Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
Chương 52: Ngâm suối nước nóng
Lý Tư Nguy
21/08/2020
"Tôi không cho phép!"
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Úc Ly đã phẫn nộ, giận đến mức cả người phát run: "Thật là đồi phong bại tục, hành vi phóng đãng, hạ lưu vô sỉ, mất trí!"
Bốn phía yên tĩnh lại.
Ánh mắt Tương Phi lóe lên, nụ cười khóe môi như có như không, lại lập tức đàng hoàng lúc tầm mắt của Úc Ly quét tới, mặt đầy vẻ nghiêm trọng nhíu mày lại, lắc đầu than thở liên tục.
Tạ Phỉ hoàn toàn là cắn đầu lưỡi mới nhịn được cười, hắn và A Phúc mịt mờ trao đổi một ánh mắt, cũng từ thấy được sự mong đợi và hưng phấn không đè nén được trong mắt đối phương, nhưng ngoài miệng hắn lại làm bộ xúc động: "Thói đời thật là..."
A Phúc hiểu ý phối hợp: "Lòng người không trong sáng gì hết..."
Những người còn lại thì không rõ cho nên cũng cẩn thận không phát biểu ý kiến, chỉ có thiếu nữ ngốc Lục Thắng Nam từ chối xem lời nói và sắc mặt của người trưởng thành, gặm móng gà nói: "Cậu đứng cao như thế làm gì, che hết tivi rồi, phát trực tiếp thì cũng đã phát rồi, phản ứng lớn như vậy làm gì."
"Được, hay cho con sứa nhà bà! Lại dám mạnh miệng với tôi!"
Tạ Phỉ vừa nghe cũng biết Úc Ly đang chột dạ, cho nên mới nói gần nói xa làm lơ điểm chính, bới móc từ thái độ của người khác.
Mà căn cứ vào lịch sử kinh nghiệm để tổng kết, Úc Ly nói càng nhiều sẽ chỉ lộ càng nhiều, vì để tránh cho thảm kịch xảy ra, Tạ Phỉ quyết định giúp y một chút, "Ngược lại cũng không phải phản ứng lớn đâu, hiện tại vì muốn thu hút lượt xem mà cái gì cũng có thể lấy ra phát trực tiếp được, ca chỉ không ưa hành động này thôi.”
"Đúng, ý của tôi chính là vậy." Úc Ly lập tức có lý chẳng sợ.
"Hơn nữa gấu trúc không cần mặt mũi sao?" Tạ Phỉ có thâm ý khác nói: "Động vật cũng có tôn nghiêm mà."
"Đúng vậy nha." Lục Thắng Nam đột nhiên cười đến sâu xa, "Nghe nói tốc độ ấy ấy của gấu trúc còn rất nhanh —"
Trong phút chốc, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, màn hình tivi cũng lóe lên, ai nầy đều nghe rõ tiếng dòng điện chập chờn, phát ra quỷ dị như phim ma.
Đi đôi với tiếng nổ, nguồn điện chợt cắt.
"Sao, sao vậy?" Trong bóng tối, Yến Lai sợ hết hồn hết vía hỏi.
Nhưng không có ai trả lời.
"Mọi người lên tiếng đi chứ." Trong cả đám, chỉ có Yến Lai nhát gan nhất, hắn ta muốn mở điện thoại bật đèn pin, cố tình còn đang đeo găng tay nilong đầy dầu mỡ.
"À, có thể là đứt cầu chì." Tạ Phỉ ho nhẹ một tiếng, "Tôi đi xem một chút."
Nhưng mà không đợi hắn đứng dậy, ánh đèn lại tự động sáng.
Chỉ thấy tivi nát bấy, bàn trà cũng chia làm hai, đồ ăn trên bàn rơi đầy đất.
"Úc tiên sinh đâu?" Yến Lai phát hiện thiếu một người, dè dặt hỏi.
Có khả năng là xấu hổ tự bế rồi...
Tạ Phỉ cũng không dám nói rõ, vốn định qua loa lấy lệ đôi câu, lại thấy Lục Thắng Nam nhướng mày lên: "Đến mức nào sao, thảo luận về gấu trúc mà thôi, liền nổi điên thành như vậy, chẳng lẽ..."
Tạ Phỉ giật mình trong lòng.
"Nguyên hình của y là gấu trúc?"
Mắt thấy cả đám đều lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Tạ Phỉ than thở trong lòng: Ca, em đã cố hết sức rồi, không giúp được anh.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, buổi tụ tập nhất định là không tiến hành nổi nữa.
Mọi người giúp đỡ thu dọn xong phòng khách liền giải tán, Tạ Phỉ đi tới trước cửa phòng đóng chặt của Úc Ly, hơi do dự một chút, quyết định tối nay vẫn không đi tìm xúi quẩy, dẫu sao giá trị tức giận của Úc Ly đang cao đến mức chưa từng có trong lịch sử. Mặc dù hắn có chút lo lắng Lục Thắng Nam sẽ bị trả thù, nhưng sống chết mặc bay, tự cầu phúc đi.
