Bảo Bối

Chương 60

Neleta

16/03/2016

Không cần lại vất vả giấu diếm thân thế của mình với các ca ca, hơn nữa các ca ca còn càng thương cậu, Tiểu Bảo hạnh phúc nghĩ. Chỉ là thân thể cậu cũng không bởi vì chút hạnh phúc này mà có chuyển biến tốt, nếu trong cơ thể Tiểu Bảo không có dưỡng công thì lúc cậu chịu hình có thể cũng đã chết. Bởi vì có dưỡng công, Tiểu Bảo tiếp tục chống đỡ, nhưng cũng chỉ là tiếp tục chống đỡ. Tiểu Bảo không có tập võ, không hiểu như thế nào lợi dụng dưỡng công đến mau chóng khôi phục. Sau khi khóc lớn một hồi, Tiểu Bảo sốt cao liên tục không lùi, môi đều cháy đến khô nứt . Ba ngày này, Diệp Địch vẫn ôm Tiểu Bảo. Trời rất lạnh, phòng trong tuy nói có lô hỏa, nhưng vẫn là lạnh, Diệp Địch liền dùng thân thể của chính mình làm ấm Tiểu Bảo.

“Nhị ca, Tiểu Bảo thế nào ?”

Hai má dán lên đầu Tiểu Bảo, lo lắng trong mắt Diệp Địch vơi đi một chút: “Không còn nóng như vậy.”

Lam Vô Nguyệt đi đến bên giường, sờ sờ cái trán Tiểu Bảo, quả thật so với ngày hôm qua thấp chút. Dựa theo tình huống trước mắt của Tiểu Bảo mà nói, phải tĩnh dưỡng, chính là nơi này rất không an toàn .

Diệp Địch nhìn ra do dự trong mắt Lam Vô Nguyệt, hỏi: “Có phải người của Tước trang tìm đến đây hay không?”

Lam Vô Nguyệt lắc đầu nói: “Không phải, bất quá bên ngoài hơn mấy con chim, tiểu Bối luôn luôn kêu, ta cùngChuđại ca lo lắng là điểu Tước trang. Nhị ca, nơi này chỉ sợ cũng không an toàn , chúng ta rời đi.”

“Nhưng cục cưng còn bệnh .” Diệp Địch cúi đầu, Tiểu Bảo đang mê man . Trong đầu hiện lên một ý niệm, Diệp Địch ngẩng đầu nói: “Vô Nguyệt, có thể giúp ta mua chút thảo dược hay không?”

“Nhị ca?” Lam Vô Nguyệt lập tức nghĩ tới cái gì.

“Ta công phu không tốt, người xấu đến đây chỉ biết vướng chân ngươi, ta không làm độc, liền làm chút mê dược, phòng thân.” Vẫn chưa hoàn toàn từ trong ý niệm “Chính mình hạ độc hại chết người nhà” thoát ra, Diệp Địch vừa nói đến “Độc” liền nhịn không được phát run. Nhưng vì cục cưng cùng Vô Nguyệt, hắn phải làm chút gì đó.

Lam Vô Nguyệt thản nhiên nở nụ cười: “Nhị ca, ta chờ những lời này của ngươi thật lâu .”

Diệp Địch vừa nghe, ngại ngùng nhếch miệng, cường điệu: “Ta không làm độc, chỉ làm mê dược.”

“Vậy là đủ rồi.”

Diệp Địch nói vài loại thảo dược, còn có mỗi loại thảo dược mua bao nhiêu, Lam Vô Nguyệt đầu óc tốt, nhất nhất ghi tạc trong lòng. Thảo dược này không thể mua ở một dược hiệu, y lưu Chu đại ca canh giữ ở khách sạn, tự mình đi bốc thuốc.

Mang theo khuôn mặt được trời ban tặng, Lam Vô Nguyệt thực dễ dàng đưa tới người khác chú ý, cho nên lúc xuất môn y vẫn sẽ mang mũ sa trên đỉnh đầu để che khuất mặt. Ra khách sạn, đầu tiên ngửa đầu nhìn nhìn thiên không, không có phát hiện ưng. Lam Vô Nguyệt nhìn điểu trên cây phụ cận vài lần, đem vành mũ kéo xuống, bước nhanh hướng đến ngã tư đường. Điểu của Tước trang cùng điểu bình thường không có gì khác biệt, rất khó nhận ra, cho nên hiện tại vừa thấy đến điểu, Lam Vô Nguyệt liền phá lệ cẩn thận.

