Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012
Chương 47: Diễn trò chơi hoa
Nguyệt Mị Ly
12/06/2013
“Ngươi làm sao vậy ?” Hình Ngạo Thiên thấy nàng không có nửa điểm
phản ứng , hỏi nàng theo trực giác.
“…Không có việc gì đâu ! Ta đói bụng ta muốn ăn gì đó.” Hân Vũ đẩy hắn
ra , phối hợp đoạt lấy bát đũa trước mặt nàng , hoàn toàn không để ý tới ánh mắt
khác thường của người bên cạnh , động thủ liền gắp lên món ăn trước mắt
hướng đến miệng .
Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái , cầm lấy cái chén nàng vừa
cướp , nâng chén ý bảo mọi người cùng nhau vui , ánh mắt Âu Dương Tế một
mực lưu chuyển trên người nàng , Âu Dương Tu thấy bộ dạng si đần của hắn ,
đưa tay đẩy nói : “Mỹ nhân tuy đẹp , nhưng đã là hoa có chủ , mà chủ này lại là
đối tượng không dễ đắc tội , thu hồi tâm tư của đệ lại , muốn bao nhiêu nữ nhân
, hoàng huynh cho ngươi .”
Âu Dương Tề nhìn đại hoàng huynh , trong lòng có mùi vị nói không nên
lời , tuy rằng đêm qua đã nghĩ đến nàng chính là phi được Vương thượng sủng
ái , nhưng hôm nay thấy nàng cùng hắn mờ ám như thế , khiến cho trong lòng
hắn khó tránh khỏi mất mát .
“Hoàng huynh , người đang lấy ta ra đùa giỡn hay sao ?”Hắn tìm lại lý trí ,
lập tức mở miệng trả lời câu nói của Huynh trưởng .
Âu Dương tu thấy hắn sắc mặt mất mát , liền biết suy nghĩ trong lòng hắn :
“Bây giờ không phải lúc nói mấy vấn đề này , chờ sau khi yến hội kết thúc ,
Hoàng huynh cùng đệ hảo hảo tâm sự , nhưng mà ngươi cần khắc chế xuống ,
đừng quan sát người ta mãi.”
Âu Dương Tề xấu hổ cười , liếc mắt nhìn Đỗ Hân Vũ một cái , trong tâm
lặng lẽ nhắc tới một cái tên – Đỗ Hân Vũ …!
Trong đại điện có nhiều ánh mắt mếm mộ , đương nhiên cũng có ánh mắt
hằn thù , Lam thừa tướng vẻ mặt không vui nhìn hai người mờ ám ngồi trên ghế
cao , còn tưởng rằng tối nay Vương thượng sẽ mang nữ nhi của hắn xuất hiện ,
thật không ngờ , lại là một xú nha đầu , một khuôn mặt mới hắn chưa bao giờ
gặp qua trong cung , chẳng lẽ Vương thượng vì chính là vì nó tình nguyện nạo
hiểm tính mạng xâm nhập Đế lăng để cứu ?
Hân Vũ dường như đồng thở cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực nhìn
nàng , thử tìm trong đại điện , nàng biết vị tứ Hoàng tử kia nhất định đang nhìn
nàng , cho nên nàng cố ý không nhìn về phía hắn , đúng lúc nàng nhìn thẳng với
ánh mắt thù hằn của Lam thừa tướng thì trong lòng đột nhiên ngẩn ra , lão đại
nhân này ? Ở đây nàng căn bản không có đắc tội ai nha ?
Kéo kéo hắn , Hình Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng , không biết nàng đang
muốn chơi trò gì ? Hân Vũ ghé sát vào tai hắn , lặng lẽ nói cho hắn biết phương
hướng , hỏi hắn một vấn đề rất đơn giản ?
Hình Ngạo thiên khẽ liếc qua Lam Cảnh Thiên , cười khẽ đáp : “Ông ta là
Lam thừa tướng , biết ai là nữ nhi của ông ta chứ?”
Hân Vũ vừa nghe là Lam thừa tướng , đương nhiên biết ông ta là cha của
người đàn bà Lam Cẩm Nhi kia , chẳng trách bộ dạng như muốn ăn nàng , thì ra
là bởi vì quan hệ tới nữ nhi của ông ta , vậy đêm nay nàng muốn ông ta tức chết
. Cánh tay cố ý ôm Hình Ngạo Thiên , thân mình còn nũng nịu tựa vào trước
ngực hắn ,khiến Lam Cảnh Thiên ở xa xa tức giận đến trừng lớn hai mắt , trong
lòng âm thầm mắng : “Yêu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa”
“Dáng vẻ nàng lúc này lại là muốn cho ai xem đây ? Hay là nàng thất sự
muốn câu dẫn ta ?” Hình Ngạo Thiên đương nhiên ôm nàng vào trong ngực , coi
thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong điện , ngang nhiên cúi đầu hôn
lên môi của nàng .
Hân Vũ không thể tưởng được hắn sẽ dùng đến chiêu này , tay nhỏ bé vội
muốn đẩy hắn ra , lại bị hắn nhanh nhẹn cản lại , trong đại điện ít nhất cũng có
vài trăm người , hiện tại nàng ở đây diễn hình cảnh tu nhân sao ? Mắc cỡ chết
…
Hơi thở nồng đậm nam tính của Hình Ngạo Thiên vây lấy nàng , mãi đến
khi nàng cảm thấy hít thở không thông , mới lưu luyến buông nàng ra nói : “Si
đần cũng sẽ không dễ dàng để ta buông tha nàng !”
phản ứng , hỏi nàng theo trực giác.