Tạ Phỉ vốn rằng ít nhất Úc Ly cũng phải tức mười ngày nửa tháng, ai ngờ ngày thứ hai gặp mặt, đối phương lại vô cùng bình tĩnh, giống như người tức sùi bọt mép tối hôm qua không phải họ Úc vậy.
Điều này rất không bình thường.
Lấy lòng trả thù của Úc Ly, ngược lại giống như mưa gió sắp tới.
Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp, Lục Thắng Nam bắt đầu xui xẻo liên tục.
Ví dụ như buổi sáng ra cửa sẽ bị cứt chim rơi trúng đầu đầu, đi trên đường vô duyên vô cớ ngã nhào, đang tắm nước ấm chợt giảm xuống đến 0 độ trở xuống, ngay cả ăn kem cũng có thể lạnh đến rụng răng, chứ đừng nói đến mỗi đêm đều gặp ác mộng...
"Trong mơ tôi biến thành một con sứa, bị khắc tinh xé nát, bị loài người phân giải, hoặc là sinh thật là nhiều thật là nhiều con, một khi tôi chết sẽ lại phân hóa lần nữa, tiếp tục bị hành hạ..." Trong mắt cô nhóc có tơ máu, tinh thần hoảng hốt nói.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm vành mắt đen của bà, uyển chuyển nhắc nhở: "Có thể gần đây không may, nếu không bà đến chỗ khác du lịch, giải sầu một chút?"
Dù sao rời khỏi khách sạn hẳn là sẽ tốt.
"Không phải là đắc tội tên quỷ hẹp hòi đó sao, cũng giống như không may mắn." Tuy tâm trí của Lục Thắng Nam thoái hóa, nhưng trí khôn vẫn còn nguyên: "Được rồi, tôi sợ tai nạn giao thông lắm."
"Nào có nghiêm trọng như vậy." Tạ Phỉ không thành thật nói.
"Đúng, y sẽ không làm chuyện hại mạng người, nhưng y có thể trù người ta nha, xui xẻo như tôi nè, ai biết sẽ gặp cái gì —" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thắng Nam bỗng nhiên trắng nhợt, ôm bụng.
"Sao vậy?" Tạ Phỉ hoảng sợ.
"Tôi đau bụng, nhất định là y đang nói xấu!"
Nhưng mà sự thật là Lục Thắng Nam nửa đêm uống nước lạnh, dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, nôn mửa tiêu chảy, không thể không nằm viện nghỉ ngơi, ngược lại trốn thoát được một kiếp.
Tạ Phỉ từ trong bệnh viện trở lại, lúc đi qua cửa phòng của Úc Ly, chỉ thấy đối phương đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.
Gió đầu mùa xuân thổi nhẹ tóc mềm của Úc Ly, ánh mặt trời chói mắt cũng không thể che được ánh sáng của y, Úc Ly bây giờ hoàn toàn chính là một soái ca an tĩnh.
— Nếu như không mở miệng nói chuyện.
"Con sứa kia thế nào rồi?" Úc Ly nhìn như tùy ý hỏi một câu, nhưng ánh mắt có chút như đi trên mây.
Tạ Phỉ đọc được một sự chột dạ trong đó, không khỏi thấy buồn cười, tỉ mỉ truyền đạt lại chẩn đoán của bác sĩ.
Biết được là Lục Thắng Nam tự mình làm, sắc mặt Úc Ly hơi tỉnh lại, "Ha, đáng đời."
Tạ Phỉ cười khan một tiếng, đang muốn trở về phòng, liền nghe Úc Ly hỏi: "Hôm nay cậu thấy hot search chưa?”
"Chưa." Hắn bận rộn một ngày, không rảnh lên mạng.
"Buổi phát trực tiếp gấu trúc giao phối kia bị hiệp hội bảo vệ động vật khiếu nại, không thể phát nữa rồi." Trong mắt Úc Ly có vẻ đắc ý.
"...Ồ."
Hiệp hội bảo vệ động vật gì chứ, không phải là anh làm sao?
Đối với kết quả này, Tạ Phỉ cũng không thấy bất ngờ, hắn đã sớm biết Úc Ly nhất định sẽ làm cái gì đó rồi, nhưng vẫn có chút thất vọng. Ngược lại không phải là có sở thích xem gấu trúc làm việc kia thật, chỉ là muốn thưởng thức Úc Ly biểu diễn thôi.
Hôm nay ít đi một chuyện vui, thật là khiến người ta buồn bực.
Nhưng rất nhanh Tạ Phỉ đã không có tâm tư chú ý đến những chuyện vụn vặt này nữa.
"Bọn nó lại tới rồi!"
