Bảo Bối

Chương 113

Neleta

30/03/2016

Trên mặt hồ bọt nước văng khắp nơi, chỉ thấy một ít cá không kịp né tránh bay hướng lên trời sau đó dừng ở bên hồ. Tiểu Bảo ở trong sân hái thảo dược cười ha hả nhìn Đại ca ca, Mỹ nhân ca ca cùng Quỷ ca ca bay tới bay lui trên mặt hồ, càng xem càng vui, càng xem càng yên tâm. Tuy rằng cậu không hiểu võ công, nhưng cậu có thể nhìn ra công phu các ca ca hiện tại rất lợi hại, rất lợi hại.

Thành thân tựa hồ ngay tại ngày hôm qua, lại tựa hồ đã qua thật lâu. Tiểu Bảo không có tính tóan ngày, cùng các ca ca còn có sư phó, sư thúc một chỗ, cậu không cần đi tính. Sờ sờ mặt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, vết đen nơi má phải đã sớm hoàn toàn đạm đi, cậu không biết mình ở trong mắt các ca ca có tính là đẹp hay không, nhưng không có vết đen, cậu đã cảm thấy mình càng có thể xứng đôi với các ca ca . Còn có, cái đầu của cậu cũng dài một ít, lúc vừa tới Đào nguyên quần đều ngắn đi rồi.

“Chi chi chi chi ~ ”

“Hô hô!”

Tiểu Bối tay nâng một con cá to mọng, cùng một con A Đột chạy tới. Trên tay con A Đột kia cũng nâng một con.

“Tiểu Bối, Đại Dũng.”

Tiểu Bảo đứng lên, từ trên tay Tiểu Bối cùng A Đột tiếp nhận cá, mi nhãn loan loan, đêm nay có cá ăn.

” Chi chi chi ~ ”

Tiểu Bối vây quanh Tiểu Bảo nhảy, Tiểu Bảo hiểu được: “Các ngươi, đi thôi. Buổi tối phải, trở về.”

” Chi chi chi!”

Tiểu Bối tháo chạy lên lưng Tiểu Bảo, ôm ôm cậu lại rất nhanh tháo chạy xuống dưới nhảy tới trên người Đại Dũng. Đại Dũng hướng Tiểu Bảo kêu vài tiếng, cõng Tiểu Bối chạy.

Trong các A Đột, Tiểu Bối thích nhất Đại Dũng, hắn cũng là như hình với bóng theo sát Tiểu Bối, thời gian dài, Tiểu Bảo liền đặt cho Đại Dũng cái tên, dễ dàng phân biệt. Nhìn Tiểu Bối cùng Đại Dũng vào cánh rừng, Tiểu Bảo lấy cá vào phòng bếp. Cậu hiện tại không chỉ làm được một tay đồ ăn ngon, còn có thể nuôi gà, dưỡng ngưu, trồng rau, may y phục,…, gần như không có việc nhà nào không biết làm.

Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đau lòng Tiểu Bảo, luôn nói với cậu chờ bọn hắn luyện xong công phu liền để cho bọn họ tới làm, nhưng đối với Tiểu Bảo thề phải làm “Hiền thê” mà nói, cậu mới không để cho các ca ca làm ni. Chuyện mỗi ngày hạnh phúc nhất chính là chăm sóc các ca ca, nhìn các ca ca ăn cơm cậu làm, mặc xiêm y cậu khâu, mang dây cột cậu mua…

Thuần thục mà xử lý cá, khóe miệng Tiểu Bảo mang theo tươi cười, hừ hử tiểu khúc cùng sư thúc học được. Sau khi thành thân, cậu không còn đi ra ngoài. Bên ngoài với cậu mà nói càng nhiều nguy hiểm, nếu như không phải tất yếu, cậu dù một bước cũng sẽ không đi khỏi Đào nguyên. Cho tới bây giờ, còn chưa có chuyện gì khiến cậu nhất định phải đi ra ngoài.

Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước cùng thanh âm các ca ca đánh nhau, Tiểu Bảo ló đầu ra thăm dò, lúc này đổi thành Mỹ nhân ca ca lấy một “Địch” hai. Kế tiếp còn có Đại ca ca, ân, vậy còn phải hơn một canh giờ mới có thể ăn cơm, có thể chậm rãi làm cơm trưa, không lo lắng.

