Chương 150: Trả bớt nợ đã, mai chắc trả hết được
abcxyz
24/11/2018
Khi Gatrix bước trở về đến ngôi làng vô danh, trời vẫn còn chạng vạng
tranh tối tranh sáng. Mọi người vẫn đang chìm trong giấc ngủ, và khắp cả con đường này, chỉ còn có mỗi Gatrix là kẻ đang di chuyển. Ngẫm lại thì lúc này trông hắn chẳng khác nào các nhân vật phản diện đang chuẩn bị
làm điều gì đó xấu xa!
Khung cảnh nhá nhem, một người lạ mặt vận áo choàng đen kín mít, nhìn kiểu gì cũng thấy kẻ này vô cùng đáng nghi, cứ bắt lại đánh một trận trước để chào hỏi đã rồi tính sau! Thật may là không có kẻ nào đui mù tới mức lao vào tấn công Gatrix hết, bởi giờ này họ còn bận níu kéo nốt những khoảnh khắc nghỉ ngơi cuối cùng.
Gatrix sải những bước dài, tìm về phía chiếc xe ngựa. Con ngựa kéo đang được buộc ở chuồng, cho nên lúc này chiếc xe chỉ còn trơ trơ ra hai thanh đòn hướng về bên trong khu để xe. Ít ra họ cũng xây một khu tập trung để giữ xe, chứ không bắt lữ khách phải tự bảo quản xe của mình.
Với những kẻ định dắt chiếc xe này đi, chỉ cần chưa bước vào trong thì mọi chuyện còn dễ nói! Một khi chúng đã phát hiện ra không gian bên trong, Gatrix sẽ dùng mọi cách để chúng bốc hơi khỏi thế gian này.
Những kiến thức về không gian học mà hắn đã sử dụng tuyệt đối không thể để lộ ra, bằng không thì hàng đàn người làm phép sẽ lùng bắt bằng được hắn thì thôi! Hãy nhìn Minas là một ví dụ!
Có một người đang ngồi trông coi ở cổng ra vào khu giữ xe. Trông anh ta cứ như sắp gục ngã đến nơi rồi, nhưng vẫn gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ! Chỉ cần gác thêm một chút nữa thôi là ca trực này sẽ kết thúc, anh ta có thể về ngủ và thoát khỏi trách nhiệm.
Những người dân ở đây đã quây một hàng rào xung quanh sân giữ xe, và chỉ chừa một lối ra vào. Thế nên người gác có nhiệm vụ rất đơn giản, ngồi đây và chờ xem xe ra vào có xuất trình vé chính xác không.
Khi bàn giao ca trực, người của ca trước sẽ đi một vòng quanh sân, đếm lại số xe, đánh dấu vào một cuốn sổ được phát sẵn rồi mới bàn giao cho người sau. Hành động này là để tránh những đấu sĩ hoặc người làm phép mạnh mẽ nâng luôn cả xe ngựa bê đi mất lúc nào không hay.
Ai biết được đấy! Luôn có những kẻ túng quá làm liều phải không?
Nếu trường hợp này xảy ra, ngôi làng xin được từ chối mọi trách nhiệm. Bởi lẽ nếu có một tồn tại đủ mạnh mẽ để mang theo chiếc xe ngựa to như vậy, lại có thể nhảy qua lớp hàng rào cao ngang đầu người trưởng thành (tương đương với một mét chín, có ai còn nhớ?) thì ít nhất đó phải là đấu sĩ cấp trung.
Còn tới mức không phát ra bất cứ tiếng động nào, thần không biết quỷ không hay? Ha ha ha, ngon thì đi tìm người ta mà đòi, chúng tôi không dám!
Gatrix tần ngần đôi chút, tự hỏi hắn có nên phá vỡ sự yên bình ngắn ngủi này không. Một mặt, hắn là chủ nhân đường hoàng của chiếc xe ngựa bốn bánh, hắn có thể hiên ngang đi vào trong sân giữ xe khi cần. Chỉ có điều làm như vậy thì anh chàng trông sân kia sẽ rất khó chịu cho xem, bởi anh ta theo quy định sẽ phải chú ý hết mức để đảm bảo Gatrix không chui sang các xe khác để trộm đồ.