Hôm nay là ngày thứ bảy, cửa hàng trên ngã tư đường đều khai trương , sạp bán các loại đồ cũng bày ra, hấp dẫn không ít người nghỉ chân. Đám hài tử cầm tiền mừng tuổi ở trước sạp bán thức ăn vặt chạy tới chạy lui, trên ngã tư đường náo nhiệt cực kỳ. Lam Vô Nguyệt vẫn là thân trường sam hôi sắc (màu xám), mang mũ sa ở giữa một đám người thân vận đồ mới cũng không bắt mắt. Thực thuận lợi mua được dược thảo, còn kém hai vị dược liền xong , Lam Vô Nguyệt chưa quên cẩn thận xem xét bốn phía. Không có cái gì khác thường, y hướng đến một gian dược phô cuối cùng.

Một con ưng không tiếng động dừng ở trên đại thụ nơi ngã tư, Lam Vô Nguyệt vừa vặn tiến vào gian dược phô. Cái cây kia cách gian dược phô kia còn rất xa, nhãn ưng lại chuẩn xác bắt giữ đến tung tích Lam Vô Nguyệt. Nó cúi đầu kêu vài tiếng, năm sáu con điểu từ bên cạnh nó bay qua, rất nhanh liền dừng ở trên nóc nhà gian dược phô. Một lát sau, trong mấy ngõ nhỏ hai bên ngã tư đường trào ra rất nhiều người, rất nhanh hướng tới gian dược phô kia.

Dược phô rất ít người, Lam Vô Nguyệt rất nhanh mua xong dược. Thanh toán bạc mang gói dược vừa muốn đi, thân thể y bởi vì nguy hiểm tới gần mà mạnh mẽ buộc chặt, hướng ra phía ngoài nhìn lại, ngay sau đó ánh mắt mở to.

“Bính!”

Một cước đá bay một người vừa hướng đến y vọt tới, Lam Vô Nguyệt xoay người nhảy lên đại đao đang huy đến, tiếp theo lại hai chân đá văng ra hai người, y lao ra dược phô.

“Bắt lấy y!”

“Đừng cho y chạy!”

Lam Vô Nguyệt chỉ có một bàn tay đem bao dược tùy tay để trên một cái sạp, rút ra kiếm. Trên ngã tư đường lập tức lâm vào hỗn loạn. Lúc này người đến cũng không phải chỉ là hơn mười hai mươi tên, Lam Vô Nguyệt rất nhanh liền bị tầng tầng vây lên. Kiếm trong tay không biết đâm xuyên qua bao nhiêu người, trong lòng Lam Vô Nguyệt khiếp sợ thực lực Tước trang, thế nhưng có thể phái ra nhiều người như thế.

“Hung tặc! Ngươi giết Diệp chưởng môn của Côn Sơn phái, ngay cả hai vị phu nhân của minh chủ cũng không buông tha, ta hôm nay nhất định phải bắt ác tặc ngươi!”

Trong hỗn chiến, có người gào to một tiếng như thế, Lam Vô Nguyệt động tác tạm dừng. Chật vật né tránh một kiếm, đau đớn trên cánh tay bừng tỉnh y. Vẫy lui một đám người vừa tiến lên, y hô to: “Cái gì Diệp chưởng môn! Cái gì phu nhân?! Các ngươi tìm lầm người!”

“Chúng ta tìm chính là ngươi!” Tên còn lại quát, “Ngươi chính là ác đồ dùng Nhiếp gia đao làm xằng làm bậy! Diệp chưởng môn chính là chết ở trên họa đao của Nhiếp gia đao, ngươi còn giết tam phu nhân cùng tứ phu nhân của minh chủ! Dù cho ngươi là người Nhiếp gia, chúng ta hôm nay cũng không tha ngươi!”

“Vu khống! Các ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta làm !” Lam Vô Nguyệt kinh hãi, càng nhiều hơn là giận dữ.

” Điểu truy theo ngươi chính là chứng cớ! Trên người ngươi có máu của Diệp chưởng môn cùng hai vị phu nhân!”

“Phóng cẩu thí con mẹ ngươi! Côn Sơn phái ở đâu? Lâm phủ ở đâu? Nếu là ta làm, ta có thể trong vài ngày bỏ chạy xa như thế sao?”