Đứng ở chỗ cách xa hồ nước, Phàm Cốt vuốt râu nhìn ba người đang đánh nhau, không ngừng điểm đầu. Bên cạnh hắn, Phương Du đồng dạng mặt mang vừa lòng nói: “Ba người bọn họ võ công đã đến trình độ dày công tôi luyện, so với bọn hắn, Diệp tiểu tử ở trên võ học tu vi kém chút. Bất quá độc của Diệp tiểu tử cũng xưng được đệ nhất thiên hạ . Ta thấy đúng là thời điểm làm cho bọn họ đi ra ngoài.”

Phàm Cốt không có tiếp lời, qua một lát, hắn mới xúc động nói: “Bất tri bất giác, chúng ta đi đến Đào nguyên đã sáu năm … Sáu năm… Thời gian như thoi đưa, a Bảo cũng đã lớn thành tuấn công tử .”

Phương Du nhìn về phía Phàm Cốt, hỏi: “Sư huynh cần gì xúc động như thế?”

Phàm Cốt vuốt râu nói: “Chẳng qua bộc phát cảm xúc thôi. Ăn cơm xong chờ a Bảo ngủ hai ta tìm bọn họ nói chuyện. Hỏi bọn hắn nghĩ thế nào. Đến bây giờ , cũng không ai nói chuyện báo thù. Ai, ở Đào nguyên ngụ lâu, ta có đôi khi cũng lười lại đi để ý tới cái cây chi ma thối kia. Nếu không phải vì cho a Bảo ngày sau có thể an tâm đi tìm nương nó, ta đều muốn khuyên bọn người Nhiếp tiểu tử không cần đi báo thù .”

Phương Du nhíu lông mày nói: “Ta gần đây luôn luôn lo lắng có nên làm cho Nhiếp Chính lưu Lâm Thịnh Chi một cái mệnh hay không, dù sao hắn là thân phụ của a Bảo.”

“Ai nói hắn là thân phụ của a Bảo?” Phàm Cốt quay đầu trừng mắt, “Hắn không xứng, cũng không phải.”

Phương Du trấn an cầm tay hắn: “A Bảo không biết a, vạn nhất ngày sau a Bảo đi ra ngoài nghe được là bọn Nhiếp tiểu tử giết cha của nó, nó sẽ khổ sở.”

Tròng mắt Phàm Cốt vòng vo chuyển, cười lạnh nói: “Vậy lưu hắn một mạng đi. Có đôi khi sống so với đã chết càng thống khổ.”

Phương Du gật gật đầu, lại nói: “Còn có bầy điểu của Phan Linh Tước, cũng là thời điểm giáo huấn chúng nó.”

“Gã có điểu, ta có ong, liền nhìn xem ai so với ai lợi hại hơn đi.” Phàm Cốt mạnh hút hút cái mũi, cười nói: “A Bảo nấu cơm , ngửi thấy vị cá này, ha, đứng lâu như thế còn có chút đói bụng. Đi thôi, đến trong viện ngồi đi.”

“Hảo.”

Hai người xoay người hướng đến sân, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao vẫn ở trên mặt hồ đánh đến khó hoà giải, Diệp Địch trong dược phòng sắc mặt nghiêm túc xứng độc dược. Tâm pháp cùng quyền pháp của Hải phách chân kinh bốn người bọn họ đã toàn bộ tu luyện xong, Diệp Địch võ học thiên phú hữu hạn, sau khi phát hiện mình không thể lại thăng cấp, hắn liền dốc lòng nghiên cứu độc dược.



Khi thái dương lên tới đỉnh đầu, mặt hồ cuối cùng yên tĩnh trở lại. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao chỉ có ống quần dính chút nước hữu thuyết hữu tiếu quay về chỗ ở, rất khó nhìn ra vừa rồi bọn họ còn hận không thể đem đối phương đạp vào trong hồ dìm chết đuối. A Mao sau khi khôi phục công lực vẫn là lấy quyền pháp làm chính, Nhiếp Chính thì trọng luyện “Nhiếp gia đao”, Lam Vô Nguyệt cũng vẫn như cũ lựa chọn kiếm của y. Ba người đúng là đối thủ luận bàn lẫn nhau tốt nhất, mỗi ngày luận bàn qua đi, ba người đều có thể ngồi xuống thảo luận hồi lâu, chỉ ra chỗ thiếu hụt của bản thân cùng đối phương, lại thêm vào cải tiến. Bản thân ba người cũng không biết, nếu bọn họ trước kia cũng coi như là võ lâm cao thủ, vậy hiện tại bọn hắn đã là võ lâm chí tôn .

“Bảo, giữa trưa ăn cái gì?”

