Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012
Chương 85: Thời cơ chưa tới
Nguyệt Mị Ly
12/06/2013
“Chàng cũng biết , ngay cả nằm mộng ta cũng không ngờ tới chúng ta sẽ có
một ngày như thế này , ở trong lòng ta chàng là tên cầm thú cưỡng đoạt ta , ác
ma tra tấn ta , thời gian đó , ta chỉ nghĩ phải như thế nào rời khỏi chàng , chỉ có
rời xa chàng , ta mới có thể có được tự do !” Hân Vũ đem lời trong đấy lòng nói
cho hắn biết , kỳ thận cho dù nàng không nói , Hình Ngạo Thiên cũng đã nhìn
rõ suy nghĩ trong lòng nàng từ sớm , cho nên sau khi trở về liền đem nhốt nàng
trong cái nhà tù bí mật kia .
“Hân Vũ … Ta…” Hình Ngạo Thiên muốn nói lại thôi , ngập ngùng ấp úng
không biết nên mở miệng thế nào , Hân Vũ thấy sắc mặt hắn hấp tấp , cũng
đoán được lời hắn muốn nói .
Đưa tay che miệng hắn lại , nàng biết hắn khó nói , bởi vì ba chữ kia không
phải tùy tiện có thể nói cho bất cứ người nào nghe , nàng biết ở sâu trong nội
tâm của hắn , còn cất giấu một nữ nhân khác , nàng không bắt buộc , cũng sẽ
không ép hắn , chỉ hi vọng hắn có thể chân thành đối đãi với đối phương là tốt
rồi .
“Chàng không cần nói, ta biết chàng muốn nói gì , thật sự!” Hình Ngạo
Thiên ngu ngơ nhìn nàng , xem ra ông trời thật công bằng , Vũ Hàm lúc trước
không chọn hắn , có lẽ cũng là bởi vì , ông trời đã an bài Hân Vũ ba năm sau
xuất hiện cho hắn rồi !
Kéo bàn tay nhỏ bé đang chặn môi hắn lại , càng chặt chẽ kéo gần khoảng
cách của hai người hơn , môi vội vàng phủ lên môi của nàng, hương vị mềm
mại cùng xúc cảm ngọt ngào làm cho hắn muốn đoạt càng nhiều hơn từ nàng …
Bàn tay to bắt đầu không an phận vuốt ve trên người nàng , Hân Vũ nhất
thời trừng lớn hai mắt nhìn hắn , lúc này Hình Ngạo Thiên đã như si như say ,
hoàn toàn đắm chìm trong vòng ôn nhu của nàng.
“Ừm ---- Hình Ngạo Thiên , đừng !!!” Hân Vũ đưa tay đẩy hắn ra , cũng kéo
ra khoảng cách chặt chẽ .
Vẻ mặt Hình Ngạo Thiên mê muội nhìn lên nàng , không rõ vì sao nàng cự
tuyệt mình , trong mắt còn mang theo vẻ bi thương “Hân Vũ , vì sao? Vì sao
nàng muốn cự tuyệt ta ?”
Hân Vũ lập tức ý thức được phản ứng của mình giống như quá khích , cúi
đầu xấu hổ giải thích với hắn : “Ngạo Thiên , chàng đừng hiểu lầm , không phải
ta cố ý muốn cự tuyệt chàng , chỉ là thân thể của chàng không thể làm vậy ,
chẳng lẽ chàng quên chúng ta mới tránh thoát một kiếp sao ?”
Hình Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng , hắn tìn rằng để
nhìn nội tâm một người , ánh mắt chính là góc nhìn tốt nhất , lời của Hân Vũ
khiến hắn có chút ngượng ngùng , đúng là bọn họ vừa tránh được một kiếp , mà
hắn mới vừa rồi còn đứng không vững , lúc này lại còn muốn …
Hình Ngạo Thiên không biết nên nói gì , chỉ lờ mờ nhìn lên Hân Vũ , mà
Hân Vũ thấy bộ dạng nín nhịn này của hắn , liền vui vẻ bật cười , hắn đâu còn
như một Vương thượng bá đạo lại chuyên chế trước kia nha , giống như một
đứa bé làm chuyện sai , đang đợi tha thứ cùng la mắng !
