Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!
Chương 30: Cái này Quân thiếu ta che lên 29
Tiểu Chanh Trấp Nhi
14/07/2021
Editor : Yume0000
Chỗ nào bị thương đều được, nhưng không thể là đầu.
Thế nhưng Ngải Linh Linh không hề nghĩ tới nửa đường sẽ nhảy ra một Cố Phạm Đình, hơn nữa hắn cái gì cũng không tránh, chỉ vì muốn đẩy Tịch Anh ra.
Đây không phải người ngu sao!
Ngải Linh Linh khóc lóc bám lên người Tịch Anh, vừa định nhìn một chút tình huống bên Cố Phạm Đình, thì đột nhiên bị Tịch Anh
xốc lên bằng một bàn tay.
Lực đạo bàn tay cực mạnh vung lên mặt Ngải Linh Linh, ngay lập tức lưu lại năm vết ngón tay.
Lúc Lâm Văn Hàn lúc xuất hiện thì thấy một bức tranh này.
"Lam Thấm, cô làm gì!" Hắn chạy cực nhanh đến bên người Ngải Linh Linh để bảo vệ cô ta.
Kể từ sau khi biết tập đoàn Lam thị ngưng hợp tác cùng Lâm Thị, Lâm Văn Hàn lập tức bỏ ý niệm cùng Tịch Anh hòa hảo.
Coi như dạo gần đây hắn khá phản cảm với Ngải Linh Linh, nhưng tốt xấu gì đi chăng nữa thì trước mắt Ngải Linh Linh vẫn là người phụ nữ của hắn.
Hắn làm sao có thể để người phụ nữ của mình bị kẻ khác khi dễ ngay trước mắt!
"Lâm ca, ô ô ô ..." Ngải Linh Linh nhào vào trong ngực Lâm Văn Hàn nức nở.
Nhân viên y tế 120 chạy tới, cẩn thận từng li từng tí đưa Cố Phạm Đình đặt lên cáng cứu thương.
Tịch Anh đứng dậy, chiếc váy màu hồng mặc trên người đã bị xé đến không thành hình, còn dính một chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn mười phần chật vật.
Khí thế toàn thân cô lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người sinh ra một cỗ e ngại không hiểu rõ.
Lưng cô thẳng tắp đi đến trước mặt Lâm Văn Hàn, sát ý phảng phất như có thể hóa thành những mũi tên nhọn hoắt, bắn lên người Ngải Linh Linh.
"Nếu như hắn có chuyện, tôi sẽ để cô chôn cùng."
Ngữ khí lời nói khiến người ta nghe không hiểu rõ, nhưng lại làm cho toàn thân Ngải Linh Linh đang vùi mặt trong lồng ngực Lâm Văn Hàn không tự chủ rùng mình một cái.
Cô ta cảm thấy Tịch Anh không phải là đang nói đùa, là nói thật!
"Cố tư lệnh như bây giờ ... Là có liên quan đến Linh Linh?" Lâm Văn Hàn cuối cùng đã hiểu ra.
Lúc này Tịch Anh mới bố thí cho Lâm Văn Hàn một ánh mắt, đồng thời để Tiểu Ức Ức đem video thu được truyền đến chiếc USB trong túi cô.
[ truyền tống hoàn thành ]
Động tác mở túi dứt khoát, ném USB cho Lâm Văn Hàn.
"Ta tin tưởng đồ trong này là thứ anh muốn." Nói xong, Tịch Anh cũng lập tức rời đi không quay đầu lại.
Cô theo xe cứu thương cùng đi tới bệnh viện.
Ngải Linh Linh sững sờ nhìn USB trong tay Lâm Văn Hàn, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
...
Thời điểm Cố Phạm Đình khôi phục ý thức, cảm thấy đầu truyền đến một trận đau đớn vô cùng.
Cau mày mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảng trần nhà màu trắng thuần.
Mùi cồn rượu nước khử trùng quen thuộc tràn ngập bên trong khoang mũi, khiến mày hắn nhíu lại sâu hơn.
Người từ trước đến nay luôn không thích bệnh viện - Cố tư lệnh, muốn nổi giận.
"Tỉnh." Giọng nói nhàn nhạt lại giống như bình chữa cháy, chỉ trong nháy mắt tất cả nộ ý trong lòng Cố Phạm Đình đều bị dập tắt.
Hắn di chuyển đầu một chút, lại không cẩn thận đụng phải vết thương.
"Tê." Ngắn ngủi khẽ hô.
"Trên đầu bị thương nên đừng lộn xộn, điểm thông thường như vậy cũng không biết sao." Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý tức giận, bàn tay nhỏ trắng dò xét trên trán Cố Phạm Đình.
Không đúng.
Lòng bàn tay này sao lại có mấy vết máu? !
"Hết sốt."
Thời điểm Tịch Anh muốn rút lại tay, lại bị Cố Phạm Đình bắt lấy.
"Tay em sao vậy?" Âm thanh của hắn có chút khàn.
"Không có việc gì, chờ tôi gọt xong quả táo này sẽ đi xử lý." Tịch Anh động cổ tay hai lần, không thể giãy ra được.
Cố Phạm Đình cẩn thận di chuyển đầu, nhìn quần áo vô cùng chật vật của Tịch Anh.
"Lam Lam, em ..."