Rửa sạch tay lẫn mặt, Nhiếp Chính vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tiểu Bảo đang xào rau, ở trên mặt cậu nhóc quang minh chính đại hôn hôn. Tiểu Bảo quay đầu, khuôn mặt hồng hồng ở trên cằm Quỷ ca ca hôn một cái, nói: “Có canh cá, còn có, mấy món các ca ca, thích ăn.”

Liếc mắt mấy cái chén đĩa đã đựng đồ ăn trên bếp, Nhiếp Chính ở bên tai Tiểu Bảo thấp giọng nói: “Vất vả Bảo .”

Tiểu Bảo theo thói quen lắc đầu: “Không khổ cực, ca ca, đi ngồi.”

Mỗi một ngày, các ca ca đều có thể đối với Tiểu Bảo nói vất vả ; mỗi một ngày, Tiểu Bảo đều có thể cười ha hả lắc đầu nói cho các ca ca cậu không khổ cực, cậu không mệt.

“Quỷ ca ca bồi ngươi.” Trong lòng biết đối phương sẽ không để cho mình giúp đỡ, Nhiếp Chính lui về mấy bước đứng lại.

“Hảo.” Thích ca ca bồi, Tiểu Bảo không có cự tuyệt, động tác lật chiên trên tay thêm nhanh hơn.

“Cục cưng, ta đói bụng.” Diệp Địch xoa xoa bụng bước vào. Vừa nhìn thấy chén đĩa trên bàn bếp, hắn tiến lên hai bước nắm lên một khối thịt chiên bỏ vào trong miệng, sau đó gọi thẳng: “Ăn ngon ăn ngon.”

“Hảo ca ca, đợi lát nữa, lập tức, xong.” Âm thanh vẫn mang theo vài phần thanh thúy, Tiểu Bảo cầm lấy một quả trứng chim đã nấu chín uy đến miệng Hảo ca ca.

Há to miệng nhai trứng chim, Diệp Địch hạnh phúc ôm Tiểu Bảo một cái, tiếp đó buông cậu nhóc ra thối lui vài bước đứng, không quấy rầy Tiểu Bảo nấu cơm.

Bên này, Lam Vô Nguyệt cũng vào được, đưa tay cầm lấy một quả trứng đưa đến miệng, nói: “Tiểu Bảo, ăn cơm xong ngươi đi vào phòng Đại ca ca ngủ trưa.”

“Hảo.” Lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Bảo đem đồ chiên xong gắp đến trong đĩa. Lam Vô Nguyệt đưa tay bưng lên, hỏi: “Còn không?”

“Không còn, xong rồi.” Đổ nước vào nồi, Tiểu Bảo đang muốn tẩy rửa, một người đoạt đi miếng bọt chà trong tay cậu, đem cậu nhóc đẩy ra bên ngoài, “Bảo, ta đến, ngươi đi nghỉ ngơi.”

“Ta đến ta đến.” Diệp Địch cuộn tay áo tranh đoạt chà nồi.

Một cái tay lớn từ trên tay Nhiếp Chính đoạt trước một bước “Lấy qua” miếng chải, tiếp đó không tiếng động nhìn nhìn ba người, Nhiếp Chính nở nụ cười: “Được, chúng ta bưng thức ăn đi ra ngoài.”

“Ta bưng canh cá.”

Không cùng người đến tranh đoạt, Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt ba người giúp Tiểu Bảo đem thức ăn bưng ra ngoài, bên ngoài, Phàm Cốt cùng Phương Du đã ở bên cạnh bàn ngồi xuống.

Chà xong nồi, lại rất nhanh thu dọn bếp bàn, A Mao là người cuối cùng ngồi xuống. Phàm Cốt cầm lấy chiếc đũa: “Ăn cơm .” Những người khác lập tức nâng lên bát của mình, không chút khách khí gắp rau, há miệng ăn cơm. Tất cả mọi người đói bụng.

Trên bàn cơm không ai nói chuyện, bất quá Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch cũng là vội gắp rau cho sư phó, sư thúc cùng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đâu, đang thật sự nghiêm túc, tỉ mỉ rút xương cá cho sư phó, sư thúc cùng các ca ca . Một bữa cơm ăn đến ấm áp lại thỏa mãn. Cơm xong, bốn người thu dọn, Tiểu Bảo lại không chen tay vào được. Ngâm trà cho sư phó cùng sư thúc, Tiểu Bảo tẩy đi dầu mỡ trên tay, ngoan ngoãn leo lên giường Đại ca ca, chờ Đại ca ca trở về cùng nhau ngủ trưa.

