Chương 22: Chương 22: Isa (1)
abcxyz
28/09/2018
- Ai!
Isa đang rửa rau, quay sang. Cô thấy Katarina khẽ cau mày, ngón trỏ rỉ máu. Isa thở dài. Đây là lần thứ tư rồi đấy. Cô lau tay lên chiếc tạp dề, lục mở tủ thuốc, lấy ra bông trắng và cồn.
- Lại đây Kat, để chị rửa vết thương cho.
- Không cần, ta có thể tự làm được!
Isa tóm lấy tay cô, đặt lên chiếc bàn ăn, tay kia nhúng miếng bông vào lọ cồn, rồi lau rửa vết thương. Katarina hơi vùng vẫy một chút, nhưng rồi cũng ngồi yên.
- Nên nhớ, thân thể là tài sản quý giá nhất của người phụ nữ. Nếu như em không chăm sóc tử tế những vết thương thì chúng sẽ để lại sẹo, rất xấu, giống như tay chị đây này.
Katarina liếc xuống bàn tay chai sần thô ráp của Isa, không nói gì.
- Chắc nhà em giàu có lắm đúng không? Nhìn bàn tay nõn nà trắng muốt này chị ghen tị quá đi mất! Tiếc là...
Isa lại thở dài phiền muộn. Katarina định nói rằng, thực ra cô cũng phải luyện tập đao kiếm từ nhỏ, nhưng lại thôi. Chẳng lẽ cô lại bảo là vì nhà cô quá giàu, thuê pháp sư cung đình về chữa thương cho bàn tay, đồng thời yểm bùa phép lên găng bảo hộ khiến cho người dùng vừa được tăng cường sức mạnh, lại không để lại vết chai?
- Được rồi đấy! Dán thêm miếng gạc này lên, rồi để vài hôm là tay em lại đẹp như mới ngay! Lần này nhớ dùng dao cẩn thận nhé!
Isa mỉm cười, vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay Katarina, sau đó đứng lên tiếp tục làm việc. Katarina ngồi lặng im đó, nhìn chằm chằm vào ngón tay được dán chiếc gạc hình chú gấu hồng. Một lúc sau, cô đứng lên, tiếp tục quay lại thái cà chua, miệng lí nha lí nhí lẩm bẩm gì đó.
- Cảm ơn...ai khiến...tự làm...
Lại xấu hổ rồi! Isa lắc đầu mỉm cười. Chợt cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Johny dặn cô luôn luôn phải khóa cửa mỗi khi hắn ra ngoài, và không mở cửa cho bất cứ ai ngoài hắn.
- Ai vậy?
Cô lật đật chạy ra.
- Là tôi đây, Isa!
Giọng Johny tràn đầy suy yếu. Anh gặp vấn đề sao? Isa lo lắng, nhưng vẫn phải kiểm tra camera trước cửa. Đúng là anh! Nhưng quần áo Johny rách tả tơi, lấm lem vết máu và bùn. Isa vội vàng mở cửa.
- Chủ nhân, người bị thương sao?
- Không sao không sao! Đừng lo, các vết thương đều đã được chữa khỏi rồi! Đỡ tôi vào nhà!
Isa bế xốc Johny lên theo kiểu công chúa, nhanh chóng đi vào nhà, không quên đóng cửa. Anh trợn tròn mắt, mặt đỏ lừ, miệng hét lên.
- Ê ê cô làm gì thế Isa, bỏ tôi xuống! Cái quái gì...
- Như thế này nhanh hơn thưa chủ nhân!
Cô nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc sô pha, nệm gối ra sau gáy, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Cô hấp tấp hỏi, đồng thời kiểm tra toàn thân anh.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy thưa chủ nhân?
Khóe mắt Isa thấy Katarina tò mò đứng lấp ló ở ngoài khung cửa.
- Cũng không có chuyện gì to tát! Tôi đến Xóm liều, trả nợ Bara, gặp một con quỷ hút máu tính đàn bà, đánh nhau, về đây chữa thương! Công nghệ của Ouro tốt thật, vậy mà không để lại bất cứ vết tích gì! Chỉ là tôi hơi mệt chút...ặc!
