Chương 120: Mô phỏng
abcxyz
25/10/2018
Cả khán đài bỗng dưng lặng im như tờ! Những trận đấu đấm qua đá lại cũng không phải là hiếm lạ gì, đơn cử như trận đấu của gã khờ Cyrax chẳng
hạn, nó khiến cho người xem sôi máu phấn khích. Thế nhưng đây không phải là chiến đấu! Vera hoàn toàn bóp chết mọi cử động của Henry, và nó
khiến cho người xem cảm thấy rùng mình hơn là kích thích.
Trong suốt năm phút cuối của trận đấu, những tiếng bàn tán dần trở thành lời xì xào, và tắt lịm đi như ngọn nến trong gió. Một bầu không khí đặc nguội bao trùm khắp nơi, khi những tuyển thủ và người xem e ngại quan sát cái cách mà Vera đánh trả Henry. Chỉ còn những tiếng hét của Henry, và tiếng nắm đấm nện vào thịt bồm bộp đánh thẳng vào trong màng nhĩ của mọi người.
Nguyên nửa sau của trận đấu, Vera thậm chí còn chẳng thèm biểu lộ chút cảm xúc nào, chứ đừng nói là lên tiếng. Mặt cô cứ lạnh tanh trong khi cùi chỏ và tay gấu thì luôn nhắm vào những điểm mềm trên người kẻ địch.
Chỉ tới khi đối thủ đã gục ngã, Vera mới dừng tay. Trên gương mặt cô lúc này be bét máu khô, mái tóc vàng rũ rượi bù xù, thỉnh thoảng lại có vài giọt máu nhỏ từ những lọn tóc xuống đất, càng khiến cho vẻ man rợ của Vera tăng thêm một bậc.
- Hoan hô!
- Đây mới là đánh chứ!
- Đánh đẹp lắm cô nàng!
Vera bình thản nhìn một vòng xung quanh, đắm mình trong tiếng cổ vũ và thừa nhận của đám đông. Trải qua những phút sợ hãi ban đầu, bạo lực tuyệt đối thậm chí càng thêm kích thích bản năng khát máu của người xem.
Đột nhiên Vera giơ tay lên, ra hiệu cho đám đông im lặng. Giống như mệnh lệnh của một vị nữ hoàng, toàn thể những người xung quanh khán đài im phăng phắc! Mặc dù không phải ai cũng thật sự nể phục màn trình diễn vừa rồi của Vera, song hiệu ứng đám đông trong thoáng chốc đã khiến cho con người hành xử gần như giống hệt nhau trước một tương tác từ bên ngoài!
Vera đưa ngón tay lên chỉ về phía Sophia, rồi dùng ngón tay cái làm động tác cứa cổ! Ngay lập tức cả quảng trường như nổ tung lên trong tiếng hò reo! Người ta gầm lên theo từng bước chân của Vera xuống khỏi sàn đấu, và nhìn về phía Sophia đầy hả hê, như thể muốn xem cô ta sẽ đáp trả hành động khiêu khích của Vera như thế nào.
Nữ đấu sĩ chỉ cười nhạt, một tay vẫn khoanh trước ngực, tay còn lại của cô hướng về phía Vera, bàn tay ngửa lên, dùng bốn ngón vẩy vẩy hàm ý "cứ đến đây nếu cô dám"! Động tác này của cô càng khiến người xem thêm phấn khích, và họ không thể chờ được cho tới khi hai cô gái có lẽ là mạnh mẽ nhất giải đấu này, gặp nhau được nữa rồi!
Vera tiếp nhận chiếc khăn ướt từ tay Gatrix, đưa lên lau qua khuôn mặt và mái tóc. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ xếp mà Gatrix đã chuẩn bị sẵn, trong lúc đó Gatrix ghé miệng vào sát tai cô thì thầm.
- Hết run chưa?
Vera không đáp, đưa tay lên đấm khẽ vào ngực Gatrix, giấu mặt cô vào vai hắn. Vừa rồi thật sự không giống cô một chút nào! Khi cảm giác kích thích chạy rần rần trong mạch máu và não của cô thì Vera như trở thành một con người khác vậy.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như một vị nữ vương, một con sư tử, và sàn đấu là lãnh địa của cô vậy. Cô kiêu hãnh, cô ngạo mạn, và cô sẽ nghiền nát bất cứ kẻ nào dám thách thức cô!
