Chương 172: Điều khiển cả thế giới
abcxyz
24/12/2018
Không gian lúc này tràn ngập trong sắc trắng. Trắng từ bầu trời, đến mặt đất, tất cả chỉ rặt một màu trắng. Ngay tới cả ba vật thể đang lao vun vút đi trên mặt tuyết cũng mang theo một màu trắng. Chỉ thỉnh thoảng, bọn họ dừng lại, gạt bớt đi tuyết bám trên người và ván trượt để tránh cho bản thân bị lún xuống vì quá nặng.
Gatrix không chỉ đẽo ra những chiếc ván trượt, hắn còn tạo thêm cho cả đội những chiếc gậy chống. Chúng có tác dụng giúp Vera và Cyrax giữ thăng bằng tốt hơn trong quá trình trượt, còn Gatrix thì không cần tới những thứ đó.
Con Goblin đang dẫn đầu đội, nối tiếp sau lưng là hai thành viên còn lại. Gatrix thậm chí còn yêu cầu tất cả phải đeo một chiếc kính gỗ. Hắn chỉ rạch một đường rất nhỏ, vừa đủ để mọi người có thể thấy khung cảnh trước mặt.
Việc thu hẹp tầm nhìn này trên thực tế sẽ giúp cho tầm mắt của người đeo trở nên xa hơn rất nhiều, với cái giá đánh đổi là không thể nhìn được đủ rộng.
Để dễ hình dung, chúng ta thường híp mắt lại khi muốn nhìn một vật đằng xa, và nguyên lý của chiếc kính này tương tự như thế. Nó không làm ảnh hưởng quá nhiều tới thị lực của họ, nhưng sẽ làm giảm đáng kể tình trạng mù tuyết do hạn chế được ánh sáng tiếp xúc với mắt người.
Mù tuyết là hiện tượng thường xảy ra đối với những người phải hoạt động trong thời gian dài ở xứ tuyết. Nước đá đông có khả năng phản xạ tia cực tím từ mặt trời rất tốt, và những tia cực tím này, vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có thể phá hủy thị giác nếu tiếp xúc lâu dài.
Điều đáng sợ của hiện tượng mù tuyết là chúng ta không biết được sự nguy hiểm của tia cực tím. Bởi vậy nên chỉ khi mắt trở nên đau xót, chảy lệ liên tục, thậm chí gây ra tình trạng mù tạm thời, chúng ta mới cảm nhận được tác hại mà chúng có thể gây ra.
Ở phía trên cùng, Gatrix đang liên tục sử dụng phép thuật để xén đi một lượng tuyết nho nhỏ trước mặt. Nó khiến cho con đường họ trượt sẽ luôn luôn dốc về phía trước, và do đó Vera với Cyrax chỉ cần bắt kịp theo Gatrix là đủ.
Chỉ có một loại quái vật với khả năng hồi phục ma lực siêu mạnh như Gatrix mới có thể làm được điều này, chứ nếu là người khác gì hiện giờ bọn họ hẳn đang lê từng bước trên tuyết rồi.
Với lượng tuyết dày chừng này thì cả ba hiện tại có thể dễ dàng đi bộ lên trên. Đó là bởi khi tuyết dày tới một mức nhất định, chúng sẽ trở nên cứng hơn và chịu được tải trọng tốt hơn. Tất nhiên nếu xui xẻo đạp phải lớp tuyết mỏng và trượt hố thì lại là chuyện khác!
Chính vì vậy, vị trí dẫn đầu đoàn của Gatrix sẽ càng thêm áp lực. Con Goblin không chỉ phải ghi nhớ phương hướng trong một không gian chẳng có cách nào xác định tiêu cự, mà còn phải đảm bảo tuyết trước mặt luôn luôn dốc xuống, và tránh cho cả đội vấp phải ổ gà.
Để làm được đó, Gatrix phải có một sự tập trung cao độ bền bỉ trong thời gian dài, và rất hiển nhiên là Gatrix có phẩm chất đó.