Isa cho hắn một cú cùi chỏ đau điếng vào bụng. Đau đến mức hắn gập cả người! Johny tức giận quay sang định quát, nhưng nhìn thấy những giọt nước lăn dài trên má Isa thì xìu xuống như quả bóng xì hơi. Hắn đưa tay lên gạt chúng đi.
- Tôi xin lỗi, Isa, vì đã để cô phải lo lắng. Nhưng cô thấy đấy, tôi vẫn khỏe mạnh, tráng kiện như cũ. Hơn nữa, tên khốn đó cũng đã chầu ông bà vải rồi!
- Chủ nhân phải hứa với em là không được liều mạng như vậy nữa, được chứ? Ngài phải biết mạng của ngài giờ còn gồm cả mạng của em nữa. Ngài chết, thì em biết đi về đâu?
Johny ôm Isa vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt phần ngực áo. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
- Ừ ta hứa, Isa! Ta hứa sẽ tránh xa nguy hiểm!
***
Isa kéo chăn lên ngang ngực Johny. Anh quá mệt nên đã ngủ thiếp đi ngay sau đó. Isa đã bế anh vào phòng ngủ, thay quần áo mới cho anh, lau những vết máu và vết bùn. Cô đứng lên, khẽ hôn lên môi anh, rồi đi ra khỏi phòng. Katarina đứng chờ cô ngoài đó.
- Hắn không sao chứ?
- Không có vấn đề gì, chỉ là tinh thần và thể lực suy kiệt thôi. Ngủ một giấc dậy là khỏe! Mà em cũng quan tâm tới chủ nhân à?
- Hừ! Ta chỉ lo hắn chết thì tìm đâu ra một kẻ ngốc dễ lừa như hắn mà thôi!
Katarina vênh mặt, quay ngoắt đi.
"Cái con bé này..." Isa nhìn chủ nhân mình một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
***
Johny phục hồi rất nhanh. Sau khi Isa đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cô định vào gọi anh dậy thì đã thấy Johny bước ra khỏi phòng.
- Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao? Có còn đau hay mệt mỏi ở đâu không?
- Không có vấn đề gì nữa rồi! À cô vào đây giúp tôi thư giãn một chút...
- Chủ nhân! Ngài cần phải nghỉ ngơi!
Isa hơi đỏ mặt, khẽ gắt. Vừa mới phục hồi xong đã đòi hỏi, không khỏi quá trâu bò đi?
- Ợ... cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là muốn cô mát xa lưng thôi. Người tôi lúc này mỏi nhừ, nên... Mà cô đang nghĩ cái quái gì thế hả?
Isa cúi đầu, khói bốc nghi ngút. Thật là xấu hổ! Cô thẹn quá không nói nên lời, mạnh mẽ lôi Johny vào nhà tắm.
- Ngài muốn mát xa hả? Vậy thì để em mát xa!
- Này này, cô cởi quần áo làm cái gì thế? Tôi cảnh báo trước, chúng ta mát xa lành mạnh trong sáng... ai ai ai, đừng nắm chỗ đó...
***
Ba người họ chậm rãi dùng bữa tối trong ánh đèn vàng dìu dịu từ chiếc bóng đèn mô phỏng ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ, trời đã tối, nhưng Tổ Kiến không hề chìm vào giấc ngủ. Trái lại, buổi tối ở nơi này còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Những biển hiệu đèn neon sáng lập lòe, mời gọi khách tiến vào. Từ các ô cửa sổ hắt ra ánh sáng, làm sáng bừng cả khu dân cư.
Johny mặt mày teo tóp tiều tụy, run run cầm bát cơm lên ăn. Ngồi bên cạnh anh là Isa, trái lại, mặn phơn phớt hồng nhuận tươi mát, miệng khẽ cười. Katarina nhìn anh, rồi nhìn cô, sau đó lắc đầu tiếp tục ăn cơm.
- Chủ nhân có cần phục vụ gì thêm không?