“…Không có việc gì đâu ! Ta đói bụng ta muốn ăn gì đó.” Hân Vũ đẩy hắn
ra , phối hợp đoạt lấy bát đũa trước mặt nàng , hoàn toàn không để ý tới ánh mắt
khác thường của người bên cạnh , động thủ liền gắp lên món ăn trước mắt
hướng đến miệng .
Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái , cầm lấy cái chén nàng vừa
cướp , nâng chén ý bảo mọi người cùng nhau vui , ánh mắt Âu Dương Tế một
mực lưu chuyển trên người nàng , Âu Dương Tu thấy bộ dạng si đần của hắn ,
đưa tay đẩy nói : “Mỹ nhân tuy đẹp , nhưng đã là hoa có chủ , mà chủ này lại là
đối tượng không dễ đắc tội , thu hồi tâm tư của đệ lại , muốn bao nhiêu nữ nhân
, hoàng huynh cho ngươi .”
Âu Dương Tề nhìn đại hoàng huynh , trong lòng có mùi vị nói không nên
lời , tuy rằng đêm qua đã nghĩ đến nàng chính là phi được Vương thượng sủng
ái , nhưng hôm nay thấy nàng cùng hắn mờ ám như thế , khiến cho trong lòng
hắn khó tránh khỏi mất mát .
“Hoàng huynh , người đang lấy ta ra đùa giỡn hay sao ?”Hắn tìm lại lý trí ,
lập tức mở miệng trả lời câu nói của Huynh trưởng .
Âu Dương tu thấy hắn sắc mặt mất mát , liền biết suy nghĩ trong lòng hắn :
“Bây giờ không phải lúc nói mấy vấn đề này , chờ sau khi yến hội kết thúc ,
Hoàng huynh cùng đệ hảo hảo tâm sự , nhưng mà ngươi cần khắc chế xuống ,
đừng quan sát người ta mãi.”
Âu Dương Tề xấu hổ cười , liếc mắt nhìn Đỗ Hân Vũ một cái , trong tâm
lặng lẽ nhắc tới một cái tên – Đỗ Hân Vũ …!
Trong đại điện có nhiều ánh mắt mếm mộ , đương nhiên cũng có ánh mắt
hằn thù , Lam thừa tướng vẻ mặt không vui nhìn hai người mờ ám ngồi trên ghế
cao , còn tưởng rằng tối nay Vương thượng sẽ mang nữ nhi của hắn xuất hiện ,
thật không ngờ , lại là một xú nha đầu , một khuôn mặt mới hắn chưa bao giờ
gặp qua trong cung , chẳng lẽ Vương thượng vì chính là vì nó tình nguyện nạo
hiểm tính mạng xâm nhập Đế lăng để cứu ?
Hân Vũ dường như đồng thở cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực nhìn
nàng , thử tìm trong đại điện , nàng biết vị tứ Hoàng tử kia nhất định đang nhìn
nàng , cho nên nàng cố ý không nhìn về phía hắn , đúng lúc nàng nhìn thẳng với
ánh mắt thù hằn của Lam thừa tướng thì trong lòng đột nhiên ngẩn ra , lão đại
nhân này ? Ở đây nàng căn bản không có đắc tội ai nha ?
Kéo kéo hắn , Hình Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng , không biết nàng đang
muốn chơi trò gì ? Hân Vũ ghé sát vào tai hắn , lặng lẽ nói cho hắn biết phương
hướng , hỏi hắn một vấn đề rất đơn giản ?
Hình Ngạo thiên khẽ liếc qua Lam Cảnh Thiên , cười khẽ đáp : “Ông ta là
Lam thừa tướng , biết ai là nữ nhi của ông ta chứ?”
Hân Vũ vừa nghe là Lam thừa tướng , đương nhiên biết ông ta là cha của
người đàn bà Lam Cẩm Nhi kia , chẳng trách bộ dạng như muốn ăn nàng , thì ra
là bởi vì quan hệ tới nữ nhi của ông ta , vậy đêm nay nàng muốn ông ta tức chết
. Cánh tay cố ý ôm Hình Ngạo Thiên , thân mình còn nũng nịu tựa vào trước
ngực hắn ,khiến Lam Cảnh Thiên ở xa xa tức giận đến trừng lớn hai mắt , trong
lòng âm thầm mắng : “Yêu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa”
“Dáng vẻ nàng lúc này lại là muốn cho ai xem đây ? Hay là nàng thất sự
muốn câu dẫn ta ?” Hình Ngạo Thiên đương nhiên ôm nàng vào trong ngực , coi
thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong điện , ngang nhiên cúi đầu hôn
lên môi của nàng .
Hân Vũ không thể tưởng được hắn sẽ dùng đến chiêu này , tay nhỏ bé vội
muốn đẩy hắn ra , lại bị hắn nhanh nhẹn cản lại , trong đại điện ít nhất cũng có
vài trăm người , hiện tại nàng ở đây diễn hình cảnh tu nhân sao ? Mắc cỡ chết
…
Hơi thở nồng đậm nam tính của Hình Ngạo Thiên vây lấy nàng , mãi đến
khi nàng cảm thấy hít thở không thông , mới lưu luyến buông nàng ra nói : “Si
đần cũng sẽ không dễ dàng để ta buông tha nàng !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.