“Không phải ngươi làm, cũng có liên quan tới ngươi! Bằng không Tước điểu vì sao truy ngươi không buông? Ngươi đừng nói lúc trước kẻ dùng đao họa giết chết võ lâm đồng đạo không phải là ngươi! Giao ra Nhiếp gia đao!”

“Lũ ngu xuẩn các ngươi!”

“Giết y! Vì Diệp chưởng môn cùng phu nhân báo thù! Cầm lại Nhiếp gia đao!” Lại có người cố ý hô lên.

“Nhiếp gia đao chỉ thuộc về Nhiếp gia!”

Lam Vô Nguyệt hiểu được đây là chuyện gì, có người hãm hại y! Lũ ngu xuẩn này nhận định người là y giết, căn bản sẽ không nghe y giải thích! Kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt vì chủ nhân phẫn nộ mà phát ra rống giận, điều động toàn bộ nội công A Mao cho y trong cơ thể, y điên cuồng mà chém giết mọi người bên cạnh. Hiện tại dù cho y nói chính mình là Lam Vô Nguyệt, cũng đều không có người tin tưởng. Sáu năm , giang hồ sớm đã thị phi điên đảo. Những người này mang danh là báo thù, sự thật là muốn Nhiếp gia đao! Một thanh Nhiếp gia đao liền dẫn nhiều tham lam như vậy!

Ngay khi Lam Vô Nguyệt lâm vào trong huyết chiến, một người một hầu từ bên ngoài giết những người đó trở tay không kịp, người nọ vọt vào nắm lấy Lam Vô Nguyệt bỏ chạy. Lam Vô Nguyệt đã giết đỏ cả mắt lại không quên lấy theo kia mấy bao dược. Ưng từ trên cây bay lên đuổi kịp bọn họ, những người đó cũng đuổi theo qua.

“Chi chi chi chi! !” Hầu tử đang bôn chạy hướng tới con ưng trên không trung rống giận.

Lam Vô Nguyệt đem bao dược nhét vào trong tay người nọ, rất nhanh nói: “Chuđại ca, nhị ca ta cùng Tiểu Bảo đâu?”

“Tiểu Bối phát hiện con ưng ưng, ta chạy nhanh tới tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi quả nhiên đã xảy ra chuyện! May mắn tiểu Bối phát hiện đúng lúc.”

Kéo Lam Vô Nguyệt quẹo trái quẹo phải, chuyên môn hướng đến nơi nhiều người mà chạy, Chu đại ca hỏi: “Đó là người Tước trang?”

“Không hoàn toàn.” Không có thời gian giải thích, Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn nhìn, nói: “Chu đại ca, bọn họ là hướng ta đến, ta dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi dẫn nhị ca ta cùng Tiểu Bảo đi!”



Chuđại ca không chút nghĩ ngợi nói: “Đừng nói lời ngốc, có con chim này ở đây chúng ta ai cũng đều dẫn không thoát những người đó. Ngươi không phát hiện con ưng kia chính là con trước đó theo chúng ta sao? Nhiều thêm một người, chúng ta còn an toàn chút. Đừng nói nữa, lên ngựa!”

Lam Vô Nguyệt nhìn lên chăm chú, phía trước quả nhiên có hai con ngựa. Ngẩng đầu, con ưng kia đang bay trên đỉnh đầu bọn họ, y hận không thể tự mình mọc hai cánh, bay lên trời đem con ưng kia làm thịt. (= =b)

Lên ngựa, liều mạng chạy đến cửa thành, Lam Vô Nguyệt cùng Chu đại ca dần dần thoát khỏi lũ người truy bọn họ. Hai người ra khỏi cửa thành một đường đuổi về phía trước, Diệp Địch mang Tiểu Bảo trốn đi trước.

“Lam huynh đệ, tr6en đường chúng ta không ngừng chạy, đuổi về phía Phàm cốc.”

Lam Vô Nguyệt nhíu chặt mi tâm: “Nhưng này không phải đường đi Kiến Trữ trấn.”

Chu đại ca đồng dạng thần sắc ngưng trọng: “Chúng ta không có khả năng lại quay trở lại, chỉ có thể đi đường vòng. Như vậy cũng tốt, miễn cho bọn họ phát hiện Phàm cốc.”

“Cũng chỉ có thể như vậy .”

Hai người chạy một trận, phía trước xuất hiện một con ngựa, trong lòng người trên ngựa đang ôm một người. Nhìn thấy hai người kia, Lam Vô Nguyệt thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Vô Nguyệt! Ngươi bị thương? !” Diệp Địch hoảng hốt nhìn vết thương trên cánh tay và trên kiếm của Lam Vô Nguyệt.

