Chương 154: Phương hướng của Cyrax
abcxyz
24/12/2018
Cyrax giật mình tỉnh dậy. Gã đang nằm trên chiếc giường cứng đơ, không
chăn không nệm trong phòng mình. Có vẻ như trời đã sáng, căn cứ theo thứ ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ.
Thế rồi một cơn đau đầu khủng khiếp bủa tới, và mọi thứ trong tầm mắt Cyrax chợt hóa thành màu đỏ! Hai dòng chất lỏng ấm nóng ộc ra từ mũi, từ mắt, từ lỗ tai gã. Hoảng loạn, Cyrax lựa chọn hô lên một cái tên. Gã không biết tại sao, nhưng bản năng mách bảo gã nên làm như vậy!
- Gatrix!
Cyrax rống lên như bò mộng, và cánh cửa phòng gã chợt bật mở! Bất kể là dùng sức hay dùng phép thuật thì những cánh cửa này đều có thể được mở ra rất dễ. Chúng chỉ có ý nghĩa tượng trưng về sự riêng tư của mỗi người thôi. Thậm chí nếu bất cứ ai trong bọn họ dỏng tai lên thì đều dễ dàng nghe được người trong phòng đang làm gì mà!
Ở chung bất tiện vậy đấy!
Gatrix vội vàng đỡ cho Cyrax ngửa ra, rồi lấy ra một chiếc lọ pha lê đựng thứ chất lỏng vàng óng như ánh mặt trời. Hắn rót rất cẩn thận, chỉ một giọt một vào miệng Cyrax, cho tới khi cơ thể khổng lồ của gã ta ngừng run. Gatrix thở phào, đưa khăn lên lau máu trên mặt Cyrax.
- Cảm thấy thế nào rồi?
- Tệ lắm! Giống như thể tôi vừa bị đập một chày vào đầu vậy! Mọi thứ giờ cứ mờ mờ ảo ảo, quay mòng mòng.
- Đêm qua chúng ta đã thử với một tiếng đồng hồ, nhân tốc độ trong giấc mơ của cậu lên mười lần. Mới chỉ có như vậy thôi mà cậu đã thành ra như thế này rồi! Tôi xin lỗi!
Gatrix than nhẹ. Cyrax quờ quạng tay trong không khí, đặt lên vai Gatrix an ủi.
- Không phải lỗi của anh! Là tôi không tự lượng sức mình thôi!
Cyrax đưa tay lên day day trán. Cảm giác thật sự rất tồi tệ!
- Ban nãy anh cho tôi uống gì thế?
- Tinh chất cây Lôi Hộ, một loại thảo dược có khả năng hồi phục tinh thần, nhưng nó cũng sẽ gây ảo giác rất nặng! Tôi đã khống chế liều lượng rồi, nên cậu nằm nghỉ thêm một lát nữa là ổn thôi!
Gatrix động viên Cyrax, vỗ vỗ lên bàn tay gã rồi rời đi. Khi chỉ còn một mình, Cyrax nhắm mắt, nhớ lại về "giấc mơ" đêm qua.
...
- Hiện tại anh đã điều chỉnh thời gian trong thế giới này nhanh hơn mười lần so với thực tại! Để an toàn thì đêm nay Cyrax sẽ chỉ mơ một tiếng thôi xem thế nào đã! Vera, em tạm thời nhường Cyrax một lúc được không?
- Không vấn đề!
Vera búng tay. Một góc của thế giới bất chợt biến đổi, trở thành một căn phòng ấm áp, với gối phồng, lò sưởi, và hàng đống giá sách xếp san sát nhau. Một cuốn sách tự động trôi ra khỏi giá sách, bay về phía Vera, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc gối phồng.
Gatrix quay sang Cyrax, và cảnh vật xung quanh bọn họ lại một lần nữa biến đổi. Cả hai đang đứng trong một khu rừng sum sê cành lá, cành lúc lỉu những quả ngọt chín đỏ.
- Cậu biết chữ rồi đúng không?
- Phải!
- Như vậy, cậu đã học được về những lĩnh vực gì?
Gatrix khoanh chân, ngồi xuống đất. Cyrax cũng bắt chước hắn. Câu hỏi của Gatrix rất khéo, nó vừa tránh không hỏi tới ai đã dạy Cyrax, vừa ép Cyrax khẳng định gã đã tiếp nhận một hệ thống giáo dục đủ tốt.