Cả ba cứ im lặng, trượt dài trên nền tuyết trắng. Chỉ có những tiếng gió rít vù vù là thứ âm thanh duy nhất trong cả khoảng trời tĩnh mịch này. Không ai nói với ai một câu nào hết, có lẽ cũng bởi sự tẻ nhạt, nặng nề của cảnh vật đã ảnh hưởng lên tâm trạng của họ.
Sau một thời gian khá dài, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu thấy những sự thay đổi. Một vài gốc cây xơ xác mọc dần lên ở phía trước, cành lá trụi lủi, khẳng khiu trong cái lạnh của đất trời. Chỉ có điều với những gốc cây đã Gatrix "khai thác" thì không ai có thể thấy được. Có lẽ chúng đã chìm khá sâu xuống lớp tuyết bên dưới chân họ rồi!
Và đó cũng có thể là số phận của cả nhóm nếu như Gatrix không phát hiện ra được quy luật của không gian này!
Càng hướng về gần Shazam, số lượng cây khô xuất hiện càng nhiều. Chúng làm ảnh hưởng kha khá tới tốc độ của cả đội, khi họ cứ phải liên tục lạng lách, đánh võng để né tránh.
Cuối cùng Gatrix giơ tay, ra dấu hiệu cho bọn họ chuẩn bị dừng lại. Để ngăn cho quá trình trượt ngừng diễn ra rất đơn giản, Gatrix chỉ cần thôi không dời tuyết nữa là được rồi!
Khoan!
Cyrax đột nhiên sực nghĩ tới một chuyện! Gatrix, lúc này đang đứng cạnh một vài cây khô mọc khá gần nhau, ngoái lại nhìn và nói.
- Cậu nhận ra rồi sao?
- Về sự kì lạ của tuyết phải không?
Vera lên tiếng trả lời thay cho Cyrax. Gatrix gật đầu xác nhận.
- Em rất nhạy cảm với phép thuật, thế nên khi anh sử dụng hay không phép thuật, em đều có thể biết. Rõ ràng là anh chỉ dùng đôi chút ở lúc đầu, còn về sau đó là chúng ta hoàn toàn trượt về phía trước. Giống như thể cả thế giới này đang nghiêng đi để giúp chúng ta vậy!
- Không chỉ như thế, với việc Gatrix liên tục phải gạt tuyết đi để tạo độ dốc, thì số lượng tuyết trước mặt chúng ta gặp phải sẽ càng ngày càng cao dần lên, chứ không thể nào bằng phẳng liên tục như thế được. Còn nếu anh nói có khả năng dời tuyết lớn tới mức phạt ngang được lượng tuyết trước mặt đi thì chúng ta còn mất công trượt như thế này làm gì nữa?
Gatrix bám chặt vào một cành khô, gật đầu thừa nhận.
- Đúng vậy! Lúc ban đầu khi anh trượt đi tìm gỗ làm ván cho mấy đứa, anh đã phát hiện ra điều này. Chỉ cần chúng ta chịu hướng về Shazam, thì dù bằng cách nào đi chăng nữa, kể cả nếu em ngồi xuống, chúng ta cũng sẽ dần dần trượt về phía đó. Còn nếu anh định ngoái đầu bỏ chạy, thì những chiếc ván này sẽ không tài nào lướt đi được. Trừ phi...
- Trừ phi nếu anh định tiến về phía bọn em phải không?
- Đúng vậy!
Giọng nói của Gatrix lúc này cực kỳ nặng nề. Nếu đúng như vậy thì có nghĩa là có một ý chí nào đó đang điều khiển cả cái không gian này, và nó có thể hiểu được hành động của bọn họ. Mục tiêu để lùa bọn họ tới vùng trung tâm đầm lầy là quá rõ ràng, nhưng vấn đề nằm ở phương pháp nó làm điều ấy cơ!
Sinh vật tầng bốn trở xuống không thể nào làm được chuyện này. Chỉ có những kẻ từ tầng năm trở lên, những kẻ chạm tới giới hạn của mặt đất, mới có thể dùng ý chí thay đổi một phương thế giới. Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ sẽ phải đối mặt với tối thiểu là một đấu sĩ cấp chiến thần, hay một người làm phép hạng hiền giả!