Sau núi, một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đang có vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn ta là một nhân viên công trình của quốc tế Thượng Cảnh, mấy tháng trước được sắp xếp đưa đến thôn Tịch Ninh tham gia xây dựng suối nước nóng, bây giờ dự án đã gần đến hồi cuối, đại khái có thể đúng hạn làm xong, nhưng hắn ta lại không hề vui một chút nào.
Gần đây, suối nước nóng có một bầy khỉ, đuổi thế nào cũng không đi. Ảnh hưởng đến thời hạn hoàn thành thì không nói, còn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh sau này.
Báo cáo mấy ngày, cấp trên rốt cuộc có câu trả lời, bảo hắn ta đi tìm ông chủ Tiểu Tạ của khách sạn Đại Hoang, vì vậy, hắn ta liền cung cung kính kính đi mời người.
"Không sao, tôi trò chuyện với tụi nói một chút." Tạ Phỉ an ủi một câu, nhưng không vội tiến lên, mà đứng ở tại chỗ quan sát xung quanh.
Mấy tháng trước chỉ là một mắt suối nước nóng nho nhỏ, hôm nay đã được xây thành suối nước nóng có bậc thang, được tạo bởi rất nhiều hồ nhỏ trùng điệp lộn xộn, chạy dài xuống, liếc nhìn lại thấy trong hồ có hồ, lăn tăn gợn sóng.
Suối trong veo chảy xuôi thẳng xuống, chiếu ngược ra cỏ cây xanh tốt bên bờ, ngay cả nước hồ cũng được nhuộm thành màu cầu vồng.
Mặt hồ có sương mù bay lượn, tựa như tiên cảnh, đáng tiếc bị mười mấy con khỉ hoang phá hỏng cảnh đẹp.
Tạ Phỉ quét qua bầy khỉ, tầm mắt rơi vào một con con khỉ có vẻ mặt say mê, vóc dáng con khỉ kia hơi lớn một chút, sau lưng có hai con nhỏ đang vung mạnh mạnh nắm đấm đấm lưng cho nó.
Cởi giày, Tạ Phỉ theo bờ hồ đi tới trước mặt con khỉ.
Con khỉ nghe nghe động tĩnh chậm rãi mở mắt, bỗng chốc cứng đờ.
"Suối nước nóng là bọn mày phát hiện, muốn ngâm cũng được, nhưng chỉ có thể tập trung ở một hàng phía dưới." Tạ Phỉ trực tiếp nói ra yêu cầu, hắn biết con khỉ nghe hiểu được.
Con khỉ như có mấy phần không cam lòng, lại không dám đối nghịch với Tạ Phỉ, ủ rũ gật đầu một cái.
Thấy Tạ Phỉ dùng vài ba lời đã giải quyết được khốn khổ mấy ngày của mình, người đàn ông nhỏ thó mãi mới lấy lại được tinh thần, cuối cùng biết vì sao cấp trên lại bảo hắn ta tìm đối phương hỗ trợ.
"Tôi tự chủ trương chia cho chúng nó mấy cái hồ, không thành vấn đề chứ?" Tạ Phỉ dọc theo đường trở lại, hỏi.
"Không, không thành vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến khách, cũng coi là thú hoang." Người đàn ông nhỏ thó kia nói.
Tạ Phỉ cười khách sáo mấy câu rồi chuẩn bị xuống núi, lại nghe người kia hỏi: "Tạ tiên sinh có muốn ngâm suối nước nóng không?"
"Bây giờ có thể ngâm sao?"
"Có thể." Hắn ta giải thích: "Bên quảng cáo muốn làm một hoạt động rút thăm, thừa dịp nghỉ Thanh Minh mời một nhóm du khách tới cảm nhận trước, mấy thứ như quần bơi áo choàng tắm đều đã được đưa tới rồi..."
Tạ Phỉ biết chuyện này, đến lúc đó khách sạn cũng sẽ để trống mấy gian phòng giúp đỡ.
Hắn có chút động tâm, liền nhìn về phía Úc Ly lên núi cùng mình — đối phương chỉ đeo khẩu trang và đội mũ đơn giản, đứng ở bên cạnh không nói một lời.
"Ca, anh cảm thấy thế nào?"
Hỏi xong lại cảm thấy Úc Ly chắc chắn sẽ không đáp ứng, dẫu sao ngâm suối nước nóng là phải cởi quần áo, gần giống như là "trần chuồng gặp nhau".
Nhưng không ngờ Úc Ly lại hơi gật đầu: "Có thể."
Ồ? Tạ Phỉ ngạc nhiên nhíu mày, không nghi ngờ mình mơ ước cơ thể y hay sao?
Điều càng khiến cho người ta bất ngờ còn ở phía cuối, khi người đàn ông nhỏ thó kia cầm ra mấy cái quần bơi cho bọn họ chọn, Úc Ly lại hơi đỏ mặt chọn quần tam giác hở hang nhất, lại kiên quyết kín đáo đưa cho hắn một cái quần bảo thủ nhất.
