Chương 207: Tái ngộ đồng đội
abcxyz
24/01/2019
Glenn... Cyrax khá chắc mình đã nghe cái tên này một lần ở đâu đó, nhưng hiện tại gã chẳng thể nào nghĩ ra được. Bởi vì chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm
mại của Toga đang len lỏi bên trong khoang miệng gã mất rồi!
- Lần sau còn dám để em ngồi phía sau nữa không?
- Chắc chắn rồi! Anh không bao giờ để người đàn bà của mình bị tổn thương cả!
Toga đẩy ngã Cyrax, ngồi lên trên người gã.
- Á à, nói đến thế rồi mà vẫn còn lì sao?
Toga nhìn gã tràn đầy hung dữ. Cyrax bật cười, vòng tay qua lưng Toga, ấn cho cô nằm phịch xuống trên ngực gã.
- Biết sao được, tốc độ phát triển của anh nhanh lắm, và do đó đối thủ của anh cũng sẽ không chỉ là những con ma thú cấp trung nữa đâu! Em nghĩ em có thể đối đầu với sinh vật cấp cao không?
Toga im lặng. Cô đặt lên môi gã một nụ hôn nhẹ.
- Anh nói đúng! Trong tương lai, có thể anh sẽ mạnh tới mức bỏ xa em... nhưng hiện tại, làm ơn đừng làm vậy! Hãy cho em được chiến đấu cùng anh, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi này...
Những giọt nước mắt nóng hổi của Toga rơi lộp bộp lên lồng ngực gã. Cyrax suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi gật đầu đáp ứng.
- Em nói cũng đúng! Anh chẳng có bất kỳ tư cách nào để ngăn cấm hay bảo vệ em cả! Như vậy là sỉ nhục em, sỉ nhục một đấu sĩ cấp trung. Tuy nhiên chuyện tiến sâu hơn vào Tòa thành cổ thì khỏi cần nghĩ nhé!
- Được rồi! Dù sao em cũng phải lo cho những người ở đây mà!
Họ tiếp tục ôm nhau trong im lặng. Rồi Toga là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Liệu... chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
- Anh không biết! Thế giới này là một không gian giả tạo, và khi nó bị đánh vỡ thì chúng ta có thể xuất hiện ở những khu vực rất khác nhau trên Shazam này. Anh thậm chí còn không chắc mình có thể sống để gặp lại em được nữa cơ!
Toga vội vàng đưa tay lên, che miệng gã, ngăn không cho Cyrax nói gở.
- Đừng nói vậy! Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau! Em tin là vậy!
Cyrax thở dài. Gã ngồi dậy, nhìn vào mắt Toga.
- Vậy đi! Nếu như tìm được em thì tốt, nhưng nếu không thì anh sẽ trở thành một người nổi tiếng nhất thế giới này! Anh sẽ nổi đến nỗi khắp hang cùng ngõ hẻm đều biết tới danh tiếng của anh, và lúc đó thì em muốn tìm anh chẳng phải dễ như trở bàn tay rồi sao?
Toga bật cười trước tuyên bố đầy bá khí và hoang tưởng của Cyrax.
- Làm sao, cười cái gì? Em nghĩ anh đùa sao?
- Không, không! Em nào dám! Đừng... em buồn... ưm ưm...
...
Sau khi đánh dã chiến khá lâu - và đây mới là lý do khiến họ lâu đến vậy, hai người dắt tay nhau quay về trại tập trung. Lúc này những người ở trại đang không làm việc, mà tụ tập hết lại thành một vòng tròn kín bưng.
- Có chuyện gì vậy?
Cyrax cau mày. Toga cũng tỏ ra rất bất an với hiện tượng kì lạ này. Vậy nên cặp đôi nhanh chóng chạy về phía đoàn người. Cyrax vỗ vai một người mạo hiểm.
- Này Tein, có chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?
Cyrax nhận thấy có thêm nhiều gương mặt mới, lạ hoắc đang đứng trong đoàn người. Người mạo hiểm tên Tein khi thấy Cyrax gọi bèn giật mình ngoái lại. Gương mặt anh ta ánh lên vẻ rạng rỡ.
