Chương 6: Xảy Ra Chuyện.
Cô Tư
05/08/2016
Hạ Diệp lấy đà thở ra một hơi dài, sau đó cô lại nhanh chóng bắt lấy cảm xúc ban đầu.
Ở phía sau, Hương Đàm cũng bừng tỉnh trong giấc mộng ngàn thu của chuyện tình yêu đôi lứa với tiền bối, cô ấy cũng không nghĩ lung tung thêm gì nữa vì bây giờ việc quan trọng nhất chính là ưu tiên suy nghĩ cho việc Hạ Diệp đến bây giờ vẫn chưa từng có lần đầu tiên.
Hương Đàm cho dù rất hứng thú muốn biết nhưng rất khó để mở lời, thân thể vốn là thứ trân quý của người con gái, dù có xảy ra loại chuyện đó giữa cô ấy rồi nhưng ai hỏi đến, cô ấy đều bất giác gục đầu, thử hỏi mấy chuyện này trả lời thế nào đây? Hương Đàm lại thở dài, đúng là nên thôi đi.
Hạ Diệp đi thẳng vào trong phòng ngồi thừ ra một góc ghế, đầu ngửa ra sau dựa vào thành ghế mềm mại đàn hồi, hai mắt nhắm hờ như nghỉ ngơi, cánh tay cũng tùy ý buông lỏng trên ghế.
Bên ngoài sân khấu.
Diễn ra những màn vũ đạo đầy điên cuồng của giới trẻ, vài người nhảy đến mức làm chủ trung tâm của cơn bão chú ý, một số người bạo dạn lột bỏ luôn mấy lớp vải trên người, nhưng nói đúng hơn là một trong số người bọn họ đã dùng qua một loại chất kích thích xúc cảm, gây mê muội đầu óc.
Bây giờ họ có thể làm gì đó nhưng ngày mai cũng không biết, trừ phi có người bát quái hoặc quay video đưa cho bọn họ.
Ngoài ra, nam nữ thi nhau kết thành cặp, nhảy nhiệt tình trong cơn say nồng đậm vị tình của buổi đêm năng nổ nhiệt huyết bởi dục vọng chết người.
Đàn ông hùa nhau vây lấy những người phụ nữ quyến rũ, bàn tay hư đốn sờ loạn trên người họ như muốn thăm dò, đến mức gương mặt lộ rõ sự ham muốn và sung sướng tột cùng, còn phụ nữ thì điêu ngoa ngượng ngùng hưởng thụ sự kích thích từ đám đàn ông đó một cách hào sảng nhất.
Hương Đàm hậm hực nhìn ra bên ngoài, cô đi đã lâu mà chưa thấy ai qua gọi cả, đám người này đúng là không biết quan tâm bạn bè.
Hương Đàm thấy vậy, cô ấy bật người đứng lên dứt khoát kéo tay Hạ Diệp đi, mặc cho người phụ nữ trong lòng bàn tay đang vùng vằng không muốn đi, cô ấy vẫn sải từng bước chân nặng nề kéo con quái vật ngông cuồng ở phía sau theo bên cạnh.
Bước chân của cô ấy bỗng dưng khựng lại, phía sau Hạ Diệp vì cô ấy mà mất thăng bằng ngã một mạch xuống đất.
"A!" Hạ Diệp ngã đến ê ẩm chân tay, đôi môi nhỏ nhắn không kiềm được mà phát ra một tiếng kêu đau nhỏ xíu như tiếng nỉ non.
Hạ Diệp phủi đi bụi bặm trên người, cô đỡ lấy cùi chỏ xoa xoa vuốt vuốt kêu đau, tự dưng dừng lại làm cho cô té đến đau khổ nga "Tiểu Đàm, sao cậu lại đột nhiên...".
"Diệp Diệp, hình như xảy ra chuyện rồi, mấy người bạn của mình đang gây gổ với một đám người, hình như... hình như là côn đồ" Hương Đàm sợ sệt co rút người, chặn ngang câu hỏi của Hạ Diệp.
Hạ Diệp không biết nên làm cái gì, chuyện này trước giờ cô có gặp qua nhưng cũng không có quan tâm nhiều đến, lúc đó cô chỉ mặc kệ rồi yên tâm mà ngồi thưởng thức không khí của hộp đêm thôi.
Đầu óc của Hạ Diệp gặp phải mấy chuyện này sẽ không còn linh hoạt nữa, giống như kiểu tắc não không thông được vì lý do duy chỉ có một, cô thù hằn nhất là việc này. Đụng chạm đến hắc đạo hở chút là chết mất xác, cô dám lấy danh dự đảm bảo điều này ai cũng không thích, huống hồ là cô.
Luật pháp trong mắt họ cũng như là truyền từ lỗ tai bên trái qua lỗ tai bên phải, là một miếng giấy mỏng manh xé là tan nát, bọn họ không hề coi trọng nhân cách và tính mạng của con người, trong lúc đó có thể ví mạng người như sợi tơ mỏng.
Hương Đàm thấy Hạ Diệp im lặng, cô ấy cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải. Không cứu bọn họ khác nào nhìn họ chết? Còn cứu họ sức đâu để phản kháng với đám đàm ông cường hãn đáng sợ kia? Nhất thời trong đầu Hương Đàm cũng trống không.
Lẻn vào đám đông thì không được, tầm quan sát hạn chế quá nhiều. Hạ Diệp đổ mồ hôi, vặn óc hết công suất.
"Tiểu Đàm, chúng ta quan sát hiện trường trước đến lúc đó nếu vượt quá mức, chúng ta sẽ cố gắng cứu bọn họ" cô vừa nói xong liền kéo tay Hương Đàm lén lút đi lên phía trên phòng vip Hoàng Đế.
Lúc nãy cô có nhìn qua một chút, chỗ này chỉ có một người đàn ông ngồi, không chắc anh ta có để ý hay không...
Hạ Diệp!?
Hương Đàm cả kinh trước hành động của cô, hai hàng nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống bên gò má. Nước mắt này không phải vì sợ hãi mà rơi xuống, mà là sự cảm động chân thành. Mặc dù Hạ Diệp chỉ mới gặp họ, còn chưa có nói chuyện qua nhưng đã không ngừng suy nghĩ tìm cơ hội cố gắng cứu họ, đúng thật là một người bạn tốt!
Hạ Diệp nhìn thấy người đàn ông điềm đạm ngồi trong phòng vip lầu hai, dáng ngồi cao cao tại thượng như muốn cảnh báo không ai được phép đến gần, trên tay còn cầm một ly thủy tinh chứa một ít rượu, cổ tay cử động nhẹ nhàng làm động thứ đồ uống bên trong.
"Này, vị khách ở phía trong, chúng tôi có thể ở đây một chút không?" nếu không hỏi thì bất lịch sự, còn hỏi thì cơ hội bị đuổi sẽ trên 90%. Đằng nào cũng là cửa khó qua, hôm nay đúng là ngày đáng để kỷ niệm nhất trong hai mươi lăm năm qua.
Từ phía dưới, một người toàn thân vận đồ đen, kính râm gọng kính màu đen, cạnh tai có một sợi dây bluetooth được kết nối với máy chủ.
Cái này, hình như là vệ sĩ thì phải.
"Hai cô kia, đây là nơi của ông chủ chúng tôi, hai người không được phép đến gần" người vệ sĩ chèn ép hai cô, đưa tay ngăn cản Hạ Diệp đến gần phòng. Gương mặt không biểu cảm, giọng nói cương nghị, rất nhất quyết.
Hạ Diệp không khỏi nhíu mày, loại người gì vậy? Chỉ mượn chỗ để quan sát cũng không cho? Thật keo kiệt.
"067, mặc kệ họ đi".
Người đàn ông phía trong chiếc màn mỏng phát ra một thứ tiếng như thiên âm, trong lời nói không tìm được ra bất kỳ thứ gì có thể phản kháng lại.
067 không thay đổi sắc mặt, thoái lui ra sau không ngăn cản hai người bọn họ nữa.
Hạ Diệp sững tại chỗ, hiện tại cô rất muốn nhìn thấy cái mặt tên đàn ông phía sau tấm màn này. Nếu để cô có cơ hội, cô sẽ không tiếc nhìn cho thật kỹ, người đàn ông phát ra tiếng động không thuộc về nhân gian đó rốt cuộc là người như thế nào.
Ở phía sau, Hương Đàm cũng bừng tỉnh trong giấc mộng ngàn thu của chuyện tình yêu đôi lứa với tiền bối, cô ấy cũng không nghĩ lung tung thêm gì nữa vì bây giờ việc quan trọng nhất chính là ưu tiên suy nghĩ cho việc Hạ Diệp đến bây giờ vẫn chưa từng có lần đầu tiên.
Hương Đàm cho dù rất hứng thú muốn biết nhưng rất khó để mở lời, thân thể vốn là thứ trân quý của người con gái, dù có xảy ra loại chuyện đó giữa cô ấy rồi nhưng ai hỏi đến, cô ấy đều bất giác gục đầu, thử hỏi mấy chuyện này trả lời thế nào đây? Hương Đàm lại thở dài, đúng là nên thôi đi.
Hạ Diệp đi thẳng vào trong phòng ngồi thừ ra một góc ghế, đầu ngửa ra sau dựa vào thành ghế mềm mại đàn hồi, hai mắt nhắm hờ như nghỉ ngơi, cánh tay cũng tùy ý buông lỏng trên ghế.
Bên ngoài sân khấu.
Diễn ra những màn vũ đạo đầy điên cuồng của giới trẻ, vài người nhảy đến mức làm chủ trung tâm của cơn bão chú ý, một số người bạo dạn lột bỏ luôn mấy lớp vải trên người, nhưng nói đúng hơn là một trong số người bọn họ đã dùng qua một loại chất kích thích xúc cảm, gây mê muội đầu óc.
Bây giờ họ có thể làm gì đó nhưng ngày mai cũng không biết, trừ phi có người bát quái hoặc quay video đưa cho bọn họ.
Ngoài ra, nam nữ thi nhau kết thành cặp, nhảy nhiệt tình trong cơn say nồng đậm vị tình của buổi đêm năng nổ nhiệt huyết bởi dục vọng chết người.
Đàn ông hùa nhau vây lấy những người phụ nữ quyến rũ, bàn tay hư đốn sờ loạn trên người họ như muốn thăm dò, đến mức gương mặt lộ rõ sự ham muốn và sung sướng tột cùng, còn phụ nữ thì điêu ngoa ngượng ngùng hưởng thụ sự kích thích từ đám đàn ông đó một cách hào sảng nhất.
Hương Đàm hậm hực nhìn ra bên ngoài, cô đi đã lâu mà chưa thấy ai qua gọi cả, đám người này đúng là không biết quan tâm bạn bè.
Hương Đàm thấy vậy, cô ấy bật người đứng lên dứt khoát kéo tay Hạ Diệp đi, mặc cho người phụ nữ trong lòng bàn tay đang vùng vằng không muốn đi, cô ấy vẫn sải từng bước chân nặng nề kéo con quái vật ngông cuồng ở phía sau theo bên cạnh.
Bước chân của cô ấy bỗng dưng khựng lại, phía sau Hạ Diệp vì cô ấy mà mất thăng bằng ngã một mạch xuống đất.
"A!" Hạ Diệp ngã đến ê ẩm chân tay, đôi môi nhỏ nhắn không kiềm được mà phát ra một tiếng kêu đau nhỏ xíu như tiếng nỉ non.
Hạ Diệp phủi đi bụi bặm trên người, cô đỡ lấy cùi chỏ xoa xoa vuốt vuốt kêu đau, tự dưng dừng lại làm cho cô té đến đau khổ nga "Tiểu Đàm, sao cậu lại đột nhiên...".
"Diệp Diệp, hình như xảy ra chuyện rồi, mấy người bạn của mình đang gây gổ với một đám người, hình như... hình như là côn đồ" Hương Đàm sợ sệt co rút người, chặn ngang câu hỏi của Hạ Diệp.
Hạ Diệp không biết nên làm cái gì, chuyện này trước giờ cô có gặp qua nhưng cũng không có quan tâm nhiều đến, lúc đó cô chỉ mặc kệ rồi yên tâm mà ngồi thưởng thức không khí của hộp đêm thôi.
Đầu óc của Hạ Diệp gặp phải mấy chuyện này sẽ không còn linh hoạt nữa, giống như kiểu tắc não không thông được vì lý do duy chỉ có một, cô thù hằn nhất là việc này. Đụng chạm đến hắc đạo hở chút là chết mất xác, cô dám lấy danh dự đảm bảo điều này ai cũng không thích, huống hồ là cô.
Luật pháp trong mắt họ cũng như là truyền từ lỗ tai bên trái qua lỗ tai bên phải, là một miếng giấy mỏng manh xé là tan nát, bọn họ không hề coi trọng nhân cách và tính mạng của con người, trong lúc đó có thể ví mạng người như sợi tơ mỏng.
Hương Đàm thấy Hạ Diệp im lặng, cô ấy cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải. Không cứu bọn họ khác nào nhìn họ chết? Còn cứu họ sức đâu để phản kháng với đám đàm ông cường hãn đáng sợ kia? Nhất thời trong đầu Hương Đàm cũng trống không.
Lẻn vào đám đông thì không được, tầm quan sát hạn chế quá nhiều. Hạ Diệp đổ mồ hôi, vặn óc hết công suất.
"Tiểu Đàm, chúng ta quan sát hiện trường trước đến lúc đó nếu vượt quá mức, chúng ta sẽ cố gắng cứu bọn họ" cô vừa nói xong liền kéo tay Hương Đàm lén lút đi lên phía trên phòng vip Hoàng Đế.
Lúc nãy cô có nhìn qua một chút, chỗ này chỉ có một người đàn ông ngồi, không chắc anh ta có để ý hay không...
Hạ Diệp!?
Hương Đàm cả kinh trước hành động của cô, hai hàng nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống bên gò má. Nước mắt này không phải vì sợ hãi mà rơi xuống, mà là sự cảm động chân thành. Mặc dù Hạ Diệp chỉ mới gặp họ, còn chưa có nói chuyện qua nhưng đã không ngừng suy nghĩ tìm cơ hội cố gắng cứu họ, đúng thật là một người bạn tốt!
Hạ Diệp nhìn thấy người đàn ông điềm đạm ngồi trong phòng vip lầu hai, dáng ngồi cao cao tại thượng như muốn cảnh báo không ai được phép đến gần, trên tay còn cầm một ly thủy tinh chứa một ít rượu, cổ tay cử động nhẹ nhàng làm động thứ đồ uống bên trong.
"Này, vị khách ở phía trong, chúng tôi có thể ở đây một chút không?" nếu không hỏi thì bất lịch sự, còn hỏi thì cơ hội bị đuổi sẽ trên 90%. Đằng nào cũng là cửa khó qua, hôm nay đúng là ngày đáng để kỷ niệm nhất trong hai mươi lăm năm qua.
Từ phía dưới, một người toàn thân vận đồ đen, kính râm gọng kính màu đen, cạnh tai có một sợi dây bluetooth được kết nối với máy chủ.
Cái này, hình như là vệ sĩ thì phải.
"Hai cô kia, đây là nơi của ông chủ chúng tôi, hai người không được phép đến gần" người vệ sĩ chèn ép hai cô, đưa tay ngăn cản Hạ Diệp đến gần phòng. Gương mặt không biểu cảm, giọng nói cương nghị, rất nhất quyết.
Hạ Diệp không khỏi nhíu mày, loại người gì vậy? Chỉ mượn chỗ để quan sát cũng không cho? Thật keo kiệt.
"067, mặc kệ họ đi".
Người đàn ông phía trong chiếc màn mỏng phát ra một thứ tiếng như thiên âm, trong lời nói không tìm được ra bất kỳ thứ gì có thể phản kháng lại.
067 không thay đổi sắc mặt, thoái lui ra sau không ngăn cản hai người bọn họ nữa.
Hạ Diệp sững tại chỗ, hiện tại cô rất muốn nhìn thấy cái mặt tên đàn ông phía sau tấm màn này. Nếu để cô có cơ hội, cô sẽ không tiếc nhìn cho thật kỹ, người đàn ông phát ra tiếng động không thuộc về nhân gian đó rốt cuộc là người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.