Chương 246: Tấm gương và những bức tranh
abcxyz
05/03/2019
Về cơ bản, nó giống hệt như con oán hồn ở tầng ba! Vẫn là chiếc váy trắng bẩn, mái tóc rối bù xõa trước mặt...
- Cô nghĩ trông nó có kinh dị hơn nếu như váy nó có màu đỏ như máu không?
Taara vừa mới mường tượng ra cảnh đó, thì bóng đen trước mặt cô cũng thay đổi luôn! Chiếc váy ngủ của nó giờ đổi thành màu đỏ thẫm như máu tươi, và ở mép váy, Taara còn thấy được những giọt máu đang nhỏ tong tỏng lên nền nhà.
Giờ thì cô không còn sợ bóng đen này nữa. Cô thấy thương cho nó, buồn cười vì sự bất lực của nó khi cố gắng dọa hai kẻ chẳng thèm sợ nó nữa!
- Tôi nghĩ nếu là một chiếc váy hoa thì sẽ trông nguy hiểm hơn! Chưa kể, giờ nào rồi còn dùng tóc phủ trước mặt? Mốt bây giờ chẳng phải là mặt trắng bệch, mũi cà chua to đùng, kết hợp với mái tóc xoăn như mấy thằng hề sao?
- Ồ, thời của cô đã có lũ hề rồi sao? Tôi đồng ý với quan điểm đó. Suy cho cùng, làm gì còn thứ gì ghê sợ hơn lũ hề được chứ?
Thế là bóng đen trước mặt họ lại một lần nữa biến đổi! Giờ nó mặc một bộ đồ vô cùng quá khổ, giống như được bơm hơi vào ống quần và ống tay áo vậy! Trên mặt nó giờ đã có hình dạng cụ thể, với lớp phấn đánh trắng bệch, môi tô son đỏ choét.
Gatrix phải thừa nhận, cho dù bọn họ đang cố tình đùa giỡn với nỗi sợ, thì thứ nó biến ra cũng không phải dạng vừa đâu! Suy cho cùng, một thứ có đủ khả năng bóp chết tươi một oán hồn chắc chắn không phải là hạng thiện lành gì cho cam.
Khi thấy hai kẻ trước mặt giống như đang muốn lấy nó ra làm trò cười, bóng đen có vẻ vô cùng tức giận! Nó ngưng tụ ra một lưỡi đao khổng lồ, bám đầy máu cặn rỉ sét, nhìn đã thấy gai người. Nó gầm lên một tiếng, rồi bay tới bổ về phía Taara.
Rất xảo quyệt!
Gatrix thầm nghĩ trong lòng, quát Taara.
- Đừng sợ, nó không có thật!
Thật khó có thể bình tĩnh được khi thấy một món hung khí như vậy chém xuống đầu mình, nhưng khi Taara định giật người bỏ chạy, cô lại nhớ ra bàn tay mình vẫn đang nắm chặt lấy tay Gatrix. Cô không rõ họ đã nắm được bao lâu rồi, song trong vô thức, Taara giữ khư khư lấy bàn tay màu xanh lá đó, như một ngọn hải đăng trong đêm tối thăm thẳm vậy.
Lưỡi đao xuyên qua người Taara, hời hợt như một làn sương. Tên hề điên tiết, vung vẩy thanh đao loạn xa, tìm cách chém cả lên Gatrix, song chẳng có một đòn nào có hiệu quả với họ cả. Cũng phải thôi, bởi sức mạnh của nó đến từ nỗi sợ, đến từ lòng tin của mỗi người. Nếu như không sợ, hoặc có thể khống chế được nỗi sợ, vượt qua nó, thì tầng bốn này sẽ là khu vực an toàn bậc nhất trong cả toà thành.
Tất nhiên nói là nói vậy thôi, chứ để khống chế được sự sợ hãi thì không phải ai cũng có thể làm được đâu! Trên thực tế, Gatrix thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần hốt xác cho Taara rồi. Khoan đã... hốt xác sao? Gatrix giật mình, đột ngột đưa Hồng Trần lên, đón đỡ thanh đao của tên hề! Tiếng kim loại va vào nhau, vang lên chát chúa khi thanh đao bị lưỡi dao chặn lại.