- Ồ thủ lĩnh! Vừa rồi có một nhóm người tới trại của chúng ta.
- Họ gây rối hay sao?
- Dạ không! Họ rất thân thiện là đằng khác. Những người này còn mang cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn kì lạ nữa kìa!
Cyrax ngạc nhiên, gạt những người đang quây thành một vòng ra.
-... vì lẽ đó, chúng ta, chính chúng ta chứ không phải ai khác, mới có thể cứu được bản thân! Mọi người hãy nghe tôi, ngồi lại đây chờ người tới cứu thì biết khi nào cơ chứ? Thay vào đó, chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần đoàn kết đồng lòng thì thoát đi cũng không phải chuyện khó khăn gì!
Cái giọng thanh thoát như gió xuân này sao nghe quen quá? Mồ hôi dần dần ứa ra trên trán Cyrax, khi gã tiến gần hơn vào bên trong. Quả đúng như Cyrax dự đoán, đứng giữa vùng đất trống là một sinh vật nhỏ nhắn, trùm áo choàng đen kín mít từ đầu tới chân.
Đó chính là Gatrix!
Cyrax vội vàng liếc nhanh một vòng, và phát hiện ra ngay Vera đang khoanh tay, kẹp cây gậy phép vào nách. Nhìn cô nàng cầm hờ hững như vậy, chứ nếu thật sự Vera đánh rơi nó xuống chân ai thì người đó chỉ có vỡ chân!
Vera cũng phát hiện ra thân hình khổng lồ của Cyrax. Cô nàng vô cùng mừng rỡ, đưa hai tay lên ra hiệu cho gã.
- Cyrax! Anh cũng ở đây sao?
- Xin chào, nhóc Cyrax!
Gatrix ngừng bài thuyết trình lại, quay về phía Cyrax. Hai người bọn họ không thể giấu nổi niềm vui khi gặp lại người đông đội đã thất lạc. Và Cyrax cũng vậy! Gã dang hai tay ra, ôm chặt lấy Vera vào lòng. Tất nhiên Cyrax không phải gồng hết sức, thế nhưng chừng đó vẫn đủ để khiến cho Vera tái xanh mặt trước sức ôm mạnh như gấu của gã!
- Anh cũng nhớ hai người lắm!
Cyrax buông Vera ra - xương khớp trên người cô nàng kêu răng rắc khi Vera tìm cách vặn mình. Gã cúi đầu gối xuống, đối diện với Gatrix.
- Trông cậu có vẻ nguy hiểm hơn rồi đó! Lại mạnh lên rồi à?
Gatrix đưa tay vỗ vỗ vai của Cyrax. Gã gật đầu, rồi nhìn về phía tay phải đầy lo ngại.
- Tôi có... một chút vấn đề! Lúc nào ngó qua cho tôi một phát nhé!
Thật khó để có thể biết được biểu cảm của con Goblin bên dưới lớp áo choàng ma thuật này! Chỉ thấy Gatrix hơi ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi gật nhẹ.
- Ừm! Vậy hiện giờ cậu đang là thủ lĩnh của nhóm người này sao?
Gatrix nhìn một lượt những công trình nằm rải rác xung quanh bọn họ, tạo thành một hệ thống liên kết chặt chẽ với nhau. Đây chắc chắn là sản phẩm của Cyrax, chứ Gatrix không tin những kẻ mạo hiểm này có đủ tri thức để tạo ra một khu dân cư chặt chẽ như thế!
- Cũng đại khái gọi là! Đây mới là thủ lĩnh đích thực của họ, Toga Williams.
Cyrax tóm lấy hai vai Toga, đẩy ra phía trước. Không hiểu vì sao cảnh tượng này lại khiến mọi người liên tưởng tới việc con trai dắt vợ về ra mắt mẹ chồng. Bất kể là hình tượng "con trai", "con dâu" hay thậm chí là "mẹ chồng" đều vô cùng sai, nhưng thôi chúng ta cứ chấp nhận theo dòng chảy đi!
- Xin... xin chào... à... ờm?
- Tôi là Gatrix. Con bé này là Vera. Chúng tôi với Cyrax là một đội, song bị lạc nhau lúc lên trên đảo này.