- Toán, sinh vật, địa lý, vật lý, thần học, văn học.
- Cậu kể thiếu võ thuật và quân sự rồi!
Cyrax mỉm cười ngượng ngùng, nhưng không trả lời.
- Như vậy cậu thử giải một vài đề này xem!
Trước mặt Cyrax hiện ra một số câu hỏi, thuộc lĩnh vực toán, vật lý và sinh học. Sau khi Cyrax đã giải xong, Gatrix đưa tay lên gãi cằm.
- Theo cậu tự đánh giá, đây có phải tất cả kiến thức không, hay vì cậu bởi tư chất hoặc sở thích, đã lựa chọn không học hết?
- Chắc chắn đây là tất cả!
Cyrax trả lời chắc nịch.
- Theo như kết quả thì có vẻ như số học và hình học của nơi đây chủ yếu dừng ở đo đạc chu vi diện tích. Khá dễ hiểu, bởi cơ khí yêu cầu khá khắt khe về những lĩnh vực này. Còn ứng dụng cao hơn của toán như tính toán khoảng cách chòm sao, vận tốc vật chuyển động thì không có luôn!
- Chòm sao chẳng phải là thuộc về nhà chiêm tinh sao? Bọn họ suốt ngày ngắm sao xong phán đủ thứ linh tinh, tôi nghĩ nó là thần học hơn là toán học chứ?
Gatrix không đáp. Hắn tiếp tục lướt lướt ngón tay trong không khí.
- Rất hiển nhiên, vật lý ở nơi đây cũng vô cùng lạc hậu! Ai dạy cậu đồ vật rơi xuống đất vì đó là pháp tắc do thần thánh quy định vậy?
- Không phải sao? Tôi không rõ anh đã đi qua bao nhiêu thế giới, nhưng ở thế giới này, thần linh có thật đó!
Gatrix mỉm cười bí hiểm.
- Được rồi, thần học là một môn thú vị, và chúng ta thì có quá nhiều thứ để bắt kịp! Chậc, thật sự là có quá nhiều mà!
Gatrix cằn nhằn, sau đó vỗ tay một cái.
- Trước tiên tôi muốn hỏi, cậu định vị vai trò của cậu là gì trong đội? Bất kể là trước đây hay bây giờ, cậu cảm thấy thoải mái ở vị trí nào?
Cyrax im lặng, suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng gã trả lời Gatrix.
- Tuyến trước! Đánh chủ công hoặc làm dàn chắn che cho đồng đội phía sau đều được!
- Điều đó có liên quan gì tới năng lực đặc biệt của cậu không?
-... Làm sao anh biết được?
Gatrix mỉm cười.
- Dựa vào quan sát! Bất kể là trong trận chiến nào, cậu đều cố gắng né tránh những đòn đánh có mức độ nguy hiểm cao nhất. Tôi chiến đấu đủ nhiều để nhìn ra được điều đó, nhưng với trường hợp của cậu thì tôi chỉ có thể hình dung là một loại dị năng nào đó, một món quà cho phép cậu thấy trước tương lai thôi!
Gatrix bứng một trái cây, và trong lòng bàn tay hắn, trái đó tan dần thành bột phấn, trôi theo làn gió.
- Đây là một biểu hiện của pháp tắc hủy diệt. Tôi dùng một tí tẹo lĩnh ngộ về nó, tạo nên một chiêu chém.
- À hóa ra đó là lí do tôi cảm thấy ban nãy anh vô cùng nguy hiểm!
Cyrax ồ lên ngạc nhiên, sau đó giật mình! Còn Gatrix thì cười tinh quái.
- Cảm giác nguy hiểm sao?
- Tôi thích gọi nó là bản năng sinh tồn hơn! Thứ này... vừa là một món quà, vừa là một lời nguyền!
Cyrax trầm giọng. Gatrix đưa tay lên vỗ vỗ vai gã. Đây là thế giới trong mơ, thế nên Gatrix đang dùng hình dạng Nike chứ không phải hình hài Goblin nhỏ bé của mình. Nhìn cảnh tượng này cứ như hai gã khổng lồ đang đập bồm bộp lên người nhau vậy!
