Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?
Chương 24: Xin chào, tôi là Luna!
Tô Nguyên An
03/08/2024
Mấy đứa kia cũng đã tỉnh dậy, đầu thì đau nhức không thôi. Đứa nào đứa nấy ngủ la liệt trên sàn, chỉ thiếu mỗi Hạ Như Nguyệt, họ cũng biết chắc cô đã đi chuẩn bị đồ để về Paris rồi.
Nguyễn Thành Công gọi được cuộc điện thoại từ bệnh viện nên cũng nhanh chóng vào vieenh.
"Anh, anh tỉnh từ bao giờ đấy"
"Đêm qua, có con mèo nhỏ làm tỉnh giấc"
"Khỏi cần khoe, em biết ai rồi. Hôm nay cậu ấy về Pháp rồi"
"Uhm, biết rồi"
"Còn đau không"
"Anh mày yếu đuối thế à"
"Hifhi, Cuối cùng anh cũng tỉnh, mọi người lo lắng lắm đấy"
"Người thế này thôi anh ở nhà nhé, bọn em đi tiễn tiều ma đầu"
"Ừm, đi đi"
"Anh không đi thật à"
"Không"
"Còn thương mà cứng miệng"
Nguyễn Mạnh Chiến không đáp lại nữa vậy nên Công cũng mặc kệ. Từ sáng tới giờ cậu như chạy show nên cũng mệt mỏi lắm rồi.
Ngày hôm đó họ tiến Hạ Như Nguyệt đi, để cô tiếp tục thực hiện ước mơ.
Tạm biệt!!!
1 năm sau.....
Tiết trời Việt Thành lại đổ đông, trời đã bắt đầu lạnh hơn, gió mùa Đông Bắc lạnh cũng rít từng cơn buốt giá.
Ngoài phố từng hàng cây trơ chọi vì cái giá lạnh, thoang thoảng vẫn có mùi hương của hoa sữa cuối mùa, chiếc lá bàng đỏ cuối cùng ở sân trường cũng rụng xuống, cái giá lạnh đã đến.
"Alo"
"Xin chào, tôi là Luna đây"
"Hello, tôi nghe nói cậu đã bảo vệ khóa luận tiến sĩ thành công rồi"
"Lucas, đúng vậy! Hôm nay tôi về nước rồi, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi suốt mấy năm nay ,sau này mong sẽ có cơ hội gặp cậu"
"Luna, sẽ sớm gặp nhau thôi"
…..
Một năm trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, Phạm Thuận quay trở về giảng dạy ở trường, nhưng mà cô vẫn tiếp tục hợp tác với Trịnh gia để làm ăn, còn cùng với Trịnh Tô Tần mở được một chuỗi trung tâm tiếng Anh nổi tiếng khắp Việt Thành, thu hút rất nhiều học viên. Mọi người đều rất ổn, có vẻ như cuộc sống thiếu Như Nguyệt cũng không tệ lắm. Họ đều nhớ cô, nhưng cả năm nay cũng không liên lạc. Như Nguyệt giống như mất tích khỏi đây vậy. Ai cũng nhớ cô, mà cũng không nhớ cô. Bởi vì họ không muốn cô phải lo lắng nên luôn tỏ ra như vậy, cô không liên lạc, bọn họ cũng không chủ động làm phiền cô. Họ thực ra đều rất nhớ cô.
Tại ngôi nhà nhỏ của mẹ con nhà cô Bích Hợp.
"Mẹ, nay chị Nguyệt về hả?"
"Đúng rồi, chiều mấy đứa về sớm ra sân bay đón chị nha"
"Vâng, tụi con đi học đây"
"Anh Thư, gọi thêm Phương Nga về nhá"
"Mẹ ơi con không gọi được giám đốc đâu, mẹ gọi đi nhé kkk, chị ấy giờ bận lắm, không biết về được không"
"Thôi hai đứa đi đi"
Buổi chiều hồm đó tại sần bay.