Hai người lần lượt vào phòng thay quần áo.
Bên trong phòng mặc dù bật điều hòa không khí, nhưng tháng ba trên núi vẫn rất lạnh, Tạ Phỉ thay xong quần bơi, vội vàng trùm áo choàng tắm lên.
Vừa đẩy cửa ra hắn liền ngây ngẩn, chỉ thấy Úc Ly mặc mỗi cái quần bơi chờ ở bên ngoài, da trắng đến chói mắt, đường cong dáng người hoàn mỹ, tựa như pho tượng bạch ngọc.
Khi Tạ Phỉ chuyển tầm mắt nhìn về phía nơi nào đó, có chút mềm chân khó hiểu.
Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Phỉ, vẻ mặt Úc Ly không được tự nhiên, trong lòng mắng to Lục Thắng Nam một trận. Nếu không phải do con sứa này nói bậy, y cần gì phải bán sắc để “chứng minh” chứ!
Tuy nói bây giờ Tạ Phỉ còn chưa biết nguyên hình của y, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Y chịu đựng xấu hổ không động, cần phải để cho Tạ Phỉ thấy rõ, để tránh tương lai sinh lòng hiểu lầm, có ý khinh thị y.
Tạ Phỉ nào biết hoạt động tâm lý phức tạp của Úc Ly, ngược lại là xấu hổ trước, rũ mắt nhỏ giọng nói, "Ca, đi thôi."
Bọn họ đến suối nước nóng tư nhân, lấy cây rừng che chắn, không gian rộng rãi, tầm mắt cực tốt, xung quanh chính là rừng đào đỏ phấn.
Úc Ly xuống nước trước tiên, cho đến khi làn nước ấm áp bao trùm lên cơ thể, y mới thở phào một cái.
Dư quang liếc thấy Tạ Phỉ đang cởi áo choàng tắm, Úc Ly vội vàng mở mắt, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cậu qua bên kia, không cho phép dựa vào tôi quá gần."
"Ờ." Tạ Phỉ hơi thả lỏng, đây mới là Úc Ly hắn quen thuộc.
Sau khi xuống nước, hắn thấy Úc Ly nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn nói chuyện, liền ngoan ngoãn không quấy rầy.
Tạ Phỉ cầm lấy điện thoại được bọc bởi túi chống nước bên cạnh hồ, chụp mấy tấm chuẩn bị đăng lên Weibo, nhưng sau khi đăng nhập lại chú ý tới cái tên "Tạ Nghiêu” trên hot search.
Hắn mở ra theo bản năng, hóa ra là sau khi bình phục, Tạ Nghiêu tham gia một hoạt động tuyển quân, hot search này chính là ảnh chụp thi đấu ngày hôm qua của đối phương, nhìn qua vũ đạo cũng ra hình ra dáng.
Bình luận toàn là lời khen, cũng không biết là có fans mới, hay là mua thủy quân nữa.
Nếu không liên quan đến mình, Tạ Phỉ cũng lười quan tâm, lướt tay load sang trang khác, hắn chú ý đến "Blog gấu trúc" vừa đăng bài, vẻ mặt bỗng nhiên đông lại...
Ánh mắt Tạ Phỉ tế nhị nhìn lén Úc Ly, phát hiện đối phương đã mở mắt ra từ bao giờ, cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Hai người đối mặt, trong mắt đồng thời thoáng qua vẻ bối rối, Úc Ly giành trước làm khó dễ, nắm giữ chủ động: "Cậu làm gì mà chột dạ như vậy?"
"Không, không có."
Mục đích của Úc Ly vốn là muốn trả đũa, nhưng thấy Tạ Phỉ lại tránh tầm mắt của mình, lập tức nghi ngờ, y hơi híp mắt: “Cậu vừa xem cái gì?”
"Chỉ là chút tin tức xã hội thôi." Tạ Phỉ nhắm mắt nói.
Úc Ly ngoắc tay, "Đưa điện thoại đây, đừng có mà giở trò, nếu không..."
Tạ Phỉ thấy quả thực không thể tránh khỏi, không thể làm gì khác đưa điện thoại ra, không nhịn được giãi bày: "Em chỉ là trong lúc vô tình thấy..."
Úc Ly chỉ nghĩ bắt được cái đuôi của Tạ Phỉ, đang hiên ngang lẫm liệt, nhưng một giây kế tiếp lại không thể ung dung mỉm cười được nữa.
Trên màn hình là một bài đăng Weibo, nội dung rất dài, dễ thấy nhất là tựa đề viết giữa hai dấu #...
Trung tâm nghiên cứu bảo vệ gấu trúc Hoa Hạ hoàn thành giao phối cho hai chú gấu trúc, thời là 1 phút 30 giây! [đầu chó]
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Ly: Không thể nào!