“Vua của ta , thần thiếp mệt rồi , muốn ngài ôm thần thiếp ngủ , được không
nha ?” Hân Vũ học bộ dạng của mấy tần phi trong cung , cười khẽ nhìn hắn làm
nũng nói .
“Ha ha ha ~~~ ta nhất định sẽ ôm ái phi đến kín không có kẽ hở , đảm bảo
ái phi sẽ ngủ ngon giấc !” Điều chỉnh tốt vị trí , Hình Ngạo Thiên để nàng nằm
giữa giường , thứ nhất có thể hoàn toàn ở trong tầm mắt hắn , thứ hai là muốn
chăm sóc nàng dễ dàng hơn .
Kiếp nạn kia khiến thể xác và tinh thần của hai người đều mệt mỏi , đêm
qua tuy rằng đã nghỉ ngơi một đêm , nhưng Hân Vũ vẫn cảm thấy vô cùng mệt ,
nằm ở trong cánh tay rắn chắc , rất nhanh , nàng liền chìm vào mộng đẹp .
Hình Ngạo Thiên ôm chặt nàng trong lòng , trên mặt cũng lộ ra một nụ cười
thỏa mãn , nhìn thấy nàng thân mật ở bên cạnh hắn như thế , có lẽ là vô cùng
hạnh phúc , khiến hắn mới tỉnh cũng liền đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng .
Ba ngày sau , Hình Ngạo Thiên đã khôi phục vẻ hiên ngang mạnh mẽ như
trước , tư thế oai hùng , vì tránh trong triều Tả tướng Lam Cảnh Thiên thừa dịp
hắn ra ngoài sẽ thời cơ ở sau lưng giở trò , bọn họ vẫn phải quyết định nhanh
chóng hồi cung .
“Nha đầu , con theo bà ngoại , bà có thứ cần giao cho con!” Hân Vũ đi theo
sau Mộ Nguyệt tới cấm địa , nơi này không phải nơi đặt Nhân thư sao ? Vì sao
bà ngoại phải đưa nàng đến đây lấy đồ ?
Hân Vũ suy đi nghĩ lại thấy không đúng lắm , nơi này chỉ có Nhân thư ,
chẳng lẽ bà ngoại muốn giao Nhân thư cho nàng mang đi sao ?
Quả nhiên , Mộ Nguyệt lấy Nhân thư xuống , không nói gì , liền đưa tới
trước mặt của nàng , Hân Vũ kinh hãi , nhìn lên dáng vẻ của bà ngoại , lại
không giống như đang nói đùa , rốt cuộc bà ngoại đây mà muốn làm gì vậy ?
Nhân thư quý giá này thật sự giao cho nàng sao ?
“Bà ngoại , người không phải thật sự muốn muốm đem bảo vật của Thánh
Nguyệt giáo giao cho một ngoại nhân chứ?” Tay cầm Nhân thư lên , nhìn bảo
vật tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi , nàng quả thực không thể tin được bà ngoại sẽ
hạ quyết định này.
“Nha đầu , đem Nhân thư cất kỹ , sau này con chính là chủ nhân của nó ,
tram ngàn năm qua , chỉ có con , mới có thể mở được Nhân thư!” Biểu tình của
Mộ Nguyệt rất nghiêm túc , không giống như bà đang nói giỡ cùng nàng.
Hân Vũ nhíu chặt lông mày , vẻ mặt khó hiểu lại truy vấn : “Nhưng mà bà
ngoại , Hân Vũ không phải người của Thánh Nguyệt giáo , sao có thể mang chí
bảo của các người ra ngoài ? Ta không cần , Hân Vũ không cần !”