Nhưng khi chất kích thích rời khỏi não, khi trái tim cô đã đập chậm trở lại, thì Vera cảm thấy xấu hổ không thôi! Nếu như không phải Gatrix đã chủ động tiến tới chỗ cô thì có lẽ Vera đã ngã uỵch ra đó vì chân run quá rồi!
- Cảm giác như thế nào?
Gatrix hỏi với một điệu cười giễu cợt trên mặt. Cô thật sự muốn dùng hai tay véo má anh, để phá đi cái nụ cười đáng ghét đó. Và Vera chẳng ngần ngại gì khi làm vậy!
- Cũng... thích!
...
Trận đấu kế tiếp diễn ra giữa Sophia và một đấu sĩ sử dụng đao thân dài. Ông ta giấu nửa người bên dưới chiếc áo choàng, chỉ để lộ phần cánh tay phải cầm đao. Bên dưới chiếc nón rơm rộng vành là đôi mắt sáng bừng như đuốc, khóa chặt từng cử động của Amily.
- Tên tôi là Gengi! Đao kiếm không có mắt, xin lượng thứ!
- Sophia! Cẩn trọng!
Nói xong, Sophia lập tức phóng vụt về phía đối thủ. Trải qua trận đấu đầu tiên, Sophia đã tìm được điểm cân bằng để có thể di chuyển nhẹ nhàng trên cát, một điều mà đến ngay cả Vera cũng chưa thể làm được dù rằng có Gatrix chỉ đạo về võ thuật. Đây là chênh lệch thuộc về tố chất thân thể rồi, trừ phi Vera có thể tiếp tục gia tăng sức mạnh của cơ thể lên hơn nữa.
Gengi đứng yên, mắt nhìn thẳng vào hình bóng của đối thủ đang tiến lại gần. Thế rồi không một dấu hiệu báo trước, mũi lao của ông ta đâm ra! Nó nhanh tới mức người xem chỉ kịp thấy một thứ gì đó lóa lên, và tiếp theo là Sophia dạt sang một bên, né đi mũi lao đang khựng lại giữa không trung.
Ngay khi thấy mình đâm trượt, Gengi biến chiêu. Ông vung tay, quét lưỡi đao về phía Sophia, vẽ thành một hình bán nguyệt đầy chết chóc, khóa chặt hướng di chuyển của cô. Chỉ thấy Sophia giơ cao đầu gối, dùng lưỡi dao gắn ở giầy đón đỡ cú chém của Gengi. Bàn tay của cô thò ra, dự dịnh túm lấy thanh đao, học theo cách Vera đã từng làm đối với Henry.
- Hây!
Gengi hô khẽ một tiếng, lộn ngược cả người lên không trung, xoay một vòng về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Sophia. Khi ông tiếp đất, cát bay tứ tung, tạo thành một lớp che chắn hiệu quả trong trường hợp Sophia muốn tấn công.
- Mưa kiếm!
Từ trong lớp cát bụi, tiếng của Gengi vang lên, ngay sau đó là vô số những mũi đao đâm tua tủa về phía Sophia, xé toang màn khói mù ngăn cách giữa cả hai. Không hiểu phải sở hữu một cánh tay khỏe tới nhường nào mới có thể đâm liên tục được như thế!
Vera như cảm thấy cánh tay phải của cô rên xiết lên chỉ bởi việc nhìn những mũi đao đó. Chắc là người đàn ông này rất cô đơn đây, cô tự nhủ!Những mũi đao như muốn phong tỏa toàn bộ không gian của Sophia, song vì một lí do thần kỳ nào đó mà cô nàng luôn tìm được góc để né tránh, hoặc đón đỡ. Ít nhất Vera cảm thấy cô sẽ không thể nào đứng vững được trước thế tấn công như vũ bão này của Gengi, mà cô sẽ phải tìm cách nào để rút ra.
Thế nhưng Sophia vẫn đứng vững trong cơn bão ấy, giống như chiếc thuyền dập dềnh trước những đợt sóng, lúc nào cũng có thể chìm.