- Hãy nghỉ ngơi một lúc đi đã, rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường! Nếu có chết thì anh cũng sẽ chết trong tư thế đứng thẳng, chứ không thể chết mà cái gì cũng không biết như thế này!
Gatrix túm vào một cành khô, nhấc bổng cả người lên trên ngọn cây. Không ai trong bọn họ dám ngồi lên tuyết - nhiệt độ từ họ sẽ làm tan tuyết dưới mông, thấm ướt quần áo, và rồi tiếp tục bị đông cứng lại, gây ra hiện tượng dính da hoặc tệ hơn là lột nguyên mảng da dưới mông.
Vera và Cyrax cũng học theo Gatrix, đu người lên trên cây. Với Cyrax thì mọi chuyện phức tạp hơn một tẹo, bởi gã khá là to nặng. Thành ra khi Gatrix có thể ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây, Vera thì cần san sẻ lên hai, thì Cyrax cần tới bốn cành, và phải kẹp cả chân vào gốc cây để giảm bớt tải trọng.
Không một ai trong bọn họ nghĩ rằng thời tiết có thể kinh khủng đến như vậy, thế nên phần lương thực cả hội chuẩn bị cũng không phù hợp để dùng trong cái lạnh này. Vậy nên bọn họ phải gặm vội vàng những miếng bánh mỳ lấy ra từ trong nhẫn không gian, cùng với thịt khô, trước khi tất cả bị đông cứng lại tới mức không ăn nổi.
Ngay tới cả việc uống nước cũng phải lấy từ nguồn dự trữ trong nhẫn không gian. Tất cả những thực phẩm họ đặt trong ba lô, đều đã bị cái lạnh đông cứng lại, tất nhiên là trừ thịt khô. Thịt khô không có đủ nước để gây ra hiện tượng đóng băng.
Bọn họ đang phải giành giật từng giây với tuyết, thế nên không một ai lãng phí nửa lời! Ngay sau khi hoàn tất bữa ăn vội vàng, họ bèn nhắm mắt lại, người thì ngồi thiền, người thì ngả lưng, tranh thủ nghỉ ngơi hồi sức cho cuộc hành trình kế tiếp.
Với cường độ thân thể của họ, di chuyển vài ngày như vậy còn chưa thấm vào đâu, nhưng vấn đề nằm ở tinh thần! Cả Vera lẫn Cyrax đều không có được sức mạnh tinh thần lớn như Gatrix, và việc chứng kiến tuyết trắng trong mấy ngày qua đã đặt một áp lực rất lớn lên tâm lý của họ.
Theo lẽ thường thì Gatrix tầm này sẽ phải tổ chức một cuộc nói chuyện, để giải tỏa bớt gánh nặng tâm lý của cả bọn, nhưng thời gian không cho phép! Dù chỉ nghỉ ngơi có trong chốc lát, theo như Gatrix ước chừng là một phần mười thời gian trong ngày, thì tuyết đã ngập từ khoảng nửa thân cây lên tới ngang với những cành thấp nhất rồi.
Để dễ hình dung thì nó cao khoảng một nửa người Gatrix!
Tiện thể, kể từ khi họ khám phá ra sự thật về thế giới lòng chảo, trời đã không còn tối nữa! Có lẽ thứ ý chí điều khiển không gian này đã chẳng thèm mất công che giấu họ bằng việc luân phiên thay đổi màu sắc trên trời.
Hiện tại, mọi thứ chỉ rặt một màu trắng, và Gatrix buộc phải ước lượng thời gian dựa trên việc đếm số nhịp tim của mình. Đúng là nếu có vận động thì nhịp tim Gatrix sẽ tăng lên, nhưng hắn vẫn có thể ước lượng được con số tương đối.
- Dậy đi, Vera, Cyrax! Chúng ta đi tiếp nào!
Vera hơi cằn nhằn gì đó trong miệng, nhưng cũng mau chóng nhảy xuống tuyết. Phía bên kia, Cyrax đã bắt đầu vươn vai duỗi chân cho máu lưu thông. Cả bọn sau khi làm nóng đôi chút, lại tiếp tục lao vun vút về phía Shazam.