Isa quay sang hỏi Johny. Anh rùng hết cả mình khi nghe đến từ phục vụ, giống như nó liên quan tới một ký ức kinh diễm nào đó trong nhà tắm vậy! Johny héo quắt như một con tôm, thều thào trả lời.
- Cảm ơn Isa, nhưng thôi, tôi không cần!
- Ngài không muốn thêm sao? Cơ thể ngài vừa mới hồi phục, cần phải tẩm bổ nhiều hơn nữa!
Cô ghé sát miệng vào tai anh, thì thầm.
- Ngài còn phải trả bài tối nay nữa đấy!
Mồ hôi Johny tuôn ra như tắm. Anh quay lại, cười như mếu hỏi cô.
- Hay là hôm nay chúng ta hoãn?
- Không được! Chủ nhân đã từng nói "Học, học nữa, học mãi" mà!
- Khụ khụ...
Katarina không nhịn được nữa, đành hắng giọng ho. Chim chuột nhau cũng phải nhìn xem có người lạ không chứ?! Isa hơi ngượng một chút, cúi đầu xuống ăn tiếp, còn Johny nhìn Katarina đầy cảm kích. Chưa bao giờ anh thấy cô nàng lại dễ nhìn đến như vậy!
***
Isa lười biếng ôm lấy chủ nhân của mình, còn anh thì vuốt ve mái tóc dài của cô. Bất chấp việc anh cứng miệng lúc nãy, nhưng khi nhìn thấy hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện của cô trong chiếc áo ngủ mỏng manh xuyên thấu, được ánh trăng nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc từng tấc, con quái thú trong lòng Johny đã trỗi dậy. Hậu quả là giờ đây anh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi một thời gian!
Johny tiếp tục vuốt ve bờ vai trơn nhẵn mát dịu của cô. Lúc mới đầu da cô không đẹp được như vậy - nó thô ráp và kém đàn hồi vì thiếu dinh dưỡng. Nhưng Johny chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề sức khỏe! Việc đốt tiền cuối cùng cũng có tác dụng: Isa cảm thấy thân thể trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều. Làn da có chút xuống sắc cũng lấy lại sức sống, trơn bóng và căng mọng như thiếu nữ đôi mươi. Những nếp nhăn cũng mờ nhạt hẳn đi, một phần vì lối sống của Isa tích cực hơn rất nhiều, một phần khác vì Johny bắt cô uống đủ thứ hầm bà lằng tên gọi cổ quái như collagen, tảo biển cái gì gì đấy, mà đúng là chúng có tác dụng thật!
- Hôm nay thực sự là rất nguy hiểm! Suýt chút nữa tôi không thể quay về với cô rồi, Isa à!
Johny nhìn ánh trăng, bùi ngùi cảm thán. Nếu như không phải là Alatraz bị chặn lại trong vài giây, nếu như không phải là tay lính đó lười không quàng dây pháo... Johny nghĩ lại có chút kinh hãi!
Isa trườn vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt Johny, như muốn xua tan đi sự bất an. Hoặc cũng có thể là kích thích Johny? Vì hai quả núi trắng muốt đó cứ cạ cạ khiến Johny có chút nóng người!
- Chủ nhân! Em biết rồi sẽ có ngày ngài phải dấn thân vào những chỗ còn nguy hiểm hơn. Nhưng em chỉ xin ngài đừng bỏ em lại! Chỉ cần được theo ngài, cho dù lên núi lao hay xuống biển lửa em cũng vui lòng!
Johny cúi xuống nhìn cô đầy trìu mến. Hắn hôn lên mái tóc hạt dẻ thơm lừng mùi quế.
- Ừm, tôi hứa!
Một chút im lặng trôi qua. Họ cứ ôm nhau như vậy. Sau đó Johny đành lên tiếng.
- Isa này, cô tha cho tôi có được không! Vừa rồi chúng ta đã đại chiến hai hiệp rồi!
- Nhưng mà em còn muốn!
Phụt! Trong lòng Johny gào thét. Có nhất thiết phải dùng ánh mắt, giọng nói đó không?
- A a a a! Mẹ kiếp, mai tôi nghỉ, cô tự quán xuyến việc nhà nhé!