Chỉ có điều chờ mãi mà nó không chịu chìm!
- Đón nhận chiêu thức của đối thủ để trải nghiệm sao, đúng là đủ điên cuồng!
Gatrix tấm tắc khen ngợi.
- Xì, chẳng qua cô ta cậy chênh lệch sức mạnh thôi!
Vera không phục, đáp lại.
- Quan trọng là cô ấy sẵn sàng để học hỏi, chứ không thỏa mãn với những thứ mình đang có! Ồ!
Gatrix bất chợt ngừng lại! Vera quay lên khán đài, và thấy Sophia đã áp sát được Gengi. Có lẽ là cô nàng tìm được một khoảnh khắc khi cánh tay phải của Gengi khựng lại trước áp lực quá lớn đặt lên nó, và khóa chặt thanh đao của Gengi lại.
- Này!
Vera quát lên đầy bất mãn. Sophia đang cố gắng bắt chước những đòn đánh ban nãy của cô! Khi Gengi định lui lại thì Sophia lao theo, giữ cho khoảng cách giữa cả hai luôn luôn nằm trong sải tay của cô.
Tiếp theo đó, Sophia sử dụng những cú đấm, và đòn cùi chỏ để vô hiệu hóa Gengi. Cô có cực kì nhiều cơ hội để kết thúc đối thủ bằng đòn chân của mình, song Sophia chỉ áp dụng sức mạnh từ nửa thân trên, còn đôi chân của cô ngoài việc bám sát Gengi thì chẳng gây ra bất cứ một sát thương nào lên đối thủ cả.
- Tôi đầu hàng!
Gengi ngã phịch xuống nền cát, đưa tay lên xua xua. Chỉ vài phút nếm trải cơn mưa quyền thuật của Sophia mà giờ ông ta trông đã như một chiếc giẻ rách nhàu nát, mặt mũi be bét máu. Sophia đưa tay ra, và Gengi nắm lấy tay cô, đứng dậy.
- Tại sao anh không dùng tay kia?
Sophia liếc cánh tay trái của Gengi. Ông ta đưa tay phải đặt lên vai trái như một phản xạ, trả lời với một giọng đượm buồn.
- Cánh tay đó đã phạm tội nghiệt, nên tôi thề sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa.
Sophia nhướn mày, song cô không tiếp tục đào sâu thêm nữa. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng của mình, và Sophia không rảnh rỗi tới mức đi lắng nghe những câu chuyện tầm phào đó.
...
Các trận đấu kế tiếp sau đó vẫn chỉ là những màn đâm chọc nhàm chán giữa hai món vũ khí dài. Không phải đấu sĩ nào cũng có đủ độ khéo léo và can đảm để hóa giải những lưỡi kích, mũi mâu đâm thẳng về phía bản thân.
Điều này đem lại sự nhàm chán không nhỏ cho người xem, khi hai trận đấu đầu tiên quá đặc sắc, hơn nữa nó lại đến từ hai bóng hồng xinh đẹp còn sót lại tính tới giờ. Chỉ có Gatrix là vẫn hào hứng quan sát kĩ càng từng trận. Dù sao thì nó cũng giải trí mà!
- Trận đấu tiếp theo diễn ra giữa tuyển thủ Cyrax và Andersen!
Trọng tài sau khi bốc lên hai lá thăm, đã xướng lên tên của cặp đấu tiếp theo. Lập tức những tiếng cổ vũ vang lên ầm ĩ cả một góc quảng trường!
- Cố lên Cyrax! Đánh hay vào, đừng có ru ngủ nhé!
- Cố lên người to con! Thắng thì tao mời một cốc!
Cyrax cười toe toét, nhảy vào sân đấu trong tiếng hoan hô của người hâm mộ, khiến cho cát bay tứ tung. Phía bên kia sân đấu là một gã đàn ông nhỏ thó, với mái tóc dựng như chỏm lúa chờ gặt vậy! Sự thật thì Andersen cũng không nhỏ đến thế, song ai đứng cạnh con gấu hình người Cyrax này thì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn mà thôi!
- Xin chào!
