn nộ về phòng khiêu vũ, bức chính mình cười nói cho mọi người là cô thân thể không khoẻ. Kết quả yến hội mới chấm dứt,
Chad đã bước đến nói cho anh biết, vợ của anh đã thu dọn hành lí rời
khỏi Bart trang viên. Cô nói với Chad là nghiên cứu ở New York xảy ra
chuyện cần cô trở về. Không muốn làm mất vui mọi người nên nhờ ông
chuyển lời tới Lam Tư cùng Bart lão gia. Cô thay anh bảo vệ mặt mũi, anh thì chỉ muốn dùng tay bóp chết cô. Về tới New York, cô thu dọn tất cả
những gì thuộc về mình càng khiến anh bốc hỏa. Phòng quần áo trống rỗng, phòng trang điểm cũng rỗng, hộp châu báu cũng không. Trong phòng không
còn lưu lại chút gì của cô. Ba ngày sau, luật sư của cô mang đến giấy li hôn cùng tờ chi phiếu.
_ Thân chủ tôi nói đây là số tiền nửa năm qua cô đã chi tiêu, bao gồm trang sức, quần áo. Tất cả đều ghi
rõ trong này. Mời anh xem qua, nếu có nghi vấn gì, anh có thể mời luật
sư liên lạc với tôi.
Luật sư cầm trên tay một chiếc hộp bằng nhung màu đen đặt lên bàn.
_ Còn đây là do lúc trước thân chủ tôi không cẩn thận mang theo, cô ấy nhờ tôi chuyển trả cho anh.
Anh mím môi nhìn chiếc hộp trên bàn. Ánh mắt màu khói ánh lên tia lạnh như băng. Luật sư không biết đi khi nào, sau khi đóng cửa lại, căn phòng liền chìm vào im lặng.
Anh đưa tay mở hộp ra. Đó là hộp trang sức anh đã tặng cô. Viên kim cương màu hồng lập lòe tỏa sáng, hoàn mỹ không tỳ vết tựa như anh. Lần đầu tiên nhìn nó anh đã cảm thấy rất thích hợp với cô. Anh đột nhiên đóng lại, đem nó quăng vào hộc bàn nhưng trên bàn giấy li hôn cùng chi phiếu vẫn chướng mắt như thế. Còn chữ kí của cô ở phía dưới cùng. Anh khóe mắt run rẩy, sau một lúc lâu, anh cầm lấy bút máy kí tên mình.
Mười tháng sau.
Vào thu, cây cỏ trong công viên bắt đầu chuyển sang màu vàng úa. Từ Los Angeles trở về, anh rất nhanh khôi phục cuộc sống bình thường, ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc. Anh mỗi ngày đối mặt với máy tính, mua vào bán ra cổ phiếu, đầu tư công ty, cũng cố xí nghiệp. Mỗi một ngày, anh lại càng có thêm nhiều tiền, cứ như thế mỗi ngày của anh đều là làm việc. Dưới sự thúc giục của anh, tập đoàn Bart gia chỉ hai tháng ngắn ngủi đã thu về biết bao nhiên lợi nhuận.
Tháng mười một. Tập đoàn Bart gia tiến thẳng một đường lên vị trí tập đoàn mạnh nhất, trở thành tập đoàn mà ai đụng vào đều có thể phỏng tay. Anh vẫn như cũ không ngừng làm việc.
Tháng mười hai. New York ngày cuối năm. Trận tuyết lớn đầu tiên đổ xuống, đèn Rockefeller nhanh chóng thắp sáng, mọi người ở Manhattan vội vàng qua lại, mua quà biếu. Nơi nơi đều là không khí nhộn nhịp nhưng anh như cũ đắm chìm trong công việc, mãi cho đến khi Chad gọi điện thoại bảo Bart lão gia muốn anh dẫn vợ về.
_ Tôi không rảnh.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
_ Tuần sau, tôi sẽ đến Anh công tác, thảo luận lại dự án, tôi tin không có tôi cũng không sao đâu!
_ Lão gia cũng mời phu nhân.
Anh hơi hơi cứng đờ, lạnh lùng nói.
_ Nghiên cứu của cô ấy đang đến hồi hoàn thành, không thể rời đi! Thay cô ấy gửi lời hỏi thăm đến cha.
Sau đó, anh liền cúp điện thoại. Anh rốt cuộc không thể đối với không khí vui vẻ, ấm áp đó mà thờ ơ. Mọi người đều chuẩn bị cho năm mới cùng người nhà, bạn gái…… vợ.
Toàn bộ New York, nơi nơi đều có những đôi tình nhân, bọn họ ở công viên, nhà hàng, đường cái, thậm chí là trong thang máy văn phòng. Bọn họ tay nắm tay, vai kề vai, ôm nhau, hôn nhau. Bọn họ mỉm cười, cãi nhau, khóc rồi sau đó lại yêu nhau. Anh cảm thấy mình càng ngày càng không thể hô hấp.
Một ngày nọ, anh rời công ty về nhà sớm nhưng giữa những căn phòng lớn, người hầu luôn im lặng, không một tiếng động. Phòng lớn như vậy mà ngập tràn một cảm giác lạnh như băng, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trên tường. Tí tách, tí tách — Tí tách, tí tách –
_ Oh my God, nhà anh có nhiều sách như thế tôi vẫn nghĩ anh phải có một cuốn sách nhẹ nhàng chứ? Anh chẵng lẽ chưa bao giờ xem tiểu thuyết?
_ Nó rất lãng phí thời gian.
_ Đừng nói từ nhỏ đến lớn một quyển anh cũng chưa từng xem.
_ Tôi xem rồi!
_ Thật sao? Khi nào?
_ Mười lăm tuổi.
_ Mười lăm tuổi? Trời ạ…… khi ấy đọc mấy cái này làm gì. Ngay cả tôi đều biết muốn thư giãn đầu óc thì nên tìm người nói chuyện chứ!
Kí ức nhẹ nhàng hiện lên, anh dường như có thể thấy cô mặc chiếc quần thể thao màu hồng, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, đứng ở trước giá sách, rút từng quyển, từng quyển phê bình anh.
Anh đột nhiên, đứng dậy di ra ngoài. Bước đến cầu thang lại hiện ra hình ảnh cô tức giận cầm một đống báo chí đưa đến trước mặt anh.