Gatrix bình tĩnh đối đáp. Vẻ bình thản này của Gatrix khiến cho Toga bớt đi được phần nào sự bối rối, và ngôn từ đã quay trở lại trên miệng của cô.
- Ra mắt, đội trưởng Gatrix! Cyrax tuy không kể cho tôi nghe nhiều về cô lắm, có điều tôi nghĩ cô chắc cũng sẽ dễ làm quen như anh ấy thôi!
- Ố ồ vậy sao?
Vera lẫn Gatrix đồng thanh lên tiếng, ném những cái nhìn đầy ám muội về phía Cyrax. Gã buộc phải dùng ý chí để trấn áp không cho máu xông lên kín gương mặt, cũng như áp chế nhịp tim không văng ra khỏi lồng ngực!
- Thật là tiện quá! Chúng tôi đang định hướng tới Tòa thành cổ, giải quyết một lần và mãi mãi cơn ác mộng này. Chẳng hay mấy người có muốn đi cùng không? Không cần phải ngại nhỏ yếu, mỗi người góp chút sức, núi lớn cũng có thể san bằng mà!
Gatrix bắt đầu bộc lộ ra mục đích thực sự. Đề nghị này khiến Toga không khỏi bối rối, bởi Cyrax cũng đã nói cho cô về sự hung hiểm sẽ đón chờ bọn họ ở bên trong Tòa thành cổ rồi. Hơn thế nữa, cô cũng đã nhận lời với Cyrax sẽ không tham gia trận chiến này rồi.
- Chuyện này...
Toga ngập ngừng. Thế nhưng ngay lập tức cô bị Gatrix ngắt lời!
- Có vẻ như cô bé còn chưa hiểu nguyên tắc hoạt động của thế giới này rồi! Xin hỏi mấy người ở đây lâu chưa?
- Ừm... cũng cỡ hai tháng gì đó?
- Và trong hai tháng này, mấy người đã bị tấn công bao nhiêu lần?
Toga giật mình sợ hãi, quay sang nhìn Cyrax. Và trái tim cô càng thêm giá băng khi nhìn thấy Cyrax chảy mồ hôi đầm đìa trên mặt!
- Rất nhiều đúng không? Cô có biết đoàn người đi theo chúng tôi từ lúc tập hợp lại đến giờ đã bị tấn công bao nhiêu lần không?
Gatrix chỉ về phía mấy chục người mạo hiểm lố nhố phía sau lưng.
- Không một lần!
- Không thể nào!
Những người mạo hiểm trong trại tập trung ồ lên kinh ngạc. Bọn họ đã trải qua hàng chục trận đánh lớn nhỏ khác nhau, lần nào cũng là tìm chỗ sống trong cái chết, nên họ hiểu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của cánh rừng này.
Ấy thế mà kẻ lạ mặt Gatrix này dám tuyên bố rằng đội của bọn họ không bị tấn công một lần nào sao?
- Trước khi mọi người nổi giận, xin hãy nghe tiếp tôi giải thích! Kể từ lúc gặp được những người may mắn sống sót, chúng tôi đã cứu trợ bọn họ, và kết thành một đội tạm thời. Lúc ban đầu, chúng tôi dừng chân lâu hơn một ngày, hoặc đi phương hướng khác là sẽ gặp tấn công, với cường độ tăng dần. Chỉ có duy nhất một phương vị là "an toàn", các bạn có biết ở đâu không?
Gatrix nhấn rất mạnh vào chữ "an toàn". Sau đó hắn chỉ về hướng Tòa thành cổ.
- Đó là hướng này! Chỉ cần chúng tôi cứ đi về hướng đó, là không gặp bất cứ sự tấn công nào. Không chỉ vậy, các loại lương thực như thịt, hoa quả, nước uống cứ "tự nhiên" bày sẵn ra trước mặt, để chúng tôi quờ tay lấy là có. Nghe có thú vị không cơ chứ?
- Ý của cô là?