- Vâng...ưm!!!
Isa đang rửa rau, quay sang. Cô thấy Katarina khẽ cau mày, ngón trỏ rỉ máu. Isa thở dài. Đây là lần thứ tư rồi đấy. Cô lau tay lên chiếc tạp dề, lục mở tủ thuốc, lấy ra bông trắng và cồn.
- Lại đây Kat, để chị rửa vết thương cho.
- Không cần, ta có thể tự làm được!
Isa tóm lấy tay cô, đặt lên chiếc bàn ăn, tay kia nhúng miếng bông vào lọ cồn, rồi lau rửa vết thương. Katarina hơi vùng vẫy một chút, nhưng rồi cũng ngồi yên.
- Nên nhớ, thân thể là tài sản quý giá nhất của người phụ nữ. Nếu như em không chăm sóc tử tế những vết thương thì chúng sẽ để lại sẹo, rất xấu, giống như tay chị đây này.
Katarina liếc xuống bàn tay chai sần thô ráp của Isa, không nói gì.
- Chắc nhà em giàu có lắm đúng không? Nhìn bàn tay nõn nà trắng muốt này chị ghen tị quá đi mất! Tiếc là...
Isa lại thở dài phiền muộn. Katarina định nói rằng, thực ra cô cũng phải luyện tập đao kiếm từ nhỏ, nhưng lại thôi. Chẳng lẽ cô lại bảo là vì nhà cô quá giàu, thuê pháp sư cung đình về chữa thương cho bàn tay, đồng thời yểm bùa phép lên găng bảo hộ khiến cho người dùng vừa được tăng cường sức mạnh, lại không để lại vết chai?
- Được rồi đấy! Dán thêm miếng gạc này lên, rồi để vài hôm là tay em lại đẹp như mới ngay! Lần này nhớ dùng dao cẩn thận nhé!
Isa mỉm cười, vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay Katarina, sau đó đứng lên tiếp tục làm việc. Katarina ngồi lặng im đó, nhìn chằm chằm vào ngón tay được dán chiếc gạc hình chú gấu hồng. Một lúc sau, cô đứng lên, tiếp tục quay lại thái cà chua, miệng lí nha lí nhí lẩm bẩm gì đó.
- Cảm ơn...ai khiến...tự làm...
Lại xấu hổ rồi! Isa lắc đầu mỉm cười. Chợt cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Johny dặn cô luôn luôn phải khóa cửa mỗi khi hắn ra ngoài, và không mở cửa cho bất cứ ai ngoài hắn.
- Ai vậy?
Cô lật đật chạy ra.
- Là tôi đây, Isa!
Giọng Johny tràn đầy suy yếu. Anh gặp vấn đề sao? Isa lo lắng, nhưng vẫn phải kiểm tra camera trước cửa. Đúng là anh! Nhưng quần áo Johny rách tả tơi, lấm lem vết máu và bùn. Isa vội vàng mở cửa.
- Chủ nhân, người bị thương sao?
- Không sao không sao! Đừng lo, các vết thương đều đã được chữa khỏi rồi! Đỡ tôi vào nhà!
Isa bế xốc Johny lên theo kiểu công chúa, nhanh chóng đi vào nhà, không quên đóng cửa. Anh trợn tròn mắt, mặt đỏ lừ, miệng hét lên.
- Ê ê cô làm gì thế Isa, bỏ tôi xuống! Cái quái gì...
- Như thế này nhanh hơn thưa chủ nhân!
Cô nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc sô pha, nệm gối ra sau gáy, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Cô hấp tấp hỏi, đồng thời kiểm tra toàn thân anh.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy thưa chủ nhân?
Khóe mắt Isa thấy Katarina tò mò đứng lấp ló ở ngoài khung cửa.
- Cũng không có chuyện gì to tát! Tôi đến Xóm liều, trả nợ Bara, gặp một con quỷ hút máu tính đàn bà, đánh nhau, về đây chữa thương! Công nghệ của Ouro tốt thật, vậy mà không để lại bất cứ vết tích gì! Chỉ là tôi hơi mệt chút...ặc!
Isa cho hắn một cú cùi chỏ đau điếng vào bụng. Đau đến mức hắn gập cả người! Johny tức giận quay sang định quát, nhưng nhìn thấy những giọt nước lăn dài trên má Isa thì xìu xuống như quả bóng xì hơi. Hắn đưa tay lên gạt chúng đi.
- Tôi xin lỗi, Isa, vì đã để cô phải lo lắng. Nhưng cô thấy đấy, tôi vẫn khỏe mạnh, tráng kiện như cũ. Hơn nữa, tên khốn đó cũng đã chầu ông bà vải rồi!
- Chủ nhân phải hứa với em là không được liều mạng như vậy nữa, được chứ? Ngài phải biết mạng của ngài giờ còn gồm cả mạng của em nữa. Ngài chết, thì em biết đi về đâu?
Johny ôm Isa vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt phần ngực áo. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
- Ừ ta hứa, Isa! Ta hứa sẽ tránh xa nguy hiểm!
***
Isa kéo chăn lên ngang ngực Johny. Anh quá mệt nên đã ngủ thiếp đi ngay sau đó. Isa đã bế anh vào phòng ngủ, thay quần áo mới cho anh, lau những vết máu và vết bùn. Cô đứng lên, khẽ hôn lên môi anh, rồi đi ra khỏi phòng. Katarina đứng chờ cô ngoài đó.
- Hắn không sao chứ?
- Không có vấn đề gì, chỉ là tinh thần và thể lực suy kiệt thôi. Ngủ một giấc dậy là khỏe! Mà em cũng quan tâm tới chủ nhân à?
- Hừ! Ta chỉ lo hắn chết thì tìm đâu ra một kẻ ngốc dễ lừa như hắn mà thôi!
Katarina vênh mặt, quay ngoắt đi.
"Cái con bé này..." Isa nhìn chủ nhân mình một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
***
Johny phục hồi rất nhanh. Sau khi Isa đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cô định vào gọi anh dậy thì đã thấy Johny bước ra khỏi phòng.
- Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao? Có còn đau hay mệt mỏi ở đâu không?
- Không có vấn đề gì nữa rồi! À cô vào đây giúp tôi thư giãn một chút...
- Chủ nhân! Ngài cần phải nghỉ ngơi!
Isa hơi đỏ mặt, khẽ gắt. Vừa mới phục hồi xong đã đòi hỏi, không khỏi quá trâu bò đi?
- Ợ... cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là muốn cô mát xa lưng thôi. Người tôi lúc này mỏi nhừ, nên... Mà cô đang nghĩ cái quái gì thế hả?
Isa cúi đầu, khói bốc nghi ngút. Thật là xấu hổ! Cô thẹn quá không nói nên lời, mạnh mẽ lôi Johny vào nhà tắm.
- Ngài muốn mát xa hả? Vậy thì để em mát xa!
- Này này, cô cởi quần áo làm cái gì thế? Tôi cảnh báo trước, chúng ta mát xa lành mạnh trong sáng... ai ai ai, đừng nắm chỗ đó...
***
Ba người họ chậm rãi dùng bữa tối trong ánh đèn vàng dìu dịu từ chiếc bóng đèn mô phỏng ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ, trời đã tối, nhưng Tổ Kiến không hề chìm vào giấc ngủ. Trái lại, buổi tối ở nơi này còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Những biển hiệu đèn neon sáng lập lòe, mời gọi khách tiến vào. Từ các ô cửa sổ hắt ra ánh sáng, làm sáng bừng cả khu dân cư.
Johny mặt mày teo tóp tiều tụy, run run cầm bát cơm lên ăn. Ngồi bên cạnh anh là Isa, trái lại, mặn phơn phớt hồng nhuận tươi mát, miệng khẽ cười. Katarina nhìn anh, rồi nhìn cô, sau đó lắc đầu tiếp tục ăn cơm.
- Chủ nhân có cần phục vụ gì thêm không?
Isa quay sang hỏi Johny. Anh rùng hết cả mình khi nghe đến từ phục vụ, giống như nó liên quan tới một ký ức kinh diễm nào đó trong nhà tắm vậy! Johny héo quắt như một con tôm, thều thào trả lời.
- Cảm ơn Isa, nhưng thôi, tôi không cần!
- Ngài không muốn thêm sao? Cơ thể ngài vừa mới hồi phục, cần phải tẩm bổ nhiều hơn nữa!
Cô ghé sát miệng vào tai anh, thì thầm.
- Ngài còn phải trả bài tối nay nữa đấy!
Mồ hôi Johny tuôn ra như tắm. Anh quay lại, cười như mếu hỏi cô.
- Hay là hôm nay chúng ta hoãn?
- Không được! Chủ nhân đã từng nói "Học, học nữa, học mãi" mà!
- Khụ khụ...
Katarina không nhịn được nữa, đành hắng giọng ho. Chim chuột nhau cũng phải nhìn xem có người lạ không chứ?! Isa hơi ngượng một chút, cúi đầu xuống ăn tiếp, còn Johny nhìn Katarina đầy cảm kích. Chưa bao giờ anh thấy cô nàng lại dễ nhìn đến như vậy!
***
Isa lười biếng ôm lấy chủ nhân của mình, còn anh thì vuốt ve mái tóc dài của cô. Bất chấp việc anh cứng miệng lúc nãy, nhưng khi nhìn thấy hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện của cô trong chiếc áo ngủ mỏng manh xuyên thấu, được ánh trăng nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc từng tấc, con quái thú trong lòng Johny đã trỗi dậy. Hậu quả là giờ đây anh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi một thời gian!
Johny tiếp tục vuốt ve bờ vai trơn nhẵn mát dịu của cô. Lúc mới đầu da cô không đẹp được như vậy - nó thô ráp và kém đàn hồi vì thiếu dinh dưỡng. Nhưng Johny chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề sức khỏe! Việc đốt tiền cuối cùng cũng có tác dụng: Isa cảm thấy thân thể trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều. Làn da có chút xuống sắc cũng lấy lại sức sống, trơn bóng và căng mọng như thiếu nữ đôi mươi. Những nếp nhăn cũng mờ nhạt hẳn đi, một phần vì lối sống của Isa tích cực hơn rất nhiều, một phần khác vì Johny bắt cô uống đủ thứ hầm bà lằng tên gọi cổ quái như collagen, tảo biển cái gì gì đấy, mà đúng là chúng có tác dụng thật!
- Hôm nay thực sự là rất nguy hiểm! Suýt chút nữa tôi không thể quay về với cô rồi, Isa à!
Johny nhìn ánh trăng, bùi ngùi cảm thán. Nếu như không phải là Alatraz bị chặn lại trong vài giây, nếu như không phải là tay lính đó lười không quàng dây pháo... Johny nghĩ lại có chút kinh hãi!
Isa trườn vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt Johny, như muốn xua tan đi sự bất an. Hoặc cũng có thể là kích thích Johny? Vì hai quả núi trắng muốt đó cứ cạ cạ khiến Johny có chút nóng người!
- Chủ nhân! Em biết rồi sẽ có ngày ngài phải dấn thân vào những chỗ còn nguy hiểm hơn. Nhưng em chỉ xin ngài đừng bỏ em lại! Chỉ cần được theo ngài, cho dù lên núi lao hay xuống biển lửa em cũng vui lòng!
Johny cúi xuống nhìn cô đầy trìu mến. Hắn hôn lên mái tóc hạt dẻ thơm lừng mùi quế.
- Ừm, tôi hứa!
Một chút im lặng trôi qua. Họ cứ ôm nhau như vậy. Sau đó Johny đành lên tiếng.
- Isa này, cô tha cho tôi có được không! Vừa rồi chúng ta đã đại chiến hai hiệp rồi!
- Nhưng mà em còn muốn!
Phụt! Trong lòng Johny gào thét. Có nhất thiết phải dùng ánh mắt, giọng nói đó không?
- A a a a! Mẹ kiếp, mai tôi nghỉ, cô tự quán xuyến việc nhà nhé!
- Vâng...ưm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.