Đưa Nhân thư trong tay trả cho Mộ Nguyệt , tục ngữ nói vật không phải của
mình , ngàn vạn lần đừng có lòng tham , cũng không thể cướp đoạt , ông trời có
mắt nhìn người, nàng không muốn gánh cái danh xấu này cả đời đâu.
“Nha đầu ngốc , ai nói con không phải người trong bổn giáo , bà ngoại nói
con là , thì con chính là , huống chi , con vốn là một trong thánh nữ của Thánh
Nguyệt giáo ta , có năng lực mở Nhân thư , cho nên Nhân thư này không phải
con không được , đừng từ chối nữa!” Mộ Nguyệt đã đoán trước nàng sẽ có thái
độ vậy , nhưng không ngờ , nàng lại ngang bướng như vậy .
“Lời bà ngoại nói , Hân Vũ không hiểu ?” Nàng rõ ràng là người hiện đại
đến từ mấy ngàn năm sau , tại sao đọt nhiên lại trở thành một phần tử của Thánh
Nguyệt giáo , hơn nữa còn là Thánh nữ?
“Nha đầu này , còn nhớ vết bớt hình trăng khuyết trên vai con không ? Đó là
dấu hiệu của Thánh nữ , con nói trước kia không có vết bớt này ,bà ngoại nghĩ ,
nhất định là sau khi Nhân thư đưa con đến đây , mới hiện ra , mặc kệ con thừa
nhận hay không cũng được , ở trong mắt bà ngoại , con chính là Thánh nữ của
Thánh Nguyệt giáo !” Ánh mắt kiên định của Mộ Nguyệt nhìn về phía nàng .
Trong quẻ giải thích vấn đề của nàng , nhất định là Hân Vũ đầu thai chuyển
kiếp , rồi đến đây , cũng là ông trời đã an bài tốt , bất kể hậu nhân cố thay đổi
vận mệnh thế nào đi nữa , đều không thể thoát khỏi đường ray vận mệnh
một ngày như thế này , ở trong lòng ta chàng là tên cầm thú cưỡng đoạt ta , ác
ma tra tấn ta , thời gian đó , ta chỉ nghĩ phải như thế nào rời khỏi chàng , chỉ có
rời xa chàng , ta mới có thể có được tự do !” Hân Vũ đem lời trong đấy lòng nói
cho hắn biết , kỳ thận cho dù nàng không nói , Hình Ngạo Thiên cũng đã nhìn
rõ suy nghĩ trong lòng nàng từ sớm , cho nên sau khi trở về liền đem nhốt nàng
trong cái nhà tù bí mật kia .
“Hân Vũ … Ta…” Hình Ngạo Thiên muốn nói lại thôi , ngập ngùng ấp úng
không biết nên mở miệng thế nào , Hân Vũ thấy sắc mặt hắn hấp tấp , cũng
đoán được lời hắn muốn nói .
Đưa tay che miệng hắn lại , nàng biết hắn khó nói , bởi vì ba chữ kia không
phải tùy tiện có thể nói cho bất cứ người nào nghe , nàng biết ở sâu trong nội
tâm của hắn , còn cất giấu một nữ nhân khác , nàng không bắt buộc , cũng sẽ
không ép hắn , chỉ hi vọng hắn có thể chân thành đối đãi với đối phương là tốt
rồi .
“Chàng không cần nói, ta biết chàng muốn nói gì , thật sự!” Hình Ngạo
Thiên ngu ngơ nhìn nàng , xem ra ông trời thật công bằng , Vũ Hàm lúc trước
không chọn hắn , có lẽ cũng là bởi vì , ông trời đã an bài Hân Vũ ba năm sau
xuất hiện cho hắn rồi !
Kéo bàn tay nhỏ bé đang chặn môi hắn lại , càng chặt chẽ kéo gần khoảng
cách của hai người hơn , môi vội vàng phủ lên môi của nàng, hương vị mềm
mại cùng xúc cảm ngọt ngào làm cho hắn muốn đoạt càng nhiều hơn từ nàng …
Bàn tay to bắt đầu không an phận vuốt ve trên người nàng , Hân Vũ nhất
thời trừng lớn hai mắt nhìn hắn , lúc này Hình Ngạo Thiên đã như si như say ,
hoàn toàn đắm chìm trong vòng ôn nhu của nàng.
“Ừm ---- Hình Ngạo Thiên , đừng !!!” Hân Vũ đưa tay đẩy hắn ra , cũng kéo
ra khoảng cách chặt chẽ .
Vẻ mặt Hình Ngạo Thiên mê muội nhìn lên nàng , không rõ vì sao nàng cự
tuyệt mình , trong mắt còn mang theo vẻ bi thương “Hân Vũ , vì sao? Vì sao
nàng muốn cự tuyệt ta ?”
Hân Vũ lập tức ý thức được phản ứng của mình giống như quá khích , cúi
đầu xấu hổ giải thích với hắn : “Ngạo Thiên , chàng đừng hiểu lầm , không phải
ta cố ý muốn cự tuyệt chàng , chỉ là thân thể của chàng không thể làm vậy ,
chẳng lẽ chàng quên chúng ta mới tránh thoát một kiếp sao ?”
Hình Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng , hắn tìn rằng để
nhìn nội tâm một người , ánh mắt chính là góc nhìn tốt nhất , lời của Hân Vũ
khiến hắn có chút ngượng ngùng , đúng là bọn họ vừa tránh được một kiếp , mà
hắn mới vừa rồi còn đứng không vững , lúc này lại còn muốn …
Hình Ngạo Thiên không biết nên nói gì , chỉ lờ mờ nhìn lên Hân Vũ , mà
Hân Vũ thấy bộ dạng nín nhịn này của hắn , liền vui vẻ bật cười , hắn đâu còn
như một Vương thượng bá đạo lại chuyên chế trước kia nha , giống như một
đứa bé làm chuyện sai , đang đợi tha thứ cùng la mắng !
“Vua của ta , thần thiếp mệt rồi , muốn ngài ôm thần thiếp ngủ , được không
nha ?” Hân Vũ học bộ dạng của mấy tần phi trong cung , cười khẽ nhìn hắn làm
nũng nói .
“Ha ha ha ~~~ ta nhất định sẽ ôm ái phi đến kín không có kẽ hở , đảm bảo
ái phi sẽ ngủ ngon giấc !” Điều chỉnh tốt vị trí , Hình Ngạo Thiên để nàng nằm
giữa giường , thứ nhất có thể hoàn toàn ở trong tầm mắt hắn , thứ hai là muốn
chăm sóc nàng dễ dàng hơn .
Kiếp nạn kia khiến thể xác và tinh thần của hai người đều mệt mỏi , đêm
qua tuy rằng đã nghỉ ngơi một đêm , nhưng Hân Vũ vẫn cảm thấy vô cùng mệt ,
nằm ở trong cánh tay rắn chắc , rất nhanh , nàng liền chìm vào mộng đẹp .
Hình Ngạo Thiên ôm chặt nàng trong lòng , trên mặt cũng lộ ra một nụ cười
thỏa mãn , nhìn thấy nàng thân mật ở bên cạnh hắn như thế , có lẽ là vô cùng
hạnh phúc , khiến hắn mới tỉnh cũng liền đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng .
Ba ngày sau , Hình Ngạo Thiên đã khôi phục vẻ hiên ngang mạnh mẽ như
trước , tư thế oai hùng , vì tránh trong triều Tả tướng Lam Cảnh Thiên thừa dịp
hắn ra ngoài sẽ thời cơ ở sau lưng giở trò , bọn họ vẫn phải quyết định nhanh
chóng hồi cung .