Lam Vô Nguyệt nhấc lên mũ sa: “Không ngại. Nhị ca, Tiểu Bảo thế nào?”

“Chu đại ca điểm huyệt ngủ của cục cưng.”

“Vậy cho nhóc ngủ đi. Nhị ca, chúng ta phải đi đường vòng đến Kiến Trữ trấn.”

“Hảo.”

“Nhị ca, đây là dược của ngươi. Ngươi ở trên đường phối đi.”

“Ân.”

Bao dược dính vết máu bắt ở trước cổ mã, Diệp Địch khàn khàn nói: “Tam đệ, đều do ta, ta không nên cho ngươi đi…”

“Nhị ca!” Đánh gãy nhị ca tự trách, Lam Vô Nguyệt cười cười, “May mắn ngươi cho ta đi mua dược, bằng không ở khách điếm chúng ta càng trốn không thoát . Nhị ca, đi thôi.”

“Hảo.”

“Tiểu Bối, lại đây, ngươi huy mã tiên.”

“Chi chi chi.” Tiểu Bối từ trên ngựa Chuđại ca lập tức nhảy đến trên ngựa Lam Vô Nguyệt, lấy qua roi thực không ôn nhu mãnh liệt quất mã mông một cái. Con ngựa hí vang một tiếng lập tức bỏ chạy. (dữ = =b)

Chớp rơi lệ nóng trong hốc mắt, Diệp Địch đuổi kịp Tam đệ, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn con ưng trên trời một lát, hắn ôm chặt Tiểu Bảo.

………………..

Hai bình dược thoát khỏi lũ chim mà Phàm Cốt cho Lam Vô Nguyệt lại vô dụng đối với con ưng kia. Chỉ cần con ưng kia ở đây, bầy chim bị hương hoa lừa đi có thể bay trở về. Hơn nữa con ưng kia bay thật sự cao, cho dù là bắn tên cũng rất khó bắn rơi. Dọc theo đường đi trốn đông trốn tây, sau khi vào đêm, mấy người đang nghỉ chân ở trong rừng. Trong rừng cây nhiều, cho dù chim chóc đưa tới những người đó, bọn họ cũng phải chạy trối chết.

Biết có người xấu đang truy bọn họ, Tiểu Bảo dọc theo đường đi không rên một tiếng, chẳng sợ xương đùi bởi vì ngựa xóc nảy đau đến ra vài thân mồ hôi lạnh, Tiểu Bảo cũng không ra tiếng, rên cũng không rên, cậu không cần liên lụy các ca ca, không cần làm sao chổi. Nhưng Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch làm sao nhìn không ra gương mặt càng ngày càng tái nhợt cùng thân mình không ngừng phát run của Tiểu Bảo, làm sao lại nhìn không ra trên trán cậu toát ra mồ hôi không phải là vì nóng. Hai người ở loại thời điểm này chỉ có thể lựa chọn giả vờ không biết.

Tựa vào trên cây, băng bó miệng vết thương cho Lam Vô Nguyệt xong, Diệp Địch chặt chẽ đem Tiểu Bảo hộ vào trong ngực. Cuối cùng ngừng lại, Tiểu Bảo lặng lẽ thở hắt ra, giảm bớt cơn đau trên người. Lau mồ hôi lạnh thỉnh thoảng toát ra trên đầu Tiểu Bảo, Diệp Địch cắn chặt môi. Lam Vô Nguyệt nắm chặt thời gian nấu dược cho Tiểu Bảo, cùng Chu đại ca uy nhóc uống lên.

“Nhị ca, ta ôm Tiểu Bảo, ngươi đi phối dược.”

“Ân!”

Đem Tiểu Bảo giao cho Tam đệ, Diệp Địch khởi động hai chân đang run lên, lấy ra mấy bao dược kia. Đã bao lâu không có phối dược qua? Đến khi Diệp Địch mở ra bao dược, hắn kinh ngạc nhìn thảo dược bên trong từng dị thường quen thuộc, nay lại xa lạ vạn phần.Tay, run nhè nhẹ.

“Diệp huynh đệ, ngươi biết y thuật a?” Ở loại thời điểm khẩn trương này, Chu đại ca muốn tìm chút chuyện đến phân tâm.