Andersen cố gắng nở nụ cười, có điều gương mặt của hắn trông quá gian xảo thế nên điệu cười đó trông cứ như đang muốn giễu cợt đối thủ vậy! Những tràng cười từ dưới khán đài tiếp tục vang lên, như thể muốn ép cho Andersen phải xấu hổ chết đứng vậy!
Cyrax cười xòa, đưa nắm đấm ra chào hỏi.
- Cyrax...
Trong suốt năm phút cuối của trận đấu, những tiếng bàn tán dần trở thành lời xì xào, và tắt lịm đi như ngọn nến trong gió. Một bầu không khí đặc nguội bao trùm khắp nơi, khi những tuyển thủ và người xem e ngại quan sát cái cách mà Vera đánh trả Henry. Chỉ còn những tiếng hét của Henry, và tiếng nắm đấm nện vào thịt bồm bộp đánh thẳng vào trong màng nhĩ của mọi người.
Nguyên nửa sau của trận đấu, Vera thậm chí còn chẳng thèm biểu lộ chút cảm xúc nào, chứ đừng nói là lên tiếng. Mặt cô cứ lạnh tanh trong khi cùi chỏ và tay gấu thì luôn nhắm vào những điểm mềm trên người kẻ địch.
Chỉ tới khi đối thủ đã gục ngã, Vera mới dừng tay. Trên gương mặt cô lúc này be bét máu khô, mái tóc vàng rũ rượi bù xù, thỉnh thoảng lại có vài giọt máu nhỏ từ những lọn tóc xuống đất, càng khiến cho vẻ man rợ của Vera tăng thêm một bậc.
- Hoan hô!
- Đây mới là đánh chứ!
- Đánh đẹp lắm cô nàng!
Vera bình thản nhìn một vòng xung quanh, đắm mình trong tiếng cổ vũ và thừa nhận của đám đông. Trải qua những phút sợ hãi ban đầu, bạo lực tuyệt đối thậm chí càng thêm kích thích bản năng khát máu của người xem.
Đột nhiên Vera giơ tay lên, ra hiệu cho đám đông im lặng. Giống như mệnh lệnh của một vị nữ hoàng, toàn thể những người xung quanh khán đài im phăng phắc! Mặc dù không phải ai cũng thật sự nể phục màn trình diễn vừa rồi của Vera, song hiệu ứng đám đông trong thoáng chốc đã khiến cho con người hành xử gần như giống hệt nhau trước một tương tác từ bên ngoài!
Vera đưa ngón tay lên chỉ về phía Sophia, rồi dùng ngón tay cái làm động tác cứa cổ! Ngay lập tức cả quảng trường như nổ tung lên trong tiếng hò reo! Người ta gầm lên theo từng bước chân của Vera xuống khỏi sàn đấu, và nhìn về phía Sophia đầy hả hê, như thể muốn xem cô ta sẽ đáp trả hành động khiêu khích của Vera như thế nào.
Nữ đấu sĩ chỉ cười nhạt, một tay vẫn khoanh trước ngực, tay còn lại của cô hướng về phía Vera, bàn tay ngửa lên, dùng bốn ngón vẩy vẩy hàm ý "cứ đến đây nếu cô dám"! Động tác này của cô càng khiến người xem thêm phấn khích, và họ không thể chờ được cho tới khi hai cô gái có lẽ là mạnh mẽ nhất giải đấu này, gặp nhau được nữa rồi!
Vera tiếp nhận chiếc khăn ướt từ tay Gatrix, đưa lên lau qua khuôn mặt và mái tóc. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ xếp mà Gatrix đã chuẩn bị sẵn, trong lúc đó Gatrix ghé miệng vào sát tai cô thì thầm.
- Hết run chưa?
Vera không đáp, đưa tay lên đấm khẽ vào ngực Gatrix, giấu mặt cô vào vai hắn. Vừa rồi thật sự không giống cô một chút nào! Khi cảm giác kích thích chạy rần rần trong mạch máu và não của cô thì Vera như trở thành một con người khác vậy.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như một vị nữ vương, một con sư tử, và sàn đấu là lãnh địa của cô vậy. Cô kiêu hãnh, cô ngạo mạn, và cô sẽ nghiền nát bất cứ kẻ nào dám thách thức cô!