- Tôi có thể hiểu tại sao ý chí của cậu lại kiên cường đến như vậy rồi. Mỗi giây mỗi phút, nguy hiểm đều luôn luôn rình rập bên cạnh cậu, lúc nào cậu cũng thấy tử thần chực chờ, nếu là người bình thường chắc đã phát điên rồi!
- Cảm ơn!
Cyrax bật cười, thốt ra từ tận đáy lòng. Năng lực đặc biệt này của gã bẩm sinh mà có! Có thể tưởng tượng được tuổi xuân của Cyrax sẽ kinh khủng tới cỡ nào, khi những đứa trẻ khác còn đang hồn nhiên vui đùa, thì gã nơm nớp lo sợ, bởi ở đâu đâu cũng có nguy hiểm rình rập!
Gatrix đưa tay vẽ vẽ trong không khí, và ngay lập tức, Cyrax nhìn thấy một cuộc đời hoàn toàn mới!
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm sinh sống trên đời, Cyrax không còn cảm nhận được nguy hiểm! Giống như một kẻ vác cục bướu trên lưng, bỗng nhiên được tháo xuống, anh ta chợt thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm, thoải mái làm sao! Gã đờ đẫn quay sang Gatrix.
- Cái này... làm sao có thể...?
- Nếu cậu muốn, tôi có thể áp chế năng lực này của cậu.
Gatrix ngồi xuống, rót vào tai Cyrax những lời mật ngọt của ma quỷ.
- Hãy thử tưởng tượng mà xem, một ngày của cậu bây giờ không còn kinh hoàng, tăm tối nữa! Cậu có thể thoải mái ăn uống, lao đầu vào những cuộc phiêu lưu, gây thù chuốc oán với kẻ địch, mà không cần phải lo cái cảnh báo trong lòng cậu réo lên! Ai thèm quan tâm phía sau đống rơm đó có một con rắn độc chứ, nó dám lao ra thì chỉ cần bóp chết nó là được! Người bình thường đâu cần thứ này mà họ vẫn sống phây phây đấy thôi!
Gatrix đặt hai tay lên vai Cyrax, thì thầm.
- Hãy để tôi mang nó ra khỏi cậu! Nó chỉ là một gánh nặng thôi, và cậu đã mang nó suốt hai mươi tám năm rồi! Đưa nó cho tôi, và cậu sẽ chính thức tự do!
Hai mắt của Cyrax nhìn về phía xa xăm, đê mê khi nghĩ tới viễn cảnh mà Gatrix vẽ ra. Sau đó, gã đưa tay lên đẩy đầu Gatrix ra!
- Khỏi!
- Ồ?
Gatrix thu hồi lại thái độ ngả ngớn, nhìn về phía Cyrax một cách nghiêm túc.
- Tôi... trân trọng giây phút này! Thật sự nó quá đẹp, quá hạnh phúc, nhưng... nó không phải là thứ tôi cần! Anh không biết rằng đã bao nhiêu lần tôi nguyền rủa cái bản năng này, ước gì nó không tồn tại!
- Vậy tại sao cậu lại từ chối?
- Vì tôi không còn chạy trốn nữa!
Cyrax tràn đầy tự tin khi thốt ra câu đó. Thần thái của gã thay đổi, hai mắt bừng sáng, giọng nói sang sảng như người đã giác ngộ chân lý.
- Nó là một phần của tôi, và tôi đón nhận nó! Phải, nó đem tới nỗi sợ, nhưng đứng trước ngọn lửa ý chí, sợ hãi sẽ phải lui bước và tan biến!
Gatrix hơi mở to mắt, nhìn về phía Cyrax. Hắn không ngờ Cyrax lại có thể suy nghĩ được tới mức này, và những lời của Cyrax vừa loáng thoáng chạm tới cánh cửa chân lý rồi, bằng chứng là việc thế giới tinh thần của Gatrix lại thật hơn một chút! Vera và Cyrax có thể không nhận ra, nhưng với tư cách là chủ nhân, Gatrix đương nhiên phát hiện ra những dấu hiệu nhỏ nhất diễn ra bên trong thế giới của mình.
Hắn đưa tay lên, vỗ từ tốn.
- Xin chúc mừng, cậu đã vượt qua bài kiểm tra!
- Hả?
- Cho dù cậu đội lên người con lừa một lớp da hổ, cũng chẳng thể nào biến nó thành một con hổ. Song với ý chí của cậu, tôi tin là cậu sẽ làm được!
Gatrix đưa tay khoác lên vai Cyrax.
