Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?
Chương 2: Đời này đừng tái ngộ nữa (2)
Tô Nguyên An
01/08/2024
Tại biệt thự Nguyễn gia.
"Thiếu gia, có người muốn gặp cậu"
Một cô gái xinh xắn tìm đến trước mặt cậu. Cô ta là Nguyễn Như Hoa, cũng là lớp trưởng lớp cậu hiện giờ. Lên cấp 3 Hạ Như Nguyệt học trường trọng điểm còn cô học trường thường, chính vì vậy mà đã thành yêu xa.
"Có chuyện gì"
"Chuyện liên quan đến cố lão gia"
Tách trà trên tay cậu cũng thuận thế mà ném văng ra khiến cô ta không khỏi run sợ.
"Cô biết những gì rồi"
"Ba tôi trước khi vào tù đã nói với tôi là do lão gia Hạ gia Hạ Thanh Phương thông đồng với gia tộc Nguyễn ngọc"
"Gia tộc Nguyễn Ngọc đứng đầu Vinh Quang rồi còn cần gì phải ra tay với dòng thứ như Nguyễn gia tôi"
"Bằng chứng ở đây, cậu có thể tin hoặc không nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến một mình cậu, nó liên quan đến sự tồn vinh của cả Nguyễn gia cậu"
"Lời nói của một người tầm thường như cô tội gì tôi phải tin. Cô muốn gì"
"Cậu tôi có bằng chứng sắt thép hơn, nhưng giờ đang ở Mỹ. Cậu đi du học cùng tôi. Tôi giúp cậu lấy bằng chứng báo thù, cũng giúp cậu lấy lại Mạnh Ninh"
"Cô đang muốn tôi kí khế ước bán thân à. Dựa vào cái gì mà cô lại tự tin đến thế"
"Chắc chắn là cậu sẽ đi"
"Cút"
......
Nguyễn Thành Công vừa về đã thấy Nguyễn Như Hoa bước ra từ cửa nhà mình. Cậu lịch sự chào hỏi nhưng không nhận được sự hồi đáp. Vào nhà thấy Nguyễn Mạnh Chiến đang ngồi ở sofa với vẻ mặt tức giận.
"Anh, sao cậu ta lại tới nhà mình"
"Xem đi"
Nguyễn Thành Công cầm lấy đống giấy tờ trên bàn.
"Anh, chuyện này là không thể. Chú Hạ chỉ ăn chơi trác táng thôi, chứ không thể nào hại chúng ta. Cả ông ngoại Tiểu ma đầu nữa, ông ấy là người tốt. Nếu không có ông ấy thì nhà chúng ta đã sớm bị chà đạp xuống đáy Nguyễn gia rồi."
"Không cần nói nhiều, cho người điều tra rồi"
"Anh không tin người nhà tiểu ma đầu sao. Nếu cậu ấy biết chuyện này thì hai người tính thế nào"
"Không cần nói cho cô ấy biết"
"Anh định làm gì, anh ..."
Nguyễn Mạnh Chiến nhanh chóng lái xe rời khỏi Nguyễn gia, hắn phi thẳng tới trường đón Hạ Như Nguyệt
"Công chúa"
Hạ Như Nguyệt vui vẻ khi thấy người trong lòng mình đang đợi đón mình về. Trong suốt mấy năm qua thì đây là điều mà cô mong chờ nhất.
"Sao nay lại rảnh đi đón em"
"Nhớ em rồi, muốn đưa em đi chơi"
"Không được về muộn"
"Anh biết rồi"
Cậu đưa cô đi siêu thị mua ít đồ, rồi hai người bày ra bên bờ sông ngắm hoàng hôn. Đây là cứ địa bí mật kể từ ngày mà họ bên nhau.
"Anh nhìn kìa, đẹp thật"
"Uhm"
"Anh có tâm sự gì à?"
"Hạ Như Nguyệt, nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, thì em sẽ làm sao"
"Em có thể tha thứ cho anh mọi chuyện, ngoại trừ việc anh bỏ em yêu người khác, em rất rộng lượng nhưng trong mắt em không thể chứa nổi một hạt cát, nếu thật sự có ngày đó, em sẽ biến mất vĩnh viễn trước mặt, khiến cho anh đời đời kiếp tiếp không tìm được em. Nhưng nếu anh hết tình cảm với em là thật, thì nhớ phải nói cho em biết, em nhất định sẽ chúc phúc cho anh đến với người khác"
"Anh biết rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em, cả đời"
"Tiểu bảo bối, nay anh nói ngốc nghếch gì đấy, em tin anh, yêu anh cả đời này đều như vậy, em biết anh cũng thế"
Sai lầm lớn nhất của tuổi 17 là mù quáng yêu một người, dù đau đến chết đi sống lại cũng vẫn muốn được yêu, cũng là mù quáng tin vào tình yêu màu hồng tuổi 17, cũng là mù quáng tin rằng người ấy cũng sẽ không thay đổi giống mình.
.......
"Tiểu ma đầu, chị dâu, A Nguyệt"
"Sao đấy"
"Hồi này hai đứa có chuyện gì không?"
"Không"
"Tớ thấy anh tớ lạ lắm, để ý nghen"
"Sao"
"Nguyễn Như Hoa đấy, hồi này cứ thấy bám dính lấy anh ấy"
"Ừm, tớ biết rồi"
"Đừng nghĩ nhiều nhé"
"Tớ tin cậu ấy mà, cậu ấy không phải loại người đấy đâu"
......
Hôm nay là 26 tết rồi, năm nay không có 30 tết, chỉ mấy ngày nữa là tới tết rồi.
"Chiến Chiến, chúng ta lại chuẩn bị đón năm mới rồi"
"Ừm"
"Anh sao vậy"
"Không sao"
.......
"Hạ Như Nguyệt"
"Dạ"
"Chúng ta dừng lại đi"
"Dừng cái gì ạ"
"Chia tay đi, anh mệt rồi"
"Chia cái đầu anh ý. Em ngủ đây, mai nói chuyện tiếp"
"Anh không đùa đâu, anh mệt rồi. Cứ coi như là anh thất hứa đi"
"Như Nguyệt, rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn"
Hạ Như Nguyệt thực sự sốc khi nghe thấy câu nói này. Từ bấy giờ cô đã không trả lời tin nhắn nữa, mà chỉ lặng lẽ đọc, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, mess cô lại 99+ tin nhắn rồi, y hệt như cái ngày mà hai người công khai bên nhau. Nhưng lần này, cũng là khóc mà sao cô đau quá. Trái tim này thắt chặt lại, như ngàn vạn con kiến đang muốn gặm nhấm sâu xé nó vậy.
Cô không thèm trả lời tin nhắn nữa, chỉ lẳng lặng vào xem trang cá nhân của cậu. Nguyễn Mạnh Chiến đăng một status là ảnh của cậu ta với caption: "Rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn"
Đây không phải là hàm ý rằng hai người đã chính thức chia tay sao.
Hạ Như Nguyệt nhốt mình trong phòng cả ngày hôm đó, ai gọi cũng không được. Bầu trời trong cô cứ thế mà sụp đổ. Đau buồn có, thất vọng có cảm xúc của cô lúc này hỗn độn, cô không biết phải làm gì nữa. Người từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời, người từng nói cô phải tin tưởng hắn, người từng nói đợi hắn tới năm 25 tuổi sẽ rước cô về nhà, giờ cũng chính người đó thốt ra lời chia tay. Hăn không dám gọi điện, càng không dám gặp mặt cô, chỉ có thể nói chia tay qua vài ba dòng tin nhắn. Đúng thật là nực cười. Thì ra trên đời này, nam nhân đều như nhau, đều là lũ người vô tình. Cô hay trách mẹ mình không buông bỏ được bố, nhưng cô thì sao, liệu giờ đây cô có buông bỏ được hắn không.
"Thiếu gia, có người muốn gặp cậu"
Một cô gái xinh xắn tìm đến trước mặt cậu. Cô ta là Nguyễn Như Hoa, cũng là lớp trưởng lớp cậu hiện giờ. Lên cấp 3 Hạ Như Nguyệt học trường trọng điểm còn cô học trường thường, chính vì vậy mà đã thành yêu xa.
"Có chuyện gì"
"Chuyện liên quan đến cố lão gia"
Tách trà trên tay cậu cũng thuận thế mà ném văng ra khiến cô ta không khỏi run sợ.
"Cô biết những gì rồi"
"Ba tôi trước khi vào tù đã nói với tôi là do lão gia Hạ gia Hạ Thanh Phương thông đồng với gia tộc Nguyễn ngọc"
"Gia tộc Nguyễn Ngọc đứng đầu Vinh Quang rồi còn cần gì phải ra tay với dòng thứ như Nguyễn gia tôi"
"Bằng chứng ở đây, cậu có thể tin hoặc không nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến một mình cậu, nó liên quan đến sự tồn vinh của cả Nguyễn gia cậu"
"Lời nói của một người tầm thường như cô tội gì tôi phải tin. Cô muốn gì"
"Cậu tôi có bằng chứng sắt thép hơn, nhưng giờ đang ở Mỹ. Cậu đi du học cùng tôi. Tôi giúp cậu lấy bằng chứng báo thù, cũng giúp cậu lấy lại Mạnh Ninh"
"Cô đang muốn tôi kí khế ước bán thân à. Dựa vào cái gì mà cô lại tự tin đến thế"
"Chắc chắn là cậu sẽ đi"
"Cút"
......
Nguyễn Thành Công vừa về đã thấy Nguyễn Như Hoa bước ra từ cửa nhà mình. Cậu lịch sự chào hỏi nhưng không nhận được sự hồi đáp. Vào nhà thấy Nguyễn Mạnh Chiến đang ngồi ở sofa với vẻ mặt tức giận.
"Anh, sao cậu ta lại tới nhà mình"
"Xem đi"
Nguyễn Thành Công cầm lấy đống giấy tờ trên bàn.
"Anh, chuyện này là không thể. Chú Hạ chỉ ăn chơi trác táng thôi, chứ không thể nào hại chúng ta. Cả ông ngoại Tiểu ma đầu nữa, ông ấy là người tốt. Nếu không có ông ấy thì nhà chúng ta đã sớm bị chà đạp xuống đáy Nguyễn gia rồi."
"Không cần nói nhiều, cho người điều tra rồi"
"Anh không tin người nhà tiểu ma đầu sao. Nếu cậu ấy biết chuyện này thì hai người tính thế nào"
"Không cần nói cho cô ấy biết"
"Anh định làm gì, anh ..."
Nguyễn Mạnh Chiến nhanh chóng lái xe rời khỏi Nguyễn gia, hắn phi thẳng tới trường đón Hạ Như Nguyệt
"Công chúa"
Hạ Như Nguyệt vui vẻ khi thấy người trong lòng mình đang đợi đón mình về. Trong suốt mấy năm qua thì đây là điều mà cô mong chờ nhất.
"Sao nay lại rảnh đi đón em"
"Nhớ em rồi, muốn đưa em đi chơi"
"Không được về muộn"
"Anh biết rồi"
Cậu đưa cô đi siêu thị mua ít đồ, rồi hai người bày ra bên bờ sông ngắm hoàng hôn. Đây là cứ địa bí mật kể từ ngày mà họ bên nhau.
"Anh nhìn kìa, đẹp thật"
"Uhm"
"Anh có tâm sự gì à?"