"Là Luna, nhà thiết kế hàng đầu tại Paris cô ấy sẽ về nước trong vài ngày tới"
Hạ Như Nguyệt vừa bước ra sảnh, nghe mấy lời này từ những người ngồi bên cạnh mà âm thầm nở nụ cười. Hi vọng rằng cô sẽ được mọi người đón nhận khi về nước. Ông ngoại cô cũng đã giục cô mau chóng về ông có món quà dành cho cô, không biết sẽ là quà gì nữa nhưng cũng khá mong chờ. Đang đứng thần thờ ở sân bay thì cô thấy người nhà mình đã đến đón. Nguyễn Ngọc lão gia cùng phu nhân và con gái Nguyễn Bích Hợp họ là ông bà ngoại và mẹ cô, phía sau còn có các dì cậu và mấy đứa nhỏ.
"A Nguyệt, mừng con trở về"
"Con chào ông bà,mẹ,chú dì cậu mợ ạ, hello mấy đứa nhỏ"
"Bọn em không còn nhỏ đâu"- Nguyễn Ngọc Trí Thanh phụng phịu khi nghe chị mình nói vậy, vì năm nay cậu đã học lớp 9 rồi. Cậu bé là cháu đích tôn duy nhất của Nguyễn Ngọc gia, tương lai sẽ phải gánh vác cả Nguyễn Ngọc gia, vì vậy từ nhỏ cậu bé này đã có tư chất không tầm thường.
"Về nhà, mở tiệc"
"vâng"
Buổi tiệc tối hôm đó được tổ chức ở biệt thự Nguyễn Ngọc gia quy tụ đầy đủ người trong nhà. Ai nấy cũng thực sự vui mừng vì Hạ Như Nguyệt có thể đoàn tụ với gia đình, trong đó người vui nhất là cô Bích Hợp, sau đó là ông bà ngoại cô, tiếp đến là 3 đứa em là Phương Nga, Anh Thư, Nguyên Khải và hai người dì ruột hết mực thương yêu cô là Minh Nguyệt và Thanh Xuân, rồi tới cậu mợ và các chú dượng. Đám trẻ con trong nhà thì vui vì được chị gái mang rất nhiều quà về, bé Dừa (Đỗ Minh Khôi) nay đã học tiểu học, hihi và cici cũng đã bắt đầu đi lớp mầm,
Ngọc Lan và Trí Thanh cũng đã học lớp 9. Đứa nào đứa đấy đều rất vui vì người chị lớn trong nhà đã trở về.
Ngay trong buổi tiệc, ông ngoại Hạ Như Nguyệt tuyên bố cô sẽ là người kế thừa cổ phần của ông ở Mạnh Ninh, đây chính là món quà lớn mà Nguyễn Ngọc lão gia dành cho đứa cháu gái lớn của mình. Quyết định này được sự tán thành của tất cả mọi người có mặt ở đây. Nguyễn Ngọc gia là gia đình có tiếng ở Vinh Quang và cả Việt Thành này, gia sản và sự nghiệp có thể khiến con cháu đời sau không cần làm cũng đủ sống sung sướng. Nguyễn Ngọc Trí Thanh vẫn sẽ là đích tôn kế thừa sự nghiệp lớn lao của Nguyễn Ngọc gia vì cha cậu( cậu ruột Hạ Như Nguyệt) không muốn lấn thân vào sự nghiệp kinh doanh mà muốn thực hiện ước mơ của bản thân nên vị trí đó sau này sẽ là của Trí Thanh, còn món quà của Như Nguyệt là do Nguyễn Ngọc lão gia dùng vị trí chí tôn của
Nguyễn gia trao quyền điều hành tạm thời cho Nguyễn Mạnh gia để đổi lấy, đây là món quà mà ông đã cất công chuẩn bị cho cô từ 3 năm trước. Mọi đứa con đứa cháu ruột của Nguyễn Ngọc lão gia đều sẽ được ông cho một vị trí phù hợp với năng lực bản thân, và việc trao lại cổ phần Mạnh Ninh cho Như Nguyệt, là điều nhỉnh hơn những thành viên khác rất nhiều, nhưng không ai phản đối điều đó cả, vì cô ấy là Hạ Như Nguyệt, người cháu được lòng cả nhà nhất.