- Khá lắm, súc sinh! May mà tao còn nhớ ra chuyện này!
Thanh đao rất đầm, song lực của tên hề lại không quá mạnh. Có lẽ nó chỉ ngang với một người đàn ông trưởng thành thông thường mà thôi. Trong lúc Taara còn đang ngẩn ra, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Gatrix đã túm lấy cổ tay nó. Bằng một cú bẻ gọn gàng, hắn quật ngã tên hề, lách dao vào cổ nó và cứa nhẹ một cái.
Tên hề giãy bần bật lên, đưa tay còn lại ôm cổ họng, rồi dần dần xẹp xuống. Nó "xẹp" xuống, theo đúng nghĩa đen, khi người nó trở nên mỏng dẹt lại thành đúng một cái bóng đen hai chiều! Tiếp đó, bóng đen này đứng dậy, lảo đà lảo đảo bước đi trên hành lang.
Gatrix thử đưa tay giữ nó lại, nhưng lần này tay hắn như vợt vào không khí! Thấy thế, Gatrix bèn ngoái đầu lại, bảo Taara.
- Chúng ta đi theo nó thử xem!
Tốc độ của bóng ma không quá cao, nên Gatrix và Taara hoàn toàn thảnh thơi để ngắm nghía khắp cái hành lang này. Hắn chú ý tới những bức tranh trên tường. Kể từ sau bức cánh cửa, bức tiếp theo vẫn tả cánh cửa đó, nhưng dần dần hé mở ra. Phía đằng sau nó chỉ toàn là một màu đen.
- Tại sao ban nãy anh lại biết mà chặn nó?
- Bởi vì nó không thể làm gì được cô! Thế nhưng, rõ ràng mỗi lần cô "chết" ở tầng bốn, cô lại xuất hiện ở một trong ba tầng nào đó. Đáng lý cô sẽ phải bị "chết" mãi ở tầng bốn này cho tới khi có người tới cứu mới đúng. Như vậy, rõ ràng là nó có khả năng tác động vật lý, có điều khá là giới hạn.
Gatrix không thèm quay đầu, vừa ngắm tranh vừa trả lời. Những bức tranh đã thay đổi, khi có thêm một hình bóng màu đen chui ra từ cánh cửa. Qua mỗi bức tranh, nó lại tiến gần với khung tranh hơn.
- Anh không sợ nó khỏe sao? Ví dụ như cỡ mấy thằng cục súc đầu đội mũ đinh ở dưới tầng một chẳng hạn?
- Thôi đi cô nương, cô không thấy là nó phải mang cô ra khỏi tầng này là vì nó không thể làm rách nổi một mẩu da của cô ư? Tôi đoán, cường độ thân thể của cô cũng phải thuộc dạng quái vật lắm rồi đấy, thế mà con oán hồn kia xé cô cứ như xé giấy! Quả nhiên là chủng tộc súc vật khó chơi mà!
Gatrix nhận thấy bóng đen dừng lại, chui vào trong một bức tranh. Bức tranh đó đen xì như mực, đen tới mức Gatrix có cảm tưởng nó đang hút hết ánh sáng vào bên trong nó vậy. Theo như nhịp độ diễn biến của khung tranh thì có vẻ như đây chính là tấm thứ phía sau cánh cửa tiếp xúc với thế giới này.
- Anh giết được nó rồi à?
- Không! Tôi nghĩ là nó đi dưỡng thương, hoặc bỏ trốn tới một khu vực khác. Cô thử nhớ lại một chi tiết khi cô chết ở tầng bốn xem?
- Tôi hồi sinh... A! Ý anh là bóng đen này không bị giới hạn như ba loại lính canh khác ư?
- Đúng vậy, và đó mới là điểm khủng khiếp nhất của tòa thành này! Người thường không có chuẩn bị mà gặp phải nó thì chỉ có nước chết toàn đội!
Taara hơi ngần ngừ, rồi cũng nói ra.
- Đồng bạn của anh... liệu người đó có chịu nổi cả oán hồn lẫn bóng ma nỗi sợ này không?
Và đó là lần đầu tiên, cô thấy Gatrix cau mày, trên mặt tỏ rõ sự lo âu.
- Điều này... tôi thật sự cũng không biết nữa! Vera là một cô bé mạnh mẽ, tôi có niềm tin con bé sẽ gặp lại tôi thôi!
Xốc lại tinh thần bằng một cú hít sâu, Gatrix chiếu đèn về phía cánh cửa phía sau lưng Taara.
- Thật kì lạ! Trong bản đồ của Shazam đâu có căn phòng này nhỉ?
Cánh cửa này nằm đối diện với bức tranh màu đen nơi cái bóng chui vào. Do không gian bên ngoài đã bị sinh thể màu đen bao trùm, nên Gatrix không thể dùng chúng để làm điểm so sánh với bức tranh cánh cửa được.
Chỉ có điều, bản thân cái cánh cửa này thật sự rất giống với cánh cửa trong bức tranh đó.
- Chúng ta vào thử xem nhé?
- Tôi cũng không biết nữa! Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh táo được lâu đến thế này, chứ mọi khi cứ rời khỏi cầu thang vài bước là tôi lại chết rồi! Đừng lo, nếu như có thứ gì nhảy bổ ra, tôi sẽ che cho anh chạy.
Taara vỗ vỗ bắp tay - ơn Gildur là lần này cô nàng không còn hành hạ hai trái bưởi đó nữa! Taara nhấc cây búa khỏi vai, cầm chắc nó trong tay phải, rồi giơ tay trái lên...
- Cô định làm gì thế?
- Mở cửa?
- Sao cô không đứng sang một bên, rồi dùng búa đập vỡ luôn cánh cửa này? Nếu như thật sự có thứ gì nhảy bổ ra, ít ra chúng ta cũng còn có cách ứng phó!
Taara ngây ra trong chốc lát, rồi gật đầu.
- Anh nói đúng!
Cô đứng cách xa cách cửa một chút, rồi vặn người, lấy lực từ chân, truyền qua chiếc eo rắn chắc vừa một cái ôm của mình. Cây búa xé một tiếng rít dài trong không khí, trước khi nện thẳng lên cánh cửa, tạo nên một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Cánh cửa vỡ tan thành nhiều mảnh, trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Gatrix là nó sẽ thuộc dạng không thể bị phá hủy. Có lẽ chỉ có biên giới của tòa thành này mới không thể bị đánh vỡ, chứ những món đồ đơn giản này sẽ được đám sinh thể hồi phục lại chăng?
Nhìn thấy Gatrix rón rén định lại gần khung cửa trống, Taara vội vàng chạy tới. Nếu như có gì đó nguy hiểm, thì Gatrix nên nhìn vào tấm gương của cô để biết mà đối phó, chứ mạng của người bạn kì lạ mới gặp này sao mà nhiều được như cô?
Đập vào mắt Taara một chiếc gương tròn khổng lồ - có lẽ là gương chăng, Taara cũng không rõ nữa! Cô chỉ biết, trong đầu cô sẽ tự động tuôn ra một số tri thức, mỗi khi Taara tiếp xúc với một sự kiện nào đó. Giống như thể cô đã từng biết những thứ này, song vì một lí do gì đó mà quên đi vậy!
- Nhìn cô không sao, chắc là tôi cũng không sao đâu! Ồ?!
Từ phía sau lưng của Taara, Gatrix xuất hiện, bước lên ngó tấm gương. Không để cho cô nàng cầm búa ngăn cản, hắn đã chạm lên bề mặt tấm gương một cái. Nó mát lạnh, hơi rin rít, giống y như bất cứ tấm gương nào.
Đây là một căn phòng rất nhỏ, chỉ chứa đủ duy nhất tấm gương này. Toàn bộ bề mặt bên trong của căn phòng cũng bị sinh thể màu đen xâm chiếm, ngoại trừ tấm gương này. Khung viền của nó được trạm chổ tinh xảo từ một loại gỗ nào đó. Dù thời gian đã khiến cho nước sơn bạc màu không ít, song Gatrix vẫn có thể đoán được giá trị của chiếc gương này khi còn mới là không hề nhỏ!
Bên trong bề mặt của chiếc gương, mọi thứ đều được phản chiếu lại, giống như bao chiếc gương khác. Vẫn là khung cửa trống, bức tranh màu đen, những mảnh vỡ vụn của cánh cửa bị đập nát. Chỉ có riêng hình ảnh của Gatrix và Taara là không tồn tại!
- Cô nghĩ trông nó có kinh dị hơn nếu như váy nó có màu đỏ như máu không?
Taara vừa mới mường tượng ra cảnh đó, thì bóng đen trước mặt cô cũng thay đổi luôn! Chiếc váy ngủ của nó giờ đổi thành màu đỏ thẫm như máu tươi, và ở mép váy, Taara còn thấy được những giọt máu đang nhỏ tong tỏng lên nền nhà.
Giờ thì cô không còn sợ bóng đen này nữa. Cô thấy thương cho nó, buồn cười vì sự bất lực của nó khi cố gắng dọa hai kẻ chẳng thèm sợ nó nữa!
- Tôi nghĩ nếu là một chiếc váy hoa thì sẽ trông nguy hiểm hơn! Chưa kể, giờ nào rồi còn dùng tóc phủ trước mặt? Mốt bây giờ chẳng phải là mặt trắng bệch, mũi cà chua to đùng, kết hợp với mái tóc xoăn như mấy thằng hề sao?
- Ồ, thời của cô đã có lũ hề rồi sao? Tôi đồng ý với quan điểm đó. Suy cho cùng, làm gì còn thứ gì ghê sợ hơn lũ hề được chứ?
Thế là bóng đen trước mặt họ lại một lần nữa biến đổi! Giờ nó mặc một bộ đồ vô cùng quá khổ, giống như được bơm hơi vào ống quần và ống tay áo vậy! Trên mặt nó giờ đã có hình dạng cụ thể, với lớp phấn đánh trắng bệch, môi tô son đỏ choét.
Gatrix phải thừa nhận, cho dù bọn họ đang cố tình đùa giỡn với nỗi sợ, thì thứ nó biến ra cũng không phải dạng vừa đâu! Suy cho cùng, một thứ có đủ khả năng bóp chết tươi một oán hồn chắc chắn không phải là hạng thiện lành gì cho cam.
Khi thấy hai kẻ trước mặt giống như đang muốn lấy nó ra làm trò cười, bóng đen có vẻ vô cùng tức giận! Nó ngưng tụ ra một lưỡi đao khổng lồ, bám đầy máu cặn rỉ sét, nhìn đã thấy gai người. Nó gầm lên một tiếng, rồi bay tới bổ về phía Taara.
Rất xảo quyệt!
Gatrix thầm nghĩ trong lòng, quát Taara.
- Đừng sợ, nó không có thật!
Thật khó có thể bình tĩnh được khi thấy một món hung khí như vậy chém xuống đầu mình, nhưng khi Taara định giật người bỏ chạy, cô lại nhớ ra bàn tay mình vẫn đang nắm chặt lấy tay Gatrix. Cô không rõ họ đã nắm được bao lâu rồi, song trong vô thức, Taara giữ khư khư lấy bàn tay màu xanh lá đó, như một ngọn hải đăng trong đêm tối thăm thẳm vậy.
Lưỡi đao xuyên qua người Taara, hời hợt như một làn sương. Tên hề điên tiết, vung vẩy thanh đao loạn xa, tìm cách chém cả lên Gatrix, song chẳng có một đòn nào có hiệu quả với họ cả. Cũng phải thôi, bởi sức mạnh của nó đến từ nỗi sợ, đến từ lòng tin của mỗi người. Nếu như không sợ, hoặc có thể khống chế được nỗi sợ, vượt qua nó, thì tầng bốn này sẽ là khu vực an toàn bậc nhất trong cả toà thành.
Tất nhiên nói là nói vậy thôi, chứ để khống chế được sự sợ hãi thì không phải ai cũng có thể làm được đâu! Trên thực tế, Gatrix thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần hốt xác cho Taara rồi. Khoan đã... hốt xác sao? Gatrix giật mình, đột ngột đưa Hồng Trần lên, đón đỡ thanh đao của tên hề! Tiếng kim loại va vào nhau, vang lên chát chúa khi thanh đao bị lưỡi dao chặn lại.
- Khá lắm, súc sinh! May mà tao còn nhớ ra chuyện này!
Thanh đao rất đầm, song lực của tên hề lại không quá mạnh. Có lẽ nó chỉ ngang với một người đàn ông trưởng thành thông thường mà thôi. Trong lúc Taara còn đang ngẩn ra, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Gatrix đã túm lấy cổ tay nó. Bằng một cú bẻ gọn gàng, hắn quật ngã tên hề, lách dao vào cổ nó và cứa nhẹ một cái.
Tên hề giãy bần bật lên, đưa tay còn lại ôm cổ họng, rồi dần dần xẹp xuống. Nó "xẹp" xuống, theo đúng nghĩa đen, khi người nó trở nên mỏng dẹt lại thành đúng một cái bóng đen hai chiều! Tiếp đó, bóng đen này đứng dậy, lảo đà lảo đảo bước đi trên hành lang.
Gatrix thử đưa tay giữ nó lại, nhưng lần này tay hắn như vợt vào không khí! Thấy thế, Gatrix bèn ngoái đầu lại, bảo Taara.
- Chúng ta đi theo nó thử xem!
Tốc độ của bóng ma không quá cao, nên Gatrix và Taara hoàn toàn thảnh thơi để ngắm nghía khắp cái hành lang này. Hắn chú ý tới những bức tranh trên tường. Kể từ sau bức cánh cửa, bức tiếp theo vẫn tả cánh cửa đó, nhưng dần dần hé mở ra. Phía đằng sau nó chỉ toàn là một màu đen.
- Tại sao ban nãy anh lại biết mà chặn nó?
- Bởi vì nó không thể làm gì được cô! Thế nhưng, rõ ràng mỗi lần cô "chết" ở tầng bốn, cô lại xuất hiện ở một trong ba tầng nào đó. Đáng lý cô sẽ phải bị "chết" mãi ở tầng bốn này cho tới khi có người tới cứu mới đúng. Như vậy, rõ ràng là nó có khả năng tác động vật lý, có điều khá là giới hạn.
Gatrix không thèm quay đầu, vừa ngắm tranh vừa trả lời. Những bức tranh đã thay đổi, khi có thêm một hình bóng màu đen chui ra từ cánh cửa. Qua mỗi bức tranh, nó lại tiến gần với khung tranh hơn.
- Anh không sợ nó khỏe sao? Ví dụ như cỡ mấy thằng cục súc đầu đội mũ đinh ở dưới tầng một chẳng hạn?
- Thôi đi cô nương, cô không thấy là nó phải mang cô ra khỏi tầng này là vì nó không thể làm rách nổi một mẩu da của cô ư? Tôi đoán, cường độ thân thể của cô cũng phải thuộc dạng quái vật lắm rồi đấy, thế mà con oán hồn kia xé cô cứ như xé giấy! Quả nhiên là chủng tộc súc vật khó chơi mà!
Gatrix nhận thấy bóng đen dừng lại, chui vào trong một bức tranh. Bức tranh đó đen xì như mực, đen tới mức Gatrix có cảm tưởng nó đang hút hết ánh sáng vào bên trong nó vậy. Theo như nhịp độ diễn biến của khung tranh thì có vẻ như đây chính là tấm thứ phía sau cánh cửa tiếp xúc với thế giới này.
- Anh giết được nó rồi à?
- Không! Tôi nghĩ là nó đi dưỡng thương, hoặc bỏ trốn tới một khu vực khác. Cô thử nhớ lại một chi tiết khi cô chết ở tầng bốn xem?
- Tôi hồi sinh... A! Ý anh là bóng đen này không bị giới hạn như ba loại lính canh khác ư?
- Đúng vậy, và đó mới là điểm khủng khiếp nhất của tòa thành này! Người thường không có chuẩn bị mà gặp phải nó thì chỉ có nước chết toàn đội!
Taara hơi ngần ngừ, rồi cũng nói ra.
- Đồng bạn của anh... liệu người đó có chịu nổi cả oán hồn lẫn bóng ma nỗi sợ này không?
Và đó là lần đầu tiên, cô thấy Gatrix cau mày, trên mặt tỏ rõ sự lo âu.
- Điều này... tôi thật sự cũng không biết nữa! Vera là một cô bé mạnh mẽ, tôi có niềm tin con bé sẽ gặp lại tôi thôi!
Xốc lại tinh thần bằng một cú hít sâu, Gatrix chiếu đèn về phía cánh cửa phía sau lưng Taara.
- Thật kì lạ! Trong bản đồ của Shazam đâu có căn phòng này nhỉ?
Cánh cửa này nằm đối diện với bức tranh màu đen nơi cái bóng chui vào. Do không gian bên ngoài đã bị sinh thể màu đen bao trùm, nên Gatrix không thể dùng chúng để làm điểm so sánh với bức tranh cánh cửa được.
Chỉ có điều, bản thân cái cánh cửa này thật sự rất giống với cánh cửa trong bức tranh đó.
- Chúng ta vào thử xem nhé?
- Tôi cũng không biết nữa! Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh táo được lâu đến thế này, chứ mọi khi cứ rời khỏi cầu thang vài bước là tôi lại chết rồi! Đừng lo, nếu như có thứ gì nhảy bổ ra, tôi sẽ che cho anh chạy.
Taara vỗ vỗ bắp tay - ơn Gildur là lần này cô nàng không còn hành hạ hai trái bưởi đó nữa! Taara nhấc cây búa khỏi vai, cầm chắc nó trong tay phải, rồi giơ tay trái lên...
- Cô định làm gì thế?
- Mở cửa?
- Sao cô không đứng sang một bên, rồi dùng búa đập vỡ luôn cánh cửa này? Nếu như thật sự có thứ gì nhảy bổ ra, ít ra chúng ta cũng còn có cách ứng phó!
Taara ngây ra trong chốc lát, rồi gật đầu.
- Anh nói đúng!
Cô đứng cách xa cách cửa một chút, rồi vặn người, lấy lực từ chân, truyền qua chiếc eo rắn chắc vừa một cái ôm của mình. Cây búa xé một tiếng rít dài trong không khí, trước khi nện thẳng lên cánh cửa, tạo nên một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Cánh cửa vỡ tan thành nhiều mảnh, trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Gatrix là nó sẽ thuộc dạng không thể bị phá hủy. Có lẽ chỉ có biên giới của tòa thành này mới không thể bị đánh vỡ, chứ những món đồ đơn giản này sẽ được đám sinh thể hồi phục lại chăng?
Nhìn thấy Gatrix rón rén định lại gần khung cửa trống, Taara vội vàng chạy tới. Nếu như có gì đó nguy hiểm, thì Gatrix nên nhìn vào tấm gương của cô để biết mà đối phó, chứ mạng của người bạn kì lạ mới gặp này sao mà nhiều được như cô?
Đập vào mắt Taara một chiếc gương tròn khổng lồ - có lẽ là gương chăng, Taara cũng không rõ nữa! Cô chỉ biết, trong đầu cô sẽ tự động tuôn ra một số tri thức, mỗi khi Taara tiếp xúc với một sự kiện nào đó. Giống như thể cô đã từng biết những thứ này, song vì một lí do gì đó mà quên đi vậy!
- Nhìn cô không sao, chắc là tôi cũng không sao đâu! Ồ?!
Từ phía sau lưng của Taara, Gatrix xuất hiện, bước lên ngó tấm gương. Không để cho cô nàng cầm búa ngăn cản, hắn đã chạm lên bề mặt tấm gương một cái. Nó mát lạnh, hơi rin rít, giống y như bất cứ tấm gương nào.
Đây là một căn phòng rất nhỏ, chỉ chứa đủ duy nhất tấm gương này. Toàn bộ bề mặt bên trong của căn phòng cũng bị sinh thể màu đen xâm chiếm, ngoại trừ tấm gương này. Khung viền của nó được trạm chổ tinh xảo từ một loại gỗ nào đó. Dù thời gian đã khiến cho nước sơn bạc màu không ít, song Gatrix vẫn có thể đoán được giá trị của chiếc gương này khi còn mới là không hề nhỏ!
Bên trong bề mặt của chiếc gương, mọi thứ đều được phản chiếu lại, giống như bao chiếc gương khác. Vẫn là khung cửa trống, bức tranh màu đen, những mảnh vỡ vụn của cánh cửa bị đập nát. Chỉ có riêng hình ảnh của Gatrix và Taara là không tồn tại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.