Tất cả những gì họ cần làm là nghiêng nhẹ người về phía trước, và thế là mặt tuyết tự động dốc xuống cho họ di chuyển.
Và cả đoàn buộc phải dừng lại, khi trước mặt họ là những hàng cây khô mọc sát sàn sạt.
Gatrix không chỉ đẽo ra những chiếc ván trượt, hắn còn tạo thêm cho cả đội những chiếc gậy chống. Chúng có tác dụng giúp Vera và Cyrax giữ thăng bằng tốt hơn trong quá trình trượt, còn Gatrix thì không cần tới những thứ đó.
Con Goblin đang dẫn đầu đội, nối tiếp sau lưng là hai thành viên còn lại. Gatrix thậm chí còn yêu cầu tất cả phải đeo một chiếc kính gỗ. Hắn chỉ rạch một đường rất nhỏ, vừa đủ để mọi người có thể thấy khung cảnh trước mặt.
Việc thu hẹp tầm nhìn này trên thực tế sẽ giúp cho tầm mắt của người đeo trở nên xa hơn rất nhiều, với cái giá đánh đổi là không thể nhìn được đủ rộng.
Để dễ hình dung, chúng ta thường híp mắt lại khi muốn nhìn một vật đằng xa, và nguyên lý của chiếc kính này tương tự như thế. Nó không làm ảnh hưởng quá nhiều tới thị lực của họ, nhưng sẽ làm giảm đáng kể tình trạng mù tuyết do hạn chế được ánh sáng tiếp xúc với mắt người.
Mù tuyết là hiện tượng thường xảy ra đối với những người phải hoạt động trong thời gian dài ở xứ tuyết. Nước đá đông có khả năng phản xạ tia cực tím từ mặt trời rất tốt, và những tia cực tím này, vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có thể phá hủy thị giác nếu tiếp xúc lâu dài.
Điều đáng sợ của hiện tượng mù tuyết là chúng ta không biết được sự nguy hiểm của tia cực tím. Bởi vậy nên chỉ khi mắt trở nên đau xót, chảy lệ liên tục, thậm chí gây ra tình trạng mù tạm thời, chúng ta mới cảm nhận được tác hại mà chúng có thể gây ra.
Ở phía trên cùng, Gatrix đang liên tục sử dụng phép thuật để xén đi một lượng tuyết nho nhỏ trước mặt. Nó khiến cho con đường họ trượt sẽ luôn luôn dốc về phía trước, và do đó Vera với Cyrax chỉ cần bắt kịp theo Gatrix là đủ.
Chỉ có một loại quái vật với khả năng hồi phục ma lực siêu mạnh như Gatrix mới có thể làm được điều này, chứ nếu là người khác gì hiện giờ bọn họ hẳn đang lê từng bước trên tuyết rồi.
Với lượng tuyết dày chừng này thì cả ba hiện tại có thể dễ dàng đi bộ lên trên. Đó là bởi khi tuyết dày tới một mức nhất định, chúng sẽ trở nên cứng hơn và chịu được tải trọng tốt hơn. Tất nhiên nếu xui xẻo đạp phải lớp tuyết mỏng và trượt hố thì lại là chuyện khác!
Chính vì vậy, vị trí dẫn đầu đoàn của Gatrix sẽ càng thêm áp lực. Con Goblin không chỉ phải ghi nhớ phương hướng trong một không gian chẳng có cách nào xác định tiêu cự, mà còn phải đảm bảo tuyết trước mặt luôn luôn dốc xuống, và tránh cho cả đội vấp phải ổ gà.
Để làm được đó, Gatrix phải có một sự tập trung cao độ bền bỉ trong thời gian dài, và rất hiển nhiên là Gatrix có phẩm chất đó.
Cả ba cứ im lặng, trượt dài trên nền tuyết trắng. Chỉ có những tiếng gió rít vù vù là thứ âm thanh duy nhất trong cả khoảng trời tĩnh mịch này. Không ai nói với ai một câu nào hết, có lẽ cũng bởi sự tẻ nhạt, nặng nề của cảnh vật đã ảnh hưởng lên tâm trạng của họ.