- Chuẩn bị tinh thần đi nhóc, bắt đầu từ mai cậu sẽ vô cùng vất vả đấy!
Thế rồi một cơn đau đầu khủng khiếp bủa tới, và mọi thứ trong tầm mắt Cyrax chợt hóa thành màu đỏ! Hai dòng chất lỏng ấm nóng ộc ra từ mũi, từ mắt, từ lỗ tai gã. Hoảng loạn, Cyrax lựa chọn hô lên một cái tên. Gã không biết tại sao, nhưng bản năng mách bảo gã nên làm như vậy!
- Gatrix!
Cyrax rống lên như bò mộng, và cánh cửa phòng gã chợt bật mở! Bất kể là dùng sức hay dùng phép thuật thì những cánh cửa này đều có thể được mở ra rất dễ. Chúng chỉ có ý nghĩa tượng trưng về sự riêng tư của mỗi người thôi. Thậm chí nếu bất cứ ai trong bọn họ dỏng tai lên thì đều dễ dàng nghe được người trong phòng đang làm gì mà!
Ở chung bất tiện vậy đấy!
Gatrix vội vàng đỡ cho Cyrax ngửa ra, rồi lấy ra một chiếc lọ pha lê đựng thứ chất lỏng vàng óng như ánh mặt trời. Hắn rót rất cẩn thận, chỉ một giọt một vào miệng Cyrax, cho tới khi cơ thể khổng lồ của gã ta ngừng run. Gatrix thở phào, đưa khăn lên lau máu trên mặt Cyrax.
- Cảm thấy thế nào rồi?
- Tệ lắm! Giống như thể tôi vừa bị đập một chày vào đầu vậy! Mọi thứ giờ cứ mờ mờ ảo ảo, quay mòng mòng.
- Đêm qua chúng ta đã thử với một tiếng đồng hồ, nhân tốc độ trong giấc mơ của cậu lên mười lần. Mới chỉ có như vậy thôi mà cậu đã thành ra như thế này rồi! Tôi xin lỗi!
Gatrix than nhẹ. Cyrax quờ quạng tay trong không khí, đặt lên vai Gatrix an ủi.
- Không phải lỗi của anh! Là tôi không tự lượng sức mình thôi!
Cyrax đưa tay lên day day trán. Cảm giác thật sự rất tồi tệ!
- Ban nãy anh cho tôi uống gì thế?
- Tinh chất cây Lôi Hộ, một loại thảo dược có khả năng hồi phục tinh thần, nhưng nó cũng sẽ gây ảo giác rất nặng! Tôi đã khống chế liều lượng rồi, nên cậu nằm nghỉ thêm một lát nữa là ổn thôi!
Gatrix động viên Cyrax, vỗ vỗ lên bàn tay gã rồi rời đi. Khi chỉ còn một mình, Cyrax nhắm mắt, nhớ lại về "giấc mơ" đêm qua.
...
- Hiện tại anh đã điều chỉnh thời gian trong thế giới này nhanh hơn mười lần so với thực tại! Để an toàn thì đêm nay Cyrax sẽ chỉ mơ một tiếng thôi xem thế nào đã! Vera, em tạm thời nhường Cyrax một lúc được không?
- Không vấn đề!
Vera búng tay. Một góc của thế giới bất chợt biến đổi, trở thành một căn phòng ấm áp, với gối phồng, lò sưởi, và hàng đống giá sách xếp san sát nhau. Một cuốn sách tự động trôi ra khỏi giá sách, bay về phía Vera, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc gối phồng.
Gatrix quay sang Cyrax, và cảnh vật xung quanh bọn họ lại một lần nữa biến đổi. Cả hai đang đứng trong một khu rừng sum sê cành lá, cành lúc lỉu những quả ngọt chín đỏ.
- Cậu biết chữ rồi đúng không?
- Phải!
- Như vậy, cậu đã học được về những lĩnh vực gì?
Gatrix khoanh chân, ngồi xuống đất. Cyrax cũng bắt chước hắn. Câu hỏi của Gatrix rất khéo, nó vừa tránh không hỏi tới ai đã dạy Cyrax, vừa ép Cyrax khẳng định gã đã tiếp nhận một hệ thống giáo dục đủ tốt.
- Toán, sinh vật, địa lý, vật lý, thần học, văn học.