Nhưng khi chất kích thích rời khỏi não, khi trái tim cô đã đập chậm trở lại, thì Vera cảm thấy xấu hổ không thôi! Nếu như không phải Gatrix đã chủ động tiến tới chỗ cô thì có lẽ Vera đã ngã uỵch ra đó vì chân run quá rồi!
- Cảm giác như thế nào?
Gatrix hỏi với một điệu cười giễu cợt trên mặt. Cô thật sự muốn dùng hai tay véo má anh, để phá đi cái nụ cười đáng ghét đó. Và Vera chẳng ngần ngại gì khi làm vậy!
- Cũng... thích!
...
Trận đấu kế tiếp diễn ra giữa Sophia và một đấu sĩ sử dụng đao thân dài. Ông ta giấu nửa người bên dưới chiếc áo choàng, chỉ để lộ phần cánh tay phải cầm đao. Bên dưới chiếc nón rơm rộng vành là đôi mắt sáng bừng như đuốc, khóa chặt từng cử động của Amily.
- Tên tôi là Gengi! Đao kiếm không có mắt, xin lượng thứ!
- Sophia! Cẩn trọng!
Nói xong, Sophia lập tức phóng vụt về phía đối thủ. Trải qua trận đấu đầu tiên, Sophia đã tìm được điểm cân bằng để có thể di chuyển nhẹ nhàng trên cát, một điều mà đến ngay cả Vera cũng chưa thể làm được dù rằng có Gatrix chỉ đạo về võ thuật. Đây là chênh lệch thuộc về tố chất thân thể rồi, trừ phi Vera có thể tiếp tục gia tăng sức mạnh của cơ thể lên hơn nữa.
Gengi đứng yên, mắt nhìn thẳng vào hình bóng của đối thủ đang tiến lại gần. Thế rồi không một dấu hiệu báo trước, mũi lao của ông ta đâm ra! Nó nhanh tới mức người xem chỉ kịp thấy một thứ gì đó lóa lên, và tiếp theo là Sophia dạt sang một bên, né đi mũi lao đang khựng lại giữa không trung.
Ngay khi thấy mình đâm trượt, Gengi biến chiêu. Ông vung tay, quét lưỡi đao về phía Sophia, vẽ thành một hình bán nguyệt đầy chết chóc, khóa chặt hướng di chuyển của cô. Chỉ thấy Sophia giơ cao đầu gối, dùng lưỡi dao gắn ở giầy đón đỡ cú chém của Gengi. Bàn tay của cô thò ra, dự dịnh túm lấy thanh đao, học theo cách Vera đã từng làm đối với Henry.
- Hây!
Gengi hô khẽ một tiếng, lộn ngược cả người lên không trung, xoay một vòng về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Sophia. Khi ông tiếp đất, cát bay tứ tung, tạo thành một lớp che chắn hiệu quả trong trường hợp Sophia muốn tấn công.
- Mưa kiếm!
Từ trong lớp cát bụi, tiếng của Gengi vang lên, ngay sau đó là vô số những mũi đao đâm tua tủa về phía Sophia, xé toang màn khói mù ngăn cách giữa cả hai. Không hiểu phải sở hữu một cánh tay khỏe tới nhường nào mới có thể đâm liên tục được như thế!
Vera như cảm thấy cánh tay phải của cô rên xiết lên chỉ bởi việc nhìn những mũi đao đó. Chắc là người đàn ông này rất cô đơn đây, cô tự nhủ!Những mũi đao như muốn phong tỏa toàn bộ không gian của Sophia, song vì một lí do thần kỳ nào đó mà cô nàng luôn tìm được góc để né tránh, hoặc đón đỡ. Ít nhất Vera cảm thấy cô sẽ không thể nào đứng vững được trước thế tấn công như vũ bão này của Gengi, mà cô sẽ phải tìm cách nào để rút ra.
Thế nhưng Sophia vẫn đứng vững trong cơn bão ấy, giống như chiếc thuyền dập dềnh trước những đợt sóng, lúc nào cũng có thể chìm.
Chỉ có điều chờ mãi mà nó không chịu chìm!
- Đón nhận chiêu thức của đối thủ để trải nghiệm sao, đúng là đủ điên cuồng!
Gatrix tấm tắc khen ngợi.
- Xì, chẳng qua cô ta cậy chênh lệch sức mạnh thôi!