Mọi chiếc xe trong sân đều quay cửa ra vào về phía trung tâm của sân, để đảm bảo nếu có kẻ nào ra vào sẽ không thể thoát được đôi mắt của người trông coi. Trong trường hợp có người tiến vào trong sân và ngủ lại trên xe, thì người đó ngoài việc phải khai báo với gác sân, còn phải chịu sự giám sát nhiều hơn từ người gác. Như Vera và Gatrix tối hôm qua cũng phải khai báo đàng hoàng, mới có thể ở lại trong xe.
Dù các bước còn rất thô sơ và nhiều lỗ hổng, nhưng Gatrix thừa nhận, những người dân ở đây đã làm hết sức có thể trong tầm hiểu biết của mình để hạn chế nạn trộm cắp rồi. Họ còn cắm một biển cảnh báo khách hàng đừng cất tư trang có giá trị trong xe, và tìm cách niêm phong hàng hóa thật chắc chắn để đề phòng kìa!
Vậy thôi, hãy để anh ta yên tĩnh tiếp đi! Gatrix thầm nghĩ, khi lẻn qua người gác sân một cách êm ái. Khi người gác sân còn đang gà gật, thì một cánh cửa xe đã hé mở, rồi đóng lại một cách êm ái mà anh ta chẳng chút nào hay biết!
Gatrix lướt nhẹ nhàng trên lớp sàn gỗ, tiến về phía cô nàng đang nằm trên chiếc giường trắng. Phần chăn phập phồng đều đặn chứng tỏ người bên dưới nó đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi. Hắn bước sang phía bên kia giường, nhìn vào gương mặt man mác đau đớn của Vera. Hẳn cô nàng đã thức rất lâu, và chìm vào giấc ngủ bởi quá mệt mỏi.
Con Goblin bước tới chiếc nhẫn không gian đặt trên bàn, lấy ra một miếng bột khô. Thứ này thực chất là nhiều loại bột thảo dược sấy khô, nghiền thành phấn, rồi nén thành từng viên gọi là trầm. Khi đốt những viên trầm này, nó sẽ tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu có tác dụng an ổn tâm thần
Gatrix ngồi bệt xuống bên thành giường, tựa đầu lên chiếc đệm phía sau. Hắn không đốt nhiều, chỉ có tác dụng trong một hai tiếng thôi. Mùi trầm giúp Vera có thể ngủ sâu hơn, còn hắn... hãy tận hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi này đã! Hắn đã làm quá nhiều rồi!
Hai mi mắt Gatrix bắt đầu nặng trĩu lại, toàn thân hắn trở nên vô lực uể oải. Tất nhiên nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể kháng cự lại hiệu ứng này, song để làm gì chứ? Gatrix đang muốn thư giãn mà.
Vậy nên bên trong căn phòng rộng lớn bất thường, nằm gọn trong một chiếc xe ngựa bốn bánh nhỏ nhắn, có hai gã lữ khách đang tranh thủ dừng chân, trước khi tiếp tục bước trên con đường đời mênh mông vô tận!
...
Cyrax rẽ những ngọn cỏ sang hai bên, căng mắt tìm kiếm những dấu chân mà Gatrix để lại. Con Goblin không cố tình xóa dấu vết, thế nên với kinh nghiệm của một nhà mạo hiểm nhiều năm, Cyrax vẫn có thể dựa vào những vết cỏ rạp, cành cây gãy để biết hướng di chuyển của Gatrix.
Hắn vừa băng qua một con đường... Cyrax không biết diễn tả sao nữa! Có vẻ người mở đường tuy nhàn nhã nhưng cực kì bạo lực, bằng chứng là có kha khá những thân cây bị nhổ bật rễ, nằm chỏng chơ hai bên.
Kẻ đó dùng sức mạnh bứng hẳn gốc lên, chứ không chỉ là phạt ngang thân cây nữa. Có lẽ kẻ đó đang chở theo một xe đồ, căn cứ vào hai dấu bánh xe hằn trên mặt đất và một dấu chân duy nhất.
Việc đọc những dấu vết kiểu này là kỹ năng sinh tồn bắt buộc của tất cả người mạo hiểm. Cho dù anh không hiểu, không sao cả, cuộc đời này sẽ dạy anh phải làm như vậy. Thiếu đi những kỹ năng sống này, thì trừ phi người mạo hiểm đó chỉ hoạt động ở những kiểu nhiệm vụ đặc biệt, hoặc công việc chỉ yêu cầu chiến đấu, nếu không họ sẽ rất khó sống lâu.
Dù sao chẳng ai có thể ngờ được ở điểm cuối nhiệm vụ là một con Thỏ răng xù cấp cao đúng không?!
Cyrax ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía nơi con đường uốn lượn đằng xa. Không hiểu sao hắn có cảm giác chiều hướng của nó cứ sai sai kiểu gì đó! Mà thôi, việc của hắn không phải là truy tìm chủ nhân của con đường này là ai, đi về đâu.
Mục tiêu của hắn là một thứ khác kìa! Không chỉ vậy, bản năng mách bảo hắn phía cuối con đường này có một chuyện gì đó rất tồi tệ, tuyệt đối không được đi theo!
Vậy nên Cyrax lắc lắc đầu, tiếp tục lần theo bước chân của Gatrix. Hắn có thể chạy một mạch về làng, nhưng lại một lần nữa, bản năng mách bảo hắn hãy tìm kiếm bước chân của Gatrix.
Và Cyrax thì luôn luôn tin trực giác của mình!
...
Một mùi thơm ấm áp dìu dịu xoa lên mũi Vera, khiến cho dạ dày cô réo ùng ục, còn trí não thì tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngắn ngủi đầy sợ hãi. Mất một giây để máu xộc lên đầu Vera, và những ký ức cùng lời nói của Gatrix ùa về. Cô ngồi bật dậy, định há miệng hét lớn, song điều tiếp theo đập vào mắt đã khiến cô đông cứng lại!
Cánh cửa sổ đã được mở, để lọt qua nó là ánh mặt trời sáng sủa, thổi tan đi sự lạnh lẽo của căn phòng gỗ. Trên chiếc bàn ăn bốn chân hình vuông, đã có những đĩa bát đựng đồ ăn bày sẵn, bốc khói nghi ngút như thể vừa mới được chế biến xong vậy.
Cạnh chúng là hai chiếc cốc sứ màu trắng, đựng trong đó thứ chất lỏng màu nâu hơi sánh nhẹ, thơm mùi ngọt ngào của hạt ca cao xay nghiền pha với sữa.
Song điều khiến Vera hạnh phúc nhất, không phải là khi đói nhìn thấy đồ ăn, cũng không phải là cốc ca nao nóng - thức uống ưa thích của cô, đã được pha sẵn! Mà là một kẻ trùm áo choàng đen kín mít từ đầu đến chân, đang quay hông về phía cô, hí hoáy viết gì đó lên một cuốn sổ tay. Không thèm ngoái lại, Gatrix cất tiếng chào từ bên dưới chiếc mũ.
- Dậy rồi sao, họa mi?
- Gatrixxxx...!
Vera khóc lớn, nhào vào lòng Gatrix, còn người sau đón lấy cô nàng khỏe ngang gấu nâu này, suýt chút nữa bị húc bay khỏi ghế! Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc ngắn màu tím ngang gáy của cô, giọng nói tràn ngập sự trìu mến.
- Anh đã về rồi đây! Xin lỗi em!
Đột nhiên Gatrix nhận ra khung cảnh này cứ quen thuộc thế quái nào ý! Hình như lần trước hắn cũng nói câu này, cô nàng cũng khóc lóc không buông, rồi sao nữa? Sẽ có một đám tộc Tiên tới hỏi thăm bọn họ sao?
Gatrix cảm thấy một cơn đau dâng lên nơi vùng bụng, khi Vera thọi hắn một cú đau điếng chảy cả nước mắt! Cô nàng đứng thẳng lên, đưa tay quệt nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, rồi chống nạnh nhìn xuống Gatrix.
- Cú đó là vì anh dám bỏ rơi em đêm qua! Lần sau sẽ không chỉ là một cú đấm đâu biết chưa!
- Rồi rồi, anh biết lỗi rồi! Tha anh!
Gatrix co gập người, ôm bụng rên xiết. Hắn đưa tay lên che phía trước, run run như thể dân lành bị cường hào ác bá ức hiếp vậy. Điều đó khiến Vera có chút mủi lòng!
- Đau lắm sao anh? Em xin lỗi! Em không muốn ra tay nặng như vậy đâu!
- Hẳn là! Anh có cảm tưởng như mình vừa bị một con gấu nâu thụi một phát! Không biết có dập lá gan không nữa?
Vera hoảng hốt, mặt tái mét khi nghe Gatrix nói vậy! Nước mắt của cô nàng lại trào lên, chỉ chực rơi lã chã, khiến Gatrix phải cuống quít xua tay!
- Được rồi! Anh đùa đấy, không đến như thế đâu! Anh tin tưởng em bằng cả tính mạng mà! Anh không tin cô gái ấy sẽ đánh chết mình đâu...
Gatrix không thể hoàn thành câu nói đó, khi miệng của hắn đã bị Vera khóa lại bằng môi của chính cô nàng!
Khung cảnh nhá nhem, một người lạ mặt vận áo choàng đen kín mít, nhìn kiểu gì cũng thấy kẻ này vô cùng đáng nghi, cứ bắt lại đánh một trận trước để chào hỏi đã rồi tính sau! Thật may là không có kẻ nào đui mù tới mức lao vào tấn công Gatrix hết, bởi giờ này họ còn bận níu kéo nốt những khoảnh khắc nghỉ ngơi cuối cùng.
Gatrix sải những bước dài, tìm về phía chiếc xe ngựa. Con ngựa kéo đang được buộc ở chuồng, cho nên lúc này chiếc xe chỉ còn trơ trơ ra hai thanh đòn hướng về bên trong khu để xe. Ít ra họ cũng xây một khu tập trung để giữ xe, chứ không bắt lữ khách phải tự bảo quản xe của mình.
Với những kẻ định dắt chiếc xe này đi, chỉ cần chưa bước vào trong thì mọi chuyện còn dễ nói! Một khi chúng đã phát hiện ra không gian bên trong, Gatrix sẽ dùng mọi cách để chúng bốc hơi khỏi thế gian này.
Những kiến thức về không gian học mà hắn đã sử dụng tuyệt đối không thể để lộ ra, bằng không thì hàng đàn người làm phép sẽ lùng bắt bằng được hắn thì thôi! Hãy nhìn Minas là một ví dụ!
Có một người đang ngồi trông coi ở cổng ra vào khu giữ xe. Trông anh ta cứ như sắp gục ngã đến nơi rồi, nhưng vẫn gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ! Chỉ cần gác thêm một chút nữa thôi là ca trực này sẽ kết thúc, anh ta có thể về ngủ và thoát khỏi trách nhiệm.
Những người dân ở đây đã quây một hàng rào xung quanh sân giữ xe, và chỉ chừa một lối ra vào. Thế nên người gác có nhiệm vụ rất đơn giản, ngồi đây và chờ xem xe ra vào có xuất trình vé chính xác không.
Khi bàn giao ca trực, người của ca trước sẽ đi một vòng quanh sân, đếm lại số xe, đánh dấu vào một cuốn sổ được phát sẵn rồi mới bàn giao cho người sau. Hành động này là để tránh những đấu sĩ hoặc người làm phép mạnh mẽ nâng luôn cả xe ngựa bê đi mất lúc nào không hay.
Ai biết được đấy! Luôn có những kẻ túng quá làm liều phải không?
Nếu trường hợp này xảy ra, ngôi làng xin được từ chối mọi trách nhiệm. Bởi lẽ nếu có một tồn tại đủ mạnh mẽ để mang theo chiếc xe ngựa to như vậy, lại có thể nhảy qua lớp hàng rào cao ngang đầu người trưởng thành (tương đương với một mét chín, có ai còn nhớ?) thì ít nhất đó phải là đấu sĩ cấp trung.
Còn tới mức không phát ra bất cứ tiếng động nào, thần không biết quỷ không hay? Ha ha ha, ngon thì đi tìm người ta mà đòi, chúng tôi không dám!
Gatrix tần ngần đôi chút, tự hỏi hắn có nên phá vỡ sự yên bình ngắn ngủi này không. Một mặt, hắn là chủ nhân đường hoàng của chiếc xe ngựa bốn bánh, hắn có thể hiên ngang đi vào trong sân giữ xe khi cần. Chỉ có điều làm như vậy thì anh chàng trông sân kia sẽ rất khó chịu cho xem, bởi anh ta theo quy định sẽ phải chú ý hết mức để đảm bảo Gatrix không chui sang các xe khác để trộm đồ.
Mọi chiếc xe trong sân đều quay cửa ra vào về phía trung tâm của sân, để đảm bảo nếu có kẻ nào ra vào sẽ không thể thoát được đôi mắt của người trông coi. Trong trường hợp có người tiến vào trong sân và ngủ lại trên xe, thì người đó ngoài việc phải khai báo với gác sân, còn phải chịu sự giám sát nhiều hơn từ người gác. Như Vera và Gatrix tối hôm qua cũng phải khai báo đàng hoàng, mới có thể ở lại trong xe.
Dù các bước còn rất thô sơ và nhiều lỗ hổng, nhưng Gatrix thừa nhận, những người dân ở đây đã làm hết sức có thể trong tầm hiểu biết của mình để hạn chế nạn trộm cắp rồi. Họ còn cắm một biển cảnh báo khách hàng đừng cất tư trang có giá trị trong xe, và tìm cách niêm phong hàng hóa thật chắc chắn để đề phòng kìa!
Vậy thôi, hãy để anh ta yên tĩnh tiếp đi! Gatrix thầm nghĩ, khi lẻn qua người gác sân một cách êm ái. Khi người gác sân còn đang gà gật, thì một cánh cửa xe đã hé mở, rồi đóng lại một cách êm ái mà anh ta chẳng chút nào hay biết!
Gatrix lướt nhẹ nhàng trên lớp sàn gỗ, tiến về phía cô nàng đang nằm trên chiếc giường trắng. Phần chăn phập phồng đều đặn chứng tỏ người bên dưới nó đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi. Hắn bước sang phía bên kia giường, nhìn vào gương mặt man mác đau đớn của Vera. Hẳn cô nàng đã thức rất lâu, và chìm vào giấc ngủ bởi quá mệt mỏi.
Con Goblin bước tới chiếc nhẫn không gian đặt trên bàn, lấy ra một miếng bột khô. Thứ này thực chất là nhiều loại bột thảo dược sấy khô, nghiền thành phấn, rồi nén thành từng viên gọi là trầm. Khi đốt những viên trầm này, nó sẽ tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu có tác dụng an ổn tâm thần
Gatrix ngồi bệt xuống bên thành giường, tựa đầu lên chiếc đệm phía sau. Hắn không đốt nhiều, chỉ có tác dụng trong một hai tiếng thôi. Mùi trầm giúp Vera có thể ngủ sâu hơn, còn hắn... hãy tận hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi này đã! Hắn đã làm quá nhiều rồi!
Hai mi mắt Gatrix bắt đầu nặng trĩu lại, toàn thân hắn trở nên vô lực uể oải. Tất nhiên nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể kháng cự lại hiệu ứng này, song để làm gì chứ? Gatrix đang muốn thư giãn mà.
Vậy nên bên trong căn phòng rộng lớn bất thường, nằm gọn trong một chiếc xe ngựa bốn bánh nhỏ nhắn, có hai gã lữ khách đang tranh thủ dừng chân, trước khi tiếp tục bước trên con đường đời mênh mông vô tận!
...
Cyrax rẽ những ngọn cỏ sang hai bên, căng mắt tìm kiếm những dấu chân mà Gatrix để lại. Con Goblin không cố tình xóa dấu vết, thế nên với kinh nghiệm của một nhà mạo hiểm nhiều năm, Cyrax vẫn có thể dựa vào những vết cỏ rạp, cành cây gãy để biết hướng di chuyển của Gatrix.
Hắn vừa băng qua một con đường... Cyrax không biết diễn tả sao nữa! Có vẻ người mở đường tuy nhàn nhã nhưng cực kì bạo lực, bằng chứng là có kha khá những thân cây bị nhổ bật rễ, nằm chỏng chơ hai bên.
Kẻ đó dùng sức mạnh bứng hẳn gốc lên, chứ không chỉ là phạt ngang thân cây nữa. Có lẽ kẻ đó đang chở theo một xe đồ, căn cứ vào hai dấu bánh xe hằn trên mặt đất và một dấu chân duy nhất.
Việc đọc những dấu vết kiểu này là kỹ năng sinh tồn bắt buộc của tất cả người mạo hiểm. Cho dù anh không hiểu, không sao cả, cuộc đời này sẽ dạy anh phải làm như vậy. Thiếu đi những kỹ năng sống này, thì trừ phi người mạo hiểm đó chỉ hoạt động ở những kiểu nhiệm vụ đặc biệt, hoặc công việc chỉ yêu cầu chiến đấu, nếu không họ sẽ rất khó sống lâu.
Dù sao chẳng ai có thể ngờ được ở điểm cuối nhiệm vụ là một con Thỏ răng xù cấp cao đúng không?!
Cyrax ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía nơi con đường uốn lượn đằng xa. Không hiểu sao hắn có cảm giác chiều hướng của nó cứ sai sai kiểu gì đó! Mà thôi, việc của hắn không phải là truy tìm chủ nhân của con đường này là ai, đi về đâu.
Mục tiêu của hắn là một thứ khác kìa! Không chỉ vậy, bản năng mách bảo hắn phía cuối con đường này có một chuyện gì đó rất tồi tệ, tuyệt đối không được đi theo!
Vậy nên Cyrax lắc lắc đầu, tiếp tục lần theo bước chân của Gatrix. Hắn có thể chạy một mạch về làng, nhưng lại một lần nữa, bản năng mách bảo hắn hãy tìm kiếm bước chân của Gatrix.
Và Cyrax thì luôn luôn tin trực giác của mình!
...
Một mùi thơm ấm áp dìu dịu xoa lên mũi Vera, khiến cho dạ dày cô réo ùng ục, còn trí não thì tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngắn ngủi đầy sợ hãi. Mất một giây để máu xộc lên đầu Vera, và những ký ức cùng lời nói của Gatrix ùa về. Cô ngồi bật dậy, định há miệng hét lớn, song điều tiếp theo đập vào mắt đã khiến cô đông cứng lại!
Cánh cửa sổ đã được mở, để lọt qua nó là ánh mặt trời sáng sủa, thổi tan đi sự lạnh lẽo của căn phòng gỗ. Trên chiếc bàn ăn bốn chân hình vuông, đã có những đĩa bát đựng đồ ăn bày sẵn, bốc khói nghi ngút như thể vừa mới được chế biến xong vậy.
Cạnh chúng là hai chiếc cốc sứ màu trắng, đựng trong đó thứ chất lỏng màu nâu hơi sánh nhẹ, thơm mùi ngọt ngào của hạt ca cao xay nghiền pha với sữa.
Song điều khiến Vera hạnh phúc nhất, không phải là khi đói nhìn thấy đồ ăn, cũng không phải là cốc ca nao nóng - thức uống ưa thích của cô, đã được pha sẵn! Mà là một kẻ trùm áo choàng đen kín mít từ đầu đến chân, đang quay hông về phía cô, hí hoáy viết gì đó lên một cuốn sổ tay. Không thèm ngoái lại, Gatrix cất tiếng chào từ bên dưới chiếc mũ.
- Dậy rồi sao, họa mi?
- Gatrixxxx...!
Vera khóc lớn, nhào vào lòng Gatrix, còn người sau đón lấy cô nàng khỏe ngang gấu nâu này, suýt chút nữa bị húc bay khỏi ghế! Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc ngắn màu tím ngang gáy của cô, giọng nói tràn ngập sự trìu mến.
- Anh đã về rồi đây! Xin lỗi em!
Đột nhiên Gatrix nhận ra khung cảnh này cứ quen thuộc thế quái nào ý! Hình như lần trước hắn cũng nói câu này, cô nàng cũng khóc lóc không buông, rồi sao nữa? Sẽ có một đám tộc Tiên tới hỏi thăm bọn họ sao?
Gatrix cảm thấy một cơn đau dâng lên nơi vùng bụng, khi Vera thọi hắn một cú đau điếng chảy cả nước mắt! Cô nàng đứng thẳng lên, đưa tay quệt nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, rồi chống nạnh nhìn xuống Gatrix.
- Cú đó là vì anh dám bỏ rơi em đêm qua! Lần sau sẽ không chỉ là một cú đấm đâu biết chưa!
- Rồi rồi, anh biết lỗi rồi! Tha anh!
Gatrix co gập người, ôm bụng rên xiết. Hắn đưa tay lên che phía trước, run run như thể dân lành bị cường hào ác bá ức hiếp vậy. Điều đó khiến Vera có chút mủi lòng!
- Đau lắm sao anh? Em xin lỗi! Em không muốn ra tay nặng như vậy đâu!
- Hẳn là! Anh có cảm tưởng như mình vừa bị một con gấu nâu thụi một phát! Không biết có dập lá gan không nữa?
Vera hoảng hốt, mặt tái mét khi nghe Gatrix nói vậy! Nước mắt của cô nàng lại trào lên, chỉ chực rơi lã chã, khiến Gatrix phải cuống quít xua tay!
- Được rồi! Anh đùa đấy, không đến như thế đâu! Anh tin tưởng em bằng cả tính mạng mà! Anh không tin cô gái ấy sẽ đánh chết mình đâu...
Gatrix không thể hoàn thành câu nói đó, khi miệng của hắn đã bị Vera khóa lại bằng môi của chính cô nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.