Diệp Địch hoàn hồn, lại không biết nên làm sao trả lời, nói hắn thích độc sao? Lam Vô Nguyệt mở miệng thay nhị ca giải thích : “Chuđại ca, nhị ca ta biết một ít y thuật, bất quá nhị ca ta lợi hại nhất là độc. Hắn là cao thủ dụng độc.”

“Nha?” ánh mắt Chu đại ca nhìn Diệp Địch thay đổi.

Diệp Địch cúi đầu.

Lam Vô Nguyệt nhìn nhị ca nói: “Mới trước đây ta bị độc phong chích , suýt nữa chết. Từ sau lúc đó nhị ca liền bắt đầu học độc . Nhị ca thiên phú cực cao, có thể nói là vô sự tự thông. Nhị ca không có bái sư, đều là tự mình cân nhắc. Ta cùng đại ca thường xuyên bị nhị ca bức ăn độc dược đắng chết người, nếu không phải nhị ca làm như thế, sáu năm trước ta cùng đại ca đã sớm bị độc chết .”

Diệp Địch xoa xoa ánh mắt, có giọt nước đọng trên bao dược.Chuđại ca nhìn nhìn Diệp Địch, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lúc Nhiếp gia bị diệt môn, Đô Môn bảo cũng có nghe thấy. Vì sao bọn họ nói là Diệp huynh đệ hạ độc?”

“Không, phải…” Một đạo thanh âm suy yếu vang lên. Diệp Địch đang thống khổ không thôi ngẩng đầu, nước mắt hạ xuống. Lam Vô Nguyệt rớt ra một chút thảm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu trong lòng.

Liếm liếm cái miệng khô nứt, Tiểu Bảo cố gắng phát ra âm thanh: “Không, phải… Hảo, ca ca…”

“Cục cưng…” Diệp Địch thanh âm phát run, mặc kệ bao nhiêu người nói là hắn hạ độc, cục cưng đều nhận định không phải hắn.

Lam Vô Nguyệt phủ lên mắt Tiểu Bảo, làm cho nhóc ngủ, sau đó lại nhìn về phía nhị ca, trầm thanh nói: “Nhị ca ta với tính tình này nếu hạ độc người trong nhà, trừ phi hắn bị Quỷ quái quấn thân. Hắn dù là độc chết chính mình, cũng sẽ không độc sát huynh đệ.”

“Vô Nguyệt…” Nước mắt Diệp Địch có làm sao cũng lau không xong.



Chuđại ca không khỏi hỏi: “Ba huynh đệ các ngươi cảm tình nhất định rất tốt đi?”

Lam Vô Nguyệt vẫn là nhìn nhị ca: “Đúng vậy, ba huynh đệ chúng ta là thân huynh đệ, chẳng qua dòng họ bất đồng thôi. Cha nương đối với ta cùng nhị ca so với đối đại ca còn tốt hơn, đại ca lại đối với chúng ta trân trọng có thừa.”

Diệp Địch mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Ta là, cha, nhặt trở về … Cha nói, ta sau này chính là nhi tử hắn… Là huynh đệ của đại ca.”

Lam Vô Nguyệt lại thực bình tĩnh nói: “Ta là do nương nhặt về . Nương nói lúc nàng nhặt được ta, ta vừa mới sinh hạ không bao lâu, trong tã có phong thư, nói ta gọi là Lam Vô Nguyệt, nương sẽ không cải danh cho ta, muốn ta nhớ rõ ân sinh dục của thân mẫu.”

Chuđại ca cảm khái: “Tấm lòng của Nhiếp lão tiền bối cùng lão phu nhân làm người ta kính nể. Ai, thật sự là người tốt không trường mệnh, tai họa đi ngàn năm nha.”

Lam Vô Nguyệt lạnh nhạt nói: “Thù này, ta nhất định sẽ báo!”

“Vô Nguyệt, ta với ngươi cùng nhau báo.” Giờ khắc này, Diệp Địch cuối cùng tin tưởng không phải chính mình hạ độc.

Trong thảm, Tiểu Bảo cố gắng nháy mắt, nhịn xuống nước mắt, cậu lại nghĩ đến thân thế của mình. Đầu ngón tay lạnh lẽo lau đi lệ nơi khóe mắt, một cái hôn ấm áp dừng ở trên trán cậu.

“Tiểu Bảo, thực xin lỗi, cừu Nhiếp gia không thể không báo. Lâm Thịnh Chi, phải chết.”

Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật gật đầu, cậu biết, Diêm La vương làm chuyện xấu, sẽ phải hoàn lại, trên sách đều là viết như thế. Hơn nữa Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca và Hảo ca ca đều là bị Diêm La vương làm hại. Nhưng, cậu là hài tử của Diêm La vương, mặc kệ cậu có thích hay không, cậu cũng không thể thay đổi điểm này.

“Tiểu Bảo, ngươi sẽ trách ca ca sao?” Lam Vô Nguyệt biết chính mình đang khó xử Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lắc đầu: “Biết, ta, biết.” Chờ cậu có thể động , cậu sẽ đi, không liên lụy các ca ca, cũng không làm cho các ca ca khó xử. Diêm La vương cũng sẽ không bởi vì cậu hiểu rõ Phàm cốc mà biết Quỷ ca ca ở Phàm cốc.

“Lam huynh đệ?”Chuđại ca còn chưa biết thân thế Tiểu Bảo ra tiếng.

Lam Vô Nguyệt lặng yên một lát, mở miệng: “Tiểu Bảo là, nhi tử Lâm Thịnh Chi.”

“A?!”Chuđại ca sửng sốt.

“Cục cưng là cục cưng.” Diệp Địch đi đến bên người Tiểu Bảo, thực nghiêm túc nói: “Cục cưng là cục cưng, là cục cưng của Hảo ca ca.”

Tiểu Bảo muốn cười, nhưng trong ánh mắt lại trào ra lệ.

Lam Vô Nguyệt nhịn không được hỏi: “Tiểu Bảo, nương ngươi đâu?”

Nước mắt Tiểu Bảo càng nhiều : “Đi, … Nương, đi rồi…”

Chung quanh im ắng , ngay cả côn trùng kêu vang đều không có một tiếng.

“Nương… Không cần… Ta, …”

“Tiểu Bảo.”

Ba người ở đây, tâm đều xoắn lên.

Lam Vô Nguyệt ngoan tâm hỏi tiếp: “Lâm Thịnh Chi, đối với ngươi tốt không?”

Tiểu Bảo cắn cắn miệng, không có trả lời.

Vậy là không tốt . Lam Vô Nguyệt chiếm được đáp án.

“Ta, ngốc, mặt cũng, đen… Chân là, tàn phế … Cho, ” Tiểu Bảo kêu không ra từ “Cha” này, “Cho, trong nhà… mất mặt…”

“Cục cưng!” Diệp Địch dùng sức lau đi nước mắt Tiểu Bảo, “Cục cưng không mất mặt, cục cưng tốt nhất! Tốt nhất!”

Lam Vô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, khó trách bọn hắn chưa bao giờ gặp qua Tiểu Bảo, nguyên lai Lâm Thịnh Chi quả nhiên là ghét bỏ Tiểu Bảo. Hừ! Hắn không xứng làm cha Tiểu Bảo!Chuđại ca nghe được cũng rất khinh thường, Lâm Thịnh Chi vẫn là võ lâm minh chủ ni, hắn phi!

“Tiểu Bảo, ngươi cùng Lâm Thịnh Chi không hề có quan hệ, ngươi là đệ đệ của các ca ca, là bảo bối.”

“Chi chi chi.”

Tiểu Bối thực tự giác. (= v =b)

“Ha.” Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, ôn nhu hôn hôn Tiểu Bảo, “Xem, tiểu Bối đều thừa nhận ngươi là bảo bối .”

“Mỹ nhân, ca ca…”

Cố gắng ngửi thấy hương vị trên người ca ca, Tiểu Bảo toàn bộ trân quý ở trong lòng, để sau này lấy ra hồi tưởng hạnh phúc.

…………………….

Sau khi Diệp Địch phối xong dược, ba người liền vội vàng lên ngựa rời đi. Tiểu Bảo cùng tiểu Bối cũng không ngủ , Diệp Địch ôm Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lại đem tiểu Bối hộ trong người. Con ngựa ly khai cánh rừng, một con ưng ngủ gật ở trên cây rất xa bỗng mở to mắt, theo qua.

Xem xong tín Tước điểu mang về, Phan Linh Tước hạ lệnh: “Dùng hết mọi biện pháp bám trụ Lam Vô Nguyệt cho ta. Kiến Trữ trấn xuất hiện không ít kẻ lạ, ta dám khẳng định Lam Vô Nguyệt là muốn về Kiến Trữ trấn, nói cho Lâm Thịnh Chi, ta cùng với hắn hai mặt giáp công Lam Vô Nguyệt, nhất định phải bắt sống y.”

“Vâng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook