Chương 77: Chương 77: Trả thù
abcxyz
28/09/2018
Glenn giật mình tỉnh dậy! Lão cảm giác được có thứ gì đó, một nỗi kinh hoàng không thể nói ra, đang bước lên trên bậc cầu thang. Ngay lập tức, kị sĩ vận dụng đấu khí, bức cho hơi men bay hết ra khỏi thân thể! Đầu Glenn trở nên sáng suốt và minh mẫn hơn bao giờ hết, với mọi giác quan đang gào lên với lão. Chạy ngay đi! Nguy hiểm cùng cực!
Đã bao giờ Glenn có cảm giác này? Lão phải lần ngược lại cái hồi mình còn trẻ, khi đang xông pha trên chiến trường, nơi bốn phương tám hướng đều có một mũi dao, lăm lăm đâm vào chỗ hiểm của lão bất cứ lúc nào. Một đối thủ đáng gờm đây! Glenn cúi xuống, từ từ rút ra con dao chuôi chữ thập dấu trong ống giày.
Tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần. Dù rằng nó đã cố gắng bước rất nhẹ, nhưng cơ thể của một đấu sĩ trung cấp thừa sức để lão có khả năng lắng nghe được những âm thanh còn bé hơn thế nếu như tập trung. Cái bản năng cảnh giác nơi chiến trường đã lại một lần nữa cứu lão một bàn thua trông thấy!
Tiếng bức chân dừng lại trước cánh cửa gỗ. Glenn nín thở, nhìn hai bóng đen lấp ló nơi khe dưới cửa, thầm tích tụ sức lực. Là một cỗ máy giết chóc, Glenn hiểu rõ đánh nhau ì xèo là chuyện họa hoằn bất đắc dĩ thôi, còn thực tế nếu như có khả năng kết thúc đối thủ trong một đòn thì hãy làm ngay, đừng để đêm dài lắm mộng!
Một giọt mồ hôi lăn dài trên sống mũi của lão, đọng lại nơi chóp mũi. Gương mặt Glenn giờ đã rịn ra từng hột mồ hôi, nhưng lão không dám nhắm mắt! Lão ép cho khóe mắt mở lớn, nhìn trừng trừng vào cánh cửa gỗ, chính xác hơn là thứ lạnh lẽo phía sau nó! Tay lão hơi run nhè nhẹ, một phần vì đang dồn sức, một phần vì hồi hộp. Hai tên thợ săn lão luyện, chăm chú quan sát từng động tĩnh trong không khí, tìm một dấu hiệu để bùng nổ.
Thế rồi giọt mồ hôi nơi chóp mũi Glenn rớt xuống!
Ngay lập tức, cánh cửa bật tung ra! Một hình bóng lùn lùn nhỏ bé và đen thui xông vào, vung con dao xỉn màu chém thẳng xuống đỉnh đầu lão. Glenn hất chiếc bàn về phía trước, sau đó xoay dao đâm thẳng vào thân mình kẻ lạ mặt. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau đinh tai nhức óc vang lên, khi hai lưỡi dao quẹt qua nhau, dừng lại giữa không trung, không bên nào chịu nhường bên nào!
Đến lúc này lão kị sĩ mới nhìn rõ được kẻ xông vào nhà mình là ai, hay chính xác hơn là cái gì! Đó là một sinh vật lạ, toàn thân nó đen sì như bóng đêm, chỉ có đôi mắt màu vàng lợt tròn vo là sáng rực lên. Trên tay nó cầm một lưỡi dao thẳng, có khắc rất nhiều hoa văn kì lạ!
Glenn vận dụng toàn bộ đấu khí, tạo thành một ngọn lửa màu vàng bao quanh khắp người. Đấu khí có thuộc tính, nó phụ thuộc vào người tu luyện tập theo công pháp nào! Ví dụ như Glenn, lão có mức độ thân thuộc với nguyên tố Đất rất cao, nên được hoàng gia ban thưởng cho một bộ công pháp mang thuộc tính tương ứng. Các đấu sĩ không nhất thiết phải có công pháp, nhưng công pháp đóng vai trò rất quan trọng, vì nó gia tăng tốc độ tu luyện của các đấu sĩ, hơn nữa chất lượng đấu khí ngưng tụ từ công pháp cũng hơn rất nhiều so với tự hấp thu từ không khí.
Con quái vật xoay ngược lưỡi dao, lướt tới. Một điểm rất đặc biệt của dao là tầm sát thương của nó rất ngắn, lực cũng yếu, thành ra nếu dùng dao để chém thì miệng vết thương rất nông. Các cao thủ dùng dao chủ yếu là đâm, một số thì nhắm tới những vị trí yếu ớt như các khớp, hay mạch máu. Glenn hoàn toàn không rõ tại sao con quái vật lại lựa chọn cách cầm dao ngược như vậy, và điều đó khiến lão càng thêm cảnh giác!
Con quái vật quét lưỡi dao, nhắm vào cổ họng Glenn. Lão nhanh tay dùng tay trái tóm lấy cổ tay nó, tay phải đâm vào lồng ngực đối thủ. Song con quái vật cũng dùng tay kia đánh bật đi cánh tay lão, đồng thời giật tay dao ra, nhắm vào bàn tay trái của lão. Glenn nhấc tay đặt lên vai nó, dồn lực vào đầu gối trái, lên gối vào ổ bụng con quái vật. Nó cũng lập tức biến chiêu, đưa đầu gối phải lên đón đỡ.
Cuộc chiến giữa hai nghệ nhân dao là một màn trình diễn nghệ thuật nguy hiểm cùng cực nhưng lại chẳng có vết thương nào! Cả hai liên tục phá chiêu, phản đòn, chặn đánh đối thủ, chứ hầu như hai lưỡi dao chẳng có mấy cơ hội chạm vào nhau. Đây là một trò chơi thử thách phản xạ, tính toán và tập trung tuyệt đối, bởi chỉ cần một sơ sảy, người bên kia sẽ không chút do dự cắm ngập vũ khí vào cổ họng kẻ địch, chấm dứt vũ điệu trên đầu mũi dao này.
Mồ hôi ngấm vào làm mắt Glenn cay xè, song lão không để ý! Trong mắt lão giờ chỉ còn một hình bóng đen thùi lùi đang múa may quay cuồng trước mặt mà thôi! Mặc dù mới chỉ vài phút trôi qua, cho dù cả hai chiến đấu gần như trong im lặng, nhưng đó là vài phút mệt mỏi nhất cuộc đời lão! Nếu như không phải vì nhiều lần bản năng lão cảnh báo, thì Glenn đã rơi vào bẫy của đối thủ rồi!
Glenn thừa nhận, kĩ xảo của đối thủ rất tốt, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn lão nữa! Nhưng một kị sĩ không chỉ có kĩ xảo, mà còn bao gồm cả chiến kĩ nữa! Chiến kĩ là những kĩ năng đặc biệt, yêu cầu đấu khí phải vận hành theo một quy luật nhất định, để tạo ra những hiệu quả khác nhau. Cho dù là kị sĩ hoàng gia, Glenn cũng chỉ có ba chiến kĩ cả thảy. Hai cái là kĩ năng diện rộng, khiến cho lão không có cách nào sử dụng! Chỉ còn một cái là đơn mục tiêu, vậy nên Glenn đang chờ đợi một thời cơ... Đây rồi!
Glenn điều khiển đấu khí trong cơ thể, xoay vòng trôn ốc bên trong cánh tay phải, đâm thẳng về phía trước, miệng la lớn.
- Mũi thương xuyên phá!
Trước khi đấu khí kịp thoát ra khỏi cánh tay lão, con quái vật đưa tay lên vỗ vào cổ tay lão, vuốt ngược dọc về phía người lão. Glenn cảm thấy một dòng đấu khí lạ hoắc, đen kịt như bóng tối xâm lược bên trong cơ thể, vận hành ngược với chiều quay của đấu khí thuộc tính Đất, tạo thành một vụ nổ nho nhỏ bên trong cánh tay phải của lão.
Chiêu thức bị cắt đứt khiến cho Glenn khổ không thể tả! Lão chưa bao giờ nghe tới chuyện chiến kỹ có thể bị cắt ngang như thế này, và hậu quả của nó giống như lão bị chính kỹ năng của mình đánh trúng vậy. Glenn há miệng, ọc ra một ngụm máu lớn, nhưng cơn bão giờ mới bắt đầu!
Con quái vật bước nửa bước, tiến vào trong lòng lão, tay phải vung vẩy lưỡi dao cầm ngược, chém liên tục lên người lão. Nó rất khôn ngoan, khi chỉ nhằm vào những khớp nối trên người Glenn, như cổ tay, khuỷu tay, nách. Trong cơn choáng váng, Glenn cố gắng chống trả, song nó chỉ khiến cho buổi tùng xẻo diễn ra thêm phần phấn khích mà thôi! Từng mảng từng mảng thịt bị lóc khỏi người lão, mỗi lần lão đều rên lên trong đau đớn, có điều con quái vật vẫn lạnh lùng tiếp tục.
Glenn nghiến chặt răng, dồn đấu khí vào đầu gối phải, nhưng trước khi chân lão kịp đưa lên thì con quái vật đã đá vào chiếc chân gỗ giả của lão, khiến cho cẳng chân phải mất đi điểm tựa. Lực chân của lão bị tiêu hao đi không ít, vậy nên con quái vật chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đỡ và đẩy ngược lão Glenn về phía sau. Kế tiếp, nó tiến lên, đấm liên tục vào mặt và người Glenn. Giống như một võ sĩ quyền anh bị ép vào góc đài, Glenn như cành cây liễu già, uốn éo và đung đưa trước cơn bão nắm đấm bổ tới. Đấm ngang, đấm móc, bạt tai, đấm thẳng... lão không đếm được mình đã ăn tổng cộng bao nhiêu quyền vào người nữa! Chỉ khi con quái vật dứt điểm lão bằng một cú đấm thẳng vào chính giữa mặt, khiến lão bắn thẳng vào bức tường gỗ đằng sao, cơn bão mới dừng!
Glenn ngồi bệt trên sàn, chân duỗi sõng soài, mồm mũi nhiều máu thi nhau chảy. Máu nhểu từ xuống miệng lão thành từng sợi dài, rung lên mỗi khi Glenn thở nhè nhẹ. Lão đã thua!
Con quái vật ngồi xổm xuống trước mặt lão, đưa tay nắm tóc, nhấc đầu Glenn lên. Linh cảm trong lão mách bảo rằng, chuyện vẫn sẽ chưa chấm dứt! Nó sẽ còn tra tấn lão thật thảm khốc... không!
Một chiếc gối phi tới, bị con quái vật đưa tay chặn lại. Phía ngoài cửa, một cậu bé gầy gò, với mái tóc vàng và đôi mắt cực kì cương nghị, đang run lẩy bẩy trong bộ áo ngủ.
- Thả... thả bố tao ra... đồ quái vật!
Không! Glenn gào thét trong lòng, song không có cách nào phát ra thành lời! Lão bị thương quá nặng, tới mức lão không có cách nào cảnh báo cậu con trai duy nhất về sự nguy hiểm. Con quái vật nhìn đứa trẻ, quay sang nhìn lão. Thế rồi nó cười! Thề có thần linh, Glenn chắc chắn là nó đã cười! Từ cái bản mặt đen sì không có khí quan gì, một vết rách xuất hiện, kéo dài sang hai bên đầu, để lộ ra cái miệng toàn răng nhọn lởm chởm đỏ như chậu máu! Nó buông lão, từ tốn bước về con lão.
Không! Chạy đi James! Chạy đi con! Glenn trừng lớn như muốn rách khóe mắt, cố gắng truyền đạt suy nghĩ trong đầu cho đứa con của lão! Đứa bé rúm ró, mặt tái đi khi con quái vật bước lại gần, nhưng nó vẫn kiên cường mím chặt môi đứng ở cửa. Con quái vật đứng trước mặt James, mắt đối mắt, ngó lom lom vào nhau.
Đột nhiên nó vung tay, tát thằng bé một cú đau điếng!
- Khặc, ọc ọc!
Glenn ho ra từng ngụm máu, cổ họng lão đau rát, ngòn ngọt vị tanh tưởi. Song lão không quan tâm! Trong mắt lão chỉ còn hình bóng đứa con trai đang nằm trên mặt đất, một tay bưng mặt, mắt ầng ậng nước!
Con quái vật "trìu mến" vuốt ve mái tóc hạt dẻ của James, nhìn lão đầy trêu cợt.
- Tao xin mày! Tha cho con trai tao! Oan có đầu, nợ có chủ! Mày giết tao đi! Nhưng xin đừng đụng tới thằng bé! Làm ơn!
Glenn rên rỉ van lơn. Lão ép cho những sợi đấu khí cuối cùng chạy tới cổ họng, chữa trị tạm thời dây thanh quản để lão có thể phát ra thành tiếng.
Đã bao giờ Glenn có cảm giác này? Lão phải lần ngược lại cái hồi mình còn trẻ, khi đang xông pha trên chiến trường, nơi bốn phương tám hướng đều có một mũi dao, lăm lăm đâm vào chỗ hiểm của lão bất cứ lúc nào. Một đối thủ đáng gờm đây! Glenn cúi xuống, từ từ rút ra con dao chuôi chữ thập dấu trong ống giày.
Tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần. Dù rằng nó đã cố gắng bước rất nhẹ, nhưng cơ thể của một đấu sĩ trung cấp thừa sức để lão có khả năng lắng nghe được những âm thanh còn bé hơn thế nếu như tập trung. Cái bản năng cảnh giác nơi chiến trường đã lại một lần nữa cứu lão một bàn thua trông thấy!
Tiếng bức chân dừng lại trước cánh cửa gỗ. Glenn nín thở, nhìn hai bóng đen lấp ló nơi khe dưới cửa, thầm tích tụ sức lực. Là một cỗ máy giết chóc, Glenn hiểu rõ đánh nhau ì xèo là chuyện họa hoằn bất đắc dĩ thôi, còn thực tế nếu như có khả năng kết thúc đối thủ trong một đòn thì hãy làm ngay, đừng để đêm dài lắm mộng!
Một giọt mồ hôi lăn dài trên sống mũi của lão, đọng lại nơi chóp mũi. Gương mặt Glenn giờ đã rịn ra từng hột mồ hôi, nhưng lão không dám nhắm mắt! Lão ép cho khóe mắt mở lớn, nhìn trừng trừng vào cánh cửa gỗ, chính xác hơn là thứ lạnh lẽo phía sau nó! Tay lão hơi run nhè nhẹ, một phần vì đang dồn sức, một phần vì hồi hộp. Hai tên thợ săn lão luyện, chăm chú quan sát từng động tĩnh trong không khí, tìm một dấu hiệu để bùng nổ.
Thế rồi giọt mồ hôi nơi chóp mũi Glenn rớt xuống!
Ngay lập tức, cánh cửa bật tung ra! Một hình bóng lùn lùn nhỏ bé và đen thui xông vào, vung con dao xỉn màu chém thẳng xuống đỉnh đầu lão. Glenn hất chiếc bàn về phía trước, sau đó xoay dao đâm thẳng vào thân mình kẻ lạ mặt. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau đinh tai nhức óc vang lên, khi hai lưỡi dao quẹt qua nhau, dừng lại giữa không trung, không bên nào chịu nhường bên nào!
Đến lúc này lão kị sĩ mới nhìn rõ được kẻ xông vào nhà mình là ai, hay chính xác hơn là cái gì! Đó là một sinh vật lạ, toàn thân nó đen sì như bóng đêm, chỉ có đôi mắt màu vàng lợt tròn vo là sáng rực lên. Trên tay nó cầm một lưỡi dao thẳng, có khắc rất nhiều hoa văn kì lạ!
Glenn vận dụng toàn bộ đấu khí, tạo thành một ngọn lửa màu vàng bao quanh khắp người. Đấu khí có thuộc tính, nó phụ thuộc vào người tu luyện tập theo công pháp nào! Ví dụ như Glenn, lão có mức độ thân thuộc với nguyên tố Đất rất cao, nên được hoàng gia ban thưởng cho một bộ công pháp mang thuộc tính tương ứng. Các đấu sĩ không nhất thiết phải có công pháp, nhưng công pháp đóng vai trò rất quan trọng, vì nó gia tăng tốc độ tu luyện của các đấu sĩ, hơn nữa chất lượng đấu khí ngưng tụ từ công pháp cũng hơn rất nhiều so với tự hấp thu từ không khí.
Con quái vật xoay ngược lưỡi dao, lướt tới. Một điểm rất đặc biệt của dao là tầm sát thương của nó rất ngắn, lực cũng yếu, thành ra nếu dùng dao để chém thì miệng vết thương rất nông. Các cao thủ dùng dao chủ yếu là đâm, một số thì nhắm tới những vị trí yếu ớt như các khớp, hay mạch máu. Glenn hoàn toàn không rõ tại sao con quái vật lại lựa chọn cách cầm dao ngược như vậy, và điều đó khiến lão càng thêm cảnh giác!
Con quái vật quét lưỡi dao, nhắm vào cổ họng Glenn. Lão nhanh tay dùng tay trái tóm lấy cổ tay nó, tay phải đâm vào lồng ngực đối thủ. Song con quái vật cũng dùng tay kia đánh bật đi cánh tay lão, đồng thời giật tay dao ra, nhắm vào bàn tay trái của lão. Glenn nhấc tay đặt lên vai nó, dồn lực vào đầu gối trái, lên gối vào ổ bụng con quái vật. Nó cũng lập tức biến chiêu, đưa đầu gối phải lên đón đỡ.
Cuộc chiến giữa hai nghệ nhân dao là một màn trình diễn nghệ thuật nguy hiểm cùng cực nhưng lại chẳng có vết thương nào! Cả hai liên tục phá chiêu, phản đòn, chặn đánh đối thủ, chứ hầu như hai lưỡi dao chẳng có mấy cơ hội chạm vào nhau. Đây là một trò chơi thử thách phản xạ, tính toán và tập trung tuyệt đối, bởi chỉ cần một sơ sảy, người bên kia sẽ không chút do dự cắm ngập vũ khí vào cổ họng kẻ địch, chấm dứt vũ điệu trên đầu mũi dao này.
Mồ hôi ngấm vào làm mắt Glenn cay xè, song lão không để ý! Trong mắt lão giờ chỉ còn một hình bóng đen thùi lùi đang múa may quay cuồng trước mặt mà thôi! Mặc dù mới chỉ vài phút trôi qua, cho dù cả hai chiến đấu gần như trong im lặng, nhưng đó là vài phút mệt mỏi nhất cuộc đời lão! Nếu như không phải vì nhiều lần bản năng lão cảnh báo, thì Glenn đã rơi vào bẫy của đối thủ rồi!
Glenn thừa nhận, kĩ xảo của đối thủ rất tốt, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn lão nữa! Nhưng một kị sĩ không chỉ có kĩ xảo, mà còn bao gồm cả chiến kĩ nữa! Chiến kĩ là những kĩ năng đặc biệt, yêu cầu đấu khí phải vận hành theo một quy luật nhất định, để tạo ra những hiệu quả khác nhau. Cho dù là kị sĩ hoàng gia, Glenn cũng chỉ có ba chiến kĩ cả thảy. Hai cái là kĩ năng diện rộng, khiến cho lão không có cách nào sử dụng! Chỉ còn một cái là đơn mục tiêu, vậy nên Glenn đang chờ đợi một thời cơ... Đây rồi!
Glenn điều khiển đấu khí trong cơ thể, xoay vòng trôn ốc bên trong cánh tay phải, đâm thẳng về phía trước, miệng la lớn.
- Mũi thương xuyên phá!
Trước khi đấu khí kịp thoát ra khỏi cánh tay lão, con quái vật đưa tay lên vỗ vào cổ tay lão, vuốt ngược dọc về phía người lão. Glenn cảm thấy một dòng đấu khí lạ hoắc, đen kịt như bóng tối xâm lược bên trong cơ thể, vận hành ngược với chiều quay của đấu khí thuộc tính Đất, tạo thành một vụ nổ nho nhỏ bên trong cánh tay phải của lão.
Chiêu thức bị cắt đứt khiến cho Glenn khổ không thể tả! Lão chưa bao giờ nghe tới chuyện chiến kỹ có thể bị cắt ngang như thế này, và hậu quả của nó giống như lão bị chính kỹ năng của mình đánh trúng vậy. Glenn há miệng, ọc ra một ngụm máu lớn, nhưng cơn bão giờ mới bắt đầu!
Con quái vật bước nửa bước, tiến vào trong lòng lão, tay phải vung vẩy lưỡi dao cầm ngược, chém liên tục lên người lão. Nó rất khôn ngoan, khi chỉ nhằm vào những khớp nối trên người Glenn, như cổ tay, khuỷu tay, nách. Trong cơn choáng váng, Glenn cố gắng chống trả, song nó chỉ khiến cho buổi tùng xẻo diễn ra thêm phần phấn khích mà thôi! Từng mảng từng mảng thịt bị lóc khỏi người lão, mỗi lần lão đều rên lên trong đau đớn, có điều con quái vật vẫn lạnh lùng tiếp tục.
Glenn nghiến chặt răng, dồn đấu khí vào đầu gối phải, nhưng trước khi chân lão kịp đưa lên thì con quái vật đã đá vào chiếc chân gỗ giả của lão, khiến cho cẳng chân phải mất đi điểm tựa. Lực chân của lão bị tiêu hao đi không ít, vậy nên con quái vật chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đỡ và đẩy ngược lão Glenn về phía sau. Kế tiếp, nó tiến lên, đấm liên tục vào mặt và người Glenn. Giống như một võ sĩ quyền anh bị ép vào góc đài, Glenn như cành cây liễu già, uốn éo và đung đưa trước cơn bão nắm đấm bổ tới. Đấm ngang, đấm móc, bạt tai, đấm thẳng... lão không đếm được mình đã ăn tổng cộng bao nhiêu quyền vào người nữa! Chỉ khi con quái vật dứt điểm lão bằng một cú đấm thẳng vào chính giữa mặt, khiến lão bắn thẳng vào bức tường gỗ đằng sao, cơn bão mới dừng!
Glenn ngồi bệt trên sàn, chân duỗi sõng soài, mồm mũi nhiều máu thi nhau chảy. Máu nhểu từ xuống miệng lão thành từng sợi dài, rung lên mỗi khi Glenn thở nhè nhẹ. Lão đã thua!
Con quái vật ngồi xổm xuống trước mặt lão, đưa tay nắm tóc, nhấc đầu Glenn lên. Linh cảm trong lão mách bảo rằng, chuyện vẫn sẽ chưa chấm dứt! Nó sẽ còn tra tấn lão thật thảm khốc... không!
Một chiếc gối phi tới, bị con quái vật đưa tay chặn lại. Phía ngoài cửa, một cậu bé gầy gò, với mái tóc vàng và đôi mắt cực kì cương nghị, đang run lẩy bẩy trong bộ áo ngủ.
- Thả... thả bố tao ra... đồ quái vật!
Không! Glenn gào thét trong lòng, song không có cách nào phát ra thành lời! Lão bị thương quá nặng, tới mức lão không có cách nào cảnh báo cậu con trai duy nhất về sự nguy hiểm. Con quái vật nhìn đứa trẻ, quay sang nhìn lão. Thế rồi nó cười! Thề có thần linh, Glenn chắc chắn là nó đã cười! Từ cái bản mặt đen sì không có khí quan gì, một vết rách xuất hiện, kéo dài sang hai bên đầu, để lộ ra cái miệng toàn răng nhọn lởm chởm đỏ như chậu máu! Nó buông lão, từ tốn bước về con lão.
Không! Chạy đi James! Chạy đi con! Glenn trừng lớn như muốn rách khóe mắt, cố gắng truyền đạt suy nghĩ trong đầu cho đứa con của lão! Đứa bé rúm ró, mặt tái đi khi con quái vật bước lại gần, nhưng nó vẫn kiên cường mím chặt môi đứng ở cửa. Con quái vật đứng trước mặt James, mắt đối mắt, ngó lom lom vào nhau.
Đột nhiên nó vung tay, tát thằng bé một cú đau điếng!
- Khặc, ọc ọc!
Glenn ho ra từng ngụm máu, cổ họng lão đau rát, ngòn ngọt vị tanh tưởi. Song lão không quan tâm! Trong mắt lão chỉ còn hình bóng đứa con trai đang nằm trên mặt đất, một tay bưng mặt, mắt ầng ậng nước!
Con quái vật "trìu mến" vuốt ve mái tóc hạt dẻ của James, nhìn lão đầy trêu cợt.
- Tao xin mày! Tha cho con trai tao! Oan có đầu, nợ có chủ! Mày giết tao đi! Nhưng xin đừng đụng tới thằng bé! Làm ơn!
Glenn rên rỉ van lơn. Lão ép cho những sợi đấu khí cuối cùng chạy tới cổ họng, chữa trị tạm thời dây thanh quản để lão có thể phát ra thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.