- Cậu kể thiếu võ thuật và quân sự rồi!
Cyrax mỉm cười ngượng ngùng, nhưng không trả lời.
- Như vậy cậu thử giải một vài đề này xem!
Trước mặt Cyrax hiện ra một số câu hỏi, thuộc lĩnh vực toán, vật lý và sinh học. Sau khi Cyrax đã giải xong, Gatrix đưa tay lên gãi cằm.
- Theo cậu tự đánh giá, đây có phải tất cả kiến thức không, hay vì cậu bởi tư chất hoặc sở thích, đã lựa chọn không học hết?
- Chắc chắn đây là tất cả!
Cyrax trả lời chắc nịch.
- Theo như kết quả thì có vẻ như số học và hình học của nơi đây chủ yếu dừng ở đo đạc chu vi diện tích. Khá dễ hiểu, bởi cơ khí yêu cầu khá khắt khe về những lĩnh vực này. Còn ứng dụng cao hơn của toán như tính toán khoảng cách chòm sao, vận tốc vật chuyển động thì không có luôn!
- Chòm sao chẳng phải là thuộc về nhà chiêm tinh sao? Bọn họ suốt ngày ngắm sao xong phán đủ thứ linh tinh, tôi nghĩ nó là thần học hơn là toán học chứ?
Gatrix không đáp. Hắn tiếp tục lướt lướt ngón tay trong không khí.
- Rất hiển nhiên, vật lý ở nơi đây cũng vô cùng lạc hậu! Ai dạy cậu đồ vật rơi xuống đất vì đó là pháp tắc do thần thánh quy định vậy?
- Không phải sao? Tôi không rõ anh đã đi qua bao nhiêu thế giới, nhưng ở thế giới này, thần linh có thật đó!
Gatrix mỉm cười bí hiểm.
- Được rồi, thần học là một môn thú vị, và chúng ta thì có quá nhiều thứ để bắt kịp! Chậc, thật sự là có quá nhiều mà!
Gatrix cằn nhằn, sau đó vỗ tay một cái.
- Trước tiên tôi muốn hỏi, cậu định vị vai trò của cậu là gì trong đội? Bất kể là trước đây hay bây giờ, cậu cảm thấy thoải mái ở vị trí nào?
Cyrax im lặng, suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng gã trả lời Gatrix.
- Tuyến trước! Đánh chủ công hoặc làm dàn chắn che cho đồng đội phía sau đều được!
- Điều đó có liên quan gì tới năng lực đặc biệt của cậu không?
-... Làm sao anh biết được?
Gatrix mỉm cười.
- Dựa vào quan sát! Bất kể là trong trận chiến nào, cậu đều cố gắng né tránh những đòn đánh có mức độ nguy hiểm cao nhất. Tôi chiến đấu đủ nhiều để nhìn ra được điều đó, nhưng với trường hợp của cậu thì tôi chỉ có thể hình dung là một loại dị năng nào đó, một món quà cho phép cậu thấy trước tương lai thôi!
Gatrix bứng một trái cây, và trong lòng bàn tay hắn, trái đó tan dần thành bột phấn, trôi theo làn gió.
- Đây là một biểu hiện của pháp tắc hủy diệt. Tôi dùng một tí tẹo lĩnh ngộ về nó, tạo nên một chiêu chém.
- À hóa ra đó là lí do tôi cảm thấy ban nãy anh vô cùng nguy hiểm!
Cyrax ồ lên ngạc nhiên, sau đó giật mình! Còn Gatrix thì cười tinh quái.
- Cảm giác nguy hiểm sao?
- Tôi thích gọi nó là bản năng sinh tồn hơn! Thứ này... vừa là một món quà, vừa là một lời nguyền!
Cyrax trầm giọng. Gatrix đưa tay lên vỗ vỗ vai gã. Đây là thế giới trong mơ, thế nên Gatrix đang dùng hình dạng Nike chứ không phải hình hài Goblin nhỏ bé của mình. Nhìn cảnh tượng này cứ như hai gã khổng lồ đang đập bồm bộp lên người nhau vậy!
- Tôi có thể hiểu tại sao ý chí của cậu lại kiên cường đến như vậy rồi. Mỗi giây mỗi phút, nguy hiểm đều luôn luôn rình rập bên cạnh cậu, lúc nào cậu cũng thấy tử thần chực chờ, nếu là người bình thường chắc đã phát điên rồi!