Vera không phục, đáp lại.
- Quan trọng là cô ấy sẵn sàng để học hỏi, chứ không thỏa mãn với những thứ mình đang có! Ồ!
Gatrix bất chợt ngừng lại! Vera quay lên khán đài, và thấy Sophia đã áp sát được Gengi. Có lẽ là cô nàng tìm được một khoảnh khắc khi cánh tay phải của Gengi khựng lại trước áp lực quá lớn đặt lên nó, và khóa chặt thanh đao của Gengi lại.
- Này!
Vera quát lên đầy bất mãn. Sophia đang cố gắng bắt chước những đòn đánh ban nãy của cô! Khi Gengi định lui lại thì Sophia lao theo, giữ cho khoảng cách giữa cả hai luôn luôn nằm trong sải tay của cô.
Tiếp theo đó, Sophia sử dụng những cú đấm, và đòn cùi chỏ để vô hiệu hóa Gengi. Cô có cực kì nhiều cơ hội để kết thúc đối thủ bằng đòn chân của mình, song Sophia chỉ áp dụng sức mạnh từ nửa thân trên, còn đôi chân của cô ngoài việc bám sát Gengi thì chẳng gây ra bất cứ một sát thương nào lên đối thủ cả.
- Tôi đầu hàng!
Gengi ngã phịch xuống nền cát, đưa tay lên xua xua. Chỉ vài phút nếm trải cơn mưa quyền thuật của Sophia mà giờ ông ta trông đã như một chiếc giẻ rách nhàu nát, mặt mũi be bét máu. Sophia đưa tay ra, và Gengi nắm lấy tay cô, đứng dậy.
- Tại sao anh không dùng tay kia?
Sophia liếc cánh tay trái của Gengi. Ông ta đưa tay phải đặt lên vai trái như một phản xạ, trả lời với một giọng đượm buồn.
- Cánh tay đó đã phạm tội nghiệt, nên tôi thề sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa.
Sophia nhướn mày, song cô không tiếp tục đào sâu thêm nữa. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng của mình, và Sophia không rảnh rỗi tới mức đi lắng nghe những câu chuyện tầm phào đó.
...
Các trận đấu kế tiếp sau đó vẫn chỉ là những màn đâm chọc nhàm chán giữa hai món vũ khí dài. Không phải đấu sĩ nào cũng có đủ độ khéo léo và can đảm để hóa giải những lưỡi kích, mũi mâu đâm thẳng về phía bản thân.
Điều này đem lại sự nhàm chán không nhỏ cho người xem, khi hai trận đấu đầu tiên quá đặc sắc, hơn nữa nó lại đến từ hai bóng hồng xinh đẹp còn sót lại tính tới giờ. Chỉ có Gatrix là vẫn hào hứng quan sát kĩ càng từng trận. Dù sao thì nó cũng giải trí mà!
- Trận đấu tiếp theo diễn ra giữa tuyển thủ Cyrax và Andersen!
Trọng tài sau khi bốc lên hai lá thăm, đã xướng lên tên của cặp đấu tiếp theo. Lập tức những tiếng cổ vũ vang lên ầm ĩ cả một góc quảng trường!
- Cố lên Cyrax! Đánh hay vào, đừng có ru ngủ nhé!
- Cố lên người to con! Thắng thì tao mời một cốc!
Cyrax cười toe toét, nhảy vào sân đấu trong tiếng hoan hô của người hâm mộ, khiến cho cát bay tứ tung. Phía bên kia sân đấu là một gã đàn ông nhỏ thó, với mái tóc dựng như chỏm lúa chờ gặt vậy! Sự thật thì Andersen cũng không nhỏ đến thế, song ai đứng cạnh con gấu hình người Cyrax này thì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn mà thôi!
- Xin chào!
Andersen cố gắng nở nụ cười, có điều gương mặt của hắn trông quá gian xảo thế nên điệu cười đó trông cứ như đang muốn giễu cợt đối thủ vậy! Những tràng cười từ dưới khán đài tiếp tục vang lên, như thể muốn ép cho Andersen phải xấu hổ chết đứng vậy!
Cyrax cười xòa, đưa nắm đấm ra chào hỏi.
- Cyrax...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.