Chương 239: Vera mất tích
abcxyz
26/02/2019
Đây là một căn phòng vuông nhỏ gọn, không có quá nhiều góc khuất hay phòng phụ gì cả. Có lẽ nó liên quan tới việc có những nhà vệ sinh công cộng xây cách đoạn ở dãy hàng lang này. Ngoài ra, những người hầu thường tập trung ăn ở phòng bếp, chứ không hay về phòng riêng nấu nướng ăn uống.
Đối diện với cửa phòng là một khung cửa sổ, chiếu thẳng ra khu vườn, hoặc khu rừng, vì Gatrix không chắc những cây cảnh "nhỏ xinh" của Shazam sau từng đó thời gian có nên được coi là vườn nữa không! Dưới ánh sáng đỏ vằng vặc của bầu trời, Gatrix thấy rất nhiều những loại thực vật biến dị, vặn vẹo, đang bò lồm ngồm khắp mặt đất.
Một số còn xỏ xuyên dây leo vào kiến trúc tòa thành, khiến hắn liên tưởng tới cảnh những nhành cây ăn thịt đang vươn dài xúc tu để săn mồi. Gatrix nhìn kỹ hơn, và hắn có thể thấy một số dây leo đang phồng lên xẹp xuống như thể đang nuốt chửng một thứ gì vậy.
Gatrix đảo mắt liếc một vòng xung quanh căn phòng. Nó tỏa ra một thứ mùi cũ kỹ, mục nát của thời gian, và Gatrix thầm nghĩ, có lẽ đây mới là thực trạng thật sự của tòa thành lúc này. Căn phòng ở đại sảnh chính quá đẹp đẽ, và hoàn hảo đến phi lý!
Một căn phòng đơn giản, có cửa sổ, có giường ngủ, có tủ quần ảo, nói chung là rất bình thường. Nếu vậy cảm giác không thoải mái này của hắn đến từ đâu được cơ chứ? Gatrix cau mày, lục soát một vòng khắp căn phòng, song chẳng có thứ gì khiến hắn lưu tâm được cả.
Gatrix còn gõ và sờ soạng khắp các bức tường, song không thấy bất cứ dấu vết nào hết. Nếu như vậy, chẳng nhẽ là trần nhà? Hắn ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà được đắp phẳng mịn. Con Goblin bẻ một khúc gỗ trên giường, bắt đầu chọc khắp nơi.
Đột nhiên cây gậy đâm thủng được một góc trên trần nhà! Đó là nơi duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu ẩm mốc này nhìn sạch sẽ, trắng trẻo bất thường. Bảo sao hắn cảm thấy có gì đó là lạ! Gatrix nhanh chóng bám vào tường rồi leo lên.
Để đảm bảo an toàn, Gatrix ném một con hình nhân lửa lên trước. Nếu như trên đó có nguy hiểm gì, nó sẽ ưu tiên tấn công con hình nhân trước. Còn trong trường hợp thứ đó đủ thông minh để không tấn công con hình nhân... Gatrix có thể kích cho nó tự sát để gây sát thương khi thấy có biến mà!
Hắn chờ một chút, cảm nhận dòng chảy ma thuật không hề bị đứt đoạn. Tiếp sau đó, Gatrix thò đầu lên một chút rồi thụp phắt xuống! Không có thứ gì tấn công hắn trên đấy cả, và trong một thoáng ngắn ngủi, Gatrix đã nhìn được một phần trên cái hốc đó.
Nơi đó là một cái lỗ rất nhỏ, chỉ đủ chứa một vài món đồ linh tinh. Gatrix nhìn một vòng không thấy còn gì nữa, và hắn còn thử đấm đấm vào tường để xem còn hốc bí mật nào nữa không. Khi không thấy gì, Gatrix bèn thò tay vét hết đồ đạc trên đó xuống.
Thực ra cũng chẳng có nhiều đồ vật gì ở trên đó. Chỉ có một chiếc lọ, một chiếc hộp chữ nhật và một cuốn sổ nhỏ. Gatrix thử tháo nút chiếc lọ ra xem trước. Trong đó là một thứ chất lỏng có mùi vô cùng kinh tởm, và khi đổ thứ chất lỏng này ra đất thì hắn thấy nó ăn mòn cả mặt đất!
- Thú vị đấy chứ!
Gatrix lẩm bẩm, khi nhìn lớp vật chất đen dần dần mọc ra, che khuất đi vết ăn mòn ban nãy. Tạm thời có thể coi nó như một loại độc dược ăn mòn, cứ giữ lại sau sẽ có tác dụng! Gatrix nghĩ thầm, rồi mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một tờ giấy ố vàng, và lý do duy nhất mà nó chưa mục nát có lẽ là do ở trên đó không có quá nhiều hơi ẩm để làm biến chất toàn bộ tờ giấy. Nó được viết bằng một thứ ngôn ngữ rất lạ, và Gatrix không biết thứ ngôn ngữ này.
Trên thế giới Avalon có không biết bao nhiêu vùng dân cư, hàng trăm chủng tộc có trí tuệ khác nhau, tạo thành những quần thể khổng lồ. Những quần thể này lại chia làm nhiều quốc gia, vùng lãnh thổ tùy thuộc vào văn hóa và địa lý.
Vậy thì vì lí do gì mà họ lại phải dùng chung một ngôn ngữ? Vương quốc Malus dùng một bộ ngôn ngữ, Núi Thép dùng một ngôn ngữ, tộc Tiên cũng lại dùng một ngôn ngữ. Tất nhiên Shazam nói bằng ngôn ngữ Malus rất trôi chảy, dù rằng lão dùng khá nhiều những từ cổ.
Căn cứ vào điều này, Gatrix có thể tạm khẳng định ngôn ngữ giữa một số vùng sẽ có sự tương đồng, và có tính kế thừa. Ở thời đại Shazam còn sống, có thể đã có những vùng dân cư đầu tiên xuất hiện ở khu vực này, và từ đó, họ dựng nên một vương quốc gọi là Malus.
Những chữ này viết rất bay bướm, Gatrix tạm gọi chúng là đẹp đi! Dựa vào kết cấu của văn bản, Gatrix đoán rằng nó là một dạng bức thư nào đấy. Phía cuối văn bản Gatrix nhìn thấy hai chữ ký, được đóng bởi hai dấu đỏ khác nhau.
Đây chắc hẳn không phải thư tình, hoặc thư thăm hỏi gì, trừ phi văn hóa ở thế giới này hoặc vùng đất này có sự khác biệt. Thường thì Gatrix chỉ thấy người ta đóng dấu và ký tên nghiêm chỉnh như thế này trong các khế ước, như tờ khế ước giữ xe ngựa trong nhẫn của hắn vậy.
Cuối cùng, Gatrix mở cuốn sổ ra. Bên trong đó ghi chằng chịt những chữ là chữ, và có vẻ ghi rất vội, bởi so với lá thư thì đúng là một trời một vực! Nó không chỉ xô lệch hết dòng, mà còn bị rối chữ, giống như chủ nhân của chúng phải viết trong điều kiện cực kì lén lút vậy!
Để giải mã những ngôn ngữ này, Gatrix cần có lại sức mạnh như thời điểm trước khi từ bỏ Nike, và thời gian. Cả hai thứ này hiện tại hắn đều không có, thế nên Gatrix chẳng còn cách nào khác là cất chúng vào trong nhẫn không gian, chờ đợi cơ hội.
Hắn bắt đầu mường tượng ra cảnh chủ nhân cũ làm gì với cái hốc đó. Trần nhà được làm hoàn toàn phẳng mịn, thế nên để có được một hốc bí mật này thì chủ nhân phải làm thế nào? Hắn ngó lên, kiểm tra lại thật kỹ đường viền của hốc.
Gatrix sờ thấy một rãnh gợn rất nhỏ, đủ để giữ một miếng vữa không bị rơi xuống. Có vẻ như lúc ban đầu người này cắt một khoảng trong phòng, khoét thành một hốc nhỏ để cất đồ, rồi sau đó cắt tỉa miếng vữa vát đi. Tiếp sau đó, người này đắp thêm một ít gờ nho nhỏ ở mép hốc, như vậy chỉ cần đặt miếng vữa cẩn thận một chút là trông trần nhà sẽ liền một khối như cũ.
Kẻ đó mất công đến như vậy để làm gì cơ chứ? Gatrix cau mày suy nghĩ. Những thứ trong này hoặc là phải cực kỳ giá trị, cần giữ xa khỏi tầm mắt những người khác. Hoặc nó hàm chứa một thông tin tuyệt mật, không thể để lộ ra!
Gatrix nhướn mày, nhìn lại ba vật phẩm đang nằm gọn trong chiếc nhẫn không gian. Hắn bắt đầu tò mò hơn về nội dung của ba thứ này rồi đấy!
- Vera, anh tìm được thứ... Vera?
Gatrix quay lưng lại, hào hứng định kể cho Vera về đầu mối hắn tìm được, thế nhưng ở chỗ khung cửa giờ chẳng còn một ai đứng cả! Vera đáng lý phải đứng canh ở đó chứ? Gatrix thận trọng bước gần lại khung cửa, tay siết chặt Hồng Trần.
- Vera?
Khi chỉ còn cách khung cửa một bước, Gatrix ném ra một quả cầu lửa rực sáng. Hắn ra lệnh cho nó nổ tung, tạo ra luồng sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt. Nhân cơ hội đó, Gatrix lộn nhào một vòng ra khỏi căn phòng, nhanh chóng bật dậy ngó nghiêng chung quanh.
Chỉ còn một mình hắn trong hành lang dài trống rỗng này! Ngay cả xác con quái vật không đầu ban nãy giờ cũng chẳng thấy đâu nữa! Ngay lập tức, Gatrix mường tượng ra hai trường hợp. Một là hành lang này có khả năng nuốt chửng những cái xác chết, điều đó lý giải tại sao bọn họ không hề thấy một cái xác nào ở quanh đây.
Trường hợp thứ hai, đó là hắn đã lọt vào một điểm xoắn không gian, dẫn tới hắn và Vera đã bị tách ra xa khỏi nhau rồi! Để kiểm chứng giả thiết số hai, Gatrix lập tức sử dụng phép thuật, mô tả một phương trình không gian để kiểm chứng tọa độ hiện tại.
Và kết quả khiến hắn lo lắng nhất đã xảy ra! Đó là không gian này không hề có điểm vặn xoắn nào! Gatrix vội vàng chạy vào trong phòng, thi triển mô hình một lần nữa, và kết quả vẫn cho thấy hắn không hề lọt vào điểm kỳ dị nào.
Như vậy, là thứ gì đã khiến Vera bốc hơi mất tăm mất tích, mà không hề kịp cảnh báo cho hắn một tiếng nào? Gatrix tuy có tập trung vào việc tìm kiếm khắp căn phòng, song hắn khẳng định hắn chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để khiến Gatrix thoát khỏi trạng thái nghiên cứu rồi.
Vera lúc đó đang ở trạng thái võ sĩ - cô đã biến đổi lại lúc họ còn ở trong đại sảnh chính. Để đánh bại Vera mà cô không kịp phản kháng, thì kẻ đó phải có trình độ ít nhất từ cấp cao trở lên. Nếu thế thì càng vô lý, vì kẻ đó hoàn toàn có thể hốt luôn Gatrix đi, chứ không cần phải bắt cóc mình Vera như thế.
Vậy là Gatrix có thể tạm loại bỏ khả năng Vera bị đánh gục trong chớp nhoáng. Chẳng lẽ cô nàng tự bỏ đi? Vera là một cô gái hiểu chuyện. Không thể nào có chuyện Vera tự ý rời bỏ Gatrix mà đi im ỉm như thế, trừ phi...
... trừ phi cô nàng nhìn thấy một thứ vô cùng sốc, vô cùng tò mò, khiến cô nàng không kịp báo lại cho hắn mà đã rời đi! Mà cũng chưa đủ! Thứ này phải mang theo một ý nghĩa gì đó, khiến Vera... muốn giấu khỏi hắn!
Là thứ gì mới được? Gatrix vò đầu, nghĩ nát óc mà chưa thể tưởng tượng ra được thứ gì có thể dụ dỗ Vera như vậy được! Quá khứ của cô, hắn nắm rõ như trong lòng bàn tay. Gatrix khẳng định, cho dù có là cha của Vera xuất hiện ở trước mặt, cô nàng cũng sẽ phải gọi hắn trước rồi mới làm gì thì làm!