_ Bơm ngực? Có lầm hay không? Tôi ngay cả mắt cũng chưa cắt qua, cô ấy tại sao lại dám nói tôi bơm ngực. Nha, tôi muốn đi bóp chết cái cô phóng viên đáng ghét kia! Lam Tư, anh làm cái gì vậy? Không được ngăn cản tôi! Buông! Tôi muốn đi xuống móc mắt cô, cắt mũi cô, đem tất cả rác rưởi nhét vào miệng cô, bảo cô tốt nhất là nên đi ăn phân chó!
_ Không! Em không được làm vậy!
_ Tôi đương nhiên có thể!
_ Em nếu đi sẽ trúng ý cô ấy. Em có thể kiện cô ấy tội phỉ báng nhưng không được động đến cô. Bằng không cô ấy sẽ kiện em tội gây thương tích. Sau đó đem sự việc làm càng ngày càng lớn. Khi đó, ngực em sẽ làm tiêu điểm cho cả New York.
_ Đáng chết! Tôi thậm chí không thể kiện cô ta, đúng hay không?
_ Đúng vậy.
_ Thật không công bằng!
_ Nhưng chuyện đó chỉ cần tôi biết em là thật là được rồi!
Khi đó, cô liền xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, anh cười ôm lấy cô đi về phòng.
Lam Tư nhắm lại mắt, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng cười của mình cũng nhìn thấy gương mặt xấu hổ của cô. Anh xoay người rời khỏi cầu thang, đến phòng tập thể thao lại nhìn thấy dáng người của cô.
_ Tôi không biết anh cũng có thói quen chạy bộ nha?
_ Em nghĩ thế nào khi ở đây có máy chạy bộ?
_ Tại tôi chưa từng thấy anh sử dụng.
_ Khi tôi sử dụng là lúc em ở phòng tắm.
_ Nha.
Cô mở to mắt, mặt liền đỏ lên thì thầm.
_ Hèn gì anh rất khỏe.
Đó không phải là hư vinh, anh cười ra tiếng, cô xấu hổ liếc anh một cái, lại chỉ làm cho anh càng muốn hôn cô.
Xua tan dáng người thấm một lớp mồ hôi quyến rũ của cô, anh nghiêm mặt lại xoay người nhưng vẫn nghe tiếng nói của cô.
_ Anh tốt nhất đừng ăn cái Đảm cố thuần kia nữa, rất dễ làm đông động mạch.
_ Bản báo cáo sức khỏe của tôi không nói như thế.
_ Ngoan cố.
_ Đó là ưu điểm của tôi.
Cô sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười quanh quẩn.
Mỗi một phòng, mỗi một nơi đều có hình ảnh của cô, anh bước nhanh lên lầu, trốn vào phòng của mình. Vẫn tưởng nơi này sẽ khiến hình bóng cô không còn xuất hiện bởi vì cô rất ít khi qua phòng anh. Nhưng vừa mới vào cửa anh lại nghe tiếng hét của cô.
_ Tôi không dám? Tôi chết mới không dám.
_ Em chính là không dám.
Cô nổi giận đùng đùng đẩy ngã anh trên giường, nắm lấy váy ngồi trên người anh, cầm lấy mặt anh, cúi đầu hôn anh…
{thiendi18.wordpress.com}
Anh ra sức đóng sầm cửa, xoay người xuống lầu, rời khỏi phòng anh, rời khỏi nhà anh, rời khỏi cái nơi đều ngập tràn hình bóng cô.
Trên đường, tuyết lớn bay đầy trời. Kí ức về cô vẫn hiện lên như bóng với hình. Một giờ sau, anh lên máy bay, chạy trốn tới nước Anh, chạy trốn đến nơi cô chưa từng đi đến. Nhưng ngay cả khi đến nơi, anh vẫn không thể không nhìn thấy cô. Cô gái ấy cứ lựa lúc anh không ngờ đến mà xuất hiện trong đầu. Anh rốt cuộc không thể giống mấy tháng trước dùng công việc che lấp hình ảnh cô. Anh luôn ở trong mơ thấy cô, tỉnh lại vẫn nghĩ cô bên cạnh anh, chui rúc vào lòng anh nhưng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Ban ngày, anh bất giác lại nhìn chằm chằm vào những cô gái Phương Đông xa lạ. Ban đêm, anh người đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc vì thấy có kẻ muốn giết cô. Giữa đêm, Luân Đôn bắt đầu đổ tuyết lớn. Từng nhà đều rộn vang lời chúc mừng, không nghĩ mình sẽ tham gia không khí vui vẻ này, anh từ chối lời mời. Trước khi về khách sạn, anh chạy bộ gần mười km cho đến khi kiệt sức mới về phòng ngủ.
Hoa hồng nở rộ. Mùi hương ấm áp vây quanh anh. Anh mở mắt ra, chì nhìn thấy những hàng hoa hồng ca bằng nửa người. Rất nhanh, anh liền nhận ra mình đang đứng giữa mê cung hoa hồng. Anh theo trí nhớ đi về phía trước, không lâu sau, tìm đến trung tâm mê cung. Giữa đình hoa hồng có một cô gái đang nằm trên thảm. Tim anh đập nhanh hơn.
_ Là cô.
Anh vội đi đến. Cô đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp bình an ngủ. Đóa hoa màu đỏ kiều diễm bay xuống rơi trên người cô. Anh vươn tay muốn chạm vào cô. Cô lập tức tan biến. Giọng nói khàn khàn, mềm mại của cô từ trong mê cung truyền ra, anh đứng dậy đuổi theo nhưng chỉ có thế thấy gấu váy của cô ở ngã rẽ. Tiếng cười cô cũng từ từ xa dần.
Gió chợt thổi. Cánh hoa hồng bay toán loạn, che khuất tầm mắt anh. Anh ra sức đẩy ra lại phát hiện mình ra khỏi mê cung rồi. Trước mặt anh là phòng thí nghiệm. Cô đi vào, anh liền đuổi theo. Phòng thí nghiệm lại đột nhiên nổ mạnh, áp suất thật lớn đẩy anh ra xa. Anh ngã xuống đất chỉ thấy nghìn nghìn ngọn lửa đang nuốt lấy phòng thí nghiệm.