"Hạ Như Nguyệt, nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, thì em sẽ làm sao"
"Em có thể tha thứ cho anh mọi chuyện, ngoại trừ việc anh bỏ em yêu người khác, em rất rộng lượng nhưng trong mắt em không thể chứa nổi một hạt cát, nếu thật sự có ngày đó, em sẽ biến mất vĩnh viễn trước mặt, khiến cho anh đời đời kiếp tiếp không tìm được em. Nhưng nếu anh hết tình cảm với em là thật, thì nhớ phải nói cho em biết, em nhất định sẽ chúc phúc cho anh đến với người khác"
"Anh biết rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em, cả đời"
"Tiểu bảo bối, nay anh nói ngốc nghếch gì đấy, em tin anh, yêu anh cả đời này đều như vậy, em biết anh cũng thế"
Sai lầm lớn nhất của tuổi 17 là mù quáng yêu một người, dù đau đến chết đi sống lại cũng vẫn muốn được yêu, cũng là mù quáng tin vào tình yêu màu hồng tuổi 17, cũng là mù quáng tin rằng người ấy cũng sẽ không thay đổi giống mình.
.......
"Tiểu ma đầu, chị dâu, A Nguyệt"
"Sao đấy"
"Hồi này hai đứa có chuyện gì không?"
"Không"
"Tớ thấy anh tớ lạ lắm, để ý nghen"
"Sao"
"Nguyễn Như Hoa đấy, hồi này cứ thấy bám dính lấy anh ấy"
"Ừm, tớ biết rồi"
"Đừng nghĩ nhiều nhé"
"Tớ tin cậu ấy mà, cậu ấy không phải loại người đấy đâu"
......
Hôm nay là 26 tết rồi, năm nay không có 30 tết, chỉ mấy ngày nữa là tới tết rồi.
"Chiến Chiến, chúng ta lại chuẩn bị đón năm mới rồi"
"Ừm"
"Anh sao vậy"
"Không sao"
.......
"Hạ Như Nguyệt"
"Dạ"
"Chúng ta dừng lại đi"
"Dừng cái gì ạ"
"Chia tay đi, anh mệt rồi"
"Chia cái đầu anh ý. Em ngủ đây, mai nói chuyện tiếp"
"Anh không đùa đâu, anh mệt rồi. Cứ coi như là anh thất hứa đi"
"Như Nguyệt, rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn"
Hạ Như Nguyệt thực sự sốc khi nghe thấy câu nói này. Từ bấy giờ cô đã không trả lời tin nhắn nữa, mà chỉ lặng lẽ đọc, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, mess cô lại 99+ tin nhắn rồi, y hệt như cái ngày mà hai người công khai bên nhau. Nhưng lần này, cũng là khóc mà sao cô đau quá. Trái tim này thắt chặt lại, như ngàn vạn con kiến đang muốn gặm nhấm sâu xé nó vậy.
Cô không thèm trả lời tin nhắn nữa, chỉ lẳng lặng vào xem trang cá nhân của cậu. Nguyễn Mạnh Chiến đăng một status là ảnh của cậu ta với caption: "Rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn"
Đây không phải là hàm ý rằng hai người đã chính thức chia tay sao.
Hạ Như Nguyệt nhốt mình trong phòng cả ngày hôm đó, ai gọi cũng không được. Bầu trời trong cô cứ thế mà sụp đổ. Đau buồn có, thất vọng có cảm xúc của cô lúc này hỗn độn, cô không biết phải làm gì nữa. Người từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời, người từng nói cô phải tin tưởng hắn, người từng nói đợi hắn tới năm 25 tuổi sẽ rước cô về nhà, giờ cũng chính người đó thốt ra lời chia tay. Hăn không dám gọi điện, càng không dám gặp mặt cô, chỉ có thể nói chia tay qua vài ba dòng tin nhắn. Đúng thật là nực cười. Thì ra trên đời này, nam nhân đều như nhau, đều là lũ người vô tình. Cô hay trách mẹ mình không buông bỏ được bố, nhưng cô thì sao, liệu giờ đây cô có buông bỏ được hắn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.