Chương 308: Thế giới trong gương
abcxyz
09/09/2020
Cyrax thở dài, cầm chiếc mũ sắt đặt lại lên vị trí đầu Taara. Chỉ trong thoáng chốc, hắn thấy hai phần cơ thể cô nàng nối liền lại với nhau. Mặc dù đã được nghe Gatrix mô tả, và Cyrax cũng hoàn toàn tin tưởng con Goblin không thèm nói dối hắn làm gì, nhưng chỉ khi nhìn tận mắt hiện tượng này, hắn mới biết cái gì gọi là "bất tử".
- Như anh thấy, tôi không phải...
- Tôi biết! Cảm ơn! Nhưng cô thật sự không cần, và không nên làm như vậy!
Cyrax đứng dậy, chìa tay cho Taara. Trong lúc cô nàng đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên người thì Cyrax tiếp tục giải thích.
- Thứ nhất, việc cô "chết" cũng chẳng thể chứng minh cô chính là "Nỗi Sợ" mà Jonathan nhắc tới. Biết đâu được quyền năng của Nỗi Sợ cho phép nó có thể tạo ra những hiệu ứng thị giác trông-giống-như-là-chết thì sao? Bởi lẽ đó, việc cô làm hoàn toàn không có giá trị cụ thể.
Hắn xoay lưng lại, đặt tay lên cánh cửa gỗ.
- Thứ hai, đích thân tôi đã nhét nó vào trong một cái hộc tủ! Tuy nhiên có vẻ như nó đã thoát được ra ngoài bằng một cách nào đó. Ít nhất tôi nhận ra kẻ đã bảo vệ chúng ta trong lúc chạy tới thế giới này chính là nó. Còn vì sao nó lại làm vậy thì tôi không biết được.
Trước khi bước ra khỏi căn phòng tối, Cyrax quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Taara. Đôi mắt hắn sáng loè loè trong màn đêm một cách rất vô lý!
- Hiện tại tôi đang trong trạng thái tỉnh táo nhất, hoặc tôi cho là vậy. Thế nên những lời này của tôi cũng sẽ là những lời thật lòng của tôi. Cho dù trong tương lai tôi có thể nói, thậm chí làm khác đi hoàn toàn những lời này, song tôi mong rằng cô hãy nhớ đó hoàn toàn không phải là tôi.
- Tất cả những gì chúng ta tìm được, thu thập được, bằng mọi giá cần phải được đưa tới tay Gatrix bằng mọi giá! Trong câu chuyện này, anh ta có tầm nhìn tốt hơn, biết được nhiều tin tình báo hơn bất cứ ai trong chúng ta, vì vậy việc cạnh tranh với Gatrix trở nên cực kì vô nghĩa và ngu xuẩn!
- Thay vào đó, trách nhiệm của chúng ta là cung cấp thêm càng nhiều mảnh ghép có thể, để Gatrix có thể thấy được bức tranh tổng toàn cảnh, qua đó đưa ra được những quyết định chính xác. Mục tiêu tối thượng của chúng ta là thoát khỏi thế giới này, chứ không phải để thể hiện với con Goblin xem ai mới là kẻ giỏi hơn. Cô đã nhớ rồi chứ?
Nói xong, Cyrax liệng cuốn sổ xoay mòng mòng trong không khí, trước khi lọt thỏm vào trong lòng bàn tay Taara. Cô nàng lặng thinh một hồi, rồi đút nó vào trong mũ sắt - thật lạ khi cô không "ăn" nó.
- Anh biết không, khi lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi có ấn tượng khá xấu về anh. Trông anh hợm hĩnh và ngạo mạn một cách khó hiểu. Tuy nhiên hiện tại thì tôi đã hiểu vì sao anh đã từng là đội viên của Gatrix rồi. Quả nhiên là vật họp theo loài mà!
...
Có một điều Shazam không nói dối, đó là thế giới trong gương này quả thực bị hủ hoá tới không thể sa đoạ hơn được nữa! Trong quá trình mò mẫm, Taara và Cyrax đã phải đối đầu với không biết bao nhiêu loài quái vật với hình dạng vượt quá bất cứ định nghĩa logic nào!
Hãy nói về không gian của thế giới này trước! Nó ngập chìm trong một thứ bóng tối lờ mờ, chứ không hẳn là tối đen như mực. Chính vì cái cảm giác tranh tối tranh sáng này, khiến cho não bộ rất khó phân biệt sự vật, và tạo ra những ảo giác xen lẫn giữa thực tại. Điều này đã được giải thích trước đó rồi, nên chúng ta sẽ không nói lại nữa.
Bên cạnh sự kích thích về thị giác, thế giới này còn tràn đầy một thứ mùi rất khó ngửi! Nó là hỗn hợp của mùi ẩm mốc cũ kỹ, mùi thối nát, mùi tanh tưởi. Thứ mùi này không có cách nào xua tán vì chúng ở khắp mọi nơi, đem lại cảm giác cực kỳ khó chịu cho Cyrax. Về phần Taara thì có vẻ cô nàng không gặp quá nhiều khó khăn với nó.
Cuối cùng là thính giác. Thế giới này chắc chắn có những thứ-gì-đó khác, thế nên nó không thể tĩnh lặng tuyệt đối như căn phòng tối mà Kirin đã từng trải qua được. Trái ngược lại, chỉ cần Cyrax hơi tập trung tinh thần, dỏng tai lên lắng nghe, hắn có thể cảm nhận được những tiếng thở phì phò, tiếng nhớt dãi tong tỏng, tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của những con quái vật lẩn khuất trong màn đêm nơi đuôi mắt họ.
Trong một cái hoàn cảnh áp lực lên đủ các cảm giác như thế, tâm thần người ta rất dễ rơi vào trạng thái căng thẳng và hoàn toàn có thể bùng nổ lúc nào không hay. Không chỉ vậy, Cyrax hoàn toàn có thể "nếm" được một loại năng lượng độc địa quỷ dị lởn vởn trong không khí, khuếch đại mạnh mẽ những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.
Thế nhưng thật thú vị là viên ngọc trước ngực hắn, viên ngọc hắn tìm được trong chiếc vạc ở tầng một, lại đang toả ra một luồng năng lượng mát mẻ thoải mái, giúp đẩy lui các trạng thái khó chịu hắn đang phải gánh chịu. Vậy nên dù rằng không gian này vẫn đang đè nặng lên Cyrax, song hắn thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn là lúc còn ở thế giới Shazam.
- Chỗ cô xong chưa?
Cyrax rút chiếc sừng ra khỏi vòm họng một con quái vật to gấp đôi hắn. Cyrax không có vũ khí, và hắn không muốn sử dụng thêm năng lượng bóng tối. Một khi đã sở hữu lại sự tỉnh táo, Cyrax bắt đầu cảm thấy sợ thứ bóng tối trong người mình. Hắn cần Gatrix giải quyết tình trạng này càng sớm càng tốt.
Bởi vì bóng tối đã bám rễ quá sâu trong người hắn, thế nên Cyrax không thể sử dụng Chấn Động. Hắn lại càng không thể sử dụng năng lượng bóng tối, vì vậy Cyrax chỉ có thể bẻ tạm một chiếc sừng từ con quái vật xấu số bị Taara đập chết trước đó làm vũ khí tạm thời.
Thật may là cơ thể hắn cũng đủ mạnh mẽ, và tư duy chiến đấu của Cyrax còn rất sắc bén, thế nên dù khá là vất vả, Cyrax vẫn có thể đánh bại được con quái vật trước mắt.
- Cũng vừa xong!
Taara dựng cây búa ngược xuống đất, đưa tay ném tảng thịt khổng lồ đang đè lên đầu cô nàng. Phía sau cô là hàng đống xác chết quái vật nằm la liệt! Gần như chín phần quái vật bọn họ đương đầu, đều do một tay Taara đập nát.
Không thể không nói, nếu như thế giới này là chế độ địa ngục, thì Taara chính là người chơi bật ăn gian! Cô không biết mệt, không bị ảnh hưởng bởi áp lực không gian, không thể chết, sát thương lớn.
Nếu như cho Taara thời gian, cô hoàn toàn có thể đẩy ngang cả thế giới âm u này, nếu như lũ quái vật không phải là bất tử! Đúng vậy, một đặc tính cực kì khó chơi của đàn quái vật này là chúng không thể bị giết chết, giống hệt Taara!
Cho dù Taara có đập nát chúng thành tương, rồi đem phân tán đi khắp nơi, thậm chí cầm theo một miếng bên mình, thì sau một thời gian, chúng cũng sẽ tự hồi sinh với đầy đủ da thịt, còn phần cơ thể bị tách rời sẽ nhanh chóng hoá thành cát bụi hư vô.
Thế nên dù mặt bằng chung đám quái vật dị hợm này không hề mạnh mẽ, nhưng chúng có số lượng đủ nhiều, năng lực kì quái, lại còn bám dai như đỉa, khiến cho tốc độ tiến lên của bộ đôi bị chậm đi đáng kể.
Và đáng lý Cyrax - chứ làm gì có Taara, sẽ bị đám quái vật này nhấn chìm, nếu như hắn không nghĩ ra biện pháp đánh tàn phế chứ không giết chúng! Lũ quái vật này có vẻ khác với Taara, khi Cyrax ngắt đứt tứ chi chúng nhưng không giết, thì chúng cứ nằm đó rên la chứ chẳng thể làm được gì.
Nhờ vào phát hiện này, bọn họ đã buông bỏ được không ít cái đuôi, và tìm hiểu được đại khái địa hình của thế giới này. Và đó cũng là điểm tiếp theo cần nhắc tới, bên cạnh không gian đã nói trước đấy!
Nếu như Toà thành cổ là một khuôn viên kiến trúc dạng hình hộp rỗng, với phần sân bên trong là vườn cây um tùm cùng một toà nhà nghỉ dưỡng, thì thế giới trong gương có dạng đặc.
Cyrax không chắc nó có phải vẫn cùng diện tích với Toà thành cổ không, nhưng hắn chắc chắn là chẳng có khoảng rừng cây nào ở thế giới này hết. Ngẩng đầu lên là trần nhà phủ gạch, cúi chân xuống cũng là gạch, và hai bên tường xung quanh cũng toàn là gạch.
Dựa vào quá trình mò mẫm, Cyrax đoán rằng đây hẳn phải là một cái mê cung cực lớn, vô cùng chằng chịt. Không ít lần bọn họ đi mãi để rồi chỉ tìm thấy ngõ cụt. Cyrax thậm chí còn liều lĩnh nhờ Taara đục thủng tường - hắn sao mà tự làm được việc nặng thế này!
Kết quả là những bức tường này cứng rắn một cách khủng khiếp, giống như thể chúng chính là quy tắc của thế giới này, và bọn họ hay "người chơi bất đắc dĩ" sẽ không được phép đánh vỡ quy tắc.
Đập tường không được, ngay cả khắc lên tường cũng không, song nếu như bọn họ dùng mực để vẽ lên tường thì lại không vấn đề gì. Taara đã thử với máu của cô và chúng bám khá là chắc, không thấy có dấu hiệu bị ăn mòn ngay lập tức nào.
Sở dĩ cả hai đi được tới kết luận này là vì họ thấy không ít những hình vẽ văng tung toé khắp các bức tường trong suốt quá trình thăm dò. Cả hai cũng thu được một ít sổ tay, đa phần ghi chép về giáo phái Nhân sư của Inesta.
Một điểm thú vị khác mà Cyrax và Taara cũng biết được trong thời gian này là dường như có hai "phe" quái vật ở thế giới trong gương. Một loại là những quái vật với đủ hình dáng kỳ dị bất quy tắc, khiến cho lòng người bất an không thôi khi nhìn vào chúng.
Một loại khác thì là những âm binh, hay chính xác hơn là những bộ xương khô di động. Chúng cầm đủ các loại vũ khí trên đời, một vài đứa thì cầm theo khiên và giáp.
Các bạn đã nhận ra sự trái ngược chưa? Đúng rồi đó, một phe thì có thịt, một phe thì không! Rất dễ hiểu phải không nào? Phe có thịt thì đông và hung hãn hơn phe không thịt gấp bội, nhưng thế cục lại là hoà!
Một âm binh với vũ khí là kiếm ngắn có thể nhẹ nhàng đánh bại sáu con quái vật, trước khi bị đánh tan. Không phải là bởi vì chúng có trí tuệ gì, vì trong mắt Cyrax, chúng hoàn toàn chiến đấu theo bản năng.
- Như anh thấy, tôi không phải...
- Tôi biết! Cảm ơn! Nhưng cô thật sự không cần, và không nên làm như vậy!
Cyrax đứng dậy, chìa tay cho Taara. Trong lúc cô nàng đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên người thì Cyrax tiếp tục giải thích.
- Thứ nhất, việc cô "chết" cũng chẳng thể chứng minh cô chính là "Nỗi Sợ" mà Jonathan nhắc tới. Biết đâu được quyền năng của Nỗi Sợ cho phép nó có thể tạo ra những hiệu ứng thị giác trông-giống-như-là-chết thì sao? Bởi lẽ đó, việc cô làm hoàn toàn không có giá trị cụ thể.
Hắn xoay lưng lại, đặt tay lên cánh cửa gỗ.
- Thứ hai, đích thân tôi đã nhét nó vào trong một cái hộc tủ! Tuy nhiên có vẻ như nó đã thoát được ra ngoài bằng một cách nào đó. Ít nhất tôi nhận ra kẻ đã bảo vệ chúng ta trong lúc chạy tới thế giới này chính là nó. Còn vì sao nó lại làm vậy thì tôi không biết được.
Trước khi bước ra khỏi căn phòng tối, Cyrax quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Taara. Đôi mắt hắn sáng loè loè trong màn đêm một cách rất vô lý!
- Hiện tại tôi đang trong trạng thái tỉnh táo nhất, hoặc tôi cho là vậy. Thế nên những lời này của tôi cũng sẽ là những lời thật lòng của tôi. Cho dù trong tương lai tôi có thể nói, thậm chí làm khác đi hoàn toàn những lời này, song tôi mong rằng cô hãy nhớ đó hoàn toàn không phải là tôi.
- Tất cả những gì chúng ta tìm được, thu thập được, bằng mọi giá cần phải được đưa tới tay Gatrix bằng mọi giá! Trong câu chuyện này, anh ta có tầm nhìn tốt hơn, biết được nhiều tin tình báo hơn bất cứ ai trong chúng ta, vì vậy việc cạnh tranh với Gatrix trở nên cực kì vô nghĩa và ngu xuẩn!
- Thay vào đó, trách nhiệm của chúng ta là cung cấp thêm càng nhiều mảnh ghép có thể, để Gatrix có thể thấy được bức tranh tổng toàn cảnh, qua đó đưa ra được những quyết định chính xác. Mục tiêu tối thượng của chúng ta là thoát khỏi thế giới này, chứ không phải để thể hiện với con Goblin xem ai mới là kẻ giỏi hơn. Cô đã nhớ rồi chứ?
Nói xong, Cyrax liệng cuốn sổ xoay mòng mòng trong không khí, trước khi lọt thỏm vào trong lòng bàn tay Taara. Cô nàng lặng thinh một hồi, rồi đút nó vào trong mũ sắt - thật lạ khi cô không "ăn" nó.
- Anh biết không, khi lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi có ấn tượng khá xấu về anh. Trông anh hợm hĩnh và ngạo mạn một cách khó hiểu. Tuy nhiên hiện tại thì tôi đã hiểu vì sao anh đã từng là đội viên của Gatrix rồi. Quả nhiên là vật họp theo loài mà!
...
Có một điều Shazam không nói dối, đó là thế giới trong gương này quả thực bị hủ hoá tới không thể sa đoạ hơn được nữa! Trong quá trình mò mẫm, Taara và Cyrax đã phải đối đầu với không biết bao nhiêu loài quái vật với hình dạng vượt quá bất cứ định nghĩa logic nào!
Hãy nói về không gian của thế giới này trước! Nó ngập chìm trong một thứ bóng tối lờ mờ, chứ không hẳn là tối đen như mực. Chính vì cái cảm giác tranh tối tranh sáng này, khiến cho não bộ rất khó phân biệt sự vật, và tạo ra những ảo giác xen lẫn giữa thực tại. Điều này đã được giải thích trước đó rồi, nên chúng ta sẽ không nói lại nữa.
Bên cạnh sự kích thích về thị giác, thế giới này còn tràn đầy một thứ mùi rất khó ngửi! Nó là hỗn hợp của mùi ẩm mốc cũ kỹ, mùi thối nát, mùi tanh tưởi. Thứ mùi này không có cách nào xua tán vì chúng ở khắp mọi nơi, đem lại cảm giác cực kỳ khó chịu cho Cyrax. Về phần Taara thì có vẻ cô nàng không gặp quá nhiều khó khăn với nó.
Cuối cùng là thính giác. Thế giới này chắc chắn có những thứ-gì-đó khác, thế nên nó không thể tĩnh lặng tuyệt đối như căn phòng tối mà Kirin đã từng trải qua được. Trái ngược lại, chỉ cần Cyrax hơi tập trung tinh thần, dỏng tai lên lắng nghe, hắn có thể cảm nhận được những tiếng thở phì phò, tiếng nhớt dãi tong tỏng, tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của những con quái vật lẩn khuất trong màn đêm nơi đuôi mắt họ.
Trong một cái hoàn cảnh áp lực lên đủ các cảm giác như thế, tâm thần người ta rất dễ rơi vào trạng thái căng thẳng và hoàn toàn có thể bùng nổ lúc nào không hay. Không chỉ vậy, Cyrax hoàn toàn có thể "nếm" được một loại năng lượng độc địa quỷ dị lởn vởn trong không khí, khuếch đại mạnh mẽ những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.
Thế nhưng thật thú vị là viên ngọc trước ngực hắn, viên ngọc hắn tìm được trong chiếc vạc ở tầng một, lại đang toả ra một luồng năng lượng mát mẻ thoải mái, giúp đẩy lui các trạng thái khó chịu hắn đang phải gánh chịu. Vậy nên dù rằng không gian này vẫn đang đè nặng lên Cyrax, song hắn thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn là lúc còn ở thế giới Shazam.
- Chỗ cô xong chưa?
Cyrax rút chiếc sừng ra khỏi vòm họng một con quái vật to gấp đôi hắn. Cyrax không có vũ khí, và hắn không muốn sử dụng thêm năng lượng bóng tối. Một khi đã sở hữu lại sự tỉnh táo, Cyrax bắt đầu cảm thấy sợ thứ bóng tối trong người mình. Hắn cần Gatrix giải quyết tình trạng này càng sớm càng tốt.
Bởi vì bóng tối đã bám rễ quá sâu trong người hắn, thế nên Cyrax không thể sử dụng Chấn Động. Hắn lại càng không thể sử dụng năng lượng bóng tối, vì vậy Cyrax chỉ có thể bẻ tạm một chiếc sừng từ con quái vật xấu số bị Taara đập chết trước đó làm vũ khí tạm thời.
Thật may là cơ thể hắn cũng đủ mạnh mẽ, và tư duy chiến đấu của Cyrax còn rất sắc bén, thế nên dù khá là vất vả, Cyrax vẫn có thể đánh bại được con quái vật trước mắt.
- Cũng vừa xong!
Taara dựng cây búa ngược xuống đất, đưa tay ném tảng thịt khổng lồ đang đè lên đầu cô nàng. Phía sau cô là hàng đống xác chết quái vật nằm la liệt! Gần như chín phần quái vật bọn họ đương đầu, đều do một tay Taara đập nát.
Không thể không nói, nếu như thế giới này là chế độ địa ngục, thì Taara chính là người chơi bật ăn gian! Cô không biết mệt, không bị ảnh hưởng bởi áp lực không gian, không thể chết, sát thương lớn.
Nếu như cho Taara thời gian, cô hoàn toàn có thể đẩy ngang cả thế giới âm u này, nếu như lũ quái vật không phải là bất tử! Đúng vậy, một đặc tính cực kì khó chơi của đàn quái vật này là chúng không thể bị giết chết, giống hệt Taara!
Cho dù Taara có đập nát chúng thành tương, rồi đem phân tán đi khắp nơi, thậm chí cầm theo một miếng bên mình, thì sau một thời gian, chúng cũng sẽ tự hồi sinh với đầy đủ da thịt, còn phần cơ thể bị tách rời sẽ nhanh chóng hoá thành cát bụi hư vô.
Thế nên dù mặt bằng chung đám quái vật dị hợm này không hề mạnh mẽ, nhưng chúng có số lượng đủ nhiều, năng lực kì quái, lại còn bám dai như đỉa, khiến cho tốc độ tiến lên của bộ đôi bị chậm đi đáng kể.
Và đáng lý Cyrax - chứ làm gì có Taara, sẽ bị đám quái vật này nhấn chìm, nếu như hắn không nghĩ ra biện pháp đánh tàn phế chứ không giết chúng! Lũ quái vật này có vẻ khác với Taara, khi Cyrax ngắt đứt tứ chi chúng nhưng không giết, thì chúng cứ nằm đó rên la chứ chẳng thể làm được gì.
Nhờ vào phát hiện này, bọn họ đã buông bỏ được không ít cái đuôi, và tìm hiểu được đại khái địa hình của thế giới này. Và đó cũng là điểm tiếp theo cần nhắc tới, bên cạnh không gian đã nói trước đấy!
Nếu như Toà thành cổ là một khuôn viên kiến trúc dạng hình hộp rỗng, với phần sân bên trong là vườn cây um tùm cùng một toà nhà nghỉ dưỡng, thì thế giới trong gương có dạng đặc.
Cyrax không chắc nó có phải vẫn cùng diện tích với Toà thành cổ không, nhưng hắn chắc chắn là chẳng có khoảng rừng cây nào ở thế giới này hết. Ngẩng đầu lên là trần nhà phủ gạch, cúi chân xuống cũng là gạch, và hai bên tường xung quanh cũng toàn là gạch.
Dựa vào quá trình mò mẫm, Cyrax đoán rằng đây hẳn phải là một cái mê cung cực lớn, vô cùng chằng chịt. Không ít lần bọn họ đi mãi để rồi chỉ tìm thấy ngõ cụt. Cyrax thậm chí còn liều lĩnh nhờ Taara đục thủng tường - hắn sao mà tự làm được việc nặng thế này!
Kết quả là những bức tường này cứng rắn một cách khủng khiếp, giống như thể chúng chính là quy tắc của thế giới này, và bọn họ hay "người chơi bất đắc dĩ" sẽ không được phép đánh vỡ quy tắc.
Đập tường không được, ngay cả khắc lên tường cũng không, song nếu như bọn họ dùng mực để vẽ lên tường thì lại không vấn đề gì. Taara đã thử với máu của cô và chúng bám khá là chắc, không thấy có dấu hiệu bị ăn mòn ngay lập tức nào.
Sở dĩ cả hai đi được tới kết luận này là vì họ thấy không ít những hình vẽ văng tung toé khắp các bức tường trong suốt quá trình thăm dò. Cả hai cũng thu được một ít sổ tay, đa phần ghi chép về giáo phái Nhân sư của Inesta.
Một điểm thú vị khác mà Cyrax và Taara cũng biết được trong thời gian này là dường như có hai "phe" quái vật ở thế giới trong gương. Một loại là những quái vật với đủ hình dáng kỳ dị bất quy tắc, khiến cho lòng người bất an không thôi khi nhìn vào chúng.
Một loại khác thì là những âm binh, hay chính xác hơn là những bộ xương khô di động. Chúng cầm đủ các loại vũ khí trên đời, một vài đứa thì cầm theo khiên và giáp.
Các bạn đã nhận ra sự trái ngược chưa? Đúng rồi đó, một phe thì có thịt, một phe thì không! Rất dễ hiểu phải không nào? Phe có thịt thì đông và hung hãn hơn phe không thịt gấp bội, nhưng thế cục lại là hoà!
Một âm binh với vũ khí là kiếm ngắn có thể nhẹ nhàng đánh bại sáu con quái vật, trước khi bị đánh tan. Không phải là bởi vì chúng có trí tuệ gì, vì trong mắt Cyrax, chúng hoàn toàn chiến đấu theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.