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Úc Ly đã phẫn nộ, giận đến mức cả người phát run: "Thật là đồi phong bại tục, hành vi phóng đãng, hạ lưu vô sỉ, mất trí!"
Bốn phía yên tĩnh lại.
Ánh mắt Tương Phi lóe lên, nụ cười khóe môi như có như không, lại lập tức đàng hoàng lúc tầm mắt của Úc Ly quét tới, mặt đầy vẻ nghiêm trọng nhíu mày lại, lắc đầu than thở liên tục.
Tạ Phỉ hoàn toàn là cắn đầu lưỡi mới nhịn được cười, hắn và A Phúc mịt mờ trao đổi một ánh mắt, cũng từ thấy được sự mong đợi và hưng phấn không đè nén được trong mắt đối phương, nhưng ngoài miệng hắn lại làm bộ xúc động: "Thói đời thật là..."
A Phúc hiểu ý phối hợp: "Lòng người không trong sáng gì hết..."
Những người còn lại thì không rõ cho nên cũng cẩn thận không phát biểu ý kiến, chỉ có thiếu nữ ngốc Lục Thắng Nam từ chối xem lời nói và sắc mặt của người trưởng thành, gặm móng gà nói: "Cậu đứng cao như thế làm gì, che hết tivi rồi, phát trực tiếp thì cũng đã phát rồi, phản ứng lớn như vậy làm gì."
"Được, hay cho con sứa nhà bà! Lại dám mạnh miệng với tôi!"
Tạ Phỉ vừa nghe cũng biết Úc Ly đang chột dạ, cho nên mới nói gần nói xa làm lơ điểm chính, bới móc từ thái độ của người khác.
Mà căn cứ vào lịch sử kinh nghiệm để tổng kết, Úc Ly nói càng nhiều sẽ chỉ lộ càng nhiều, vì để tránh cho thảm kịch xảy ra, Tạ Phỉ quyết định giúp y một chút, "Ngược lại cũng không phải phản ứng lớn đâu, hiện tại vì muốn thu hút lượt xem mà cái gì cũng có thể lấy ra phát trực tiếp được, ca chỉ không ưa hành động này thôi.”
"Đúng, ý của tôi chính là vậy." Úc Ly lập tức có lý chẳng sợ.
"Hơn nữa gấu trúc không cần mặt mũi sao?" Tạ Phỉ có thâm ý khác nói: "Động vật cũng có tôn nghiêm mà."
"Đúng vậy nha." Lục Thắng Nam đột nhiên cười đến sâu xa, "Nghe nói tốc độ ấy ấy của gấu trúc còn rất nhanh —"
Trong phút chốc, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, màn hình tivi cũng lóe lên, ai nầy đều nghe rõ tiếng dòng điện chập chờn, phát ra quỷ dị như phim ma.
Đi đôi với tiếng nổ, nguồn điện chợt cắt.
"Sao, sao vậy?" Trong bóng tối, Yến Lai sợ hết hồn hết vía hỏi.
Nhưng không có ai trả lời.
"Mọi người lên tiếng đi chứ." Trong cả đám, chỉ có Yến Lai nhát gan nhất, hắn ta muốn mở điện thoại bật đèn pin, cố tình còn đang đeo găng tay nilong đầy dầu mỡ.
"À, có thể là đứt cầu chì." Tạ Phỉ ho nhẹ một tiếng, "Tôi đi xem một chút."
Nhưng mà không đợi hắn đứng dậy, ánh đèn lại tự động sáng.
Chỉ thấy tivi nát bấy, bàn trà cũng chia làm hai, đồ ăn trên bàn rơi đầy đất.
"Úc tiên sinh đâu?" Yến Lai phát hiện thiếu một người, dè dặt hỏi.
Có khả năng là xấu hổ tự bế rồi...
Tạ Phỉ cũng không dám nói rõ, vốn định qua loa lấy lệ đôi câu, lại thấy Lục Thắng Nam nhướng mày lên: "Đến mức nào sao, thảo luận về gấu trúc mà thôi, liền nổi điên thành như vậy, chẳng lẽ..."
Tạ Phỉ giật mình trong lòng.
"Nguyên hình của y là gấu trúc?"
Mắt thấy cả đám đều lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Tạ Phỉ than thở trong lòng: Ca, em đã cố hết sức rồi, không giúp được anh.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, buổi tụ tập nhất định là không tiến hành nổi nữa.
Mọi người giúp đỡ thu dọn xong phòng khách liền giải tán, Tạ Phỉ đi tới trước cửa phòng đóng chặt của Úc Ly, hơi do dự một chút, quyết định tối nay vẫn không đi tìm xúi quẩy, dẫu sao giá trị tức giận của Úc Ly đang cao đến mức chưa từng có trong lịch sử. Mặc dù hắn có chút lo lắng Lục Thắng Nam sẽ bị trả thù, nhưng sống chết mặc bay, tự cầu phúc đi.