_ Không ~
_ Đây không phải là thật!
_ Chết tiệt, tuyệt đối không phải là thật!
_ Đây chính là mơ! Là mơ! Là mơ!
Lam Tư đột nhiên mở mắt, màu đen thay thế ánh lửa, tiếng rít gào vọng lại từ đầu anh. Anh ngồi dậy, thở dốc, tim đập không ngừng. Vụ nổ kia sao lại thật như thế. Từng chút ám vào da thịt, anh thậm chí còn cảm thấy độ nóng vây quanh người.
_ Đáng chết!
Anh mắng ra tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, thử ổn định nhịp tim nhưng vẫn như cũ không thể trấn định lại. Anh biết cô không có việc gì, cô nhất định không có việc gì, bằng không Jake nhất định sẽ báo cho anh biết. Jake tốt nhất đừng gọi đến cho anh. Anh trừng mắt điện thoại, tự nói cho bản thân mình biết cô đang an toàn ở phòng thí nghiệm nhưng không cách nào làm cho anh an tâm.
_ Chết tiệt, anh tuyệt đối không thể gọi điện hỏi về cô.
Vụ nổ phòng thí nghiệm trong mơ lại hiện lên. Anh nắm tai nghe điện thoại, sau đó lại tức giận dập xuống.
_ Đừng choáng váng, chính là giấc mơ!
_ Nhưng đúng là có người muốn giết cô –
Trong đêm tối, đồng hồ báo thức tí tách vang. Cảnh cô bị người khác đẩy xuống ầu lại hiện lên. Anh tim đập dừng lại, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, anh lại nắm điện thoại, nhấn số của Jake.
_ Jake?
_ Tôi đây! Giám đốc ở Luân Đôn có chuyện gì sao?
_ Không có.
Anh nắm chặt phone, lạnh giọng hỏi.
_ Mạc tiến sĩ hiện tại đang ở đâu?
_ Cô ấy vẫn trong phòng thí nghiệm! Tôi đã sai người bảo vệ chặt chẽ.
_ Cô luôn ở đó sao?
_ Đúng vậy! Cô cùng mọi người ở kí túc nhưng bình thường cô vẫn ở trong phòng thí nghiệm.
_ Nếu cô ấy muốn ra ngoài, sai người bảo vệ cô ấy.
_ Tôi biết!
Lam Tư nhắm mắt lại, anh biết Jake đang chờ anh mở miệng nhưng cuối cùng anh chỉ nói một câu.
_ Bảo vệ cô ấy!
Không đợi Jake trả lời, anh liền dập điện thoại.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay xuống, nụ cười của cô chiếu trên kính còn có cả gương mặt cô đang khóc. Anh cho tới bây giờ chưa từng để ý đến cô gái nào như thế. Huống chi cô vừa can đảm, lại quật cường, tính tình lại xấu, luôn tự cho là đúng, nhăn nhó mắng anh. Anh không nên để ý tới cô gái không biết tốt xấu kia. Trừng mắt nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, anh cuối cùng cũng thừa nhận.
Anh đã để ý cô gái kia. Anh biết mình đang nhớ cô. Nhớ cảm giác cô trong lòng anh. Nhớ mùi hương của cô. Nhớ gương mặt thẹn thùng của cô. Anh thậm chí còn nhìn thấy cô đang cãi lộn với anh, nụ cười của cô,…
Cả đời này, nụ cười anh chưa từng dễ dàng xuất hiện nhưng chỉ cần bên cạnh cô, anh liền cười đến thoải mái. Anh không biết mình đứng bên cửa sổ đã bao lâu, dưới bầu trời tối đen đầy tuyết vẫn có một chút ánh sáng. Bỗng dưng, anh gọi điện thoại đánh Akina phòng bên. Sau đó xoay người thu dọn hành lý, xuống lầu rời khỏi khách sạn. Cùng Akina ngồi trên xe đến sân bay, anh rốt cuộc biết mình nên làm gì. Anh sẽ trở về, trở về tìm cô. Anh không biết mình nên làm như thế nào. Nhưng anh chỉ biết mình phải về bên cô. Ít nhất như vậy, anh có thể xác định cô đang được an toàn. Hơn nữa mỗi lần anh và cô cãi nhau, kết cục đều là anh đưa cô lên giường. Anh không biết vì sao mình làm vậy nhưng anh biết cô gái đó trên giường thì không thể kháng cự anh. Nghĩ đến cô trên giường vừa tức vừa thẹn, môi anh không khỏi nở ra nụ cười.
_ Rầm!
Một tiếng đụng chói tai vang lên. Lam Tư đột nhiên hoàn hồn, chỉ nghe đến lái xe hoảng sợ mắng, Akina cũng tuôn ra một chuỗi thô tục. Xe ở giữa đám tuyết xoay tròn, anh còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Thế giới xung quanh lập tức xoay tròn, anh hết sức làm cho mình ngồi vững nhưng xe lại vọt qua phía làn xe bên kia. Thứ anh nhìn thấy cuối cùng chính là xa anh đụng ngay vào chiếc xe đang lao đến. Sau đó, anh liền mất đi ý thức. Chiếc xe màu đen của anh trượt thêm vài mét đâm vào cột điện bên đường. Không lâu sau, một tiếng nổ mạnh vang lên giữa trời tuyết.
Không biết có phải là ảo giác của chính cô hay không mà mùa đông năm anh đặc biệt lạnh. Mỗi một làn hơi thổi ra đều biến thành khói trắng.
Mọi người trong phòng thí nghiệm đều đã về nhà để nghỉ năm mới, chỉ có cô vẫn ở đây bởi vì cô không có nhà để về. Tuy rằng Peter có mời cô về nhà để mừng năm mới nhưng cô vẫn từ chối. Và tháng rời xa anh, cô vẫn mơ về anh. Cô sợ trở về mê cung hoa hồng ấy lại thấy lại tất cả mỗi đau của cô. Mỗi lần ra vào phòng thí nghiệm nhìn vườn hoa hồng cũng đã đủ khiến tim cô thắt lại nói chi đến việc về đó. Cho nên cô vẫn ở lại phòng thí nghiệm, cặm cụi trên bàn phím viết phương trình. Tuần trước, thí nghiệm của cô đã cho hoàn thành dung dịch thử và tiêm vào chuột bạch thử nghiệm. Cho đến giờ, con chuột vẫn vui vẻ, chạy nhảy quanh lồng. Khả năng thành công là rất lớn. Tuy nhiên việc n3 vào cơ thể người vẫn là không có khả năng. Vì thế, cô hết ngày này đến ngày khác thử tìm ra chướng ngại trong đó, sau đó lại chỉnh sửa, chuyên tâm tập trung làm việc để không còn thời gian nghĩ đến người đàn ông đó.
Nhưng cô đã không thành công. Đương nhiên không phải thí nghiệm, mà là anh. Cô ăn cơm, uống nước, nghiên cứu, tập thể dục, tắm rửa, ngủ, lại càng ngày càng nhớ đến anh.
Cô mỗi ngày đều làm việc đến mệt lã để trong giấc ngủ sẽ găp anh. Anh ở trong mơ cùng cô cãi lộn, cười nói, cô ở trong mơ hôn anh, ôm anh, cùng anh lên giường. Sau đó, lại khóc rồi tỉnh giấc. Cứ thế dần dần nó trở thành thói quen của cô, cũng dần dần tạo nên sự đau khổ trong lòng cô.
Đông qua xuân đến.
Tuyết tan, mặt trời xuất hiện tỏa ra hơi ấm. Thế giới tiếp tục chuyển động, cô cũng dần dần học được cách đem nỗi nhớ anh giấu kín trong tận đáy lòng, tiếp tục sống. N3 tiến triển tương đối thuận lợi, ở cô cùng tổ nghiên cứu toàn lực hợp tác dưới. Tháng tư, N3 rốt cục có thể rõ ràng chụp hình ảnh, nhìn đến rõ ràng từng tế bào, mọi người không khỏi cùng nhau đứng lên hoan hô.
_ Liên, cô đúng là thiên tài!
Ruth ôm cô, Bối Khắc thậm chí hôn lên mặt cô một cái, Mạnh Đặc vui vẻ nhảy cẫng lên… Mỗi người đều vui mừng khôn xiết, cô mỉm cười, nhìn đến mọi người cao hứng như vậy, thật sự không đành lòng nhắc nhở bọn họ, N3 vẫn còn một số vấn đề phụ cần giải quyết. Nicola lấy sâm banh muốn chúc mừng, cô bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa có người đến. Là Peter. Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
_ Peter?
Phu nhân, thật có lỗi quấy rầy cô.
_ Không sao!
Tuy không biết nguyên nhân vì khiến cô cùng Lam Tư li hôn nhưng Peter vẫn luôn gọi cô là phu nhân. Không có cách bắt anh sửa cách xưng hô, cô chỉ mỉm cười hỏi.
_ Có chuyện gì sao?
_ Có khách muốn gặp cô.
_ Khách?
_ Anh trai cùng chị dâu, tôi đã mời họ vào phòng khách. Họ đang chờ cô đến.
Anh trai Lam Tư cùng chị dâu? Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân sao? Mạc Liên nhíu mày.
_ Bọn họ biết tôi và Lam Tư đã…
_ Biết!
Thì ra Lam Tư đã nói với mọi người trong nhà. Cô cổ họng căng thẳng, bọn họ vì sao còn đến New York tìm cô.
_ Anh chờ tôi một lát, tôi thông báo với mọi người ở đây một tiếng.
Peter gật đầu, cô trở lại trong phòng nói với mọi người đang vui vẻ một tiếng rồi theo Peter về. Trên đường, cô nhịn không được mở miệng hỏi.
_ Peter anh có biết vì sao họ đến tìm tôi không?
Peter chần chờ trong chốc lát, mới nói.
_ Xin lỗi phu nhân, tôi nghĩ việc này nên để họ nói sẽ tốt hơn.
Nhìn ánh mắt của Peter đảo đi tránh né, trong lòng cô bất an liền trỗi dậy. Không lâu, xe dừng lại trước cổng, cô xuống xe, theo Peter đi vào. Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân ngồi trong phòng khách, bọn họ nắm tay ngồi trên sô pha, thấy cô liền đứng lên mỉm cười.
_ Hi, đã lâu không gặp!
_ Hi!
Tuy rằng Bạch Vân mỉm cười nhưng cô vẫn nhìn thấy vài sợi tơ máu trong mắt cô. Bất an càng lớn nhưng vẫn lễ phép đáp lễ.
_ Xin lỗi! Tôi biết cô sẽ rất ngạc nhiên khi chúng tôi đến đây.
Bạch Vân áy náy nhìn cô, dịu dàng nói.
_ Chúng tôi biết cô rất bận nhưng… có chuyện này cần báo cho cô biết.
Cô càng ngày càng bất an bởi vì phát hiện trong mắt Khấu Thiên Ngang cũng có tơ máu.
_ Chuyện gì?
_ Lam Tư, cậu ấy…
Khấu Thiên Ngang đã mở miệng, lại dừng lại, tức giận thì thào mắng.
_ Chết tiệt.
_ Anh ấy làm sao?
Cô càng thêm hoang mang. Bạch Vân cầm tay chồng giúp anh nói hết câu.
_ Lam Tư ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông.
_ Cái gì?
Mặt cô dần chuyển sang xanh mét, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng nhưng lại không có biện pháp hiểu ý nghĩa của lời Bạch Vân. Nhìn cô tái nhợt, Bạch Vân vội cầm tay cô.
_ Lam Tư gặp tai nạn giao thông ở Anh quốc.
Tai nạn giao thông? Anh quốc? Anh ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông, bọn họ vì sao lại đặc biệt nói với cô. Cô trừng nhìn đôi vợ chồng có vẻ mệt mỏi cùng đôi mắt đỏ hoe của hai người nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
_ Không…… Lam Tư……
Tim giống như bị ai cào xé, cô không thể hô hấp, không thể nhúc nhích, muốn hét lên nhưng không có cách nào mở miệng. Sàn nhà dưới chân như muốn nứt ra, tạo thành một hõm sâu giam cầm cô trong đó. Tiếp theo, cô phát ra rít gào phẫn nộ!
_ Không, đây không phải là sự thật!
_ Hai người gạt tôi! Người đàn ông đáng ghét kia không thể nói một lời mà chết như vậy!
_ Cái tên tự đại, ngu xuẩn kia, tuyệt đối sẽ không bởi vì một tai nạn giao thông nhỏ nhoi mà chết!
Tiếng rít gào của Mạc Liên ngày càng lớn. Mạc Liên nắm chặt tay, môi khẽ run, nước mắt rơi như mưa, tức giận mắng.
_ Anh ấy đi máy bay nhiều như thế đều không có chuyện gì xảy ra! Làm sao có thể gặp một tai nạn giao thông liền…
Luật sư cầm trên tay một chiếc hộp bằng nhung màu đen đặt lên bàn.
_ Còn đây là do lúc trước thân chủ tôi không cẩn thận mang theo, cô ấy nhờ tôi chuyển trả cho anh.
Anh mím môi nhìn chiếc hộp trên bàn. Ánh mắt màu khói ánh lên tia lạnh như băng. Luật sư không biết đi khi nào, sau khi đóng cửa lại, căn phòng liền chìm vào im lặng.
Anh đưa tay mở hộp ra. Đó là hộp trang sức anh đã tặng cô. Viên kim cương màu hồng lập lòe tỏa sáng, hoàn mỹ không tỳ vết tựa như anh. Lần đầu tiên nhìn nó anh đã cảm thấy rất thích hợp với cô. Anh đột nhiên đóng lại, đem nó quăng vào hộc bàn nhưng trên bàn giấy li hôn cùng chi phiếu vẫn chướng mắt như thế. Còn chữ kí của cô ở phía dưới cùng. Anh khóe mắt run rẩy, sau một lúc lâu, anh cầm lấy bút máy kí tên mình.
Mười tháng sau.
Vào thu, cây cỏ trong công viên bắt đầu chuyển sang màu vàng úa. Từ Los Angeles trở về, anh rất nhanh khôi phục cuộc sống bình thường, ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc. Anh mỗi ngày đối mặt với máy tính, mua vào bán ra cổ phiếu, đầu tư công ty, cũng cố xí nghiệp. Mỗi một ngày, anh lại càng có thêm nhiều tiền, cứ như thế mỗi ngày của anh đều là làm việc. Dưới sự thúc giục của anh, tập đoàn Bart gia chỉ hai tháng ngắn ngủi đã thu về biết bao nhiên lợi nhuận.
Tháng mười một. Tập đoàn Bart gia tiến thẳng một đường lên vị trí tập đoàn mạnh nhất, trở thành tập đoàn mà ai đụng vào đều có thể phỏng tay. Anh vẫn như cũ không ngừng làm việc.
Tháng mười hai. New York ngày cuối năm. Trận tuyết lớn đầu tiên đổ xuống, đèn Rockefeller nhanh chóng thắp sáng, mọi người ở Manhattan vội vàng qua lại, mua quà biếu. Nơi nơi đều là không khí nhộn nhịp nhưng anh như cũ đắm chìm trong công việc, mãi cho đến khi Chad gọi điện thoại bảo Bart lão gia muốn anh dẫn vợ về.
_ Tôi không rảnh.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
_ Tuần sau, tôi sẽ đến Anh công tác, thảo luận lại dự án, tôi tin không có tôi cũng không sao đâu!
_ Lão gia cũng mời phu nhân.
Anh hơi hơi cứng đờ, lạnh lùng nói.
_ Nghiên cứu của cô ấy đang đến hồi hoàn thành, không thể rời đi! Thay cô ấy gửi lời hỏi thăm đến cha.
Sau đó, anh liền cúp điện thoại. Anh rốt cuộc không thể đối với không khí vui vẻ, ấm áp đó mà thờ ơ. Mọi người đều chuẩn bị cho năm mới cùng người nhà, bạn gái…… vợ.
Toàn bộ New York, nơi nơi đều có những đôi tình nhân, bọn họ ở công viên, nhà hàng, đường cái, thậm chí là trong thang máy văn phòng. Bọn họ tay nắm tay, vai kề vai, ôm nhau, hôn nhau. Bọn họ mỉm cười, cãi nhau, khóc rồi sau đó lại yêu nhau. Anh cảm thấy mình càng ngày càng không thể hô hấp.
Một ngày nọ, anh rời công ty về nhà sớm nhưng giữa những căn phòng lớn, người hầu luôn im lặng, không một tiếng động. Phòng lớn như vậy mà ngập tràn một cảm giác lạnh như băng, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trên tường. Tí tách, tí tách — Tí tách, tí tách –
_ Oh my God, nhà anh có nhiều sách như thế tôi vẫn nghĩ anh phải có một cuốn sách nhẹ nhàng chứ? Anh chẵng lẽ chưa bao giờ xem tiểu thuyết?
_ Nó rất lãng phí thời gian.
_ Đừng nói từ nhỏ đến lớn một quyển anh cũng chưa từng xem.
_ Tôi xem rồi!
_ Thật sao? Khi nào?
_ Mười lăm tuổi.
_ Mười lăm tuổi? Trời ạ…… khi ấy đọc mấy cái này làm gì. Ngay cả tôi đều biết muốn thư giãn đầu óc thì nên tìm người nói chuyện chứ!
Kí ức nhẹ nhàng hiện lên, anh dường như có thể thấy cô mặc chiếc quần thể thao màu hồng, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, đứng ở trước giá sách, rút từng quyển, từng quyển phê bình anh.
Anh đột nhiên, đứng dậy di ra ngoài. Bước đến cầu thang lại hiện ra hình ảnh cô tức giận cầm một đống báo chí đưa đến trước mặt anh.
_ Bơm ngực? Có lầm hay không? Tôi ngay cả mắt cũng chưa cắt qua, cô ấy tại sao lại dám nói tôi bơm ngực. Nha, tôi muốn đi bóp chết cái cô phóng viên đáng ghét kia! Lam Tư, anh làm cái gì vậy? Không được ngăn cản tôi! Buông! Tôi muốn đi xuống móc mắt cô, cắt mũi cô, đem tất cả rác rưởi nhét vào miệng cô, bảo cô tốt nhất là nên đi ăn phân chó!
_ Không! Em không được làm vậy!
_ Tôi đương nhiên có thể!
_ Em nếu đi sẽ trúng ý cô ấy. Em có thể kiện cô ấy tội phỉ báng nhưng không được động đến cô. Bằng không cô ấy sẽ kiện em tội gây thương tích. Sau đó đem sự việc làm càng ngày càng lớn. Khi đó, ngực em sẽ làm tiêu điểm cho cả New York.
_ Đáng chết! Tôi thậm chí không thể kiện cô ta, đúng hay không?
_ Đúng vậy.
_ Thật không công bằng!
_ Nhưng chuyện đó chỉ cần tôi biết em là thật là được rồi!
Khi đó, cô liền xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, anh cười ôm lấy cô đi về phòng.
Lam Tư nhắm lại mắt, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng cười của mình cũng nhìn thấy gương mặt xấu hổ của cô. Anh xoay người rời khỏi cầu thang, đến phòng tập thể thao lại nhìn thấy dáng người của cô.
_ Tôi không biết anh cũng có thói quen chạy bộ nha?
_ Em nghĩ thế nào khi ở đây có máy chạy bộ?
_ Tại tôi chưa từng thấy anh sử dụng.
_ Khi tôi sử dụng là lúc em ở phòng tắm.
_ Nha.
Cô mở to mắt, mặt liền đỏ lên thì thầm.
_ Hèn gì anh rất khỏe.
Đó không phải là hư vinh, anh cười ra tiếng, cô xấu hổ liếc anh một cái, lại chỉ làm cho anh càng muốn hôn cô.
Xua tan dáng người thấm một lớp mồ hôi quyến rũ của cô, anh nghiêm mặt lại xoay người nhưng vẫn nghe tiếng nói của cô.
_ Anh tốt nhất đừng ăn cái Đảm cố thuần kia nữa, rất dễ làm đông động mạch.
_ Bản báo cáo sức khỏe của tôi không nói như thế.
_ Ngoan cố.
_ Đó là ưu điểm của tôi.
Cô sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười quanh quẩn.
Mỗi một phòng, mỗi một nơi đều có hình ảnh của cô, anh bước nhanh lên lầu, trốn vào phòng của mình. Vẫn tưởng nơi này sẽ khiến hình bóng cô không còn xuất hiện bởi vì cô rất ít khi qua phòng anh. Nhưng vừa mới vào cửa anh lại nghe tiếng hét của cô.
_ Tôi không dám? Tôi chết mới không dám.
_ Em chính là không dám.
Cô nổi giận đùng đùng đẩy ngã anh trên giường, nắm lấy váy ngồi trên người anh, cầm lấy mặt anh, cúi đầu hôn anh…
{thiendi18.wordpress.com}
Anh ra sức đóng sầm cửa, xoay người xuống lầu, rời khỏi phòng anh, rời khỏi nhà anh, rời khỏi cái nơi đều ngập tràn hình bóng cô.
Trên đường, tuyết lớn bay đầy trời. Kí ức về cô vẫn hiện lên như bóng với hình. Một giờ sau, anh lên máy bay, chạy trốn tới nước Anh, chạy trốn đến nơi cô chưa từng đi đến. Nhưng ngay cả khi đến nơi, anh vẫn không thể không nhìn thấy cô. Cô gái ấy cứ lựa lúc anh không ngờ đến mà xuất hiện trong đầu. Anh rốt cuộc không thể giống mấy tháng trước dùng công việc che lấp hình ảnh cô. Anh luôn ở trong mơ thấy cô, tỉnh lại vẫn nghĩ cô bên cạnh anh, chui rúc vào lòng anh nhưng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Ban ngày, anh bất giác lại nhìn chằm chằm vào những cô gái Phương Đông xa lạ. Ban đêm, anh người đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc vì thấy có kẻ muốn giết cô. Giữa đêm, Luân Đôn bắt đầu đổ tuyết lớn. Từng nhà đều rộn vang lời chúc mừng, không nghĩ mình sẽ tham gia không khí vui vẻ này, anh từ chối lời mời. Trước khi về khách sạn, anh chạy bộ gần mười km cho đến khi kiệt sức mới về phòng ngủ.
Hoa hồng nở rộ. Mùi hương ấm áp vây quanh anh. Anh mở mắt ra, chì nhìn thấy những hàng hoa hồng ca bằng nửa người. Rất nhanh, anh liền nhận ra mình đang đứng giữa mê cung hoa hồng. Anh theo trí nhớ đi về phía trước, không lâu sau, tìm đến trung tâm mê cung. Giữa đình hoa hồng có một cô gái đang nằm trên thảm. Tim anh đập nhanh hơn.
_ Là cô.
Anh vội đi đến. Cô đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp bình an ngủ. Đóa hoa màu đỏ kiều diễm bay xuống rơi trên người cô. Anh vươn tay muốn chạm vào cô. Cô lập tức tan biến. Giọng nói khàn khàn, mềm mại của cô từ trong mê cung truyền ra, anh đứng dậy đuổi theo nhưng chỉ có thế thấy gấu váy của cô ở ngã rẽ. Tiếng cười cô cũng từ từ xa dần.
Gió chợt thổi. Cánh hoa hồng bay toán loạn, che khuất tầm mắt anh. Anh ra sức đẩy ra lại phát hiện mình ra khỏi mê cung rồi. Trước mặt anh là phòng thí nghiệm. Cô đi vào, anh liền đuổi theo. Phòng thí nghiệm lại đột nhiên nổ mạnh, áp suất thật lớn đẩy anh ra xa. Anh ngã xuống đất chỉ thấy nghìn nghìn ngọn lửa đang nuốt lấy phòng thí nghiệm.
_ Không ~
_ Đây không phải là thật!
_ Chết tiệt, tuyệt đối không phải là thật!
_ Đây chính là mơ! Là mơ! Là mơ!
Lam Tư đột nhiên mở mắt, màu đen thay thế ánh lửa, tiếng rít gào vọng lại từ đầu anh. Anh ngồi dậy, thở dốc, tim đập không ngừng. Vụ nổ kia sao lại thật như thế. Từng chút ám vào da thịt, anh thậm chí còn cảm thấy độ nóng vây quanh người.
_ Đáng chết!
Anh mắng ra tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, thử ổn định nhịp tim nhưng vẫn như cũ không thể trấn định lại. Anh biết cô không có việc gì, cô nhất định không có việc gì, bằng không Jake nhất định sẽ báo cho anh biết. Jake tốt nhất đừng gọi đến cho anh. Anh trừng mắt điện thoại, tự nói cho bản thân mình biết cô đang an toàn ở phòng thí nghiệm nhưng không cách nào làm cho anh an tâm.
_ Chết tiệt, anh tuyệt đối không thể gọi điện hỏi về cô.
Vụ nổ phòng thí nghiệm trong mơ lại hiện lên. Anh nắm tai nghe điện thoại, sau đó lại tức giận dập xuống.
_ Đừng choáng váng, chính là giấc mơ!
_ Nhưng đúng là có người muốn giết cô –
Trong đêm tối, đồng hồ báo thức tí tách vang. Cảnh cô bị người khác đẩy xuống ầu lại hiện lên. Anh tim đập dừng lại, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, anh lại nắm điện thoại, nhấn số của Jake.
_ Jake?
_ Tôi đây! Giám đốc ở Luân Đôn có chuyện gì sao?
_ Không có.
Anh nắm chặt phone, lạnh giọng hỏi.
_ Mạc tiến sĩ hiện tại đang ở đâu?
_ Cô ấy vẫn trong phòng thí nghiệm! Tôi đã sai người bảo vệ chặt chẽ.
_ Cô luôn ở đó sao?
_ Đúng vậy! Cô cùng mọi người ở kí túc nhưng bình thường cô vẫn ở trong phòng thí nghiệm.
_ Nếu cô ấy muốn ra ngoài, sai người bảo vệ cô ấy.
_ Tôi biết!
Lam Tư nhắm mắt lại, anh biết Jake đang chờ anh mở miệng nhưng cuối cùng anh chỉ nói một câu.
_ Bảo vệ cô ấy!
Không đợi Jake trả lời, anh liền dập điện thoại.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay xuống, nụ cười của cô chiếu trên kính còn có cả gương mặt cô đang khóc. Anh cho tới bây giờ chưa từng để ý đến cô gái nào như thế. Huống chi cô vừa can đảm, lại quật cường, tính tình lại xấu, luôn tự cho là đúng, nhăn nhó mắng anh. Anh không nên để ý tới cô gái không biết tốt xấu kia. Trừng mắt nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, anh cuối cùng cũng thừa nhận.
Anh đã để ý cô gái kia. Anh biết mình đang nhớ cô. Nhớ cảm giác cô trong lòng anh. Nhớ mùi hương của cô. Nhớ gương mặt thẹn thùng của cô. Anh thậm chí còn nhìn thấy cô đang cãi lộn với anh, nụ cười của cô,…
Cả đời này, nụ cười anh chưa từng dễ dàng xuất hiện nhưng chỉ cần bên cạnh cô, anh liền cười đến thoải mái. Anh không biết mình đứng bên cửa sổ đã bao lâu, dưới bầu trời tối đen đầy tuyết vẫn có một chút ánh sáng. Bỗng dưng, anh gọi điện thoại đánh Akina phòng bên. Sau đó xoay người thu dọn hành lý, xuống lầu rời khỏi khách sạn. Cùng Akina ngồi trên xe đến sân bay, anh rốt cuộc biết mình nên làm gì. Anh sẽ trở về, trở về tìm cô. Anh không biết mình nên làm như thế nào. Nhưng anh chỉ biết mình phải về bên cô. Ít nhất như vậy, anh có thể xác định cô đang được an toàn. Hơn nữa mỗi lần anh và cô cãi nhau, kết cục đều là anh đưa cô lên giường. Anh không biết vì sao mình làm vậy nhưng anh biết cô gái đó trên giường thì không thể kháng cự anh. Nghĩ đến cô trên giường vừa tức vừa thẹn, môi anh không khỏi nở ra nụ cười.
_ Rầm!
Một tiếng đụng chói tai vang lên. Lam Tư đột nhiên hoàn hồn, chỉ nghe đến lái xe hoảng sợ mắng, Akina cũng tuôn ra một chuỗi thô tục. Xe ở giữa đám tuyết xoay tròn, anh còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Thế giới xung quanh lập tức xoay tròn, anh hết sức làm cho mình ngồi vững nhưng xe lại vọt qua phía làn xe bên kia. Thứ anh nhìn thấy cuối cùng chính là xa anh đụng ngay vào chiếc xe đang lao đến. Sau đó, anh liền mất đi ý thức. Chiếc xe màu đen của anh trượt thêm vài mét đâm vào cột điện bên đường. Không lâu sau, một tiếng nổ mạnh vang lên giữa trời tuyết.
Không biết có phải là ảo giác của chính cô hay không mà mùa đông năm anh đặc biệt lạnh. Mỗi một làn hơi thổi ra đều biến thành khói trắng.
Mọi người trong phòng thí nghiệm đều đã về nhà để nghỉ năm mới, chỉ có cô vẫn ở đây bởi vì cô không có nhà để về. Tuy rằng Peter có mời cô về nhà để mừng năm mới nhưng cô vẫn từ chối. Và tháng rời xa anh, cô vẫn mơ về anh. Cô sợ trở về mê cung hoa hồng ấy lại thấy lại tất cả mỗi đau của cô. Mỗi lần ra vào phòng thí nghiệm nhìn vườn hoa hồng cũng đã đủ khiến tim cô thắt lại nói chi đến việc về đó. Cho nên cô vẫn ở lại phòng thí nghiệm, cặm cụi trên bàn phím viết phương trình. Tuần trước, thí nghiệm của cô đã cho hoàn thành dung dịch thử và tiêm vào chuột bạch thử nghiệm. Cho đến giờ, con chuột vẫn vui vẻ, chạy nhảy quanh lồng. Khả năng thành công là rất lớn. Tuy nhiên việc n3 vào cơ thể người vẫn là không có khả năng. Vì thế, cô hết ngày này đến ngày khác thử tìm ra chướng ngại trong đó, sau đó lại chỉnh sửa, chuyên tâm tập trung làm việc để không còn thời gian nghĩ đến người đàn ông đó.