Sau một thời gian khá dài, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu thấy những sự thay đổi. Một vài gốc cây xơ xác mọc dần lên ở phía trước, cành lá trụi lủi, khẳng khiu trong cái lạnh của đất trời. Chỉ có điều với những gốc cây đã Gatrix "khai thác" thì không ai có thể thấy được. Có lẽ chúng đã chìm khá sâu xuống lớp tuyết bên dưới chân họ rồi!
Và đó cũng có thể là số phận của cả nhóm nếu như Gatrix không phát hiện ra được quy luật của không gian này!
Càng hướng về gần Shazam, số lượng cây khô xuất hiện càng nhiều. Chúng làm ảnh hưởng kha khá tới tốc độ của cả đội, khi họ cứ phải liên tục lạng lách, đánh võng để né tránh.
Cuối cùng Gatrix giơ tay, ra dấu hiệu cho bọn họ chuẩn bị dừng lại. Để ngăn cho quá trình trượt ngừng diễn ra rất đơn giản, Gatrix chỉ cần thôi không dời tuyết nữa là được rồi!
Khoan!
Cyrax đột nhiên sực nghĩ tới một chuyện! Gatrix, lúc này đang đứng cạnh một vài cây khô mọc khá gần nhau, ngoái lại nhìn và nói.
- Cậu nhận ra rồi sao?
- Về sự kì lạ của tuyết phải không?
Vera lên tiếng trả lời thay cho Cyrax. Gatrix gật đầu xác nhận.
- Em rất nhạy cảm với phép thuật, thế nên khi anh sử dụng hay không phép thuật, em đều có thể biết. Rõ ràng là anh chỉ dùng đôi chút ở lúc đầu, còn về sau đó là chúng ta hoàn toàn trượt về phía trước. Giống như thể cả thế giới này đang nghiêng đi để giúp chúng ta vậy!
- Không chỉ như thế, với việc Gatrix liên tục phải gạt tuyết đi để tạo độ dốc, thì số lượng tuyết trước mặt chúng ta gặp phải sẽ càng ngày càng cao dần lên, chứ không thể nào bằng phẳng liên tục như thế được. Còn nếu anh nói có khả năng dời tuyết lớn tới mức phạt ngang được lượng tuyết trước mặt đi thì chúng ta còn mất công trượt như thế này làm gì nữa?
Gatrix bám chặt vào một cành khô, gật đầu thừa nhận.
- Đúng vậy! Lúc ban đầu khi anh trượt đi tìm gỗ làm ván cho mấy đứa, anh đã phát hiện ra điều này. Chỉ cần chúng ta chịu hướng về Shazam, thì dù bằng cách nào đi chăng nữa, kể cả nếu em ngồi xuống, chúng ta cũng sẽ dần dần trượt về phía đó. Còn nếu anh định ngoái đầu bỏ chạy, thì những chiếc ván này sẽ không tài nào lướt đi được. Trừ phi...
- Trừ phi nếu anh định tiến về phía bọn em phải không?
- Đúng vậy!
Giọng nói của Gatrix lúc này cực kỳ nặng nề. Nếu đúng như vậy thì có nghĩa là có một ý chí nào đó đang điều khiển cả cái không gian này, và nó có thể hiểu được hành động của bọn họ. Mục tiêu để lùa bọn họ tới vùng trung tâm đầm lầy là quá rõ ràng, nhưng vấn đề nằm ở phương pháp nó làm điều ấy cơ!
Sinh vật tầng bốn trở xuống không thể nào làm được chuyện này. Chỉ có những kẻ từ tầng năm trở lên, những kẻ chạm tới giới hạn của mặt đất, mới có thể dùng ý chí thay đổi một phương thế giới. Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ sẽ phải đối mặt với tối thiểu là một đấu sĩ cấp chiến thần, hay một người làm phép hạng hiền giả!
- Hãy nghỉ ngơi một lúc đi đã, rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường! Nếu có chết thì anh cũng sẽ chết trong tư thế đứng thẳng, chứ không thể chết mà cái gì cũng không biết như thế này!