Tạ Phỉ vốn rằng ít nhất Úc Ly cũng phải tức mười ngày nửa tháng, ai ngờ ngày thứ hai gặp mặt, đối phương lại vô cùng bình tĩnh, giống như người tức sùi bọt mép tối hôm qua không phải họ Úc vậy.
Điều này rất không bình thường.
Lấy lòng trả thù của Úc Ly, ngược lại giống như mưa gió sắp tới.
Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp, Lục Thắng Nam bắt đầu xui xẻo liên tục.
Ví dụ như buổi sáng ra cửa sẽ bị cứt chim rơi trúng đầu đầu, đi trên đường vô duyên vô cớ ngã nhào, đang tắm nước ấm chợt giảm xuống đến 0 độ trở xuống, ngay cả ăn kem cũng có thể lạnh đến rụng răng, chứ đừng nói đến mỗi đêm đều gặp ác mộng...
"Trong mơ tôi biến thành một con sứa, bị khắc tinh xé nát, bị loài người phân giải, hoặc là sinh thật là nhiều thật là nhiều con, một khi tôi chết sẽ lại phân hóa lần nữa, tiếp tục bị hành hạ..." Trong mắt cô nhóc có tơ máu, tinh thần hoảng hốt nói.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm vành mắt đen của bà, uyển chuyển nhắc nhở: "Có thể gần đây không may, nếu không bà đến chỗ khác du lịch, giải sầu một chút?"
Dù sao rời khỏi khách sạn hẳn là sẽ tốt.
"Không phải là đắc tội tên quỷ hẹp hòi đó sao, cũng giống như không may mắn." Tuy tâm trí của Lục Thắng Nam thoái hóa, nhưng trí khôn vẫn còn nguyên: "Được rồi, tôi sợ tai nạn giao thông lắm."
"Nào có nghiêm trọng như vậy." Tạ Phỉ không thành thật nói.
"Đúng, y sẽ không làm chuyện hại mạng người, nhưng y có thể trù người ta nha, xui xẻo như tôi nè, ai biết sẽ gặp cái gì —" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thắng Nam bỗng nhiên trắng nhợt, ôm bụng.
"Sao vậy?" Tạ Phỉ hoảng sợ.
"Tôi đau bụng, nhất định là y đang nói xấu!"
Nhưng mà sự thật là Lục Thắng Nam nửa đêm uống nước lạnh, dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, nôn mửa tiêu chảy, không thể không nằm viện nghỉ ngơi, ngược lại trốn thoát được một kiếp.
Tạ Phỉ từ trong bệnh viện trở lại, lúc đi qua cửa phòng của Úc Ly, chỉ thấy đối phương đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.
Gió đầu mùa xuân thổi nhẹ tóc mềm của Úc Ly, ánh mặt trời chói mắt cũng không thể che được ánh sáng của y, Úc Ly bây giờ hoàn toàn chính là một soái ca an tĩnh.
— Nếu như không mở miệng nói chuyện.
"Con sứa kia thế nào rồi?" Úc Ly nhìn như tùy ý hỏi một câu, nhưng ánh mắt có chút như đi trên mây.
Tạ Phỉ đọc được một sự chột dạ trong đó, không khỏi thấy buồn cười, tỉ mỉ truyền đạt lại chẩn đoán của bác sĩ.
Biết được là Lục Thắng Nam tự mình làm, sắc mặt Úc Ly hơi tỉnh lại, "Ha, đáng đời."
Tạ Phỉ cười khan một tiếng, đang muốn trở về phòng, liền nghe Úc Ly hỏi: "Hôm nay cậu thấy hot search chưa?”
"Chưa." Hắn bận rộn một ngày, không rảnh lên mạng.
"Buổi phát trực tiếp gấu trúc giao phối kia bị hiệp hội bảo vệ động vật khiếu nại, không thể phát nữa rồi." Trong mắt Úc Ly có vẻ đắc ý.
"...Ồ."
Hiệp hội bảo vệ động vật gì chứ, không phải là anh làm sao?
Đối với kết quả này, Tạ Phỉ cũng không thấy bất ngờ, hắn đã sớm biết Úc Ly nhất định sẽ làm cái gì đó rồi, nhưng vẫn có chút thất vọng. Ngược lại không phải là có sở thích xem gấu trúc làm việc kia thật, chỉ là muốn thưởng thức Úc Ly biểu diễn thôi.
Hôm nay ít đi một chuyện vui, thật là khiến người ta buồn bực.
Nhưng rất nhanh Tạ Phỉ đã không có tâm tư chú ý đến những chuyện vụn vặt này nữa.
"Bọn nó lại tới rồi!"