Nhưng cô đã không thành công. Đương nhiên không phải thí nghiệm, mà là anh. Cô ăn cơm, uống nước, nghiên cứu, tập thể dục, tắm rửa, ngủ, lại càng ngày càng nhớ đến anh.
Cô mỗi ngày đều làm việc đến mệt lã để trong giấc ngủ sẽ găp anh. Anh ở trong mơ cùng cô cãi lộn, cười nói, cô ở trong mơ hôn anh, ôm anh, cùng anh lên giường. Sau đó, lại khóc rồi tỉnh giấc. Cứ thế dần dần nó trở thành thói quen của cô, cũng dần dần tạo nên sự đau khổ trong lòng cô.
Đông qua xuân đến.
Tuyết tan, mặt trời xuất hiện tỏa ra hơi ấm. Thế giới tiếp tục chuyển động, cô cũng dần dần học được cách đem nỗi nhớ anh giấu kín trong tận đáy lòng, tiếp tục sống. N3 tiến triển tương đối thuận lợi, ở cô cùng tổ nghiên cứu toàn lực hợp tác dưới. Tháng tư, N3 rốt cục có thể rõ ràng chụp hình ảnh, nhìn đến rõ ràng từng tế bào, mọi người không khỏi cùng nhau đứng lên hoan hô.
_ Liên, cô đúng là thiên tài!
Ruth ôm cô, Bối Khắc thậm chí hôn lên mặt cô một cái, Mạnh Đặc vui vẻ nhảy cẫng lên… Mỗi người đều vui mừng khôn xiết, cô mỉm cười, nhìn đến mọi người cao hứng như vậy, thật sự không đành lòng nhắc nhở bọn họ, N3 vẫn còn một số vấn đề phụ cần giải quyết. Nicola lấy sâm banh muốn chúc mừng, cô bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa có người đến. Là Peter. Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
_ Peter?
Phu nhân, thật có lỗi quấy rầy cô.
_ Không sao!
Tuy không biết nguyên nhân vì khiến cô cùng Lam Tư li hôn nhưng Peter vẫn luôn gọi cô là phu nhân. Không có cách bắt anh sửa cách xưng hô, cô chỉ mỉm cười hỏi.
_ Có chuyện gì sao?
_ Có khách muốn gặp cô.
_ Khách?
_ Anh trai cùng chị dâu, tôi đã mời họ vào phòng khách. Họ đang chờ cô đến.
Anh trai Lam Tư cùng chị dâu? Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân sao? Mạc Liên nhíu mày.
_ Bọn họ biết tôi và Lam Tư đã…
_ Biết!
Thì ra Lam Tư đã nói với mọi người trong nhà. Cô cổ họng căng thẳng, bọn họ vì sao còn đến New York tìm cô.
_ Anh chờ tôi một lát, tôi thông báo với mọi người ở đây một tiếng.
Peter gật đầu, cô trở lại trong phòng nói với mọi người đang vui vẻ một tiếng rồi theo Peter về. Trên đường, cô nhịn không được mở miệng hỏi.
_ Peter anh có biết vì sao họ đến tìm tôi không?
Peter chần chờ trong chốc lát, mới nói.
_ Xin lỗi phu nhân, tôi nghĩ việc này nên để họ nói sẽ tốt hơn.
Nhìn ánh mắt của Peter đảo đi tránh né, trong lòng cô bất an liền trỗi dậy. Không lâu, xe dừng lại trước cổng, cô xuống xe, theo Peter đi vào. Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân ngồi trong phòng khách, bọn họ nắm tay ngồi trên sô pha, thấy cô liền đứng lên mỉm cười.
_ Hi, đã lâu không gặp!
_ Hi!
Tuy rằng Bạch Vân mỉm cười nhưng cô vẫn nhìn thấy vài sợi tơ máu trong mắt cô. Bất an càng lớn nhưng vẫn lễ phép đáp lễ.
_ Xin lỗi! Tôi biết cô sẽ rất ngạc nhiên khi chúng tôi đến đây.
Bạch Vân áy náy nhìn cô, dịu dàng nói.
_ Chúng tôi biết cô rất bận nhưng… có chuyện này cần báo cho cô biết.
Cô càng ngày càng bất an bởi vì phát hiện trong mắt Khấu Thiên Ngang cũng có tơ máu.
_ Chuyện gì?
_ Lam Tư, cậu ấy…
Khấu Thiên Ngang đã mở miệng, lại dừng lại, tức giận thì thào mắng.
_ Chết tiệt.
_ Anh ấy làm sao?
Cô càng thêm hoang mang. Bạch Vân cầm tay chồng giúp anh nói hết câu.
_ Lam Tư ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông.
_ Cái gì?
Mặt cô dần chuyển sang xanh mét, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng nhưng lại không có biện pháp hiểu ý nghĩa của lời Bạch Vân. Nhìn cô tái nhợt, Bạch Vân vội cầm tay cô.
_ Lam Tư gặp tai nạn giao thông ở Anh quốc.
Tai nạn giao thông? Anh quốc? Anh ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông, bọn họ vì sao lại đặc biệt nói với cô. Cô trừng nhìn đôi vợ chồng có vẻ mệt mỏi cùng đôi mắt đỏ hoe của hai người nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
_ Không…… Lam Tư……
Tim giống như bị ai cào xé, cô không thể hô hấp, không thể nhúc nhích, muốn hét lên nhưng không có cách nào mở miệng. Sàn nhà dưới chân như muốn nứt ra, tạo thành một hõm sâu giam cầm cô trong đó. Tiếp theo, cô phát ra rít gào phẫn nộ!
_ Không, đây không phải là sự thật!
_ Hai người gạt tôi! Người đàn ông đáng ghét kia không thể nói một lời mà chết như vậy!
_ Cái tên tự đại, ngu xuẩn kia, tuyệt đối sẽ không bởi vì một tai nạn giao thông nhỏ nhoi mà chết!
Tiếng rít gào của Mạc Liên ngày càng lớn. Mạc Liên nắm chặt tay, môi khẽ run, nước mắt rơi như mưa, tức giận mắng.
_ Anh ấy đi máy bay nhiều như thế đều không có chuyện gì xảy ra! Làm sao có thể gặp một tai nạn giao thông liền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.