"Không có gì, anh không nên nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn để anh chết dưới tay người khác."
***
Chỗ nào bị thương đều được, nhưng không thể là đầu.
Thế nhưng Ngải Linh Linh không hề nghĩ tới nửa đường sẽ nhảy ra một Cố Phạm Đình, hơn nữa hắn cái gì cũng không tránh, chỉ vì muốn đẩy Tịch Anh ra.
Đây không phải người ngu sao!
Ngải Linh Linh khóc lóc bám lên người Tịch Anh, vừa định nhìn một chút tình huống bên Cố Phạm Đình, thì đột nhiên bị Tịch Anh
xốc lên bằng một bàn tay.
Lực đạo bàn tay cực mạnh vung lên mặt Ngải Linh Linh, ngay lập tức lưu lại năm vết ngón tay.
Lúc Lâm Văn Hàn lúc xuất hiện thì thấy một bức tranh này.
"Lam Thấm, cô làm gì!" Hắn chạy cực nhanh đến bên người Ngải Linh Linh để bảo vệ cô ta.
Kể từ sau khi biết tập đoàn Lam thị ngưng hợp tác cùng Lâm Thị, Lâm Văn Hàn lập tức bỏ ý niệm cùng Tịch Anh hòa hảo.
Coi như dạo gần đây hắn khá phản cảm với Ngải Linh Linh, nhưng tốt xấu gì đi chăng nữa thì trước mắt Ngải Linh Linh vẫn là người phụ nữ của hắn.
Hắn làm sao có thể để người phụ nữ của mình bị kẻ khác khi dễ ngay trước mắt!
"Lâm ca, ô ô ô ..." Ngải Linh Linh nhào vào trong ngực Lâm Văn Hàn nức nở.
Nhân viên y tế 120 chạy tới, cẩn thận từng li từng tí đưa Cố Phạm Đình đặt lên cáng cứu thương.
Tịch Anh đứng dậy, chiếc váy màu hồng mặc trên người đã bị xé đến không thành hình, còn dính một chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn mười phần chật vật.
Khí thế toàn thân cô lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người sinh ra một cỗ e ngại không hiểu rõ.
Lưng cô thẳng tắp đi đến trước mặt Lâm Văn Hàn, sát ý phảng phất như có thể hóa thành những mũi tên nhọn hoắt, bắn lên người Ngải Linh Linh.
"Nếu như hắn có chuyện, tôi sẽ để cô chôn cùng."
Ngữ khí lời nói khiến người ta nghe không hiểu rõ, nhưng lại làm cho toàn thân Ngải Linh Linh đang vùi mặt trong lồng ngực Lâm Văn Hàn không tự chủ rùng mình một cái.
Cô ta cảm thấy Tịch Anh không phải là đang nói đùa, là nói thật!
"Cố tư lệnh như bây giờ ... Là có liên quan đến Linh Linh?" Lâm Văn Hàn cuối cùng đã hiểu ra.
Lúc này Tịch Anh mới bố thí cho Lâm Văn Hàn một ánh mắt, đồng thời để Tiểu Ức Ức đem video thu được truyền đến chiếc USB trong túi cô.
[ truyền tống hoàn thành ]
Động tác mở túi dứt khoát, ném USB cho Lâm Văn Hàn.
"Ta tin tưởng đồ trong này là thứ anh muốn." Nói xong, Tịch Anh cũng lập tức rời đi không quay đầu lại.
Cô theo xe cứu thương cùng đi tới bệnh viện.
Ngải Linh Linh sững sờ nhìn USB trong tay Lâm Văn Hàn, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
...
Thời điểm Cố Phạm Đình khôi phục ý thức, cảm thấy đầu truyền đến một trận đau đớn vô cùng.
Cau mày mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảng trần nhà màu trắng thuần.
Mùi cồn rượu nước khử trùng quen thuộc tràn ngập bên trong khoang mũi, khiến mày hắn nhíu lại sâu hơn.
Người từ trước đến nay luôn không thích bệnh viện - Cố tư lệnh, muốn nổi giận.
"Tỉnh." Giọng nói nhàn nhạt lại giống như bình chữa cháy, chỉ trong nháy mắt tất cả nộ ý trong lòng Cố Phạm Đình đều bị dập tắt.
Hắn di chuyển đầu một chút, lại không cẩn thận đụng phải vết thương.
"Tê." Ngắn ngủi khẽ hô.
"Trên đầu bị thương nên đừng lộn xộn, điểm thông thường như vậy cũng không biết sao." Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý tức giận, bàn tay nhỏ trắng dò xét trên trán Cố Phạm Đình.
Không đúng.
Lòng bàn tay này sao lại có mấy vết máu? !
"Hết sốt."
Thời điểm Tịch Anh muốn rút lại tay, lại bị Cố Phạm Đình bắt lấy.
"Tay em sao vậy?" Âm thanh của hắn có chút khàn.
"Không có việc gì, chờ tôi gọt xong quả táo này sẽ đi xử lý." Tịch Anh động cổ tay hai lần, không thể giãy ra được.
Cố Phạm Đình cẩn thận di chuyển đầu, nhìn quần áo vô cùng chật vật của Tịch Anh.
"Lam Lam, em ..."
"Không có gì, anh không nên nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn để anh chết dưới tay người khác."
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.