Sau núi, một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đang có vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn ta là một nhân viên công trình của quốc tế Thượng Cảnh, mấy tháng trước được sắp xếp đưa đến thôn Tịch Ninh tham gia xây dựng suối nước nóng, bây giờ dự án đã gần đến hồi cuối, đại khái có thể đúng hạn làm xong, nhưng hắn ta lại không hề vui một chút nào.
Gần đây, suối nước nóng có một bầy khỉ, đuổi thế nào cũng không đi. Ảnh hưởng đến thời hạn hoàn thành thì không nói, còn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh sau này.
Báo cáo mấy ngày, cấp trên rốt cuộc có câu trả lời, bảo hắn ta đi tìm ông chủ Tiểu Tạ của khách sạn Đại Hoang, vì vậy, hắn ta liền cung cung kính kính đi mời người.
"Không sao, tôi trò chuyện với tụi nói một chút." Tạ Phỉ an ủi một câu, nhưng không vội tiến lên, mà đứng ở tại chỗ quan sát xung quanh.
Mấy tháng trước chỉ là một mắt suối nước nóng nho nhỏ, hôm nay đã được xây thành suối nước nóng có bậc thang, được tạo bởi rất nhiều hồ nhỏ trùng điệp lộn xộn, chạy dài xuống, liếc nhìn lại thấy trong hồ có hồ, lăn tăn gợn sóng.
Suối trong veo chảy xuôi thẳng xuống, chiếu ngược ra cỏ cây xanh tốt bên bờ, ngay cả nước hồ cũng được nhuộm thành màu cầu vồng.
Mặt hồ có sương mù bay lượn, tựa như tiên cảnh, đáng tiếc bị mười mấy con khỉ hoang phá hỏng cảnh đẹp.
Tạ Phỉ quét qua bầy khỉ, tầm mắt rơi vào một con con khỉ có vẻ mặt say mê, vóc dáng con khỉ kia hơi lớn một chút, sau lưng có hai con nhỏ đang vung mạnh mạnh nắm đấm đấm lưng cho nó.
Cởi giày, Tạ Phỉ theo bờ hồ đi tới trước mặt con khỉ.
Con khỉ nghe nghe động tĩnh chậm rãi mở mắt, bỗng chốc cứng đờ.
"Suối nước nóng là bọn mày phát hiện, muốn ngâm cũng được, nhưng chỉ có thể tập trung ở một hàng phía dưới." Tạ Phỉ trực tiếp nói ra yêu cầu, hắn biết con khỉ nghe hiểu được.
Con khỉ như có mấy phần không cam lòng, lại không dám đối nghịch với Tạ Phỉ, ủ rũ gật đầu một cái.
Thấy Tạ Phỉ dùng vài ba lời đã giải quyết được khốn khổ mấy ngày của mình, người đàn ông nhỏ thó mãi mới lấy lại được tinh thần, cuối cùng biết vì sao cấp trên lại bảo hắn ta tìm đối phương hỗ trợ.
"Tôi tự chủ trương chia cho chúng nó mấy cái hồ, không thành vấn đề chứ?" Tạ Phỉ dọc theo đường trở lại, hỏi.
"Không, không thành vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến khách, cũng coi là thú hoang." Người đàn ông nhỏ thó kia nói.
Tạ Phỉ cười khách sáo mấy câu rồi chuẩn bị xuống núi, lại nghe người kia hỏi: "Tạ tiên sinh có muốn ngâm suối nước nóng không?"
"Bây giờ có thể ngâm sao?"
"Có thể." Hắn ta giải thích: "Bên quảng cáo muốn làm một hoạt động rút thăm, thừa dịp nghỉ Thanh Minh mời một nhóm du khách tới cảm nhận trước, mấy thứ như quần bơi áo choàng tắm đều đã được đưa tới rồi..."
Tạ Phỉ biết chuyện này, đến lúc đó khách sạn cũng sẽ để trống mấy gian phòng giúp đỡ.
Hắn có chút động tâm, liền nhìn về phía Úc Ly lên núi cùng mình — đối phương chỉ đeo khẩu trang và đội mũ đơn giản, đứng ở bên cạnh không nói một lời.
"Ca, anh cảm thấy thế nào?"
Hỏi xong lại cảm thấy Úc Ly chắc chắn sẽ không đáp ứng, dẫu sao ngâm suối nước nóng là phải cởi quần áo, gần giống như là "trần chuồng gặp nhau".
Nhưng không ngờ Úc Ly lại hơi gật đầu: "Có thể."
Ồ? Tạ Phỉ ngạc nhiên nhíu mày, không nghi ngờ mình mơ ước cơ thể y hay sao?
Điều càng khiến cho người ta bất ngờ còn ở phía cuối, khi người đàn ông nhỏ thó kia cầm ra mấy cái quần bơi cho bọn họ chọn, Úc Ly lại hơi đỏ mặt chọn quần tam giác hở hang nhất, lại kiên quyết kín đáo đưa cho hắn một cái quần bảo thủ nhất.