Một người mạo hiểm mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Ý của tôi là, có một ý chí chủ đạo điều khiển toàn bộ thế giới này. Và nó muốn lùa chúng ta tới bên trong Tòa thành cổ đó, còn sống khỏe mạnh nữa. Tôi không rõ mục đích của nó là gì, song chắc chắn là nó an toàn hơn cứ tiếp tục đứng một chỗ để bị tấn công điên cuồng rồi
- Lần sau còn dám để em ngồi phía sau nữa không?
- Chắc chắn rồi! Anh không bao giờ để người đàn bà của mình bị tổn thương cả!
Toga đẩy ngã Cyrax, ngồi lên trên người gã.
- Á à, nói đến thế rồi mà vẫn còn lì sao?
Toga nhìn gã tràn đầy hung dữ. Cyrax bật cười, vòng tay qua lưng Toga, ấn cho cô nằm phịch xuống trên ngực gã.
- Biết sao được, tốc độ phát triển của anh nhanh lắm, và do đó đối thủ của anh cũng sẽ không chỉ là những con ma thú cấp trung nữa đâu! Em nghĩ em có thể đối đầu với sinh vật cấp cao không?
Toga im lặng. Cô đặt lên môi gã một nụ hôn nhẹ.
- Anh nói đúng! Trong tương lai, có thể anh sẽ mạnh tới mức bỏ xa em... nhưng hiện tại, làm ơn đừng làm vậy! Hãy cho em được chiến đấu cùng anh, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi này...
Những giọt nước mắt nóng hổi của Toga rơi lộp bộp lên lồng ngực gã. Cyrax suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi gật đầu đáp ứng.
- Em nói cũng đúng! Anh chẳng có bất kỳ tư cách nào để ngăn cấm hay bảo vệ em cả! Như vậy là sỉ nhục em, sỉ nhục một đấu sĩ cấp trung. Tuy nhiên chuyện tiến sâu hơn vào Tòa thành cổ thì khỏi cần nghĩ nhé!
- Được rồi! Dù sao em cũng phải lo cho những người ở đây mà!
Họ tiếp tục ôm nhau trong im lặng. Rồi Toga là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Liệu... chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
- Anh không biết! Thế giới này là một không gian giả tạo, và khi nó bị đánh vỡ thì chúng ta có thể xuất hiện ở những khu vực rất khác nhau trên Shazam này. Anh thậm chí còn không chắc mình có thể sống để gặp lại em được nữa cơ!
Toga vội vàng đưa tay lên, che miệng gã, ngăn không cho Cyrax nói gở.
- Đừng nói vậy! Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau! Em tin là vậy!
Cyrax thở dài. Gã ngồi dậy, nhìn vào mắt Toga.
- Vậy đi! Nếu như tìm được em thì tốt, nhưng nếu không thì anh sẽ trở thành một người nổi tiếng nhất thế giới này! Anh sẽ nổi đến nỗi khắp hang cùng ngõ hẻm đều biết tới danh tiếng của anh, và lúc đó thì em muốn tìm anh chẳng phải dễ như trở bàn tay rồi sao?
Toga bật cười trước tuyên bố đầy bá khí và hoang tưởng của Cyrax.
- Làm sao, cười cái gì? Em nghĩ anh đùa sao?
- Không, không! Em nào dám! Đừng... em buồn... ưm ưm...
...
Sau khi đánh dã chiến khá lâu - và đây mới là lý do khiến họ lâu đến vậy, hai người dắt tay nhau quay về trại tập trung. Lúc này những người ở trại đang không làm việc, mà tụ tập hết lại thành một vòng tròn kín bưng.
- Có chuyện gì vậy?
Cyrax cau mày. Toga cũng tỏ ra rất bất an với hiện tượng kì lạ này. Vậy nên cặp đôi nhanh chóng chạy về phía đoàn người. Cyrax vỗ vai một người mạo hiểm.
- Này Tein, có chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?
Cyrax nhận thấy có thêm nhiều gương mặt mới, lạ hoắc đang đứng trong đoàn người. Người mạo hiểm tên Tein khi thấy Cyrax gọi bèn giật mình ngoái lại. Gương mặt anh ta ánh lên vẻ rạng rỡ.
- Ồ thủ lĩnh! Vừa rồi có một nhóm người tới trại của chúng ta.
- Họ gây rối hay sao?
- Dạ không! Họ rất thân thiện là đằng khác. Những người này còn mang cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn kì lạ nữa kìa!
Cyrax ngạc nhiên, gạt những người đang quây thành một vòng ra.
-... vì lẽ đó, chúng ta, chính chúng ta chứ không phải ai khác, mới có thể cứu được bản thân! Mọi người hãy nghe tôi, ngồi lại đây chờ người tới cứu thì biết khi nào cơ chứ? Thay vào đó, chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần đoàn kết đồng lòng thì thoát đi cũng không phải chuyện khó khăn gì!
Cái giọng thanh thoát như gió xuân này sao nghe quen quá? Mồ hôi dần dần ứa ra trên trán Cyrax, khi gã tiến gần hơn vào bên trong. Quả đúng như Cyrax dự đoán, đứng giữa vùng đất trống là một sinh vật nhỏ nhắn, trùm áo choàng đen kín mít từ đầu tới chân.
Đó chính là Gatrix!
Cyrax vội vàng liếc nhanh một vòng, và phát hiện ra ngay Vera đang khoanh tay, kẹp cây gậy phép vào nách. Nhìn cô nàng cầm hờ hững như vậy, chứ nếu thật sự Vera đánh rơi nó xuống chân ai thì người đó chỉ có vỡ chân!
Vera cũng phát hiện ra thân hình khổng lồ của Cyrax. Cô nàng vô cùng mừng rỡ, đưa hai tay lên ra hiệu cho gã.
- Cyrax! Anh cũng ở đây sao?
- Xin chào, nhóc Cyrax!
Gatrix ngừng bài thuyết trình lại, quay về phía Cyrax. Hai người bọn họ không thể giấu nổi niềm vui khi gặp lại người đông đội đã thất lạc. Và Cyrax cũng vậy! Gã dang hai tay ra, ôm chặt lấy Vera vào lòng. Tất nhiên Cyrax không phải gồng hết sức, thế nhưng chừng đó vẫn đủ để khiến cho Vera tái xanh mặt trước sức ôm mạnh như gấu của gã!
- Anh cũng nhớ hai người lắm!
Cyrax buông Vera ra - xương khớp trên người cô nàng kêu răng rắc khi Vera tìm cách vặn mình. Gã cúi đầu gối xuống, đối diện với Gatrix.
- Trông cậu có vẻ nguy hiểm hơn rồi đó! Lại mạnh lên rồi à?
Gatrix đưa tay vỗ vỗ vai của Cyrax. Gã gật đầu, rồi nhìn về phía tay phải đầy lo ngại.
- Tôi có... một chút vấn đề! Lúc nào ngó qua cho tôi một phát nhé!
Thật khó để có thể biết được biểu cảm của con Goblin bên dưới lớp áo choàng ma thuật này! Chỉ thấy Gatrix hơi ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi gật nhẹ.
- Ừm! Vậy hiện giờ cậu đang là thủ lĩnh của nhóm người này sao?
Gatrix nhìn một lượt những công trình nằm rải rác xung quanh bọn họ, tạo thành một hệ thống liên kết chặt chẽ với nhau. Đây chắc chắn là sản phẩm của Cyrax, chứ Gatrix không tin những kẻ mạo hiểm này có đủ tri thức để tạo ra một khu dân cư chặt chẽ như thế!
- Cũng đại khái gọi là! Đây mới là thủ lĩnh đích thực của họ, Toga Williams.
Cyrax tóm lấy hai vai Toga, đẩy ra phía trước. Không hiểu vì sao cảnh tượng này lại khiến mọi người liên tưởng tới việc con trai dắt vợ về ra mắt mẹ chồng. Bất kể là hình tượng "con trai", "con dâu" hay thậm chí là "mẹ chồng" đều vô cùng sai, nhưng thôi chúng ta cứ chấp nhận theo dòng chảy đi!
- Xin... xin chào... à... ờm?
- Tôi là Gatrix. Con bé này là Vera. Chúng tôi với Cyrax là một đội, song bị lạc nhau lúc lên trên đảo này.
Gatrix bình tĩnh đối đáp. Vẻ bình thản này của Gatrix khiến cho Toga bớt đi được phần nào sự bối rối, và ngôn từ đã quay trở lại trên miệng của cô.
- Ra mắt, đội trưởng Gatrix! Cyrax tuy không kể cho tôi nghe nhiều về cô lắm, có điều tôi nghĩ cô chắc cũng sẽ dễ làm quen như anh ấy thôi!
- Ố ồ vậy sao?
Vera lẫn Gatrix đồng thanh lên tiếng, ném những cái nhìn đầy ám muội về phía Cyrax. Gã buộc phải dùng ý chí để trấn áp không cho máu xông lên kín gương mặt, cũng như áp chế nhịp tim không văng ra khỏi lồng ngực!
- Thật là tiện quá! Chúng tôi đang định hướng tới Tòa thành cổ, giải quyết một lần và mãi mãi cơn ác mộng này. Chẳng hay mấy người có muốn đi cùng không? Không cần phải ngại nhỏ yếu, mỗi người góp chút sức, núi lớn cũng có thể san bằng mà!
Gatrix bắt đầu bộc lộ ra mục đích thực sự. Đề nghị này khiến Toga không khỏi bối rối, bởi Cyrax cũng đã nói cho cô về sự hung hiểm sẽ đón chờ bọn họ ở bên trong Tòa thành cổ rồi. Hơn thế nữa, cô cũng đã nhận lời với Cyrax sẽ không tham gia trận chiến này rồi.
- Chuyện này...
Toga ngập ngừng. Thế nhưng ngay lập tức cô bị Gatrix ngắt lời!
- Có vẻ như cô bé còn chưa hiểu nguyên tắc hoạt động của thế giới này rồi! Xin hỏi mấy người ở đây lâu chưa?
- Ừm... cũng cỡ hai tháng gì đó?
- Và trong hai tháng này, mấy người đã bị tấn công bao nhiêu lần?
Toga giật mình sợ hãi, quay sang nhìn Cyrax. Và trái tim cô càng thêm giá băng khi nhìn thấy Cyrax chảy mồ hôi đầm đìa trên mặt!
- Rất nhiều đúng không? Cô có biết đoàn người đi theo chúng tôi từ lúc tập hợp lại đến giờ đã bị tấn công bao nhiêu lần không?
Gatrix chỉ về phía mấy chục người mạo hiểm lố nhố phía sau lưng.
- Không một lần!
- Không thể nào!
Những người mạo hiểm trong trại tập trung ồ lên kinh ngạc. Bọn họ đã trải qua hàng chục trận đánh lớn nhỏ khác nhau, lần nào cũng là tìm chỗ sống trong cái chết, nên họ hiểu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của cánh rừng này.
Ấy thế mà kẻ lạ mặt Gatrix này dám tuyên bố rằng đội của bọn họ không bị tấn công một lần nào sao?
- Trước khi mọi người nổi giận, xin hãy nghe tiếp tôi giải thích! Kể từ lúc gặp được những người may mắn sống sót, chúng tôi đã cứu trợ bọn họ, và kết thành một đội tạm thời. Lúc ban đầu, chúng tôi dừng chân lâu hơn một ngày, hoặc đi phương hướng khác là sẽ gặp tấn công, với cường độ tăng dần. Chỉ có duy nhất một phương vị là "an toàn", các bạn có biết ở đâu không?
Gatrix nhấn rất mạnh vào chữ "an toàn". Sau đó hắn chỉ về hướng Tòa thành cổ.
- Đó là hướng này! Chỉ cần chúng tôi cứ đi về hướng đó, là không gặp bất cứ sự tấn công nào. Không chỉ vậy, các loại lương thực như thịt, hoa quả, nước uống cứ "tự nhiên" bày sẵn ra trước mặt, để chúng tôi quờ tay lấy là có. Nghe có thú vị không cơ chứ?
- Ý của cô là?
Một người mạo hiểm mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Ý của tôi là, có một ý chí chủ đạo điều khiển toàn bộ thế giới này. Và nó muốn lùa chúng ta tới bên trong Tòa thành cổ đó, còn sống khỏe mạnh nữa. Tôi không rõ mục đích của nó là gì, song chắc chắn là nó an toàn hơn cứ tiếp tục đứng một chỗ để bị tấn công điên cuồng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.