Bốn người thay phiên cùng Tiểu Bảo song tu, sau đó bốn người sẽ cùng Tiểu Bảo ngủ hai ngày, kế tiếp sẽ thay phiên song tu. Nếu là người thường, khẳng định chịu không nổi cường độ ân ái ít được nghỉ ngơi như vậy, nhưng dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo vào lúc này liền nhìn thấu ưu đãi. Song tu số lần nhiều không chỉ có lợi đối với bốn người, đối với Tiểu Bảo cũng cực có lợi. Tiểu Bảo sau khi thức dậy trừ bỏ bắp đùi bủn rủn một chút, nơi đó trướng một chút ra không có bệnh trạng không khoẻ khác, ngược lại sắc mặt còn càng ngày càng tốt, hiện tại khuôn mặt luôn phấn phấn nộn nộn làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Nhiều năm như thế, bốn người cũng từ lo lắng lúc ban đầu đến vui mừng bây giờ, đã có thể được đến nội công kéo dài không ngừng, có năng lực ăn đến Tiểu Bảo, ai không vui mừng a?

A Mao thu thập xong đẩy cánh cửa, liền thấy được người trên giường đang mỉm cười chờ hắn. Đóng cửa, hắn đi đến bên giường cởi giày thoát y leo lên, người trên giường tự giác chui vào trong ngực của hắn. Tiểu Bảo cao lớn, thân thể cũng mượt mà hơn, nhưng ở trong lòng ngực Đại ca ca cậu vẫn là nhỏ xinh, mỗi lần đều khiến Đại ca ca hận không thể đem cậu ngậm trong miệng, nâng trong lòng bàn tay.

Không biết là vì Hải phách chân kinh hay là bởi vì dưỡng công, hay là đủ cả hai, lông trên người A Mao không còn dày giống như trước. Hắn thường thường lén đối diện gương kiểm tra bộ lông trên người mình, chờ đợi có một ngày hắn có thể bỏ đi một thân lông này, sạch sẽ mà đứng ở trước mặt a Bảo của hắn.

Tiểu Bảo đối với tâm tư này của Đại ca ca hoàn toàn không biết gì cả, theo thói quen khẽ cọ cọ bàn tay đầy mao của Đại ca ca, cậu đánh cái ngáp nhắm mắt lại, hướng vào trong lòng ngực Đại ca ca chui chui.

“Sờ sờ.”

A Mao không chút do dự đem bàn tay tiến vào trong y phục Tiểu Bảo, vuốt ve thân thể non mịn.

Người trong lòng ngực hô hấp dần dần vững vàng, tay vuốt ve cũng không di chuyển . A Mao rút ra tay, ôm Tiểu Bảo, cũng nhắm mắt lại, khóe miệng là mỉm cười ở trước mặt Tiểu Bảo nhất định sẽ xuất hiện.



“Khấu khấu khấu”, tiếng gõ cửa cực nhỏ. A Mao mở to mắt, thật cẩn thận mà rút ra cánh tay, lại vỗ nhẹ Tiểu Bảo trong chốc lát làm cho cậu ngủ say, lúc này mới nhẹ giọng xuống giường.

“A Mao, sư phó có chuyện tìm chúng ta.” Người ngoài cửa đúng là Nhiếp Chính. Hắn hướng vào trong phòng nhìn nhìn: “Bảo ngủ?”

Gật gật đầu, A Mao đóng cửa lại, hai người đi đến nhà gỗ của sư phó. Phòng trong, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đã ở đây.

Phàm Cốt nhìn nhìn bốn người, nhất là Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt, tiếp đó mở miệng: “Sư phó tìm các ngươi đến, là muốn hỏi các ngươi chuyện báo thù.”

Thân thể Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt chấn động, Diệp Địch sau khi khó hiểu cũng ngộ ra trừng lớn hai mắt. A Mao nhìn về phía Nhiếp Chính, chờ câu trả lời, chỉ cần Nhiếp Chính nói muốn báo thù, hắn liền theo.

Hàm dưới Nhiếp Chính dần dần buộc chặt, hắn gần như đều đã quên.

Lam Vô Nguyệt hít sâu hai cái, trầm thanh nói: “Huyết hải thâm cừu, không thể không báo.”

Nhiếp Chính khàn giọng: “Sư phó, thù hận của Nhiếp gia phải báo; thù hận của Bảo, càng phải báo. Không giết Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, Bảo cả đời đều chỉ có thể trốn trốn tránh tránh. Ta muốn mang Bảo đi tìm nương.”