Hai người lần lượt vào phòng thay quần áo.
Bên trong phòng mặc dù bật điều hòa không khí, nhưng tháng ba trên núi vẫn rất lạnh, Tạ Phỉ thay xong quần bơi, vội vàng trùm áo choàng tắm lên.
Vừa đẩy cửa ra hắn liền ngây ngẩn, chỉ thấy Úc Ly mặc mỗi cái quần bơi chờ ở bên ngoài, da trắng đến chói mắt, đường cong dáng người hoàn mỹ, tựa như pho tượng bạch ngọc.
Khi Tạ Phỉ chuyển tầm mắt nhìn về phía nơi nào đó, có chút mềm chân khó hiểu.
Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Phỉ, vẻ mặt Úc Ly không được tự nhiên, trong lòng mắng to Lục Thắng Nam một trận. Nếu không phải do con sứa này nói bậy, y cần gì phải bán sắc để “chứng minh” chứ!
Tuy nói bây giờ Tạ Phỉ còn chưa biết nguyên hình của y, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Y chịu đựng xấu hổ không động, cần phải để cho Tạ Phỉ thấy rõ, để tránh tương lai sinh lòng hiểu lầm, có ý khinh thị y.
Tạ Phỉ nào biết hoạt động tâm lý phức tạp của Úc Ly, ngược lại là xấu hổ trước, rũ mắt nhỏ giọng nói, "Ca, đi thôi."
Bọn họ đến suối nước nóng tư nhân, lấy cây rừng che chắn, không gian rộng rãi, tầm mắt cực tốt, xung quanh chính là rừng đào đỏ phấn.
Úc Ly xuống nước trước tiên, cho đến khi làn nước ấm áp bao trùm lên cơ thể, y mới thở phào một cái.
Dư quang liếc thấy Tạ Phỉ đang cởi áo choàng tắm, Úc Ly vội vàng mở mắt, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cậu qua bên kia, không cho phép dựa vào tôi quá gần."
"Ờ." Tạ Phỉ hơi thả lỏng, đây mới là Úc Ly hắn quen thuộc.
Sau khi xuống nước, hắn thấy Úc Ly nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn nói chuyện, liền ngoan ngoãn không quấy rầy.
Tạ Phỉ cầm lấy điện thoại được bọc bởi túi chống nước bên cạnh hồ, chụp mấy tấm chuẩn bị đăng lên Weibo, nhưng sau khi đăng nhập lại chú ý tới cái tên "Tạ Nghiêu” trên hot search.
Hắn mở ra theo bản năng, hóa ra là sau khi bình phục, Tạ Nghiêu tham gia một hoạt động tuyển quân, hot search này chính là ảnh chụp thi đấu ngày hôm qua của đối phương, nhìn qua vũ đạo cũng ra hình ra dáng.
Bình luận toàn là lời khen, cũng không biết là có fans mới, hay là mua thủy quân nữa.
Nếu không liên quan đến mình, Tạ Phỉ cũng lười quan tâm, lướt tay load sang trang khác, hắn chú ý đến "Blog gấu trúc" vừa đăng bài, vẻ mặt bỗng nhiên đông lại...
Ánh mắt Tạ Phỉ tế nhị nhìn lén Úc Ly, phát hiện đối phương đã mở mắt ra từ bao giờ, cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Hai người đối mặt, trong mắt đồng thời thoáng qua vẻ bối rối, Úc Ly giành trước làm khó dễ, nắm giữ chủ động: "Cậu làm gì mà chột dạ như vậy?"
"Không, không có."
Mục đích của Úc Ly vốn là muốn trả đũa, nhưng thấy Tạ Phỉ lại tránh tầm mắt của mình, lập tức nghi ngờ, y hơi híp mắt: “Cậu vừa xem cái gì?”
"Chỉ là chút tin tức xã hội thôi." Tạ Phỉ nhắm mắt nói.
Úc Ly ngoắc tay, "Đưa điện thoại đây, đừng có mà giở trò, nếu không..."
Tạ Phỉ thấy quả thực không thể tránh khỏi, không thể làm gì khác đưa điện thoại ra, không nhịn được giãi bày: "Em chỉ là trong lúc vô tình thấy..."
Úc Ly chỉ nghĩ bắt được cái đuôi của Tạ Phỉ, đang hiên ngang lẫm liệt, nhưng một giây kế tiếp lại không thể ung dung mỉm cười được nữa.
Trên màn hình là một bài đăng Weibo, nội dung rất dài, dễ thấy nhất là tựa đề viết giữa hai dấu #...
Trung tâm nghiên cứu bảo vệ gấu trúc Hoa Hạ hoàn thành giao phối cho hai chú gấu trúc, thời là 1 phút 30 giây! [đầu chó]
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Ly: Không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.