Chết tiệt, Vera! Em đang ở đâu vậy? Gatrix giậm giậm chân, rồi chọn một hướng lao đi. Là hướng tiến về cầu thang nối bốn tầng.
Đối diện với cửa phòng là một khung cửa sổ, chiếu thẳng ra khu vườn, hoặc khu rừng, vì Gatrix không chắc những cây cảnh "nhỏ xinh" của Shazam sau từng đó thời gian có nên được coi là vườn nữa không! Dưới ánh sáng đỏ vằng vặc của bầu trời, Gatrix thấy rất nhiều những loại thực vật biến dị, vặn vẹo, đang bò lồm ngồm khắp mặt đất.
Một số còn xỏ xuyên dây leo vào kiến trúc tòa thành, khiến hắn liên tưởng tới cảnh những nhành cây ăn thịt đang vươn dài xúc tu để săn mồi. Gatrix nhìn kỹ hơn, và hắn có thể thấy một số dây leo đang phồng lên xẹp xuống như thể đang nuốt chửng một thứ gì vậy.
Gatrix đảo mắt liếc một vòng xung quanh căn phòng. Nó tỏa ra một thứ mùi cũ kỹ, mục nát của thời gian, và Gatrix thầm nghĩ, có lẽ đây mới là thực trạng thật sự của tòa thành lúc này. Căn phòng ở đại sảnh chính quá đẹp đẽ, và hoàn hảo đến phi lý!
Một căn phòng đơn giản, có cửa sổ, có giường ngủ, có tủ quần ảo, nói chung là rất bình thường. Nếu vậy cảm giác không thoải mái này của hắn đến từ đâu được cơ chứ? Gatrix cau mày, lục soát một vòng khắp căn phòng, song chẳng có thứ gì khiến hắn lưu tâm được cả.
Gatrix còn gõ và sờ soạng khắp các bức tường, song không thấy bất cứ dấu vết nào hết. Nếu như vậy, chẳng nhẽ là trần nhà? Hắn ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà được đắp phẳng mịn. Con Goblin bẻ một khúc gỗ trên giường, bắt đầu chọc khắp nơi.
Đột nhiên cây gậy đâm thủng được một góc trên trần nhà! Đó là nơi duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu ẩm mốc này nhìn sạch sẽ, trắng trẻo bất thường. Bảo sao hắn cảm thấy có gì đó là lạ! Gatrix nhanh chóng bám vào tường rồi leo lên.
Để đảm bảo an toàn, Gatrix ném một con hình nhân lửa lên trước. Nếu như trên đó có nguy hiểm gì, nó sẽ ưu tiên tấn công con hình nhân trước. Còn trong trường hợp thứ đó đủ thông minh để không tấn công con hình nhân... Gatrix có thể kích cho nó tự sát để gây sát thương khi thấy có biến mà!
Hắn chờ một chút, cảm nhận dòng chảy ma thuật không hề bị đứt đoạn. Tiếp sau đó, Gatrix thò đầu lên một chút rồi thụp phắt xuống! Không có thứ gì tấn công hắn trên đấy cả, và trong một thoáng ngắn ngủi, Gatrix đã nhìn được một phần trên cái hốc đó.
Nơi đó là một cái lỗ rất nhỏ, chỉ đủ chứa một vài món đồ linh tinh. Gatrix nhìn một vòng không thấy còn gì nữa, và hắn còn thử đấm đấm vào tường để xem còn hốc bí mật nào nữa không. Khi không thấy gì, Gatrix bèn thò tay vét hết đồ đạc trên đó xuống.
Thực ra cũng chẳng có nhiều đồ vật gì ở trên đó. Chỉ có một chiếc lọ, một chiếc hộp chữ nhật và một cuốn sổ nhỏ. Gatrix thử tháo nút chiếc lọ ra xem trước. Trong đó là một thứ chất lỏng có mùi vô cùng kinh tởm, và khi đổ thứ chất lỏng này ra đất thì hắn thấy nó ăn mòn cả mặt đất!
- Thú vị đấy chứ!
Gatrix lẩm bẩm, khi nhìn lớp vật chất đen dần dần mọc ra, che khuất đi vết ăn mòn ban nãy. Tạm thời có thể coi nó như một loại độc dược ăn mòn, cứ giữ lại sau sẽ có tác dụng! Gatrix nghĩ thầm, rồi mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một tờ giấy ố vàng, và lý do duy nhất mà nó chưa mục nát có lẽ là do ở trên đó không có quá nhiều hơi ẩm để làm biến chất toàn bộ tờ giấy. Nó được viết bằng một thứ ngôn ngữ rất lạ, và Gatrix không biết thứ ngôn ngữ này.
Trên thế giới Avalon có không biết bao nhiêu vùng dân cư, hàng trăm chủng tộc có trí tuệ khác nhau, tạo thành những quần thể khổng lồ. Những quần thể này lại chia làm nhiều quốc gia, vùng lãnh thổ tùy thuộc vào văn hóa và địa lý.
Vậy thì vì lí do gì mà họ lại phải dùng chung một ngôn ngữ? Vương quốc Malus dùng một bộ ngôn ngữ, Núi Thép dùng một ngôn ngữ, tộc Tiên cũng lại dùng một ngôn ngữ. Tất nhiên Shazam nói bằng ngôn ngữ Malus rất trôi chảy, dù rằng lão dùng khá nhiều những từ cổ.
Căn cứ vào điều này, Gatrix có thể tạm khẳng định ngôn ngữ giữa một số vùng sẽ có sự tương đồng, và có tính kế thừa. Ở thời đại Shazam còn sống, có thể đã có những vùng dân cư đầu tiên xuất hiện ở khu vực này, và từ đó, họ dựng nên một vương quốc gọi là Malus.
Những chữ này viết rất bay bướm, Gatrix tạm gọi chúng là đẹp đi! Dựa vào kết cấu của văn bản, Gatrix đoán rằng nó là một dạng bức thư nào đấy. Phía cuối văn bản Gatrix nhìn thấy hai chữ ký, được đóng bởi hai dấu đỏ khác nhau.
Đây chắc hẳn không phải thư tình, hoặc thư thăm hỏi gì, trừ phi văn hóa ở thế giới này hoặc vùng đất này có sự khác biệt. Thường thì Gatrix chỉ thấy người ta đóng dấu và ký tên nghiêm chỉnh như thế này trong các khế ước, như tờ khế ước giữ xe ngựa trong nhẫn của hắn vậy.
Cuối cùng, Gatrix mở cuốn sổ ra. Bên trong đó ghi chằng chịt những chữ là chữ, và có vẻ ghi rất vội, bởi so với lá thư thì đúng là một trời một vực! Nó không chỉ xô lệch hết dòng, mà còn bị rối chữ, giống như chủ nhân của chúng phải viết trong điều kiện cực kì lén lút vậy!
Để giải mã những ngôn ngữ này, Gatrix cần có lại sức mạnh như thời điểm trước khi từ bỏ Nike, và thời gian. Cả hai thứ này hiện tại hắn đều không có, thế nên Gatrix chẳng còn cách nào khác là cất chúng vào trong nhẫn không gian, chờ đợi cơ hội.
Hắn bắt đầu mường tượng ra cảnh chủ nhân cũ làm gì với cái hốc đó. Trần nhà được làm hoàn toàn phẳng mịn, thế nên để có được một hốc bí mật này thì chủ nhân phải làm thế nào? Hắn ngó lên, kiểm tra lại thật kỹ đường viền của hốc.
Gatrix sờ thấy một rãnh gợn rất nhỏ, đủ để giữ một miếng vữa không bị rơi xuống. Có vẻ như lúc ban đầu người này cắt một khoảng trong phòng, khoét thành một hốc nhỏ để cất đồ, rồi sau đó cắt tỉa miếng vữa vát đi. Tiếp sau đó, người này đắp thêm một ít gờ nho nhỏ ở mép hốc, như vậy chỉ cần đặt miếng vữa cẩn thận một chút là trông trần nhà sẽ liền một khối như cũ.
Kẻ đó mất công đến như vậy để làm gì cơ chứ? Gatrix cau mày suy nghĩ. Những thứ trong này hoặc là phải cực kỳ giá trị, cần giữ xa khỏi tầm mắt những người khác. Hoặc nó hàm chứa một thông tin tuyệt mật, không thể để lộ ra!
Gatrix nhướn mày, nhìn lại ba vật phẩm đang nằm gọn trong chiếc nhẫn không gian. Hắn bắt đầu tò mò hơn về nội dung của ba thứ này rồi đấy!
- Vera, anh tìm được thứ... Vera?
Gatrix quay lưng lại, hào hứng định kể cho Vera về đầu mối hắn tìm được, thế nhưng ở chỗ khung cửa giờ chẳng còn một ai đứng cả! Vera đáng lý phải đứng canh ở đó chứ? Gatrix thận trọng bước gần lại khung cửa, tay siết chặt Hồng Trần.
- Vera?
Khi chỉ còn cách khung cửa một bước, Gatrix ném ra một quả cầu lửa rực sáng. Hắn ra lệnh cho nó nổ tung, tạo ra luồng sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt. Nhân cơ hội đó, Gatrix lộn nhào một vòng ra khỏi căn phòng, nhanh chóng bật dậy ngó nghiêng chung quanh.
Chỉ còn một mình hắn trong hành lang dài trống rỗng này! Ngay cả xác con quái vật không đầu ban nãy giờ cũng chẳng thấy đâu nữa! Ngay lập tức, Gatrix mường tượng ra hai trường hợp. Một là hành lang này có khả năng nuốt chửng những cái xác chết, điều đó lý giải tại sao bọn họ không hề thấy một cái xác nào ở quanh đây.
Trường hợp thứ hai, đó là hắn đã lọt vào một điểm xoắn không gian, dẫn tới hắn và Vera đã bị tách ra xa khỏi nhau rồi! Để kiểm chứng giả thiết số hai, Gatrix lập tức sử dụng phép thuật, mô tả một phương trình không gian để kiểm chứng tọa độ hiện tại.
Và kết quả khiến hắn lo lắng nhất đã xảy ra! Đó là không gian này không hề có điểm vặn xoắn nào! Gatrix vội vàng chạy vào trong phòng, thi triển mô hình một lần nữa, và kết quả vẫn cho thấy hắn không hề lọt vào điểm kỳ dị nào.
Như vậy, là thứ gì đã khiến Vera bốc hơi mất tăm mất tích, mà không hề kịp cảnh báo cho hắn một tiếng nào? Gatrix tuy có tập trung vào việc tìm kiếm khắp căn phòng, song hắn khẳng định hắn chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để khiến Gatrix thoát khỏi trạng thái nghiên cứu rồi.
Vera lúc đó đang ở trạng thái võ sĩ - cô đã biến đổi lại lúc họ còn ở trong đại sảnh chính. Để đánh bại Vera mà cô không kịp phản kháng, thì kẻ đó phải có trình độ ít nhất từ cấp cao trở lên. Nếu thế thì càng vô lý, vì kẻ đó hoàn toàn có thể hốt luôn Gatrix đi, chứ không cần phải bắt cóc mình Vera như thế.
Vậy là Gatrix có thể tạm loại bỏ khả năng Vera bị đánh gục trong chớp nhoáng. Chẳng lẽ cô nàng tự bỏ đi? Vera là một cô gái hiểu chuyện. Không thể nào có chuyện Vera tự ý rời bỏ Gatrix mà đi im ỉm như thế, trừ phi...
... trừ phi cô nàng nhìn thấy một thứ vô cùng sốc, vô cùng tò mò, khiến cô nàng không kịp báo lại cho hắn mà đã rời đi! Mà cũng chưa đủ! Thứ này phải mang theo một ý nghĩa gì đó, khiến Vera... muốn giấu khỏi hắn!
Là thứ gì mới được? Gatrix vò đầu, nghĩ nát óc mà chưa thể tưởng tượng ra được thứ gì có thể dụ dỗ Vera như vậy được! Quá khứ của cô, hắn nắm rõ như trong lòng bàn tay. Gatrix khẳng định, cho dù có là cha của Vera xuất hiện ở trước mặt, cô nàng cũng sẽ phải gọi hắn trước rồi mới làm gì thì làm!
Chết tiệt, Vera! Em đang ở đâu vậy? Gatrix giậm giậm chân, rồi chọn một hướng lao đi. Là hướng tiến về cầu thang nối bốn tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.