Gatrix túm vào một cành khô, nhấc bổng cả người lên trên ngọn cây. Không ai trong bọn họ dám ngồi lên tuyết - nhiệt độ từ họ sẽ làm tan tuyết dưới mông, thấm ướt quần áo, và rồi tiếp tục bị đông cứng lại, gây ra hiện tượng dính da hoặc tệ hơn là lột nguyên mảng da dưới mông.
Vera và Cyrax cũng học theo Gatrix, đu người lên trên cây. Với Cyrax thì mọi chuyện phức tạp hơn một tẹo, bởi gã khá là to nặng. Thành ra khi Gatrix có thể ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây, Vera thì cần san sẻ lên hai, thì Cyrax cần tới bốn cành, và phải kẹp cả chân vào gốc cây để giảm bớt tải trọng.
Không một ai trong bọn họ nghĩ rằng thời tiết có thể kinh khủng đến như vậy, thế nên phần lương thực cả hội chuẩn bị cũng không phù hợp để dùng trong cái lạnh này. Vậy nên bọn họ phải gặm vội vàng những miếng bánh mỳ lấy ra từ trong nhẫn không gian, cùng với thịt khô, trước khi tất cả bị đông cứng lại tới mức không ăn nổi.
Ngay tới cả việc uống nước cũng phải lấy từ nguồn dự trữ trong nhẫn không gian. Tất cả những thực phẩm họ đặt trong ba lô, đều đã bị cái lạnh đông cứng lại, tất nhiên là trừ thịt khô. Thịt khô không có đủ nước để gây ra hiện tượng đóng băng.
Bọn họ đang phải giành giật từng giây với tuyết, thế nên không một ai lãng phí nửa lời! Ngay sau khi hoàn tất bữa ăn vội vàng, họ bèn nhắm mắt lại, người thì ngồi thiền, người thì ngả lưng, tranh thủ nghỉ ngơi hồi sức cho cuộc hành trình kế tiếp.
Với cường độ thân thể của họ, di chuyển vài ngày như vậy còn chưa thấm vào đâu, nhưng vấn đề nằm ở tinh thần! Cả Vera lẫn Cyrax đều không có được sức mạnh tinh thần lớn như Gatrix, và việc chứng kiến tuyết trắng trong mấy ngày qua đã đặt một áp lực rất lớn lên tâm lý của họ.
Theo lẽ thường thì Gatrix tầm này sẽ phải tổ chức một cuộc nói chuyện, để giải tỏa bớt gánh nặng tâm lý của cả bọn, nhưng thời gian không cho phép! Dù chỉ nghỉ ngơi có trong chốc lát, theo như Gatrix ước chừng là một phần mười thời gian trong ngày, thì tuyết đã ngập từ khoảng nửa thân cây lên tới ngang với những cành thấp nhất rồi.
Để dễ hình dung thì nó cao khoảng một nửa người Gatrix!
Tiện thể, kể từ khi họ khám phá ra sự thật về thế giới lòng chảo, trời đã không còn tối nữa! Có lẽ thứ ý chí điều khiển không gian này đã chẳng thèm mất công che giấu họ bằng việc luân phiên thay đổi màu sắc trên trời.
Hiện tại, mọi thứ chỉ rặt một màu trắng, và Gatrix buộc phải ước lượng thời gian dựa trên việc đếm số nhịp tim của mình. Đúng là nếu có vận động thì nhịp tim Gatrix sẽ tăng lên, nhưng hắn vẫn có thể ước lượng được con số tương đối.
- Dậy đi, Vera, Cyrax! Chúng ta đi tiếp nào!
Vera hơi cằn nhằn gì đó trong miệng, nhưng cũng mau chóng nhảy xuống tuyết. Phía bên kia, Cyrax đã bắt đầu vươn vai duỗi chân cho máu lưu thông. Cả bọn sau khi làm nóng đôi chút, lại tiếp tục lao vun vút về phía Shazam.
Tất cả những gì họ cần làm là nghiêng nhẹ người về phía trước, và thế là mặt tuyết tự động dốc xuống cho họ di chuyển.
Và cả đoàn buộc phải dừng lại, khi trước mặt họ là những hàng cây khô mọc sát sàn sạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.