Nguyễn Thành Công gọi được cuộc điện thoại từ bệnh viện nên cũng nhanh chóng vào vieenh.
"Anh, anh tỉnh từ bao giờ đấy"
"Đêm qua, có con mèo nhỏ làm tỉnh giấc"
"Khỏi cần khoe, em biết ai rồi. Hôm nay cậu ấy về Pháp rồi"
"Uhm, biết rồi"
"Còn đau không"
"Anh mày yếu đuối thế à"
"Hifhi, Cuối cùng anh cũng tỉnh, mọi người lo lắng lắm đấy"
"Người thế này thôi anh ở nhà nhé, bọn em đi tiễn tiều ma đầu"
"Ừm, đi đi"
"Anh không đi thật à"
"Không"
"Còn thương mà cứng miệng"
Nguyễn Mạnh Chiến không đáp lại nữa vậy nên Công cũng mặc kệ. Từ sáng tới giờ cậu như chạy show nên cũng mệt mỏi lắm rồi.
Ngày hôm đó họ tiến Hạ Như Nguyệt đi, để cô tiếp tục thực hiện ước mơ.
Tạm biệt!!!
1 năm sau.....
Tiết trời Việt Thành lại đổ đông, trời đã bắt đầu lạnh hơn, gió mùa Đông Bắc lạnh cũng rít từng cơn buốt giá.
Ngoài phố từng hàng cây trơ chọi vì cái giá lạnh, thoang thoảng vẫn có mùi hương của hoa sữa cuối mùa, chiếc lá bàng đỏ cuối cùng ở sân trường cũng rụng xuống, cái giá lạnh đã đến.
"Alo"
"Xin chào, tôi là Luna đây"
"Hello, tôi nghe nói cậu đã bảo vệ khóa luận tiến sĩ thành công rồi"
"Lucas, đúng vậy! Hôm nay tôi về nước rồi, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi suốt mấy năm nay ,sau này mong sẽ có cơ hội gặp cậu"
"Luna, sẽ sớm gặp nhau thôi"
…..
Một năm trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, Phạm Thuận quay trở về giảng dạy ở trường, nhưng mà cô vẫn tiếp tục hợp tác với Trịnh gia để làm ăn, còn cùng với Trịnh Tô Tần mở được một chuỗi trung tâm tiếng Anh nổi tiếng khắp Việt Thành, thu hút rất nhiều học viên. Mọi người đều rất ổn, có vẻ như cuộc sống thiếu Như Nguyệt cũng không tệ lắm. Họ đều nhớ cô, nhưng cả năm nay cũng không liên lạc. Như Nguyệt giống như mất tích khỏi đây vậy. Ai cũng nhớ cô, mà cũng không nhớ cô. Bởi vì họ không muốn cô phải lo lắng nên luôn tỏ ra như vậy, cô không liên lạc, bọn họ cũng không chủ động làm phiền cô. Họ thực ra đều rất nhớ cô.
Tại ngôi nhà nhỏ của mẹ con nhà cô Bích Hợp.
"Mẹ, nay chị Nguyệt về hả?"
"Đúng rồi, chiều mấy đứa về sớm ra sân bay đón chị nha"
"Vâng, tụi con đi học đây"
"Anh Thư, gọi thêm Phương Nga về nhá"
"Mẹ ơi con không gọi được giám đốc đâu, mẹ gọi đi nhé kkk, chị ấy giờ bận lắm, không biết về được không"
"Thôi hai đứa đi đi"
Buổi chiều hồm đó tại sần bay.