- Cảm ơn!
Cyrax bật cười, thốt ra từ tận đáy lòng. Năng lực đặc biệt này của gã bẩm sinh mà có! Có thể tưởng tượng được tuổi xuân của Cyrax sẽ kinh khủng tới cỡ nào, khi những đứa trẻ khác còn đang hồn nhiên vui đùa, thì gã nơm nớp lo sợ, bởi ở đâu đâu cũng có nguy hiểm rình rập!
Gatrix đưa tay vẽ vẽ trong không khí, và ngay lập tức, Cyrax nhìn thấy một cuộc đời hoàn toàn mới!
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm sinh sống trên đời, Cyrax không còn cảm nhận được nguy hiểm! Giống như một kẻ vác cục bướu trên lưng, bỗng nhiên được tháo xuống, anh ta chợt thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm, thoải mái làm sao! Gã đờ đẫn quay sang Gatrix.
- Cái này... làm sao có thể...?
- Nếu cậu muốn, tôi có thể áp chế năng lực này của cậu.
Gatrix ngồi xuống, rót vào tai Cyrax những lời mật ngọt của ma quỷ.
- Hãy thử tưởng tượng mà xem, một ngày của cậu bây giờ không còn kinh hoàng, tăm tối nữa! Cậu có thể thoải mái ăn uống, lao đầu vào những cuộc phiêu lưu, gây thù chuốc oán với kẻ địch, mà không cần phải lo cái cảnh báo trong lòng cậu réo lên! Ai thèm quan tâm phía sau đống rơm đó có một con rắn độc chứ, nó dám lao ra thì chỉ cần bóp chết nó là được! Người bình thường đâu cần thứ này mà họ vẫn sống phây phây đấy thôi!
Gatrix đặt hai tay lên vai Cyrax, thì thầm.
- Hãy để tôi mang nó ra khỏi cậu! Nó chỉ là một gánh nặng thôi, và cậu đã mang nó suốt hai mươi tám năm rồi! Đưa nó cho tôi, và cậu sẽ chính thức tự do!
Hai mắt của Cyrax nhìn về phía xa xăm, đê mê khi nghĩ tới viễn cảnh mà Gatrix vẽ ra. Sau đó, gã đưa tay lên đẩy đầu Gatrix ra!
- Khỏi!
- Ồ?
Gatrix thu hồi lại thái độ ngả ngớn, nhìn về phía Cyrax một cách nghiêm túc.
- Tôi... trân trọng giây phút này! Thật sự nó quá đẹp, quá hạnh phúc, nhưng... nó không phải là thứ tôi cần! Anh không biết rằng đã bao nhiêu lần tôi nguyền rủa cái bản năng này, ước gì nó không tồn tại!
- Vậy tại sao cậu lại từ chối?
- Vì tôi không còn chạy trốn nữa!
Cyrax tràn đầy tự tin khi thốt ra câu đó. Thần thái của gã thay đổi, hai mắt bừng sáng, giọng nói sang sảng như người đã giác ngộ chân lý.
- Nó là một phần của tôi, và tôi đón nhận nó! Phải, nó đem tới nỗi sợ, nhưng đứng trước ngọn lửa ý chí, sợ hãi sẽ phải lui bước và tan biến!
Gatrix hơi mở to mắt, nhìn về phía Cyrax. Hắn không ngờ Cyrax lại có thể suy nghĩ được tới mức này, và những lời của Cyrax vừa loáng thoáng chạm tới cánh cửa chân lý rồi, bằng chứng là việc thế giới tinh thần của Gatrix lại thật hơn một chút! Vera và Cyrax có thể không nhận ra, nhưng với tư cách là chủ nhân, Gatrix đương nhiên phát hiện ra những dấu hiệu nhỏ nhất diễn ra bên trong thế giới của mình.
Hắn đưa tay lên, vỗ từ tốn.
- Xin chúc mừng, cậu đã vượt qua bài kiểm tra!
- Hả?
- Cho dù cậu đội lên người con lừa một lớp da hổ, cũng chẳng thể nào biến nó thành một con hổ. Song với ý chí của cậu, tôi tin là cậu sẽ làm được!
Gatrix đưa tay khoác lên vai Cyrax.
- Chuẩn bị tinh thần đi nhóc, bắt đầu từ mai cậu sẽ vô cùng vất vả đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.