“Nha đầu , con theo bà ngoại , bà có thứ cần giao cho con!” Hân Vũ đi theo
sau Mộ Nguyệt tới cấm địa , nơi này không phải nơi đặt Nhân thư sao ? Vì sao
bà ngoại phải đưa nàng đến đây lấy đồ ?
Hân Vũ suy đi nghĩ lại thấy không đúng lắm , nơi này chỉ có Nhân thư ,
chẳng lẽ bà ngoại muốn giao Nhân thư cho nàng mang đi sao ?
Quả nhiên , Mộ Nguyệt lấy Nhân thư xuống , không nói gì , liền đưa tới
trước mặt của nàng , Hân Vũ kinh hãi , nhìn lên dáng vẻ của bà ngoại , lại
không giống như đang nói đùa , rốt cuộc bà ngoại đây mà muốn làm gì vậy ?
Nhân thư quý giá này thật sự giao cho nàng sao ?
“Bà ngoại , người không phải thật sự muốn muốm đem bảo vật của Thánh
Nguyệt giáo giao cho một ngoại nhân chứ?” Tay cầm Nhân thư lên , nhìn bảo
vật tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi , nàng quả thực không thể tin được bà ngoại sẽ
hạ quyết định này.
“Nha đầu , đem Nhân thư cất kỹ , sau này con chính là chủ nhân của nó ,
tram ngàn năm qua , chỉ có con , mới có thể mở được Nhân thư!” Biểu tình của
Mộ Nguyệt rất nghiêm túc , không giống như bà đang nói giỡ cùng nàng.
Hân Vũ nhíu chặt lông mày , vẻ mặt khó hiểu lại truy vấn : “Nhưng mà bà
ngoại , Hân Vũ không phải người của Thánh Nguyệt giáo , sao có thể mang chí
bảo của các người ra ngoài ? Ta không cần , Hân Vũ không cần !”
Đưa Nhân thư trong tay trả cho Mộ Nguyệt , tục ngữ nói vật không phải của
mình , ngàn vạn lần đừng có lòng tham , cũng không thể cướp đoạt , ông trời có
mắt nhìn người, nàng không muốn gánh cái danh xấu này cả đời đâu.
“Nha đầu ngốc , ai nói con không phải người trong bổn giáo , bà ngoại nói
con là , thì con chính là , huống chi , con vốn là một trong thánh nữ của Thánh
Nguyệt giáo ta , có năng lực mở Nhân thư , cho nên Nhân thư này không phải
con không được , đừng từ chối nữa!” Mộ Nguyệt đã đoán trước nàng sẽ có thái
độ vậy , nhưng không ngờ , nàng lại ngang bướng như vậy .
“Lời bà ngoại nói , Hân Vũ không hiểu ?” Nàng rõ ràng là người hiện đại
đến từ mấy ngàn năm sau , tại sao đọt nhiên lại trở thành một phần tử của Thánh
Nguyệt giáo , hơn nữa còn là Thánh nữ?
“Nha đầu này , còn nhớ vết bớt hình trăng khuyết trên vai con không ? Đó là
dấu hiệu của Thánh nữ , con nói trước kia không có vết bớt này ,bà ngoại nghĩ ,
nhất định là sau khi Nhân thư đưa con đến đây , mới hiện ra , mặc kệ con thừa
nhận hay không cũng được , ở trong mắt bà ngoại , con chính là Thánh nữ của
Thánh Nguyệt giáo !” Ánh mắt kiên định của Mộ Nguyệt nhìn về phía nàng .
Trong quẻ giải thích vấn đề của nàng , nhất định là Hân Vũ đầu thai chuyển
kiếp , rồi đến đây , cũng là ông trời đã an bài tốt , bất kể hậu nhân cố thay đổi
vận mệnh thế nào đi nữa , đều không thể thoát khỏi đường ray vận mệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.