"Là Luna, nhà thiết kế hàng đầu tại Paris cô ấy sẽ về nước trong vài ngày tới"
Hạ Như Nguyệt vừa bước ra sảnh, nghe mấy lời này từ những người ngồi bên cạnh mà âm thầm nở nụ cười. Hi vọng rằng cô sẽ được mọi người đón nhận khi về nước. Ông ngoại cô cũng đã giục cô mau chóng về ông có món quà dành cho cô, không biết sẽ là quà gì nữa nhưng cũng khá mong chờ. Đang đứng thần thờ ở sân bay thì cô thấy người nhà mình đã đến đón. Nguyễn Ngọc lão gia cùng phu nhân và con gái Nguyễn Bích Hợp họ là ông bà ngoại và mẹ cô, phía sau còn có các dì cậu và mấy đứa nhỏ.
"A Nguyệt, mừng con trở về"
"Con chào ông bà,mẹ,chú dì cậu mợ ạ, hello mấy đứa nhỏ"
"Bọn em không còn nhỏ đâu"- Nguyễn Ngọc Trí Thanh phụng phịu khi nghe chị mình nói vậy, vì năm nay cậu đã học lớp 9 rồi. Cậu bé là cháu đích tôn duy nhất của Nguyễn Ngọc gia, tương lai sẽ phải gánh vác cả Nguyễn Ngọc gia, vì vậy từ nhỏ cậu bé này đã có tư chất không tầm thường.
"Về nhà, mở tiệc"
"vâng"
Buổi tiệc tối hôm đó được tổ chức ở biệt thự Nguyễn Ngọc gia quy tụ đầy đủ người trong nhà. Ai nấy cũng thực sự vui mừng vì Hạ Như Nguyệt có thể đoàn tụ với gia đình, trong đó người vui nhất là cô Bích Hợp, sau đó là ông bà ngoại cô, tiếp đến là 3 đứa em là Phương Nga, Anh Thư, Nguyên Khải và hai người dì ruột hết mực thương yêu cô là Minh Nguyệt và Thanh Xuân, rồi tới cậu mợ và các chú dượng. Đám trẻ con trong nhà thì vui vì được chị gái mang rất nhiều quà về, bé Dừa (Đỗ Minh Khôi) nay đã học tiểu học, hihi và cici cũng đã bắt đầu đi lớp mầm,
Ngọc Lan và Trí Thanh cũng đã học lớp 9. Đứa nào đứa đấy đều rất vui vì người chị lớn trong nhà đã trở về.
Ngay trong buổi tiệc, ông ngoại Hạ Như Nguyệt tuyên bố cô sẽ là người kế thừa cổ phần của ông ở Mạnh Ninh, đây chính là món quà lớn mà Nguyễn Ngọc lão gia dành cho đứa cháu gái lớn của mình. Quyết định này được sự tán thành của tất cả mọi người có mặt ở đây. Nguyễn Ngọc gia là gia đình có tiếng ở Vinh Quang và cả Việt Thành này, gia sản và sự nghiệp có thể khiến con cháu đời sau không cần làm cũng đủ sống sung sướng. Nguyễn Ngọc Trí Thanh vẫn sẽ là đích tôn kế thừa sự nghiệp lớn lao của Nguyễn Ngọc gia vì cha cậu( cậu ruột Hạ Như Nguyệt) không muốn lấn thân vào sự nghiệp kinh doanh mà muốn thực hiện ước mơ của bản thân nên vị trí đó sau này sẽ là của Trí Thanh, còn món quà của Như Nguyệt là do Nguyễn Ngọc lão gia dùng vị trí chí tôn của
Nguyễn gia trao quyền điều hành tạm thời cho Nguyễn Mạnh gia để đổi lấy, đây là món quà mà ông đã cất công chuẩn bị cho cô từ 3 năm trước. Mọi đứa con đứa cháu ruột của Nguyễn Ngọc lão gia đều sẽ được ông cho một vị trí phù hợp với năng lực bản thân, và việc trao lại cổ phần Mạnh Ninh cho Như Nguyệt, là điều nhỉnh hơn những thành viên khác rất nhiều, nhưng không ai phản đối điều đó cả, vì cô ấy là Hạ Như Nguyệt, người cháu được lòng cả nhà nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.