Phàm Cốt gật gật đầu, vuốt vuốt râu nói: “Sư phó cùng sư thúc cũng hiểu được các ngươi nên đi báo thù , cho nên mới hỏi các ngươi.”

“Sư phó…” Diệp Địch tiến lên hai bước, trên mặt là khó xử. Phàm Cốt hiểu rõ nói: “Ngươi muốn ở Đào nguyên trông coi Bảo đúng không.”

Diệp Địch áy náy gật gật đầu. Nhiếp Chính nói: “Sư phó, việc này chúng ta trước kia liền thương lượng xong. Lão Nhị ở lại Đào nguyên chiếu cố ngài cùng sư thúc còn có Bảo, ba người chúng ta đi ra ngoài báo thù.”

Phương Du ra tiếng: “Ta và sư phó các ngươi cũng thương lượng tốt lắm, theo các ngươi cùng đi.”

“Sư phó?!”

Phàm Cốt ngoắc ngoắc khóe môi: “Các ngươi có thù hận muốn báo của các ngươi, ta đương nhiên cũng có khí của ta muốn xuất ra. Diệp tiểu tử ở lại Đào nguyên chiếu cố a Bảo, năm người chúng ta cùng đi ra. Ngày mai Nhiếp tiểu tử cùng sư thúc ngươi xuất ra đi thám thính tin tức của cây Chi ma thối cùng con chim sẻ thối kia, những người khác đi chuẩn bị. Việc này trước không cần nói cho a Bảo, chờ đến lúc đi sẽ nói cho cậu biết, miễn cho cậu lo lắng.”

Bốn người trầm trọng gật gật đầu, nhất là Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao, phải rời khỏi Tiểu Bảo , bọn họ đã bắt đầu luyến tiếc.

Phương Du hạ giọng nói: “Mặc kệ nói thế nào, Lâm Thịnh Chi vẫn là thân phụ của a Bảo, nếu có thể, liền tha cho hắn một mạng, những thứ khác tùy tiện các ngươi làm sao thì làm.”

Phàm Cốt ám chỉ: “Đừng cho Lâm Thịnh Chi chết ở trên tay ‘Các ngươi’.”

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đồng thời nở nụ cười, Nhiếp Chính nói: “Chúng ta đều nghĩ tốt lắm, sẽ không để cho Bảo thương tâm.”

Phàm Cốt vừa lòng cực kỳ: “Được, vậy định như thế. Võ công của ba người các ngươi hơn nữa có độc của Diệp tiểu tử, cứ việc yên tâm mà đi báo thù đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, này còn chưa có mười năm. Đi sớm về sớm, báo thù xong, các ngươi liền mang a Bảo đi tìm nương nó, dẫn nó đi xem phong cảnh nó chưa thấy qua.”

“Đã biết, sư phó!”

Giờ khắc này, trầm nặng dằn xuống đáy lòng nhiều năm đột nhiên đánh tan rất nhiều. Báo thù, không đơn giản là vì Nhiếp gia, đồng dạng là vì người yêu của bọn họ.

Từ trong phòng sư phó đi ra, bốn người nhìn nhau, A Mao một chưởng chụp lên vai Diệp Địch, hết thảy đều ở trong im lặng ── chiếu cố hảo a Bảo. Diệp Địch cảm kích ấn lên tay A Mao: “Yên tâm đem Cục cưng giao cho ta đi.” Dứt lời, hắn muốn đi dược phòng. Biết Nhị ca sẽ không đi ra trước khi bọn họ đi khỏi, Lam Vô Nguyệt tay trái ôm lấy vai phải trống rỗng, toát ra một câu: “Trước khi đi, chúng ta đều cùng Tiểu Bảo ngủ đi.” (→‗→)

“Hảo.”

A Mao cũng gật đầu đồng ý.

Không có quay về phòng từng người, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt theo A Mao vào nhà gỗ của hắn. Người trên giường đang ngủ say, cậu nhóc từ sáng sớm mở mắt ra liền luôn luôn mệt mỏi lúc này thực là mệt mỏi.

Ở bên giường ngồi xuống, A Mao, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt trong lòng sinh ra luyến tiếc chăm chú nhìn Tiểu Bảo, trong mắt tràn đầy xin lỗi. Không biết sau khi người này biết bọn họ muốn đi báo thù có thể khóc hay không.

Nhẹ nhàng xoa ánh mắt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính khom người ở trên mặt ấn cái hôn, Bảo của hắn đã hồi lâu chưa từng khóc , nếu có thể, hắn thật không muốn phải nhìn Bảo của hắn khóc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook