Chương 262: Viên ngọc thanh tẩy
abcxyz
22/03/2019
Khi Cyrax thoát ra khỏi trạng thái cực khoái, thì trong cái hành lang này chẳng còn một chút dấu vết nào của đám đầu đinh nữa. Ngoại trừ những con dao phay nằm rải rác khắp mặt đất, chứng minh rằng sự tồn tại của đám đầu đinh không phải là do Cyrax tưởng tượng ra.
Hắn rít lên một hơi khoan khái, rùng mình nhè nhẹ. Hắn muốn nhiều hơn nữa. Cái cảm giác đói khát này thật khó có thể kiềm nén được, đặc biệt là khi Cyrax đã nếm trải qua hương vị của sự "đầy bụng". Sức mạnh của Cyrax tuy thể hiện một phần bản chất của bóng tối, nhưng bản nguyên của một nguyên tố không phải muốn dùng là dùng như vậy!
Giống như câu nói nổi tiếng "Khi ngươi nhìn xuống vực sâu, thì vực sâu cũng đang nhìn lại ngươi", Cyrax có thể thoải mái sử dụng bản chất của bóng tối, thì hắn cũng nên thừa nhận một cái giá nào đó! Hoàn nguyên là một năng lực kinh khủng, cũng giống như hủy diệt của Gatrix vậy.
Thế nên cái giá của Cyrax là, hắn cũng lĩnh nhận nhiệm vụ của bóng tối luôn, đó là "hoàn nguyên" tất cả vật chất trở thành bóng tối! Cơn đói mà hắn đang phải chịu đựng thật ra chỉ là sự lầm tưởng của hắn. Nó không phải là cơn đói thật sự, mà là khao khát được biến mọi thứ trở về bóng tối.
Khao khát này rất khó để diễn giải ra cho một phàm nhân hiểu, thế nên nó thể hiện dưới dạng cơn đói. Nó cồn cào, khủng khiếp hơn cả thói phàm ăn của loài Goblin, bởi hai sự việc có bản chất cấp độ hoàn toàn cách xa nhau.
Nói ngắn gọn là khao khát của Cyrax lúc này rất lớn, và nó lấn ất toàn bộ lý trí của hắn. Toàn thân gã khổng lồ giờ tràn ngập trong màu đen, và nếu nhìn kỹ thì có thể thấy những đường vân màu vàng tối vẽ lên khắp người hắn.
Những họa tiết này có quy luật rất kỳ ảo, dường như chúng đang muốn thể hiện một pháp tắc gì đó của vũ trụ vậy. Chỉ tiếc rằng Cyrax chẳng thèm nhìn lên cơ thể hắn đã biến đổi ra sao lúc này, và lại càng không có ai có cơ hội những đường vân ấy!
Nếu như thật sự có một kẻ dám đứng trước mặt hắn lúc này, Cyrax sẽ chẳng ngại ngần gì lao tới tấn công người đó. Cơ thể hắn hiện tại có thể coi là bất tử, khi chỉ cần hấp thụ được nguyên tố bóng tối là nó sẽ hồi phục được.
Không chỉ vậy, bản thân Cyrax có thể coi như một cỗ máy giết chóc được rồi, khi hắn am hiểu rất nhiều các loại kỹ thuật chiến đấu khác nhau. Chỉ tiếc là hắn không thể sử dụng Chấn động được nữa, chứ không thì hậu quả sẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều!
Trong trường hợp mọi người đã quên, thì cơ thể tạo nên từ nguyên tố của Cyrax không thể chịu nổi cường độ phá hoại quá lớn của Chấn động. Chỉ cần hắn dám sử dụng công pháp này, cơ thể hắn sẽ phân giải ngay lập tức!
Tất nhiên nếu như để yên một lúc thì cơ thể hắn rồi sẽ ngưng tụ trở lại, thế nhưng trong thời gian đó, Cyrax không có khả năng gây ra sát thương! Không chỉ vậy, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết, là nếu như Cyrax chịu những đòn tấn công thần thuật hoặc hệ ánh sáng trong lúc đang ngưng tụ thì hiệu quả sát thương sẽ tăng gấp bội!
Vậy là một con quái vật mới toanh đã ra đời, sau khi hấp thụ hết những con quái vật canh gác tầng một. Nó có hình dạng giống một con người, chỉ có điều toàn thân nó gần như đen ngòm, và sau lưng mọc ra mấy cái xúc tu ngoe nguẩy như thể đang chực chờ con mồi.
Con quái vật mang tên Cyrax đó bắt đầu bước từng bước về phía trước, tìm kiếm trong bất định một mục tiêu mà ngay cả nó cũng không biết là gì. Không hiểu sao cảnh này nhìn cứ quen quen, giống như thể nó đã diễn ra một lần nào đó vậy?
Nó bước một lúc rất lâu, hay rất nhanh, nó cũng chẳng biết nữa! Thời gian, không gian, sự vật đều trở nên vô nghĩa với con quái vật lúc này. Nó chỉ biết bước đi mãi trên cái hành lang đen ngòm dài vô tận này, với ánh sáng duy nhất đến từ bên cửa sổ hắt vào.
Thực chất Cyrax không cần ánh sáng để có thể nhìn trong bóng tối. Hắn là bóng tối, hay đúng hơn là một phần của bóng tối mà. Tuy nhiên có lẽ do chưa đồng hóa hoàn toàn, nên Cyrax vẫn thích dựa vào các giác quan của phàm nhân hơn.
Nó quay sang bên phải, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ đó. Con quái vật đã từng thử tìm cách ăn mòn phần cửa đó, nhưng thất bại. Nó còn chẳng thể để lại một vết nào trên bề mặt kính, chứ đừng nói tới việc đánh vỡ.
Thế là nó tiếp tục di chuyển, sau khi đã lãng phí kha khá thời gian vào nỗ lực vào việc đánh vỡ bức tường không gian ấy. Cơn đói càng lúc càng giày vò nó, và Cyrax cần phải "ăn". Song nó biết ăn gì bây giờ?
Xung quanh nó toàn là bóng tối rồi, và dù rằng những "bóng tối" này không phải thuộc bản nguyên mà nó đại diện, có điều chúng vẫn có thể coi là đồng minh. Cyrax không thấy có lý do gì để hắn phải "hoàn nguyên" chính bóng tối nữa cả.
Đói quá! Đói không chịu được! Cyrax bắt đầu gầm gừ trong cổ họng. Đột nhiên hắn phát hiện ra có một căn phòng đang mở rộng cửa! Hắn vội vã chạy tới, chỉ để thấy một căn bếp trống trơn, nguội ngắt và vắng tanh.
Ở chính giữa căn bếp có một cái nồi đang đun sôi sùng sục. Nó chẳng cần bất cứ ngọn lửa nào dưới đáy, mà cứ sôi, rất là kì lạ. Đặc biệt là cái thứ chất lỏng như sình đen bên trong nồi cũng rất quen thuộc!
Cyrax hít một hơi, nếm nếm hương vị của mùi đó bên trong người. Thứ mùi này khiến Cyrax liên tưởng tới đám quái vật đầu đinh, và cơn đói trong Cyrax ngay lập tức trở nên mất kiểm soát! Hắn nhào tới trong nồi, thọc tay vào bất chấp nhiệt độ có ra sao.
Bóng tối nhanh chóng lan tỏa ra bên trong nồi, cắn nuốt tất cả vật chất trong đó. Ngay tới cả bản thân cái nồi cũng bị Cyrax "hoàn nguyên", không buông tha dù chỉ là một chút. Thứ chất lỏng kì lạ đó cạn dần, cạn dần trong khi những đường vân trên người hắn càng ngày càng rõ rệt hơn.
Loong coong!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, khi viên ngọc ở dưới đáy nồi rơi chạm vào mặt sàn. Cyrax không còn đủ tỉnh táo để nhận ra chỉ riêng căn phòng này là không hề có sinh thể màu đen tràn ngập. Rõ ràng cửa phòng mở trống trơn, nhưng lại không có một dịch nhầy nào dám vượt qua ranh giới ấy!
Nếu như Gatrix ở đây, hẳn hắn sẽ biết trong căn phòng này có thứ gì đó bất thường, ngăn chặn không cho sinh thể màu đen ăn mòn. Thật đáng tiếc là lúc này Cyrax không thể được coi là một "người" nữa rồi. Giờ hắn chỉ là một con búp bê của bóng tối, với mục đích duy nhất là đem bóng tối lan truyền đi khắp mọi nơi mà thôi!
Con quái vật nhặt khối ngọc lên sau khi đã ăn mòn toàn bộ chiếc nồi khổng lồ. Ngay lập tức, sinh thể màu đen ùa vào trong phòng, dần dần nuốt chửng hết tất cả. Song đó không phải là việc con quái vật này cần quan tâm!
Nó ngắm nhìn viên ngọc này một cách tò mò. Phần vỏ ngoài đúc thành hình ngôi sao sáu cánh, với viên hồng ngọc bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh vô cùng cuốn hút. Viên ngọc không toát ra bất cứ gợn sóng ma lực nào, song Cyrax biết viên ngọc này có điểm bất thường!
Bằng chứng là dù hắn có cố gắng tới đâu, cũng không có cách nào hoàn nguyên được vật chất tạo nên viên ngọc này trở về với bóng tối! Giống như thể những vật chất này bản thân nó đã là bóng tối rồi, thế nên Cyrax không thể đồng hóa chúng.
Nhưng điều này hoàn toàn vô lý, bởi khao khát trong lòng Cyrax vẫn đang thôi thúc rất mãnh liệt. Nếu như thứ này thật sự là bóng tối, vậy thì Cyrax phải cảm thấy nhạt nhẽo không hứng thú như cái cách mà hắn đã đối xử với đống sinh thể màu đen vậy.
Như vậy, tình huống này chỉ có thể được giải thích bằng việc, viên ngọc này được tạo nên từ một vật chất nào đó mà hắn cũng không có cách nào lý giải được! Cyrax thậm chí còn có thể cảm nhận được một loại pháp tắc nào đó đang lượn lờ quanh quẩn trên viên ngọc này.
Và qua bề mặt sáng loáng của viên hồng ngọc, Cyrax nhìn thấy được gương mặt của chính mình. Hắn vẫn là hắn, nhưng đã có thêm những vệt vằn vện trên khắp gương mặt, giống như thể một loại hình xăm bùa chú nào đó vậy.
Những hình xăm này phủ kín toàn thân hắn, suốt từ đầu đến chân. Cyrax cau mày, nắm chặt lấy viên ngọc ấy. Sự thật là kể từ khi cầm lấy nó, hắn đã trở lại rồi! Lý trí của hắn không còn bị bản năng cắn nuốt nữa, thay vào đó sáng sủa và mạch lạc như lúc bản thân còn chưa bị bóng tối xâm chiếm.
Cyrax không biết nguyên nhân thật sự của chuyện này là thế nào, có điều hắn tạm thời quy hết công lao về cho viên ngọc này. Có vẻ như nó có quyền năng lớn tới mức xua đuổi được cả trạng thái ăn mòn dị thường trên người hắn.
Đột nhiên cánh cửa sổ ở phía sâu bên trong căn phòng bếp bật mở, mang theo một cơn gió hôi hám xộc vào trong căn phòng này. Khi quay được trở lại trạng thái loài người, Cyrax tiếp tục phải đối mặt với sự ăn mòn của đám dịch thể màu đen bên dưới, nhưng thế còn tốt hơn là bị bóng tối điều khiển.
Chết tiệt, hắn cần phải gặp Gatrix để giải quyết dứt điểm vấn đề này! Viên ngọc này có lẽ sẽ là một vật trao đổi đáng giá, khi quyền năng của nó đủ sức đánh bật cả bóng tối bản nguyên. Thế nhưng hiện tại hắn tương đối tò mò, rốt cuộc là thứ gì đang mời gọi hắn phía sau cánh cửa sổ ấy?
Thế là Cyrax hướng về phía khung cửa sổ cuối phòng, nhìn ngó ra ngoài. Theo như bản đồ thì vị trí cửa sổ này sẽ hướng về phía khu vườn được trồng ở vùng trung tâm tòa thành. Hiện tại Cyrax chỉ thấy rất nhiều loại cây kỳ dị mọc ngoằn ngoèo ở khắp nơi, trông vô cùng ghê rợn.
Và ở phía sau một rặng cây đó, hắn thấy hình bóng lấp ló của một người phụ nữ!
Hắn rít lên một hơi khoan khái, rùng mình nhè nhẹ. Hắn muốn nhiều hơn nữa. Cái cảm giác đói khát này thật khó có thể kiềm nén được, đặc biệt là khi Cyrax đã nếm trải qua hương vị của sự "đầy bụng". Sức mạnh của Cyrax tuy thể hiện một phần bản chất của bóng tối, nhưng bản nguyên của một nguyên tố không phải muốn dùng là dùng như vậy!
Giống như câu nói nổi tiếng "Khi ngươi nhìn xuống vực sâu, thì vực sâu cũng đang nhìn lại ngươi", Cyrax có thể thoải mái sử dụng bản chất của bóng tối, thì hắn cũng nên thừa nhận một cái giá nào đó! Hoàn nguyên là một năng lực kinh khủng, cũng giống như hủy diệt của Gatrix vậy.
Thế nên cái giá của Cyrax là, hắn cũng lĩnh nhận nhiệm vụ của bóng tối luôn, đó là "hoàn nguyên" tất cả vật chất trở thành bóng tối! Cơn đói mà hắn đang phải chịu đựng thật ra chỉ là sự lầm tưởng của hắn. Nó không phải là cơn đói thật sự, mà là khao khát được biến mọi thứ trở về bóng tối.
Khao khát này rất khó để diễn giải ra cho một phàm nhân hiểu, thế nên nó thể hiện dưới dạng cơn đói. Nó cồn cào, khủng khiếp hơn cả thói phàm ăn của loài Goblin, bởi hai sự việc có bản chất cấp độ hoàn toàn cách xa nhau.
Nói ngắn gọn là khao khát của Cyrax lúc này rất lớn, và nó lấn ất toàn bộ lý trí của hắn. Toàn thân gã khổng lồ giờ tràn ngập trong màu đen, và nếu nhìn kỹ thì có thể thấy những đường vân màu vàng tối vẽ lên khắp người hắn.
Những họa tiết này có quy luật rất kỳ ảo, dường như chúng đang muốn thể hiện một pháp tắc gì đó của vũ trụ vậy. Chỉ tiếc rằng Cyrax chẳng thèm nhìn lên cơ thể hắn đã biến đổi ra sao lúc này, và lại càng không có ai có cơ hội những đường vân ấy!
Nếu như thật sự có một kẻ dám đứng trước mặt hắn lúc này, Cyrax sẽ chẳng ngại ngần gì lao tới tấn công người đó. Cơ thể hắn hiện tại có thể coi là bất tử, khi chỉ cần hấp thụ được nguyên tố bóng tối là nó sẽ hồi phục được.
Không chỉ vậy, bản thân Cyrax có thể coi như một cỗ máy giết chóc được rồi, khi hắn am hiểu rất nhiều các loại kỹ thuật chiến đấu khác nhau. Chỉ tiếc là hắn không thể sử dụng Chấn động được nữa, chứ không thì hậu quả sẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều!
Trong trường hợp mọi người đã quên, thì cơ thể tạo nên từ nguyên tố của Cyrax không thể chịu nổi cường độ phá hoại quá lớn của Chấn động. Chỉ cần hắn dám sử dụng công pháp này, cơ thể hắn sẽ phân giải ngay lập tức!
Tất nhiên nếu như để yên một lúc thì cơ thể hắn rồi sẽ ngưng tụ trở lại, thế nhưng trong thời gian đó, Cyrax không có khả năng gây ra sát thương! Không chỉ vậy, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết, là nếu như Cyrax chịu những đòn tấn công thần thuật hoặc hệ ánh sáng trong lúc đang ngưng tụ thì hiệu quả sát thương sẽ tăng gấp bội!
Vậy là một con quái vật mới toanh đã ra đời, sau khi hấp thụ hết những con quái vật canh gác tầng một. Nó có hình dạng giống một con người, chỉ có điều toàn thân nó gần như đen ngòm, và sau lưng mọc ra mấy cái xúc tu ngoe nguẩy như thể đang chực chờ con mồi.
Con quái vật mang tên Cyrax đó bắt đầu bước từng bước về phía trước, tìm kiếm trong bất định một mục tiêu mà ngay cả nó cũng không biết là gì. Không hiểu sao cảnh này nhìn cứ quen quen, giống như thể nó đã diễn ra một lần nào đó vậy?
Nó bước một lúc rất lâu, hay rất nhanh, nó cũng chẳng biết nữa! Thời gian, không gian, sự vật đều trở nên vô nghĩa với con quái vật lúc này. Nó chỉ biết bước đi mãi trên cái hành lang đen ngòm dài vô tận này, với ánh sáng duy nhất đến từ bên cửa sổ hắt vào.
Thực chất Cyrax không cần ánh sáng để có thể nhìn trong bóng tối. Hắn là bóng tối, hay đúng hơn là một phần của bóng tối mà. Tuy nhiên có lẽ do chưa đồng hóa hoàn toàn, nên Cyrax vẫn thích dựa vào các giác quan của phàm nhân hơn.
Nó quay sang bên phải, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ đó. Con quái vật đã từng thử tìm cách ăn mòn phần cửa đó, nhưng thất bại. Nó còn chẳng thể để lại một vết nào trên bề mặt kính, chứ đừng nói tới việc đánh vỡ.
Thế là nó tiếp tục di chuyển, sau khi đã lãng phí kha khá thời gian vào nỗ lực vào việc đánh vỡ bức tường không gian ấy. Cơn đói càng lúc càng giày vò nó, và Cyrax cần phải "ăn". Song nó biết ăn gì bây giờ?
Xung quanh nó toàn là bóng tối rồi, và dù rằng những "bóng tối" này không phải thuộc bản nguyên mà nó đại diện, có điều chúng vẫn có thể coi là đồng minh. Cyrax không thấy có lý do gì để hắn phải "hoàn nguyên" chính bóng tối nữa cả.
Đói quá! Đói không chịu được! Cyrax bắt đầu gầm gừ trong cổ họng. Đột nhiên hắn phát hiện ra có một căn phòng đang mở rộng cửa! Hắn vội vã chạy tới, chỉ để thấy một căn bếp trống trơn, nguội ngắt và vắng tanh.
Ở chính giữa căn bếp có một cái nồi đang đun sôi sùng sục. Nó chẳng cần bất cứ ngọn lửa nào dưới đáy, mà cứ sôi, rất là kì lạ. Đặc biệt là cái thứ chất lỏng như sình đen bên trong nồi cũng rất quen thuộc!
Cyrax hít một hơi, nếm nếm hương vị của mùi đó bên trong người. Thứ mùi này khiến Cyrax liên tưởng tới đám quái vật đầu đinh, và cơn đói trong Cyrax ngay lập tức trở nên mất kiểm soát! Hắn nhào tới trong nồi, thọc tay vào bất chấp nhiệt độ có ra sao.
Bóng tối nhanh chóng lan tỏa ra bên trong nồi, cắn nuốt tất cả vật chất trong đó. Ngay tới cả bản thân cái nồi cũng bị Cyrax "hoàn nguyên", không buông tha dù chỉ là một chút. Thứ chất lỏng kì lạ đó cạn dần, cạn dần trong khi những đường vân trên người hắn càng ngày càng rõ rệt hơn.
Loong coong!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, khi viên ngọc ở dưới đáy nồi rơi chạm vào mặt sàn. Cyrax không còn đủ tỉnh táo để nhận ra chỉ riêng căn phòng này là không hề có sinh thể màu đen tràn ngập. Rõ ràng cửa phòng mở trống trơn, nhưng lại không có một dịch nhầy nào dám vượt qua ranh giới ấy!
Nếu như Gatrix ở đây, hẳn hắn sẽ biết trong căn phòng này có thứ gì đó bất thường, ngăn chặn không cho sinh thể màu đen ăn mòn. Thật đáng tiếc là lúc này Cyrax không thể được coi là một "người" nữa rồi. Giờ hắn chỉ là một con búp bê của bóng tối, với mục đích duy nhất là đem bóng tối lan truyền đi khắp mọi nơi mà thôi!
Con quái vật nhặt khối ngọc lên sau khi đã ăn mòn toàn bộ chiếc nồi khổng lồ. Ngay lập tức, sinh thể màu đen ùa vào trong phòng, dần dần nuốt chửng hết tất cả. Song đó không phải là việc con quái vật này cần quan tâm!
Nó ngắm nhìn viên ngọc này một cách tò mò. Phần vỏ ngoài đúc thành hình ngôi sao sáu cánh, với viên hồng ngọc bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh vô cùng cuốn hút. Viên ngọc không toát ra bất cứ gợn sóng ma lực nào, song Cyrax biết viên ngọc này có điểm bất thường!
Bằng chứng là dù hắn có cố gắng tới đâu, cũng không có cách nào hoàn nguyên được vật chất tạo nên viên ngọc này trở về với bóng tối! Giống như thể những vật chất này bản thân nó đã là bóng tối rồi, thế nên Cyrax không thể đồng hóa chúng.
Nhưng điều này hoàn toàn vô lý, bởi khao khát trong lòng Cyrax vẫn đang thôi thúc rất mãnh liệt. Nếu như thứ này thật sự là bóng tối, vậy thì Cyrax phải cảm thấy nhạt nhẽo không hứng thú như cái cách mà hắn đã đối xử với đống sinh thể màu đen vậy.
Như vậy, tình huống này chỉ có thể được giải thích bằng việc, viên ngọc này được tạo nên từ một vật chất nào đó mà hắn cũng không có cách nào lý giải được! Cyrax thậm chí còn có thể cảm nhận được một loại pháp tắc nào đó đang lượn lờ quanh quẩn trên viên ngọc này.
Và qua bề mặt sáng loáng của viên hồng ngọc, Cyrax nhìn thấy được gương mặt của chính mình. Hắn vẫn là hắn, nhưng đã có thêm những vệt vằn vện trên khắp gương mặt, giống như thể một loại hình xăm bùa chú nào đó vậy.
Những hình xăm này phủ kín toàn thân hắn, suốt từ đầu đến chân. Cyrax cau mày, nắm chặt lấy viên ngọc ấy. Sự thật là kể từ khi cầm lấy nó, hắn đã trở lại rồi! Lý trí của hắn không còn bị bản năng cắn nuốt nữa, thay vào đó sáng sủa và mạch lạc như lúc bản thân còn chưa bị bóng tối xâm chiếm.
Cyrax không biết nguyên nhân thật sự của chuyện này là thế nào, có điều hắn tạm thời quy hết công lao về cho viên ngọc này. Có vẻ như nó có quyền năng lớn tới mức xua đuổi được cả trạng thái ăn mòn dị thường trên người hắn.
Đột nhiên cánh cửa sổ ở phía sâu bên trong căn phòng bếp bật mở, mang theo một cơn gió hôi hám xộc vào trong căn phòng này. Khi quay được trở lại trạng thái loài người, Cyrax tiếp tục phải đối mặt với sự ăn mòn của đám dịch thể màu đen bên dưới, nhưng thế còn tốt hơn là bị bóng tối điều khiển.
Chết tiệt, hắn cần phải gặp Gatrix để giải quyết dứt điểm vấn đề này! Viên ngọc này có lẽ sẽ là một vật trao đổi đáng giá, khi quyền năng của nó đủ sức đánh bật cả bóng tối bản nguyên. Thế nhưng hiện tại hắn tương đối tò mò, rốt cuộc là thứ gì đang mời gọi hắn phía sau cánh cửa sổ ấy?
Thế là Cyrax hướng về phía khung cửa sổ cuối phòng, nhìn ngó ra ngoài. Theo như bản đồ thì vị trí cửa sổ này sẽ hướng về phía khu vườn được trồng ở vùng trung tâm tòa thành. Hiện tại Cyrax chỉ thấy rất nhiều loại cây kỳ dị mọc ngoằn ngoèo ở khắp nơi, trông vô cùng ghê rợn.
Và ở phía sau một rặng cây đó, hắn thấy hình bóng lấp ló của một người phụ nữ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.